watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát

Lượt xem :
lên, cô hoàn toàn hài lòng v ề thái độ bất mãn của Tiểu Băng.
Với cái đầu xảo quyệt lắm mưu nhiều kế, Thuỷ Tiên chỉ mới phun ra vài câu đã khiến Tiểu Băng tin liền mà không một chút nghi ngờ.
Thuỷ Tiên cười thầm trong bụng . Đông Phong phải là của cô, cô sẽ dùng mọi thủ đoạn nếu có ai đó tranh giành . Cũng như con bé khờ khạo này, nó làm sao đấu lại một người từng trải như cô.
Trước khi bỏ đi, Thuỷ Tiên còn lạnh lùng hăm doa. :

- Bắt đầu từ hôm nay, cô hãy thôi ngay ý định quyến rũ anh ấy . Nếu không, đừng trách tôi độc ác . Tôi cấm cô léo hánh đến gần chồng tôi, cô cãi lời thì tai hoa. cũng đến liền sau đó . Cô nghe rõ rồi chứ , cô em ??
Nói rồi, Thuỷ Tiên cười vang khanh khách, cô đỏng đảnh ngồi lên xe nổ máy chạy đi với gương mặt đắc chí.
Tiểu Băng không nén được nữa, cô bật khóc nức nở chạy vội về phòng đóng sầm cửa lại . Nỗi đau đớn đang ngấm dần vào trái tim bé nhỏ yếu đuối của cô.
Mắt TiểU Băng nhoè nhoẹt lệ . Hình ảnh Đông Phong và Thuỷ Tiên tay trong tay, họ ho6n nhau tình tứ như nhảy múa trước mặt cô.
Ngồi bất động hàng giờ trên ghế, Tiểu Băng như người mất hồn . Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ , cô không còn biết mình phải sử lý ra sao . Nhưng chắc một điều, cô không hề muốn mình là kẻ thứ ba đang tâm fá vỡ hạnh phúc của kẻ khác.
Tiểu Băng rối rắm kinh khủng, cô hoàn toàn không tin Đong Phong lại là người nhẫn tâm như vậy . Có lẽ vì một lý do gì đó chăng ?
Điêu này chắc là không ro6ì, bởi vì Thuỷ Tiên đã đến tận đây, ném vào mặt cô những lời thật cay độc, khie6 n tâm hồn cô bị tổn thương với một vết thương lòng hãy còn mới nguyên.
Tiểu Băng nằm vùi trền gường , cô cảm thấy đâu khô tột độ . Đông Phong tàn nhẫn dối gạt cô, thật ra anh đã có vợ hứa hôn mà vẫn thản nhiên nói yêu cô . Chỉ tại cô quá ngây thơ, bị anh lừa dối mà khônng biết . Tiểu Băng trách mình đã không lượng sức và tìm hiểu thấu đáo lại gật đầu nhận lời anh một cách chóng vánh.
Tiểu Băng xót xa trong lòng, tình yêu ngây dại đầu đời cô trao hết cho anh . Có lẽ anh đang cười vang trên nỗi đau khổ của cô, Tiểu Băng thấy mình quá ngốc nghếc nên bị anh lợi dụng mà vẫn ngây thơ tin tưởng vào lời yêu thương đầu môi chót lười của anh.
Từng tấm ảnh rơi tung tốc trên đất nhưng Tiểu Băng cũng không buồn nhặt lên . Những hình ảnh hạnh phúc của anh đã cứa vào trái tim nhức nhối, nó làm cô không còn suy nghĩ gì được nữa.
Tiểu Băng mệt mỏi khép mắt, hai dòng lệ tuôn tràn xuống bờ môi mặn đắng . Cô cho phép mình khóc thật thoa? thuê một lần rồi thôi, sau này gặp lại Đông Phong, cô không được tỏ ra uỷ mị vì tình, điều đó chỉ khiến anh thêm hả hê.
o0o
Thuỷ Tiên ngồi lả lơi trong vòng tay ông Quang, cô đắc chí cười vang :
- Mọi việc ổn thoa? rồi, con nhỏ đó coi vậy mà ngu dễ sợ . Bị em doa. xanh cả mặt mày, nó đã hứa là k hông quan hệ với anh Phong nữa.
Vuốt ve bờ vai của Thuỷ Tiên, ông Quang suy tính :
- Nhưng còn thằng Phong, liệu nó chịu chấm dứt hẳn , hay lại đâu vào đó thì kể như công cốc.
Thuỷ Tiên búng tay, cô bĩu đôi môi tô son bóng nhẩy :
- Em tin là nó sẽ không dám đeo theo anh Phogn khi mà em đã ra mặt cảnh cáo . Thêm mấy tấm hình làm bằng chứng, con nhỏ tin sái cổ luôn . Bây giờ, dù cho anh Phong có giải thích thế nào, nó cũng chẳng tin . Nhìn nó ngồi chết trân trên ghế, cũng đủ biết nó hận ảnh tận xương tuỷ.
Ông Quang ngấu nghiến hôn lên môi Thuỷ Tiên , ông tỏ vẻ vui mừng :
- Điệu này thằng Phong chết chắc . Nhưng em phải ra tay nhanh hơn nữa , để nó nghi ngờ thì hỏng bét.
Thuỷ Tiên thả một vòng khói thuốc trước mặt, cô tự tin nói :
- Điều đó anh khỏi nhắc , em tự biết mình fải làm gì . Ngày mà chúng ta mong đợi đã gần kề, có chạy đi đâu mà anh sợ.
Ông Quang kêu lên :
- Không được . Thằng Phong nó vừa gọi điện về, nó nói chiều mai nó về tới nhà . Còn bảo mẹ nó cũng tháp tùng, nếu để bà ấy biết anh ở đây, the6 nào mọi chuyện cũng bại lỗ . Bước kế tiếp , chúng ta fải làm sao ?
- Ối ! Lo gì . Anh quên bả bị mù ư? ? chuyện xảy ra quá lâu, chắc gì bả còn nhớ . Mắc bà ấy đi, anh cứ giả tảng là k hông biết gì cả, bã sẽ không còn cách gì truy cứu , mọi chuyện rồi cũng êm xuôi.
Xoa nhẹ lên chiếc lưng trần của Thuỷ Tiên được phơi ra thật hớ hênh vơi" một kiểu áo khêu gợi , ông Quang cười tít mắt :
- Em quá cao tay ấn . Anh phục em sát đất luôn . Người sáng mắt, anh còn không sợ , huống gì con mụ già đó bị mù , em nhỉ.
Ánh mắt Thuỷ Tiên thật lạnh , cô ngửa cổ cười nắc nẻ :
- Đông Phong ! Anh fải trả giá vì dám xem thương con này . Tôi sẽ cho anh nếm từng phút , từng chút một the6 nào là đau khổ vì bị bỏ rơi.
Chiều ho6m sau, Đông Phong đưa bà Phương về tơi" . Anh thật ngạc nhiên khi ông Quang và Thuỷ Tiên ra đon anh tận thềm.
Sau khi giả lả chào hỏi bà Phương, Thuỷ Tiên quay sang Đong Phong . Cô lúng liếng mắt nhìn anh.
- Anh đi đườing có mệt lắm khổng ? Để em pha cho anh ly cam vắt , uống vào thì khẻo ngay.
Dông Phogn khoát tay :
- Cảm ơn Thuỷ Tiên . Tôi và mẹ vừa uống nước xong . Cô vẫn chưa về bên ấy a ?
- Em định đi rồi, nhưng vì hôm trước chuyến bay bị trục trặc gì đó nên họ hoãn lại . Chú Quang bảo em ở lại đây thêm vài ngày nữa hẵng về.
Đông Phong cảm thấy có điều gì đó không thật lòng trogn câu nói của Thuỷ Tiên, nhưng vì không tiện hỏi , nên anh bảo cô :
- VẬy cũng vui . Mẹ tôi vừa về tới, có cố nói chuyện cũng đỡ buồn.
Ông Quang dè mặt nhìn bà Phuong . Cắp kính đen che khuất đôi mắt làm ông có phần yên tâm . Ông khôn khéo hỏi :
- Chào chị , đã lâu rồi chúng ta mơi" gặp . Đông Phong ! Mắt mẹ cháu vẫn chưa chữa khỏi à ?
Đông Phong hồ hởi khoe:
- Dạ, cũng khả quan hơn lúc trước nhiều . Cháu nghe mẹ nói vừa rồi được đoàn bác sĩ nước ngoài khám qua, mắt mẹ cháu...
Khẽ bấm vào tay Đông Phong, bà Phương chặn lời con :
- Mắt tôi vẫn chẳng thấy gì cả . Tai nạn lần đó quá thảm khốc, vết thương trong mắt khá nặng , họ bảo không chữa được.
Nghe vậy, ông Quang thở phào khoan khoái, Ông cười cười :
- Ra là thế . Nghĩ mà tội cho chị . Lần anh nhà bị tai nạn , em không có mặt để chia buồn . Ảnh ra đi quá tức tưởi , nếu biết được kẻ nào hại ảnh , em thề sẽ không tha cho nó.
Bà Phương thăm dò :
- Chú nghĩ là có người sắp xếp để hại vợ chồng tôi à ?
Ông Quang hơi ngẩn người , rồi ông tặc lưỡi :
- À ! Tôi chỉ ví dụ thôi, nhưng chắc là không fải , hả chị ?
- Chuyện xảy ra khá lâu rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại . Nếu lời chú nói là sự thật, kẻ ác tâm nhất định sẽ bị quả báo.
Liếc nhìn bà Phương , ông Quang thấy gương mặt bà vẫn không có vẻ gì nghi ngờ, ổng giả lả nói :
- Tôi và Thuỷ Tiên đã chuẩn bị bàn tiệc . Đông Phong ! Cháu đưa mẹ về phòng tắm rua8? rồi dùng cơm luôn thể . Ngày vui họp mặt, chúng ta tránh nói chuyện buồn, kẻo mẹ cháu mất vui.
Bà Phương vịn tay Đông Phong, bà nhẹ nhàng nói :
- Con đưa mẹ lên phòng . Ngồi xe quá lâu, mẹ cảm thấy trogn người không khẻo khoắn.
Ông Quang vờ nói :

Để thằng Phong sắp xếp đồ đạc , tôi đưa chị lên lầu.
Bà Phương khoát tay :
- Thôi khỏi, để cháu nó là, mắt tôi như vầy, sợ làm phiền đến chú . - Bà gọi con - Đông Phong ! Ta đi thôi con.
Rất thắc mắc việc mẹ cố ý giấu chú Quang - Thực sự thì đôi mắt của mẹ đã trở lại bình thường, Đông Phong nhìn mẹ như dò hỏi, nhưng vẻ mặt của bà Phương vẫn kín bưng . Mặc dù rất muốn biết, Đông Phong vẫn không dám mở lời, chắc vì lý do đặc biệt nào đó . Anh sẽ hỏi mẹ sau.
Đông Phong cố dìu mẹ đi từng bước thật chậm, y như bà Phương vẫn còn bị mù.
Ông Quang nhìn theo từng bước chân và cử động của bà Phương đế đánh giá . Đôi mày ông giãn ra khhi thấy bà bươc đi thật khó nhọc cho dù có Đông Phong dìu một bên.
Cận thận nhìn anh rồi khép cửa , Đông PHong đến bên mẹ , anh hỏi khẻ.
- Sao mẹ vẫn chưa cho chú Quang biết mắt mẹ đã bình thương ?
Gỡ cặp mắt kiếng xuống, bà Phương kéo Đông Phong lại gần . Bà nhỏ giọng :
- Mẹ nghi ngờ ông Quang có dính líu đến vụ tai nạn năm xưa của ba con.
Đông Phong sững người :
- Có thật không? Nhưng sao mẹ biết chú Quang làm điều đó ?
Bà Phương tỏ vẻ trầm ngâm :
- Mẹ cũng không hiểu sao lại có cảm giác bất an khi nhìn vào đôi mắt ông ta . Lúc ba con hấp hối, ổng luôn miệng gọi tên ông Quang.
Đông Phong cười xoà :
- Chắc là không đâu . Con nghĩ ba muốn gặp chú ấy lần cuối cũng nên.
Bà Phương lắc đầu, giọng bà quả quyết :
- KHông . Cảm giác của mẹ là thật đó . Ngày ba con mất, số tiền rất lớn của gia đình ta trogn ngân hàng bị ai đó rút ra không còn một đồng . Những người làm ăn chung với ba con , họ nói ổng ký kết làm ăn vơi 1 người nước ngoài thông qua ông Quang . Mẹ nghĩ ba con đã giao tiền cho ông ta, nhưng đến khi ba con gặp nạn thì ông ta lại biến mất, mang theo số tiền đó . Con nghĩ thử coi, sao lại có sự trùng hợp như vậy ?
Vẻ mặt Đông Phogn trầm ngâm, anh nghĩ ngợi lâu lắm . Ông Quang thường khoe vơi" anh , ông là người thành đạt và giàu có ở nước ngoài, nhưng k hông hiểu sao ông lại hay mượn tiền của anh, không fải 1 mà rất nhiều lần . Lần nào ông cũng vay một số tiền khá lớn.
Anh hỏi bà Phương :
- Lần đó, mẹ có nói điều này cho cơ quan điều tra biết không ?
Bà Phương lắc đầu :
- Khi xảy ra chuyện, mẹ bối rối vô cùng, còn tâm trí đâu mà suy nghĩ . Sau này, mẹ có ý đi tìm, nhưng tung tích ông Quang biệt vô âm tín nên mẹ cũng thôi luôn.
Bóp trán, Đông Phong nói :
- Chú Quang chỉ là em nuôi của ba con, chẳng lẽ ông dám làm như vậy ? Mẹ ! Có bao giờ chú ấy và ba con cãi nhau không ?
Sau một lúc suy nghĩ , ba Phương nhơ" ra , bà kêu lên :
- Có lần vô tình mẹ vào phòng sách tìm ba con, mẹ nghe loáng thoáng có tiếng cãi nhau rất dữ . Vẻ mặt ba con lộ rõ nét căng thẳng , nhưng khi mẹ vào tới thì cả hai nín thinh . Tuy nhiên, nhìn thái độ của ba con , mẹ biết ông đang bực tức dữ lắm.
Đông Phong liền kết lại những gì mà ba Phương kể . Tâm linh anh mách bảo có gì đó chưa sáng tỏ , nỗi nghi ngờ trogn đầu ngày một lớn . Anh nắm tay mẹ :
- Mẹ đừng tiết lộ cho ai biết chuyện này, con quyết điều tra lại từ đầu vụ tai nạn đó . Con mong chú ấy không dính líu đến cái chết của ba con.
- Mẹ cũng hy vọng là không fải . Con xuống nhà đi,không thôi ông ấy nghi ngờ rồi tìm cáchh đề phòng . Con nói mẹ không được khoẻ , mọi người cứ tự nhiên dùng cơm.
- Dạ , con xuống dưới bảo chị Mười đem cơm lên cho mẹ . Ngày mai, con đưa Tiểu Băng đến chào mẹ.
Bà Phương cười nhẹ :
- Nghe con nói về Tiểu Băng làm mẹ cũng nôn gặp măt con bé . Chắc là không lâu lắm, mẹ lại có cháu nội ẵm bồng vời người ta.
Đông PHong mắt ngời hạnh phúc, anh đáp :
- Cưới xong, con sẽ bảo cô ấy sanh liền một lúc mấy đứa , chỉ sợ mẹ trông chúng không xuể thôi.
- Con đừng tưởng bỡ . Bao nhiêu mẹ cũng trông được tất . Càng nhiều càng tốt . Nhà đông người càng vui chứ con.
Nhìn mẹ vui vẻ , Đông Phongn nghĩ sẽ không còn bao lâu nữa , mẹ nhất định sẽ được toại nguyện . Đông Phong bỗng nhơ" Tiểu Băng vô cùng . Mây ngày qua không gặp được cô bé , anh nghe bồn chồn trogn dạ . Tí nữa sẽ sang bên nhà Tiểu Băng , chắc là cô bé sẽ reo lên khi gặp anh.
Đông Phong xuống dưới nhà, anh tỏ vẻ thản nhiên và thông báo mẹ anh không khẻo , rồi tự nhiên ngồi vào bàn dùng cơm . Anh cười nói vô tư với Thuỷ Tiên.
Nhìn thái độ của Đông Phong, ông Quang cũng không còn dè dặt . Ông và Thuỷ Tiên cụng ly côm cốp nói cười náo động cả phòng ăn.
Dù rất nóng ruột , nhưng Đong Phong vẫn lịch sữ ngồi đến cuối bữa ăn . Thuỷ Tiên ngả ngớn ngồi sát vào anh . Cô chăm chút từng miếng ăn đến tận miệng của Đông Phong . Ánh mắt cô nhìn anh thật tình tứ , lả lơi khoe bộ ngực cang tròn nhấp nhô sau làn vải mỏng.
Hết kiên nhẫn ngồi nhìn Thuỷ Tiên làm trò , Đông Phong lấy lý do có việc fải ra ngoài . Anh ra xe rồ máy chạy đi . Bỏ mặc Thuỷ Tiên ngồi sượng trân trên ghế vơi" vẻ mặt đùng đùng giận dữ .
Bước thật nhanh từng bước chân reo vui vào nhà Tiểu Băng . Gặp bà Năm đang ngồi nhai trầu, Đông Phong thưa :
- Con chào ngoại . Có mấy thứ đặc sản, mẹ con gởi ngoại . Ngày mai mẹ con sẽ đến viếng thăm ngoại.
Bà Năm măng" yêu :
- Cha anh ! Sắp thành người nhà lại còn khách sáo . Cho ngoại gởi lời thăm mẹ con.
Đông Phong mau mắn:
- Dạ.Ngoại ơi! Tiểu Băng có nhà không ạ?
Bà 5 phẩy tay:
- Không hiểu có chuyện gì buồn mà nó ở miết trong phòng. Ngoại hỏi thì nó ư hử cho qua chuyện. Cơm nước chỉ qua loa vài miếng. Đâu, con vào hỏi thăm nó xem sao.
Được bà 5 cho phép, Đông Phong vội đứng lên. Anh nói:
- Chắc lạ nhõng nhẽo với ngoại chứ gì. Để con gọi cô ấy ra nghen ngoại.
Bà 5 gật đầu. Bà đang chăm chú xem vở cải lương trong ti vị Đông Phong nhón gót đi vào phòng Tiểu Băng.
Căn phòng của cô thật ngăn nắp và thơm tho, chứng tỏ cô bé rất có khiếu thẩm mỹ để bày biện đồ dùng đâu vào đấy.
Tiểu Băng đang nằm trên giường. Cái gồi xinh xắn được cô úp lên mặt. Tiểu Băng mải suy nghĩ, cô không hề hay biết Đôn
<<1 ... 121314
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
164/2912