watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
u.

"Hôm đó là Noel, là sinh nhật 15 tuổi của em. Nhà An An ở gần công trình xây dựng cao ốc của ông ấy. Em đến nhà An An chơi lúc về đi ngang qua công trường em thấy có nhiều người tụ tập ở đó khiếu nại ông ấy đền bù không thỏa đáng, em tò mò nên tới xem. Sau khi quản lí công trường giải quyết đám đông em cứ nghĩ là hết chuyện rồi nên đi về không ngờ lại thấy có người cầm con dao tiến về phía ông ấy. Em chẳng nghĩ được gì cả, em chỉ biết người sắp bị giết là ba em. Em chẳng màng đến bản thân lao ra cầm chắt lấy con dao. Lúc đó trời đổ mưa, mưa rất lớn. Ông ấy được người trợ lí lấy ô ra che mưa, dù em vừa cứu ông ấy một mạng ông ấy cũng chẳng xem ra gì lạnh lùng bước vào xe nói gì đó với người trợ lí, lát sau trợ lí của ông ấy mang tiền ra cho em nói đó là tiền điều trị vết thương. Cũng không đưa vào tay mà ném thẳng lên mặt xem em như ăn xin chờ đợi tiền bố thí. Kể từ lúc đó mọi hi vọng còn sót lại của em đều vỡ tan. Anh biết không cảm giác bị dao cứa vào tay rất đau cả lạnh nữa, máu và nước mưa chảy xuống xối xả thấm ướt vào người. Em bị mất rất nhiều máu đi chưa được hai bước đã bất tỉnh, chính người muốn giết ông ấy đưa em vào bệnh viện."

Lâm Thiên Vũ thở dài vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi Đan Tâm. 15 tuổi, lúc đó hắn đang làm gì?

"Đan Tâm, xóa vết sẹo trên tay em đi. Quên hết quá khứ phải sống thật tốt, đừng vì một người không xứng đáng mà khiến bản thân phải tổn thương."

Ngoài ở bên cạnh lặng yên nghe cô nói, an ủi cô hắn chẳng làm được gì. Nếu hắn là người thì tốt quá. Lần đầu tiên Lâm Thiên Vũ thấy mình thật vô dụng, ngay cả người hắn yêu còn không bảo vệ được.

Tiếng nói anh trầm ấm, đều đều thổi vào lòng đang dần lạnh của Đan Tâm một hơi ấm, một ngọn lửa hi vọng. Đan Tâm gật đầu, gối đầu lên chân Lâm Thiên Vũ, cô muốn ngủ.

"Xuống ăn chút gì rồi hẳn ngủ từ trưa giờ em đã ăn gì đâu."

"Ngày mai em sẽ ăn. Sáng mai thức dậy em sẽ cố gắng sống thật tốt."

Đồng Hiểu Hiểu đứng trước cửa phòng Đan Tâm muốn vào nhưng lại thôi. Điều gì con gái bà cũng nói với cậu Lâm Thiên Vũ đó, bây giờ nó chỉ cần cậu ta an ủi bà vào đó sẽ thành người thừa. Ông trời cướp đi của nó nhiều thứ nhưng bù lại cho nó một người bạn trai tốt. Đến bản thân bà còn không tha thứ được cho chồng mình thì làm sao Đan Tâm có thể. Vẫn là nên thôi.


Chương 27
Đăng Quân và Đan Linh mở cửa bước vào căn nhà tối om phảng phất mùi rượu lần mò bật công tắc đèn lên.

"Sao mẹ lại ngồi đó uống rượu một mình còn không bật đèn lên nữa. Sức khỏe mẹ không tốt không nên uống nhiều."

Đan Linh ngăn lại ly rượu đắng chát dần đưa lên môi Đồng Hiểu Hiểu, ngồi xuống một bên sô pha. Đăng Quân cũng ngồi xuống bên cạnh. Sao nhà lại vắng tanh thế này.

"Ba và Tâm Tâm đâu? Ở nhà xảy ra chuyện gì rồi phải không mẹ.?"

"Đan Tâm ngủ, ba con.........."

Đồng Hiểu Hiểu xua tay không muốn nhắc tới.

"Ba làm sao có phải cãi nhau với Tâm Tâm không?"

Giấy không bọc được lửa sớm muộn gì hai đứa con bà cũng biết. Vậy thì biết sớm một chút.

Đồng Hiểu Hiểu kể lại đầu đuôi câu chuyện, một chữ cũng không bỏ sót.

"Mẹ ném ba hai đứa ra khỏi nhà rồi. Từ nay cho tới khi về Hồ Chí Minh đừng ai nhắc tới kẻ vô lương tâm đó với mẹ."

Đăng Quân đứng dậy khỏi sô pha tính đi lên lầu.

"Con đi đâu?"

"Anh đi đâu?"

Cả Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng đồng thanh.

"Con đi tìm Tâm Tâm, mấy năm qua chẳng nói với ai một lời nào, tổn thương cũng chỉ biết tự gánh chịu. Con phải đánh cho Tâm Tâm một trận cho Tâm Tâm tỉnh ra."

"Không cần con đánh Đan Tâm cũng tỉnh rồi, nó điện cho Lâm Thiên Vũ khóc hết cả nước mắt."

Lại là Lâm Thiên Vũ, Tâm Tâm bảo bối có chuyện không nói với hắn lại đi nói với Lâm Thiên Vũ.

"Cái gì cũng Lâm Thiên Vũ, Tâm Tâm quá ỷ lại vào anh ta."

"Ỷ lại vào cậu ta cũng là chuyện bình thường, con thử sống mấy năm không có tình thương thử xem con có ỷ lại vào người quan tam đến mình hay không. Tối rồi hai đứa cũng đi ngủ đi, mẹ cũng phải ngủ."

Đồng Hiểu Hiểu bước đi loạn choạng, tửu lượng của bà không được tốt lắm tùy tiện uống mấy li cũng có thể say.

Đan Linh thở dài đứng dậy đi ngủ, đối với ba cô không chỉ có thất vọng

"Anh cũng đi ngủ đi, đừng để ý tới chuyện chị không nói với anh. Chị cũng chỉ lo chúng ta ghét ba mà thôi, tuy chị không có tình thương của ba nhưng vẫn muốn chúng ta sống có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ. Đừng oán hận ba, dù giả vờ cũng phải vui vẻ đừng để khổ tâm, lo lắng của chị tan thành bọt biển."

Hắn hiểu những gì Đan Linh nói nhưng nói thì dễ còn làm lại rất khó khăn, hắn không có đủ lòng tin là mình làm được.

Đêm ba mươi tết.

Đan Tâm và Lâm Thiên Vũ đặt ghế ngồi trên sân thượng chờ xem bán pháo hoa. Ở dưới nhà Đồng Hiểu Hiểu, Đăng Quân và Đan Linh đang tất bật chuẩn bị cúng giao thừa.

"Thiên Vũ, trước đay năm mới anh thường làm những gì?"

"Ừm.... cũng không có gì đặc sắc. Cùng gia đình ăn bữa cơm tất niên, đi chúc tết, cùng bạn bè đi du lịch đây đó giết thời gian, anh cũng không hào hứng cho lắm."

Nếu năm nào mà cũng như vậy thì thật là chán, tết của trẻ nhỏ bao giờ cũng vui hơn người lớn.

"Còn em?"

"Em sao? Em chỉ có tết trước năm 15 tuổi còn sau đó thì không. Dark night mở của suốt, một ngày 24 giờ em ở đó hết 20 giờ, thời gian còn lại về nhà ngủ. Quanh đi quẩn lại bây giờ mới được đón tết đúng nghĩa."

Khoảng thời gian đầu Dark night mở cửa rất vất vả, một mình cô chèo chống đến được bây giờ đã vượt qua tưởng tượng của cô rồi. Lúc mở Dark night kinh doanh cô chỉ làm cho vui không nghĩ gắn bó đến ngày hôm nay.

"Em đúng là tham công tiếc việc."

"Gì chứ, anh đi du lịch giết thời gian thì em làm việc giết thời gian. Như nhau cả thôi."

Lâm Thiên Vũ kéo áo khoác lên người Đan Tâm, người có sức khỏe tốt như cô chẳng may bị ốm luôn nặng hơn người khác.

"Vất vả như thế sao em không chuyển nhượng Dark night lại cho người khác rồi tìm việc gì nhẹ nhàng để làm."

Đan Tâm lắc đầu.

"Em chỉ là học sinh kiếm việc rất khó, với lại hiện tại em thuê người quản lí Dark night công việc của em rất nhẹ nhàng lâu lâu mới chịu mệt một tí thôi. Nếu anh muốn em chuyển nhượng Dark night thì nuôi cơm em đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm heo lười, một ngày 24 tiếng chỉ ăn, ngủ, chơi, học thôi."

Đan Tâm chỉ nói đùa thế mà...........

"Được, là em nói đấy nhé. Chờ anh trở về nhất định nuôi cơm em."

Chỉ là hắn không biết lúc nào mới trở về.

"Bùm........bụp."

"A, bắn pháo hoa rồi kìa."

Đan Tâm reo lên, cô ghi nhớ lời anh nói hôm nay, cô chờ anh thực hiện. Ông trời dù có ghen ăn tức ở với nhan sắc của anh thì cũng không tàn nhẫn bắt anh làm ma mãi đâu.

Chỉ cần có hi vọng, có niềm tin nhất định sẽ làm được.

Trên bầu trời đen như mực ngàn tia sáng ánh lên rồi vụt tắt nhưng vẻ đẹp của nó sẽ không bao giờ lụi tàn cũng giống như niềm tin của Đan Tâm và Lâm Thiên Vũ.

"Đan Tâm năm mới vui vẻ."

"Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ."

Đồng Hiểu Hiểu, Đăng Quân, Đan Linh đi đến cạnh Đan Tâm. Giao thừa, đoàn viên một năm mới ấm áp.

Thời gian cứ như thế không chờ ai cả, mồng bảy tết mẹ và hai đứa em của cô phải về Hồ Chí Minh mà cô cũng phải đi học. Cuộc sống quay trở về nhịp đập thường ngày.

Có người nói với cô tuổi trẻ nên yêu điên cuồng, oanh oanh liệt nếu không nhàm chán quá chẳng kéo dài được bao lâu. Cô và Thiên Vũ không thế, hằng ngày anh đi học cùng cô, giúp cô học, ôn thi, cùng cô nấu ăn, tối rảnh rổi sẽ cùng anh đi dạo... Ngày mai lại tiếp tục, cuộc sống rất yên bình nhưng cô và anh chưa từng cảm thấy chán.

Tháng năm, chủ nhật, ngày hè nắng vàng rực rỡ chiếu lên bờ biển đầy cát vàng óng.

Sáng sớm tinh mơ cô phải dậy sớm ra biển tập thể dục. Anh nói vào mùa thi không có sức khỏe thì chẳng làm được gì. Tình trạng vào chủ nhật phải dậy sớm tập chạy như này kéo dài được gần một tháng rồi.

"Đan Tâm, nhanh lên nào."

Lâm Thiên Vũ đứng từ xa vẫy tay gọi Đan Tâm. Hắn cùng cô ra đây từ lúc mắt trời vừa ló dạng ở đường chân trời, cùng cô ngắm mặt trời mọc cô lại gục đầu lên vai hắn ngủ mất. Đúng là heo lười ở đâu cũng ngủ được.

Đan Tâm giữ nhịp thở nhanh chân chạy lại chỗ Lâm Thiên Vũ. Chậc.... chậc trông hồn ma đẹp trai của cô kìa, y như một thiên thần. Nụ cười lúc nào cũng treo trên môi, anh đứng ngược nắng, cả cơ thể bị ánh nắng bao trùm tựa như vừa bước ra từ trong ánh sáng. Đan Tâm dụi dụi mắt làm sao thế nhỉ vừa nãy cô còn trông thấy anh rất rõ mà sao giờ chỉ thấy mỗi nắng thôi. Đan Tâm đứng khựng lại, cất tiếng gọi.

"Thiên Vũ?"

Lâm Thiên vũ nhíu mày, hắn vẫn ở đây nhưng hình như cô không thấy hắn. Nhảy xuống khỏi phiến đá tự đi đến chỗ cô. Có lẽ đến lúc rồi.

"Sao thế?"

"Vừa nãy em không nhìn thấy anh, lạ thật đáy thị lực của em rất tốt sao lại không nhìn thấy anh được nhỉ?"

"Chắc là do anh đứng ngược nắng nên thân ảnh hơi mờ đó thôi. Về nhà ăn sáng thôi."

Đan Tâm gật đầu, cô lại lo lắng không đâu rồi.

Lâm Thiên Vũ không muốn nói cho Đan Tâm biết, chẳng bao lâu nữa là thi rồ làm cô lo lắng thi không được thì nguy. Cả tuần nay hắn thấy linh hồn của hắn rất lạ, có lúc hắn cũng không biết được bản thân mình còn tồn tại hay không. Hình như có ai đó đang cố gắng kéo hắn ra xa Đan Tâm, cứ như hôm nay sẽ xảy chuyện mất. Nếu như thân thể của hắn tỉnh lại muốn hắn trở về thì chẳng có vấn đề gì, còn nếu thân thể hắn chết thì........hắn cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó. Hắn sợ bỏ lại Đan Tâm một mình, hắn chỉ có thể thầm mong nếu có mang hắn đi làm ơn chờ cho Đan Tâm thi xong, vào dại học. Bây giờ dù có trở về hắn cũng không nỡ.

"Thiên Vũ, cõng em đến chỗ để xe đi."

"Cõng em?"

"Ừ."

Chỉ có thế cô mới cô mới cảm thấy an toàn, giác quan của con gái rất chính xác. Dù không biết tương lai dành cho cô món quà bất ngờ gì nhưng làm sao cô cũng không hết lo, trong lòng cứ bất an.

Lâm Thiên Vũ nhìn quanh, không có một bóng người.

"Nhỡ ai nhìn thấy thì sao?"

Không ai nhìn thấy anh sẽ có chuyện, nếu họ chỉ thấy mình em được cõng mà không thấy người cõng đâu thì.........

"Thì mặc họ, em không quan tâm."

Đan Tâm rất tinh ý nếu còn chần chừ hắn lo cô nhận ra bất thường. Cô không để ý thì hắn chẳng keo kiệt mà không cõng cô. Lâm Thiên Vũ xoay lưng, hơi cúi người để Đan Tâm leo lên. Hắn chưa từng cõng ai trước đây.

Đan Tâm cười khanh khách nhảy lên lưng Lâm Thiên Vũ, hai tay vòng qua cổ, đầu tựa lên một bên vai anh.

Lâm Thiên Vũ bước đi từng bước vững vàng trên cát, lắng nghe tiếng hát khe khẽ của cô bạn gái nhỏ. Đường hãy dài thêm thời gian của hắn không còn dài nữa rồi.

Nửa tháng nữa là bước vào kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia. Lúc Bộ gáo dục đưa ra kiểu thi hai trong một này cô tức đến nỗi muốn đập nát bét cái bàn trước mắt để trút giận, tại sao cứ muốn biến học sinh thành chuột bạch thí nghiệm.. Điểm tốt nghiệm được lấy làm điểm xét tuyển đại học, đề khó hơn, thời gian dài hơn, chương trình học lẫn ôn thi của cô dày không có điểm hở. Nếu một năm đổi một kiểu thí nghiệm những học sinh như cô đây không biết sẽ bị biến thành cái dạng gì.

Lâm Thiên Vũ mở của bước vào phòng Đan Tâm, nhìn đến cô gái nhỏ đang say ngủ trên giường vạn phần không nỡ nhưng đã đến lúc hắn phải đi. Dù có chống cự thế nào hắn cũng không thể chống lại số phận. Một giờ sáng còn quá sớm để gọi cô dậy, như vậy cũng tốt không biết trước tương lai có trở về hay không, gọi cô dậy hắn biết nói gì với cô đây. Hứa hẹn mà không biết mình có thể sống lại hay không chẳng khác gì làm cô thêm khổ cứ để hắn đi trong yên lặng, không lời từ biệt. Tỉnh dậy không thấy hắn cô sẽ buồn nhưng thời gian sẽ xóa nhòa hắn trong cô, mọi chuyện sẽ quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Đan Tâm nếu anh có thể trở về sau khi ổn định anh nhất định quay trở về gặp em, còn nếu không thì em hãy quên anh đi, sống thật tốt, không được nhớ anh có biết không.

Lâm Thiên Vũ ngồi trên mép giường lặng lẽ nhìn Đan Tâm, ghi nhớ thật kĩ gương mặt cô để đến kiếp sau cũng không thể nào quên được. Gió từ cửa sổ thổi vào hơi lạnh, khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Đan Tâm. Hắn chỉ nói đùa nếu cô đạt thủ khoa hắn sẽ tặng quà cho cô, chỉ là đùa vậy mà cô càng cố gắng hơn nữa. Bé con của hắn chỉ vừa mới ngủ được một lúc thôi, hắn tại sao cứ th
<<1 ... 1516171819 ... 30>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1638/4386