watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
u.

"Đi cùng thì đã làm sao. Không phải anh nói tôi vô liêm sỉ đấy thôi dù có trở thành món đồ chơi cho đàn ông các người chà đạp cũng không sao đâu."

Đầu Lâm Thiên Vũ như muốn bốc khói, lúc đó do nóng giận nhất thời nên hắn mói lỡ lời, có phải cô biết hắn đau lòng nên muốn dùng cách này để trả thù hắn hay không.

"Anh nói có anh ở đây không ai có thể bắt nạt tôi nhưng anh mới chính là người bắt nạt tôi. Anh trở lại làm người thì quên hết nhưng tôi thì sao, dù đi đâu tôi cũng đều nhớ đến anh. Lúc học đại học nhìn bạn bè cùng phòng có người đưa đón, chăm sóc anh có biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không, tôi ước gì anh có thể ở cạnh tôi. Năm năm tôi như một con ngốc chờ anh nhưng tôi nhận được cái gì ngoài tổn thương. Anh đã không càn tôi nữa thì xuất hiện trước mặt tôi làm gì."

Đầu óc quay cuồng muốn nổ tung, cổ họng nghẹn cứng không thở được. Đan Tâm dần mất đi ý thức.

"Đan Tâm."

Lâm Thiên Vũ hốt hoảng đỡ lấy người Đan Tâm, cả người cô lạnh toát, bé con em cảm lạnh rồi. Bế bổng Đan Tân đưa ra xe đặt cô ngồi bên ghế phụ cởi áo khoác lên người cô. Cô nhớ hắn, chờ hắn mà lại yêu Châu Tuấn Kiệt, hắn nên tin lời cô nói hay tin vào những gì mình thấy. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ không cần cô, mọi chuyện đi đến bước đường ngày hôm nay không chỉ mình cô đau.

Lâm Thiên Vũ đưa Đan Tâm về nhà, hắn không muốn đưa cô về nhà Châu Tuấn Kiệt. Đặt Đan Tâm nằm trên giường đi lấy khăn ấm đắp lên trán cô. Tại sao phải đưa cô cho người khác, cô là của hắn sáng mai hắn sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện. Nếu cô yêu Châu Tuấn Kiệt hon yêu hắn, hắn sẽ để cô đi thứ hắn muốn không chỉ có thể xác mà còn cả trái tim cô.

Từng tia nắng len lỏi qua khẽ cửa chiếu vào hai gương mặt đang say ngủ.

Nắng rọi thẳng lên mặt Đan Tâm, hơi chói. Quay mặt úp vào ngực Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Lâm Thiên Vũ chậm rãi mở mắt ra ngước nhìn lên đồng hồ ở đầu giường chỉ mới 7 giờ sáng. Cô gái trong vòng tay ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ lọt thỏm trong cái ôm của hắn. Đưa tay sờ trán Đan Tâm, không còn nóng nửa. Lâu rồi không thấy dáng ngủ xấu xí của cô.

Đan Tâm cựa quậy sắp tỉnh lại.

Lâm Thiên Vũ nhắm mắt lại giả vờ ngủ để xem thức dậy thấy hắn nằm ở cạnh cô mà không phải là Châu Tuấn Kiệt cô sẽ có cảm giác gì.

Đan Tâm chớp chớp mắt, lông mi khẽ cọ vào ngực Lâm Thiên Vũ dù đã cách một lớp áo nhưng hắn vẫn thấy hơi nhột. Ngước lên chạm phải gương mặt yêu nghiệt giật mình. Hôm qua cô uống say, anh đưa cô ra khỏi bar, sau đó hình như cô mắng anh sau đó... sau đó thì không nhớ gì nữa. Có một khoảng thời gian khi còn sống ở Việt Nam cô và anh ở cùng phòng, lúc đó cũng như thế này nằm trong vòng tay anh ngủ ngon lành chỉ khác vòng tay anh lúc đó rất lạnh còn bây giờ rất ấm áp và lúc đó anh vẫn còn cần cô. Hai... bao giờ cho đến ngày xưa.

Hôm qua đối xử với cô như thế nào mà hôm nay còn ôm cô ngủ anh cũng không phải không biết nhà cô ở đau sao không đưa cô về nhà. Trước đây anh toàn cưỡng hôn cô còn hôm qua cô chủ động thì anh lại đẩy cô ra.

Đan Tâm buồn bực lấy ngón tay vẽ loạn lên ngực Lâm Thiên Vũ chọc cho Lâm Thiên Vũ tỉnh dậy nhưng không được.

"Ngủ say như vậy."

Đan Tâm vùi sâu vào hõm vai Lâm Thiên Vũ tự cười bản thân mình, sao không thể giận thậm chí có thể ghét anh chứ. Cô rất muốn như thế này mở mắt có thể thấy nhắm mắt có thể ôm.

"Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh."

Lâm Thiên Vũ trong im lặng nở nụ cười càng ôm chặt Đan Tâm hắn không thích bốn chữ đầu nhưng rất thích ba từ sau.

"Muốn dùng một ly Latte khiến em say khướt

Để em có thể yêu anh nhiều hơn một chút ..."

Tiếng chuông điện thoại đạp tan ý nghĩ muốn mở mắt ra nói chuyện rõ ràng với Đan Tâm, mới sáng sớm đã có người gọi.

Đan Tân chui ra từ trong vòng tay của Lâm Thiên Vũ, ngỡ ngàng. Nãy giờ không để ý thì ra cô đang ngủ trong phòng mình, thật giống. Hoa hồng xanh vẫn còn tươi, tủ sách ngôn tình và cả mấy chú heo nhỏ nữa anh vẫn nhớ cô thích gì. Đan Tâm vui đến mức chuông điện thoại vang lên lần thứ ba mới bắt máy. Hai chữ Tuấn Kiệt hiện lên to, rõ ràng trên màn hình điện thoại hôm qua cô đi cả đêm không về nhà mà không nói với anh tiếng nào kiểu này thế nào cô cũng bị mắng cho coi.

"Trần Đan Tâm em chết đi đâu thế hả?"

Đan Tân xoa xoa lỗ tai, mỹ nam nổi giận rồi.

"Anh Tuấn Kiệt hạ hỏa a cẩn thận tăng huyết áp."

Lâm Thiên Vũ nắm chặt ga trải giường, Châu Tuấn Kiệt, hắn ghét cái tên này.

"Tối hôm qua đi đâu sao không về nhà."

Đan Tâm trả lời tỉnh bơ.

"Uống rượu say quên mất đường về."

"Em..."

Châu Tuấn Kiệt ở bên kia điện thoại không còn lời nào để nói, vò đầu bứt tai.

"về nhà đi, anh có chuyện nhờ em giúp."

"Có chuyện để sau được không giờ em bận rồi."

Đan Tâm vén lại rèm cửa để ánh sáng chiếu vào trong, vị trí nhà của anh rất tốt. Cô phải đợi anh dậy để hỏi xem tại sao anh vẫn còn yêu cô mà lại đối xử với cô như vậy.

"Bảo bối à em về nhà đi có được không anh xin em đó, anh có chuyện nhờ em giúp thật mà."

"Nhưng em..."

Mềm không được thì cứng Châu Tuấn Kiệt ra đòn quyết định.

"Em còn nhớ Đổng Kì không?"

Đan Tâm líu lưỡi không nói được câu nào nữa, chủ nhân của cái tên này chính là ác mộng của đời cô.

"Bảo bối em muốn về nhà hay muốn anh đi tìm Đổng Kì "tâm sự"."

Ti bỉ, Đan Tâm không cần suy nghĩ trả lời ngay.

"Về nhà."

"Tốt, anh đợi em."

Đan Tâm chán nản bỏ điện thoại vào túi xách bây giờ mà không về cơn ác mộng của hai năm trước chắc chắn sẽ tái diễn. Hơn nửa Đổng Kì cũng làm trong DL nhỡ anh ta mà giống như trước đây thì cô hết đường sống. Thôi vậy, hồn ma của cô vẫn còn ở đó có thể nói chuyện sau. Đan Tâm vừa rời khỏi phòng Lâm Thiên Vũ liền tung chăn ngồi dậy, đi cũng không nói với hắn một tiếng. Suy đến cùng là em yêu ai hả, nói yêu hắn nhưng lại đi tìm Châu Tuấn Kiệt. Điên mất.

Trung tâm thương mại DL.

"Đồng ý đi."

"Đồng ý đi."

Nhóm người vây thành vòng tròn quanh một cặp tình nhân hạnh phúc.

Trước mặt cửa hàng trang sức chàng quỳ một gối trước mặt nàng đưa ra chiếc nhẫn cầu hôn. Chiếc nhẫn được thiết kế rất đẹp, trên đó còn đính cả một viên kim cương to long lanh khiến bao tiểu thư, phu nhân đứng xem đều thèm muốn đỏ mắt ghen tị thầm hỏi ông trời:" Tại sao cô gái đó không phải là con?"

Nàng nước mắt lưng tròng hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.

"Lấy anh được không?"

Trước một người như thế nàng làm sao có thể nói không, khe khẽ gật đầu.

Chàng hạnh phúc như có cả thế giới đeo nhẫn vào tay nàng đứng dậy đặt lên trán nàng một nụ hôn đem nàng ôm trọn vào lòng.

Lâm Thiên Vũ, Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn đứng trên tầng hai nhìn xuống tâm trạng mỗi người mỗi khác.


Chương 34
Âu Dương Thiếu Phong chép miệng lại có một đôi nữa đặt chân vào nấm mồ hôn nhân.

"Học muội thật có bản lĩnh, tìm được một người như Châu Tuấn Kiệt để kết hôn thật không dể chút nào."

Dương Thừa Văn gật đầu đồng tình, người ta nói hôn nhân là tù chung thân không mãn hạn thế mà lại có không ít người muốn lao đầu vào tù.

"Hâm mộ người ta như vậy thì đi tìm Uyên Uyên cầu hôn đi nhưng tớ không chắc Uyên Uyên lại đồng ý lấy người trăng hoa như cậu."

Còn hai nhân vật chính của chúng ta như thế nào chắc không dễ chịu chút nào đâu.

Đan Tâm về nhà chưa đặt mông xuống ghế đã bị Châu Tuấn Kiệt kéo tới trung tâm thương mại DL, cuối cùng có màng cầu hôn đầy mơ ước này.

"Ha...ha..."

Giọng cười thật chua xót nhưng nó không phải của Lâm Thiên Vũ mà của một người phụ nữ có dung nhan kiều diễm vừa chen chân vào được đám đông.

"Tốt... tốt lắm, cầu hôn trước mặt mọi người. Châu Tuấn Kiệt anh có cần dùng cách đó để trả thù tôi hay không?"

Người phụ nữ vừa chen chân vào được đám đông tên là Linh Chi từng có một thời hoa lửa, yêu thương nồng cháy với Châu Tuấn Kiệt. Chỉ là người phụ nữ này qua lại với Châu Tuấn Kiệt trong khi đã có chồng, Châu Tuấn Kiệt biết được sự thật như người điên hết mấy tháng trời cuối cùng chia tay còn chồng của Linh Chi biết vợ ngoại tình cũng dẫn nhau ra tòa li hôn. Linh Chi mất hết tất cả sau khi li hôn đi tìm Châu Tuấn Kiệt muốn gương vỡ lại lành tiếc thay Châu Tuấn Kiệt đã có Đan Tâm, đối với Linh Chi cũng không còn chút tình cảm nào.

"Tại sao tôi phải trả thù cô, giữa chúng ta cũng không có thù oán gì. Đúng không bảo bối."

Đan Tâm buồn bực gật đầu, có thù hay không có là chuyện riêng của hai người liên quan gì đến tôi chứ.

"Rõ ràng anh biết tôi chỉ yêu mình anh, kết hôn cũng là do tôi bị ép buộc mà."

"Nói gì cũng muộn rồi, tôi phải đưa Đan Tâm đi chọn váy cưới nếu cô không để ý thì có thể làm phụ dâu cho Đan Tâm."

Châu Tuấn Kiệt cầm tay Đan Tâm bước đi để lại Linh Chi hai hàng lệ châu rơi trên mặt. Nếu cô không để ý thì có thể làm phụ dâu cho Đan Tâm, anh thật tàn nhẫn muốn tôi chứng kiến anh cùng thề nguyền với người phụ nữ khác không bằng anh giết tôi

đi.

Quả thật rất buồn cười cô bỏ hắn để đi theo một người đàn ông đang bị bám đuôi. Lâm Thiên Vũ cười chế nhạo, hi vọng mới nhen nhóm lúc sáng tắt ngúm ngay khi chưa kịp bùng cháy. Mới lúc nào còn nói yêu hắn chưa tới ba mươi phút sau đã cùng người đàn ông khác hẹn ước bên nhau. Nhẫn cũng đã đeo, lời cầu hôn cũng nhận chỉ thiếu mỗi đám cưới nữa thôi, Đan Tâm em có vui không? Em chắc rất vui đúng không, đem tôi ra làm trò cười em làm sao có thể không vui chỉ có tôi là không vui nổi, ngu ngốc nghĩ rằng em vẫn còn yêu tôi để rồi bị em xem như món đồ mà đùa giỡn. Thành ra như ngày hôm nay tôi có thể trách ai đây. Lâm Thiên Vũ che đi đau khổ đến cùng cực nơi đáy mắt dù sao cũng từng là người yêu của nhau cô kết hôn hắn làm sao có thể không chúc mừng. Lâm Thiên Vũ quay lưng bước đi đến chỗ Đan Tâm.

"Thiên Vũ cậu đi đâu?"

"Thư kí của tớ kết hôn dù không thích tớ cũng nên nói một câu chúc mừng."

Hai người bạn của Lâm Thiên Vũ không hề nghi ngờ gì, Thiên Vũ không thích thư kí là chuyện mà ai cũng biết.

"Học muội, lúc nào mới mời ba chúng tôi uống rượu mừng đây."

Đan Tâm thầm than không tốt hai tiếng học muội đó chỉ có thể thoát ra từ miệng của Âu Dương Thiếu Phong. Học huynh này là anh em của Thiên Vũ nhỡ như một màn lúc nãy mà đến tai anh cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không hết tội.

Cùng "chồng sắp cưới" quay lưng lại, phút chốc sững người. Hơi lạnh bao trùm quanh cơ thể cô cảm nhận được máu trong cơ thể dần đông cứng lại. Từ đầu đến chân nổi lên cảm giác tê dại lan tỏa đến từng tế bào thần kinh, sống lưng lạnh toát không càn ai nói anh đã thấy hết rồi. Đan Tâm nhìn nụ cười mà không phải cười của Lâm Thiên Vũ khẽ lắc đầu, không giống như anh nghĩ đâu.

Chuyện đến nước này mà cô còn có thể nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội đó, hắn đã không thể nào tin cô nữa rồi.

Châu Tuấn Kiệt không để ý tới gương mặt không còn chút huyết sắc của Đan Tâm, ôm ngang eo cô kéo sát vào người mình.

"Không lâu nữa đâu đúng không. em yêu."

Châu Tuấn Kiệt anh im miệng, nếu có thể nói cô thật sự muốn hét lên như vậy nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao. Linh Chi vẫn còn đứng ở đầu kia.

Tay trong túi quần nắm chặt nổi lên cả gân xanh, Lâm Thiên Vũ đè nén cơn giận giữ đang dâng tràn trong lồng ngực đi lướt qua người Đan Tâm, phả hơi lạnh vào tai cô.

"Thư kí Trần chúc mừng cô."

Giọng nói anh không còn chút tình cảm nào tất cả nhiệt tình lúc trước đã hoàn toàn chết lặng. Thiên Vũ không phải vậy đâu, Đan Tâm khóc thầm trong lòng lần này thì tiêu rồi.

"Đó là cấp trên của em đúng không?"

Đan Tâm gật đầu, đó không chỉ là cấp trên mà còn là người tôi yêu anh có biết không hả. Tất cả là tại anh đấy.

"Học muội đừng để ý đến tên tiểu tử đó, người cô đơn thấy người khác có đôi có cặp nên tâm trạng không tốt thôi."

Nói xong câu đó Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn chào hai người đi tìm Lâm Thiên Vũ, tên này đúng là âm tình bất định.

"Cảm giác khi chúc mừng học muội thế nào?"

Lẽ ra người mà Dương Thừa Văn nên hỏi câu đó không phải là Âu Dương Thiếu Phong. Cảm giác đó Lâm Thiên Vũ mới là người hiểu rõ nhất.

"Chuyện đã qua từ đời nào rồi mà cậu còn nhắc lại, tên tiểu tử đó chắc lại đi nát rượu ở nơi nào rồi."

"Nghi Anh đi cũng đã bảy năm rồi vậy mà Thiên Vũ cũng không buông bỏ được."

Hai người họ làm sao biết được ngư
<<1 ... 2223242526 ... 30>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
61/4883