watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Một Đêm, Một Ngày, Một Đời-full

Lượt xem :
n đồng nghiệp của hắn mang hắn trở về nhà đã biết ta nên lúc này đây hắn không thể từ chối. Ta đột nhiên tha thứ cho hắn buổi tối kia, thậm chí còn có chút cảm kích. Ta trước hai ngày đã chuẩn bị, nhìn gương xem lại kiểu tóc, mở tủ quần áo xem y phục, trước mặt Cao Phi khoa tay múa chân không ngại ngần hỏi: “Cao Phi, đẹp không? Đẹp không?” Cao Phi bực mình ứng phó ta, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cũng nói đẹp. Ta bởi vì tâm tình sung sướng hoàn toàn ko so đo với hắn, đem tất cả y phục thử qua. Ta nhảy lên người Cao Phi, hai tay ôm cổ hắn, tỉ mỉ dò xét hắn. Cao Phi mặc dù như cũ duy trì thái độ ko chào đón, nhưng cũng không đẩy ta xuống. Ta nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, con mắt thâm thúy hữu thần, mênh mông như biển, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng, liền có thể sa vào một khoảng không bao la sâu thẳm. Ánh mắt kia giống như bảo vật của ta, trong lòng ta luôn kích động sợ bị người khác lấy đi. Ta dùng cái mũi của mình đụng vào sống mũi hắn, ngay thẳng mà cao ngất thật giống như lưng núi. Tay của ta sờ lên trên mặt hắn, chỗ đó da thịt khít khao, da trạch bóng loáng, ta có thể cảm giác được mình bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc. Ta có thể thấy chính mình đang mơ hồ trong đôi mắt hắn. Môi của ta đụng tới môi hắn trước, ta nói: “Cao Phi, cám ơn ngươi.” Cám ơn ngươi để cho ta gặp ngươi, cám ơn thế giới này có một ngươi như ngươi, cám ơn ngươi ít nhất bây giờ còn đang bên cạnh ta, cám ơn ngươi nói cho ta biết ít nhất ta còn có năng lực yêu. Cám ơn ngươi có thể đem ta giới thiệu cho bạn bè và đồng nghiệp của ngươi, cám ơn ngươi ít nhất ko phủ nhận sự tồn tại của ta. Có lẽ ta nói yêu hắn nhiều hơn. Cám ơn hắn là lần đầu tiên nói. Ta có thể cảm giác rõ rệt thân thể Cao Phi cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ta ko có bất kì chút ánh sang nào. Ta nhắm mắt lại vội vội vàng vàng hôn Cao Phi. Ít nhất lúc này đây, ta cảm giác được nụ hôn của ngươi. Đôi môi Cao Phi rất mềm rất ngọt, so với tất cả điểm tâm ngọt ta từng nếm qua đều ngọt hơn. Ta dựa vào cảm giác thuần thục, cạy miệng của hắn ra khẽ cắn vào môi dưới. Ta cuối cùng thích hôn hắn như vậy, cắn môi hắn một chút. Giữa môi và răng lúc này trở nên mềm mại vô cùng. Ta cảm thấy ta như đang cắn một miếng thịt hoặc như đang mút một khối thạch hoa quả. Tay ta ôm Cao Phi dần dần chặt hơn, giờ phút này ta vô cùng hi vọng thân thể ta và Cao Phi hợp lại làm một, cắt bỏ ko được, chém không rời ra. Ta tại khóe miệng hắn rên rỉ. Cao Phi rốt cuộc không kháng cự được, ngón tay thon dài luồn vào lọn tóc ta, đem ta lui về phía sau áp sát kín kẽ. Sau đó tay đưa vào trong nội y của ta, xoa hai bên ngực. Mức độ ân ái của chúng ta cũng không kịch liệt, nhưng là sau mỗi một lần đều có thể làm cho ta đau nhức nửa ngày. Ta mặc y phục bình thường nhất cùng Cao Phi tham gia tiệc gặp gỡ. Nhưng thật xin lỗi chính là, lãnh đạo của Cao Phi vẫn nhận ra ta. Ta không biết hắn là đồ có mắt không tròng hay ko, ta rõ ràng chỉ muốn sắm vai một người vợ hiền của Cao Phi mà thôi, không phải là chủ tịch tập một tập đoàn nào đó ở thành phố A. Một đám người kia lại nhìn ko thấu tâm ý bình thường của một người vợ. Cha qua đời, trên danh nghĩa ta là chủ tịch của công ty. Nhưng thực chỉ là trên danh nghĩa, ta ko có bất kỳ tâm tư nào đi quản lý một tập đoàn. Ta không muốn đem thời gian lãng phí cho những người và những việc ko có liên quan tới Cao Phi. Nhưng ta rốt cuộc vẫn đánh giá thấp cái xã hội a dua nịnh hót này. Ta rõ ràng ko phải nhân vật chính lại bị vây chật như nêm, ta ko biết làm thế nào, chỉ trong biển người tìm kiếm thân ảnh Cao Phi, lại phát hiện hắn ngoài biển người cầm chén rượu nhìn ta cười, ánh mắt nghiêng ngắm, khóe miệng hơi vểnh, đó là một Cao Phi ta không biết. Ta đột nhiên cảm giác được ta phạm một sai lầm rất lớn. Ta xuyên qua biển người đi tìm Cao Phi, nhưng trong tầm nhìn của ta ko thấy thân ảnh Cao Phi. Về nhà câu đầu tiên Cao Phi nói với ta chính là, “Chúc mừng, Hà tiểu thư, không, phải nói là ngài chủ tịch, rốt cục ngay cả công tác của ta cũng thành công can thiệp.” Ta đứng ở chỗ cũ, giầy cũng chưa cởi. Ta không thể mang giày cao gót, nhưng tối nay vì Cao Phi, ta ước chừng mang gần năm giờ. Trên giầy vẫn còn vết bùn, vì muốn sớm tìm thấy hắn ta thậm chí chạy qua cả luống hoa. Ta cắn ngón tay không biết trả lời vấn đề này như thế nào, ta bộ dạng phục tùng, nhỏ giọng nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi!” Những lúc ko biết trả lời như thế nào, ko biết giải thích như thế nào, ta chỉ biết nói, Cao Phi, ta yêu ngươi. Không ngừng lặp đi lặp lại hy vọng xa vời của ta, hắn có thể từ trong mấy chữ kia hiểu được toàn bộ tâm ý của ta. Nhưng mỗi lần đều vô ích. Cao Phi giống như là nghe chuyện buồn cười nhất, đáng chê cười nhất thế gian này, đứng trên cầu thang nhìn xuống ta, khóe miệng xinh đẹp cười châm biếm. Hồi lâu, dùng đến thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Như vậy, ta muốn cám ơn tình yêu của ngươi!” Hắn đã dùng từ cám ơn để nói với ta! Ta nhớ được ngày nào đó, sau tiếng cám ơn thái độ của Cao Phi đối với ta đã tốt lên rất nhiều. Nhưng hôm nay hắn đồng dạng dùng cám ơn để chấm dứt. Giống như bị dội nước lên người, ta toàn thân lạnh ngắt, giật mình. Nhìn thân ảnh Cao Phi đứng gần vách tường màu trắng, ngọn đèn màu vàng phảng phất hư ảo, cùng ta như cách xa ngàn dặm. Dường như chỉ cần ta nhẹ nhàng vừa động, hắn liền có thể biến mất vào hư ko. Ta ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cả buổi tối, ta đều muốn giải thích. Cao Phi, không phải như thế, Cao Phi, ko phải như ngươi tưởng tượng. Nhưng làm gì được, hắn căn bản không cho ta bất cứ cơ hội nào.

Chương 5
Hôm nay là đêm 30, ti vi bắt đầu từ tám giờ cũng đã phi thường náo nhiệt. Nhìn từ cửa sổ, nhà nhà trong thành phố đều sáng đèn, gián giấy đỏ trước cửa, ko khí ngày tết tràn ngập. Ta cúi đầu nhìn chén sủi cảo to trên mặt bàn, Cao Phi sẽ không cùng ta đón năm mới. Ngày hai mươi tám, hắn đã rời khỏi đây trở về với cha mẹ hắn. Hắn đem ta vứt bỏ, hắn cùng cha mẹ hắn đều coi ta như người ngoài. Đây là một trong những điều kiện hắn cùng ta kết hôn, ta không có biện pháp cự tuyệt, bởi vì cự tuyệt cũng có nghĩa là ta đời này bỏ lỡ hắn. Hệ thống sưởi không có mở, đèn cũng không có bật, ta dựa vào ánh trăng nhìn chằm chằm bát sủi cảo bị ta nấu nát bét, canh cũng đã nguội, nhìn qua còn có chút khê. Ta không mang giầy, đi chân trần có chút lạnh. Ta đem áo khoác của Cao Phi khoác lên người, co người lại ngồi trên ghế. Ta cầm lấy thìa bắt đầu tưởng tượng Cao Phi đang bên cạnh ta, đúng vậy hắn đang bên cạnh ta, hắn mặc áo sơ mi, quần thường màu xám tro, giày da tinh xảo, cười đến như tắm gió xuân. Sau đó trong tuyết bay toán loạn ôm lấy ta. Trong TV, Triệu Bản Sơn biểu diễn tiểu phẩm “Không thiếu tiền”. Ta nghĩ ta thật sự không thiếu tiền, chính là quá nhiều tiền. Ta đem chén sủi cảo kia ăn cho tới xong thì thôi, vừa vặn người chủ trì bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy…” “Sáu, năm, bốn, ba, hai, một.” Ta ở trong lòng thầm đếm, sau đó nhìn nụ cười kỳ quái của Cao Phi trên tấm ảnh cưới phóng to nói: “Cao Phi, năm mới vui vẻ, ta yêu ngươi.” Đây là lần cuối cùng ta cùng ngươi đón năm mới, cho dù ngươi không ở bên cạnh ta. Khi tỉnh lại, ta có thể cảm nhận được hơi thở của Cao Phi. Ta cũng hướng hắn đòi một điều kiện, ít nhất đến ngày mùng 1, trước khi ta tỉnh xin ngươi trở lại, như vậy ta sẽ cảm giác mình ko đến mức quá đáng thương. Xa cách ba ngày, ta rốt cục ngửi được mùi hương quen thuộc, lòng tràn đầy vui mừng, nhắm mắt lại cũng có thể bật cười. Ta đem mặt chôn đến trước ngực hắn: “Cao Phi, ta yêu ngươi.” Hắn giống như đã chán ghét câu nói này của ta. Đây là câu ta thường xuyên nói với hắn nhất. Hắn đem tay ta đang đặt trước ngực hắn đẩy ra, có lẽ là ngày mùng 1 nên hắn cũng ko muốn quá thô lỗ. Ta giỏi nhất chính là được voi đòi tiên, không thích cùng hắn gần trong gang tắc mà biển trời cách mặt. Ta dùng sức hít vào hương vị trước ngực hắn, bởi hắn mệt mỏi trở về, trước ngực vẫn còn hương vị của bão tuyết, sạch sẽ mà mát lạnh, ta nói: “Tuyết lại rơi sao?” Hắn ừm một tiếng. Ta nhớ đến tưởng tượng ngày hôm qua mình. Ta thấy hắn trong làn tuyết trắng tinh ôm lấy ta. Ta mở mắt, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ, bên ngoài là bầu trời bao la, thật sự tuyết đã rơi. Trên cây, trên mặt đất, trên mái hiên, khắp nơi đều có tuyết. “Ta thích tuyết rơi, từ nhỏ đã thích. Khi còn bé, bởi vì thân phận của cha và thân thể mình, ta rất ít ra ngoài. Ta cuối cùng dựa theo chuyện cổ tích tưởng tượng, một ngày nào đó sẽ có một vị hoàng tử tới cứu ta. Cao Phi, có lẽ ngươi không biết, ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi chính là người trong tưởng tượng của ta.” Cao Phi hiển nhiên đã cực kỳ mệt mỏi, nói một câu: “Thế giới này không có đồng thoại, ai cũng không có năng lực làm chúa cứu thế.” Sau đó nằm xuống lật thân ngủ mất. Ta nghĩ hắn tối qua cùng người nhà đón giao thừa có chút mệt, hơn nữa hôm nay lại trở về sớm như vậy. Ta không quấy rầy, xoay người đứng lên mặc quần áo. Ta dĩ nhiên hiểu được trên thế gian này ko có đồng thoại. Chỉ là, Cao Phi, không có đồng thoại, ngươi không phải là hoàng tử, ta vẫn như cũ yêu ngươi. Mấy ngày này là những ngày ta và Cao Phi ở chung nhiều nhất. Mặc dù hắn bình thường đều ở trong thư phòng nhưng ta cuối cùng vẫn chẳng biết xấu hổ đi quấy rầy hắn, miệng ta lẩm bẩm gọi tên hắn, Cao Phi, Cao Phi đến cả trăm lần ngàn lần. Cả thành phố đều nồng đậm ko khí vui vẻ. Năm mới bắt đầu, ta bởi vì được ở chung với Cao Phi mà vui sướng. Thích nhất là thời gian Cao Phi đọc báo, hắn luôn nằm trên ghế quý phi, ung dung ko có chút nhiễm phong trần. Mà ta thích nằm trong ngực hắn, làm cho hắn ôm ta, đoạt lấy tờ báo của hắn. Cao Phi cũng có phản ứng lại. Thế nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng. Có một số việc chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn nên hắn cũng lười cùng ta so đo. Trước sau như một là thái độ lãnh đạm, thờ ơ, lạnh nhạt, ko cười cũng ko giận. Còn ta lúc thì sờ bàn tay hắn, lúc thì sờ khuôn mặt hắn giống như luôn xem không đủ hắn, sờ không đủ hắn. Ta cầm ngón tay trắng nõn thon dài của hắn xẹt qua môi mình. Ta giống như bắt được bảo bối trân quý nhất trên giới này cất giấu đi. Ánh mắt ta xuyên qua ngực hắn, ngón tay từng chút từng chút tách nút áo của hắn. Tờ báo sớm đã bị ta bỏ qua một bên. Cao Phi ko thích ta như vậy. Có khi hắn đáp ứng ta, thuận theo ý ta ân ái ở trên ghế. Cũng có khi hắn ko để ý tới ta, mặc kệ ta có làm gì hắn vẫn một mình ung dung. Nhưng hắn luôn bày ra bộ mặt chán ghét ta bởi hắn luôn ko quên được trong đêm tân hôn ta dùng được với hắn. Hắn luôn nói, Hà Du Cẩn, ngươi là loại người chỉ biết đến bản thân mình. Trong mắt hắn, ta là một đại tiểu thư ko biết phân biệt tốt xấu sai trái, luôn làm xằng làm bậy. Loại ánh mắt khinh thường này hắn dành cho những kẻ có tiền có thế như ta. Ta ko những hiểu được mà còn có thể khoan dung cho hắn. Chúng ta ân ái không sử dụng bao cao su. Cao Phi nghĩ rằng ta sử dụng phương pháp tránh thai. Kỳ thực ta ko có dùng. Trước khi kết hôn, ta trong lòng mừng rỡ chạy tới bệnh viện làm rất nhiều kiểm tra phụ khoa, ta hi vọng có thể sinh cho Cao Phi một đứa con. Đây là phương pháp tốt nhất ta có thể giữ lại hắn bên cạnh mình. Ta ép hắn kết hôn cùng ta, sau khi ta chết hắn có thể lập tức quên ta, như chưa từng gặp qua ngươi như ta. Nhưng nếu như ta có một đứa con, Cao Phi cả đời này nhất định sẽ ko quên ta. Chính là ta ko có vận khí này. Bác sĩ giống như quan tòa tuyên án tử hình đối với kẻ phạm tội, thiết diện vô tư nói, ta đời này không có tư cách làm mẹ. Thời điểm cao trào, ta vẫn gọi tên Cao Phi, nói yêu hắn. Cao Phi ở trên người ta khẽ thở dốc một hồi liền muốn bứt ra, ta kẹp chặt hai chân, ko muốn cho hắn đi ra. Trải qua một hồi vận động, Cao Phi cũng không còn bao nhiêu khí lực cùng ta giãy dụa, chỉ là cau mày nhìn ta. Ta ngón tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt hắn, giống như lần cuối cùng thấy hắn, nghiêm túc nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi, ngươi biết không?” Sau khi nói xong ta liền khóc, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt khóe mắt. Ta nói nhiều lần ta yêu hắn như vậy, nhưng có hay không một lần lòng hắn chân chính nghe được. Sau đó càng khóc càng lớn, càng đau khổ càng mệt mỏi, cuối cùng vẫn là buông hai chân ra, đem thân mình dời đi, để cho hắn trượt ra từ bên trong cơ thể của ta. Rốt cuộc vô cùng mệt mỏi liền ngủ mất.

Chương 6: Di chúc của ta, ta yêu ngươi
Ngày ba tháng ba Năm nay mùa xuân tựa hồ tới đặc biệt sớm. Thân thể ngày càng sa sút nên ta nhất định phải làm cho xong cái chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa nhất định phải làm tốt – - viết di chúc. Ta không muốn viết di chúc, trên mặt di chúc của ta chỉ có năm chữ, đó chính là, Cao Phi, ta yêu ngươi. Ta nghĩ ta sẽ là người duy nhất trên thế giới viết di chúc như vậy. Ta nghĩ sau khi ta chết đây là cách duy nhất có thể thay ta nói dùm với Cao Phi, ta yêu hắn. Chính là ta vẫn phải xử lý đống di sản khổng lồ của cha ta để lại. Bất kể là tiền hay những tài sản khác đều vô số. Ta không biết di sản của ta cụ thể có bao nhiêu, nhưng nếu như thật suy nghĩ một chút, nói ko chừng ta chính là người giàu nhất thành phố A. Ta đem công ty của cha giao toàn bộ cho một người trẻ tuổi trước đây cha đã đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
167/1334