watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu-full

Lượt xem :
/> Lúc nãy cô mua dư ra khá nhiều sườn, số còn lại không dùng tới cô bỏ vào tủ lạnh, lần sau có thể làm canh sườn hầm ngô.

“Cô Doãn, cháu không chờ được nữa rồi!” Lạc Lạc chạy lăng xăng một giây cũng không chịu ngừng, liên tục hé cửa phòng bếp ngó ra ngoài xem cụ có xuất hiện hay không.

Doãn Tiểu Mạt cười, nhéo tai cô bé: “Chỗ này đã đủ cho cháu ăn mấy bữa rồi!”.

Bị cô lật tẩy, Lạc Lạc xấu hổ cúi mặt.

“Đi gọi cụ ra ăn cơm đi!” Doãn Tiểu Mạt nói với cô bé.

Dù rất không tình nguyện nhưng Lạc Lạc vẫn nghe lời cô.

Doãn Tiểu Mạt xào thêm một đĩa rau cải, cuối cùng bê từng đĩa đồ ăn bày lên bàn.

Cụ bà loạng choạng đi xuống cầu thang, ngửi thấy hương thơm nức mũi liền bước nhanh hơn, bước trước bước sau mà nhảy xuống dưới. Doãn Tiểu Mạt thấy vậy sợ hãi kêu lên: “Bà ơi, bà đi cẩn thận!”.

“Không sao, không sao, tôi còn khỏe chán!” Bà cụ đeo một cặp kính trông đậm chất trí thức, ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp: “Có những món gì thế?”.

Lạc Lạc nhanh chóng cầm lấy đũa thò vào đĩa sườn, Doãn Tiểu Mạt khẽ đánh vào tay cô bé: “Uống canh trước đi”, rồi cô múc ra hai bát canh cá diếc: “Bà nếm thử xem ngon không ạ?”.

Bà cụ tao nhã nhấp một ngụm: “Con bé này tay nghề được lắm”.

Doãn Tiểu Mạt chắp hai tay: “Bà quá khen rồi ạ!”.

Lạc Lạc uống ừng ực một hơi hết bát canh, rốt cuộc cũng được giơ nanh vuốt ra để gắp sườn xào. Doãn Tiểu Mạt không quên gắp rau vào bát cô bé: “Phải ăn cả cái này nữa”.

Lạc Lạc có vẻ không cam lòng lắm nhưng vẫn nghe theo Doãn Tiểu Mạt.

Cụ bà thấy vậy liền nói: “Con bé này nghe lời cháu gớm. Hiếm có! Ngay cả chú nó nói chuyện với nó mà nó cũng lạnh nhạt lắm”.

Doãn Tiểu Mạt còn chưa kịp lên tiếng thì Lạc Lạc đã vội nuốt xuống một mồm đầy thức ăn rồi cướp lời: “Nghe lời cô giáo là đúng!”.

Bà cụ nghe xong, kinh ngạc nhìn Doãn Tiểu Mạt.

Doãn Tiểu Mạt nghĩ bụng: Rốt cuộc bà cũng biết cháu không phải người giúp việc rồi, cháu đang “lao động công ích”!

Bà cụ nhỏ giọng tấm tắc: “Hiếm thấy!Hiếm thấy!”.

Không biết là đang khen Lạc Lạc nghe lời Doãn Tiểu Mạt hay là khen Doãn Tiểu Mạt làm gia sư mà còn nấu cơm.

Lạc Lạc chống cằm nói: “Cụ ơi, thực bất ngôn tẩm bất ngữ[4">!”.

[6"> Lúc ăn không được nói chuyện vì dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa, trước lúc ngủ không được lảm nhảm vì quá hưng phấn sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ.

Cụ bà nhìn vào đĩa sườn đã vơi đi rất nhiều, cuống cuồng nói: “Quả nhiên là không thể nói chuyện trong khi ăn, bị con nhóc này cướp sạch rồi”.

Lạc Lạc thích thú cười khúc khích.

Cụ bà cầm lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé.

Hai cụ cháu dù hay đấu khẩu nhưng thực ra rất quan tâm đến nhau. Doãn Tiểu Mạt nhìn mà thèm. Ông bà nội của cô chỉ vì chuyện bố cô lấy người phụ nữ đã qua một lần đò mà cắt đứt quan hệ, ông bà ngoại cô thì lại vì chuyện mẹ cô kiên quyết ly hôn với người chồng giàu có mà chán nản về sau không hỏi thăm gì nữa.

Nghe nói cả bốn người đều còn khỏe mạnh, nhưng thực ra Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa được gặp họ. Ngay cả tang lễ của bố mẹ cô mà hai bên ông bà cũng không tới. Rốt cuộc là nỗi thù hận lớn thế nào mới khiến người ta ngay cả đến lúc qua đời cũng không muốn nhìn mặt đối phương đây? Doãn Tiểu Mạt nghĩ không ra.

“Nhóc con, nghĩ cái gì thế?” Cụ bà vừa hỏi, vừa chìa ra một tờ khăn giấy.

Lúc này Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện mình đã rơi lệ lúc nào không hay.

Lạc Lạc nhanh nhẹn lau nước mắt giúp cô. Doãn Tiểu Mạt ương ngạnh nói: “Để hai người chê cười rồi!”.

“Không có gì, con gái, ta thích sự chân thật của con.” Ánh mắt cụ bà lấp lánh ý cười.

Doãn Tiểu Mạt nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.

“Con gái, không ăn chút gì sao?” Rõ ràng thức ăn chẳng còn lại là bao nhưng bà cụ vẫn tỏ ra khách sáo.

Doãn Tiểu Mạt nén cười: “Cháu không đói, bà cứ ăn đi ạ”.

Thế là bà cụ yên dạ yên lòng tiếp tục tranh miếng sườn cuối cùng với Lạc Lạc.

Doãn Tiểu Mạt áng chừng đồ ăn đủ cho ba bốn người, ấy vậy mà không ngờ toàn bộ đã bị một già một trẻ ăn sạch sẽ. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, tình trạng này xác thực đã bị bỏ đói nhiều ngày. Cô thu dọn bàn ăn, rửa bát đĩa rồi cất gọn gàng, những việc này không phải là cô được dạy bảo từ nhỏ mà là học được khi còn làm thêm ở nhà hàng.

Quay lại phòng học của Lạc Lạc, cảm thấy mình cầm tiền gia sư nhưng lại chẳng dạy được gì, Doãn Tiểu Mạt vô cùng áy náy, liền giả mù sa mưa hỏi: “Bài tập có chỗ nào không hiểu không?”.

Lạc Lạc trả lời cũng không thèm quay đầu lại: “Cháu làm được rồi”.

Doãn Tiểu Mạt cảm thấy mất mặt, hôm nay cô đã ở lại đây lâu quá rồi, cũng đến lúc phải về: “Vậy cháu làm đi nhé, cô về đây”.

Lạc Lạc đứng phắt dậy: “Bao giờ cô lại tới? Cháu nhớ cô lắm”.

Doãn Tiểu Mạt lườm cô bé: “Cháu nhớ gì cô chứ? Có mà muốn cô làm cơm cho ăn ấy”.

Lạc Lạc cười khì.

Doãn Tiểu Mạt đau thương phát hiện, đột nhiên mình lại phải làm thêm một công việc nữa.

“Được rồi, tuần sau nhé.”

Lạc Lạc ủ rũ: “Thế là cháu lại bị đói một tuần ư?”.

Doãn Tiểu Mạt day trán: “Ngoan, cô chỉ có thể tới một tuần một lần thôi”.

“Vậy thì bây giờ tăng lên hai lần một tuần hoặc là ba lần một tuần đi. Cháu sẽ bảo người kia tăng lương cho cô”.

Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, trước đây cô sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng từ sau khi nhận công việc ở tạp chí, cô thật sự không có nhiều thời gian. Lực bất tòng tâm, cô chỉ có thể từ bỏ một thứ.

Lạc Lạc mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng, cô bé chu môi, quay mông lại phía Doãn Tiểu Mạt, làm bộ không thèm để ý nữa.

Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không sợ, cô đi tới xoa đầu, nhéo má Lạc Lạc, còn cố ý làm mặt quỷ chọc cười cô bé. Lạc Lạc nói gì thì nói vẫn chỉ là một đứa trẻ, vờ giận dỗi được một lúc lại cười: “Cô đi thật à?”.

Doãn Tiểu Mạt chìa ra ba ngón tay vẫy vẫy.

Lạc Lạc cũng bắt chước động tác của cô, nói: “Bye bye”.

Doãn Tiểu Mạt đi tới cửa, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì liền đứng lại hỏi: “Lạc Lạc, cháu họ gì?”. Cô chỉ biết nữ chủ nhà này họ Dương, tên Lena.

“Cháu họ Ngũ, sao ạ?”

“Không có gì.” Quả nhiên! Trống ngực Doãn Tiểu Mạt kêu liên hồi. đầu óc cô hỗn loạn, muốn nhanh chóng đi tìm Hoa Lưu Ly điều tra manh mối chuyện này. Vừa mới mở cửa, Doãn Tiểu Mạt đụng ngay Dương Lena, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Mạt lên tiếng: “Chị Dương”.

“Muộn vậy còn chưa về?” Dương Lena nhíu mày.

Doãn Tiểu Mạt không muốn giải thích, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.

“Tận tâm gớm nhỉ!” Dương Lena mỉa mai.

Doãn Tiểu Mạt ghét nhất nghe thấy giọng điệu ấy, nhưng cũng chỉ có thể nén giận, làm như không nghe thấy, nói: “Chào chị!” rồi ra khỏi nhà.

Đúng lúc ấy Lạc Lạc chạy ra đuổi theo cô, vừa thở vừa nói: “Cô Doãn! Cụ cháu tìm”.

“Tìm cô?” Doãn Tiểu Mạt bối rối.

“Vâng.”

Dương Lena dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

Doãn Tiểu Mạt cũng bất ngờ, nhưng vẫn đi theo Lạc Lạc lên tầng hai.

Đi tới căn phòng cuối cùng, Lạc Lạc nói: “Cụ cháu bảo cô một mình vào!”.

Doãn Tiểu Mạt gõ cửa.

“Vào đi!”

Cô đẩy cửa ra, Lạc Lạc còn nháy mắt với cô mấy cái rồi mới chạy đi.

Doãn Tiểu Mạt không dám vào hẳn trong, đứng ngay cửa hỏi: “Cụ tìm cháu có việc gì ạ?”.

“Cô bé, vào đây!”

Doãn Tiểu Mạt bước lên mấy bước.

Bà cụ xoay người lại, cười nói: “Cháu sợ cái gì chứ? Ta đâu có ăn thịt cháu”.

Doãn Tiểu Mạt không sợ, chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Đến gần cô mới phát hiện ra bà cụ đang cầm một bức ảnh, là hình Ngũ Trác Hiên. Doãn Tiểu Mạt vì vậy lại càng khẳng định quan hệ giữa Ngũ Trác Hiên và người nhà này nhất định không tầm thường.

“Cháu trai của ta đấy, đẹp trai không?” Bà cụ hãnh diện nói.

“Đẹp ạ.” Chẳng hiểu sao Doãn Tiểu Mạt có cảm giác rất mạnh: Ngũ Trác Hiên là cháu trai của bà cụ, Lạc Lạc là chắt của bà cụ, đáp án thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Bà cụ nghi hoặc nhìn cô: “Cháu không biết nó à?”.

Doãn Tiểu Mạt ho nhẹ: “Biết thì có biết ạ, nhưng mà… ”.

Bà cụ chen ngang: “Nhưng mà cháu không quen nó, nó không quen cháu, đúng không?”.

Doãn Tiểu Mạt cười gượng, bà cụ thật sự là một người sáng suốt.

“Cháu thích nó không?”

Câu hỏi này… quá thẳng thắn! Doãn Tiểu Mạt suýt nữa thì bị dọa đến ngất xỉu.

“Vậy ta đổi một câu khác. Cháu có đồng ý thay ta chăm sóc nó không?”

Câu hỏi này lại càng có lực sát thương, Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không biết nói gì.

“Cháu hiểu sai ý ta.” Bà cụ tròn mắt: “Ý ta nói là trợ lý, trợ lý cuộc sống riêng”.

Doãn Tiểu Mạt thở dài, hết trận kinh ngạc này đến trận kinh ngạc khác, chẳng mấy chốc mà cô mắc bệnh tim.

“Ta hỏi cháu bằng cách khác, cháu có đồng ý là trợ lý cho Ngũ Trác Hiên không?” Bà cụ nửa cười nửa không.

Doãn Tiểu Mạt không cần nghĩ nhiều, lập tức nói: “Chẳng phải anh ấy luôn không thích fan làm việc cùng công ty hay có liên quan gì tới công việc của anh ấy sao ạ?” Cô nhớ lần trước Hoa Lưu Ly muốn tới công ty của Ngũ Trác Hiên làm việc, dù hồ sơ rất đẹp nhưng sau khi đích thân phỏng vấn, Ngũ Trác Hiên đã cho Hoa Lưu Ly rớt. Lý lẽ cùa anh là, không biết cô ấy tới làm việc thật hay là vì sự hâm mộ.

“Cháu là fan của Trác Hiên à?”

“A… ” Doãn Tiểu Mạt ủ rũ, đúng là chưa đánh đã khai.

Bà cụ chẳng bận tâm: “Cháu không cho nó biết là được”.

Muốn cô giả vờ như người qua đường cũng không phải là khó, dù sao thì cô cũng không lộ hết mặt ra như Hoa Lưu Ly. Ấn tượng của Ngũ Trác Hiên đối với cô cho tới thời điểm này chỉ là qua lại vài câu trên weibo. Nhưng vấn đề ở đây là, cô còn nửa năm nữa mới hoàn thành việc học ở trường, hiện tại không thể làm việc toàn thời gian. Cô xin lỗi bà cụ: “Cháu không thể nhận được ạ”.

Bà cụ ngạc nhiên: “Vì sao?”. Tự nhiên trên trời rơi xuống một miếng bánh mà còn có người dửng dưng như vậy?

“Cháu còn chưa tốt nghiệp đại học, nửa năm tới sẽ rất bận rộn.” Doãn Tiểu Mạt thành thật đáp.

“Vậy thì vị trí này đợi cháu nửa năm nữa.” Bà cụ vẫn nói với giọng điệu bình thản, khóe miệng duy trì nụ cười.

Doãn Tiểu Mạt không ngờ bà coi trọng mình như vậy liền hỏi ra miệng.

Bà cụ cười một tràng dài rồi nói: “Nhìn cháu rất biết quan tâm người khác, quan trọng hơn cả là cháu nấu ăn ngon, thằng cháu của ta lúc nào cũng bận rộn, cháu lúc nào rảnh rỗi làm vài món tẩm bổ cho nó là ta cũng yên tâm phần nào”.

Doãn Tiểu Mạt nhướn mày. Cô đã biết ngay lý do không phải vì cô đẹp hay hiền lành gì, chẳng qua vẫn là phận làm “bảo mẫu” mà thôi. Suy nghĩ một lát, Doãn Tiểu Mạt mới khéo léo nói: “Đây không phả là công việc của trợ lý ạ, cháu nghĩ bà nên tìm cho anh ấy một người vợ”.

Được rồi, cô thừa nhận đang thăm dò. Cô vô cùng muốn biết có phải Ngũ Trác Hiên đã kết hôn ngầm với Dương Lena hay không, Ngũ Lạc Lạc có phải con gái anh hay không?

Bà cụ đúng là rất tinh đời, không chiều theo ý muốn của cô, mà nói lảng sang chuyện khác: “Nó cũng hơn ba mươi rồi, không cần ta quan tâm”. Ánh mắt bà cụ đảo qua một vòng, nụ cười như có như không: “Nhóc con, cháu thích nó hả?”.

Một câu nói khiến mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng. Cô lắp bắp: “Cháu phải về đây ạ”. Sau đó vội vàng chuồn mất.

Tâm trạng bà cụ có vẻ rất tốt, bật cười ha ha.

Doãn Tiểu Mạt về tới nhà, mặt vẫn chưa hết đỏ.

Nghê Thiến quan tâm hỏi: “Sốt đấy à?”.

Doãn Tiểu Mạt không buồn trả lời, Nghê Thiến cũng không bận tâm, như làm ảo thuật lấy đâu ra một cái khay: “Bữa tối hôm nay em lật bài quyết định”.

“Không phải chị một lần coi em là hoàng đế mà nghiện đấy chứ?”

Nghê Thiến gật đầu cười.

Trong khay có bốn tấm thẻ, mặt trên viết chữ: Sườn xào, thịt bò sốt cà chua, thịt kho tàu, gà hầm nấm hương.

Doãn Tiểu Mạt gạt mấy sợi tóc mái đảo trên trán, thuận miệng nói: “Em muốn ăn tất, được không hả?”

“Được thì được thôi, chỉ sợ em ăn không hết ấy!” Nghê Thiến vờ tỏ ra khó xử.

“Không hết thì bỏ vào tủ lạnh là được.”

Nghê Thiến cười mập mờ: “Để vào tủ lãnh không ổn lắm!”.

“Vì sao?”

“Lát nữa em sẽ biết.”

Doãn Tiểu Mạt ngồi chờ bữa đại tiệc c
<<1 ... 7891011 ... 37>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
712/3460