Tiểu thuyết Mối Tình Đầu Của Nàng Bò Cạp-full
Lượt xem : |
i không dám tự tiện cho anh”.
“Cô ấy không online”
“Vậy thì đợi cô ấy online rồi xin”.
“…”
“Nếu tôi lén cho anh số điện thoại của cô ấy, ngộ nhỡ cô ấy không vui thì tôi sẽ bị xé xác T_T”
“ Đáng sợ vậy sao”
“Đúng vậy, tuyệt đối đáng sợ hơn anh tưởng tượng!”
“Thôi được, vậy bạn add QQ của tôi đi, có việc gì tiện liên lạc”
Bạn trong game add QQ cũng là chuyện bình thường, Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi ném nick QQ của mình cho anh ta.
Chẳng mấy chốc, ở góc dưới hiện lên thong báo kết bạn, viết hai chữ “Bottle”. Tiêu Tinh chấp nhận đề nghị kết bạn của anh ta, cũng như Mr.Bottle. Làm như vậy rất giống Kỳ Quyên, hai người điều là những người lười nghĩ tên.
Tên QQ củ Tiêu Tinh là “ Ngày Nắng”, tên thường dung trong game là “ Chờ Một Ngày Nắng”. Mặc dù không khác biệt là mấy nhưng chí ít cũng không lập lại hoàn toàn, chăm chỉ hơ họ chút xíu.
[Ngày Nắng">: Xin chào ^_^.
Tiêu Tinh lịch sự chủ động chào hỏi, nhưng đầu bên kia im lặng rất lâu.
[Ngày Nắng">: Á? Không on sao?
Buzz một cái, cuối cùng Bottle cũng có phản ứng.
[Mr.Bottle">: Trong thông tin viết là sinh viên, bạn vẫn đang đi học à?
[Ngày Nắng">: Ừm đang đi học.
[Mr.Bottle">: QQ tên là Ngày Nắng, trong game tên là Chờ Một Ngày Nắng, trong tên của bạn có chữ “Tinh” đúng không?
[Ngày Nắng">: Đúng vậy, đúng vậy, đoán trúng rồi, anh thật lợi hại ^_^.
[Mr.Bottle">: .
[Ngày Nắng">: Đúng rồi, anh thuộc cung Bảo Bình à? Sao lại tên Mr.Bottle?
[Mr.Bottle">: Chuyện đó không quan trọng.
[Ngày Nắng">: vậy chuyện gì quan trọng?
[Mr.Bottle">: Ngủ sớm đi, chuyện ngày mai đừng đến muộn quan trọng hơn.
[Ngày Nắng">: …
Nhìn thấy câu nói ấy của Mr.Bottle, đột nhiên Tiêu Tinh nhớ ra tiết học đầu tiên sang mai là tiết của thấy Ôn mà cô sợ nhất. Kết quả của việc đến muộn nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Thấy sắp đến mười hai giờ, Tiêu Tinh vội vàng gởi biểu tượng “ vẫy tay tạm biệt” rồi vội vàng offline.
Sán hôm sau, Tiêu Tinh không nghe thấy chuông báo thức kêu lúc lúc 7h, khi tỉnh dậy đã là 8h, cô cuống quýt chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh rang, thay quần áo, đến bữa sang cũng không kịp ăn mà chạy thằng đến ga tàu điện ngầm.
Khi Tiêu Tinh hổn hển chạy đến phòng học ở tầng ba của trường thì cửa sau đã bị khóa, chỉ có cửa trước mở một khe nhỏ, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Khi lên lớp, thầy Ôn có một thói quen rất kinh khủng. Thầy vừa vào lớp học là sẽ khóa cửa sau, một là để ngăn sinh viên chuồn ra lớp giữa giờ, hai là sau khi tiếng chuông vào học vang lên, những sinh viên đến muộn sẽ phải đi vào lớp bằng cửa trước trước mặt thầy. Càng đáng sợ hơn là thầy còn cho mọi người dung tiếng vỗ tay nồng nhiệt để chào đón sinh viên đến muộn. Sau vài lần được chào đón, các bạn sinh viên ở lớp Tiêu Tinh cứ đến giờ của thấy Ôn là tích cực đến trước chiếm chổ, không dám đến muộn nữa.
Hôm nay Tiêu Tinh ngủ quên, đành phải mặt dày đi cửa trước. Các bạn rất tự giác, rất nghe lời, vỗ tay nhiệt liệt theo sự căn dặn của thầy Ôn. Tiêu Tinh đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng đi xuống hàng ghế cuối cùng nhưng đột nhiên nghe thấy Ôn Bình trên bục giảng nói: “Học sinh đến muộn, lại đây, ngồi hàng đầu tiên”.
Tiêu Tinh ngoảnh mặt nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt tươi cười trông vô cùng chân thành.
Tiêu Tinh vội vàng quay lại hàng ghế đầu tiên, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khuôn mặt của Ôn Bình vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhìn Tiêu Tinh một cái rồi nhất chuột mở bức anh tiếp theo như không có chuyện gì xảy ra, cầm micro tiếp tục giảng bài.
“Lúc này giảng đến mối quan hệ giữa sáng và tối với sự biến đổi bề mặt, do các mặt thể, do các mặt của vật thể hướng về phía nguồn sáng khác nhau, mực độ mạnh yếu khi tiếp nhận ánh sáng cũng khác nhau, từ đó nảy sinh những tầng sáng tối thiên biến vạn hóa. Trong thiết kế phác họa, chúng ta phải vận dụng phương pháp sáng tối một cách chính xác để miêu tả cảm giác lập thể của vật thể…”
Nội dung anh ta giảng ngày hôm nay là tạo hình sáng tối trong thiết kế phác họa.
Mặc dù Tiêu Tinh rất sợ tính cách xấu xa “nhìn thì có vẻ vô cùng lương thiện và vô hại nhưng tâm địa vô cùng đen tối” của anh ta, nhưng lại thật long khâm phục tài hoa của anh ta. Thêm vào đó bị anh ta lôi lên ngồi hàng đầu tiên nên tiết học này tập trung cao độ, chăm chú nghe giảng.
Hai tiết học kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng học. Dĩ nhiên cũng có một số bạn nữ kiếm cớ vây quanh bục giảng để nhờ thầy Ôn tư vấn. Thầy Ôn cũng kiên nhẫn trả lời. Tiêu Tinh cầm túi xách định lén chuồn đi nhưng đột nhiên Ôn Bình nói: “ Tiêu Tinh, sau khi tan học đến phòng làm việc cảu tôi nộp bài”
Tiêu Tinh lập tức dừng bước, long tơ trên người dựng đứng lên “ Thưa thầy em … nộp cho lớp trưởng được không ạ?”.
Ôn Bình mỉm cười nhìn cô nói, “ Tranh của em vẫn còn rất nhiều thiếu sót, tôi đích than giảng giải cho em, em không vui sao?”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu lia lịa, “ Em rất vui, em vô cùng vinh dự:.
Trên đường về chổ, Tiêu Tinh không khỏi rầu rĩ nghĩ, chỉ đến muộn thôi mà, có cần thiết phải tự nộp bài tập rồi phụ đạo riêng không? Giờ phụ đạo riêng của thầy Ôn rất đáng sợ. Mặc dù anh ta sẽ không mắng bạn, nhưng những câu chất vấn dịu dàng nhưng sắt bén của anh ta chắc chắn sẽ đã kích bạn tới mức nước mắt đầm đìa, chỉ muốn chui vào bụng mẹ sinh ra lần nữa rồi.
Khó khan lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, Tiêu Tinh cầm mấy bức tranh đến phòng làm việc của anh ta, gõ cửa phòng làm việc của anh ta, gõ của không có phản ứng. Tiêu Tinh nhìn qua khe cửa, phát hiện phòng làm việc không có người, cô đẩy cửa đi vào, định đặt bài tập lên bàn rồi chuồn luôn.
Đến chổ bàn làm việc thì nhìn thấy máy tính trên bàn làm đang bật, trên màng hình là một trang web.
Đó là trang web mà cô vô cùng than thuộc, background màu lam nhạt vừa nhìn là biết đó là Thiên đường văn học. Có điều khác với bình thường trang này là “hậu trường tác giả”.
Trên đó hiển thị những quyển chỉ tác giả mới có quyền truy cập như “Quản lý tác phẩm”, “tạo sách mới” , “Quản lý bình luận của độc giả”. Càng đáng sợ hơn là trong phần quản lý tác phẩm cảu anh ta có ba bộ truyện, “Danh kiếm” “Giang hồ du hiệp lục” đã hoàn thành và “ Dị thế du hiệp lục” vẫn đang post dở.
Tên của anh ta là ba chữ: Thịt Kho Tàu.
Đầu óc của Tiêu Tinh bỗng nhiên trở nên rối loạn như bị điện giật.
Thịt Kho Tàu!
Thầy Ôn chính là Thịt Kho Tàu ư?
Cô luôn tưởng rằng Thịt Kho Tàu là một chàng trai mũm mĩm đáng yêu với khuôn mặt bánh bao, hoàn toàn không thể lien lụy đến thầy Ôn Bình cao ráo đẹp trai với ba chữ Thịt Kho Tàu a a a a a!
Tiêu Tinh vô cùng quen thuộc với bút danh Thịt Kho Tàu. Trước đây cô đã từng vẽtranh minh họa cho truyện ngắn trên tạp chí của tác giả này. Bức tranh minh họa ấy nhận được sự khen ngợi lớn từ tác giả. Nhờ vào danh tiếng cảu anh ta cộng với sự nỗ lực của bản thân, Tiêu Tinh với bút danh là “ Tiểu Tinh Nhiên” cũng dần dần có chút danh tiếng trong giới vẽ tranh minh họa.
Nhưng về sau, Thịt Kho Tàu kết thúc lãng xẹt tiểu thuyết “ Giang hồ du hiệp lục”. Kỳ Quyên đã theo đọc cuốn sách này suốt hai năm, khi anh ta kết thúc lãng xẹt, cô ấy suýt chút nữa thì tức giận đập vỡ bàn. Lúc ấy Tiêu Tinh đang online, bị tiếng gầm rút đầy sát khí cảu chị Kỳ Quyên làm cho sợ gần chết. Từ đó không dám lien hệ với Thịt Kho Tàu nữa.
Cô hoàn toàn không ngờ Thịt Kho Tàu đã từng khen mình vẽ tranh rất đẹp lại là… thầy Ôn Bình suốt ngày tươi cười?
Tâm trang Tiêu Tinh rất phức tạp.
Đang lúc ấy, cửa phòng làm việc khẽ mở ra, Ôn Bình cầm cốc nước bước vào, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vẫn luôn ôn hòa, than thiện, lương thiên vô hại. Anh ta nhìn Tiêu Tinh, mĩm cười nói: “Tiêu Tinh đến nộp bài à? Để trên bàn là được rồi”.
Tiêu Tinh lỡ tay, cả tập tranh rơi xuống đất.
So với sự kinh ngạc tột cùng của Tiêu Tinh, Ôn Bình tỏ ra hết sức bình tĩnh, như thể đã sớm đoán được tất cả vậy. Anh ta mỉm cười bước đến trước mặt Tiêu Tinh, cúi người nhặt những bức tranh dưới đất rồi ra sau bàn làm việc, dựa vào ghế, nghiêm túc xem tranh.
“Ừm, bức tranh này vẽ rất đẹp”. ánh mắt của Ôn Bình vô cùng chân thanh, “Chí ít tiến bộ hơn lần trước, xem ra thời gian này em đã bỏ công sức thật”.
Tiêu Tinh bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: “Em cảm ơn thầy”.
Ôn Bình chỉ tay vào thiếu hiệp áo trắng trên đó, “ Bức tranh này tham khảo nhân vật trong game đúng không?”.
Tiêu Tinh gật đầu, “ Vâng, em nhìn thấy một người mặc áo trắng trong game, thấy rất đẹp nên chụp lại, dựa vào phong cách ấy vẽ lại một bức tranh nhân vật mang hơi hướng cổ đại”.
Ôn Bình nói với vẻ suy tư: “Sao tôi thấy quen quen nhỉ?”.Ngừng một lát lại hỏi: “Em tham khảo game gì?”.
Tiêu Tinh thật thà nói: “ Là game online mới nhất hiện nay, tên là Danh Kiếm”.
“Thật trùng hợp, tôi cũng đang chơi Danh Kiếm”.
“Á?”. Vì quá kinh ngạc mà mồm Tiêu Tinh há hốc.
Ôn Bình ngẩng đầu nhìn Tiêu Tinh, mỉm cười hỏi: “Em ở máy chủ nào?”.
Tiêu Tinh chần chừ một lúc mới nói: “Ở Mộng Giang Nam”.
“Thật trùng hợp, tôi cũng ở Mộng Giang Nam”.
“…”. Không phải chứ! Thật xui xẻo ở cùng máy chủ với anh ta!
Ôn Bình tiếp tục mỉm cười nói: “ID của tôi là Mr.Bottle, em có thể add tôi làm bạn than, sau này cùng chơi”.
“…”. Đột nhiên Tiêu Tinh muốn khóc.
“Đúng rồi”. Ôn Bình nhìn bức tranh ấy với vẻ đầy suy tư, “ Tôi cảm thấy bức tranh mà em vẽ hình như hơi giống tôi”.
“…” Tiêu Tinh hoàn toàn không biết phải nói gì.
Không phải hơi giống anh, thực ra đó chính là anh!
Lần trước làm nhiệm vụ đột phá, nhìn thấy pháp sư áo trắng đứng dưới gốc cây công thành Lạc Dương, Tiêu Tinh thấy anh ta đẹp đến sững sờ, vội vàng chụp ảnh lại lưu trong máy, sau đó tham khảo thiết kế nhât vậy này vẽ một bức tranh nhân vật cổ tranh để nộp cho thầy Ôn.
Cô hoàn toàn không ngờ người trong tranh lại chính là thầy Ôn, chả trách anh ta nói bức tranh vẽ rất đẹp- Anh ta có thể nói mình khôn đẹp sao?
Thầy Ôn suốt ngày tươi cười, tác giả Thịt Kho Tàu đáng yêu mũm mĩm trong tưởng tượng. hiệp khách áo trắng Mr.Bottle phong độ ngời ngời rong game lại là cùng một người. Thật không thể tưởng tượng được!
Sau một hồi kinh ngạc, cuối cùng Tiêu Tinh lấy lại bình tĩnh. Nếu anh ta chính là Mr.Bottle, vậy thì tối qua khi add QQ của mình có lẽ đã nhận ra mình. Bởi vì Tiêu Tinh chơi game và học tập, làm việc đều dung cùng một nick QQ, không giống anh ta, QQ làm việc và QQ game khác nhau.
Chả trách tối hôm qua anh ta nói những lời kỳ lạ như “Chuyện đừng đến muộn quan trọng hơn”.
Tiêu Tinh cúi đầu, lè lưỡi, khẽ nói: “… Thưa thầy, thực ra em chính là Chờ Một Ngày Nắng tối qua vừa add thầy”.
Ôn Bình mỉm cười, “ Thảo nào tôi thấy nick QQ ấy quen thế, thì ra đúng là em”.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Tiêu Tinh đổ chuông, màn hình hiển thị tên Kỳ Quyên.
Buổi chiều Tiêu Tinh đã nhắn tin cho cô ấy, hỏi cô ấy rốt cuộc chuyện đấu võ cầu thân trong game là như thế nào. Chắc là cả ngày hôm nay công việc của Kỳ Quyên rất bận, không nhắn lại, đến tận lúc hết giờ làm mới gọi điện.
Tiêu Tinh nhìn màn hình điện thoại, vội vàng mỉm cười với Ôn Bình rồi nói: “ Thầy Ôn, nếu không có việc gì em đi trước đây”.
Ôn Bình gật đầu: “Ừ đi đi”.
Tiêu Tinh vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa bấm nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói véo von của Kỳ Quyên, “Tiêu Tinh à, tao đọc tin nhắn mày gửi cho tao rồi, chuyện đấu võ cầu thân tình hình có chút phức tạp, về nhà nói chuyện nhé, tao đí bắt xe đã…”.
Tiêu Tinh vội nói: “ A Quyên, mày đừng cúp máy vội! Tao nói với mày chuyện này, hôm nay ở trường tao gặp…”
“Tiêu Tinh”. Đột nhiên sau lung vang lên một giọng nói quen thuộc, ngắt đúng chổ quan trọng.
Tiêu Tinh ngoảnh đầu lại thì thầy Ôn Bình đứng ở cửa phòng làm việc, miệng nở nụ cười như có như không, “ Chuyện tôi là Mr.Bottle, tạm thời đứng nói với bất kỳ ai… kể cả chị em tốt của em. Được không?”.
Không biệt vì sao trong đôi mắt đen sáng lấp lánh ấy như ẩn chứa một vẻ nghiêm túc lạ thường.
Tiêu Tinh sững người, hỏi với vẻ thăm dò: “ Chị em tốt của em? Thầy muốn nói đến Kỳ Quyên? Thầy biết cô ấy sao?”.
“Ừ”. Ôn Bình mỉm cười, “Nhưng cô ấy không biết tôi”.
“…”.
“Tôi biết em và cô ấy là bạn rất thân, nhất định em sẽ nghĩ c
“Cô ấy không online”
“Vậy thì đợi cô ấy online rồi xin”.
“…”
“Nếu tôi lén cho anh số điện thoại của cô ấy, ngộ nhỡ cô ấy không vui thì tôi sẽ bị xé xác T_T”
“ Đáng sợ vậy sao”
“Đúng vậy, tuyệt đối đáng sợ hơn anh tưởng tượng!”
“Thôi được, vậy bạn add QQ của tôi đi, có việc gì tiện liên lạc”
Bạn trong game add QQ cũng là chuyện bình thường, Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi ném nick QQ của mình cho anh ta.
Chẳng mấy chốc, ở góc dưới hiện lên thong báo kết bạn, viết hai chữ “Bottle”. Tiêu Tinh chấp nhận đề nghị kết bạn của anh ta, cũng như Mr.Bottle. Làm như vậy rất giống Kỳ Quyên, hai người điều là những người lười nghĩ tên.
Tên QQ củ Tiêu Tinh là “ Ngày Nắng”, tên thường dung trong game là “ Chờ Một Ngày Nắng”. Mặc dù không khác biệt là mấy nhưng chí ít cũng không lập lại hoàn toàn, chăm chỉ hơ họ chút xíu.
[Ngày Nắng">: Xin chào ^_^.
Tiêu Tinh lịch sự chủ động chào hỏi, nhưng đầu bên kia im lặng rất lâu.
[Ngày Nắng">: Á? Không on sao?
Buzz một cái, cuối cùng Bottle cũng có phản ứng.
[Mr.Bottle">: Trong thông tin viết là sinh viên, bạn vẫn đang đi học à?
[Ngày Nắng">: Ừm đang đi học.
[Mr.Bottle">: QQ tên là Ngày Nắng, trong game tên là Chờ Một Ngày Nắng, trong tên của bạn có chữ “Tinh” đúng không?
[Ngày Nắng">: Đúng vậy, đúng vậy, đoán trúng rồi, anh thật lợi hại ^_^.
[Mr.Bottle">: .
[Ngày Nắng">: Đúng rồi, anh thuộc cung Bảo Bình à? Sao lại tên Mr.Bottle?
[Mr.Bottle">: Chuyện đó không quan trọng.
[Ngày Nắng">: vậy chuyện gì quan trọng?
[Mr.Bottle">: Ngủ sớm đi, chuyện ngày mai đừng đến muộn quan trọng hơn.
[Ngày Nắng">: …
Nhìn thấy câu nói ấy của Mr.Bottle, đột nhiên Tiêu Tinh nhớ ra tiết học đầu tiên sang mai là tiết của thấy Ôn mà cô sợ nhất. Kết quả của việc đến muộn nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Thấy sắp đến mười hai giờ, Tiêu Tinh vội vàng gởi biểu tượng “ vẫy tay tạm biệt” rồi vội vàng offline.
Sán hôm sau, Tiêu Tinh không nghe thấy chuông báo thức kêu lúc lúc 7h, khi tỉnh dậy đã là 8h, cô cuống quýt chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh rang, thay quần áo, đến bữa sang cũng không kịp ăn mà chạy thằng đến ga tàu điện ngầm.
Khi Tiêu Tinh hổn hển chạy đến phòng học ở tầng ba của trường thì cửa sau đã bị khóa, chỉ có cửa trước mở một khe nhỏ, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Khi lên lớp, thầy Ôn có một thói quen rất kinh khủng. Thầy vừa vào lớp học là sẽ khóa cửa sau, một là để ngăn sinh viên chuồn ra lớp giữa giờ, hai là sau khi tiếng chuông vào học vang lên, những sinh viên đến muộn sẽ phải đi vào lớp bằng cửa trước trước mặt thầy. Càng đáng sợ hơn là thầy còn cho mọi người dung tiếng vỗ tay nồng nhiệt để chào đón sinh viên đến muộn. Sau vài lần được chào đón, các bạn sinh viên ở lớp Tiêu Tinh cứ đến giờ của thấy Ôn là tích cực đến trước chiếm chổ, không dám đến muộn nữa.
Hôm nay Tiêu Tinh ngủ quên, đành phải mặt dày đi cửa trước. Các bạn rất tự giác, rất nghe lời, vỗ tay nhiệt liệt theo sự căn dặn của thầy Ôn. Tiêu Tinh đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng đi xuống hàng ghế cuối cùng nhưng đột nhiên nghe thấy Ôn Bình trên bục giảng nói: “Học sinh đến muộn, lại đây, ngồi hàng đầu tiên”.
Tiêu Tinh ngoảnh mặt nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt tươi cười trông vô cùng chân thành.
Tiêu Tinh vội vàng quay lại hàng ghế đầu tiên, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khuôn mặt của Ôn Bình vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhìn Tiêu Tinh một cái rồi nhất chuột mở bức anh tiếp theo như không có chuyện gì xảy ra, cầm micro tiếp tục giảng bài.
“Lúc này giảng đến mối quan hệ giữa sáng và tối với sự biến đổi bề mặt, do các mặt thể, do các mặt của vật thể hướng về phía nguồn sáng khác nhau, mực độ mạnh yếu khi tiếp nhận ánh sáng cũng khác nhau, từ đó nảy sinh những tầng sáng tối thiên biến vạn hóa. Trong thiết kế phác họa, chúng ta phải vận dụng phương pháp sáng tối một cách chính xác để miêu tả cảm giác lập thể của vật thể…”
Nội dung anh ta giảng ngày hôm nay là tạo hình sáng tối trong thiết kế phác họa.
Mặc dù Tiêu Tinh rất sợ tính cách xấu xa “nhìn thì có vẻ vô cùng lương thiện và vô hại nhưng tâm địa vô cùng đen tối” của anh ta, nhưng lại thật long khâm phục tài hoa của anh ta. Thêm vào đó bị anh ta lôi lên ngồi hàng đầu tiên nên tiết học này tập trung cao độ, chăm chú nghe giảng.
Hai tiết học kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng học. Dĩ nhiên cũng có một số bạn nữ kiếm cớ vây quanh bục giảng để nhờ thầy Ôn tư vấn. Thầy Ôn cũng kiên nhẫn trả lời. Tiêu Tinh cầm túi xách định lén chuồn đi nhưng đột nhiên Ôn Bình nói: “ Tiêu Tinh, sau khi tan học đến phòng làm việc cảu tôi nộp bài”
Tiêu Tinh lập tức dừng bước, long tơ trên người dựng đứng lên “ Thưa thầy em … nộp cho lớp trưởng được không ạ?”.
Ôn Bình mỉm cười nhìn cô nói, “ Tranh của em vẫn còn rất nhiều thiếu sót, tôi đích than giảng giải cho em, em không vui sao?”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu lia lịa, “ Em rất vui, em vô cùng vinh dự:.
Trên đường về chổ, Tiêu Tinh không khỏi rầu rĩ nghĩ, chỉ đến muộn thôi mà, có cần thiết phải tự nộp bài tập rồi phụ đạo riêng không? Giờ phụ đạo riêng của thầy Ôn rất đáng sợ. Mặc dù anh ta sẽ không mắng bạn, nhưng những câu chất vấn dịu dàng nhưng sắt bén của anh ta chắc chắn sẽ đã kích bạn tới mức nước mắt đầm đìa, chỉ muốn chui vào bụng mẹ sinh ra lần nữa rồi.
Khó khan lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, Tiêu Tinh cầm mấy bức tranh đến phòng làm việc của anh ta, gõ cửa phòng làm việc của anh ta, gõ của không có phản ứng. Tiêu Tinh nhìn qua khe cửa, phát hiện phòng làm việc không có người, cô đẩy cửa đi vào, định đặt bài tập lên bàn rồi chuồn luôn.
Đến chổ bàn làm việc thì nhìn thấy máy tính trên bàn làm đang bật, trên màng hình là một trang web.
Đó là trang web mà cô vô cùng than thuộc, background màu lam nhạt vừa nhìn là biết đó là Thiên đường văn học. Có điều khác với bình thường trang này là “hậu trường tác giả”.
Trên đó hiển thị những quyển chỉ tác giả mới có quyền truy cập như “Quản lý tác phẩm”, “tạo sách mới” , “Quản lý bình luận của độc giả”. Càng đáng sợ hơn là trong phần quản lý tác phẩm cảu anh ta có ba bộ truyện, “Danh kiếm” “Giang hồ du hiệp lục” đã hoàn thành và “ Dị thế du hiệp lục” vẫn đang post dở.
Tên của anh ta là ba chữ: Thịt Kho Tàu.
Đầu óc của Tiêu Tinh bỗng nhiên trở nên rối loạn như bị điện giật.
Thịt Kho Tàu!
Thầy Ôn chính là Thịt Kho Tàu ư?
Cô luôn tưởng rằng Thịt Kho Tàu là một chàng trai mũm mĩm đáng yêu với khuôn mặt bánh bao, hoàn toàn không thể lien lụy đến thầy Ôn Bình cao ráo đẹp trai với ba chữ Thịt Kho Tàu a a a a a!
Tiêu Tinh vô cùng quen thuộc với bút danh Thịt Kho Tàu. Trước đây cô đã từng vẽtranh minh họa cho truyện ngắn trên tạp chí của tác giả này. Bức tranh minh họa ấy nhận được sự khen ngợi lớn từ tác giả. Nhờ vào danh tiếng cảu anh ta cộng với sự nỗ lực của bản thân, Tiêu Tinh với bút danh là “ Tiểu Tinh Nhiên” cũng dần dần có chút danh tiếng trong giới vẽ tranh minh họa.
Nhưng về sau, Thịt Kho Tàu kết thúc lãng xẹt tiểu thuyết “ Giang hồ du hiệp lục”. Kỳ Quyên đã theo đọc cuốn sách này suốt hai năm, khi anh ta kết thúc lãng xẹt, cô ấy suýt chút nữa thì tức giận đập vỡ bàn. Lúc ấy Tiêu Tinh đang online, bị tiếng gầm rút đầy sát khí cảu chị Kỳ Quyên làm cho sợ gần chết. Từ đó không dám lien hệ với Thịt Kho Tàu nữa.
Cô hoàn toàn không ngờ Thịt Kho Tàu đã từng khen mình vẽ tranh rất đẹp lại là… thầy Ôn Bình suốt ngày tươi cười?
Tâm trang Tiêu Tinh rất phức tạp.
Đang lúc ấy, cửa phòng làm việc khẽ mở ra, Ôn Bình cầm cốc nước bước vào, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vẫn luôn ôn hòa, than thiện, lương thiên vô hại. Anh ta nhìn Tiêu Tinh, mĩm cười nói: “Tiêu Tinh đến nộp bài à? Để trên bàn là được rồi”.
Tiêu Tinh lỡ tay, cả tập tranh rơi xuống đất.
So với sự kinh ngạc tột cùng của Tiêu Tinh, Ôn Bình tỏ ra hết sức bình tĩnh, như thể đã sớm đoán được tất cả vậy. Anh ta mỉm cười bước đến trước mặt Tiêu Tinh, cúi người nhặt những bức tranh dưới đất rồi ra sau bàn làm việc, dựa vào ghế, nghiêm túc xem tranh.
“Ừm, bức tranh này vẽ rất đẹp”. ánh mắt của Ôn Bình vô cùng chân thanh, “Chí ít tiến bộ hơn lần trước, xem ra thời gian này em đã bỏ công sức thật”.
Tiêu Tinh bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: “Em cảm ơn thầy”.
Ôn Bình chỉ tay vào thiếu hiệp áo trắng trên đó, “ Bức tranh này tham khảo nhân vật trong game đúng không?”.
Tiêu Tinh gật đầu, “ Vâng, em nhìn thấy một người mặc áo trắng trong game, thấy rất đẹp nên chụp lại, dựa vào phong cách ấy vẽ lại một bức tranh nhân vật mang hơi hướng cổ đại”.
Ôn Bình nói với vẻ suy tư: “Sao tôi thấy quen quen nhỉ?”.Ngừng một lát lại hỏi: “Em tham khảo game gì?”.
Tiêu Tinh thật thà nói: “ Là game online mới nhất hiện nay, tên là Danh Kiếm”.
“Thật trùng hợp, tôi cũng đang chơi Danh Kiếm”.
“Á?”. Vì quá kinh ngạc mà mồm Tiêu Tinh há hốc.
Ôn Bình ngẩng đầu nhìn Tiêu Tinh, mỉm cười hỏi: “Em ở máy chủ nào?”.
Tiêu Tinh chần chừ một lúc mới nói: “Ở Mộng Giang Nam”.
“Thật trùng hợp, tôi cũng ở Mộng Giang Nam”.
“…”. Không phải chứ! Thật xui xẻo ở cùng máy chủ với anh ta!
Ôn Bình tiếp tục mỉm cười nói: “ID của tôi là Mr.Bottle, em có thể add tôi làm bạn than, sau này cùng chơi”.
“…”. Đột nhiên Tiêu Tinh muốn khóc.
“Đúng rồi”. Ôn Bình nhìn bức tranh ấy với vẻ đầy suy tư, “ Tôi cảm thấy bức tranh mà em vẽ hình như hơi giống tôi”.
“…” Tiêu Tinh hoàn toàn không biết phải nói gì.
Không phải hơi giống anh, thực ra đó chính là anh!
Lần trước làm nhiệm vụ đột phá, nhìn thấy pháp sư áo trắng đứng dưới gốc cây công thành Lạc Dương, Tiêu Tinh thấy anh ta đẹp đến sững sờ, vội vàng chụp ảnh lại lưu trong máy, sau đó tham khảo thiết kế nhât vậy này vẽ một bức tranh nhân vật cổ tranh để nộp cho thầy Ôn.
Cô hoàn toàn không ngờ người trong tranh lại chính là thầy Ôn, chả trách anh ta nói bức tranh vẽ rất đẹp- Anh ta có thể nói mình khôn đẹp sao?
Thầy Ôn suốt ngày tươi cười, tác giả Thịt Kho Tàu đáng yêu mũm mĩm trong tưởng tượng. hiệp khách áo trắng Mr.Bottle phong độ ngời ngời rong game lại là cùng một người. Thật không thể tưởng tượng được!
Sau một hồi kinh ngạc, cuối cùng Tiêu Tinh lấy lại bình tĩnh. Nếu anh ta chính là Mr.Bottle, vậy thì tối qua khi add QQ của mình có lẽ đã nhận ra mình. Bởi vì Tiêu Tinh chơi game và học tập, làm việc đều dung cùng một nick QQ, không giống anh ta, QQ làm việc và QQ game khác nhau.
Chả trách tối hôm qua anh ta nói những lời kỳ lạ như “Chuyện đừng đến muộn quan trọng hơn”.
Tiêu Tinh cúi đầu, lè lưỡi, khẽ nói: “… Thưa thầy, thực ra em chính là Chờ Một Ngày Nắng tối qua vừa add thầy”.
Ôn Bình mỉm cười, “ Thảo nào tôi thấy nick QQ ấy quen thế, thì ra đúng là em”.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Tiêu Tinh đổ chuông, màn hình hiển thị tên Kỳ Quyên.
Buổi chiều Tiêu Tinh đã nhắn tin cho cô ấy, hỏi cô ấy rốt cuộc chuyện đấu võ cầu thân trong game là như thế nào. Chắc là cả ngày hôm nay công việc của Kỳ Quyên rất bận, không nhắn lại, đến tận lúc hết giờ làm mới gọi điện.
Tiêu Tinh nhìn màn hình điện thoại, vội vàng mỉm cười với Ôn Bình rồi nói: “ Thầy Ôn, nếu không có việc gì em đi trước đây”.
Ôn Bình gật đầu: “Ừ đi đi”.
Tiêu Tinh vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa bấm nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói véo von của Kỳ Quyên, “Tiêu Tinh à, tao đọc tin nhắn mày gửi cho tao rồi, chuyện đấu võ cầu thân tình hình có chút phức tạp, về nhà nói chuyện nhé, tao đí bắt xe đã…”.
Tiêu Tinh vội nói: “ A Quyên, mày đừng cúp máy vội! Tao nói với mày chuyện này, hôm nay ở trường tao gặp…”
“Tiêu Tinh”. Đột nhiên sau lung vang lên một giọng nói quen thuộc, ngắt đúng chổ quan trọng.
Tiêu Tinh ngoảnh đầu lại thì thầy Ôn Bình đứng ở cửa phòng làm việc, miệng nở nụ cười như có như không, “ Chuyện tôi là Mr.Bottle, tạm thời đứng nói với bất kỳ ai… kể cả chị em tốt của em. Được không?”.
Không biệt vì sao trong đôi mắt đen sáng lấp lánh ấy như ẩn chứa một vẻ nghiêm túc lạ thường.
Tiêu Tinh sững người, hỏi với vẻ thăm dò: “ Chị em tốt của em? Thầy muốn nói đến Kỳ Quyên? Thầy biết cô ấy sao?”.
“Ừ”. Ôn Bình mỉm cười, “Nhưng cô ấy không biết tôi”.
“…”.
“Tôi biết em và cô ấy là bạn rất thân, nhất định em sẽ nghĩ c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
22/4530