Tiểu thuyết - Mảnh hành tây nào không rơi lệ
Lượt xem : |
gười này vẫn có thể điêu luyện trêu chọc cô, lớn giận bùng lên, cô gào lên: “Anh có phải là con người không vậy? Tôi sốt ruột muốn chết đây này!”
Âu Dương kia chỉ cười hi hi, chỉ chỉ phía sau Tô Ái Ái: “Có phải người kia không?”
Tô Ái Ái nhanh chóng quay đầu lại, không ngờ người đó đúng là Tôn Tiểu Mỹ, cô nàng đang đứng giữa đường, sững sờ nhìn chằm chằm vào cây hòa cổ thụ đứng sừng sững trơ trọi ở kia.
Tô Ái Ái nhanh chóng chạy tới, cầm tay Tiểu Mỹ, quả thực rất lạnh, Tô Ái Ái nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác thêm lên cho cô nàng, dường như cũng không dám làm phiền cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mỹ, chúng ta về đi!”
Tôn Tiểu Mỹ quay đầu thấy Tô Ái Ái, đôi mắt không có tiêu cự bỗng chốc có thần hơn, đột nhiên ôm lấy Ái Ái, “huhu” khóc lên, lời nói cũng ngắt quãng: “Gần đây anh ta được thăng chức làm cán bộ khoa… công việc nhiều… học hành… áp lực…họp hành… Chẳng lẽ thời gian gọi điện thoại cũng không có sao?”
Tô Ái Ái vỗ vỗ lưng Tiểu Mỹ, chẳng biết nói gì mới tốt, ánh mắt liếc sang bên cạnh, Âu DƯơng vẫn chưa đi, đang đứng ở một góc không xa không gần, nghiêng người, đầu hơi ngẩng lên, dường như đang nhìn bảng tin.
Tô Ái Ái vẫn nghĩ bản tính của Âu Dương như vậy, chắc chắn coi con gái là gì không ngờ cũng là một người biết quan tâm người khác.
Tô Ái Ái vỗ vỗ Tôn Tiểu Mỹ, nói: “Không sao, không sao đâu, chúng ta về rồi nói tiếp, được không?”
Gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo len, cô rùng mình một cái.
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Cậu về trước đi, tớ thực sự không sao đâu, tớ chỉ muốn suy nghĩ một chút thôi!”
Tô Ái Ái hơi giận, giậm giậm chân, mới phát hiện bản thân cứ thế xỏ chiếc dép đi trong nhà bằng bông, hình đầu một chú cún to đùng đi ra ngoài, lúc chạy không phát hiện ra, bây giờ mới cảm giác không đúng.
Cô tức giận, lời nói cũng vút cao bất thường: “Được, vậy suy nghĩ đi, tớ đứng đây cùng suy nghĩ với cậu!”
Tiểu Mỹ lắc lắc tay Tô Ái Ái: “Ái Ái, tớ thực sự không có ý gì đâu, tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, trong phòng nhiều người như vậy, tớ không muốn mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Haiz, các cậu đều nói tớ đừng buồn, thực ra, có đôi khi tớ cảm thấy rất sợ, nghĩ xem có nên chủ động gọi điện cho anh ấy không, có phải anh ấy đang bận thật không? Vì sao anh ấy lại không gọi điện tới? Lúc gọi điện rồi, tớ lại suy nghĩ, anh ấy có phải đang thờ ơ với tớ không? Cho dù rất muốn phát tiết sự cáu giận trong lòng ngay lúc đó, để anh ấy mắng mỏ tớ cũng được, nhưng tất cả những chuyện đó đều là không thể! Cứ mỗi khi nghĩ đến đoạn tình yêu đó tớ đều phải tự an ủi bản thân mình.”
Tô Ái Ái xoay người, cầm tay Tiểu Mỹ, hai bàn tay lạnh lẽo nắm vào nhau rất chặt, Tô Ái Ái nói: “Tiểu Mỹ,, thực ra tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, tớ thấy cậu rất giỏi! Thật đấy! Một người có thể kiên trì yêu một người cách xa mình, nhất định là một người có trai tim kiên cường hơn bất cứ ai! Nhất định là như thế! “
Tiểu Mỹ nhếch nhếch môi, lắc đầu cười khổ: “Không phải như vậy đâu, tớ rất mơ hồ, có lúc tớ nghĩ tại sao tớ lại phải là người chủ động, tớ luôn cảm thấy chỉ có một mình tớ nỗ lực duy trì tình yêu này!”
Tô Ái Ái bịt lấy cái tai bị lạnh làm cho đông cứng, ngẩng đầu, nhìn theo cành cây cổ thụ khô khốc bị gió khẽ lay động, cô nói: “Tớ đã từng nói với một người, trong tình cảm, nếu ai yêu nhiều hơn một chút thì sẽ không tự chủ được mà chiều theo ý đối phương, tương đối là có thiệt thòi! Người kia chỉ nhạt nhẽo nói với tớ một câu: thiệt thòi thì thiệt thòi chứ sao!”
Năm ấy dưới tàng cây anh đào, cậu thiếu niên kia chính là nhạt nhẽo nói như vậy, cô đến giờ vẫn chưa quên.
Lúc cô nói lời này, giọng nói có hơi run rẩy, ôm lấy Tiểu Mỹ: “Tớ thực sự không hiểu tình yêu, nhưng tớ nghĩ yêu thương một người trong khoảnh khắc đó đã định trước là một loại hi sinh, nhưng cũng có thu hoạch, tớ có thể vì một nụ cười của người đó mà vui vẻ cả một ngày, vì một câu nói của người đó mà có thể vui vẻ nhớ nhung mấy chục lần trước mỗi giấc ngủ, lúc khổ sở hay thua thiệt đều giống nhau, bởi vì cậu thích anh ấy cho nên mới phải khổ sở vì anh ấy, chuyện đó không ai cưỡng ép cậu, cũng không ai kiên quyết bắt cậu phải hy sinh, không thể coi là thiệt thòi được, kể cả là hạnh phúc chỉ bé cỏn con bằng hạt dưa thì cũng có thu hoạch nhất định của nó, tớ nghĩ vậy! Không kể cùng với ai, không kể xảy ra chuyện gì!”
Tôn Tiểu Mỹ nhéo má Tô Ái Ái một cái, ngừng khóc, mỉm cười: “Ái Ái, cậu đúng là người không thể an ủi người khác, cậu biến tất cả mọi thứ thành si mê không hối hận rồi!”
Hai cô gái cầm tay nhau đi về.
Âu Dương dựa sát vào gốc cây, cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đường trở nên ấm áp hơn, thấy các cô đi tới bèn đứng thẳng lên, không nói gì, cánh môi mỏng cong lên mỉm cười.
Trong trái tim Tô Ái Ái, cuối cùng cũng có thể nhìn nhận anh là một người tốt.
Tôn Tiểu Mỹ nói: “Cảm ơn!”
Tô Ái Ái không biết anh có nghe thấy câu chuyện của các cô không, cô không biết nói gì lúc này. Đang định cúi đầu nhận tội, một chiếc áo khoác đã được choàng lên người cô.
Tô Ái Ái không thể hẩy ra được, Âu Dương đã tiến lên đi trước từ lâu, cô thực sự cũng cảm thấy lạnh, chỉ biết mặc vào!
Đây là lần đầu tiên cô mặc áo con trai, không ngờ nó lại to đến vậy, chiếc áo bành tô màu vàng cháy dài qua cả đầu gối, tay áo thừa ra một đoạn dài, trông cực giống một diễn viên đóng hí kịch.
Âu Dương quay đầu lại, ngừng bước, làm bộ bị vấp, trêu chọc Tô Ái Ái: “Haha, bạn nhỏ Tô Ái Ái, ăn trộm được ở đâu cái áo to như vậy?”
Hai tay Tô Ái Ái bấu chặt lấy cổ áo, phần lông trên cổ của chiếc bành-tô bao quanh chiếc cổ lạnh cóng của cô, bất chợt vừa ngứa lại vừa ấm, cô lườm Âu Dương, càu nhàu: “Chưa từng thấy cái áo nào to như vậy!”
Âu dương ha ha cười, người này chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu nâu nhạt đứng trong gió mà vẫn có thể cười xán lạn đến vậy, đôi lông mi nhỏ dài căng hết cỡ, hai chiếc răng khểnh lộ ra, ý cười trong mắt không hề che giấu.
Chỉ một lát sau, ba người đã rơi vào trạng thái “vui quá hóa buồn”, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cánh cửa lớn đã bị khóa chặt!
Âu Dương vuốt chỏm tóc dựng đứng lên của mình: “Haiz, dì quản lý của các em sao lại khóa cửa sớm như vậy?”
Tô Ái Ái tức giận: “Anh tưởng ai cũng giống kí túc xá nam sinh của bọn anh à? Một đống thổ phỉ!”
Âu dương nói: “Cho phép anh nhắc nhở em, bây giờ em vẫn đang mặc trên người áo của thổ phỉ đấy!”
Tô Ái Ái làm bộ muốn cởi ra, một cơn gió lùa vào, cô lại lập tức níu chặt lấy cái áo.
Tôn Tiểu Mỹ nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, dù sao vẫn phải vào!” Cô đi vòng chạy đến cửa sổ phòng thường trực.
Tô Ái Ái chạy theo, cửa sổ của dì quản lý ở phía sau khu nhà, phải đi qua một bãi cỏ, haiz, đôi dép của cô!
Cuối cùng dì quản lý cũng mở cửa, ngữ khí không tốt lắm: “Con gái con đứa muộn thế này vẫn còn ở bên ngoài, có biết mấy giờ khóa cửa không?”
Tôn Tiểu Mỹ nói gì cũng vô ích,, Tô Ái Ái ở trên bãi cỏ lạnh đến mức muốn giơ chân.
Âu dương đi qua đó, giọng nói rất thành khẩn: “Dì ơi, xin lỗi ạ, là thế này, hôm nay cháu đi học bỏ quên điện thoại di động trong lớp học, là hai bạn học này nhặt được, tối muộn cháu mới phát hiện ra, các bạn ấy tốt bụng mới cẩn thận đưa tới tận nơi cho cháu, là lỗi của cháu ạ!” Lại còn lắc lắc điện thoại di động trên tay, rất cố gắng miêu tả câu chuyện thật hợp lý.
Tô Ái Ái ngẩn tò te nhìn theo, người này không phải đã nghĩ sẵn kịch bản nói dối trong đầu từ trước rồi chứ!
Âu Dương cũng không ngại, cười xòa nói: “Đã muộn thế này còn phiền dì đứng lên mở cửa!” Cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hai chiếc răng khểnh trắng bóng lộ rõ, đúng là lừa được cả người giả cả trẻ nhỏ!
Dì nói: “Ồ, thì ra là như vậy sao, không sao, chờ chút!” Lập tức đi ra mở cửa
Trời ạ, tất cả các dì trong thiên hạ này đều là trọng nam khinh nữ!
Tô Ái Ái lướt qua Âu dương, nhỏ giọng nói: “Đồ lừa bịp!”
Âu Dương nhíu mày nhìn cô: “Không có đồ lừa bịp này, em chỉ còn nước ăn không khí!”
Tô Ái Ái đem áo khoác trả lại cho Âu Dương, Âu Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vươn tay vào trong túi, nói: “Cho các em này!”
Tô Ái Ái vốn đã rất tò mò không biết trong túi áo có gì, hỏi: “Cái gì thế?” Vừa cầm vào liền nhìn, thì ra là hai túi sữa đậu nành.
Âu Dương cười cười: “Vốn là tặng cho người thích ra ngoài mua đồ ăn, nhưng có vẻ như bị nhầm rồi!”
Tô Ái Ái suy nghĩ rồi chốt hạ, có lẽ anh đi tới kí túc xá nữ là để đưa túi sữa đậu nành này cho bạn gái, chắc là cũng bị bạn gái nhắc nhở. Tô Ái Ái có chút áy náy, đẩy trở lại: “Tự anh uống đi!”
Âu dương không để tâm: “Cầm đi!”
Cũng chẳng chờ Tô Ái Ái nói gì, xoay người đi luôn, vừa đi vừa mặc áo, cánh tay giơ lên cao, thoắt cái đã xỏ xong một tay áo, thật nhanh nhẹn!
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, hét to: “Cảm ơn!”
Âu dương cũng đã mặc xong chiếc áo bành-tô, không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, đi xa.
Đêm đó, Tôn Tiểu Mỹ và Tô Ái Ái cầm tay nhau đi lên cầu thang, Tiểu Mỹ khẽ mở miệng trong bóng đêm: “Ái ÁI, cậu vừa mới nói người bị thiệt thòi kia…”
Tô Ái Ái không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Bỏ đi, không có gì.”
Sau đó, trúc mã của Tiểu Mỹ biết chuyện gọi điện cho cô, hai người lại tâm sự với nhau qua điện thoại, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đúng là, nó vội vàng đến rồi lại vội vàng ra đi.
Rất nhanh đã đến lễ Noel, Tiểu Mỹ lại vui vẻ bắt đầu đan khăn quàng cổ cho cậu bạn trúc mã của mình.
Cũng chẳng biết là có cơn gió nào thổi tới, trong kí túc xá nữ bắt đầu rộ lên trào lưu đan len, từ dì quản lý đến nữ sinh, vận động toàn dân, ai cũng cầm theo mấy cây kim đan cùng mấy cuộn len đi đi lại lại, Tô Ái Ái chỉ đi đến chỗ dì mua trứng trà (là trứng luộc trong trứng trà), chỉ có mấy phút mà cũng có mấy cô nữ sinh chạy đến hỏi dì cách đan, kim đan ra sao, vắt len thế nào, Tô Ái Ái chỉ nghe cũng đã thấy rối cả đầu!
Cô không muốn đan lát gì, cũng không có ai để tặng. Phương Ca thì chắc chắn là Tống Tiểu Kiều đan cho anh rồi,, nhưng khi Đường Đường kéo cô đến trung tâm thành phố đi dạo, cô lại vụng trộm mua một đôi găng tay nam, cẩn thận dè dặt để vào trong túi.
Ngày lễ Noel, câu lạc bộ văn nghệ và câu lạc bộ kịch nói liên hợp tổ chức một vở kịch sân khấu.
Bởi vì Phương Ca có biểu diễn, cho nên Tô Ái Ái nhất định sẽ đi.
Tô Ái Ái tới rất sớm, Phương Ca đang đi ra ngoài, mỉm cười khi thấy Ái Ái, hỏi chuyện, anh nói anh muốn đi tới câu lạc bộ kịch nói lấy đạo cụ.
Tô Ái Ái nói: “Tớ đi cùng cậu!” Rất muốn nhân tiện tăng găng tay cho anh.
Lúc hai người đến, câu lạc bộ kịch nói vẫn đóng cửa, trời sắp tối rồi, bầu trời mờ ảo, câu lạc bộ kịch nói đối diện với sân bóng rổ, hai người chỉ còn cách đứng dựa vào lan can và chờ đợi.
Phương Ca hỏi: “Lạnh không?” Lắc đầu, Tô Ái Ái nghiêng người, dẫm lên mấy mối hàn phía dưới lan can, dựa sát vào lan can xem người ta chơi bóng, Tô Ái Ái hỏi: “Cậu thì sao? Lạnh không?”
Phương Ca cười cười, lắc đầu, nói: “Tớ sợ cậu phải chờ lâu, nếu lạnh thì cậu về trước đi!”
Tô Ái Ái chỉ chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình, nói: “Không lạnh, khăn rất dày!”
Phương Ca hơi mỉm cười, xoa xoa đầu Tô Ái Ái.
Tô Ái Ái nắm lấy đuôi khăn quàng cổ, chiếc khăn quàng cổ của cô có hai cục bông trang trí màu trắng rất đẹp, cô vô thức nắm chặt lấy hai cục bông đó. Mỗi lần cô ở bên cạnh Phương Ca đều chẳng biết nên nói gì mới đúng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy bụng những điều phải nói, đến lúc gặp rồi lại chẳng nhớ được gì.
Nhìn khuôn mặt đứng nghiêng của anh, tim đập đến vang lên thành tiếng.
Phương Ca nói: “Noel năm nay, Hạo Tử đã nói là sẽ tới đây!”
Hạo Tử là bạn thân của Phương Ca, cũng là một người trong bộ tứ cấp ba của cô.
Ái Ái buồn bã quay mặt đi: “Không phải chứ, tên thô bạo như cậu ta cũng muốn đến đây sao?”
Phương Ca cười phá lên, nói: “Đáng tiếc, trường của cậu ấy không cho nghỉ lễ!” rồi lại trừng mắt nhìn Tô Ái Ái: “Thật sự là quá tốt!”
Rõ ràng chẳng có gì đáng cười, nhưng từ trong miệng Phương Ca nói ra lại có thể biến thành một câu chuyện thú vị, Tô Ái Ái che miệng cười, cảm thán: “Thật không ngờ, Hạo Tử như vậy mà lại theo trường quân đội, lại còn học quan hệ quốc tế nữa!”
Phương Ca dựa vào lan can, giơ giơ tay: “Cậu ấy còn đang oán thán không thể nào đến Hàng Châu ngắm gái đẹp kìa!”
Lúc bốn người ở cấp ba bàn về lý tưởng, cậu chủ nhỏ Hạo Tử lúc đó nói muốn đến Hàng Châu học để ngắm gái đẹp, không ngờ cuối cùng cậu ta lại là người duy nhất trong bốn người ở lại Nam Kinh.
Tô Ái Ái nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Phương Ca, đầu anh hơi cúi, mái tóc mềm mại lướt nhẹ trong làn gió,, Phương Ca cũng đang đi từng bước để tiến gần đ
Âu Dương kia chỉ cười hi hi, chỉ chỉ phía sau Tô Ái Ái: “Có phải người kia không?”
Tô Ái Ái nhanh chóng quay đầu lại, không ngờ người đó đúng là Tôn Tiểu Mỹ, cô nàng đang đứng giữa đường, sững sờ nhìn chằm chằm vào cây hòa cổ thụ đứng sừng sững trơ trọi ở kia.
Tô Ái Ái nhanh chóng chạy tới, cầm tay Tiểu Mỹ, quả thực rất lạnh, Tô Ái Ái nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác thêm lên cho cô nàng, dường như cũng không dám làm phiền cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mỹ, chúng ta về đi!”
Tôn Tiểu Mỹ quay đầu thấy Tô Ái Ái, đôi mắt không có tiêu cự bỗng chốc có thần hơn, đột nhiên ôm lấy Ái Ái, “huhu” khóc lên, lời nói cũng ngắt quãng: “Gần đây anh ta được thăng chức làm cán bộ khoa… công việc nhiều… học hành… áp lực…họp hành… Chẳng lẽ thời gian gọi điện thoại cũng không có sao?”
Tô Ái Ái vỗ vỗ lưng Tiểu Mỹ, chẳng biết nói gì mới tốt, ánh mắt liếc sang bên cạnh, Âu DƯơng vẫn chưa đi, đang đứng ở một góc không xa không gần, nghiêng người, đầu hơi ngẩng lên, dường như đang nhìn bảng tin.
Tô Ái Ái vẫn nghĩ bản tính của Âu Dương như vậy, chắc chắn coi con gái là gì không ngờ cũng là một người biết quan tâm người khác.
Tô Ái Ái vỗ vỗ Tôn Tiểu Mỹ, nói: “Không sao, không sao đâu, chúng ta về rồi nói tiếp, được không?”
Gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo len, cô rùng mình một cái.
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Cậu về trước đi, tớ thực sự không sao đâu, tớ chỉ muốn suy nghĩ một chút thôi!”
Tô Ái Ái hơi giận, giậm giậm chân, mới phát hiện bản thân cứ thế xỏ chiếc dép đi trong nhà bằng bông, hình đầu một chú cún to đùng đi ra ngoài, lúc chạy không phát hiện ra, bây giờ mới cảm giác không đúng.
Cô tức giận, lời nói cũng vút cao bất thường: “Được, vậy suy nghĩ đi, tớ đứng đây cùng suy nghĩ với cậu!”
Tiểu Mỹ lắc lắc tay Tô Ái Ái: “Ái Ái, tớ thực sự không có ý gì đâu, tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, trong phòng nhiều người như vậy, tớ không muốn mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Haiz, các cậu đều nói tớ đừng buồn, thực ra, có đôi khi tớ cảm thấy rất sợ, nghĩ xem có nên chủ động gọi điện cho anh ấy không, có phải anh ấy đang bận thật không? Vì sao anh ấy lại không gọi điện tới? Lúc gọi điện rồi, tớ lại suy nghĩ, anh ấy có phải đang thờ ơ với tớ không? Cho dù rất muốn phát tiết sự cáu giận trong lòng ngay lúc đó, để anh ấy mắng mỏ tớ cũng được, nhưng tất cả những chuyện đó đều là không thể! Cứ mỗi khi nghĩ đến đoạn tình yêu đó tớ đều phải tự an ủi bản thân mình.”
Tô Ái Ái xoay người, cầm tay Tiểu Mỹ, hai bàn tay lạnh lẽo nắm vào nhau rất chặt, Tô Ái Ái nói: “Tiểu Mỹ,, thực ra tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, tớ thấy cậu rất giỏi! Thật đấy! Một người có thể kiên trì yêu một người cách xa mình, nhất định là một người có trai tim kiên cường hơn bất cứ ai! Nhất định là như thế! “
Tiểu Mỹ nhếch nhếch môi, lắc đầu cười khổ: “Không phải như vậy đâu, tớ rất mơ hồ, có lúc tớ nghĩ tại sao tớ lại phải là người chủ động, tớ luôn cảm thấy chỉ có một mình tớ nỗ lực duy trì tình yêu này!”
Tô Ái Ái bịt lấy cái tai bị lạnh làm cho đông cứng, ngẩng đầu, nhìn theo cành cây cổ thụ khô khốc bị gió khẽ lay động, cô nói: “Tớ đã từng nói với một người, trong tình cảm, nếu ai yêu nhiều hơn một chút thì sẽ không tự chủ được mà chiều theo ý đối phương, tương đối là có thiệt thòi! Người kia chỉ nhạt nhẽo nói với tớ một câu: thiệt thòi thì thiệt thòi chứ sao!”
Năm ấy dưới tàng cây anh đào, cậu thiếu niên kia chính là nhạt nhẽo nói như vậy, cô đến giờ vẫn chưa quên.
Lúc cô nói lời này, giọng nói có hơi run rẩy, ôm lấy Tiểu Mỹ: “Tớ thực sự không hiểu tình yêu, nhưng tớ nghĩ yêu thương một người trong khoảnh khắc đó đã định trước là một loại hi sinh, nhưng cũng có thu hoạch, tớ có thể vì một nụ cười của người đó mà vui vẻ cả một ngày, vì một câu nói của người đó mà có thể vui vẻ nhớ nhung mấy chục lần trước mỗi giấc ngủ, lúc khổ sở hay thua thiệt đều giống nhau, bởi vì cậu thích anh ấy cho nên mới phải khổ sở vì anh ấy, chuyện đó không ai cưỡng ép cậu, cũng không ai kiên quyết bắt cậu phải hy sinh, không thể coi là thiệt thòi được, kể cả là hạnh phúc chỉ bé cỏn con bằng hạt dưa thì cũng có thu hoạch nhất định của nó, tớ nghĩ vậy! Không kể cùng với ai, không kể xảy ra chuyện gì!”
Tôn Tiểu Mỹ nhéo má Tô Ái Ái một cái, ngừng khóc, mỉm cười: “Ái Ái, cậu đúng là người không thể an ủi người khác, cậu biến tất cả mọi thứ thành si mê không hối hận rồi!”
Hai cô gái cầm tay nhau đi về.
Âu Dương dựa sát vào gốc cây, cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đường trở nên ấm áp hơn, thấy các cô đi tới bèn đứng thẳng lên, không nói gì, cánh môi mỏng cong lên mỉm cười.
Trong trái tim Tô Ái Ái, cuối cùng cũng có thể nhìn nhận anh là một người tốt.
Tôn Tiểu Mỹ nói: “Cảm ơn!”
Tô Ái Ái không biết anh có nghe thấy câu chuyện của các cô không, cô không biết nói gì lúc này. Đang định cúi đầu nhận tội, một chiếc áo khoác đã được choàng lên người cô.
Tô Ái Ái không thể hẩy ra được, Âu Dương đã tiến lên đi trước từ lâu, cô thực sự cũng cảm thấy lạnh, chỉ biết mặc vào!
Đây là lần đầu tiên cô mặc áo con trai, không ngờ nó lại to đến vậy, chiếc áo bành tô màu vàng cháy dài qua cả đầu gối, tay áo thừa ra một đoạn dài, trông cực giống một diễn viên đóng hí kịch.
Âu Dương quay đầu lại, ngừng bước, làm bộ bị vấp, trêu chọc Tô Ái Ái: “Haha, bạn nhỏ Tô Ái Ái, ăn trộm được ở đâu cái áo to như vậy?”
Hai tay Tô Ái Ái bấu chặt lấy cổ áo, phần lông trên cổ của chiếc bành-tô bao quanh chiếc cổ lạnh cóng của cô, bất chợt vừa ngứa lại vừa ấm, cô lườm Âu Dương, càu nhàu: “Chưa từng thấy cái áo nào to như vậy!”
Âu dương ha ha cười, người này chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu nâu nhạt đứng trong gió mà vẫn có thể cười xán lạn đến vậy, đôi lông mi nhỏ dài căng hết cỡ, hai chiếc răng khểnh lộ ra, ý cười trong mắt không hề che giấu.
Chỉ một lát sau, ba người đã rơi vào trạng thái “vui quá hóa buồn”, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cánh cửa lớn đã bị khóa chặt!
Âu Dương vuốt chỏm tóc dựng đứng lên của mình: “Haiz, dì quản lý của các em sao lại khóa cửa sớm như vậy?”
Tô Ái Ái tức giận: “Anh tưởng ai cũng giống kí túc xá nam sinh của bọn anh à? Một đống thổ phỉ!”
Âu dương nói: “Cho phép anh nhắc nhở em, bây giờ em vẫn đang mặc trên người áo của thổ phỉ đấy!”
Tô Ái Ái làm bộ muốn cởi ra, một cơn gió lùa vào, cô lại lập tức níu chặt lấy cái áo.
Tôn Tiểu Mỹ nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, dù sao vẫn phải vào!” Cô đi vòng chạy đến cửa sổ phòng thường trực.
Tô Ái Ái chạy theo, cửa sổ của dì quản lý ở phía sau khu nhà, phải đi qua một bãi cỏ, haiz, đôi dép của cô!
Cuối cùng dì quản lý cũng mở cửa, ngữ khí không tốt lắm: “Con gái con đứa muộn thế này vẫn còn ở bên ngoài, có biết mấy giờ khóa cửa không?”
Tôn Tiểu Mỹ nói gì cũng vô ích,, Tô Ái Ái ở trên bãi cỏ lạnh đến mức muốn giơ chân.
Âu dương đi qua đó, giọng nói rất thành khẩn: “Dì ơi, xin lỗi ạ, là thế này, hôm nay cháu đi học bỏ quên điện thoại di động trong lớp học, là hai bạn học này nhặt được, tối muộn cháu mới phát hiện ra, các bạn ấy tốt bụng mới cẩn thận đưa tới tận nơi cho cháu, là lỗi của cháu ạ!” Lại còn lắc lắc điện thoại di động trên tay, rất cố gắng miêu tả câu chuyện thật hợp lý.
Tô Ái Ái ngẩn tò te nhìn theo, người này không phải đã nghĩ sẵn kịch bản nói dối trong đầu từ trước rồi chứ!
Âu Dương cũng không ngại, cười xòa nói: “Đã muộn thế này còn phiền dì đứng lên mở cửa!” Cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hai chiếc răng khểnh trắng bóng lộ rõ, đúng là lừa được cả người giả cả trẻ nhỏ!
Dì nói: “Ồ, thì ra là như vậy sao, không sao, chờ chút!” Lập tức đi ra mở cửa
Trời ạ, tất cả các dì trong thiên hạ này đều là trọng nam khinh nữ!
Tô Ái Ái lướt qua Âu dương, nhỏ giọng nói: “Đồ lừa bịp!”
Âu Dương nhíu mày nhìn cô: “Không có đồ lừa bịp này, em chỉ còn nước ăn không khí!”
Tô Ái Ái đem áo khoác trả lại cho Âu Dương, Âu Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vươn tay vào trong túi, nói: “Cho các em này!”
Tô Ái Ái vốn đã rất tò mò không biết trong túi áo có gì, hỏi: “Cái gì thế?” Vừa cầm vào liền nhìn, thì ra là hai túi sữa đậu nành.
Âu Dương cười cười: “Vốn là tặng cho người thích ra ngoài mua đồ ăn, nhưng có vẻ như bị nhầm rồi!”
Tô Ái Ái suy nghĩ rồi chốt hạ, có lẽ anh đi tới kí túc xá nữ là để đưa túi sữa đậu nành này cho bạn gái, chắc là cũng bị bạn gái nhắc nhở. Tô Ái Ái có chút áy náy, đẩy trở lại: “Tự anh uống đi!”
Âu dương không để tâm: “Cầm đi!”
Cũng chẳng chờ Tô Ái Ái nói gì, xoay người đi luôn, vừa đi vừa mặc áo, cánh tay giơ lên cao, thoắt cái đã xỏ xong một tay áo, thật nhanh nhẹn!
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, hét to: “Cảm ơn!”
Âu dương cũng đã mặc xong chiếc áo bành-tô, không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, đi xa.
Đêm đó, Tôn Tiểu Mỹ và Tô Ái Ái cầm tay nhau đi lên cầu thang, Tiểu Mỹ khẽ mở miệng trong bóng đêm: “Ái ÁI, cậu vừa mới nói người bị thiệt thòi kia…”
Tô Ái Ái không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Bỏ đi, không có gì.”
Sau đó, trúc mã của Tiểu Mỹ biết chuyện gọi điện cho cô, hai người lại tâm sự với nhau qua điện thoại, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đúng là, nó vội vàng đến rồi lại vội vàng ra đi.
Rất nhanh đã đến lễ Noel, Tiểu Mỹ lại vui vẻ bắt đầu đan khăn quàng cổ cho cậu bạn trúc mã của mình.
Cũng chẳng biết là có cơn gió nào thổi tới, trong kí túc xá nữ bắt đầu rộ lên trào lưu đan len, từ dì quản lý đến nữ sinh, vận động toàn dân, ai cũng cầm theo mấy cây kim đan cùng mấy cuộn len đi đi lại lại, Tô Ái Ái chỉ đi đến chỗ dì mua trứng trà (là trứng luộc trong trứng trà), chỉ có mấy phút mà cũng có mấy cô nữ sinh chạy đến hỏi dì cách đan, kim đan ra sao, vắt len thế nào, Tô Ái Ái chỉ nghe cũng đã thấy rối cả đầu!
Cô không muốn đan lát gì, cũng không có ai để tặng. Phương Ca thì chắc chắn là Tống Tiểu Kiều đan cho anh rồi,, nhưng khi Đường Đường kéo cô đến trung tâm thành phố đi dạo, cô lại vụng trộm mua một đôi găng tay nam, cẩn thận dè dặt để vào trong túi.
Ngày lễ Noel, câu lạc bộ văn nghệ và câu lạc bộ kịch nói liên hợp tổ chức một vở kịch sân khấu.
Bởi vì Phương Ca có biểu diễn, cho nên Tô Ái Ái nhất định sẽ đi.
Tô Ái Ái tới rất sớm, Phương Ca đang đi ra ngoài, mỉm cười khi thấy Ái Ái, hỏi chuyện, anh nói anh muốn đi tới câu lạc bộ kịch nói lấy đạo cụ.
Tô Ái Ái nói: “Tớ đi cùng cậu!” Rất muốn nhân tiện tăng găng tay cho anh.
Lúc hai người đến, câu lạc bộ kịch nói vẫn đóng cửa, trời sắp tối rồi, bầu trời mờ ảo, câu lạc bộ kịch nói đối diện với sân bóng rổ, hai người chỉ còn cách đứng dựa vào lan can và chờ đợi.
Phương Ca hỏi: “Lạnh không?” Lắc đầu, Tô Ái Ái nghiêng người, dẫm lên mấy mối hàn phía dưới lan can, dựa sát vào lan can xem người ta chơi bóng, Tô Ái Ái hỏi: “Cậu thì sao? Lạnh không?”
Phương Ca cười cười, lắc đầu, nói: “Tớ sợ cậu phải chờ lâu, nếu lạnh thì cậu về trước đi!”
Tô Ái Ái chỉ chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình, nói: “Không lạnh, khăn rất dày!”
Phương Ca hơi mỉm cười, xoa xoa đầu Tô Ái Ái.
Tô Ái Ái nắm lấy đuôi khăn quàng cổ, chiếc khăn quàng cổ của cô có hai cục bông trang trí màu trắng rất đẹp, cô vô thức nắm chặt lấy hai cục bông đó. Mỗi lần cô ở bên cạnh Phương Ca đều chẳng biết nên nói gì mới đúng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy bụng những điều phải nói, đến lúc gặp rồi lại chẳng nhớ được gì.
Nhìn khuôn mặt đứng nghiêng của anh, tim đập đến vang lên thành tiếng.
Phương Ca nói: “Noel năm nay, Hạo Tử đã nói là sẽ tới đây!”
Hạo Tử là bạn thân của Phương Ca, cũng là một người trong bộ tứ cấp ba của cô.
Ái Ái buồn bã quay mặt đi: “Không phải chứ, tên thô bạo như cậu ta cũng muốn đến đây sao?”
Phương Ca cười phá lên, nói: “Đáng tiếc, trường của cậu ấy không cho nghỉ lễ!” rồi lại trừng mắt nhìn Tô Ái Ái: “Thật sự là quá tốt!”
Rõ ràng chẳng có gì đáng cười, nhưng từ trong miệng Phương Ca nói ra lại có thể biến thành một câu chuyện thú vị, Tô Ái Ái che miệng cười, cảm thán: “Thật không ngờ, Hạo Tử như vậy mà lại theo trường quân đội, lại còn học quan hệ quốc tế nữa!”
Phương Ca dựa vào lan can, giơ giơ tay: “Cậu ấy còn đang oán thán không thể nào đến Hàng Châu ngắm gái đẹp kìa!”
Lúc bốn người ở cấp ba bàn về lý tưởng, cậu chủ nhỏ Hạo Tử lúc đó nói muốn đến Hàng Châu học để ngắm gái đẹp, không ngờ cuối cùng cậu ta lại là người duy nhất trong bốn người ở lại Nam Kinh.
Tô Ái Ái nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Phương Ca, đầu anh hơi cúi, mái tóc mềm mại lướt nhẹ trong làn gió,, Phương Ca cũng đang đi từng bước để tiến gần đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1246/3994