watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh-full

Lượt xem :
. Suy nghĩ của kẻ có tiền, người bình thường quả thực không phải có khả năng tưởng tượng được!

“Tuy rằng như thế, tôi vẫn không nên đi cùng anh, người khác sẽ hiểu lầm.” Cô nói.

“Hiểu lầm cái gì?” Điều anh hi vọng nhất là người khác hiểu lầm, có thể từ giả hoá thật thì tốt.

“Anh biết mà.”

“Tôi không sao cả.” Dạ Bác Vũ bỗng nhiên cười nham nhở.

Hạ Đậu Khấu nhìn anh cười, một đạo đỏ ửng từ cổ dâng lên, cô bỗng dưng chần chừ mở mắt, nhưng lại không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhưng cô không nên suy nghĩ miên man về anh như vậy! Bởi vì cô không có tư cách……

“Tôi thì có là gì, dù sao quan hệ chúng ta không phải chủ tớ, không phải thân nhân, bạn bè, có lẽ ba loại quan hệ trên đều có một ít, mà như vậy vẫn không đủ để cho tôi đi theo anh sang Anh.” Hạ Đậu Khấu nói xong, vội vàng bưng bát cơm của anh lên, đi ra phòng bếp.

Dạ Bác Vũ nhìn bóng dáng của cô, anh nắm chặt quyền, khuôn mặt buộc chặt. Anh không còn cách nào khác hối thúc mình nói thật chân tình của mình trước mặt cô.

Nguyên bản muốn đợi cô dần dần mở cửa trái tim, anh có thể tự nhiên biểu đạt tâm ý của anh với cô. Nhưng cô thủy chung lẳng lặng như nước với anh, cứ như thế này làm sao không khiến anh sốt ruột?

Anh không thể vĩnh viễn làm thân sĩ được, trừ khi cô thật sự –

Không thích anh

Chương 3
Một tháng sau –

Hạ Đậu Khấu ngồi trước bàn trong phòng mình, nhìn bồn hoa cúc ngoài cửa sổ.

Cô thở dài, nâng cái cốc màu hồng, uống một ngụm sôcôla nóng.

Ngày mai Dạ Bác Vũ sẽ sang Anh.

Đi những hai năm!

Cô tự nói với chính mình không nên để ý quá nhiều, nhưng trái tim dường như trống rỗng, làm cho cô không thể không thừa nhận một việc — từ khi ba ba mất, cô chuyển đến nhà họ Dạ, Dạ Bác Vũ ở trong lòng cô đã chiếm một vị trí quan trọng.

Cô giống như đà điểu nghĩ rằng nếu không nói mọi chuyện ra khỏi miệng, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.

Khấu Khấu —

“Có thể vào không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Dạ Bác Vũ.

“Có thể.” Hạ Đậu Khấu xoay người, trong tay vẫn đang cầm cốc sô cô la nóng.

Dạ Bác Vũ mở cửa mà vào, quần áo anh luôn luôn chỉnh tề, lúc này lại mở toang hai nút áo sơ mi trước ngực, kiểu tóc được chải gọn gàng hàng ngày cũng có chút rối bù lên. Nhưng điều làm cho Hạ Đậu Khấu giật mình chính là vẻ cuồng loạn hiện rõ trong ánh mắt của anh.

Trừ khi giận dữ, nếu không thần sắc của Dạ Bác Vũ chưa bao giờ thay đổi.

Hạ Đậu Khấu buông cốc thủy tinh, mới đứng dậy liền nghe mùi rượu thoảng thoảng trên người anh.

“Anh uống rượu?”

“Bạn tôi mở tiệc tiễn biệt.” Anh đột nhiên vươn tay về phía cô.

“Uống sôcôla không thể giải rượu .” Cô đưa cái cốc tới tay anh.

Dạ Bác Vũ đặt cốc thủy tinh màu hồng của cô lên bàn, cầm cổ tay cô, giọng khàn khàn: “Tôi không có nói, sao cô biết tôi muốn uống sôcôla?”

Miệng anh phà ra vị rượu làm đầu Hạ Đậu Khấu choáng váng, làn da nơi tay bị anh chạm giống như bị bỏng.

“Tôi…… Chính là biết.” Cô không mở mắt, vụng trộm nói nhỏ.

Dạ Bác Vũ nắm cằm cô kéo lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang khiếp sợ của cô.

Ngày mai anh sẽ rời khỏi, trong khi hai người vẫn như vậy, không đến nơi đến chốn giằng co qua lại, khiến anh uống quá mấy chén.

Nhưng uống rượu càng nhiều, đầu anh càng tràn ngập bóng dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy không thể nào chịu được, nghĩ không ra rốt cuộc cô nghĩ gì trong đầu, cho nên bước chân anh nhịn không được đến trước cửa phòng cô.

“Vậy em biết kế tiếp tôi muốn làm cái gì không?” Dạ Bác Vũ khàn khàn giọng hỏi.

Hạ Đậu Khấu lắc đầu, bất giác cắn môi.

Dạ Bác Vũ nắm chặt cổ tay cô, Hạ Đậu Khấu đứng không vững, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, môi anh đã chạm lên môi cô.

“Anh làm cái gì!” Tay cô vung lên tát anh một cái, dùng lực rất mạnh, làm cho toàn bộ thân mình cô đều nghiêng sang một bên, chạm phải cốc thủy tinh màu hồng.

Cốc thủy tinh trong nháy mắt rớt xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh, sôcôla giống như máu tràng ra lênh láng trên sàn đá cẩm thạch màu trắng.

Phía sau lưng Hạ Đậu Khấu chợt lạnh, đờ đẫn nhìn những mảnh cốc nhỏ, cảm giác như chút mối liên hệ cuối cùng của mình và ba ba đã bị cắt đứt.

Dạ Bác Vũ cũng ngây ngẩn cả người, anh nhìn những mảnh nhỏ, nhìn cô vẻ mặt như tan nát cõi lòng, tay anh nắm chặt thành quyền, hận không thể đấm mình một đấm.

“Anh thực xin lỗi.” Dạ Bác Vũ nói.

“Anh tránh ra!” Hạ Đậu Khấu khom người nhìn những mảnh nhỏ của cái cốc, chậm chạp không có cách nào để di chuyển người, cứ mong rằng cái cốc kia chưa hề vỡ.

“Tôi tìm mua một cái cốc giống vậy cho em……” Anh vừa muốn di chuyển thân, thầm nghĩ bù lại chút gì đó.

“Nhưng nó không phải là của ba ba mua cho tôi .” Cô lắc đầu, đột nhiên rất muốn òa khóc lớn.

Cái cốc vỡ, Dạ Bác Vũ muốn xuất ngoại, lại còn có, vừa rồi anh hôn cô là vì cái gì? mọi chuyện lộn xộn cả lên, làm cho Hạ Đậu Khấu dùng sức cắn mu bàn tay.

“Đây là lỗi của tôi, muốn tôi đền bù cho em như thế nào cũng được.” Dạ Bác Vũ nói gấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

“Vỡ, đã vỡ……” Hạ Đậu Khấu thì thào lẩm bẩm, bất ngờ một giọt nước từ hốc mắt chảy ra.

“Kỷ niệm đương nhiên là vô giá, nhưng chúng cần phải hướng tới tương lai. Nếu em muốn sang Anh học, tôi nguyện ý chi trả học phí cùng chi phí ở Anh của em xem như đền bù .” Dạ Bác Vũ bật thốt lên nói.

Hạ Đậu Khấu ngửa đầu nhìn khuôn mặt áy náy cùng lo lắng của anh, mày liễu nhíu lại, tâm lại hơi hơi rung động một chút.

“Tôi đầu tư buôn bán ở công ty kiếm được không ít tiền lời, học phí của em với tôi mà nói là không đáng kể, đây là cách duy nhất cũng là tốt nhất tôi có thể bồi thường cho em. Tôi nghĩ, nếu em có thể học ngành em có hứng thú, về sau có thể gắn bó với công việc đó, cha em ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy thật vui mừng.” Dạ Bác Vũ dùng khẩu khí khi làm việc để nói chuyện, dấu diếm một chút ít chột dạ trong lòng.

Anh thừa nhận anh có tư tâm, đề nghị này với anh mà nói, vẫn là chiếm tiện nghi.

Hạ Đậu Khấu cúi đầu nhìn chiếc cốc vỡ, cắn cắn môi, trong đầu không ngừng đấu tranh.

Ba ba từng nói nếu anh có năng lực, anh sẽ dùng hết mọi cách giúp cô xuất ngoại. Với ba ba mà nói, con gái có thể xuất ngoại, cũng là một vinh quang. Bởi vậy, cô biết ba ba sẽ hy vọng cô sang Anh học đại học ……

“Một cái cốc có thể đổi một chuyến xuất ngoại du học, tôi không thể lợi dụng chiếm tiện nghi được.” Cô lắc đầu nói.

“Đó không phải một cái cốc bình thường, nếu có thể dùng tiền bù lại, tôi cũng sẽ an tâm. Cho nên, em đừng để tâm làm gì. Tuy rằng ngày mai tôi sẽ xuất ngoại, nhưng tôi có thể sắp xếp cho em trong một tháng tới cũng sẽ sang Anh cùng tôi.” Dạ Bác Vũ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trấn định như thể anh vừa mời cô ăn một bữa cơm vậy.

Hạ Đậu Khấu nhìn anh, tuy rằng đề nghị của anh có chút không ổn, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng kỳ thật lòng cô đã dao động. Huống hồ, cùng anh đi nước ngoài, cô sẽ không phải sợ điều gì……

“Anh đi hỏi mẹ tôi, mẹ đồng ý tôi liền đồng ý.” Hạ Đậu Khấu nói.

“Tôi biết rồi.” Dạ Bác Vũ gật đầu, cố gắng không biểu lộ quá nhiều vui sướng lên mặt.

Dì Chương nhất định sẽ đồng ý, bời vì Dạ Bác Vũ anh đã muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được.

Anh khom người thay cô nhặt những mảnh cốc vỡ, lại đi vào phòng tắm của cô, lấy khăn lau sàn. Sau đó, anh cầm cánh tay cô, muốn cô ngồi vào ghế dựa.

“Anh muốn làm gì!” Hạ Đậu Khấu bỗng dưng cả kinh, trực giác đẩy anh ra, lùi ra sau cách xa anh.

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt phòng bị của cô, cảm thấy thật thất vọng đau khổ, chỉ ảo não tự trách mình vừa rồi xúc động hủy đi tín nhiệm của cô với anh trước đây.

“Thật xin lỗi, vừa rồi uống hơi quá chén, không cẩn thận hôn em, tôi cam đoan về sau sẽ không uống rượu loạn tính nữa.” giọng anh khàn khàn nói.

Hạ Đậu Khấu muốn hỏi anh vì sao lại hôn cô, nhưng cô tự ép mình cúi mặt nhìn sàn nhà.

Cô phát hiện chính mình không muốn biết đáp án, nhất là tại thời điểm này, anh nói chuyện với mẹ về việc muốn gánh toàn bộ học phí của cô tại Anh. Nếu cô không động tâm với anh, cô có thể không thẹn với lương tâm khi đứng trước mặt mẹ.

“Tôi nhận lời giải thích của anh, cũng hy vọng anh tuân thủ lời hứa đó, sau này không được uống rượu loạn tính nữa.” Hạ Đậu Khấu thấp giọng nói.

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt cô cúi xuống, lòng vì ánh mắt cô mà nát thành từng mảnh vụn. Bởi vì ngay cả hỏi cô cũng không hỏi anh vì sao lại hôn cô, điều đó có nghĩa rằng –

Cô không hề quyến luyến anh ……

***

Ba năm sau, nước Anh–

“Hạ Đậu Khấu, rời giường!”

Dạ Bác Vũ ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt cô ngủ say vừa đáng yêu vừa tao nhã.

Đến nước Anh, bởi vì vách tường không cách âm tốt như trước kia nên ba cái đồng hồ báo thức trong phòng cô luôn làm ầm ỹ đến anh, từ đó anh mới phát hiện cô có một vấn đề nhỏ, buổi sáng mỗi ngày dù có vài cái đồng hồ báo thức kêu inh ỏi cũng không gọi cô tỉnh được.

Sau đó, anh liền nhận nhiệm vụ gọi cô dậy mỗi buổi sáng..

Ba năm trôi qua, Hạ Đậu Khấu dường như cao lên, dáng người cũng càng ngày càng giống một cô gái cuốn hút.

Tất cả mọi người cho rằng cô là bạn gái của anh, chỉ có Hạ Đậu Khấu cô chậm hiểu không biết chuyện, cứ cùng anh đồng tiến đồng ra, tiếp tục gọi anh lag “Dạ tiên sinh”.

Mỗi lần chỉ cần anh có ý nghĩ định tiến thêm một bước, ánh mắt nhìn thẳng cô, cô sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn cả người khác.

Anh cảm giác được sự kháng cự của cô, cũng sợ sẽ bị cô cự tuyệt thẳng, ngay cả cơ hội ở bên cạnh cô cũng không có. Vì thế, quan hệ của anh với cô cứ không đến nới đến chốn như vậy.

“Hạ Đậu Khấu, rời giường!” đầu ngón tay Dạ Bác Vũ lướt qua khóe miệng, mơn trớn khuôn mặt cô, dáng vẻ yên bình, thần sắc bình tĩnh.

Mặt cô nhíu lại, nhưng vẫn không chịu dậy.

Anh bật cười thành tiếng, thật thích bộ dạng khờ dại của cô khi ngủ, không lanh lợi như bình thường, cũng chỉ có anh mới thấy được diện mạo này.

Dạ Bác Vũ đang cười, muốn cô rời giường sao? Hạ Đậu Khấu miễn cưỡng giơ tay lên, nhu nhu mắt, cố gắng mở một bên mắt.

“Nếu không tỉnh lại, em sẽ không kịp ăn bữa sáng. Đừng nói em quên rồi chứ, buổi sáng này giáo sư nghệ thuật sẽ trao đồi về lịch sử Phương Đông với em đấy.” Dạ Bác Vũ trực tiếp nhắc nhỏ cô lý do cô nên rời khỏi giường.

“A……” Ý thức bắt đầu tụ lại trong đầu Hạ Đậu Khấu, cô chậm rãi mở mắt.

“Sớm.” Cô khàn giọng nói.

“Sớm.” Dạ Bác Vũ đến đầu giường nơi đựng sô cô la làm thủ công, lấy một viên nhét vào miệng cô.

Sôcôla hòa tan, vị ngọt đắng lan tỏa trong miệng, ý thức của cô cũng nhanh chóng hồi phục.

“Tỉnh?”

“Ừm.” Cô chậm rãi gật đầu.

Dạ Bác Vũ ở bên cạnh ôm lấy cô, Hạ Đậu Khấu nằm trong lòng anh, đầu óc tuy rằng thanh tỉnh, nhưng tứ chi vẫn là mơ mơ hồ hồ.

Nhớ lại, anh đã quen ôm cô như thế này bao lâu rồi nhỉ.

Hình như bắt đầu từ mùa đông lúc cô vừa tới nước Anh năm ấy, có một thời gian cô sinh bệnh nặng, bệnh nặng nên thể lực cô hoàn toàn suy giảm, vì không muốn thiếu khóa học, nên không còn cách nào khác quyết định ở lại đây ba năm cho đến khi nhận bằng tốt nghiệp.

Bởi vậy, bắt đầu từ đó, mỗi ngày anh đều ôm cô rời giường như vậy, cho đến khi cô thanh tỉnh mới thôi.

Hạ Đậu Khấu nhớ rõ lần đầu tiên cô không được tự nhiên muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, không giống như anh thần thái bình thản, xem cô là sủng vật của anh, ngoài ngạc nhiên, trong lòng cô còn có tạp niệm.

Cô tự nói với chính mình, hành động của Dạ Bác Vũ chính là vì không muốn cô thiếu khóa, dù sao cũng là anh trả học phí cho cô, mà cô tuy rằng cố gắng hoàn thành chương trình học trong ba năm. Nhưng nước Anh giá cả đắt đỏ, vẫn làm cho cô run như cầy sấy. Ở nơi này, một phần ăn ở Mc Donalds cũng đã hơn hai trăm tệ*, cô ăn thật sự đau lòng a.

[1 tệ = 3.477 VNĐ =>> 200 tệ gần bằng 700k, tỷ giá năm 2014 nha, còn năm tác giả viết chắc rẻ hơn, cỡ 450k ==”">

Cho dù Dạ Bác Vũ có năng lực sửa dở thành hay, đầu tư buôn bán trong tương lai kiếm được nhiều lời, mua nhà sản xuất phân phối cũng không là vấn đề, nhưng cô không muốn nợ anh nhiều như vậy.

Hạ Đậu Khấu hoảng hốt, Dạ Bác Vũ đã
<<1 ... 34567 ... 14>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
342/724