Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full
Lượt xem : |
"Làm có chuyện buồn cười đó, tôi uống rượi say không cẩn thận lạc tay lái gây ra tai nạn."
"Ai, dù sao cũng xảy ra rồi. Anh xem mặt anh âm âm u u trông rất xấu xí, cái cô Nghi Anh gì đó không đáng để anh phải buồn. Vui lên đi, đừng để nhan sắc anh tàn phai, làm một hồn ma xấu xí tôi sẽ sợ anh thật đó."
An ủi hắn cũng nhắc tới nhan sắc, cô bé này mê trai đẹp hết thuốc chữa rồi.
Chương 8
"Bà dạo này hay nói chuyện một mình lắm nha, y như bị ma nhập."
Đan Tâm cười, cô làm gì bị ma nhập, ma ám thì đúng hơn. Trong giờ học cô không để ý thầy cô giảng bài, những điều cần chú ý đều được Lâm Thiên Vũ đánh dấu lại cho cô học. Hồn ma đẹp trai thông minh, tài giỏi ngồi trong lớp hay hỏi bài, nói chuyện với hắn. Thạch Thảo nói cô hay nói chuyện một mình không có gì lạ.
"Làm gì có."
"Tớ cũng nghe thấy"
Hai.... cả lớp trưởng cũng nghe thấy, mặc kệ vậy.
Thạch Thảo đập tay cô nhìn về phía trước, tinh nghịch nháy mắt. Đan Tâm này thật may mắn, ai có mắt đều nhìn ra Dương Huy có ý mờ ám với Đan Tâm.
Cả tháng nay Dương Huy như âm hồn bất tán, hể cô ở đâu là hắn theo đó. Hại cô không biết bị bao nhiêu nữ sinh trong trường nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. Lâm Thiên Vũ là hồn ma thật sự còn chưa làm cô thấy phiền như vậy.
"Tớ có chuyện thú vị, có muốn nghe không?"
Đan Tâm nhìn Thạch Thảo, lớp trưởng cười bí hiểm, chọc cho con sâu tò mò trong hai người thức dậy.
Lâm Thiên Vũ thôi không nhìn trời đất quay đầu qua, cô bé này lại bày trò gì nữa đây, cá mười ăn mười có liên quan tới Hồ Dương Huy.
"Có chuyện gì vui sao?"
Dương Huy kéo ghế ngồi cạnh lớp trưởng.
Thạch Thảo háo hức có tin thú vị, tác giả ngôn tình nào ra sách mới hay là anh chàng đẹp trai nào lỡ rơi vào nấm mồ hôn nhân.
Lớp trưởng cũng háo hức không kém, tin từ miệng Đan Tâm nói ra không làm cho thế giới đảo lộn cũng khiến người ta chết nghẹn.
Đan Tâm hắng giọng, bắt đầu mở màng.
"Hôm qua ôm máy tính đọc được một tin rất hay, cũng có thể là tin dồn thất thiệt nhưng không có lửa làm sao có khói."
Thạch Thảo đen mặt, nói đại cho rồi còn bày đặt vòng vo tam quốc.
"Nói đi, tin gì, vòng vèo hoài."
Đan Tâm nhìn lướt qua Dương Huy đi vào trọng điểm.
"Các cậu có biết tập đoàn KN không?"
Tập đoàn KN, Dương Huy trầm tư không biết mới lạ đây là tập đoàn nhà hắn mà.
Lớp trưởng nhảy vào phô bày hiểu biết.
"Tập đoàn chứng khoáng, bất động sản lớn nhất Châu Á, đứng đầu là một lão gia gia trên sáu mươi tuổi tên Hồ Viễn Đông, lão gia gia này hơi bất hạnh. Được một đứa con trai không may mất sớm, con dâu sau đó không lâu cũng lên đường theo chồng, để lại một đứa con trai hình như bằng tuổi chúng ta không biết chui đi đâu rồi. Sao vậy, cậu đừng nói lão gia gia kia hồi xuân lấy về một cô hai mươi a."
Dương Huy đen mặt, nói bậy bạ hắn chẳng chui đi đâu cả, đang ngồi đây nghe ba người nói xấu ông nội hắn.
Lâm Thiên Vũ phụt cười giơ ngón cái. Trí tưởng tượng của Hùng lớp trưởng đủ viết thành tiểu thuyết rồi, tình yêu vĩ đại giữa một ông già trên sáu mươi và một cô nàng hai mươi.
Đan Tâm liếc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cười cái gì, trò vui vẫn còn ở phía trước.
"No, tin này liên quan tới kẻ không biết đã chui đi đâu."
Dương Huy hiếu kì, có liên quan tới hắn là chuyện gì nhỉ.
"Có người tung tin lên mạng nói người thừa kế tập đoàn KN có bệnh khó nói, có vấn đề về giới tính, còn có người đồng tính tự nhận người thừa kế kia có quan hệ mờ ám với nhau. Chủ tịch của KN không phải hơi bất hạnh mà vô cùng bất hạnh mới đúng. con trai, con dâu mất, có mỗi đứa cháu lại đồng tính. Ông ấy nên hồi xuân lấy về một cô hai mươi nhỡ đâu ông trời có mắt cho ông ấy một đứa con trai nối dõi tông đường thì sao."
Đan Tâm làm ra vẻ tiếc thương cho những mảnh đời bất hạnh, trong lòng thì cười hả hê, sung sướng bởi gương mặt đổi màu liên tục như tắc kè hoa của Dương Huy.
Thạch Thảo, lớp trưởng cùng gật đầu đồng tình, tin tức rất sốt dẻo, lão chủ tịch thật đáng thương.
Lâm Thiên Vũ buồn cười, có vài phần đồng tình với Dương Huy, Đan Tâm chỉnh người không nương tay chút nào, người đã mất cũng lôi lên sàng diễn.
Đương sự thì như thế nào, đơn nhiên tức giận đến mặt xám như tro tàn, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông người tung tin này lên mạng. Chuyện lớn như vậy sao hắn không biết, cố vớt vát lại chút danh dự cuối cùng.
"Đó có thể là tin đồn thất thiệt."
"Có lẽ, nhưng ai rảnh rỗi đi chọc phá người thừa kế KN, còn điên nhận mình là người đồng tính có quan hệ với cậu ta, chắc chắn cậu ta có vấn đề."
"Cậu đọc cái đó ở đâu?"
"Không biết, hôm qua đi lang thang trên đó vô tình đọc được, biết thế đã lưu lai trang đó đưa cho cậu đọc rồi."
Đan Tâm tiếc rẻ nhìn Dương Huy sắp bùng nổ tức giận, nhịn đi, tức giận là ma quỷ bùng nổ bây giờ chỉ có hại cho cậu.
"Mà sao mặt cậu xám ngắt vậy, có cần lên phòng y tế không?"
"Không cần, tớ ra ngoài hít thở mộ chút là được."
Dương Huy mang bộ mặt như ai thiếu nợ không trả ra ngoài. Thạch Thảo khó hiểu nhìn theo.
"Cậu ta làm sao thế nhỉ?"
Hùng lớp trưởng ngồi cạnh nhân cơ hội dìm hàng.
"Chắc cậu ta đống tình với người thừa kế KN, một gương mặt đẹp trai thì ra là đồng tính."
Đan Tâm cười rộ lên, Dương Huy chúc mừng cậu, mặt mũi cậu từ nay mất sạch.
Lâm Thiên Vũ gõ đầu Đan Tâm, đùa thật vui vẻ, nghịch ngơm như vây sau này có tên con trai nào dám yêu cô chứ.
"Đau."
Đan Tâm quắc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cô đùa hắn cười rất vui vẻ mà, không biết ơn còn gõ đầu cô.
Thật ra chẳng có tin đồn người thừa kế KN bị đồng tính gì cả, cô tự viết kịch bản rồi tự diễn thôi. Lần sau cậu còn đi theo cô không rời, tôi thề sẽ cho cậu đeo mặt nạ đi học vì sợ người ta nhìn thấy mặt.
Thạch Thảo nhe Đan Tâm kêu đau, quay xuống quan tâm.
"Sao vậy?"
"Không sao, bị đụng vào góc bàn thôi."
Ở một góc khuất dưới chân cầu thang Dương Huy bực mình gọi điện thoại.(anh Huy nói tiếng Trung nha)
"Gỡ đống tin đồn trên mạng về tôi xuống."
"Tin đồn nào?"
"Đến bây giờ còn không biết tin đồn nào, tìm và gỡ xuống ngay. Mất mặt tôi là chuyện nhỏ ảnh hưởng tới KN là chuyện lớn, không xử lí được vụ tin đồn này thì mấy người nghỉ việc luôn đi."
Dương Huy bây giờ hệt như núi lửa sắp phun trào, dung nham đã lên tới cổ họng nhưng làm cách nào cũng không hể đi ra ngoài. Nghẹn ứ lại vừa bực mình vừa khó chịu. Trước giờ hắn chưa từng xuất hiện trước truyền thông, cũng không đắc tội với ai, kẻ nào đã tung tin đồn này còn để Đan Tâm đọc được. Để hắn biết được là ai kẻ đó đừng mong được yên ổn. Vẫn may Đan Tâm không biết hắn là người thừa kế KN, nếu không hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Chương 9
"Thiên Vũ, nếu bây giờ có kẻ chặng đường chúng ta anh sẽ làm gì?"
Gần tới 20-11, văn nghệ văn gừng choáng gần hết thời gian. Cô không tham gia nhưng hằng ngày vẫn có mặt để cổ vũ tinh thần cho Thảo mama. Bây giờ khoảng 6 giờ tối Đan Tâm cùng Lâm Thiên Vũ đi trên con đường vắng không một bóng người, lúc chiều chiếc xe đạp điện yêu quý đòi bãi công vào bệnh viện nghĩ ngơi vài ngày.
Câu hỏi đột ngột của Đan Tâm làm Lâm Thiên Vũ dừng bước, hắn có thể làm gì khi chỉ là một hồn ma không chạm vào được ai ngoài cô. Không chạm được đồng nghĩa với không đánh được, cô biết rõ mà còn hỏi hắn.
"Anh khỏi cần nghĩ nhiều hại não, nhìn xem."
Có ba anh chàng đang tiến về phía cô, trên môi là nụ cười vạn năm không đổi của các bậc yêu râu xanh. Lúc hỏi Lâm Thiên Vũ câu đó cô đã nhìn thấy ba người này rồi. Đêm tối trên đường vắng vẻ gặp mấy tình huống này không có gì là lạ, những lần trước cô giải quyết như thế nào thì hôm nay cứ thế mà làm. Nhìn tà áo dài trắng thướt tha, thục nữ mặc trên người và hồn ma đẹp trai đứng bên cạnh có chút ảo não, thế này phải nhẹ tay một chút.
Anh trọc đầu cao cao đi đến trước mặt cô, nụ cười dê xồm treo trên môi thật hợp thời, mở lời "tán tỉnh".
"Em gái đi đâu một mình buồn vậy nè, có cần anh đưa em về nhà không?"
Trong tình huống này các cô gái khác có thể phản ứng theo ba kiểu thường thấy nhất.
Thứ nhất: Mắng cho ông anh này một trận rồi bỏ đi nếu như ông anh này chỉ buông lời tán tỉnh mà không động tay động chân. Còn ngược lại thì cách tốt nhất là đập cho ông anh này một trận te tua, bò lê bò càng rồi oanh oanh liệt liệt bỏ đi trong chiến thắng nếu như bạn tự tin mình đánh nhau giỏi hơn ông anh này.
Thứ hai: Em là gái ngoan, nói vài lời rồi bỏ đi lòng thấp thỏm không yên. Và tùy vào loại người mà em gặp phải để quyết định xem em có thể thoát thân hay không.
Thứ ba: Dân chơi không sợ mưa rơi, anh đã có lời mời thì chúng ta cùng Let's go.
Còn Đan Tâm thì sẽ như thế nào, có thể là tổng hợp của ba cách trên.
Lâm Thiên Vũ lo lắng, nếu hắn là người nhất định ba tên này phải bó bột.........nhưng mà Đan Tâm rất bình tĩnh thì phải, còn có những hành động khiến hắn không hiểu gì cả. Cô bé này lại muốn bày trò gì nữa đây.
Đan Tâm không chút nao núng, nở nụ cười e lệ.
"Trên đường đi học về xe đạp em bị hư phải đi sửa, nhà cũng không còn xa không cần làm phiền ba anh đâu."
Anh đầu đinh đứng bên cạnh nói chen vào, nhìn cô em xinh đẹp trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.
"Em nói gì lạ vậy ba anh tiện đường, tiện đường mà."
Đan Tâm nhìn về phía xa xa nơi đậu hai chiếc novor, tiện đường cái con khỉ, rõ ràng là ngược đường. Vân vê tà áo dài tỏ ra khó xử.
"Nhưng mà....."
Anh chàng cuối cùng, bề ngoài dễ nhìn nhất, lịch sự nhất mở miệng. Đan Tâm không cần hỏi cũng biết đây là chủ xị của hai ông anh còn lại. Thầm khinh bỉ, dân lưu manh giả danh trí thức.
"Dù sao cũng tiện đường, em là con gái đêm hôm đi một mình không tiện, để anh đưa em về ba mẹ ở nhà chờ lâu không thấy em về sẽ lo lắng."
Đan Tâm đắng đo một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.
Ba anh chàng mừng như điên, cô em này dễ lừa thật.
Chỉ có thể dùng hai từ "hóa đá" để hình dung Lâm Thiên Vũ. Đan Tâm không phải là người dễ "dụ" thế này.
"Cô ngốc hay sao mà đi theo bọn họ."
Đan Tâm liếc xéo Lâm Thiên Vũ, im lặng bước theo ba người kia. Lúc đầu cô cũng định đánh nhanh rút gọn nhưng nhìn Lâm Thiên Vũ cô lại nổi hứng muốn đùa.
Anh đầu đinh ngồi lên xe anh trọc đầu, còn anh "trí thức" chờ cô ngồi lên xe, đợi mãi không thấy Đan Tâm lên xe, anh trí thức quay lại hỏi:
Chương 10
"Sao em không lên?"
"Nhà em ở hướng này mà, anh quay xe lại em sẽ lên."
Anh trọc đầu thấy không ổn nhảy vào phụ giúp đại ca.
"Trời hơi nóng, ở gần đây có quán bar chúng ta vào đó uống gì đã."
Đan Tâm suy nghĩ không biết mấy ông anh này có phải thiếu não hay không, tháng 11 nóng cái gì, có đầu anh nóng á. Lí do này cũng đem ra lừa người được.
Anh đầu đinh không đợi được nữa, chụp tay Đan Tâm muốn lôi lên xe, ai ngờ:
"Ai nha, anh làm em đau đó."
Giọng nói này đặc biệt làm ba anh chàng thấy ngứa tai, tiếng nói ngọt như mật, nũng nịu như mấy cô em đi nhảy ở vũ trường mà bọn họ hay lui tới. Chưa tới hai giây cô em này đã chuyển từ gái ngoan sang dân chơi sành điệu rồi.
Lâm Thiên Vũ hóa đá tập hai, lật mặt như lật sách, có năng khiếu làm diễn viên. Lúc đầu hắn còn thấy lo lắng còn bây giờ........ một chút cũng không, nhìn giống như cô đang lừa ba anh chàng này hơn là cô bị ba anh chàng này lừa.
Anh trí thức nói lời dễ nghe.
"Em lên đây đi, đi uống nước rồi về."
"Trời tối rồi em không đi đâu, ba anh thấy nóng thì cứ đi uống nước không cần để ý tới em, em tự về được rồi."
Nói xong Đan Tâm đi thẳng, không đùa nữa bây gờ muốn đánh thì cô cũng chiều. Nhìn mặt Lâm Thiên Vũ mà xem âm âm u u như có bão, hồn ma đẹp trai lúc nỗi giận sẽ như thế nào nhỉ? Cô cũng không muốn nếm thử, người thường ngày ôn hòa lúc nỗi bão là đáng sợ nhất.
Anh trọc đầu thấy tình hình đi lệch kế hoạch đuổi theo giữ tay cô lại, nụ cười khả ố.
"Em gái, ba anh nãy giờ nói với em tốn nước bọt như thế em cũng phải cho ba anh uống chút gì chứ, đâu thể dễ dàng bỏ đi được."
Đan Tâm nhìn móng vuốt của anh trọc đầu cầm cổ tay mình có chút ngứa mắt. Dễ dàng lật tay lại cầm lấy cổ tay anh đầu trọc. Yên tâm lực tay của cô "rất nhẹ", mười ba năm luyện karate lực tay của cô chỉ có thể làm trật tay, bong gân "chút xíu" thôi.
"A......"
Anh đầu trọc k
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
435/3183