Tiểu thuyết Huấn Luyện Cha Phúc Hắc-full
Lượt xem : |
ngủ ạ?”
“Không, không phải tôi ngủ, là bạn tôi…”
Đến chọn đệm, thường là vợ chồng hoặc là người yêu, độ thân mật quá rõ ràng. Nếu là người độc thân đi chọn, thường là mua cho mình dùng, nếu là tặng người khác —
“Bạn trai?”
“Không phải!” Hoàng Thượng Dung lập tức biến sắc mặt, giọng nói cũng cao lên, dứt khoát phủ nhận.
“A, vậy – cho hỏi người kia là…”
“Một nam, không kết hôn.” Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng hừ một tiếng. Không thể trách cô nhân viên hiểu lầm, ở chỗ này chọn đệm một mình, thật sự là… Ai!
“Vậy… Đệm than tre hoạt tính nhất định cực kì phù hợp! Đông ấm hạ mát, vô cùng dễ chịu.”
“Không, nó không dễ chịu bằng cái đôi kia đâu.”
“Vậy… Mua đệm đôi đi vậy?”
“Nhưng mà anh ấy độc thân!”
Nhân viên cửa hàng cố nhịn giải thích, “Độc thân thì cũng vẫn có thể ngủ giường hai người mà! Có người thích nằm trên giường to được lăn qua lăn lại mà, vả lại, khó nói được sau này người ta có độc thân nữa hay không.”
Ừm, có lý. Hoàng Thượng Dung chọn đệm đôi, đến quầy tính tiền, thuận tiện hỏi, có dịch vụ đưa đến tận nhà đi kèm không.
“Tiểu thư có muốn nhân tiện xem ra trải giường không, khách hàng chỉ mua đệm, từ bộ ra trải giường thứ hai có thể được giảm nửa giá tiền đấy!”
Nửa giá? Máu mua sắm của phụ nữ bị kích thích. Cô xem màu với hoa văn của mấy bộ cũng rất thích, nhưng vừa nghĩ đến là tặng cho Từ Hách Quân, cuối cùng cũng không tránh được lưỡng lự.
Đệm còn chưa tính, nhìn hắn trông nghèo rớt thế, mua cho hắn loại đệm cao cấp thế này hắn cũng phải cười trộm rồi, hắn còn không phân biệt nổi hàng tốt hàng rởm nữa! Nhưng ra trải giường thì không giống, mặc dù chỉ là một lớp hoa văn thôi, nhưng tính kích thích về thị giác vô cùng quan trọng! Nhỡ đâu hắn không thích thì phải làm sao?
“Tặng quà thôi mà! Quan trọng là tấm lòng, nếu không đoán được người kia thích cái gì, vậy cứ theo ý mình mà chọn thôi!” Nhân viên bán hàng nhìn ra cô lo lắng gì, đưa ra đề nghị.
Hoàng Thượng Dung nghĩ một chút, cũng phải, dù sao cũng là cô chọn, Từ Hách Quân có không thích thì cũng đành chịu, hắn đến vải hoa hường thắm của các mẹ cũng mang ra làm khăn trải giường được, chất vải thế này, cho dù hoa văn không hợp ý hắn, hắn cũng chẳng chọn được.
Cứ vậy đi!
Cô chọn một cái khăn trải giường màu lam đậm và một cái màu tím hồng, màu lam đậm là màu quy củ rồi, hắn sẽ nhận, màu tím hồng, thì là cô thích, lại còn càng nhìn càng ưng, trên còn có hình hoa anh đào, nhìn đáng yêu quá… Ừ, cứ giả như hắn không muốn, vậy cô có thể mang về nhà mình dùng…
Đương nhiên nếu hắn muốn, thì tốt.
Giữa trưa, gần mười hai giờ, cô cùng với công nhân vận chuyển đến Từ gia, công nhân lúc đầu còn có chút kinh ngạc, chủ nhân cái bộ giường đệm này sao lại ở khu tập thể cũ thế này, nhưng dù sao, tiêu tiền thì là ông lớn, họ cũng không tiện ý kiến gì.
“Đây, đây là…” Từ Hách Quân thấy một đám người bê một đống cồng kềnh rầm rầm đi vào nhà hắn, hắn mở to hai mặt hỏi Hoàng Thượng Dung đi đầu.
“Quà sinh nhật của anh, chúc mừng sinh nhật, Hách Quân.”
Hắn nhìn người công nhân cuối cùng mang đệm dọn vào phòng, mới thấp giọng hỏi cô, “Cô tặng đệm cho tôi?”
“Đúng thế! Không phải anh nói anh ngủ không được ngon sao?” Cô vỗ vỗ vai hắn — Ừm, cuối cùng cũng được đụng vào hắn.
“Bây giờ anh là ông bố đơn thân, lại phải làm thêm giờ ở công ty để kiếm thêm nữa, phải đối tốt với mình một chút, biết không?”
Từ Hách Quân không phải ngớ ngẩn, cũng biết Hoàng Thượng Dung không phải tiểu nữ sinh cái gì cũng không hiểu, tặng loại quà so với cà vạt sơ mi còn mập mờ hơn thế này, là muốn hàm ý cái gì? Hắn không phải không biết, nhưng hắn không muốn vạch trần, hơn nữa, như tính cách của cô, cho dù có nói thẳng ra, cô cũng không nhận.
“Xin hỏi, đệm cũ có cần thu lại không? Chúng tôi có thể xử lý luôn cho.” Một người công nhân hỏi.
“Tốt quá, làm phiền các anh.” Đó là đệm cũ Húc Hoa cho hắn, giờ đệm mới của Hoàng Thượng Dung nhập chủ, đệm cũ đương nhiên phải quăng càng xa càng tốt!
Trong lúc nhóm công nhân tháo khăn trải giường ra, để đệm cũ sang một bên, Hoàng Thượng Dung tò mò nghiêng đầu nhìn dòng chữ mạ vàng trên đệm… “Bell”… Hửm? Hình như cô đã thấy ở đâu rồi…
A! Không phải ở ngay hàng bên cạnh quầy Simmons cô vừa mua sao! Bell là hãng đồ phòng ngủ không hề thua kém Simmons, giá cao thậm chí có đến ba bốn mươi vạn, rất nhiều phòng ngủ hoàng thất châu Âu hay phòng tổng thống khách sạn sáu sao mới dùng đến loại đệm đẳng cấp thế này, loại này cô mua không nổi, còn Từ Hách Quân lúc ngủ cũng chẳng cảm giác được giá trị của nó, nên hắn cũng chỉ nhìn rồi thôi.
“Cái này, không phải là hãng đệm hàng đầu …” Cô kéo kéo hắn, định hỏi kỹ hơn, nhưng lại bị hắn cắt ngang.
“Oa! Cô còn mua cả khăn trải giường mới cho tôi hả!” Từ Hách Quân vô cùng điêu luyện đánh lạc hướng, cầm hai hộp khăn trải giường trên đất lên, mắt không chớp nhìn “Cô thật chu đáo quá.”
“À, cái này không đáng gì đâu…”
“Cả bộ Simmons luôn! Đời tôi chưa bao giờ dùng đồ gì cao cấp thế đâu!” Hắn vui vẻ ôm vào trong ngực, nói: “Cảm ơn cô.”
Hắn chưa dùng? Thế, thế cái Bell kia là sao? Không lẽ nói, hắn thực sự sống khổ đến mức cả ngày ngủ trên loại giường cao cấp hàng đầu cũng không quen được?
Ặc! Thật là đáng thương!
“Màu lam đậm và tím hồng, anh thích cái nào?” Cô hỏi. “Bọn họ có thể tiện bày luôn.”
“Cô thích cái nào?”
“Tôi?” Sao lại hỏi cô? “Đây là giường anh mà! Hỏi tôi làm gì?”
“Cô thích cái nào thì dùng cái đấy.” Hắn hướng cô cười nhạt, nhưng khóe miệng treo đầy đắc ý. “Loại chuyện thế này, để cô quyết định là được.”
Cười thế này là ý gì? Làm người ta muốn đánh!
Chiếu theo lệ cũ, cô thật sự cho hắn một đấm.
Cuối cùng — “Tím hồng.” Cô nói.
Chương 10
Trước mặt là chiếc giường một mảng tím hồng, thật khiến người ta không kháng cự nổi, cô muốn là người đầu tiên được nằm! Tiếp theo, lập tức thoải mái mà nằm thành chữ đại, lăn qua lăn lại trên giường.
“Ưm…” Mắt nửa khép, Hoàng Thượng Dung xoay xoay thắt lưng, cảm nhận từng đợt rung động dưới thân. “Thật là thoải mái…” Cô cũng đổi sang Simmons luôn đây!
(dip: mk đọc như đọc H :v, bảo sao có người chết đứng luôn :v)
“Đúng.”
“Anh có thấy thoải mái không?” Cô cũng biết hắn vừa nằm dài trên giường ngay sau lưng mình.
“Chỉ cần là cô tặng, tôi đều thấy thoải mái.”
Hoàng Thượng Dung nhíu mày, hắn nói buồn nôn quá, quay đầu dán lại gần khuôn mặt tuấn tú. “Đừng có nhiều lời, đây là quà sinh nhật của bản cô nương tặng ngươi, còn không mau tạ chủ long ân.”
Từ Hách Quân cười một tiếng, đứng dậy nhanh chóng ôm con trai trên giường trẻ con, đề cho nó lăn mấy vòng trên giường giữa hai người, Hoàng Thượng Dung còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã ôm con trai lên đưa lên trước mặt cô —
“Hôn mẹ nuôi nào, mau cảm ơn người ta nào.”
Từ Hạo vô cùng phối hợp “chụt” một cái lên má cô.
Cô sửng sốt, không ngờ hắn lại đưa con đến chỗ cô.
“Không cần khách khí.” Vật nhỏ thực sự quá đáng yêu, côn không nhịn được lại hôn lại nó một cái.
“Vậy đến lượt tôi đi.” Kéo con trai qua một bên, Từ Hách Quân nhỏm về phía trước, điểm một cái trên môi cô, giọng nói khàn khàn vẩn vương trong hơi thở của cô, “Đây là dành cho người lớn.”
Hoàng Thượng Dung nháy mắt cảm thấy toàn thân khoan khoái — không, là toàn thân căng thẳng, công thêm thần thanh khí sảng — không, là máu toàn thân dồn lên mặt… Tóm lại, toàn thân thoải mái và căng thẳng, thần thanh khí sảng và mặt đỏ tim đập, cùng một lúc xảy ra, trong nháy mắt, cô cũng không biết phản ứng của mình là thế nào nữa.
Cũng như đêm đó…
Cô cả kinh, bật người dậy, không nghĩ đến, lại bị hắn quay người chặn lại.
Hắn bá đạo đè trên người cô, thân thể nóng bỏng dán chặt cô, cũng rất có định lực mà không làm động tác nào, hai tay đè trên hai tay cô, khóe miệng vẫn là nụ cười đắc ý, nói : “Cô còn chưa hôn trả.”
Tại sao tôi lại phải hôn anh? Trong đầu rõ ràng cô nghĩ như thế, nhưng lại không nói nổi thành lời, vì mắt hắn quá kiên định và mãnh liệt, ghim chặt ánh mắt cô không có chút thỏa hiệp, cô biết, từ trong ánh mắt hắn cô biết, nếu cô không hôn hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô nhắm tới miệng hắn, nhắm mắt, vươn về phía trước, điểm nhẹ một cái cho qua chuyện, coi như đã hôn trả.
Vậy là được rồi chứ! Buông cô ra được chưa! Nhưng mà, hắn vẫn đè trên người cô, không hề có động tác nào.
Cô không dám mở to mắt, bởi vì cô biết, ánh mắt hắn chắc chắn nóng dọa người, bởi vì giọng nói của hắn thật —
Hắn khẽ thở dài, hơi thở mơn man trên má cô, khiến cô cảm thấy tâm ngứa khó nhịn.
“Thượng Dung, Thượng Dung…” Chỉ nghe thấy hắn trầm giọng hỏi: “Em thật sự nghĩ như vậy là đủ rồi sao?”
Không phải à? Hắn còn muốn thế nào?
Rõ ràng, giọng nói của hắn, động tác của hắn, nhiệt độ của hắn, dục vọng của hắn — vừa nãy rõ ràng không có, đáng ghét! Bản năng nữ tính cô cắn môi, lại khiến hắn càng nặng nề thở dốc.
“Thượng Dung…”
Hắn đang gọi cô sao? Đã bao lâu rồi không có ai gọi cô như thế? Hoàng Thượng Dung kinh ngạc mở hai mắt ra, cánh môi khẽ mở, Từ Hách Quân lại đè xuống người bên dưới, bắt lấy đôi môi ngọt ngào của cô.
“Ô..” Cơ thể theo bản năng co rụt lại, cô nắm chặt hai tay, mới nghĩ đến phải đẩy hắn ra, nhưng đối diện với thế tiến công nhiệt tình như lửa của hắn, cô mới nhận ra mình không thể lùi lại được nữa, toàn bộ cơ thể hắn áp lấy trên giường mềm mại, cô càng lúc càng thấy mình lún sâu hơn?
Lưỡi nóng dò trong miệng cô, cô thử giãy giụa, nhưng mỗi lúc hắn càng khiêu khích càng quyến rũ, càng được một tấc lại muốn tiến một thước —
Hắn không phải nhỏ hơn cô những bốn tuổi sao? Còn là cấp dưới của cô, còn là một nhân viên chỉ mua nổi xe máy cũ, sao hắn có thể hôn cô như thế?
Khi tay hắn đi xuống một tấc, bàn tay ấm nóng cách lớp quần dài lụa mỏn, mơn trớn vùng nữ tính thần kinh nhạy cảm nhất của cô, nháy mắt toàn thân cô cứng đờ, kinh ngạc mở to mắt, nắm chặt tay hắn, không để hắn tiếp tục xâm nhập.
“Hách Quân…”
Từ Hách Quân hai cánh tay dài một trái một phải đỡ phía trên cô, cầm lấy hai khối tròn trước ngực cô, Hoàng Thượng Dung lúc này mới phát hiện, hóa ra cô ở trong ngực hắn nhỏ bé đến thế nào, lúc trước sao cô không bao giờ phát hiện, hắn không chỉ có một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, mà còn có vóc người và bờ vai vững chãi, cơ thể này đủ khiến cô phải nép vào ngực hắn.
“Nhìn anh,” Tiếng nói khàn khàn của hắn tràn đầy từ tính, hơi nóng phe phẩy trên mặt cô vẫn còn mang theo một chút nhàn nhạt khí tức của cô, cô nghĩ, có lẽ hơi thở của mình giờ cũng giống thế. “Đây là cảm giác của anh với em, cảm nhận được không?”
Cảm giác của hắn với cô? Hắn thích cô? Hoàng Thượng Dung hoàn toàn nghi hoặc. Rốt cuộc hắn thích cô chỗ nào? Cô không phải là nữ hoàng đễ, nữ ma đầu sao? Sao hắn có thể thích một người như thế?
“Nhưng…”
Hắn nghiêng người về phía trước, khống chế không để mình đè nặng cô, vùi mặt vào bên hõm cổ cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được khẽ ngâm nga, “Hôm nay là sinh nhật của anh, quà anh mong đợi nhất trong sinh nhất là em, nhưng anh biết, em cần thời gian, mà anh cũng không muốn làm muốn người đàn ông xấu xa tùy tiện — nếu anh làm được vậy thì tốt, vậy anh nhất định phải ăn em ngay.”
Vừa nói, hắn vừa gặm gặm vành tai cô, làm cô phải run rẩy thở gấp. Từ Hách Quân hài lòng cười, nói tiếp: “Nhưng vì anh tôn trọng em, cho nên tối nay chúng ta lại tiếp tục, được không?”
Cô có thể nói không sao?
Chỉ thấy hắn dứt người bỏ đi, hiên ngang tự tại đứng trước mặt cô, cũng không e dè với dục vọng đang phấn khích, để cho Hoàng Thượng Dung không nhịn được được nuốt mạnh, không phải là nghĩ bậy bạ gì về tình trạng dưới quần bò của hắn đâu, mà là… Trên đời đúng là có loại đàn ông như vậy! Có thể thoáng cái làm nũng giả ngây ngơ với cô như trẻ con, thoáng cái như một người đàn ông kiêu ngạo thực thụ, không che giấu gì nhiệt tình và dục vọng với cô…
“Em ngồi nghỉ nhé, anh đưa Hạo Hạo ra ngoài, đồ ăn làm sắp xong rồi, em bình tĩnh lại thì ra, anh chờ em cùng ăn.” Nói xong, bế con đi ra.
Đây, đây là lời thoại của cô mới đúng! Cho cô thời gian bình t
“Không, không phải tôi ngủ, là bạn tôi…”
Đến chọn đệm, thường là vợ chồng hoặc là người yêu, độ thân mật quá rõ ràng. Nếu là người độc thân đi chọn, thường là mua cho mình dùng, nếu là tặng người khác —
“Bạn trai?”
“Không phải!” Hoàng Thượng Dung lập tức biến sắc mặt, giọng nói cũng cao lên, dứt khoát phủ nhận.
“A, vậy – cho hỏi người kia là…”
“Một nam, không kết hôn.” Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng hừ một tiếng. Không thể trách cô nhân viên hiểu lầm, ở chỗ này chọn đệm một mình, thật sự là… Ai!
“Vậy… Đệm than tre hoạt tính nhất định cực kì phù hợp! Đông ấm hạ mát, vô cùng dễ chịu.”
“Không, nó không dễ chịu bằng cái đôi kia đâu.”
“Vậy… Mua đệm đôi đi vậy?”
“Nhưng mà anh ấy độc thân!”
Nhân viên cửa hàng cố nhịn giải thích, “Độc thân thì cũng vẫn có thể ngủ giường hai người mà! Có người thích nằm trên giường to được lăn qua lăn lại mà, vả lại, khó nói được sau này người ta có độc thân nữa hay không.”
Ừm, có lý. Hoàng Thượng Dung chọn đệm đôi, đến quầy tính tiền, thuận tiện hỏi, có dịch vụ đưa đến tận nhà đi kèm không.
“Tiểu thư có muốn nhân tiện xem ra trải giường không, khách hàng chỉ mua đệm, từ bộ ra trải giường thứ hai có thể được giảm nửa giá tiền đấy!”
Nửa giá? Máu mua sắm của phụ nữ bị kích thích. Cô xem màu với hoa văn của mấy bộ cũng rất thích, nhưng vừa nghĩ đến là tặng cho Từ Hách Quân, cuối cùng cũng không tránh được lưỡng lự.
Đệm còn chưa tính, nhìn hắn trông nghèo rớt thế, mua cho hắn loại đệm cao cấp thế này hắn cũng phải cười trộm rồi, hắn còn không phân biệt nổi hàng tốt hàng rởm nữa! Nhưng ra trải giường thì không giống, mặc dù chỉ là một lớp hoa văn thôi, nhưng tính kích thích về thị giác vô cùng quan trọng! Nhỡ đâu hắn không thích thì phải làm sao?
“Tặng quà thôi mà! Quan trọng là tấm lòng, nếu không đoán được người kia thích cái gì, vậy cứ theo ý mình mà chọn thôi!” Nhân viên bán hàng nhìn ra cô lo lắng gì, đưa ra đề nghị.
Hoàng Thượng Dung nghĩ một chút, cũng phải, dù sao cũng là cô chọn, Từ Hách Quân có không thích thì cũng đành chịu, hắn đến vải hoa hường thắm của các mẹ cũng mang ra làm khăn trải giường được, chất vải thế này, cho dù hoa văn không hợp ý hắn, hắn cũng chẳng chọn được.
Cứ vậy đi!
Cô chọn một cái khăn trải giường màu lam đậm và một cái màu tím hồng, màu lam đậm là màu quy củ rồi, hắn sẽ nhận, màu tím hồng, thì là cô thích, lại còn càng nhìn càng ưng, trên còn có hình hoa anh đào, nhìn đáng yêu quá… Ừ, cứ giả như hắn không muốn, vậy cô có thể mang về nhà mình dùng…
Đương nhiên nếu hắn muốn, thì tốt.
Giữa trưa, gần mười hai giờ, cô cùng với công nhân vận chuyển đến Từ gia, công nhân lúc đầu còn có chút kinh ngạc, chủ nhân cái bộ giường đệm này sao lại ở khu tập thể cũ thế này, nhưng dù sao, tiêu tiền thì là ông lớn, họ cũng không tiện ý kiến gì.
“Đây, đây là…” Từ Hách Quân thấy một đám người bê một đống cồng kềnh rầm rầm đi vào nhà hắn, hắn mở to hai mặt hỏi Hoàng Thượng Dung đi đầu.
“Quà sinh nhật của anh, chúc mừng sinh nhật, Hách Quân.”
Hắn nhìn người công nhân cuối cùng mang đệm dọn vào phòng, mới thấp giọng hỏi cô, “Cô tặng đệm cho tôi?”
“Đúng thế! Không phải anh nói anh ngủ không được ngon sao?” Cô vỗ vỗ vai hắn — Ừm, cuối cùng cũng được đụng vào hắn.
“Bây giờ anh là ông bố đơn thân, lại phải làm thêm giờ ở công ty để kiếm thêm nữa, phải đối tốt với mình một chút, biết không?”
Từ Hách Quân không phải ngớ ngẩn, cũng biết Hoàng Thượng Dung không phải tiểu nữ sinh cái gì cũng không hiểu, tặng loại quà so với cà vạt sơ mi còn mập mờ hơn thế này, là muốn hàm ý cái gì? Hắn không phải không biết, nhưng hắn không muốn vạch trần, hơn nữa, như tính cách của cô, cho dù có nói thẳng ra, cô cũng không nhận.
“Xin hỏi, đệm cũ có cần thu lại không? Chúng tôi có thể xử lý luôn cho.” Một người công nhân hỏi.
“Tốt quá, làm phiền các anh.” Đó là đệm cũ Húc Hoa cho hắn, giờ đệm mới của Hoàng Thượng Dung nhập chủ, đệm cũ đương nhiên phải quăng càng xa càng tốt!
Trong lúc nhóm công nhân tháo khăn trải giường ra, để đệm cũ sang một bên, Hoàng Thượng Dung tò mò nghiêng đầu nhìn dòng chữ mạ vàng trên đệm… “Bell”… Hửm? Hình như cô đã thấy ở đâu rồi…
A! Không phải ở ngay hàng bên cạnh quầy Simmons cô vừa mua sao! Bell là hãng đồ phòng ngủ không hề thua kém Simmons, giá cao thậm chí có đến ba bốn mươi vạn, rất nhiều phòng ngủ hoàng thất châu Âu hay phòng tổng thống khách sạn sáu sao mới dùng đến loại đệm đẳng cấp thế này, loại này cô mua không nổi, còn Từ Hách Quân lúc ngủ cũng chẳng cảm giác được giá trị của nó, nên hắn cũng chỉ nhìn rồi thôi.
“Cái này, không phải là hãng đệm hàng đầu …” Cô kéo kéo hắn, định hỏi kỹ hơn, nhưng lại bị hắn cắt ngang.
“Oa! Cô còn mua cả khăn trải giường mới cho tôi hả!” Từ Hách Quân vô cùng điêu luyện đánh lạc hướng, cầm hai hộp khăn trải giường trên đất lên, mắt không chớp nhìn “Cô thật chu đáo quá.”
“À, cái này không đáng gì đâu…”
“Cả bộ Simmons luôn! Đời tôi chưa bao giờ dùng đồ gì cao cấp thế đâu!” Hắn vui vẻ ôm vào trong ngực, nói: “Cảm ơn cô.”
Hắn chưa dùng? Thế, thế cái Bell kia là sao? Không lẽ nói, hắn thực sự sống khổ đến mức cả ngày ngủ trên loại giường cao cấp hàng đầu cũng không quen được?
Ặc! Thật là đáng thương!
“Màu lam đậm và tím hồng, anh thích cái nào?” Cô hỏi. “Bọn họ có thể tiện bày luôn.”
“Cô thích cái nào?”
“Tôi?” Sao lại hỏi cô? “Đây là giường anh mà! Hỏi tôi làm gì?”
“Cô thích cái nào thì dùng cái đấy.” Hắn hướng cô cười nhạt, nhưng khóe miệng treo đầy đắc ý. “Loại chuyện thế này, để cô quyết định là được.”
Cười thế này là ý gì? Làm người ta muốn đánh!
Chiếu theo lệ cũ, cô thật sự cho hắn một đấm.
Cuối cùng — “Tím hồng.” Cô nói.
Chương 10
Trước mặt là chiếc giường một mảng tím hồng, thật khiến người ta không kháng cự nổi, cô muốn là người đầu tiên được nằm! Tiếp theo, lập tức thoải mái mà nằm thành chữ đại, lăn qua lăn lại trên giường.
“Ưm…” Mắt nửa khép, Hoàng Thượng Dung xoay xoay thắt lưng, cảm nhận từng đợt rung động dưới thân. “Thật là thoải mái…” Cô cũng đổi sang Simmons luôn đây!
(dip: mk đọc như đọc H :v, bảo sao có người chết đứng luôn :v)
“Đúng.”
“Anh có thấy thoải mái không?” Cô cũng biết hắn vừa nằm dài trên giường ngay sau lưng mình.
“Chỉ cần là cô tặng, tôi đều thấy thoải mái.”
Hoàng Thượng Dung nhíu mày, hắn nói buồn nôn quá, quay đầu dán lại gần khuôn mặt tuấn tú. “Đừng có nhiều lời, đây là quà sinh nhật của bản cô nương tặng ngươi, còn không mau tạ chủ long ân.”
Từ Hách Quân cười một tiếng, đứng dậy nhanh chóng ôm con trai trên giường trẻ con, đề cho nó lăn mấy vòng trên giường giữa hai người, Hoàng Thượng Dung còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã ôm con trai lên đưa lên trước mặt cô —
“Hôn mẹ nuôi nào, mau cảm ơn người ta nào.”
Từ Hạo vô cùng phối hợp “chụt” một cái lên má cô.
Cô sửng sốt, không ngờ hắn lại đưa con đến chỗ cô.
“Không cần khách khí.” Vật nhỏ thực sự quá đáng yêu, côn không nhịn được lại hôn lại nó một cái.
“Vậy đến lượt tôi đi.” Kéo con trai qua một bên, Từ Hách Quân nhỏm về phía trước, điểm một cái trên môi cô, giọng nói khàn khàn vẩn vương trong hơi thở của cô, “Đây là dành cho người lớn.”
Hoàng Thượng Dung nháy mắt cảm thấy toàn thân khoan khoái — không, là toàn thân căng thẳng, công thêm thần thanh khí sảng — không, là máu toàn thân dồn lên mặt… Tóm lại, toàn thân thoải mái và căng thẳng, thần thanh khí sảng và mặt đỏ tim đập, cùng một lúc xảy ra, trong nháy mắt, cô cũng không biết phản ứng của mình là thế nào nữa.
Cũng như đêm đó…
Cô cả kinh, bật người dậy, không nghĩ đến, lại bị hắn quay người chặn lại.
Hắn bá đạo đè trên người cô, thân thể nóng bỏng dán chặt cô, cũng rất có định lực mà không làm động tác nào, hai tay đè trên hai tay cô, khóe miệng vẫn là nụ cười đắc ý, nói : “Cô còn chưa hôn trả.”
Tại sao tôi lại phải hôn anh? Trong đầu rõ ràng cô nghĩ như thế, nhưng lại không nói nổi thành lời, vì mắt hắn quá kiên định và mãnh liệt, ghim chặt ánh mắt cô không có chút thỏa hiệp, cô biết, từ trong ánh mắt hắn cô biết, nếu cô không hôn hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô nhắm tới miệng hắn, nhắm mắt, vươn về phía trước, điểm nhẹ một cái cho qua chuyện, coi như đã hôn trả.
Vậy là được rồi chứ! Buông cô ra được chưa! Nhưng mà, hắn vẫn đè trên người cô, không hề có động tác nào.
Cô không dám mở to mắt, bởi vì cô biết, ánh mắt hắn chắc chắn nóng dọa người, bởi vì giọng nói của hắn thật —
Hắn khẽ thở dài, hơi thở mơn man trên má cô, khiến cô cảm thấy tâm ngứa khó nhịn.
“Thượng Dung, Thượng Dung…” Chỉ nghe thấy hắn trầm giọng hỏi: “Em thật sự nghĩ như vậy là đủ rồi sao?”
Không phải à? Hắn còn muốn thế nào?
Rõ ràng, giọng nói của hắn, động tác của hắn, nhiệt độ của hắn, dục vọng của hắn — vừa nãy rõ ràng không có, đáng ghét! Bản năng nữ tính cô cắn môi, lại khiến hắn càng nặng nề thở dốc.
“Thượng Dung…”
Hắn đang gọi cô sao? Đã bao lâu rồi không có ai gọi cô như thế? Hoàng Thượng Dung kinh ngạc mở hai mắt ra, cánh môi khẽ mở, Từ Hách Quân lại đè xuống người bên dưới, bắt lấy đôi môi ngọt ngào của cô.
“Ô..” Cơ thể theo bản năng co rụt lại, cô nắm chặt hai tay, mới nghĩ đến phải đẩy hắn ra, nhưng đối diện với thế tiến công nhiệt tình như lửa của hắn, cô mới nhận ra mình không thể lùi lại được nữa, toàn bộ cơ thể hắn áp lấy trên giường mềm mại, cô càng lúc càng thấy mình lún sâu hơn?
Lưỡi nóng dò trong miệng cô, cô thử giãy giụa, nhưng mỗi lúc hắn càng khiêu khích càng quyến rũ, càng được một tấc lại muốn tiến một thước —
Hắn không phải nhỏ hơn cô những bốn tuổi sao? Còn là cấp dưới của cô, còn là một nhân viên chỉ mua nổi xe máy cũ, sao hắn có thể hôn cô như thế?
Khi tay hắn đi xuống một tấc, bàn tay ấm nóng cách lớp quần dài lụa mỏn, mơn trớn vùng nữ tính thần kinh nhạy cảm nhất của cô, nháy mắt toàn thân cô cứng đờ, kinh ngạc mở to mắt, nắm chặt tay hắn, không để hắn tiếp tục xâm nhập.
“Hách Quân…”
Từ Hách Quân hai cánh tay dài một trái một phải đỡ phía trên cô, cầm lấy hai khối tròn trước ngực cô, Hoàng Thượng Dung lúc này mới phát hiện, hóa ra cô ở trong ngực hắn nhỏ bé đến thế nào, lúc trước sao cô không bao giờ phát hiện, hắn không chỉ có một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, mà còn có vóc người và bờ vai vững chãi, cơ thể này đủ khiến cô phải nép vào ngực hắn.
“Nhìn anh,” Tiếng nói khàn khàn của hắn tràn đầy từ tính, hơi nóng phe phẩy trên mặt cô vẫn còn mang theo một chút nhàn nhạt khí tức của cô, cô nghĩ, có lẽ hơi thở của mình giờ cũng giống thế. “Đây là cảm giác của anh với em, cảm nhận được không?”
Cảm giác của hắn với cô? Hắn thích cô? Hoàng Thượng Dung hoàn toàn nghi hoặc. Rốt cuộc hắn thích cô chỗ nào? Cô không phải là nữ hoàng đễ, nữ ma đầu sao? Sao hắn có thể thích một người như thế?
“Nhưng…”
Hắn nghiêng người về phía trước, khống chế không để mình đè nặng cô, vùi mặt vào bên hõm cổ cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được khẽ ngâm nga, “Hôm nay là sinh nhật của anh, quà anh mong đợi nhất trong sinh nhất là em, nhưng anh biết, em cần thời gian, mà anh cũng không muốn làm muốn người đàn ông xấu xa tùy tiện — nếu anh làm được vậy thì tốt, vậy anh nhất định phải ăn em ngay.”
Vừa nói, hắn vừa gặm gặm vành tai cô, làm cô phải run rẩy thở gấp. Từ Hách Quân hài lòng cười, nói tiếp: “Nhưng vì anh tôn trọng em, cho nên tối nay chúng ta lại tiếp tục, được không?”
Cô có thể nói không sao?
Chỉ thấy hắn dứt người bỏ đi, hiên ngang tự tại đứng trước mặt cô, cũng không e dè với dục vọng đang phấn khích, để cho Hoàng Thượng Dung không nhịn được được nuốt mạnh, không phải là nghĩ bậy bạ gì về tình trạng dưới quần bò của hắn đâu, mà là… Trên đời đúng là có loại đàn ông như vậy! Có thể thoáng cái làm nũng giả ngây ngơ với cô như trẻ con, thoáng cái như một người đàn ông kiêu ngạo thực thụ, không che giấu gì nhiệt tình và dục vọng với cô…
“Em ngồi nghỉ nhé, anh đưa Hạo Hạo ra ngoài, đồ ăn làm sắp xong rồi, em bình tĩnh lại thì ra, anh chờ em cùng ăn.” Nói xong, bế con đi ra.
Đây, đây là lời thoại của cô mới đúng! Cho cô thời gian bình t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1499/1881