watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Truyện teen - Legging trên sofa

Lượt xem :
t kì ai, kể cả Minh?. Tôi gào to trong đầu, nhưng không tức giận. Chỉ là cảm giác rất hỗn loạn khi có người trong đầu mình nói một kiểu mà mình cảm thấy lại theo một kiểu khác.

Gã không nói gì, rất lâu. Tôi nhìn gã hoài nghi. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, gã ngập ngừng, Nếu Vi ở cạnh cậu, tôi sẽ không phải lo lắng về những thứ tình cảm bất thường dẫn đến tâm lí không ổn định. Tôi không hiểu lắm về chuyện người thay thế kia, với tôi, ai yêu cậu cũng như nhau cả thôi. Nếu Vi thay thế được Minh, mà Vi lại là lựa chọn tốt nhất, thì cậu nên yêu cô ấy.

Gã không nói nữa, tôi biết gã đang cảm thấy đuối lý, nói về một thứ gã không biết. Cuộc nói chuyện như cơn bão diễn ra trong đầu tôi, giữa không gian vô thanh của buổi sáng chủ nhật. Tôi nhìn kĩ quanh căn phòng, những sự thay đổi nhỏ nhặt khác biệt từ khi Vi đặt chân đến đây. Từng góc từng góc một. Người hay cảnh báo về việc không biết quý trọng những thứ mình đang có cho đến khi bị mất đi. Có phải tôi ảo tưởng, chỉ chạy theo hạnh phúc mơ hồ không có thật còn những điều ngay trước mắt lại dửng dưng thờ ơ. Rồi sẽ biết ngay thôi, tôi tự nhủ. Đằng nào tôi cũng chỉ có một mình.

Cuối tháng, tôi và Vi chia tay. Không ồn ào, không nước mắt. Như con đường tách ra làm hai, chẳng ai đứng lại ở ngã ba quá lâu. Nếu em không nghe lời anh hôm đấy, mọi chuyện đã khác, đúng không. Vi thoáng cười rồi mím chặt môi rất nhanh. Duy một sự bất thường mà tách lìa hai cá thể, cô nuối tiếc điều đấy, hay cũng đã tự biết chỉ trật một mắt xích là kế hoạch hoàn hảo không còn chạy được nữa. Mọi chuyện không sớm thì muộn cũng xảy ra. Tôi nhìn cô, cố giải thích cho kết cục không tránh khỏi. Em hiểu, em hiểu, Vi như tự nói với chính mình, không nhìn tôi nữa. Chưa hết ly frapuccino, cô chủ động rời đi, bước đến chiếc ôtô đen bóng loáng chờ ở xa tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Khoảng thời gian ngắn nhìn cô khuất dạng, trong đầu tôi chạy tua đoạn băng quãng kí ức chúng tôi ở bên nhau, nhợt nhạt và phai màu. May mà đã chỉ dừng lại ở đấy, tôi tự nhủ. May mà đã dừng lại ở đây.

5. Hoa giấy

Chuyện đến mức như thế rồi à, cậu bartender, nay tự mở một quán bar nhỏ trên phố cổ, vẫn nhận ra tôi, đưa tôi ly Martini và cười. Ý cậu là sao. - À không, em chỉ nghĩ lại câu anh nói với em lần trước., không phải anh đến tìm em vì thế?

Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu, chờ đợi. Tôi cũng không rõ mong chờ gì ở cậu nữa. Quay về quán bar lớn trên phố chính sau hơn nửa năm, không thấy cậu đứng quầy rượu đèn led quen thuộc, tôi hỏi quản lý mới biết cậu đã dành đủ tiền để làm ăn riêng.

Đã ai từng khen cậu có trực giác tốt chưa? - Có ai làm nghề này mà không quan sát nhiều, anh ở một nơi lâu sẽ có mùi nơi đó mà chính anh không nhận ra, phải đứng ngoài, tách biệt, anh mới biết mình đã nhàm chán bốc mùi tới mức nào. Cậu buông câu triết đời nửa vời, rồi đứng dậy, đi vào lấy quyển sổ bìa da cũ, rút đưa tôi một namecard. Bạn cô ấy, cô anh từng gặp ấy, nếu anh còn quan tâm. Hôm đó, khi em định quay lại đưa cho anh, thì anh đã về mất. Em nghĩ rồi anh sẽ cần đến nó. Cậu nói liền một hơi, như thể đang đưa tôi chìa khoá kết nối mối quan hệ bí mật. Tôi không còn nói không đến mức như thế nữa, cầm tấm thiệp nhìn kỹ. Một cái tên lạ, công ty nổi tiếng, số điện thoại dễ nhớ. Giờ tôi mới đi tìm lại từng thứ, liệu có khi nào quá muộn?

Cô bạn nhấc máy sau hồi chuông chờ thứ năm. Giới thiệu một lúc, tôi nhắc đến tên Minh. Ở bên kia im lặng, chỉ còn vang tiếng rung đều đặn như máy giặt ở chế độ vắt. Anh có quan hệ thế nào với Minh? Câu hỏi dò xét thận trọng hơn là sự hạch sách thông thường. Tôi gặp cô ấy hai lần trước khi Minh lấy chồng, nhưng rồi mất liên lạc. - Hai lần nào? Trước đám cưới bao nhiêu lâu? Tại sao lại mất liên lạc? Tôi lúng túng, không biết trả lời sao cho phải. Anh nói một người bạn cho anh số tôi, là ai? Tôi do dự, rồi nhắc đến tên cậu bartender. Lại chỉ có tiếng máy giặt từ xa. Tại sao giờ anh mới gọi? Tôi không hiểu câu hỏi của cô. Tại sao lâu thế rồi, giờ anh mới gọi? - Tôi có chuyện cần nói với Minh. Tôi cần gặp cô ấy. Tôi khẳng định chắc chắn, tôi không nói muốn, tôi nói cần, như một sự cần thiết. Tiếng máy giặt lại vang lên, rồi chậm lại, rồi tít tít tít. Rồi tiếng thở dài. Minh huỷ hôn trước đám cưới năm ngày. Cô không giải thích gì với ai, chỉ gọi điện xin lỗi từng người một. Chuyện cũng rùm beng, nhưng ngay sau đó Minh rời khỏi Hà Nội, cắt đứt mọi liên lạc. Cô ấy không ở đây nữa đâu. - Cô có biết giờ Minh ở đâu không? - Hội An, tôi chỉ biết có thế. Anh có định tìm cô ấy? Tôi gật đầu, nhưng chắc bên kia không thể hiểu, nên tôi lại nghe tiếng thở dài, rồi dập máy.

Cậu định làm gì, tìm cô ấy? Cậu định vào Hội An tìm cô ấy? Tôi nhìn lên bóng mình hắt lên tường trong đêm, nghe gã nói, day nhẹ thái dương trong vô thức. Thông tin quá nhanh và nhiều, não tôi không kịp phản ứng cho đúng trạng thái cảm xúc. Tôi có vui mừng vì em huỷ hôn? Tôi có choáng váng vì em quyết rất nhanh, và không cần ai hiểu lí do? Tôi có hy vọng rằng tôi là lí do? Nhưng sau bao nhiêu lâu thế rồi, còn có nghĩa lí gì không, cô bạn nói đúng, tại sao lâu thế rồi tôi mới gọi. Tôi không để mình nghĩ nhiều nữa, đặt vé máy bay vào Đà Nẵng chuyến gần nhất. Đêm nay trời mưa, ánh sáng trắng rọi vào giường cũng trở nên lờ mờ những vệt nước xám đầy ám ảnh. Sau bao nhiêu lâu, nỗi nhớ em vẫn đầy như thế.

Xuống sân bay Đà Nẵng, sau khi gọi điện thu xếp công việc cho nhân viên, tôi nhắn tin cảm ơn cô bạn, nói là sẽ tìm Minh. Cô bạn gọi lại ngay sau đó, hỏi tôi địa chỉ email. Tôi thuê phòng tại một khách sạn bình dân giữa trung tâm, mua bản đồ và khoanh vùng những nơi có thể tìm thấy em, có thể nhìn thấy em. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng và xanh ngăn ngắt. Chẳng phải là người lạc quan, quen với những con số và xác suất, tôi hiểu việc tìm em không dễ, ngay cả khi Hội An còn bé hơn một quận của Hà Nội. Biết làm sao, phải thử mới biết được, tôi tự nhủ.

Những ngày tiếp theo, tôi lang thang khắp dãy nhà cổ, chỉ nhìn người, và bấm máy ở mọi góc độ tôi nhìn thấy, gạch lên bản đồ những đoạn tôi đi qua. Chưa nhìn thấy em, nhưng tôi biết em ở đâu đó, chắc chắn trong những con phố nhỏ này. Gã không nói nhiều nữa, cũng không cười vào trực cảm của tôi, chỉ thi thoảng nhắc về tiến độ công việc và tài liệu cần thiết, như gã vẫn làm từ trước đến nay.

Đến ngày thứ năm, tôi nhận được email cô bạn, với một bức ảnh chụp khung cửa sổ. Đây là từ phòng Minh nhìn ra, tôi cũng không nhớ rõ địa chỉ. Lời nhắn ngắn gọn như chiếc phao cứu sinh ném vô định ra giữa biển khơi. Nhưng chỉ cần thế là đủ. Khung cửa sổ bằng gỗ, chữ nhật, màu xanh, không có ban công, nhưng đủ lớn để có thể ngồi uống trà bên trong và nhìn ra ngoài. Tôi hình dung em sẽ ngồi bên trong uống trà và nhìn ra ngoài. Nhưng cảnh vật bên ngoài rất mờ nhạt, chỉ lấy nét giàn hoa giấy trắng tím chạy ngang. Chỉ còn cách đi tìm lần lượt từng nơi một thôi.

Ngày thứ chín, tôi tìm được chỗ em. Là một căn gác nhỏ, nằm quay lưng với khu chợ gần phía lên cầu. Tôi ngồi quán cafe đối diện chờ em xuất hiện, tự hỏi trong suốt thời gian qua, em đã nghĩ gì, làm gì, có bao giờ nghĩ về tôi không. Tôi có là lí do quan trọng, hay chỉ là một phần nhỏ trong quyết định liều lĩnh của em. Cuộc sống một mình ở đây, cảm giác như thế nào? Nhưng chắc gì em đã ở một mình. Giả định bất ngờ làm tôi nhận ra việc mình đang làm là quá đỗi bất thường, đột nhiên chỉ muốn quay lưng đi nhưng bỏ chạy thì đã quá muộn.

Rồi tôi nhìn thấy em.

Em mặc quần khakis áo sơ mi lụa đơn giản, đạp chiếc xe màu xanh lơ với giỏ màu trắng lỉnh kỉnh đồ. Tôi vội vàng lao ra, gọi to tên em. Lần đầu tiên tôi gọi tên em. Một vài người giật mình quay lại. Em nhìn thấy tôi, ngạc nhiên ngỡ ngàng. Vẫn bám chặt ghi đông xe, em đứng bất động, mắt mở to nhìn tôi tiến lại gần. Tôi cố ngăn mình khỏi nỗi vui sướng, cuối cùng cũng tìm thấy em, mừng quá. - Mừng quá, em lặp lại lời tôi, giọng nhỏ lạc đi, như không biết phải nói gì khác. Tại sao anh..., em không nói được hết câu, nhưng cổ em hơi rung lên, bàn tay em như xiết chặt vào thanh kim loại hơn. Tôi không giữ nữa, dựng chiếc xe lại, rồi nắm lấy bàn tay em, cười nhẹ nhõm. Anh đã nghĩ tất cả cũng chỉ đến thế, nhưng mọi việc không dừng lại được, suy nghĩ về em dù anh có để lại phía sau cũng không dừng lại được. - Nhưng anh không biết gì về em, em cũng..., từng ngón tay em bấu lấy bàn tay tôi, ngược với lời phủ nhận yếu ớt. Nhưng em đã tìm tới anh, và chờ anh lần nữa, anh còn tin vào điều gì khác? Đưa bàn tay lên áp má em, tôi nhận ra em gầy đi rất nhiều. Ổn rồi, đừng sợ nữa, anh từng nói thế đúng không, tôi xoa đầu em, mặc cho giọt nước mắt vỡ ra. Giờ tôi chỉ cần thấy em khóc. Em oà lên, ôm tôi dưới giàn hoa giấy giữa con đường nhỏ.

Ít ra chúng ta cũng không phải là người thay thế, tôi ngước nhìn lên khung cửa sổ, thấy gã mỉm cười hạnh phúc.

Written by G.

Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
22/4410