Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
lại, tôi vẫn trốn trong phòng. Tự dưng nghe tiếng hét lảnh lót của cô ta, âm thanh lớn tới nổi cứ tưởng động đất, tôi nghĩ chắc xảy ra chuyện gì nên mới ra xem sao".
"Sau đó?" - Càng nói sao cô cảm giác mình bắt đầu lạc trong sương mù?
"Cô ta mang thai"
O____O"
"Tôi khuyên cô ta đi khám ở bệnh viện để biết chắc chắn, không có kết quả xác nghiệm có thể bị nhầm lẫn"
Lãnh Tĩnh hoàn toàn ngu ngơ, đầu lưỡi bị đơ, "Rồi, rồi, rồi. . . sau đó?"
"Cô ta đi ra ngoài, không quay về".
Cả đầu Lãnh Tĩnh hiện lên vô số dấu chấm than (!), cố gắng gọi di động cho quái nữ QQ, nhưng không có ai nhận. Còn muốn tiếp tục gọi, lại nhận được tin nhắn của quái nữ QQ: có tên dâu tây trong nhà, đi gặp phụ huynh.
Lãnh Tĩnh hết viết rồi lại xóa tin nhắn trả lời mấy lần, cuối cùng chỉ nhắn qua đơn giản năm chữ: Chúc cô nhiều may mắn.
Trở lại bàn ăn, chồng của Hồ ly cũng vừa kết thúc cuộc gọi, một câu cuối cùng lạnh lùng, không giận mà uy, "Nếu quả thật có thành ý, thì kêu Tổng giám đốc của mấy người tự mình tới tìm tôi nói. Anh? Còn chưa đủ tư cách".
Lãnh Tĩnh bị cái khí thế này đe dọa rồi, Hồ Nhất Hạ một bên không chút phản ứng gì, tự quay lại gắp lấy miếng vịt nướng cuốn, đang cắn hơn phân nửa, hình như quá nhiều, nửa kia lại không muốn ăn, liền nhét vào miệng ông chồng đang nói dở trên điện thoại.
Thấy cô quay lại, Hồ Nhật Hạ không dấu vết xóa sạch vết tương trên miệng, đem một gói thịt vịt nướng cuốn khác nhét vào miệng Lãnh Tĩnh, "Đợi lát nữa ba người chúng ta đi hát Karaoke?"
Đây tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối là lời đề nghị hết sức, vô cùng hỏng bét.
Mà Lãnh Tĩnh. . . . . . lại đồng ý?
Đồng ý thoải mái như vậy, Lãnh Tĩnh cũng cảm thấy bản thân hết sức kỳ lạ, đến KTV mới thấy hối hận, tuy nói là bạn tốt của chồng nhưng chỉ cần là người bình thường cũng không có ai muốn bạo gan gào hét thể hiện trước mặt đại Boss.
Xem ra Hồ Nhất Hạ cũng khá buồn bực, chồng đi tới đi lui ra ngoài nghe điện thoại, lại không ngừng nghe điện thoại, dù bây giờ cô ấy hát cũng không còn ý nghĩa, lại đưa ra ý kiến, "Thật là không có ý tứ, đi! Đi tới pub dưới lầu uống một ly".
Bạn tốt của chồng nói với Lãnh Tĩnh một câu, "Theo tôi thấy tình hình này, cô nên đi theo cô ấy đi, tuyệt đối đừng bao giờ cho cô ấy uống rượu" - Vừa mới nói được một nửa, nghe thấy tiếng của chồng Hồ ly, "Ngoan một chút, chờ anh trở lại đón".
Đảo mắt một cái mất tích không thấy bóng dáng, chỉ nghe mấy tiếng lầm bầm, "Mẹ kiếp, hở chút là 'ngoan ngoan ngoan', tôi cũng không phải là con gái của anh ta!"
So với ba người này Lãnh Tĩnh còn chút tự do, thoải mái vỗ ót Hồ ly một cái, "Bồ đó, ở trong phúc mà không biết hưởng. Đi thôi!".
Đủ loại màu sắc của các loại rượu được đặt trên tường tạo nên ảo giác như mọi thứ chao đảo muốn ngã, một người mơ mơ màng màng ngồi đó, hai người con gái ngồi trên ghế vật vờ.
Phân nửa chai lọ bên trái bàn thuộc về cô gái được biết đến với danh hiệu 'ngàn chén không say' - Lãnh Tĩnh - dĩ nhiên, không thiếu loại cô thích nhất, Huyết Tinh Mã Lệ; một nửa còn lại bên kia bàn thuộc về người bị cấm túc uống rượu nên chỉ toàn là ly nước giải khát lẫn nước trái cây. Hồ Nhất Hạ chỉ thoáng hiện ra vẻ bất mãn, nhưng cũng nghe lời không uống chút rượu nào.
Lãnh Tĩnh muốn nói về sự kiện huy hoàng của bản thân buổi trưa này, nhưng hiển nhiên, cô không phải là người kể chuyện giỏi, vốn dĩ là câu chuyện đặc sắc lại bị cô kể vài ba câu lủn củn là xong.
Nhưng cô tuyệt đối là người lắng nghe tuyệt vời.
Từ công việc bận rộn, một cuộc hôn nhân thầm lặng vừa đau khổ và chua xót, cô ấy còn nói số mạng bị xếp đặt. . . Lời nói của Hồ Nhất Hạ êm tai và trình độ đặc sắc đến nổi Lãnh Tĩnh muốn vỗ tay khen hay.
Nói chuyện phiếm từ trên ghế sau đó lết ra sàn nhảy, hai con bướm xinh đẹp dường như không kiêng kị chỗ nào cười nhảy hết mình, không có chuyện gì phải cự tuyệt niềm vui của tuổi xuân, gặp phải nhiều người đàn ông trẻ đến gần lập tức tránh nhanh như làn khói.
Trong sàn nhảy hai người thoải mái như cá gặp nước.
Vẫn là vui vẻ hạnh phúc như thế, cái gì cũng không cần, đáng tiếc----
Hồ Nhất Hạ vừa trở vào, không biết sao lại nhớ gọi điện cho ông xã, trong giọng nói đầy trách móc, ngay cả tiếng ồn ào nhức tai bên trong sàn nhảy cũng không che dấu được, "Sao tới giờ em còn chưa quay lại?"
"Em? Em đang trong sàn nhảy! Anh nghe này!"
Cúp điện thoại còn không quên nói với Lãnh Tĩnh, "Anh ta ở đại sảnh, lập tức sẽ. . ."
Lời còn chưa dứt, âm nhạc đột nhiên dừng lại.
Nhiều người trong sàn nhảy đang high cũng kinh ngạc nhìn lại, hết nhìn người này lại đến người kia, trong sàn nhảy dần dần phát ra ồn ào tiếng bàn tán. Đúng lúc này, sau khi nghe mấy tiếng 'cạch cạch cạch' tất cả đèn trong pub đều được bật sáng, tiếng nói vang vọng trong không khí truyền ra xa, "Cảnh sát kiểm tra".
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều im lặng, cũng không biết người nào đột nhiên mắng một câu, "Ta kháo!" - Ngay sau đó bắt đầu tháo chạy.
Cả sàn nhảy nhất thời nháo nhào cả lên, người người chen lấn không kiềm chế được, Lãnh Tĩnh bị mấy người đó đụng vào suýt ngã, nổi giận cũng không thèm để ý tới, kéo Hồ Nhất Hạ, buồn bực xông ra ngoài.
Hai cô gái này có vẻ vận may không tốt, Lãnh Tĩnh đang cúi đầu đi, túi xách đột nhiên bị người ta đụng rớt xuống, rơi xuống đầy đất là những hộp thuốc đã được đóng gói cẩn thận, muốn đi thì đi, cho nên đi lại gặp phải cảnh sát mặc thường phục thế này.
Vừa nhìn thấy mấy hộp thuốc la liệt trên đất, không được, quần áo của cảnh sát trước mặt sao giống như hình ảnh thợ săn chuẩn bị săn thú thế này, "Đứng lại!"
Ngu xuẩn mới đứng lại, người nào cũng thay phiên chạy trốn, hai cô gái mang giày cao gót, cất bước như bay nhưng đáng tiếc-----
Anh cảnh sát chìm rất nhanh chóng chặn trước mặt mấy cô.
Mắt thấy bản thân bị dí như hai con mồi nhỏ sắp bị vồ, Hồ ly gấp tới mức giơ chân, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Lãnh Tĩnh chạy hết nổi rồi, thở hồng hộc rồi dừng lại, cũng không biết làm sao, "Không chính xác là phải vào cục.........."
Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xông tới, mọi người chưa ai kịp phản ứng, Hồ ly bị người ta túm đi, trong chớp mắt đã chạy xuống dưới lầu.
Người kia, hình như ................ là một người đàn ông.
Ý thức được điều này, trong đầu Lãnh Tĩnh phát ra một câu nói: Cô bây giờ một mình chiến đấu anh dũng, sắp đi đời nhà ma rồi..........
Cái chớp mắt tiếp theo, đột nhiên có người níu lấy tay cô.
Lãnh Tĩnh sợ vỡ mật, chân so với óc còn nhanh hơn, theo sức kéo từ bàn tay kia, chạy thẳng tới lối thoát hiểm đối diện.
Trừ nhịp tim cùng tiếng bước chân của mình ra, Lãnh Tĩnh không nghe được gì nữa, dần dần, tay của người kia trượt xuống tay cô, nắm chặt, dùng sức chắn chắn không thể bức ra, kéo cô chạy như điên ra khỏi đường thoát hiểm an toàn, đi ngang qua đường lớn, sau đó băng vào con hẻm nhỏ.
Hai người chia ra tự dựa vào hai bên tường thở hổn hển, mặt đối mặt.
Ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn đường phát ra.
Dưới ánh sáng yếu ớt quen thuộc này, nhìn đối diện người thanh niên này, Lãnh Tĩnh cảm thấy quen mắt. Anh ta thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, nhìn rất hấp dẫn, cổ họng Lãnh Tĩnh không biết thế nào, không nhịn được ho khan một tiếng.
Anh ta ngẩng đầu, đơn giản bắt được cô nhìn chăm chú, "Thế nào?"
"Cảm thấy hơi quen mắt"
Anh ta cười cười, bên mép nhếch lên.
"Cô mạnh khỏe" - Anh ta tự chìa ra một cánh tay, vừa rồi kẹp chặt cánh tay của cô, tự giới thiệu, "Hàn Tự"
Chúng ta quay về thời điểm một giờ trước.
Hàn Tự lái chiếc xe Gerry đến dừng trước Trí Thành, hai tay để trước ngực đứng dựa cạnh xe.
Anh chờ người đang thong dong tới chậm, bước ra từ cửa của nơi xa hoa trụy lạc Trí Thành, Hàn Tự nghênh đón.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng đã sớm nghe đến danh tiếng của nhau.
"Hàn Tự"
"Chiêu Diệc Dương"
"Ngưỡng mộ đã lâu!"
Hai người đàn ông này cũng không có chuyện gì nhiều để nói, tìm một quán cà phê tương đối yên tĩnh gần đó mới bàn chuyện.
Mấy giờ trước, Tổng giám sát của anh cuối cùng cũng liên lạc với Tổng giám đốc Chiêm này, nhận được câu trả lời của anh ta: "Tôi bất kể Tổng giám đốc của các người danh giá cao quý tài năng thế nào hoặc đắc giá trong giới truyền thông ra sao mà muốn bắt chúng tôi phục tùng, dùng hiệu quả và lợi ích cũng có thể coi như nói chuyện báo cáo......... Nếu quả thật có thành ý, để cho ông chủ của mấy người tự đến nói chuyện với tôi. Anh? Còn chưa đủ tư cách"
Phải nói Hàn Tự tối nay phải nói là xui xẻo, lúc nhận được điện thoại của Tổng giám đốc, anh đang ở sân bay.
Cái tính ngang ngạnh khiến cho người đầu tư đau đầu, anh không tự ra mặt cũng không được. Sau khi cúp điện thoại, lúc này Hàn Tự phải quay lại, hậm hực tới nơi này, tự mình phải đưa lên số liệu và có thể được tính là báo cáo.
Một giờ trôi qua, Chiêm Diệc Dương xem qua các loại báo cáo, cũng không đưa ra một câu trả lời chắc chắn nào, chẳng qua chỉ là hẹn hai ngày nữa để hai bên chính thức gặp mặt.
Chiêm Diệc Dương trở về Trí Thành để đón vợ, hủy bỏ lịch trình nên Hàn Tự cũng dự định đi theo uống một chút.
Hai người đàn ông trở lại Trí Thành, ngay khi đang đi trên hành lang tới thang máy, trước đó gặp phải một nhóm người vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại mấy giây, hình như loáng thoáng nghe nói, "Cảnh sát lại kiểm tra đột xuất đúng thời điểm này cũng giúp cho chúng ta........."
Hàn Tự cảm thấy không ổn, còn chưa kịp hành động, Chiêm Diệc Dương bên cạnh đã nhanh chóng quay đầu, chạy như điên tới đến cầu thang thoát hiểm.
Hàn Tự theo sát phía sau, quán bar của Trí Thành ở lầu bảy, anh ta vừa mới chạy lên khúc quanh nơi lầu sáu lập tức nghe được tiếng ồn ào. Bước nhanh tới, tiếng thét chói tai cùng tiếng quát, 'Đứng lại!' ----------
Sau khi nghe mấy tiếng này, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chiêu Diệc Dương đã chạy tới lầu bảy tóm được một người phụ nữ, xoay người cấp tốc chạy xuống lầu.
Ngay khi hai người chạy lướt qua người anh, Hàn Tự rõ ràng còn nghe người phụ nữ nói, "Lãnh Tĩnh vẫn còn ở đó!"
Mấy lời này làm người đứng ngoài cuộc như Hàn Tự ngẩn ra.
Lấy lại tinh thần, trước cửa quán bar nhìn thấy người phụ nữ kia, dáng vẻ hoảng hốt đó, đây là lần đầu tiên Hàn Tự đối mặt với chuyện thế này.
Hàn Tự chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, nhanh chóng chạy lên phía trước, túm lấy cô gái buồn bực điên cuồng chạy.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, anh dùng bả vai để đẩy lùi chướng ngại trên đường đi thẳng tới cửa, sau đó nhanh chân chạy trốn, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của người phụ nữ này cùng tiếng giày cao gót lãnh lót gõ trên mặt sàn, cũng đập vào trái tim anh.
Trốn vào một hẽm nhỏ, Hàn Tự dựa vào vách tường thở phì phò lấy lại sức.
Cô lặng lẽ rút bàn tay từ tay anh, cảm giác bàn tay trống rỗng, Hàn Tự ngước mắt nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của cô cũng đang nhìn anh.
Cô đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ không chắn chắn.
"Chào cô" - Anh chủ động giơ tay ra giới thiệu, "Hàn Tự".
"Hàn Tự?" - Cô cau mày lập lại, tên của anh ta cứ như vậy phát ra liên tiếp giữa răng môi của cô.
Anh buồn bực nhìn cô, yên lặng không nói.
Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như mới nhớ tới chuyện gì, có chút khó tin giơ ống tay áo lên, ý bảo anh nhìn lên cổ tay cô----- "Thủ Liên?"
"Lúc trước cô tới đưa trang phục cho em gái tôi, Thủ Liên bị rớt ở nhà tôi" - Hàn Tự mĩm cười nói thêm, "Em gái tôi là Hàn Thiên Thiên".
Nụ cười của người đàn ông này giống như ánh sáng dưới ánh trăng, mặc dù làm người ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm, Lãnh Tĩnh cũng phối hợp cười đáp, "Chào anh".
Chỉ là cái bắt tay ngắn ngủi nhưng khi làn da tiếp xúc nhau, Hàn Tự có cảm giác không muốn buông tay.
Chỉ tiếc lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lòng bàn tay lần nữa trống rỗng, Hàn Tự nhìn cô trả lời máy.
Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của một người phụ nữ, giọng nói lớn đến mức Hàn Tự cũng nghe được rất rõ ràng, "Lãnh Nhị, bồ sao rồi? Có trốn được không?"
Lãnh Tĩnh trả lời đủ tỉnh táo, giọng nói bình thường không thay đổi, "Tớ đang ở trong hẽm đối diện Trí Thành, bồ. . ."
Hàn Tự nghiêng đầu nhìn tình huống hỗn loạn bên Trí Thành, Lãnh Tĩnh lúc này đột nhiên không lên tiếng-----
Người bên đầu dây bên kia không còn vồn vã như lúc đầu, mà đổi thành giọng nam, mà giọng nam này cắt đứt câu nói của Lãnh Tĩnh, "Cô không sao là tốt rồi, tiểu Hồ ly ngày mai phải đi làm, lần sau chúng ta gặp mặt".
Tiếng nói vừa dứt thì điện thoại cũng bị cúp, hoàn toàn không cho Lãnh Tĩnh thời gian trả lời. Nghe đến lời quan tâm của người khác, Lãnh Tĩnh cũng không biết có cảm giác thế nào, nhìn lại người đàn ông xa lạ trước mắt, còn không biết phải nói gì. Suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ ra được hai chữ, "Cám ơn".
Chuẩn bị dùng một tư thế xoay người kết t
"Sau đó?" - Càng nói sao cô cảm giác mình bắt đầu lạc trong sương mù?
"Cô ta mang thai"
O____O"
"Tôi khuyên cô ta đi khám ở bệnh viện để biết chắc chắn, không có kết quả xác nghiệm có thể bị nhầm lẫn"
Lãnh Tĩnh hoàn toàn ngu ngơ, đầu lưỡi bị đơ, "Rồi, rồi, rồi. . . sau đó?"
"Cô ta đi ra ngoài, không quay về".
Cả đầu Lãnh Tĩnh hiện lên vô số dấu chấm than (!), cố gắng gọi di động cho quái nữ QQ, nhưng không có ai nhận. Còn muốn tiếp tục gọi, lại nhận được tin nhắn của quái nữ QQ: có tên dâu tây trong nhà, đi gặp phụ huynh.
Lãnh Tĩnh hết viết rồi lại xóa tin nhắn trả lời mấy lần, cuối cùng chỉ nhắn qua đơn giản năm chữ: Chúc cô nhiều may mắn.
Trở lại bàn ăn, chồng của Hồ ly cũng vừa kết thúc cuộc gọi, một câu cuối cùng lạnh lùng, không giận mà uy, "Nếu quả thật có thành ý, thì kêu Tổng giám đốc của mấy người tự mình tới tìm tôi nói. Anh? Còn chưa đủ tư cách".
Lãnh Tĩnh bị cái khí thế này đe dọa rồi, Hồ Nhất Hạ một bên không chút phản ứng gì, tự quay lại gắp lấy miếng vịt nướng cuốn, đang cắn hơn phân nửa, hình như quá nhiều, nửa kia lại không muốn ăn, liền nhét vào miệng ông chồng đang nói dở trên điện thoại.
Thấy cô quay lại, Hồ Nhật Hạ không dấu vết xóa sạch vết tương trên miệng, đem một gói thịt vịt nướng cuốn khác nhét vào miệng Lãnh Tĩnh, "Đợi lát nữa ba người chúng ta đi hát Karaoke?"
Đây tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối là lời đề nghị hết sức, vô cùng hỏng bét.
Mà Lãnh Tĩnh. . . . . . lại đồng ý?
Đồng ý thoải mái như vậy, Lãnh Tĩnh cũng cảm thấy bản thân hết sức kỳ lạ, đến KTV mới thấy hối hận, tuy nói là bạn tốt của chồng nhưng chỉ cần là người bình thường cũng không có ai muốn bạo gan gào hét thể hiện trước mặt đại Boss.
Xem ra Hồ Nhất Hạ cũng khá buồn bực, chồng đi tới đi lui ra ngoài nghe điện thoại, lại không ngừng nghe điện thoại, dù bây giờ cô ấy hát cũng không còn ý nghĩa, lại đưa ra ý kiến, "Thật là không có ý tứ, đi! Đi tới pub dưới lầu uống một ly".
Bạn tốt của chồng nói với Lãnh Tĩnh một câu, "Theo tôi thấy tình hình này, cô nên đi theo cô ấy đi, tuyệt đối đừng bao giờ cho cô ấy uống rượu" - Vừa mới nói được một nửa, nghe thấy tiếng của chồng Hồ ly, "Ngoan một chút, chờ anh trở lại đón".
Đảo mắt một cái mất tích không thấy bóng dáng, chỉ nghe mấy tiếng lầm bầm, "Mẹ kiếp, hở chút là 'ngoan ngoan ngoan', tôi cũng không phải là con gái của anh ta!"
So với ba người này Lãnh Tĩnh còn chút tự do, thoải mái vỗ ót Hồ ly một cái, "Bồ đó, ở trong phúc mà không biết hưởng. Đi thôi!".
Đủ loại màu sắc của các loại rượu được đặt trên tường tạo nên ảo giác như mọi thứ chao đảo muốn ngã, một người mơ mơ màng màng ngồi đó, hai người con gái ngồi trên ghế vật vờ.
Phân nửa chai lọ bên trái bàn thuộc về cô gái được biết đến với danh hiệu 'ngàn chén không say' - Lãnh Tĩnh - dĩ nhiên, không thiếu loại cô thích nhất, Huyết Tinh Mã Lệ; một nửa còn lại bên kia bàn thuộc về người bị cấm túc uống rượu nên chỉ toàn là ly nước giải khát lẫn nước trái cây. Hồ Nhất Hạ chỉ thoáng hiện ra vẻ bất mãn, nhưng cũng nghe lời không uống chút rượu nào.
Lãnh Tĩnh muốn nói về sự kiện huy hoàng của bản thân buổi trưa này, nhưng hiển nhiên, cô không phải là người kể chuyện giỏi, vốn dĩ là câu chuyện đặc sắc lại bị cô kể vài ba câu lủn củn là xong.
Nhưng cô tuyệt đối là người lắng nghe tuyệt vời.
Từ công việc bận rộn, một cuộc hôn nhân thầm lặng vừa đau khổ và chua xót, cô ấy còn nói số mạng bị xếp đặt. . . Lời nói của Hồ Nhất Hạ êm tai và trình độ đặc sắc đến nổi Lãnh Tĩnh muốn vỗ tay khen hay.
Nói chuyện phiếm từ trên ghế sau đó lết ra sàn nhảy, hai con bướm xinh đẹp dường như không kiêng kị chỗ nào cười nhảy hết mình, không có chuyện gì phải cự tuyệt niềm vui của tuổi xuân, gặp phải nhiều người đàn ông trẻ đến gần lập tức tránh nhanh như làn khói.
Trong sàn nhảy hai người thoải mái như cá gặp nước.
Vẫn là vui vẻ hạnh phúc như thế, cái gì cũng không cần, đáng tiếc----
Hồ Nhất Hạ vừa trở vào, không biết sao lại nhớ gọi điện cho ông xã, trong giọng nói đầy trách móc, ngay cả tiếng ồn ào nhức tai bên trong sàn nhảy cũng không che dấu được, "Sao tới giờ em còn chưa quay lại?"
"Em? Em đang trong sàn nhảy! Anh nghe này!"
Cúp điện thoại còn không quên nói với Lãnh Tĩnh, "Anh ta ở đại sảnh, lập tức sẽ. . ."
Lời còn chưa dứt, âm nhạc đột nhiên dừng lại.
Nhiều người trong sàn nhảy đang high cũng kinh ngạc nhìn lại, hết nhìn người này lại đến người kia, trong sàn nhảy dần dần phát ra ồn ào tiếng bàn tán. Đúng lúc này, sau khi nghe mấy tiếng 'cạch cạch cạch' tất cả đèn trong pub đều được bật sáng, tiếng nói vang vọng trong không khí truyền ra xa, "Cảnh sát kiểm tra".
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều im lặng, cũng không biết người nào đột nhiên mắng một câu, "Ta kháo!" - Ngay sau đó bắt đầu tháo chạy.
Cả sàn nhảy nhất thời nháo nhào cả lên, người người chen lấn không kiềm chế được, Lãnh Tĩnh bị mấy người đó đụng vào suýt ngã, nổi giận cũng không thèm để ý tới, kéo Hồ Nhất Hạ, buồn bực xông ra ngoài.
Hai cô gái này có vẻ vận may không tốt, Lãnh Tĩnh đang cúi đầu đi, túi xách đột nhiên bị người ta đụng rớt xuống, rơi xuống đầy đất là những hộp thuốc đã được đóng gói cẩn thận, muốn đi thì đi, cho nên đi lại gặp phải cảnh sát mặc thường phục thế này.
Vừa nhìn thấy mấy hộp thuốc la liệt trên đất, không được, quần áo của cảnh sát trước mặt sao giống như hình ảnh thợ săn chuẩn bị săn thú thế này, "Đứng lại!"
Ngu xuẩn mới đứng lại, người nào cũng thay phiên chạy trốn, hai cô gái mang giày cao gót, cất bước như bay nhưng đáng tiếc-----
Anh cảnh sát chìm rất nhanh chóng chặn trước mặt mấy cô.
Mắt thấy bản thân bị dí như hai con mồi nhỏ sắp bị vồ, Hồ ly gấp tới mức giơ chân, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Lãnh Tĩnh chạy hết nổi rồi, thở hồng hộc rồi dừng lại, cũng không biết làm sao, "Không chính xác là phải vào cục.........."
Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xông tới, mọi người chưa ai kịp phản ứng, Hồ ly bị người ta túm đi, trong chớp mắt đã chạy xuống dưới lầu.
Người kia, hình như ................ là một người đàn ông.
Ý thức được điều này, trong đầu Lãnh Tĩnh phát ra một câu nói: Cô bây giờ một mình chiến đấu anh dũng, sắp đi đời nhà ma rồi..........
Cái chớp mắt tiếp theo, đột nhiên có người níu lấy tay cô.
Lãnh Tĩnh sợ vỡ mật, chân so với óc còn nhanh hơn, theo sức kéo từ bàn tay kia, chạy thẳng tới lối thoát hiểm đối diện.
Trừ nhịp tim cùng tiếng bước chân của mình ra, Lãnh Tĩnh không nghe được gì nữa, dần dần, tay của người kia trượt xuống tay cô, nắm chặt, dùng sức chắn chắn không thể bức ra, kéo cô chạy như điên ra khỏi đường thoát hiểm an toàn, đi ngang qua đường lớn, sau đó băng vào con hẻm nhỏ.
Hai người chia ra tự dựa vào hai bên tường thở hổn hển, mặt đối mặt.
Ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn đường phát ra.
Dưới ánh sáng yếu ớt quen thuộc này, nhìn đối diện người thanh niên này, Lãnh Tĩnh cảm thấy quen mắt. Anh ta thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, nhìn rất hấp dẫn, cổ họng Lãnh Tĩnh không biết thế nào, không nhịn được ho khan một tiếng.
Anh ta ngẩng đầu, đơn giản bắt được cô nhìn chăm chú, "Thế nào?"
"Cảm thấy hơi quen mắt"
Anh ta cười cười, bên mép nhếch lên.
"Cô mạnh khỏe" - Anh ta tự chìa ra một cánh tay, vừa rồi kẹp chặt cánh tay của cô, tự giới thiệu, "Hàn Tự"
Chúng ta quay về thời điểm một giờ trước.
Hàn Tự lái chiếc xe Gerry đến dừng trước Trí Thành, hai tay để trước ngực đứng dựa cạnh xe.
Anh chờ người đang thong dong tới chậm, bước ra từ cửa của nơi xa hoa trụy lạc Trí Thành, Hàn Tự nghênh đón.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng đã sớm nghe đến danh tiếng của nhau.
"Hàn Tự"
"Chiêu Diệc Dương"
"Ngưỡng mộ đã lâu!"
Hai người đàn ông này cũng không có chuyện gì nhiều để nói, tìm một quán cà phê tương đối yên tĩnh gần đó mới bàn chuyện.
Mấy giờ trước, Tổng giám sát của anh cuối cùng cũng liên lạc với Tổng giám đốc Chiêm này, nhận được câu trả lời của anh ta: "Tôi bất kể Tổng giám đốc của các người danh giá cao quý tài năng thế nào hoặc đắc giá trong giới truyền thông ra sao mà muốn bắt chúng tôi phục tùng, dùng hiệu quả và lợi ích cũng có thể coi như nói chuyện báo cáo......... Nếu quả thật có thành ý, để cho ông chủ của mấy người tự đến nói chuyện với tôi. Anh? Còn chưa đủ tư cách"
Phải nói Hàn Tự tối nay phải nói là xui xẻo, lúc nhận được điện thoại của Tổng giám đốc, anh đang ở sân bay.
Cái tính ngang ngạnh khiến cho người đầu tư đau đầu, anh không tự ra mặt cũng không được. Sau khi cúp điện thoại, lúc này Hàn Tự phải quay lại, hậm hực tới nơi này, tự mình phải đưa lên số liệu và có thể được tính là báo cáo.
Một giờ trôi qua, Chiêm Diệc Dương xem qua các loại báo cáo, cũng không đưa ra một câu trả lời chắc chắn nào, chẳng qua chỉ là hẹn hai ngày nữa để hai bên chính thức gặp mặt.
Chiêm Diệc Dương trở về Trí Thành để đón vợ, hủy bỏ lịch trình nên Hàn Tự cũng dự định đi theo uống một chút.
Hai người đàn ông trở lại Trí Thành, ngay khi đang đi trên hành lang tới thang máy, trước đó gặp phải một nhóm người vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại mấy giây, hình như loáng thoáng nghe nói, "Cảnh sát lại kiểm tra đột xuất đúng thời điểm này cũng giúp cho chúng ta........."
Hàn Tự cảm thấy không ổn, còn chưa kịp hành động, Chiêm Diệc Dương bên cạnh đã nhanh chóng quay đầu, chạy như điên tới đến cầu thang thoát hiểm.
Hàn Tự theo sát phía sau, quán bar của Trí Thành ở lầu bảy, anh ta vừa mới chạy lên khúc quanh nơi lầu sáu lập tức nghe được tiếng ồn ào. Bước nhanh tới, tiếng thét chói tai cùng tiếng quát, 'Đứng lại!' ----------
Sau khi nghe mấy tiếng này, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chiêu Diệc Dương đã chạy tới lầu bảy tóm được một người phụ nữ, xoay người cấp tốc chạy xuống lầu.
Ngay khi hai người chạy lướt qua người anh, Hàn Tự rõ ràng còn nghe người phụ nữ nói, "Lãnh Tĩnh vẫn còn ở đó!"
Mấy lời này làm người đứng ngoài cuộc như Hàn Tự ngẩn ra.
Lấy lại tinh thần, trước cửa quán bar nhìn thấy người phụ nữ kia, dáng vẻ hoảng hốt đó, đây là lần đầu tiên Hàn Tự đối mặt với chuyện thế này.
Hàn Tự chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, nhanh chóng chạy lên phía trước, túm lấy cô gái buồn bực điên cuồng chạy.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, anh dùng bả vai để đẩy lùi chướng ngại trên đường đi thẳng tới cửa, sau đó nhanh chân chạy trốn, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của người phụ nữ này cùng tiếng giày cao gót lãnh lót gõ trên mặt sàn, cũng đập vào trái tim anh.
Trốn vào một hẽm nhỏ, Hàn Tự dựa vào vách tường thở phì phò lấy lại sức.
Cô lặng lẽ rút bàn tay từ tay anh, cảm giác bàn tay trống rỗng, Hàn Tự ngước mắt nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của cô cũng đang nhìn anh.
Cô đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ không chắn chắn.
"Chào cô" - Anh chủ động giơ tay ra giới thiệu, "Hàn Tự".
"Hàn Tự?" - Cô cau mày lập lại, tên của anh ta cứ như vậy phát ra liên tiếp giữa răng môi của cô.
Anh buồn bực nhìn cô, yên lặng không nói.
Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như mới nhớ tới chuyện gì, có chút khó tin giơ ống tay áo lên, ý bảo anh nhìn lên cổ tay cô----- "Thủ Liên?"
"Lúc trước cô tới đưa trang phục cho em gái tôi, Thủ Liên bị rớt ở nhà tôi" - Hàn Tự mĩm cười nói thêm, "Em gái tôi là Hàn Thiên Thiên".
Nụ cười của người đàn ông này giống như ánh sáng dưới ánh trăng, mặc dù làm người ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm, Lãnh Tĩnh cũng phối hợp cười đáp, "Chào anh".
Chỉ là cái bắt tay ngắn ngủi nhưng khi làn da tiếp xúc nhau, Hàn Tự có cảm giác không muốn buông tay.
Chỉ tiếc lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lòng bàn tay lần nữa trống rỗng, Hàn Tự nhìn cô trả lời máy.
Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của một người phụ nữ, giọng nói lớn đến mức Hàn Tự cũng nghe được rất rõ ràng, "Lãnh Nhị, bồ sao rồi? Có trốn được không?"
Lãnh Tĩnh trả lời đủ tỉnh táo, giọng nói bình thường không thay đổi, "Tớ đang ở trong hẽm đối diện Trí Thành, bồ. . ."
Hàn Tự nghiêng đầu nhìn tình huống hỗn loạn bên Trí Thành, Lãnh Tĩnh lúc này đột nhiên không lên tiếng-----
Người bên đầu dây bên kia không còn vồn vã như lúc đầu, mà đổi thành giọng nam, mà giọng nam này cắt đứt câu nói của Lãnh Tĩnh, "Cô không sao là tốt rồi, tiểu Hồ ly ngày mai phải đi làm, lần sau chúng ta gặp mặt".
Tiếng nói vừa dứt thì điện thoại cũng bị cúp, hoàn toàn không cho Lãnh Tĩnh thời gian trả lời. Nghe đến lời quan tâm của người khác, Lãnh Tĩnh cũng không biết có cảm giác thế nào, nhìn lại người đàn ông xa lạ trước mắt, còn không biết phải nói gì. Suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ ra được hai chữ, "Cám ơn".
Chuẩn bị dùng một tư thế xoay người kết t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
103/2098