Tiểu thuyết Một Đêm, Một Ngày, Một Đời-full
Lượt xem : |
sương mù, chúng ta đi quanh một vòng, ta muốn đến ngọn núi cao nhất thành phố cùng người ta yêu nhất, ta nghe nói núi Ly Thiên gần đây, như vậy sẽ ko mất quá nhiều thời gian. Ta hà hơi lên kính, nhìn thấy thành phố trước mắt bỗng chốc biến thành ảo ảnh loang lổ. Ta dùng máy ảnh chụp hình lại. Gió hây hây thổi, xung quanh là cỏ cây, bên cạnh là người ta yêu, ta đem ảnh chụp kẹp trong cuốn thơ. Ta chuẩn bị di ảnh hoàn mỹ nhưng ko đưa cho Cao Phi. Cao Phi đem xe dừng ở đỉnh núi, bốn phía yên tĩnh lạnh buốt, không có ánh trăng, ko có ánh mặt trời, chỉ có ánh mắt của hắn. Hắn nhìn ta, ta mỉm cười. Chúng ta xuống xe chờ mặt trời mọc, ta lấy quyển thơ đưa cho Cao Phi đọc, một câu lại một câu. Bên cạnh ko có bất kỳ ai, trước mắt là ngọn núi cùng sương mù, chúng ta như đang ở một thế giới khác. Ta đọc Lý Dục Ô Dạ Đề, Tư Mã Quang Tây Giang Nguyệt, Chu Bang Ngạn Giải Liên Hoàn, Hạ Chú Thanh Ngọc Án. Tất cả chuyện thơ, từ khóe miệng sung mãn của ta bật ra, ta nghĩ như vậy rất hay. Ta nói với Cao Phi, ta không cầu kiếp sau chỉ cần kiếp này, thậm chí sẽ không cần trọn kiếp này của ngươi. Cao Phi cuối cùng sẽ như người bình thường, mà ta đã không còn ở nhân thế, không hưởng thọ linh. Ta đem bài thơ ‘Đêm hôm đó’ của Thương Ương Gia Thố đọc cho Cao Phi nghe. Đọc được nửa chừng ta đã không còn khí lực. Ta nói: “Cao Phi, ta mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, ngươi không nên đánh thức ta. Nếu không, ta quyết định không để ý tới ngươi nữa.” Cao Phi thân thể cứng ngắc mà ấm áp, đem ta ôm vào trong ngực. Nói một tiếng được. Ta nghĩ đây là lần cuối cùng có thể cảm giác thân mật cùng hắn, ta dựa vào ngực hắn, cúi đầu nức nở. Cao Phi, lúc mặt trời xuất hiện, ngươi không nên nhìn ta. Cao Phi gật gật đầu. Lúc trăng sáng xuất hiện, ngươi cũng không nên nhìn ta. Hắn gật đầu. Ta nói Cao Phi, ta rất thích lời ngươi buổi sáng hôm đó nói với ta. Ta dần dần thực mệt mỏi, cuối cùng nhắm mắt lại. Ta nhìn thấy ánh mặt trời xuất hiện trước mắt, màu vàng kim rực rỡ thấm vào sông núi, thân thể dần dần nặng nề, linh hồn bắt đầu bay lượn. Ta quay đầu lại nhìn Cao Phi, trên tay Cao Phi là quyển thơ ‘Đêm hôm đó’ của Thương Ương Gia Thố và tấm ảnh chụp kẹp phía trong của ta. Một cái chớp mắt, ta Phi Vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì bảo hộ ngươi bình an hỉ nhạc… Ta tất cả một đêm một ngày một đời chỉ vì Cao Phi, chỉ vì một cái trong nháy mắt kia…
Chương 14: Nàng nói, lúc mặt trời xuất hiện, ko nên nhìn nàng
Nàng nói, lúc mặt trời xuất hiện, ko nên nhìn nàng; lúc trăng sáng xuất hiện, không nên nhìn nàng. Ta vì vậy làm theo, lúc mặt trời xuất hiện, ta ko nhìn nàng; lúc trăng sáng xuất hiện, ta vẫn không nhìn nàng. Ta luôn luôn để nàng ngồi trong lòng ta, thân thể nàng không lạnh mà còn có chút hơi ấm, chỉ là trở nên không còn bất kỳ khí lực. Đầu của nàng rủ xuống, ta đỡ dậy, lại rủ xuống, lại đỡ dậy, như vậy lặp đi lặp lại ba lần, ta không còn nghị lực tiếp tục. Chờ mặt trời một lần nữa xuất hiện, ta ôm lấy nàng, đặt ở chỗ ngồi kế bên, thắt dây an toàn cho nàng. Ta lái ô tô về nhà, đem nàng đặt trên giường. Đột nhiên trong lúc đó, ta không biết cần phải làm gì? Ta ở trong phòng băn khoăn, ta nghĩ ta cần phải gọi điện thoại, cần phải thông báo cho mọi người A Du đã chết rồi, ta còn phải chuẩn bị tang lễ. Người đầu tiên ta gọi điện là cha mẹ của ta, nhận điện thoại là cha. Ta ngồi ở mép giường, phía sau là Hà Du Cẩn điềm tĩnh, ta thanh âm bình thản nói: “Cha, A Du chết rồi.” Cha ta ở bên kia trầm mặc, thật lâu không nói gì, điện thoại không lâu bị mẹ ta đoạt lấy, có thể nàng đã biết, nàng nói: “Cao Phi, ngươi trở về một chuyến đi!” Ta đáp ứng nàng, cúp điện thoại, ta nghĩ ta cần có người giúp đỡ tổ chức tang lễ. Ta lại gọi điện cho đồng nghiệp, bọn họ tựa hồ cũng khó tin nhưng tất cả đều nói ta bớt đau buồn đi. Ta thay đổi quần áo chuẩn bị ra cửa, ta đứng ở đầu giường nhìn A Du, dung mạo nàng vẫn như cũ, chỉ là ko có huyết sắc. Ta đem quyển thơ nàng cho ta đặt ở tủ đầu giường, bất ngờ phát hiện ra một tấm ảnh ở phía cuối. Trong ảnh nàng đùa nghịch với gió núi, trong mắt tạo nên những đường vân, khuôn mặt mỉm cười. Ta vuốt ảnh chụp, trong lòng thầm đọc một câu kia, một cái chớp mắt, ta Phi Vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì bảo hộ ngươi bình an hỉ nhạc… Ta nghĩ đây là giấc mơ cuối cùng của nàng. Ta đem ảnh chụp để xuống, dựa theo phương thức của nàng tự thắt cà vạt cho mình. Ta đã một ngày một đêm ko ngủ, ko có sức lực để lái xe, ta ra ngoài gọi xe. Từ thành đông đến thành tây, bởi vì kẹt xe suốt làm ta mất đến hai giờ. Ta dùng chìa khóa mở cửa, cha mẹ đang ngồi trong phòng khách, mái tóc hoa râm là bằng chứng cho năm tháng Trên tay mẹ cầm một tờ văn kiện, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta. Ta tiếp nhận, đây là giấy chuyển nhượng một phần bất động sản cùng tài sản, cha mẹ ta đã trở thành chủ ngôi biệt thự của A Du. Mẹ mở miệng nói với ta, “Ta không biết cái này thời điểm nào lưu lại, nếu nàng đi rồi, mượn ngươi hãy xử lý. Chúng ta không thể nhận thứ này.” Ta từ trong nhà đi ra, cũng không cầm theo tờ văn kiện kia. Một khắc thang máy khép lại, ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Du lần đầu tiên gặp, nàng nói, “Hi! Nhĩ hảo, ta là Hà Du Cẩn, rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu.” Nhưng là, nàng không chỉ làm bằng hữu của ta, phá hư gia đình cùng tình yêu của ta mà còn trở thành vợ của ta. Tựa như ta nói với nàng, có vài người chính là đáng ghét như vậy nhưng sau khi rời đi lại để cho người ta đau đến tê tâm liệt phế. Ta cũng không biết, người sẽ đến nhanh như vậy. Thời điểm ta vừa đến cửa nhà đã có một nhóm người mặc tây trang màu đen xách theo cái rương đứng trước cửa nhà, nhìn thấy ta bọn họ chào hỏi nói: “Cao tiên sinh, nhĩ hảo, chúng ta là người Hà lão tiên sinh trước đây phân phó đến lo liệu tang lễ của Hà tiểu thư.” Miệng rất khát, ta đun nước uống. cha của A Du so với nàng thực lý trí, ông đã sớm dự liệu được ta sẽ ko thương nữ nhi của ông, cho nên vì không để cho nàng phải chịu ủy khuất đã chuẩn bị tất cả cho A Du. Ta nhìn bọn họ trước mắt ta lau người cho A Du, thay quần áo, trang điểm. Ta nhìn A Du vô cùng yên lặng, so với nàng ngày xưa thực yên lặng. Số người đến phúng viếng A Du rất nhiều, điểm này ta có chút ko ngờ. Giúp đỡ quản lý tang lễ còn có một người gọi là Sở Vân, người nọ mặt mày mục tú, chính trực mà kiên cường, hắn ngẩn người nhìn thi thể A Du, hồi lâu có lệ lưu lại. Ko hỏa tang thi thế, đây là di ngôn của cha A Du mà hãy chôn cất bên cạnh ông, một người cha đến chết vẫn bảo vệ nữ nhi của mình. Rất nhanh luật sư cũng đến nhà tuyên đọc di chúc, ta nghĩ kỳ thật ta cũng ko thiếu nợ A Du cái gì hết. Mọi thứ đều đã làm tốt. Cái gì đều đã làm tốt, ta không cần phải tham gia vào, chỉ cần tiếp nhận một cái tin nàng đã chết mà thôi, tựa như máy thu tiếp nhận sóng mỗi ngày. Nàng không để lại bất cứ tài sản gì cho ta, công ty, cổ phiếu, công trái cùng bất động sản toàn bộ để lại cho Sở Vân, nam nhân trước kia rơi lệ vì nàng. Tiển gửi ngân hàng cho cô nhi viện; nhà để lại cho cha mẹ ta; ngôi nhà chúng ta đang ở nàng ko có bất kỳ an bài nào. Luật sư chỉ nói ta có quyền ở lại và tùy ý ra vào. Nhưng là ta vẫn không ở lại, sau ngày thứ ba A Du chết, ta mang theo hành lý rời khỏi đó.
Chương 15: Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai
Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai. Ko nghi ngờ gì, tân nương chính là mối tình đầu của ta, người mà A Du đã bỏ ra bao công sức chia rẽ. Trong thời gian đó, nàng ko yêu một ai khác, có lẽ nàng đang đợi ta.Ngày đó, nàng cùng một quản đốc nhà máy ăn cơm, trong bữa cơm nàng uống hơi nhiều, lúc rời đi ko hiểu sao lại nói năng lỗ mãng, động tay động chân với người ta. Còn sót lại một chút lý trí, nàng gọi điện thoại cho ta đến đón nàng. Vì ta là một nam nhân, hiển nhiên lúc này ko thể từ chối. Ta lái xe đến đón nàng. Dưới ngọn đèn đường, ta nhìn nàng khuôn mặt mệt mỏi chật vật ngồi xổm ở lối đi bộ, đầu tóc rối bời, rõ ràng có dấu vết giằng co hoặc là đánh nhau. Ta đi lên phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương. Ta ngồi xổm xuống định an ủi nàng, bất quá còn chưa mở miệng, nàng đã mở rộng hai tay bất ngờ ôm lấy ta. Nàng khóc thút thít trong ngực ta như một đứa trẻ muốn làm cho người ta yêu thương. Sau đó nàng nói: “Phi, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được ko? Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm, cũng trải qua nhiều giày vò rồi.” Trên thế giới này chỉ có nàng gọi ta là Phi, giống như là xưng hô một cách đặc biệt thân mật. A Du cũng chỉ gọi cả tên ta là Cao Phi. Cho dù thời điểm ân ái nàng cũng gọi như vậy, giống như một cách suy nghĩ đặc biệt. Ta ôm nàng vào trong ngực, ta nói chúng ta sẽ ở bên nhau. Nam nhân phải có tự giác, giống như nữ nhân nhất định phải có tự trọng. Vì vậy, ngày hôm sau ta đến Châu Bảo Hành mua một chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra. Ta cảm thấy có chút hơi lớn, hơn nữa có chút khoa trương. Nhưng sau khi nghe người bán hàng thuyết phục, ta cảm thấy mua nó ta liền có thể mua được hạnh phúc của cả thế giới. Vì vậy ta kêu nàng gói lại. Ta nghĩ khi đó A Du thực ngu ngốc, nếu như nàng có thể đem chiếc nhẫn vàng trắng bình thường đổi thành nhẫn kim cương năm ca-ra, có lẽ kết cục sẽ khác. Ta đến nhà trọ của nàng, vẫn là nơi năm năm trước chúng ta cùng nhau thuê. Ta đem chiếc nhẫn cho nàng, hơn nữa còn quỳ gối xuống, ta dễ dàng nói ra, ta yêu nàng, hi vọng nàng sẽ sống cùng ta. Nàng mặc bộ đồ ngủ Winnie the Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn chưa chải, mang theo ánh mắt ko thể tin được nhìn ta. Rồi nàng lập tức bật khóc, nói với ta nàng đồng ý. Ta đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay gầy gò của nàng, kích cỡ vẫn như năm năm trước đây, chỉ nàng có thể đeo vừa chiếc nhẫn này. Ta đến nay không biết kích cỡ nhẫn của A Du. Chiếc nhẫn bị nàng mang theo vào phần mộ, cả đời này ta cũng sẽ ko biết kích cỡ của nó. Hôn lễ của chúng ta cử hành ở khách sạn, thu hút khách mời từ bốn phương tám hướng. Thời điểm mục sư tuyên đọc lời thế, ta nhìn thấy nước mắt lóng lánh trong mắt nàng, lăn trên gò má phấn đào vô cùng động lòng người. Nữ nhân thích khóc, tựu như nam nhân thích hút thuốc. Giống như là thuốc phiện, nữ nhân dùng nước mắt làm nam nhân mê say, sau đó khi bị nam nhân vứt bỏ lại dùng nước mắt làm say chính mình. Ta lấy tay lau sạch nước mắt của nàng. Ta nghe thấy nàng thổ lộ bên tai ta, Phi ta yêu ngươi. Ta gật đầu mỉm cười, biểu đạt với tất cả khách mời sự yêu thương của mình đối với vợ. Chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam. Chúng ta thoải mái vui đùa, thỏa sức mỉm cười, còn có mỗi tối đều ân ái. Nửa tháng sau, chúng ta từ Nam Hải trở lại tiến vào nhà mới. Nhà mới là chúng ta cùng nhau mua, căn bản ko thể so sánh được với nhà của A Du. Nhưng nó cũng ko nhỏ, 148 thước vuông, một con số rất may mắn. Ta trên giường mới hôn tân nương, bàn tay tiến vào bên trong nội y của nàng cọ xát. Ta tuyệt không đứng đắn cũng không cần đứng đắn, ta nói với nàng nhiều chuyện trêu đùa, nàng bàn tay trắng mịn nắm thành quyền đánh ta, nói ta hạ lưu. Vì vậy, ta thật sự liền làm rất nhiều việc hạ lưu khó có thể nói thành lời. Sau khi kết hôn ba tháng, cuộc sống của chúng ta dần dần yên bình giống như lúc xưa.
Chương 16: Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác
Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác. Ta biết đó chỉ là ảo giác, nhưng nó lại rất chân thật. Mỗi lần cùng Giai Cảnh ân ái, ta bắt đầu cảm thấy có điểm không chân thực. Trái lại khi cùng A Du, mỗi lần ân ái cùng Giai Cảnh đều là ta chủ động. Ta biểu hiện với nàng những biểu hiện sắc dục đặc hữu của nam nhân, ta lấy tay từ từ vuốt ve thân thể của nàng. Ngón tay thô ráp của ta lưu lại dấu vết trên da thịt trắng mịn, ta rất tập trung. Còn có, vợ của ta, nàng biết hưởng thụ hơn so với A Du, nàng là người thừa hoan. Mà trong cuộc sống vợ chồng của ta và A Du, A Du luôn là người khơi mào, cũng là người thừa thụ. Thừa thụ cùng thừa hoan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại xác nhau một trời một vực. Ta nghĩ đáng đời A Du trước đây, nếu như nàng không chạm vào ta, ta cũng không cần hận nàng như vậy. Cho dù ko hận thân thể của nàng, ta cũng chán ghét nó. Nhưng ko ngờ là chỉ cần mỗi lần ta nhắm mắt lại, ngón tay ta đang ở trên người Giai Cảnh bỗng biến thành đang trên thân thể khô gầy của A Du. Trong đêm tối, dưới thảm lạnh như băng, nàng luôn có thể mặt dày mày dạn đè lên ta. Nàng rên hừ hừ, ta không để ý tới nàng, nàng cũng không e lệ, vẫn tiến thẳng đến. Một năm sau khi nàng chết ta thường nghĩ đến vấn đề này. Ta nghĩ, nếu như A Du chưa bao giờ chủ động, ta có thể muốn nàng hay ko. Sau đêm tân hôn, ta chán ghét nàng, hận nàng ko giống một nữ nhân đứng đắn, lại có thể hạ dược nam nhân. Chỉ là, ta luôn không có đáp án, vì vậy ta cũng ko nghĩ nữa. Ta cùng Giai Cảnh ân ái bắt đầu không tập trung, ta nghĩ có thể là do ta mệt mỏi. Gần đây công việc của ta rất mệt, có chút ko thuận lợi. Ta quyết định nửa tháng không đụng tới Giai Cảnh, cho đến một buổi tới đàm phán hợp tác thành công, ta mới gỡ bỏ lệnh cấm cho mình, quả nhiên, hết thảy đều như ta suy nghĩ, bất quá chỉ là ta mệt mỏi. Đêm hôm đó, chúng ta vô cùng hài hòa, Giai Cảnh sau khi thỏa mãn cười với ta, giống như tiểu quỷ thỏa mãn. Ta nhéo khuôn mặt n
Chương 14: Nàng nói, lúc mặt trời xuất hiện, ko nên nhìn nàng
Nàng nói, lúc mặt trời xuất hiện, ko nên nhìn nàng; lúc trăng sáng xuất hiện, không nên nhìn nàng. Ta vì vậy làm theo, lúc mặt trời xuất hiện, ta ko nhìn nàng; lúc trăng sáng xuất hiện, ta vẫn không nhìn nàng. Ta luôn luôn để nàng ngồi trong lòng ta, thân thể nàng không lạnh mà còn có chút hơi ấm, chỉ là trở nên không còn bất kỳ khí lực. Đầu của nàng rủ xuống, ta đỡ dậy, lại rủ xuống, lại đỡ dậy, như vậy lặp đi lặp lại ba lần, ta không còn nghị lực tiếp tục. Chờ mặt trời một lần nữa xuất hiện, ta ôm lấy nàng, đặt ở chỗ ngồi kế bên, thắt dây an toàn cho nàng. Ta lái ô tô về nhà, đem nàng đặt trên giường. Đột nhiên trong lúc đó, ta không biết cần phải làm gì? Ta ở trong phòng băn khoăn, ta nghĩ ta cần phải gọi điện thoại, cần phải thông báo cho mọi người A Du đã chết rồi, ta còn phải chuẩn bị tang lễ. Người đầu tiên ta gọi điện là cha mẹ của ta, nhận điện thoại là cha. Ta ngồi ở mép giường, phía sau là Hà Du Cẩn điềm tĩnh, ta thanh âm bình thản nói: “Cha, A Du chết rồi.” Cha ta ở bên kia trầm mặc, thật lâu không nói gì, điện thoại không lâu bị mẹ ta đoạt lấy, có thể nàng đã biết, nàng nói: “Cao Phi, ngươi trở về một chuyến đi!” Ta đáp ứng nàng, cúp điện thoại, ta nghĩ ta cần có người giúp đỡ tổ chức tang lễ. Ta lại gọi điện cho đồng nghiệp, bọn họ tựa hồ cũng khó tin nhưng tất cả đều nói ta bớt đau buồn đi. Ta thay đổi quần áo chuẩn bị ra cửa, ta đứng ở đầu giường nhìn A Du, dung mạo nàng vẫn như cũ, chỉ là ko có huyết sắc. Ta đem quyển thơ nàng cho ta đặt ở tủ đầu giường, bất ngờ phát hiện ra một tấm ảnh ở phía cuối. Trong ảnh nàng đùa nghịch với gió núi, trong mắt tạo nên những đường vân, khuôn mặt mỉm cười. Ta vuốt ảnh chụp, trong lòng thầm đọc một câu kia, một cái chớp mắt, ta Phi Vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì bảo hộ ngươi bình an hỉ nhạc… Ta nghĩ đây là giấc mơ cuối cùng của nàng. Ta đem ảnh chụp để xuống, dựa theo phương thức của nàng tự thắt cà vạt cho mình. Ta đã một ngày một đêm ko ngủ, ko có sức lực để lái xe, ta ra ngoài gọi xe. Từ thành đông đến thành tây, bởi vì kẹt xe suốt làm ta mất đến hai giờ. Ta dùng chìa khóa mở cửa, cha mẹ đang ngồi trong phòng khách, mái tóc hoa râm là bằng chứng cho năm tháng Trên tay mẹ cầm một tờ văn kiện, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta. Ta tiếp nhận, đây là giấy chuyển nhượng một phần bất động sản cùng tài sản, cha mẹ ta đã trở thành chủ ngôi biệt thự của A Du. Mẹ mở miệng nói với ta, “Ta không biết cái này thời điểm nào lưu lại, nếu nàng đi rồi, mượn ngươi hãy xử lý. Chúng ta không thể nhận thứ này.” Ta từ trong nhà đi ra, cũng không cầm theo tờ văn kiện kia. Một khắc thang máy khép lại, ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Du lần đầu tiên gặp, nàng nói, “Hi! Nhĩ hảo, ta là Hà Du Cẩn, rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu.” Nhưng là, nàng không chỉ làm bằng hữu của ta, phá hư gia đình cùng tình yêu của ta mà còn trở thành vợ của ta. Tựa như ta nói với nàng, có vài người chính là đáng ghét như vậy nhưng sau khi rời đi lại để cho người ta đau đến tê tâm liệt phế. Ta cũng không biết, người sẽ đến nhanh như vậy. Thời điểm ta vừa đến cửa nhà đã có một nhóm người mặc tây trang màu đen xách theo cái rương đứng trước cửa nhà, nhìn thấy ta bọn họ chào hỏi nói: “Cao tiên sinh, nhĩ hảo, chúng ta là người Hà lão tiên sinh trước đây phân phó đến lo liệu tang lễ của Hà tiểu thư.” Miệng rất khát, ta đun nước uống. cha của A Du so với nàng thực lý trí, ông đã sớm dự liệu được ta sẽ ko thương nữ nhi của ông, cho nên vì không để cho nàng phải chịu ủy khuất đã chuẩn bị tất cả cho A Du. Ta nhìn bọn họ trước mắt ta lau người cho A Du, thay quần áo, trang điểm. Ta nhìn A Du vô cùng yên lặng, so với nàng ngày xưa thực yên lặng. Số người đến phúng viếng A Du rất nhiều, điểm này ta có chút ko ngờ. Giúp đỡ quản lý tang lễ còn có một người gọi là Sở Vân, người nọ mặt mày mục tú, chính trực mà kiên cường, hắn ngẩn người nhìn thi thể A Du, hồi lâu có lệ lưu lại. Ko hỏa tang thi thế, đây là di ngôn của cha A Du mà hãy chôn cất bên cạnh ông, một người cha đến chết vẫn bảo vệ nữ nhi của mình. Rất nhanh luật sư cũng đến nhà tuyên đọc di chúc, ta nghĩ kỳ thật ta cũng ko thiếu nợ A Du cái gì hết. Mọi thứ đều đã làm tốt. Cái gì đều đã làm tốt, ta không cần phải tham gia vào, chỉ cần tiếp nhận một cái tin nàng đã chết mà thôi, tựa như máy thu tiếp nhận sóng mỗi ngày. Nàng không để lại bất cứ tài sản gì cho ta, công ty, cổ phiếu, công trái cùng bất động sản toàn bộ để lại cho Sở Vân, nam nhân trước kia rơi lệ vì nàng. Tiển gửi ngân hàng cho cô nhi viện; nhà để lại cho cha mẹ ta; ngôi nhà chúng ta đang ở nàng ko có bất kỳ an bài nào. Luật sư chỉ nói ta có quyền ở lại và tùy ý ra vào. Nhưng là ta vẫn không ở lại, sau ngày thứ ba A Du chết, ta mang theo hành lý rời khỏi đó.
Chương 15: Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai
Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai. Ko nghi ngờ gì, tân nương chính là mối tình đầu của ta, người mà A Du đã bỏ ra bao công sức chia rẽ. Trong thời gian đó, nàng ko yêu một ai khác, có lẽ nàng đang đợi ta.Ngày đó, nàng cùng một quản đốc nhà máy ăn cơm, trong bữa cơm nàng uống hơi nhiều, lúc rời đi ko hiểu sao lại nói năng lỗ mãng, động tay động chân với người ta. Còn sót lại một chút lý trí, nàng gọi điện thoại cho ta đến đón nàng. Vì ta là một nam nhân, hiển nhiên lúc này ko thể từ chối. Ta lái xe đến đón nàng. Dưới ngọn đèn đường, ta nhìn nàng khuôn mặt mệt mỏi chật vật ngồi xổm ở lối đi bộ, đầu tóc rối bời, rõ ràng có dấu vết giằng co hoặc là đánh nhau. Ta đi lên phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương. Ta ngồi xổm xuống định an ủi nàng, bất quá còn chưa mở miệng, nàng đã mở rộng hai tay bất ngờ ôm lấy ta. Nàng khóc thút thít trong ngực ta như một đứa trẻ muốn làm cho người ta yêu thương. Sau đó nàng nói: “Phi, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được ko? Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm, cũng trải qua nhiều giày vò rồi.” Trên thế giới này chỉ có nàng gọi ta là Phi, giống như là xưng hô một cách đặc biệt thân mật. A Du cũng chỉ gọi cả tên ta là Cao Phi. Cho dù thời điểm ân ái nàng cũng gọi như vậy, giống như một cách suy nghĩ đặc biệt. Ta ôm nàng vào trong ngực, ta nói chúng ta sẽ ở bên nhau. Nam nhân phải có tự giác, giống như nữ nhân nhất định phải có tự trọng. Vì vậy, ngày hôm sau ta đến Châu Bảo Hành mua một chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra. Ta cảm thấy có chút hơi lớn, hơn nữa có chút khoa trương. Nhưng sau khi nghe người bán hàng thuyết phục, ta cảm thấy mua nó ta liền có thể mua được hạnh phúc của cả thế giới. Vì vậy ta kêu nàng gói lại. Ta nghĩ khi đó A Du thực ngu ngốc, nếu như nàng có thể đem chiếc nhẫn vàng trắng bình thường đổi thành nhẫn kim cương năm ca-ra, có lẽ kết cục sẽ khác. Ta đến nhà trọ của nàng, vẫn là nơi năm năm trước chúng ta cùng nhau thuê. Ta đem chiếc nhẫn cho nàng, hơn nữa còn quỳ gối xuống, ta dễ dàng nói ra, ta yêu nàng, hi vọng nàng sẽ sống cùng ta. Nàng mặc bộ đồ ngủ Winnie the Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn chưa chải, mang theo ánh mắt ko thể tin được nhìn ta. Rồi nàng lập tức bật khóc, nói với ta nàng đồng ý. Ta đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay gầy gò của nàng, kích cỡ vẫn như năm năm trước đây, chỉ nàng có thể đeo vừa chiếc nhẫn này. Ta đến nay không biết kích cỡ nhẫn của A Du. Chiếc nhẫn bị nàng mang theo vào phần mộ, cả đời này ta cũng sẽ ko biết kích cỡ của nó. Hôn lễ của chúng ta cử hành ở khách sạn, thu hút khách mời từ bốn phương tám hướng. Thời điểm mục sư tuyên đọc lời thế, ta nhìn thấy nước mắt lóng lánh trong mắt nàng, lăn trên gò má phấn đào vô cùng động lòng người. Nữ nhân thích khóc, tựu như nam nhân thích hút thuốc. Giống như là thuốc phiện, nữ nhân dùng nước mắt làm nam nhân mê say, sau đó khi bị nam nhân vứt bỏ lại dùng nước mắt làm say chính mình. Ta lấy tay lau sạch nước mắt của nàng. Ta nghe thấy nàng thổ lộ bên tai ta, Phi ta yêu ngươi. Ta gật đầu mỉm cười, biểu đạt với tất cả khách mời sự yêu thương của mình đối với vợ. Chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam. Chúng ta thoải mái vui đùa, thỏa sức mỉm cười, còn có mỗi tối đều ân ái. Nửa tháng sau, chúng ta từ Nam Hải trở lại tiến vào nhà mới. Nhà mới là chúng ta cùng nhau mua, căn bản ko thể so sánh được với nhà của A Du. Nhưng nó cũng ko nhỏ, 148 thước vuông, một con số rất may mắn. Ta trên giường mới hôn tân nương, bàn tay tiến vào bên trong nội y của nàng cọ xát. Ta tuyệt không đứng đắn cũng không cần đứng đắn, ta nói với nàng nhiều chuyện trêu đùa, nàng bàn tay trắng mịn nắm thành quyền đánh ta, nói ta hạ lưu. Vì vậy, ta thật sự liền làm rất nhiều việc hạ lưu khó có thể nói thành lời. Sau khi kết hôn ba tháng, cuộc sống của chúng ta dần dần yên bình giống như lúc xưa.
Chương 16: Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác
Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác. Ta biết đó chỉ là ảo giác, nhưng nó lại rất chân thật. Mỗi lần cùng Giai Cảnh ân ái, ta bắt đầu cảm thấy có điểm không chân thực. Trái lại khi cùng A Du, mỗi lần ân ái cùng Giai Cảnh đều là ta chủ động. Ta biểu hiện với nàng những biểu hiện sắc dục đặc hữu của nam nhân, ta lấy tay từ từ vuốt ve thân thể của nàng. Ngón tay thô ráp của ta lưu lại dấu vết trên da thịt trắng mịn, ta rất tập trung. Còn có, vợ của ta, nàng biết hưởng thụ hơn so với A Du, nàng là người thừa hoan. Mà trong cuộc sống vợ chồng của ta và A Du, A Du luôn là người khơi mào, cũng là người thừa thụ. Thừa thụ cùng thừa hoan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại xác nhau một trời một vực. Ta nghĩ đáng đời A Du trước đây, nếu như nàng không chạm vào ta, ta cũng không cần hận nàng như vậy. Cho dù ko hận thân thể của nàng, ta cũng chán ghét nó. Nhưng ko ngờ là chỉ cần mỗi lần ta nhắm mắt lại, ngón tay ta đang ở trên người Giai Cảnh bỗng biến thành đang trên thân thể khô gầy của A Du. Trong đêm tối, dưới thảm lạnh như băng, nàng luôn có thể mặt dày mày dạn đè lên ta. Nàng rên hừ hừ, ta không để ý tới nàng, nàng cũng không e lệ, vẫn tiến thẳng đến. Một năm sau khi nàng chết ta thường nghĩ đến vấn đề này. Ta nghĩ, nếu như A Du chưa bao giờ chủ động, ta có thể muốn nàng hay ko. Sau đêm tân hôn, ta chán ghét nàng, hận nàng ko giống một nữ nhân đứng đắn, lại có thể hạ dược nam nhân. Chỉ là, ta luôn không có đáp án, vì vậy ta cũng ko nghĩ nữa. Ta cùng Giai Cảnh ân ái bắt đầu không tập trung, ta nghĩ có thể là do ta mệt mỏi. Gần đây công việc của ta rất mệt, có chút ko thuận lợi. Ta quyết định nửa tháng không đụng tới Giai Cảnh, cho đến một buổi tới đàm phán hợp tác thành công, ta mới gỡ bỏ lệnh cấm cho mình, quả nhiên, hết thảy đều như ta suy nghĩ, bất quá chỉ là ta mệt mỏi. Đêm hôm đó, chúng ta vô cùng hài hòa, Giai Cảnh sau khi thỏa mãn cười với ta, giống như tiểu quỷ thỏa mãn. Ta nhéo khuôn mặt n
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
37/5062