Tiểu thuyết Hôn Mê Liền Cưới Anh-full
Lượt xem : |
i làm vũ khí chính, nhưng là nghĩ thì dễ mà làm thì khó quá chừng.
Trước tiên bỏ qua thái độ nho nhã lễ độ kiêm khách khí của Cao Phàm đối với tôi khi về đến nhà, tại thời gian mấu chốt này, tự nhiên lại cho tôi không biết ở đâu nhảy ra một tên Trình Giảo Kim!
Anh ta tốt nhất đừng cho tôi biết anh ta thật sự họ Trình, tên là Giảo Kim, nếu không tôi nhất định sẽ đem anh ta ném ra ngoài biển!
Bởi vì Cao Phàm đi công cán nước ngoài, cho nên tôi ngay cả muốn chủ động cũng không có cơ hội, bất đắc dĩ, đành phải đợi.
Thật vất vả chờ được hắn trở lại, không nghĩ tới ngay cả Trình Giảo Kim cũng cùng nhau được tôi đợi trở về.
Kể ra ngày hôm đó tôi là nhận được tin tức từ phòng Tổng giám đốc gọi điện thoại tới mà biết được Cao Phàm về nước. Bởi vì thời gian quý giá, Cao Phàm vừa hạ cánh đã về văn phòng công ti, không phải không thừa nhận, hắn thật sự là một thủ trưởng vô cùng chuyên nghiệp.
Vui sướng bước ra từ thang máy thông đến phòng Tổng giám đốc, đã nhìn thấy Thần giữ cửa Tống vẻ mặt kích động kiêm nghiêm túc hướng tôi chạy tới.
Từ lúc công khai quan hệ giữa tôi và Cao Phàm, Thần giữ cửa Tống, à quên, Thư kí Tống đối với tôi thêm vài phần kính trọng, cũng cùng tôi duy trì mối quan hệ theo quy củ. Tuy tôi mỗi lần tới cô ta cũng hướng tôi chào hỏi, nhưng hôm nay, chạy tới đón tiếp tôi, cũng làm tôi quá thụ sủng nhược kinh đi?
Chú thích: Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
Không đợi tôi mở miệng hỏi, Thư kí Tống vẻ mặt thần bí đối với tôi nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc hiện tại cùng một người, à. . . . . . Nói như thế nào nhỉ, cùng một người rất xinh đẹp không biết là nam hay là nữ đang cùng một chỗ, cô mau vào đi!"
Không biết là nam hay là nữ? Người này hẳn là yêu quái mới đúng.
Hơn nữa, Thư kí Tống cô một bên muốn tôi mau vào đi, một bên lại lôi kéo tôi không tha, rốt cuộc là cô muốn thế nào đây hử?
Rốt cục cửa chính văn phòng tổng giám đốc mở ra, ai ngờ chào đón tôi nhưng lại là một màn làm cho tôi đau lòng vô cùng.
Chỉ thấy Cao Phàm cùng cái người rất xinh đẹp không biết là nam hay là nữ kia đang hôn nhau. . . . . .
Chờ một chút, nhìn kỹ, hình như là Cao Phàm bị cưỡng hôn chứ không phải là bọn họ đang ôm hôn.
Thấy tôi sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa ra vào, Cao Phàm lập tức giãy dụa đẩy ra người nọ, vẻ mặt quan tâm đi đến bên cạnh tôi hỏi thăm.
Mỹ nhân lúc này cũng xoay người mặt ngó tôi.
Phải thừa nhận, người này thật là xinh đẹp mức khiến cho người ta không biết là nam hay nữ, mái tóc mà tôi mơ ước đã lâu xoăn vàng dài đến thắt lưng, làm cho người kinh diễm là gương mặt trước mắt, làn da trắng nõn, hai chân thon dài, vóc dáng hoàn mỹ của người mẫu. . . . . .
Phải thừa nhận, mới vừa rồi hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau vô cùng đẹp mắt, nếu như Cao Phàm không phải một trong những nhân vật chính ..., tôi nhất định sẽ dùng di động chụp lại để từ từ thưởng thức.
Không biết mỹ nhân rốt cuộc là trai hay là gái đây ?
Theo quan sát và giác quan thứ sáu của tôi suy đoán, người này vô cùng có khả năng là yêu tinh, thân thể là đàn ông, mà sinh lý cùng với cách ăn mặc lại là phụ nữ.
Rất nhanh, suy đoán của tôi phải có được Cao Phàm xác thực.
Sau khi xác định rằng tôi ổn cả, Cao Phàm giới thiệu chúng tôi với nhau.
"Anh này chính là Louis, nhà nhiếp ảnh đến từ nước Mỹ, là đàn ông ." Cao Phàm giới thiệu nói.
"Ôi! Sao lại khách khí như vậy, gọi người ta Lộ Lộ là được rồi!"
Một câu nghe sao cũng ẻo lả không tả nổi..., từ trong miệng anh ta nói ra làm cho tôi thấy một chút giả tạo cũng không có, thanh âm từ tính rất êm tai.
Còn may anh ta đàn ông, cũng may Cao Phàm không đó đó, nếu không tôi thật là một chút cơ may cũng không có.
"Xin chào! Tôi là. . . . . ." Xuất phát từ lễ phép, tôi đích thân hướng hắn chào hỏi.
Cũng không phải là tôi muốn chủ động, mà là cũng không thể để cho anh ta không đến xỉa gì tới tôi mà vươn móng vuốt ra được?
"Tôi biết rõ cô là ai!" Louis ngắt lời tôi mà nói...: “Vợ Cao Phàm chứ gì!"
Khóe miệng của tôi nhịn không được mà run rẩy một chút, bởi vì hắn vừa nói vừa cho tôi một cái ôm.
Thừa dịp ôm tôi, Louis nhỏ giọng bên tai tôi thì thầm: "Nhưng mà, người đàn ông này tôi chấm rồi!"
Chấm dứt cái ôm lễ phép, hắn cho tôi một nụ cười mà trong mắt tôi nó đê tiện nhất thế kỷ này, đáng chết nhất chính là tôi vẫn cảm thấy nó rất đẹp.
Bây giờ là tình huống gì? Tình địch lại chủ động sẵng giọng với tôi?
Tôi không khỏi dưới đáy lòng ai thán: vì sao! Tình địch của tôi thì không thể bình thường một chút hả? Như đối phương là phụ nữ bình thường tôi còn có thể chấp nhận được, sao hết lần này tới lần khác lại là tên gay bất nam bất nữ này, không cần nghĩ cũng biết là sẽ rất khó giải quyết.
Tôi khóc không ra nước mắt nhìn hắn, thật sự không nghĩ ra mình tại sao mình lại dễ dàng gặp gỡ loại người này như vậy, GAY đó! Người bình thường muốn chạm mặt cũng khó khăn, nhưng tôi từ khi quen biết Quan Duẫn Phi cái giới GAY này từ đó về sau liên tiếp gặp, chẳng lẽ là vấn đề từ trường? ( sức hút, lực hút)
Tôi thật sự không biết muốn trả lời thế nào, vì vậy đơn giản lựa chọn trầm mặc.
"Lần này anh ta đến đây, là bởi vì tôi định cho hai người hợp tác đồ án thiết kế lần này, mà em là đối tượng hợp tác do anh ta điểm danh." Cao Phàm đơn giản giải thích nguyên nhân tại sao Louis đứng trước mặt tôi.
Khá lắm, rõ ràng dùng lại chiêu của La Y Y, chẳng lẽ bọn họ là biết nhau ?
Hơn nữa, Cao Phàm ơi Cao Phàm, anh rõ ràng lại dám đem vợ và người tình nhốt chung một chỗ, bây giờ mà không phải là hắn chết thì em vong nha!
Thấy Louis vẻ mặt tươi cười không có ý tốt, ôi má ơi, tôi dám dùng đầu đến đánh cuộc, thời gian hợp tác kế tiếp tuyệt đối sẽ không thú vị chút nào!
Chương 35: Bỏ nhà ra đi
Ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng trọ ba người ngày xưa, xem phim mới thuê , tôi vừa uống cola, vừa ăn khoai tây chiên, còn phải vừa cười thoải mái, cuộc sống của nhà này thật là có ăn có cười, rất sảng khoái, thoải mái, tự tại.
A? Các bạn muốn hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở phòng trọ chứ gì?
Bởi vì cùng tôi và cái tên kia cãi nhau, bỏ nhà ra đi chứ sao.
Hỏi lại, vì sao tôi không lên net xem mà là thuê đĩa về nhà xem?
Bởi vì trốn đi giờ quên mang laptop theo. Đây cũng là lần trốn đi thất bại nhất trong lịch sử của tôi, lần sau phải tốt hơn, nên kiểm điểm, nhiệt liệt kiểm điểm.
Cuối cùng một cái vấn đề quan trọng: tôi tại sao muốn rời nhà trốn đi?
Này, không phải vừa nói đấy thôi, cùng Cao Phàm cãi nhau!
Mọi người: . . . . . .
Được, tôi không nhiều lời nữa, kỳ thật sự tình muốn phải quay lại một tháng trước. . . . . .
Ngày nào đó một tháng trước.
"Diệp Nhã thân mến, cái ideal không ổn rồi, nghĩ lại đi!" Một giọng nói vốn rất êm tai nhưng đối với tôi mà nói lại là mị âm Địa Ngục, sau gáy tôi vang lên.
Tôi thấy bản thiết kế và bản nháp đáng thương của mình bị ném ra trước mặt, hít ngụm khí thứ N trong ngày, nội tâm nghĩ là mình nên từ chức buông xuôi tất cả hay là đem cái tên Louis chủ nghĩa hoàn mỹ đáng chết này trùm bao tải kéo vào cái hẻm tăm tối nào đó hành hung một lát để giả hận thì có lời hơn.
Cuối cùng đau lòng phát hiện, nếu mà từ chức lại luyến tiếc Cao Phàm, còn hành hung Louis một là sợ đánh không lại anh ta, hai lại sợ trái lại bị anh ta đánh thì toi.
Mà mà cái tên chết bằm kia rõ ràng lại vứt bỏ một mình tôi đơn độc phấn đấu, rồi rất âm mưu lấy danh nghĩa ôn lại chuyện cũ bắt cóc Cao Phàm nhà tôi.
Chịu không nổi nữa rồi! Cái tên chết tiệt này đã về mấy tuần rồi cơ mà, sao lại tìm cái cớ thối tha là ôn chuyện nữa chứ, chẳng lẽ anh ta quên lúc anh ta vừa về nước cùng với Cao Phàm ôn chuyện suốt 3 buổi tối liên tục sao? Cái này cũng trực tiếp ảnh hưởng tới giấc ngủ ba buổi tối của tôi đó !
Nói sau Cao Phàm, tên nhóc này rõ ràng không có chút nghi ngờ nào cùng anh ta đi, còn ôm tay tên chết tiệt kia nữa chứ, tức chết tôi mất, một chút phòng bị trong lòng cũng không có, chẳng lẽ hắn không biết Đường Dịch Tư (Louis) là GAY sao? Đúng, vấn đề chính là hắn không biết! A, tôi giận muốn phóng hoả đốt nhà đây nè! Nếu ngày nào đó bị anh ta rờ rẫm ăn cả người ngàn vạn lần đừng có cho tôi mượn bả vai khóc nhé!
Tôi đây hiện tại hẳn là uống Vương Lão Cát hạ hỏa hay là nên đập bàn cho hả giận đây?
(Vương Lão Cát : nước uống thanh nhiệt giống Dr Thanh bên mình :">">)
Bởi vì người theo chủ nghĩa hoàn mỹ Louis đối với phương án đưa ra nào cũng xét nét, cho nên cái CASE nhẫn cầu hôn này vẫn bị buông trôi, ông chủ đã không vội, mấy tên lâu la như tôi ngay cả một chút không khí gấp gáp cũng tìm không ra.
Tuy Louis có đã nói với tôi từ từ nghĩ, nhưng mà học anh ta cả ngày dùng tìm linh cảm làm cái cớ để trốn việc tôi cũng không làm được, bởi vì sẽ phải chịu lương tâm khiển trách, đã nói tôi là là một người phụ nữ có phẩm chất tốt mà!
Nhưng mà tôi sở dĩ chưa từng chịu khó công tác là có nguyên nhân, bởi vì Cao Phàm tiết lộ, làm xong mau ngày nào, Louis sẽ sớm quay về Mỹ ngày đó.
Đây đối với tôi quả là một tin tức rúng động lòng người, bởi vậy từ ngày đó, tiểu vũ trụ của tôi mãnh liệt thiêu đốt hơn bao giờ hết, tuy rằng sự thật chứng minh hiệu quả không lớn lắm.
Lúc trí nhớ, tâm lý và sinh lý của tôi đều sắp hỏng mất, tôi lại tuyệt vọng phát hiện là, dì tôi lại đến thăm tôi. . . . . .
Là ai nói áp lực lớn sẽ khiến cho bà dì đến chậm hoặc không đến ? Vì cái gì của tôi hết lần này tới lần khác, trước nay chưa có ám hiệu đã đến? Không công bằng mà! Không công bằng!
Lúc bị "Rong huyết" tôi đây chơi xấu nằm gục trên bàn công tác giả chết, thứ nhất là nghĩ không ra phương án, thứ hai thật sự đau chịu không thấu.
Vốn tưởng rằng sẽ giống như trước như vậy qua một thời gian ngắn sẽ thoải mái hơn, ai ngờ lần này lại đau liên tục kéo dài, chưa đến hai phút, không cần soi gương tôi cũng biết rõ chính mình giờ phút này nhất định là mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Chẳng lẽ Diệp Nhã tôi đây lại chết vì đau trong văn phòng của tên chết giẫm kia? Hơn nữa nguyên nhân cái chết lại là đau bụng kinh gây ra. . . . . .
Tuyệt đối không được! Đau chết là việc nhỏ, bị đồ chết bằm cười nhạo mất mặt mới chuyện lớn!
Nghiêng về phía lòng tin tuyệt đối không thể để đồ chết tiệt kia cười nhạo, tôi yếu ớt cầm lấy điện thoại, bấm dãy số đứng đầu trong não, dùng hơi thở cuối cùng thều thào với người bên kia máy: "Cứu mạng. . . . . ."
Không biết là qua vài phút hay là vài giây đồng hồ, tiếng bước chân dồn dập cùng một luồng gió ấm áp làm người đang đau chết đi sống lại là tôi đây bừng tỉnh.
Mở mắt ra, Cao Phàm xem ra mặt mũi cũng trắng bệch lại rõ ràng lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ quan tâm xuất hiện ở trước mắt tôi, sắc mặt đoán chừng là bị tôi làm cho sợ hãi.
Thấy tôi tỉnh lại, Cao Phàm vừa giúp tôi lau mồ hôi lạnh vừa khẩn trương hỏi: "Em làm sao thế? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy hả? Còn đổ mồi hôi lạnh ròng ròng nè? Rốt cuộc là đau ở chỗ nào?"
Em nói Cao Phàm này, anh hỏi nhiều như vậy vấn đề như vậy thì muốn em trả lời cái nào trước đây?
Tôi nhìn với hắn cười yếu ớt: "Em đau bụng kinh. . . . . ."
Nghe xong tôi nói..., Cao Phàm không chỉ sắc mặt trắng bệch, còn không biết phải làm thế nào.
Nhìn mặt hắn đang ngốc ra, tôi tốt bụng nhắc nhở nói: "Thuốc giảm đau. . . . . ."
Cao Phàm nhanh chóng phản ứng lập tức lao ra bên ngoài, tốc độ cực nhanh làm cho tôi thời gian nói tên thuốc cũng không có.
Rất nhanh, Cao Phàm hai má ửng đỏ, thở hồng hộc trở về, dịu dàng cho tôi uống thuốc, làm tôi giật mình chính là, hắn mua lại là tôi cho tôi hộp thuốc giảm đau mà tôi đã nói qua cho hắn một lần —— Anh Thái Thanh.
Uống thuốc xong cơn đau vơi dần, tuy tôi đã tỏ vẻ là đừng lo lắng quá, nhưng Cao Phàm rất không yên tâm bế tôi vào phòng nghỉ trong văn phòng của hắn.
Hắn đã có thành tâm thành ý mời rồi, tôi không đi chẳng phải là rất không nể tình sao?
Nằm trên giường, tôi đột nhiên rất khát khao nhiệt độ cơ thể Cao Phàm, vì vậy vô thức kéo kéo vạt áo vest của hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cao Phàm có vẻ mặt kinh ngạc, ngẫm lại hành động này thật sự không ổn, vì vậy buông tay.
Vượt quá dự kiến của tôi chính là, Cao Phàm được tự do chẳng những không đi ra ngoài, mà còn khóa trái cửa rồi cởi áo khoác leo lên giường ôm tôi.
Khó có được lúc tỉnh táo mà có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia, tôi thoả mãn lại nhịn khôn
Trước tiên bỏ qua thái độ nho nhã lễ độ kiêm khách khí của Cao Phàm đối với tôi khi về đến nhà, tại thời gian mấu chốt này, tự nhiên lại cho tôi không biết ở đâu nhảy ra một tên Trình Giảo Kim!
Anh ta tốt nhất đừng cho tôi biết anh ta thật sự họ Trình, tên là Giảo Kim, nếu không tôi nhất định sẽ đem anh ta ném ra ngoài biển!
Bởi vì Cao Phàm đi công cán nước ngoài, cho nên tôi ngay cả muốn chủ động cũng không có cơ hội, bất đắc dĩ, đành phải đợi.
Thật vất vả chờ được hắn trở lại, không nghĩ tới ngay cả Trình Giảo Kim cũng cùng nhau được tôi đợi trở về.
Kể ra ngày hôm đó tôi là nhận được tin tức từ phòng Tổng giám đốc gọi điện thoại tới mà biết được Cao Phàm về nước. Bởi vì thời gian quý giá, Cao Phàm vừa hạ cánh đã về văn phòng công ti, không phải không thừa nhận, hắn thật sự là một thủ trưởng vô cùng chuyên nghiệp.
Vui sướng bước ra từ thang máy thông đến phòng Tổng giám đốc, đã nhìn thấy Thần giữ cửa Tống vẻ mặt kích động kiêm nghiêm túc hướng tôi chạy tới.
Từ lúc công khai quan hệ giữa tôi và Cao Phàm, Thần giữ cửa Tống, à quên, Thư kí Tống đối với tôi thêm vài phần kính trọng, cũng cùng tôi duy trì mối quan hệ theo quy củ. Tuy tôi mỗi lần tới cô ta cũng hướng tôi chào hỏi, nhưng hôm nay, chạy tới đón tiếp tôi, cũng làm tôi quá thụ sủng nhược kinh đi?
Chú thích: Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
Không đợi tôi mở miệng hỏi, Thư kí Tống vẻ mặt thần bí đối với tôi nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc hiện tại cùng một người, à. . . . . . Nói như thế nào nhỉ, cùng một người rất xinh đẹp không biết là nam hay là nữ đang cùng một chỗ, cô mau vào đi!"
Không biết là nam hay là nữ? Người này hẳn là yêu quái mới đúng.
Hơn nữa, Thư kí Tống cô một bên muốn tôi mau vào đi, một bên lại lôi kéo tôi không tha, rốt cuộc là cô muốn thế nào đây hử?
Rốt cục cửa chính văn phòng tổng giám đốc mở ra, ai ngờ chào đón tôi nhưng lại là một màn làm cho tôi đau lòng vô cùng.
Chỉ thấy Cao Phàm cùng cái người rất xinh đẹp không biết là nam hay là nữ kia đang hôn nhau. . . . . .
Chờ một chút, nhìn kỹ, hình như là Cao Phàm bị cưỡng hôn chứ không phải là bọn họ đang ôm hôn.
Thấy tôi sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa ra vào, Cao Phàm lập tức giãy dụa đẩy ra người nọ, vẻ mặt quan tâm đi đến bên cạnh tôi hỏi thăm.
Mỹ nhân lúc này cũng xoay người mặt ngó tôi.
Phải thừa nhận, người này thật là xinh đẹp mức khiến cho người ta không biết là nam hay nữ, mái tóc mà tôi mơ ước đã lâu xoăn vàng dài đến thắt lưng, làm cho người kinh diễm là gương mặt trước mắt, làn da trắng nõn, hai chân thon dài, vóc dáng hoàn mỹ của người mẫu. . . . . .
Phải thừa nhận, mới vừa rồi hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau vô cùng đẹp mắt, nếu như Cao Phàm không phải một trong những nhân vật chính ..., tôi nhất định sẽ dùng di động chụp lại để từ từ thưởng thức.
Không biết mỹ nhân rốt cuộc là trai hay là gái đây ?
Theo quan sát và giác quan thứ sáu của tôi suy đoán, người này vô cùng có khả năng là yêu tinh, thân thể là đàn ông, mà sinh lý cùng với cách ăn mặc lại là phụ nữ.
Rất nhanh, suy đoán của tôi phải có được Cao Phàm xác thực.
Sau khi xác định rằng tôi ổn cả, Cao Phàm giới thiệu chúng tôi với nhau.
"Anh này chính là Louis, nhà nhiếp ảnh đến từ nước Mỹ, là đàn ông ." Cao Phàm giới thiệu nói.
"Ôi! Sao lại khách khí như vậy, gọi người ta Lộ Lộ là được rồi!"
Một câu nghe sao cũng ẻo lả không tả nổi..., từ trong miệng anh ta nói ra làm cho tôi thấy một chút giả tạo cũng không có, thanh âm từ tính rất êm tai.
Còn may anh ta đàn ông, cũng may Cao Phàm không đó đó, nếu không tôi thật là một chút cơ may cũng không có.
"Xin chào! Tôi là. . . . . ." Xuất phát từ lễ phép, tôi đích thân hướng hắn chào hỏi.
Cũng không phải là tôi muốn chủ động, mà là cũng không thể để cho anh ta không đến xỉa gì tới tôi mà vươn móng vuốt ra được?
"Tôi biết rõ cô là ai!" Louis ngắt lời tôi mà nói...: “Vợ Cao Phàm chứ gì!"
Khóe miệng của tôi nhịn không được mà run rẩy một chút, bởi vì hắn vừa nói vừa cho tôi một cái ôm.
Thừa dịp ôm tôi, Louis nhỏ giọng bên tai tôi thì thầm: "Nhưng mà, người đàn ông này tôi chấm rồi!"
Chấm dứt cái ôm lễ phép, hắn cho tôi một nụ cười mà trong mắt tôi nó đê tiện nhất thế kỷ này, đáng chết nhất chính là tôi vẫn cảm thấy nó rất đẹp.
Bây giờ là tình huống gì? Tình địch lại chủ động sẵng giọng với tôi?
Tôi không khỏi dưới đáy lòng ai thán: vì sao! Tình địch của tôi thì không thể bình thường một chút hả? Như đối phương là phụ nữ bình thường tôi còn có thể chấp nhận được, sao hết lần này tới lần khác lại là tên gay bất nam bất nữ này, không cần nghĩ cũng biết là sẽ rất khó giải quyết.
Tôi khóc không ra nước mắt nhìn hắn, thật sự không nghĩ ra mình tại sao mình lại dễ dàng gặp gỡ loại người này như vậy, GAY đó! Người bình thường muốn chạm mặt cũng khó khăn, nhưng tôi từ khi quen biết Quan Duẫn Phi cái giới GAY này từ đó về sau liên tiếp gặp, chẳng lẽ là vấn đề từ trường? ( sức hút, lực hút)
Tôi thật sự không biết muốn trả lời thế nào, vì vậy đơn giản lựa chọn trầm mặc.
"Lần này anh ta đến đây, là bởi vì tôi định cho hai người hợp tác đồ án thiết kế lần này, mà em là đối tượng hợp tác do anh ta điểm danh." Cao Phàm đơn giản giải thích nguyên nhân tại sao Louis đứng trước mặt tôi.
Khá lắm, rõ ràng dùng lại chiêu của La Y Y, chẳng lẽ bọn họ là biết nhau ?
Hơn nữa, Cao Phàm ơi Cao Phàm, anh rõ ràng lại dám đem vợ và người tình nhốt chung một chỗ, bây giờ mà không phải là hắn chết thì em vong nha!
Thấy Louis vẻ mặt tươi cười không có ý tốt, ôi má ơi, tôi dám dùng đầu đến đánh cuộc, thời gian hợp tác kế tiếp tuyệt đối sẽ không thú vị chút nào!
Chương 35: Bỏ nhà ra đi
Ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng trọ ba người ngày xưa, xem phim mới thuê , tôi vừa uống cola, vừa ăn khoai tây chiên, còn phải vừa cười thoải mái, cuộc sống của nhà này thật là có ăn có cười, rất sảng khoái, thoải mái, tự tại.
A? Các bạn muốn hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở phòng trọ chứ gì?
Bởi vì cùng tôi và cái tên kia cãi nhau, bỏ nhà ra đi chứ sao.
Hỏi lại, vì sao tôi không lên net xem mà là thuê đĩa về nhà xem?
Bởi vì trốn đi giờ quên mang laptop theo. Đây cũng là lần trốn đi thất bại nhất trong lịch sử của tôi, lần sau phải tốt hơn, nên kiểm điểm, nhiệt liệt kiểm điểm.
Cuối cùng một cái vấn đề quan trọng: tôi tại sao muốn rời nhà trốn đi?
Này, không phải vừa nói đấy thôi, cùng Cao Phàm cãi nhau!
Mọi người: . . . . . .
Được, tôi không nhiều lời nữa, kỳ thật sự tình muốn phải quay lại một tháng trước. . . . . .
Ngày nào đó một tháng trước.
"Diệp Nhã thân mến, cái ideal không ổn rồi, nghĩ lại đi!" Một giọng nói vốn rất êm tai nhưng đối với tôi mà nói lại là mị âm Địa Ngục, sau gáy tôi vang lên.
Tôi thấy bản thiết kế và bản nháp đáng thương của mình bị ném ra trước mặt, hít ngụm khí thứ N trong ngày, nội tâm nghĩ là mình nên từ chức buông xuôi tất cả hay là đem cái tên Louis chủ nghĩa hoàn mỹ đáng chết này trùm bao tải kéo vào cái hẻm tăm tối nào đó hành hung một lát để giả hận thì có lời hơn.
Cuối cùng đau lòng phát hiện, nếu mà từ chức lại luyến tiếc Cao Phàm, còn hành hung Louis một là sợ đánh không lại anh ta, hai lại sợ trái lại bị anh ta đánh thì toi.
Mà mà cái tên chết bằm kia rõ ràng lại vứt bỏ một mình tôi đơn độc phấn đấu, rồi rất âm mưu lấy danh nghĩa ôn lại chuyện cũ bắt cóc Cao Phàm nhà tôi.
Chịu không nổi nữa rồi! Cái tên chết tiệt này đã về mấy tuần rồi cơ mà, sao lại tìm cái cớ thối tha là ôn chuyện nữa chứ, chẳng lẽ anh ta quên lúc anh ta vừa về nước cùng với Cao Phàm ôn chuyện suốt 3 buổi tối liên tục sao? Cái này cũng trực tiếp ảnh hưởng tới giấc ngủ ba buổi tối của tôi đó !
Nói sau Cao Phàm, tên nhóc này rõ ràng không có chút nghi ngờ nào cùng anh ta đi, còn ôm tay tên chết tiệt kia nữa chứ, tức chết tôi mất, một chút phòng bị trong lòng cũng không có, chẳng lẽ hắn không biết Đường Dịch Tư (Louis) là GAY sao? Đúng, vấn đề chính là hắn không biết! A, tôi giận muốn phóng hoả đốt nhà đây nè! Nếu ngày nào đó bị anh ta rờ rẫm ăn cả người ngàn vạn lần đừng có cho tôi mượn bả vai khóc nhé!
Tôi đây hiện tại hẳn là uống Vương Lão Cát hạ hỏa hay là nên đập bàn cho hả giận đây?
(Vương Lão Cát : nước uống thanh nhiệt giống Dr Thanh bên mình :">">)
Bởi vì người theo chủ nghĩa hoàn mỹ Louis đối với phương án đưa ra nào cũng xét nét, cho nên cái CASE nhẫn cầu hôn này vẫn bị buông trôi, ông chủ đã không vội, mấy tên lâu la như tôi ngay cả một chút không khí gấp gáp cũng tìm không ra.
Tuy Louis có đã nói với tôi từ từ nghĩ, nhưng mà học anh ta cả ngày dùng tìm linh cảm làm cái cớ để trốn việc tôi cũng không làm được, bởi vì sẽ phải chịu lương tâm khiển trách, đã nói tôi là là một người phụ nữ có phẩm chất tốt mà!
Nhưng mà tôi sở dĩ chưa từng chịu khó công tác là có nguyên nhân, bởi vì Cao Phàm tiết lộ, làm xong mau ngày nào, Louis sẽ sớm quay về Mỹ ngày đó.
Đây đối với tôi quả là một tin tức rúng động lòng người, bởi vậy từ ngày đó, tiểu vũ trụ của tôi mãnh liệt thiêu đốt hơn bao giờ hết, tuy rằng sự thật chứng minh hiệu quả không lớn lắm.
Lúc trí nhớ, tâm lý và sinh lý của tôi đều sắp hỏng mất, tôi lại tuyệt vọng phát hiện là, dì tôi lại đến thăm tôi. . . . . .
Là ai nói áp lực lớn sẽ khiến cho bà dì đến chậm hoặc không đến ? Vì cái gì của tôi hết lần này tới lần khác, trước nay chưa có ám hiệu đã đến? Không công bằng mà! Không công bằng!
Lúc bị "Rong huyết" tôi đây chơi xấu nằm gục trên bàn công tác giả chết, thứ nhất là nghĩ không ra phương án, thứ hai thật sự đau chịu không thấu.
Vốn tưởng rằng sẽ giống như trước như vậy qua một thời gian ngắn sẽ thoải mái hơn, ai ngờ lần này lại đau liên tục kéo dài, chưa đến hai phút, không cần soi gương tôi cũng biết rõ chính mình giờ phút này nhất định là mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Chẳng lẽ Diệp Nhã tôi đây lại chết vì đau trong văn phòng của tên chết giẫm kia? Hơn nữa nguyên nhân cái chết lại là đau bụng kinh gây ra. . . . . .
Tuyệt đối không được! Đau chết là việc nhỏ, bị đồ chết bằm cười nhạo mất mặt mới chuyện lớn!
Nghiêng về phía lòng tin tuyệt đối không thể để đồ chết tiệt kia cười nhạo, tôi yếu ớt cầm lấy điện thoại, bấm dãy số đứng đầu trong não, dùng hơi thở cuối cùng thều thào với người bên kia máy: "Cứu mạng. . . . . ."
Không biết là qua vài phút hay là vài giây đồng hồ, tiếng bước chân dồn dập cùng một luồng gió ấm áp làm người đang đau chết đi sống lại là tôi đây bừng tỉnh.
Mở mắt ra, Cao Phàm xem ra mặt mũi cũng trắng bệch lại rõ ràng lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ quan tâm xuất hiện ở trước mắt tôi, sắc mặt đoán chừng là bị tôi làm cho sợ hãi.
Thấy tôi tỉnh lại, Cao Phàm vừa giúp tôi lau mồ hôi lạnh vừa khẩn trương hỏi: "Em làm sao thế? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy hả? Còn đổ mồi hôi lạnh ròng ròng nè? Rốt cuộc là đau ở chỗ nào?"
Em nói Cao Phàm này, anh hỏi nhiều như vậy vấn đề như vậy thì muốn em trả lời cái nào trước đây?
Tôi nhìn với hắn cười yếu ớt: "Em đau bụng kinh. . . . . ."
Nghe xong tôi nói..., Cao Phàm không chỉ sắc mặt trắng bệch, còn không biết phải làm thế nào.
Nhìn mặt hắn đang ngốc ra, tôi tốt bụng nhắc nhở nói: "Thuốc giảm đau. . . . . ."
Cao Phàm nhanh chóng phản ứng lập tức lao ra bên ngoài, tốc độ cực nhanh làm cho tôi thời gian nói tên thuốc cũng không có.
Rất nhanh, Cao Phàm hai má ửng đỏ, thở hồng hộc trở về, dịu dàng cho tôi uống thuốc, làm tôi giật mình chính là, hắn mua lại là tôi cho tôi hộp thuốc giảm đau mà tôi đã nói qua cho hắn một lần —— Anh Thái Thanh.
Uống thuốc xong cơn đau vơi dần, tuy tôi đã tỏ vẻ là đừng lo lắng quá, nhưng Cao Phàm rất không yên tâm bế tôi vào phòng nghỉ trong văn phòng của hắn.
Hắn đã có thành tâm thành ý mời rồi, tôi không đi chẳng phải là rất không nể tình sao?
Nằm trên giường, tôi đột nhiên rất khát khao nhiệt độ cơ thể Cao Phàm, vì vậy vô thức kéo kéo vạt áo vest của hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cao Phàm có vẻ mặt kinh ngạc, ngẫm lại hành động này thật sự không ổn, vì vậy buông tay.
Vượt quá dự kiến của tôi chính là, Cao Phàm được tự do chẳng những không đi ra ngoài, mà còn khóa trái cửa rồi cởi áo khoác leo lên giường ôm tôi.
Khó có được lúc tỉnh táo mà có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia, tôi thoả mãn lại nhịn khôn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
140/2888