Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full
Lượt xem : |
i. Vô số những đêm tối tăm, cô cũng lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, vì bố, vì mẹ, vì bản thân, cũng... vì cậu.
Tâm trạng như vậy, cậu có thể hiểu, có thể thông cảm không?
Sự ngấm ngầm chịu đựng phút chốc thất vọng mà sụp đổ, những uất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòng tích tụ mấy năm trút xuống từ kẽ hở trái tim.
“Buông ra...”. Cô ngước mặt lên lẩm bẩm cầu xin cậu, “Mình đau...”.
Cậu tưởng cô vẫn muốn đi, túm đến nỗi cô khóc rưngrức, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc ở vị trí khớp xương cổ tay.
Tiếng khóc của cô ngừng lại, lặng lẽ nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”. Cơ thể trượt xuống ngồi phịch trên nền đất.
Cô vẫn mở mắt, ngoài đôi môi không còn chút máu, da mặt trắng như tờ giấy, nén chịu cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ tay, lẩm bẩm nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”.
Cuối cùng cậu cũng buông lỏng vòng kìm hãm đối với cô, gạt mái tóc ướt đẫm nước mắt, ôm cô vào lòng, thì thầm đủ hai người nghe thấy: “Diệp Phổ Hoa, mình nhớ cậu. Cậu biết không?”.
Cô ngẩng mặt lên nhìn cậu, lắc đầu khóc thành tiếng.
“Mình đau...”. Cô nói.
“Mình nhớ cậu!”. Cậu nói.
“Mình đau...”.
“Mình cũng đau, cậu biết không?”. Cậu hỏi cô.
Cô lắc đầu, cô thực sự không biết.
Mười hai tháng xa cách tróc ra từng mảng từng mảng,giọng nói cậu khàn khàn, kề sát đôi má ướt đẫm củacô.
“Mình nhớ cậu, cậu biết không?”.
“Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậu biết không?”.
“Đã hơn năm năm rồi, cậu biết không?”.
Cô không biết, rất nhiều chuyện cô thà giả vờ hồ đồchứ không muốn sống một cách tỉnh táo như thế, vì tỉnh táo có nghĩa là càng mệt mỏi.
“Cậu nhớ mình không?”. Cậu lắc lắc cô.
Cô khóc, nước mắt giống như những hạt trân châu bịvỡ.
“Có phải cậu không thích mình không?”.
Cậu ôm cô, nghe tiếng nức nở như đửa trẻ bị mắng oancủa cô, đau lòng như cắt.
“Vậy có phải cậu thích mình không?”.
Cô vẫn không nói, chỉ cúi đầu khóc, khóc tới khi tráitim cậu mềm nhũn.
“Vậy bây giờ mình đi!”.
Cậu vờ định đi, cô không lên tiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vai cậu.
Cậu đẩy cô ra, lắc cô, lắc ra càng nhiều nước mắt.
“Vậy nói cậu thích mình đi!”. Cậu ra lệnh, “Nói cậuthích mình!”.
Cô lắc đầu, bị cậu ôm lại, chóp mũi chạm chóp mũi, trán tựa vào trán.
“Nói...”.
Cô không nói, túm lấy cậu xoa dịu đi nỗi đau khổkhông cách nào đè nén trong tim. Cô mệt rồi, không kiên cường nổi nữa.
“Vậy cậu nói cho mình biết, để mình thích cậu nhé? Có cho không?”. Cậu vẫn khư khư cố chấp, tranh thủ lúc cô yếu đuối.
“Có cho không!”.
“Có cho không!”.
Cô nghẹn ngào, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không cho...”, giây tiếp theo bị cậu bịt miệng bằng nụ hôn.
Thi Vĩnh Đạo của tuổi mười sáu năm năm trước và Thi Vĩnh Đạo của tuổi hai mươi mốt vào năm năm sau đều kiên trì đạt được thứ mình muốn. Cho dù cô nói gì, cô nói thế nào, cậu đều tiếp tục tình cảm này, cho tới khi cô rung động mới thôi.
Chà lên hai cánh môi ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, nghĩ tới câu “Không cho” của cô, cậu không cam lòng, hung hăng hôn tiếp.
***********
Tối đó, Thi Vĩnh Đạo ngồi mấy tiếng đồng hồ trên bậc thềm đầy bụi trong lán xe, bậc thềm rất lạnh, ngồi đến nỗi chân tê rần, chỉ còn lại lồng ngực ấm áp. Phổ Hoa tựa ở đó, cuộn tròn. Trong năm năm, họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy, đắp cùng tấm áo khoác ngoài, nói chuyện không chút gò ép.
Trước sau cô đều rất buồn, gần như khóc ướt cả vạt áo trước của cậu, cô chưa bao giờ khóc thảm thiết thế, lấy áo khoác của cậu bịt mũi, miệng, khóc nức nở, nghẹn ngào.
Cứ qua một lúc cậu lại kéo áo khoác nhìn xem có phải cô vẫn chưa ngừng không, rầu rĩ, nghe thấy cô vẫn đang nghẹn ngào lại đắp áo lên, thở dài yên tâm. Cậu không chỉ một lần hỏi cô xảy ra chuyện gì, lại không nhẫn tâm cắt ngang khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào hiếm hoi bên cô, hận không thể để cô dựa vào mình tiếp tục khóc, vĩnh viễn không cần đối diện với vấn đề của hiện thực. Trong vài giờ, cô chỉ nói vài lời không hoàn chỉnh, đứt quãng nhắc tới “bố, mẹ, ly hôn, tái hôn”, đại khái cậu có thể đoán được xảy ra chuyện gì, bắt đầu hối hận vì đã thô lỗ với cô như thế.
Chỗ cổ tay cô không chỉ đỏ mà còn tím xanh, cậu muốn xoa cho cô, đau đến nỗi cô không chịu được, lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cậu không ngăn được bản thân kề sát khóe mắt cô, đón nhận những giọt nước mắt còn chưa chảy xuống, vị mằn mặn cả hai người đều nếm được.
Cô ngừng khóc, cùng cậu đứng trong gió lạnh, che đôi mắt sưng vì khóc hỏi: “Chìa khóa đâu?”.
Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện chìa khóa, tìm xung quanh không thấy, sự cô tức giận, cậu giống như đứa trẻ bị kìm nén đến phát điên, ngồi xổm ở góc tường nhà xe đổ cả thùng rác ra tìm, cuối cùng vẫn không thấy.
“Vậy làm thế nào?”. Cậu túm tóc e dè hỏi cô.
Cô thở dài “Ôi” một tiếng, nói: “Bỏ đi”.
Khóa mười hai tháng cũng đủ lâu rồi, mất thì mất vậy.
Dù sao cũng khóc đã đời rồi, cô và cậu cùng vào quán ăn nhanh bên đường.
Cậu mua rất nhiều bánh nhân trứng, hai cốc sữa, trên người chỉ còn lại vài đồng đủ ngồi xe trở về. Ngồi đối diện với cô, cậu bưng sữa lên để cô sưởi ấm tay, hỏi cô qua làn khói lãng đãng: “Cậu... thích... mình không?”.
Cô bẻ đôi cái bánh, đưa cậu một nửa, dài mặt ra nhìn các em nhỏ chơi cầu trượt trong công viên thiếu nhi. Những cặp bố mẹ đi kèm chăm sóc tỉ mỉ khiến cô rất xúc động, mỏi mắt cô mới quay đầu nhìn cậu, nói rất nghiêm túc: “Thi Vĩnh Đạo...”.
“Hả?”.
“Mẹ mình và người khác kết hôn rồi”.
“Mình biết rồi, đừng quá đau lòng”. Cậu úp tay lên mu bàn tay cô, vuốt nhẹ đầu ngón tay nhỏ nhắn.
“Mình muốn bà có thể hạnh phúc”. Cô nghiêng đầu, giống như đang thận trọng ra một quyết định.
“Đương nhiên... mẹ cậu cũng không dễ dàng gì...”.Cậu gật đầu.
“Mình hy vọng bố cũng hạnh phúc, ông quá khổ rồi”.Cô nói, mắt lại đỏ lên.
Cậu đứng dậy tới ngồi cạnh cô, ôm vai cô, kéo cô dựa vào.
“Đều sẽ ổn cả... đừng khóc nữa...”.
“ừ...”. Cô chớp đi ánh lệ mỏng dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn vùng râu mới mọc của cậu, không nén được muốn sờ vào đó “Sau này... đừng hỏi mình cái đó... được không...”.
“Mình... không ghét cậu....”. Đè nén cảm giác thôi thúc muốn giơ tay, cô cụp mắt bưng cốc sữa kề sát lên mặt.
Hiểu được mấy từ đó, cậu cũng tạm thời mãn nguyện với tình trạng hiện tại.
“ừ... sau này không hỏi nữa...”. Cậu trịnh trọng bảo đảm, “Mình thích cậu là được rồi!”.
Những ngày tháng sau đó, hai người cũng không chính thức yêu nhau, nhưng hàng tuần Thi Vĩnh Đạo vài lần đạp xe từ Đại học Bắc Kinh đến Đại học Sư phạm, cậu nói có vài vấn đề quan trọng trên phương diện “học thuật” nhất định phải thỉnh giáo Phổ Hoa.
Cái gọi là nghiên cứu thảo luận “học thuật” của cậu chẳng qua là tu dưỡng tư tưởng lớn, triết học Mác, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những môn học từ thời trung học cậu đã ghét cay ghét đắng. Cách thức nghiên cứu thảo luận chính là cậu bỏ tiết bên trường Đại học Bắc Kinh, chạy tới Đại học Sư phạm cùng cô nghe tiết học cậu còn ghét cay ghét đắng hơn, ví dụ “chi, hồ, giả, dã” trong tiếng Hán cổ hoặc âm bật, âm sát, âm bật sát trong tiếng Hán hiện đại. ["Chi, hồ, giả, dã" là trợ từ thường dùng trong cổ văn.">
Sự chênh lệch chuyên ngành rất lớn, ngoài hai, ba môn học chung, thứ họ học đều không có bất cứ liên quan gì với nhau. Lên lớp, Phổ Hoa trước nay đều ngồi cùng bạn trên hàng trước nghiêm túc nghe giảng, Thi Vĩnh Đạo ngồi xa xa ở hàng cuối, làm bài tập hoặc đọc sách.Gặp phải tiết học cậu đặc biệt không thích, mỗi khi giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, cậu liền đeo tai nghe nhoài lên bàn ngủ.
Khi học ở phòng nhỏ, cậu không dám vào lớp học, nghìn nhờ vạn nhờ để lấy được thẻ thư viện của Đại học Sư phạm, lên mạng, tới phòng đọc đọc sách, làm bài tập. Sắp tới giờ tan học lại chạy tới cổng khoa văn đợi cô, ít nhiều có thể ì ra đến khi ăn xong bữa tối mới đi.
Tóm lại, trải qua một thời gian Thi Vĩnh Đạo vẫn dùng cách của cậu thâm nhập vào cuộc sống của Phổ Hoa.Cô không vạch rõ quan hệ, cậu liền mập mờ theo, “mờ ám luôn mạnh hơn không mờ ám” đã trở thành phương châm của cậu.
Phổ Hoa vẫn như cũ, xoay quanh học hành, làm gia sư, bận bài vở và bài tập, Thi Vĩnh Đạo cũng vậy, một tuần xuất hiện vài lần, ăn bữa cơm, xoay quanh cô, cũng không đưa ra yêu cầu gì bất hợp lý. Họ giống như trở về thời trung học, có điều khoảng cách lớp học xa hơn một chút.
Sau khi có số điện thoại ở ký túc cô, cậu gọi điện hàng ngày, từ gọi một cuộc, tới hai cuộc, rồi rất nhiều cuộc. Có lúc cậu bận, ký túc tắt đèn rồi, cậu cũng vẫn gọi đến, hỏi cả ngày cô ăn gì, mệt không, nói hai câu rồi cúp máy, để cô ngủ ngon.
Khác nhau ở chỗ Kỷ An Vĩnh để lại ấn tượng tốt đẹp trong ký túc, Đường Đường, Mạch Mạch và vài bạn cùng phòng lại không thích Thi Vĩnh Đạo. Một là cậu ta thường gọi điện đến sau khi đã tắt đèn, hai là người khác nhận điện, cậu ta vĩnh viễn chỉ có một câu “Diệp Phổ Hoa đâu!”, ba là cậu ta quả thật bám quá chặt như âm hồn không tan.
Thái Hồng gặp qua hai lần cũng nói với Phổ Hoa: “Người đàn ông này muốn làm gì, dứt khoát nhốt cậu vào lồng luôn đi! Cậu chẳng phải của nhà họ!”.
Thái Hồng đã cường điệu hóa, nhưng cũng là sự thật.Thi Vĩnh Đạo một khi đã thích ai thì người đó trở thành tài sản thuộc sở hữu của cậu, ai nhìn nhiều hơn một cái đều là đang ngấp nghé có ý đồ không tốt. Suy nghĩ này của cậu giống một đửa trẻ, Phổ Hoa biết không tốt, nhưng không tiện nói cậu, thỉnh thoảng cũng không cách nào.
Cô không cho cậu một danh phận, khi hai người bên nhau hết thảy hành động thân mật quá mức đều không có. Sau buổi tối đó, đừng nói là hôn, đến ôm, cô cũng từ chối. Thi Vĩnh Đạo giống con dã thú bị nhốt sau song sắt, rất nhiều lúc cậu muốn biểu hiện như một con mèo ngoan ngoãn nhưng nhất định phải được cô khen thưởng, ví dụ cô cho cầm tay, cô đưa cho món cậu thích ăn nhất, cô đứng trong gió đợi cậu tới đón, trước khi lên giảng đường, cô giữ cho cậu một chỗ ở hàng sau. Một khi mất cân bằng, cậu liền hung hăng như một con sư tử bờm dựng đứng, ở dưới ký túc cô đợi cả tối không đi, đạp xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận không thể theo cô vào nhà vệ sinh.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.
Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.
Hải Anh nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?”.
Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được không?”.
Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?”.
Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền với cậu chưa?”.
Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?”.
Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn, năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợt như tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.
***********
Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử vào cấp ba, không may ông ngoại tái phát bệnh cũ,việc nhà việc học đến cùng lúc, mọi người chỉ có thể aibận việc người đó, rảnh thì gọi điện nói vài câu. Thi Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt chạy tới Đại học Sư phạm, mang theo ít hoa quả và các đồ dinh dưỡng, dặn dò Phổ Hoa mang về nhà biếu người lớn.
Vội vàng gặp mặt, cậu xách đồ đưa cô về ký túc, kéo tay cô ở chỗ vắng người, cúi đầu cọ cọ vào Thái Dương của cô.
Cô quay mặt đi, tránh hàm râu vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má, dặn dò cậu: “Ở ngoài chú ý antoàn nhé”.
“Mình biết rồi”.
Cậu không nỡ nhưng vẫn phải đi, trước khi lên tàu còngọi điện đến ký
Tâm trạng như vậy, cậu có thể hiểu, có thể thông cảm không?
Sự ngấm ngầm chịu đựng phút chốc thất vọng mà sụp đổ, những uất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòng tích tụ mấy năm trút xuống từ kẽ hở trái tim.
“Buông ra...”. Cô ngước mặt lên lẩm bẩm cầu xin cậu, “Mình đau...”.
Cậu tưởng cô vẫn muốn đi, túm đến nỗi cô khóc rưngrức, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc ở vị trí khớp xương cổ tay.
Tiếng khóc của cô ngừng lại, lặng lẽ nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”. Cơ thể trượt xuống ngồi phịch trên nền đất.
Cô vẫn mở mắt, ngoài đôi môi không còn chút máu, da mặt trắng như tờ giấy, nén chịu cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ tay, lẩm bẩm nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”.
Cuối cùng cậu cũng buông lỏng vòng kìm hãm đối với cô, gạt mái tóc ướt đẫm nước mắt, ôm cô vào lòng, thì thầm đủ hai người nghe thấy: “Diệp Phổ Hoa, mình nhớ cậu. Cậu biết không?”.
Cô ngẩng mặt lên nhìn cậu, lắc đầu khóc thành tiếng.
“Mình đau...”. Cô nói.
“Mình nhớ cậu!”. Cậu nói.
“Mình đau...”.
“Mình cũng đau, cậu biết không?”. Cậu hỏi cô.
Cô lắc đầu, cô thực sự không biết.
Mười hai tháng xa cách tróc ra từng mảng từng mảng,giọng nói cậu khàn khàn, kề sát đôi má ướt đẫm củacô.
“Mình nhớ cậu, cậu biết không?”.
“Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậu biết không?”.
“Đã hơn năm năm rồi, cậu biết không?”.
Cô không biết, rất nhiều chuyện cô thà giả vờ hồ đồchứ không muốn sống một cách tỉnh táo như thế, vì tỉnh táo có nghĩa là càng mệt mỏi.
“Cậu nhớ mình không?”. Cậu lắc lắc cô.
Cô khóc, nước mắt giống như những hạt trân châu bịvỡ.
“Có phải cậu không thích mình không?”.
Cậu ôm cô, nghe tiếng nức nở như đửa trẻ bị mắng oancủa cô, đau lòng như cắt.
“Vậy có phải cậu thích mình không?”.
Cô vẫn không nói, chỉ cúi đầu khóc, khóc tới khi tráitim cậu mềm nhũn.
“Vậy bây giờ mình đi!”.
Cậu vờ định đi, cô không lên tiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vai cậu.
Cậu đẩy cô ra, lắc cô, lắc ra càng nhiều nước mắt.
“Vậy nói cậu thích mình đi!”. Cậu ra lệnh, “Nói cậuthích mình!”.
Cô lắc đầu, bị cậu ôm lại, chóp mũi chạm chóp mũi, trán tựa vào trán.
“Nói...”.
Cô không nói, túm lấy cậu xoa dịu đi nỗi đau khổkhông cách nào đè nén trong tim. Cô mệt rồi, không kiên cường nổi nữa.
“Vậy cậu nói cho mình biết, để mình thích cậu nhé? Có cho không?”. Cậu vẫn khư khư cố chấp, tranh thủ lúc cô yếu đuối.
“Có cho không!”.
“Có cho không!”.
Cô nghẹn ngào, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không cho...”, giây tiếp theo bị cậu bịt miệng bằng nụ hôn.
Thi Vĩnh Đạo của tuổi mười sáu năm năm trước và Thi Vĩnh Đạo của tuổi hai mươi mốt vào năm năm sau đều kiên trì đạt được thứ mình muốn. Cho dù cô nói gì, cô nói thế nào, cậu đều tiếp tục tình cảm này, cho tới khi cô rung động mới thôi.
Chà lên hai cánh môi ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, nghĩ tới câu “Không cho” của cô, cậu không cam lòng, hung hăng hôn tiếp.
***********
Tối đó, Thi Vĩnh Đạo ngồi mấy tiếng đồng hồ trên bậc thềm đầy bụi trong lán xe, bậc thềm rất lạnh, ngồi đến nỗi chân tê rần, chỉ còn lại lồng ngực ấm áp. Phổ Hoa tựa ở đó, cuộn tròn. Trong năm năm, họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy, đắp cùng tấm áo khoác ngoài, nói chuyện không chút gò ép.
Trước sau cô đều rất buồn, gần như khóc ướt cả vạt áo trước của cậu, cô chưa bao giờ khóc thảm thiết thế, lấy áo khoác của cậu bịt mũi, miệng, khóc nức nở, nghẹn ngào.
Cứ qua một lúc cậu lại kéo áo khoác nhìn xem có phải cô vẫn chưa ngừng không, rầu rĩ, nghe thấy cô vẫn đang nghẹn ngào lại đắp áo lên, thở dài yên tâm. Cậu không chỉ một lần hỏi cô xảy ra chuyện gì, lại không nhẫn tâm cắt ngang khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào hiếm hoi bên cô, hận không thể để cô dựa vào mình tiếp tục khóc, vĩnh viễn không cần đối diện với vấn đề của hiện thực. Trong vài giờ, cô chỉ nói vài lời không hoàn chỉnh, đứt quãng nhắc tới “bố, mẹ, ly hôn, tái hôn”, đại khái cậu có thể đoán được xảy ra chuyện gì, bắt đầu hối hận vì đã thô lỗ với cô như thế.
Chỗ cổ tay cô không chỉ đỏ mà còn tím xanh, cậu muốn xoa cho cô, đau đến nỗi cô không chịu được, lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cậu không ngăn được bản thân kề sát khóe mắt cô, đón nhận những giọt nước mắt còn chưa chảy xuống, vị mằn mặn cả hai người đều nếm được.
Cô ngừng khóc, cùng cậu đứng trong gió lạnh, che đôi mắt sưng vì khóc hỏi: “Chìa khóa đâu?”.
Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện chìa khóa, tìm xung quanh không thấy, sự cô tức giận, cậu giống như đứa trẻ bị kìm nén đến phát điên, ngồi xổm ở góc tường nhà xe đổ cả thùng rác ra tìm, cuối cùng vẫn không thấy.
“Vậy làm thế nào?”. Cậu túm tóc e dè hỏi cô.
Cô thở dài “Ôi” một tiếng, nói: “Bỏ đi”.
Khóa mười hai tháng cũng đủ lâu rồi, mất thì mất vậy.
Dù sao cũng khóc đã đời rồi, cô và cậu cùng vào quán ăn nhanh bên đường.
Cậu mua rất nhiều bánh nhân trứng, hai cốc sữa, trên người chỉ còn lại vài đồng đủ ngồi xe trở về. Ngồi đối diện với cô, cậu bưng sữa lên để cô sưởi ấm tay, hỏi cô qua làn khói lãng đãng: “Cậu... thích... mình không?”.
Cô bẻ đôi cái bánh, đưa cậu một nửa, dài mặt ra nhìn các em nhỏ chơi cầu trượt trong công viên thiếu nhi. Những cặp bố mẹ đi kèm chăm sóc tỉ mỉ khiến cô rất xúc động, mỏi mắt cô mới quay đầu nhìn cậu, nói rất nghiêm túc: “Thi Vĩnh Đạo...”.
“Hả?”.
“Mẹ mình và người khác kết hôn rồi”.
“Mình biết rồi, đừng quá đau lòng”. Cậu úp tay lên mu bàn tay cô, vuốt nhẹ đầu ngón tay nhỏ nhắn.
“Mình muốn bà có thể hạnh phúc”. Cô nghiêng đầu, giống như đang thận trọng ra một quyết định.
“Đương nhiên... mẹ cậu cũng không dễ dàng gì...”.Cậu gật đầu.
“Mình hy vọng bố cũng hạnh phúc, ông quá khổ rồi”.Cô nói, mắt lại đỏ lên.
Cậu đứng dậy tới ngồi cạnh cô, ôm vai cô, kéo cô dựa vào.
“Đều sẽ ổn cả... đừng khóc nữa...”.
“ừ...”. Cô chớp đi ánh lệ mỏng dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn vùng râu mới mọc của cậu, không nén được muốn sờ vào đó “Sau này... đừng hỏi mình cái đó... được không...”.
“Mình... không ghét cậu....”. Đè nén cảm giác thôi thúc muốn giơ tay, cô cụp mắt bưng cốc sữa kề sát lên mặt.
Hiểu được mấy từ đó, cậu cũng tạm thời mãn nguyện với tình trạng hiện tại.
“ừ... sau này không hỏi nữa...”. Cậu trịnh trọng bảo đảm, “Mình thích cậu là được rồi!”.
Những ngày tháng sau đó, hai người cũng không chính thức yêu nhau, nhưng hàng tuần Thi Vĩnh Đạo vài lần đạp xe từ Đại học Bắc Kinh đến Đại học Sư phạm, cậu nói có vài vấn đề quan trọng trên phương diện “học thuật” nhất định phải thỉnh giáo Phổ Hoa.
Cái gọi là nghiên cứu thảo luận “học thuật” của cậu chẳng qua là tu dưỡng tư tưởng lớn, triết học Mác, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những môn học từ thời trung học cậu đã ghét cay ghét đắng. Cách thức nghiên cứu thảo luận chính là cậu bỏ tiết bên trường Đại học Bắc Kinh, chạy tới Đại học Sư phạm cùng cô nghe tiết học cậu còn ghét cay ghét đắng hơn, ví dụ “chi, hồ, giả, dã” trong tiếng Hán cổ hoặc âm bật, âm sát, âm bật sát trong tiếng Hán hiện đại. ["Chi, hồ, giả, dã" là trợ từ thường dùng trong cổ văn.">
Sự chênh lệch chuyên ngành rất lớn, ngoài hai, ba môn học chung, thứ họ học đều không có bất cứ liên quan gì với nhau. Lên lớp, Phổ Hoa trước nay đều ngồi cùng bạn trên hàng trước nghiêm túc nghe giảng, Thi Vĩnh Đạo ngồi xa xa ở hàng cuối, làm bài tập hoặc đọc sách.Gặp phải tiết học cậu đặc biệt không thích, mỗi khi giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, cậu liền đeo tai nghe nhoài lên bàn ngủ.
Khi học ở phòng nhỏ, cậu không dám vào lớp học, nghìn nhờ vạn nhờ để lấy được thẻ thư viện của Đại học Sư phạm, lên mạng, tới phòng đọc đọc sách, làm bài tập. Sắp tới giờ tan học lại chạy tới cổng khoa văn đợi cô, ít nhiều có thể ì ra đến khi ăn xong bữa tối mới đi.
Tóm lại, trải qua một thời gian Thi Vĩnh Đạo vẫn dùng cách của cậu thâm nhập vào cuộc sống của Phổ Hoa.Cô không vạch rõ quan hệ, cậu liền mập mờ theo, “mờ ám luôn mạnh hơn không mờ ám” đã trở thành phương châm của cậu.
Phổ Hoa vẫn như cũ, xoay quanh học hành, làm gia sư, bận bài vở và bài tập, Thi Vĩnh Đạo cũng vậy, một tuần xuất hiện vài lần, ăn bữa cơm, xoay quanh cô, cũng không đưa ra yêu cầu gì bất hợp lý. Họ giống như trở về thời trung học, có điều khoảng cách lớp học xa hơn một chút.
Sau khi có số điện thoại ở ký túc cô, cậu gọi điện hàng ngày, từ gọi một cuộc, tới hai cuộc, rồi rất nhiều cuộc. Có lúc cậu bận, ký túc tắt đèn rồi, cậu cũng vẫn gọi đến, hỏi cả ngày cô ăn gì, mệt không, nói hai câu rồi cúp máy, để cô ngủ ngon.
Khác nhau ở chỗ Kỷ An Vĩnh để lại ấn tượng tốt đẹp trong ký túc, Đường Đường, Mạch Mạch và vài bạn cùng phòng lại không thích Thi Vĩnh Đạo. Một là cậu ta thường gọi điện đến sau khi đã tắt đèn, hai là người khác nhận điện, cậu ta vĩnh viễn chỉ có một câu “Diệp Phổ Hoa đâu!”, ba là cậu ta quả thật bám quá chặt như âm hồn không tan.
Thái Hồng gặp qua hai lần cũng nói với Phổ Hoa: “Người đàn ông này muốn làm gì, dứt khoát nhốt cậu vào lồng luôn đi! Cậu chẳng phải của nhà họ!”.
Thái Hồng đã cường điệu hóa, nhưng cũng là sự thật.Thi Vĩnh Đạo một khi đã thích ai thì người đó trở thành tài sản thuộc sở hữu của cậu, ai nhìn nhiều hơn một cái đều là đang ngấp nghé có ý đồ không tốt. Suy nghĩ này của cậu giống một đửa trẻ, Phổ Hoa biết không tốt, nhưng không tiện nói cậu, thỉnh thoảng cũng không cách nào.
Cô không cho cậu một danh phận, khi hai người bên nhau hết thảy hành động thân mật quá mức đều không có. Sau buổi tối đó, đừng nói là hôn, đến ôm, cô cũng từ chối. Thi Vĩnh Đạo giống con dã thú bị nhốt sau song sắt, rất nhiều lúc cậu muốn biểu hiện như một con mèo ngoan ngoãn nhưng nhất định phải được cô khen thưởng, ví dụ cô cho cầm tay, cô đưa cho món cậu thích ăn nhất, cô đứng trong gió đợi cậu tới đón, trước khi lên giảng đường, cô giữ cho cậu một chỗ ở hàng sau. Một khi mất cân bằng, cậu liền hung hăng như một con sư tử bờm dựng đứng, ở dưới ký túc cô đợi cả tối không đi, đạp xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận không thể theo cô vào nhà vệ sinh.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.
Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.
Hải Anh nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?”.
Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được không?”.
Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?”.
Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền với cậu chưa?”.
Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?”.
Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn, năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợt như tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.
***********
Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử vào cấp ba, không may ông ngoại tái phát bệnh cũ,việc nhà việc học đến cùng lúc, mọi người chỉ có thể aibận việc người đó, rảnh thì gọi điện nói vài câu. Thi Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt chạy tới Đại học Sư phạm, mang theo ít hoa quả và các đồ dinh dưỡng, dặn dò Phổ Hoa mang về nhà biếu người lớn.
Vội vàng gặp mặt, cậu xách đồ đưa cô về ký túc, kéo tay cô ở chỗ vắng người, cúi đầu cọ cọ vào Thái Dương của cô.
Cô quay mặt đi, tránh hàm râu vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má, dặn dò cậu: “Ở ngoài chú ý antoàn nhé”.
“Mình biết rồi”.
Cậu không nỡ nhưng vẫn phải đi, trước khi lên tàu còngọi điện đến ký
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
104/2099