Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full
Lượt xem : |
g chính là chuyện này, nếu là trộm, không thể chỉ có mỗi Thịt Viên bị mất, trên xe của cô còn có thứ tốt hơn.
"Tôi nghi là Tống Minh Huy làm, bởi vì trước đây anh ta đã từng tới nhà đòi Thịt Viên, tôi không đồng ý, nhưng... nhưng mà không có chứng cứ..."
Lý Nhiên Nhiên lập tức nổi cơn điên, "Mẹ kiếp cái tên đê tiện này, mình đi tìm anh ta!"
Tiết Khải vội vàng kéo cô ấy lại, "Em bình tĩnh một chút có được không, Tiểu Đường đã nói không có chứng cứ rồi, cho dù là anh ta thì sao, em đi tìm Tống Minh Huy, anh ta không thừa nhận thì em có thể làm được gì? Con gái bọn em mỗi khi gặp phải chuyện gì là mất hết lý trí!"
"Hừ, vậy anh có cách gì hay, chỉ biết đứng đó nói!"
"Tất nhiên là anh có cách rồi!" Tiết Khải có chút đắc ý liếc nhìn cô.
"Vậy còn không mau nói đi, anh không thấy Tiểu Đường khổ sở đến thế nào sao mà còn ậm ờ mãi!"
Tiết Khải vội vàng đầu hàng, "Bãi đỗ xe có có cameras ghi hình đó em yêu à!"
"A, đúng vậy, có cameras ghi hình, Tiểu Đường chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Đường đã chạy biến đi mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Khóe miệng Lý Nhiên Nhiên co quắp lại đứng nhìn bóng dáng người con gái vừa chạy đi chỉ để lại hơi gió, cảm thán không ngờ dáng người Tô Tiểu Đường như vậy mà tốc độ lại có thể nhanh đến kinh người như thế...
***
Phòng an ninh.
Lý Nhiên Nhiên nhìn vào băng ghi hình tức giận đến mức nhịn không được thốt ra lời thô tục, nói: "Mình biết chắc chắn là đôi cẩu nam nữ này!"
Trong băng ghi hình, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết hai người hợp lực mang Thịt Viên nhét vào cốp xe sau của bọn họ, Tô Tiểu Đường nhìn cảnh ấy, móng tay ghim vào lòng bàn tay thật sâu, cho dù chỉ số thông minh của Phương Cảnh Thâm có cao bao nhiêu đi nữa, chỉ là một con cún thì làm sao đủ sức lực để chống lại hai người trưởng thành!
"Đây quả thực là trộm cắp một cách trắng trợn! Báo cảnh sát đi!"
Tiết Khải lại không đồng ý, "Cún này là lúc Tống Minh Huy và Tiểu Đường còn yêu nhau đã cùng mua, còn về chuyện khi đó là ai trả tiền bây giờ có lật lại cũng không có đủ cơ sở, cho dù mang đến cảnh sát thì họ cũng sẽ khuyên mọi người tự tìm cách hòa giải thôi!"
Tô Tiểu Đường cắn môi, "Mình đi tìm anh ta."
Lý Nhiên Nhiên cầm tay cô: "Mình đi cùng cậu!"
Tiết Khải lấy điện thoại di động ra: "Anh gọi điện thoại hỏi thử xem bọn họ đang ở đâu."
***
Suốt quãng đường đi Tô Tiểu Đường liên tục gọi điện thoại cho Tống Minh Huy, từ đầu đến cuối đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy, một lúc sau thì báo trạng thái tắt máy.
"Nhất định là có tật giật mình! Nếu không tại sao phải tắt máy!" Lý Nhiên Nhiên căm hận nói.
Ba người dựa theo địa chỉ tìm được đến nơi, bấm chuông một lúc lâu mà chẳng có động tĩnh gì, nhưng không giống như đang cố tình không mở cửa, bấm chuông một lúc lâu vẫn không có ai đi ra.
"Hay là vẫn chưa về?" Tiết Khải nói.
"Đứng đây đợi đi, cho dù không chịu ra hay là vẫn chưa về, lúc nào đó rồi cũng phải xuất hiện!"
Tô Tiểu Đường nóng vội đến mức người đầy mồ hôi, lúc bình tĩnh lại thì cả người vô cùng lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn không có sức lực, "Mình ở lại đây chờ là được rồi, các cậu về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai còn phải đi làm."
Lý Nhiên Nhiên khoác tay cô, "Như vậy sao được, một mình cậu ở lại sẽ bị ức hiếp đến chết mất!"
Tô Tiểu Đường cong khóe miệng một cái tự giễu, "Mình thật vô dụng... Nhiên Nhiên, có phải mình làm người thất bại lắm không? Đã béo vậy rồi, người lại còn ngu ngốc, bây giờ ngay cả một con cún cũng không bảo vệ được, mình mới thật sự là không có tư cách làm người..."
"Nói bậy bạ gì đó, người làm sai rõ ràng là người khác, sao cậu lại mang mọi chuyện đổ hết lên đầu bản thân!"
Đợi một mạch hơn hai tiếng đồng hồ, Tiết Khải nghĩ bị một con chó hành hạ đến vậy thật sự có chút khoa trương, dù sao cũng biết chó là do bọn họ bắt đi rồi, ngày mai quay lại cũng giống nhau mà, thế nhưng anh lại không dám nói những lời này ngay trước mặt một người làm nô lệ cho chó như Tô Tiểu Đường, đành phải chịu khó cùng nhau đứng chờ.
Lại đợi không biết bao lâu, cửa thang máy mở ra, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết cuối cùng cũng đã trở về, hai người bọn họ nhìn thấy ba người đứng trước cửa vô cùng ngạc nhiên.
Tô Tiểu Đường vội vàng xem xét xung quanh, nhìn một lượt phía sau bọn họ, thế nhưng lại không nhìn thấy Thịt Viên.
Bộ dạng mềm yếu mới vừa rồi đều biến mất, giống như một con nhím đang chuẩn bị xù lông, mặt lạnh lùng chất vấn: "Thịt Viên đâu rồi?"
Tống Minh Huy nhíu mày, "Thịt Viên nào? Không biết cô đang nói cái gì!"
"Không biết tôi đang nói cái gì?" Tô Tiểu Đường nắm lấy tay anh ta, quan sát mớ băng gạc bó trên mu bàn tay anh ta, "Vậy anh nói cho tôi biết đây là cái gì?"
"Nói thì nói, làm gì táy máy tay chân!" Lâm Tuyết đứng bên cạnh đẩy cô ra, đương nhiên, Tô Tiểu Đường không nhúc nhích tí nào, ngược lại cô ta còn bị đẩy lùi về sau mấy bước.
Tô Tiểu Đường hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo trở lại, "Tôi đã xem cameras ghi hình, mang Thịt Viên trả lại cho tôi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Lâm Tuyết thấy mọi chuyện bị vạch trần không hề sợ hãi đáp trả, "Thật buồn cười, bọn tôi không trả cô có thể làm gì?"
"Hành vi trộm cún của hai người, tôi đã lấy điện thoại ghi lại, nếu như không muốn sáng sớm ngày mai toàn bộ mọi người trong công ty biết chuyện hai người đã làm, xin đem Thịt Viên trả lại cho tôi."
Hoàn toàn không ngờ cô có thể sử dụng cách này, Lâm Tuyết nổi giận, "Cô dám!"
Vẻ mặt Tống Minh Huy trở nên chán nản, oán giận, "Anh đã nói không nên làm như vậy, em cứ bám theo anh làm loạn! Bây giờ thì hay rồi!"
"Còn không phải vì anh vô dụng sao, tôi chẳng qua chỉ muốn một con chó anh cũng không giải quyết được, bây giờ còn đến trách tôi, anh có còn là đàn ông không!"
Lý Nhiên Nhiên kích động kéo áo Tô Tiểu Đường, "Cậu ghi lại lúc nào vậy, thật là quá đẹp mắt ~ "
Tiết Khải thở dài nói: "Thỏ nổi giận cũng có thể cắn người! Tôi khuyên hai người nên mang cún trả lại đi, đều là bạn học với nhau, cần gì chứ! Tống Minh Huy, nếu như cậu vẫn còn là đàn ông thì đừng làm chuyện thất đức vậy nữa!"
Mặt Tống Minh Huy đen lại, trầm giọng nói: "Con chó không ở chỗ chúng tôi!"
Trong lòng Tô Tiểu Đường trở nên căng thẳng, "Anh có ý gì?"
Lâm Tuyết vội vàng nói tiếp: "Nó tự mình chạy mất rồi!"
Nếu là Phương Cảnh Thâm, thật sự có thể tự mình bỏ trốn, Tô Tiểu Đường lại hỏi, "Nó chạy đi đâu?"
Lâm Tuyết không nhịn được nói: "Làm sao tôi biết được! Tránh ra, tôi phải về ngủ!"
Tô Tiểu Đường ngăn cô ta lại, "Cô nói rõ cho tôi biết."
Tống Minh Huy biết Tô Tiểu Đường nổi nóng thật rồi, rất sợ cô đả thương Lâm Tuyết, bước lên phía trước ôm Lâm Tuyết vào trong ngực, giải thích: "Tiểu Đường, chúng tôi không biết, xe vừa đến tiểu khu, vừa bước xuống thì nó đã chạy mất dạng, chúng tôi đuổi theo không kịp!"
Lý Nhiên Nhiên chống nạnh hét lên: "Các người hại cún của Tiểu Đường chạy mất lẽ nào lại cho qua như vậy? Còn muốn về ngủ? Còn có loại người vô sỉ thế này sao!"
Tiết Khải phụ họa: "Ít ra cũng phải cùng nhau đi tìm!"
"Đã trễ thế này đi đâu tìm, một con chó chạy loạn khắp nơi biết chỗ nào mà tìm, tìm được mới là lạ! Không phải chỉ là một con chó sao? Nhìn cô lo lắng vậy, chưa bao giờ thấy cô có bộ dạng thế này, ngày mai tôi bảo người mua cho cô một con khác đắt tiền hơn được chưa! Các người còn làm phiền mãi không buông tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Mau tránh ra!" Lâm Tuyết kéo Tống Minh Huy chen qua ba người đi vào nhà đóng sầm cửa lại.
Suýt chút nữa Lý Nhiên Nhiên bị ván cửa đụng vào mũi, vẻ mặt như không thể tin được: "Mẹ kiếp, cô ta báo cảnh sát? Đã từng gặp người không biết xấu hổ, vẫn chưa thấy qua người nào lại không biết xấu hổ đến vậy!"
"Nếu cô ta đã nói bồi thường, vậy chờ ngày mai thử xem sao?" Tiết Khải mở miệng nói.
Tô Tiểu Đường gật đầu: "Ừ, ngày mai rồi tính, các cậu về trước đi!"
Lý Nhiên Nhiên nhíu mày, "Cho qua dễ vậy sao? Thịt Viên đáng yêu như vậy, thật sự quá đáng tiếc, ngày mai mình và cậu cùng nhau đi tìm thử, tuy là khả năng tìm được có thể hơi thấp..."
"Được, cảm ơn cậu Nhiên Nhiên!"
Tô Tiểu Đường bình tĩnh lái xe chở Lý Nhiên Nhiên và Tiết Khải về nhà, sau khi nhìn hai người lên lầu, lập tức khởi động, tăng tốc độ 120km/h.
Cô đã gây phiền phức cho Lý Nhiên Nhiên nhiều lắm rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa, hơn nữa, cô hiểu, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào hiểu được tại sao lại không thể tìm được Thịt Viên, cô cũng không thể nào giải thích được.
Chương 20
Tô Tiểu Đường bắt đầu lái xe tìm ở các vùng gần Nam Uyển, sau đó lại tìm ở các xa hơn, mở rộng nơi tìm kiếm, trong lúc lo lắng Phương Cảnh Thâm tự mình chạy về nhà, nên quay về tìm kiếm một hai lần vẫn không có kết quả.
Đến tối hôm sau, Lý Nhiên Nhiên điện thoại cho cô, "Tiểu Đường, cậu đang ở đâu vậy? Hết giờ làm mình đến tìm cậu, sao trong nhà không có ai?"
"Chờ mình một chút, mình về ngay."
"Ừm, vậy được."
Kết quả, lúc Tô Tiểu Đường trở về, Lý Nhiên Nhiên trông thấy cô lại càng hoảng sợ, "Ông trời của tôi ơi, sao sắc mặt cậu lại khó coi đến thế này? Lẽ nào đêm qua cậu không ngủ cứ đi tìm suốt sao?"
Tô Tiểu Đường không để tâm, vừa vào cửa đã lật đà lật đật đi rót nước uống, sau đó mở máy vi tính ra lộc cộc gõ chữ.
Lý Nhiên Nhiên tiến tới, thấy trên diễn đàn, weibo, teiba của cô đều có thông báo tìm cún.
Trước đây weibo của Tô Tiểu Đường rất yên ắng, lúc cô và Thịt Viên cùng nhau vận động giảm béo có người chụp hình lại đăng lên, weibo của cô dần được nhiều người biết đến, trong khoảng thời gian ngắn lượt theo dõi trên weibo tăng mạnh, bây giờ đã có hơn hai vạn, vậy nên thông báo tìm cún vừa đăng lên đã có rất nhiều người chia sẻ, thậm chí cũng không ít người đăng lên weibo chính thức.
Lý Nhiên Nhiên không dám quấy rầy cô, ngồi một bên im lặng nhìn cô, mở điện thoại di động đăng nhập weibo, trên tường đều là bài đăng của Tô Tiểu Đường, thấy gợi ý tìm cún trong bình luận đã hơn một ngàn, ngay cả weibo của đội cứu hỏa cũng đăng thông báo: "Tôi không tin! Thịt Viên mất tích rồi, cho dù chủ nhân của nó đi lạc thì nó cũng không thể nào đi lạc được, hy vọng Thịt Viên thông minh có thể tự mình tìm đường trở về, nếu không cả bọn Lôi Đình chúng tôi sẽ phải cô đơn rồi" .
Ôi, bình luận thật là hay! Nhưng mà Lôi Đình là ai?
Lý Nhiên Nhiên tò mò mở weibo đội cứu hỏa, Tô Tiểu Đường nhìn thấy tài khoản chia sẻ trước đó đặt ảnh đại diện là một chú cún có gương mặt giống Thịt Viên và một chú chó cảnh vụ chụp chung với nhau, trong hình vẻ mặt Thịt Viên nghiêm túc, chú chó cảnh vụ đang đứng thè lưỡi ngây ngốc nhìn nó, điều quan trọng là người đàn ông đứng trong góc ảnh chụp là ai, thật cool...
Lý Nhiên Nhiên lại lướt một lúc, thấy có một số fans hâm mộ chỉ trích Tô Tiểu Đường quá sơ ý không quan tâm thú cưng, thế nên không nhịn được phản bác "Không biết thì đừng nói lung tung! Tiểu Đường vì tìm Thịt Viên từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ngủ đến cả cơm cũng chưa ăn, hơn nữa lần này không phải là lơ là! Thịt Viên là bị trộm mất!"
Bình luận vừa đăng lên lập tức mọi người đều vây vào hỏi chuyện gì đã xảy ra, Lý Nhiên Nhiên không giữ được miệng mình nên gõ lộc cộc trả lời ngọn nguồn, vì vậy chuyện vứt bỏ cún cưng lại trở thành chuyện "Vật cưng trước kia là cực phẩm" cẩu huyết như vậy, độ quan tâm trong chớp mắt lại tăng cao. Sau cùng chuyện tìm cún lan rộng khắp thành phố, có người tìm được vài chú chó đi lạc, chỉ là không có con nào giống Thịt Viên.
Lý Nhiên Nhiên đi ra ngoài gọi thức ăn cho Tô Tiểu Đường, thế nhưng Tô Tiểu Đường vẫn không quan tâm, cứ lướt web nhìn từng dòng tin tức đăng trên đó, chẳng ăn uống gì. Lý Nhiên Nhiên nhìn cô thở dài, hóa ra đêm qua cậu ấy chỉ cố bày ra bộ dạng bình tĩnh để bọn họ yên tâm quay về nhà nghỉ ngơi, người như Tiểu Đường thật sự không biết nên nói gì cho phải, có chuyện gì cũng tự bản thân gánh lấy, chuyện của người khác thì cô ấy có thể giúp đỡ tận tình, nhưng chuyện của mình thì lại không muốn gây phiền phức cho người khác.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Nhiên Nhiên đi ra mở cửa, nhìn thấy Tống Minh Huy dáng vẻ người không ra người đứng ngay trước cửa.
"Anh còn dám đến đây?" Lý Nhiên Nhiên trừng anh ta.
Tống Minh Huy không quan tâm cười cười, xem cô như không khí: "Tôi đến đền chó!"
Lý Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn ch
"Tôi nghi là Tống Minh Huy làm, bởi vì trước đây anh ta đã từng tới nhà đòi Thịt Viên, tôi không đồng ý, nhưng... nhưng mà không có chứng cứ..."
Lý Nhiên Nhiên lập tức nổi cơn điên, "Mẹ kiếp cái tên đê tiện này, mình đi tìm anh ta!"
Tiết Khải vội vàng kéo cô ấy lại, "Em bình tĩnh một chút có được không, Tiểu Đường đã nói không có chứng cứ rồi, cho dù là anh ta thì sao, em đi tìm Tống Minh Huy, anh ta không thừa nhận thì em có thể làm được gì? Con gái bọn em mỗi khi gặp phải chuyện gì là mất hết lý trí!"
"Hừ, vậy anh có cách gì hay, chỉ biết đứng đó nói!"
"Tất nhiên là anh có cách rồi!" Tiết Khải có chút đắc ý liếc nhìn cô.
"Vậy còn không mau nói đi, anh không thấy Tiểu Đường khổ sở đến thế nào sao mà còn ậm ờ mãi!"
Tiết Khải vội vàng đầu hàng, "Bãi đỗ xe có có cameras ghi hình đó em yêu à!"
"A, đúng vậy, có cameras ghi hình, Tiểu Đường chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Đường đã chạy biến đi mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Khóe miệng Lý Nhiên Nhiên co quắp lại đứng nhìn bóng dáng người con gái vừa chạy đi chỉ để lại hơi gió, cảm thán không ngờ dáng người Tô Tiểu Đường như vậy mà tốc độ lại có thể nhanh đến kinh người như thế...
***
Phòng an ninh.
Lý Nhiên Nhiên nhìn vào băng ghi hình tức giận đến mức nhịn không được thốt ra lời thô tục, nói: "Mình biết chắc chắn là đôi cẩu nam nữ này!"
Trong băng ghi hình, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết hai người hợp lực mang Thịt Viên nhét vào cốp xe sau của bọn họ, Tô Tiểu Đường nhìn cảnh ấy, móng tay ghim vào lòng bàn tay thật sâu, cho dù chỉ số thông minh của Phương Cảnh Thâm có cao bao nhiêu đi nữa, chỉ là một con cún thì làm sao đủ sức lực để chống lại hai người trưởng thành!
"Đây quả thực là trộm cắp một cách trắng trợn! Báo cảnh sát đi!"
Tiết Khải lại không đồng ý, "Cún này là lúc Tống Minh Huy và Tiểu Đường còn yêu nhau đã cùng mua, còn về chuyện khi đó là ai trả tiền bây giờ có lật lại cũng không có đủ cơ sở, cho dù mang đến cảnh sát thì họ cũng sẽ khuyên mọi người tự tìm cách hòa giải thôi!"
Tô Tiểu Đường cắn môi, "Mình đi tìm anh ta."
Lý Nhiên Nhiên cầm tay cô: "Mình đi cùng cậu!"
Tiết Khải lấy điện thoại di động ra: "Anh gọi điện thoại hỏi thử xem bọn họ đang ở đâu."
***
Suốt quãng đường đi Tô Tiểu Đường liên tục gọi điện thoại cho Tống Minh Huy, từ đầu đến cuối đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy, một lúc sau thì báo trạng thái tắt máy.
"Nhất định là có tật giật mình! Nếu không tại sao phải tắt máy!" Lý Nhiên Nhiên căm hận nói.
Ba người dựa theo địa chỉ tìm được đến nơi, bấm chuông một lúc lâu mà chẳng có động tĩnh gì, nhưng không giống như đang cố tình không mở cửa, bấm chuông một lúc lâu vẫn không có ai đi ra.
"Hay là vẫn chưa về?" Tiết Khải nói.
"Đứng đây đợi đi, cho dù không chịu ra hay là vẫn chưa về, lúc nào đó rồi cũng phải xuất hiện!"
Tô Tiểu Đường nóng vội đến mức người đầy mồ hôi, lúc bình tĩnh lại thì cả người vô cùng lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn không có sức lực, "Mình ở lại đây chờ là được rồi, các cậu về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai còn phải đi làm."
Lý Nhiên Nhiên khoác tay cô, "Như vậy sao được, một mình cậu ở lại sẽ bị ức hiếp đến chết mất!"
Tô Tiểu Đường cong khóe miệng một cái tự giễu, "Mình thật vô dụng... Nhiên Nhiên, có phải mình làm người thất bại lắm không? Đã béo vậy rồi, người lại còn ngu ngốc, bây giờ ngay cả một con cún cũng không bảo vệ được, mình mới thật sự là không có tư cách làm người..."
"Nói bậy bạ gì đó, người làm sai rõ ràng là người khác, sao cậu lại mang mọi chuyện đổ hết lên đầu bản thân!"
Đợi một mạch hơn hai tiếng đồng hồ, Tiết Khải nghĩ bị một con chó hành hạ đến vậy thật sự có chút khoa trương, dù sao cũng biết chó là do bọn họ bắt đi rồi, ngày mai quay lại cũng giống nhau mà, thế nhưng anh lại không dám nói những lời này ngay trước mặt một người làm nô lệ cho chó như Tô Tiểu Đường, đành phải chịu khó cùng nhau đứng chờ.
Lại đợi không biết bao lâu, cửa thang máy mở ra, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết cuối cùng cũng đã trở về, hai người bọn họ nhìn thấy ba người đứng trước cửa vô cùng ngạc nhiên.
Tô Tiểu Đường vội vàng xem xét xung quanh, nhìn một lượt phía sau bọn họ, thế nhưng lại không nhìn thấy Thịt Viên.
Bộ dạng mềm yếu mới vừa rồi đều biến mất, giống như một con nhím đang chuẩn bị xù lông, mặt lạnh lùng chất vấn: "Thịt Viên đâu rồi?"
Tống Minh Huy nhíu mày, "Thịt Viên nào? Không biết cô đang nói cái gì!"
"Không biết tôi đang nói cái gì?" Tô Tiểu Đường nắm lấy tay anh ta, quan sát mớ băng gạc bó trên mu bàn tay anh ta, "Vậy anh nói cho tôi biết đây là cái gì?"
"Nói thì nói, làm gì táy máy tay chân!" Lâm Tuyết đứng bên cạnh đẩy cô ra, đương nhiên, Tô Tiểu Đường không nhúc nhích tí nào, ngược lại cô ta còn bị đẩy lùi về sau mấy bước.
Tô Tiểu Đường hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo trở lại, "Tôi đã xem cameras ghi hình, mang Thịt Viên trả lại cho tôi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Lâm Tuyết thấy mọi chuyện bị vạch trần không hề sợ hãi đáp trả, "Thật buồn cười, bọn tôi không trả cô có thể làm gì?"
"Hành vi trộm cún của hai người, tôi đã lấy điện thoại ghi lại, nếu như không muốn sáng sớm ngày mai toàn bộ mọi người trong công ty biết chuyện hai người đã làm, xin đem Thịt Viên trả lại cho tôi."
Hoàn toàn không ngờ cô có thể sử dụng cách này, Lâm Tuyết nổi giận, "Cô dám!"
Vẻ mặt Tống Minh Huy trở nên chán nản, oán giận, "Anh đã nói không nên làm như vậy, em cứ bám theo anh làm loạn! Bây giờ thì hay rồi!"
"Còn không phải vì anh vô dụng sao, tôi chẳng qua chỉ muốn một con chó anh cũng không giải quyết được, bây giờ còn đến trách tôi, anh có còn là đàn ông không!"
Lý Nhiên Nhiên kích động kéo áo Tô Tiểu Đường, "Cậu ghi lại lúc nào vậy, thật là quá đẹp mắt ~ "
Tiết Khải thở dài nói: "Thỏ nổi giận cũng có thể cắn người! Tôi khuyên hai người nên mang cún trả lại đi, đều là bạn học với nhau, cần gì chứ! Tống Minh Huy, nếu như cậu vẫn còn là đàn ông thì đừng làm chuyện thất đức vậy nữa!"
Mặt Tống Minh Huy đen lại, trầm giọng nói: "Con chó không ở chỗ chúng tôi!"
Trong lòng Tô Tiểu Đường trở nên căng thẳng, "Anh có ý gì?"
Lâm Tuyết vội vàng nói tiếp: "Nó tự mình chạy mất rồi!"
Nếu là Phương Cảnh Thâm, thật sự có thể tự mình bỏ trốn, Tô Tiểu Đường lại hỏi, "Nó chạy đi đâu?"
Lâm Tuyết không nhịn được nói: "Làm sao tôi biết được! Tránh ra, tôi phải về ngủ!"
Tô Tiểu Đường ngăn cô ta lại, "Cô nói rõ cho tôi biết."
Tống Minh Huy biết Tô Tiểu Đường nổi nóng thật rồi, rất sợ cô đả thương Lâm Tuyết, bước lên phía trước ôm Lâm Tuyết vào trong ngực, giải thích: "Tiểu Đường, chúng tôi không biết, xe vừa đến tiểu khu, vừa bước xuống thì nó đã chạy mất dạng, chúng tôi đuổi theo không kịp!"
Lý Nhiên Nhiên chống nạnh hét lên: "Các người hại cún của Tiểu Đường chạy mất lẽ nào lại cho qua như vậy? Còn muốn về ngủ? Còn có loại người vô sỉ thế này sao!"
Tiết Khải phụ họa: "Ít ra cũng phải cùng nhau đi tìm!"
"Đã trễ thế này đi đâu tìm, một con chó chạy loạn khắp nơi biết chỗ nào mà tìm, tìm được mới là lạ! Không phải chỉ là một con chó sao? Nhìn cô lo lắng vậy, chưa bao giờ thấy cô có bộ dạng thế này, ngày mai tôi bảo người mua cho cô một con khác đắt tiền hơn được chưa! Các người còn làm phiền mãi không buông tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Mau tránh ra!" Lâm Tuyết kéo Tống Minh Huy chen qua ba người đi vào nhà đóng sầm cửa lại.
Suýt chút nữa Lý Nhiên Nhiên bị ván cửa đụng vào mũi, vẻ mặt như không thể tin được: "Mẹ kiếp, cô ta báo cảnh sát? Đã từng gặp người không biết xấu hổ, vẫn chưa thấy qua người nào lại không biết xấu hổ đến vậy!"
"Nếu cô ta đã nói bồi thường, vậy chờ ngày mai thử xem sao?" Tiết Khải mở miệng nói.
Tô Tiểu Đường gật đầu: "Ừ, ngày mai rồi tính, các cậu về trước đi!"
Lý Nhiên Nhiên nhíu mày, "Cho qua dễ vậy sao? Thịt Viên đáng yêu như vậy, thật sự quá đáng tiếc, ngày mai mình và cậu cùng nhau đi tìm thử, tuy là khả năng tìm được có thể hơi thấp..."
"Được, cảm ơn cậu Nhiên Nhiên!"
Tô Tiểu Đường bình tĩnh lái xe chở Lý Nhiên Nhiên và Tiết Khải về nhà, sau khi nhìn hai người lên lầu, lập tức khởi động, tăng tốc độ 120km/h.
Cô đã gây phiền phức cho Lý Nhiên Nhiên nhiều lắm rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa, hơn nữa, cô hiểu, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào hiểu được tại sao lại không thể tìm được Thịt Viên, cô cũng không thể nào giải thích được.
Chương 20
Tô Tiểu Đường bắt đầu lái xe tìm ở các vùng gần Nam Uyển, sau đó lại tìm ở các xa hơn, mở rộng nơi tìm kiếm, trong lúc lo lắng Phương Cảnh Thâm tự mình chạy về nhà, nên quay về tìm kiếm một hai lần vẫn không có kết quả.
Đến tối hôm sau, Lý Nhiên Nhiên điện thoại cho cô, "Tiểu Đường, cậu đang ở đâu vậy? Hết giờ làm mình đến tìm cậu, sao trong nhà không có ai?"
"Chờ mình một chút, mình về ngay."
"Ừm, vậy được."
Kết quả, lúc Tô Tiểu Đường trở về, Lý Nhiên Nhiên trông thấy cô lại càng hoảng sợ, "Ông trời của tôi ơi, sao sắc mặt cậu lại khó coi đến thế này? Lẽ nào đêm qua cậu không ngủ cứ đi tìm suốt sao?"
Tô Tiểu Đường không để tâm, vừa vào cửa đã lật đà lật đật đi rót nước uống, sau đó mở máy vi tính ra lộc cộc gõ chữ.
Lý Nhiên Nhiên tiến tới, thấy trên diễn đàn, weibo, teiba của cô đều có thông báo tìm cún.
Trước đây weibo của Tô Tiểu Đường rất yên ắng, lúc cô và Thịt Viên cùng nhau vận động giảm béo có người chụp hình lại đăng lên, weibo của cô dần được nhiều người biết đến, trong khoảng thời gian ngắn lượt theo dõi trên weibo tăng mạnh, bây giờ đã có hơn hai vạn, vậy nên thông báo tìm cún vừa đăng lên đã có rất nhiều người chia sẻ, thậm chí cũng không ít người đăng lên weibo chính thức.
Lý Nhiên Nhiên không dám quấy rầy cô, ngồi một bên im lặng nhìn cô, mở điện thoại di động đăng nhập weibo, trên tường đều là bài đăng của Tô Tiểu Đường, thấy gợi ý tìm cún trong bình luận đã hơn một ngàn, ngay cả weibo của đội cứu hỏa cũng đăng thông báo: "Tôi không tin! Thịt Viên mất tích rồi, cho dù chủ nhân của nó đi lạc thì nó cũng không thể nào đi lạc được, hy vọng Thịt Viên thông minh có thể tự mình tìm đường trở về, nếu không cả bọn Lôi Đình chúng tôi sẽ phải cô đơn rồi" .
Ôi, bình luận thật là hay! Nhưng mà Lôi Đình là ai?
Lý Nhiên Nhiên tò mò mở weibo đội cứu hỏa, Tô Tiểu Đường nhìn thấy tài khoản chia sẻ trước đó đặt ảnh đại diện là một chú cún có gương mặt giống Thịt Viên và một chú chó cảnh vụ chụp chung với nhau, trong hình vẻ mặt Thịt Viên nghiêm túc, chú chó cảnh vụ đang đứng thè lưỡi ngây ngốc nhìn nó, điều quan trọng là người đàn ông đứng trong góc ảnh chụp là ai, thật cool...
Lý Nhiên Nhiên lại lướt một lúc, thấy có một số fans hâm mộ chỉ trích Tô Tiểu Đường quá sơ ý không quan tâm thú cưng, thế nên không nhịn được phản bác "Không biết thì đừng nói lung tung! Tiểu Đường vì tìm Thịt Viên từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ngủ đến cả cơm cũng chưa ăn, hơn nữa lần này không phải là lơ là! Thịt Viên là bị trộm mất!"
Bình luận vừa đăng lên lập tức mọi người đều vây vào hỏi chuyện gì đã xảy ra, Lý Nhiên Nhiên không giữ được miệng mình nên gõ lộc cộc trả lời ngọn nguồn, vì vậy chuyện vứt bỏ cún cưng lại trở thành chuyện "Vật cưng trước kia là cực phẩm" cẩu huyết như vậy, độ quan tâm trong chớp mắt lại tăng cao. Sau cùng chuyện tìm cún lan rộng khắp thành phố, có người tìm được vài chú chó đi lạc, chỉ là không có con nào giống Thịt Viên.
Lý Nhiên Nhiên đi ra ngoài gọi thức ăn cho Tô Tiểu Đường, thế nhưng Tô Tiểu Đường vẫn không quan tâm, cứ lướt web nhìn từng dòng tin tức đăng trên đó, chẳng ăn uống gì. Lý Nhiên Nhiên nhìn cô thở dài, hóa ra đêm qua cậu ấy chỉ cố bày ra bộ dạng bình tĩnh để bọn họ yên tâm quay về nhà nghỉ ngơi, người như Tiểu Đường thật sự không biết nên nói gì cho phải, có chuyện gì cũng tự bản thân gánh lấy, chuyện của người khác thì cô ấy có thể giúp đỡ tận tình, nhưng chuyện của mình thì lại không muốn gây phiền phức cho người khác.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Nhiên Nhiên đi ra mở cửa, nhìn thấy Tống Minh Huy dáng vẻ người không ra người đứng ngay trước cửa.
"Anh còn dám đến đây?" Lý Nhiên Nhiên trừng anh ta.
Tống Minh Huy không quan tâm cười cười, xem cô như không khí: "Tôi đến đền chó!"
Lý Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn ch
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1557/4305