Tiểu thuyết Ngoan, Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
ng Yên.”
Từ Vi nhìn cô một cái, cũng không có vươn tay ra, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Lâm Kì Nhi.
Đồng Yên ngượng ngùng thu tay lại, cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng đứng nhìn ở một bên.
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Kỳ Nhi yêu cầu nghỉ ngơi một chút, đi về phía các cô, Đồng Yên lui về phía sau, sau đó nghe được Từ Vi cúi đầu nói với mình: “Lâm Kỳ Nhi hôm nay tâm tình không được tốt, cô tốt nhất nhanh chóng lui đi đã, đi ra phía ngoài chờ tôi. Lát nữa tôi sẽ ra tìm cô.”
Đồng Yên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài, đứng cách bọn họ ở một chỗ không xa. Chỗ này cũng không có tán che nắng cũng không có thoáng mát, cô đành phải dùng tập văn kiện quạt gió, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy, quệt không kịp, giữa trưa ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, Đồng Yên cảm giác như mình mau bị phơi cho khô luôn mất.
Lúc cô đang tỉm một chỗ để chuẩn bị ngồi xuống lại nghe được một trận xôn xao, ngẩng đầu lên lại thấy một thân ảnh thon dài quen thuộc đang đi tới. Nhìn thấy người đó, trong lòng cô tự giác run lên bần bật, theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, nhưng lại nhanh chóng nhận ra xung quanh không có đồ vật gì giúp cô chốn cả, mà bất quá thân ảnh nho nhỏ đứng một mình dứng dưới trời nắng chang chang trên bãi cát trắng lại rất dễ đập vào mắt.
Lăng Khiên cùng Lục Tư Triết vừa mới đi tới tán che nắng thì nhìn thấy một con mèo nhỏ đáng thương đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời ở cách đó không xa. Lúc thấy anh đi tới, mèo nhỏ kia lập tức nhìn mọi nơi muốn trốn đi, chờ khi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh mới ảo não dậm chân.
Lăng Khiên đè xuống ý muốn lập tức đi tới bên cô và ôm sủng vật không biết nghe lời kia vào lòng để chất vấn, hít sâu hai cái, hướng Lâm Kì Nhi cười chào: “Cực khổ cho cô rồi.”
Lâm Kì Nhi cười yếu ớt một chút, trên gương mặt trắng nón xuất hiện màu đỏ nhạt. Cô không nghĩ tới đường đường là Tổng giám đóc tập đoàn Viễn Đông lại đích thân tới nơi thăm trường quay, trong lòng có chút đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ cao quý đạm mạc.
Lăng Khiên cố ý tỏ vẻ khoan dung, trong lòng một chút đã sinh ra cảm giác chán ghét, cũng không nói chuyện với Lâm Kì Nhi nữa, quay sang nói chuyện với Từ Vi mấy câu. Xong xuôi anh đang định đi tới chỗ Đồng Yên thì lại bị Lục Tư Triết kéo qua một bên.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Lăng Khiên tỏ ra bất mãn.
Lục Tư Triết chỉ cho anh cách đó không xa: “Ở đây rất nhiều phóng viên đấy. Cậu tốt nhất đừng để bọn họ phát hiện ra sủng vật của mình.”
Lăng Khiên nhìn theo hướng Tư Triết chỉ, trong mắt hiện lên linh quang bén nhọn, chân mày cau chặt, vô cùng không tình nguyện đáp một tiếng, lúc xoay người lại bị Tư Triết kéo cánh tay.
“Đi tới đưa cho Lâm Kỳ Nhi chai nước này đi, để cho phóng viên chụp mấy tấm, sau đó chúng ta có thể kết thúc công việc.” Lục Tư Triết đưa chai nước trong tay cho Lăng Khiên.
Lăng Khiên nắm bình nước trong tay, cúi đầu trầm tư một hồi, rồi lại đưa mắt nhìn con mèo nhỏ kia vẫn đứng ở đó cho ánh nắng bạo chiếu vào người, đấu tranh trong chốc lát rồi xoay người đi về phía Lâm Kỳ Nhi.
“Uống chút nước bổ sung sức lực chút đi.” Trên mặt anh là nụ cười ôn hòa, khẽ khom lưng, hiển thị rõ sự ôn nhu.
Lâm Kỳ Nhi hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc một chút mới may móc nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Nghỉ ngơi nhiều một chút, thời tiết ngày mai vẫn còn nóng như vậy, không nên để thân thể quá mệt mỏi mà ảnh hưởng đến công việc.” Thanh âm anh mềm nhẹ thuần hậu, mập mở không rõ.
Lâm Kỳ Nhi mặt đỏ hồng gật đầu đáp một tiếng. Tiểu nữ nhân bày ra vẻ ngượng ngùng cùng mị thái vô cùng nhuần nhuyễn. Lăng Khiên thấy mục đích đã đạt được, cười cười xoay người rời đi. Anh vừa mới ra khỏi tán che nắng, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự chán ghét cùng với phiền não.
Lần này mọi chuyện là do Lục Tư Triết an bài, đối tốt với Lâm Kỳ Nhi là một kế sách “khỏa cây rụng tiền”, làm cho cô ta hiểu được tình cảm đầu tư, vừa rồi để kí giả chụp được bức ảnh kia là cơ hội để Lâm Kỳ Nhi tranh thủ thu hút truyền thông để nổi tiếng hơn, về mặt khác để cho Lâm Kỳ Nhi hiểu được cảm giác được anh coi trọng, có thể toàn tâm toàn ý làm việc. Nhất cử lưỡng tiện! Anh không có lý do gì để cự tuyệt.
Chẳng qua là anh lại không nghĩ Đồng Yên sẽ ở studio. Màn lấy lòng kia, anh khẳng định là cô nhìn thấy. Anh rất mong đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Đi đến bên chiếc xe thương vụ. anh gọi điện cho cô. Một lat sau cô bắt máy.
“Alo.”
“Đi ra ngoài đi.”
Nói xong anh lập tức tắt mày. Đồng Yên cầm điện thoại trong tay, đưa tay lau mồ hôi, nhìn thoáng qua vẫn thấy Lâm Kỳ Nhi đang nghỉ ngơi như cũ, sau đó từ từ đi ra ngoài. Đến ven đường thấy một người đàn ông đang nhàn nhạc dựa vào sườn xe hút thuốc, cô cúi đầu không tình nguyện đi tới.
Cô vừa nhìn thấy một màn kia, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng rằng trên mặt anh nụ cười cùng ánh mắt đều ôn nhu, không biết tại sao trong lòng cô lại chìm chìm, có chút buồn bực.
Lăng Khiên nhìn thấy mặt cô nhăn lại, ánh nắng mặt trời quá gắt làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng làm cho người ta muốn cắn một cái thật mạnh. Đợi cô đến trước mặt mình, anh đưa cho cô một chai nước lạnh.
“Em tới đây làm gì?”
Đồng Yên nhận lấy chai nước, uống vài ngụm mới đáp: “Tới gặp quản lý của Lâm Kỳ Nhi.”
Giọng cô rất thấp, có chút thiếu hứng thú, không giống với bộ dạng ngoan ngoãn mọi ngày, khóe miệng Lăng Khiên loan loan. Xem ra mèo nhỏ đang mất hứng, anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Một lát sau nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, Lăng Khiên nhíu mày, kéo cô lên xe, đưa tay ra sở trán cô. Anh mở miệng với thanh âm nghiêm nghị: “Trời nóng như vậy không biết đứng vào trong tán che nắng sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Hoa mắt? Chóng mặt?”
Đồng Yên không cảm thấy choáng váng, chóng mặt, nhưng lại có chút háo nước, mở nắp chai nước uống vài ngùm, lau chút khóe miệng xong mới lắc đầu: “Không có.”
“Cậu đi mua mấy lon côca lạnh đi.” Lăng Khiên hướng người đang ngồi phía trước nói một câu.
Nghe được thanh âm của anh, Đồng Yên có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, chống lại nụ cười không có hảo ý của Lục Tư Triết có chút xấu hồ cười cười: “Chào anh.”
“Tiểu mĩ nhân muốn uống côca lạnh sao?” Giọng nói của Lục Tư Triết rõ ràng mang theo ý trêu chọc.
Đồng Yên mạnh mẽ lắc đầu, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ âm lãnh của Lăng Khiên: “Lục phó tổng, cậu nói nhiều quá đấy.”
Lục Tư Triết nhún nhún vai, biết rằng người này hôm nay tâm tình đang buồn bực, không thèm khiêu chiến anh nữa, mở cửa đi xuống mua nước.
“Em tìm Từ Vi làm gì?” Lăng Khiên cầm lấy chai nước lạnh trong tay cô, sau đó khẽ đặt lên hai má đỏ bừng vì nắng của cô, trong mắt có chút nhàn nhạt đau lòng.
Đồng Yên muốn kéo tay anh xuống lại bị anh dùng mắt cảnh cáo, quệt mồm cúi đầu trả lời: “Tờ tạp chí tới của công ty em muốn có bài phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi.”
Lăng Khiên cau mày: “Đây là ý của Tổng biên công ty em?”
Đồng Yên gật đầu.
Lăng Khiên cười lạnh: “Anh vừa ký hợp đồng với Lâm Kỳ Nhi, ông ta lại phái em đi phỏng vấn cô ta. Lão hồ ly này thật đúng là không khách khí chút nào cả.”
Đồng Yên cúi đầu không nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cửa xe lại bị mở ra, Lục Tư Triết đưa cho Lăng Khiên cái túi giấy, nhìn anh mở miệng nói: “Việc giấy thông hành ở hải quan còn dang dở, tôi đi đây. Hai người tiếp tục đi.”
Lăng Khiên nhìn anh cười cười, lại nhìn sang thấy Đồng Yên vẫn cúi đầu như cũ, hướng anh khoát khoát tay.
Cửa xe vừa được đóng lại, hai cánh tay anh lại ôm lấy sủng vật đang chịu ủy khuất của mình, vỗ nhẹ lưng cô, lại thấy lưng áo sơ mi của cô đã bị mồ hôi thấm ướt. Lòng anh lại một trận đau đớn.
“Tại sao lại không đến tìm anh?” Giọng anh rất nhẹ rất nhu, giống như là sợ quấy nhiễu người trong lòng mình.
Đồng Yên lắc đầu, từa vào trong lồng ngực anh, trong lòng ủy khuất càng lớn hơn: “Đây là công việc của em.”
Lăng Khiên cười khẽ: “Vậy đã nói chuyện với Từ Vi chưa?”
“Chưa. Chị ấy bảo em ra ngoài chờ, nói rằng bao giờ quảng cáo được quay xong sẽ ra tìm em.”
“Vì thế mà em như kẻ ngốc đứng dưới trời nắng chang chang như vậy chờ cô ta?” Giọng anh có nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Đồng Yên đưa tay vuốt vuốt lấy hai mà nóng bừng, đáng thương nói: “Em sợ đi xa chị ấy lát nữa không tìm được em.”
Lăng Khiên nâng mặt cô lên nhìn cho ký hơn, mày kiếm hơi nhíu, trên mặt không hề che dấu sự đau lòng: “Phơi nắng lâu như vậy, có mệt không?”
Đồng Yên lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, đẩy tay anh ra: “Chắc là quảng cáo xong rồi. Em đi xem một chút đã.”
Lăng Khiên khiêu mi một phen rồi kéo cô lại: “Không cho đi. Đã bị như vậy rồi, biết điều một chút đợi anh, lát nữa đưa em về.”
Cô nhìn anh chằm chằm, vếnh vếnh miệng: “Em đã hẹn với chị ấy rồi, không thể thất hẹn được.”
Lăng Khiên chán nản, nhìn cô quật cường như vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới ôn nhu nói: “Nghe lời anh. Việc này giao anh xử lý.”
Cô vẫn kiên định lắc đầu: “Anh đừng quản nữa. Anh giúp em một lần, sau này lão Chu gặp phải vấn đề gì sẽ lại khiến em tới tìm anh. Như vậy thật sự rất phiền cho anh.”
Lăng Khiên thật sự sửng sốt, trong mắt nhu hòa hơn rấy nhiều, hai tay ôm lấy mặt cô nói: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Đồng Yên gật đầu, kéo hai tay anh xuống, sau đó nắm lấy túi văn kiện, đi xuống khỏi xe. Lúc đóng cửa xe tay cô bị anh nhẹ nhàng cầm lấy.
“Xong chuyện phải lập tức về nhà. Tối anh tới tìm em.”
Đồng Yên mím môi nhìn anh, sau đó gật đầu xoay người rời đi.
Lăng Khiên nhìn hình bóng nhỏ nhắn của cô thoát cái đã vào studio, trong mắt nhu tình ngày càng nồng đậm. Yêu thương đánh sâu vào lồng ngực anh: vừa vui vừa đau. Sủng vật nhỏ bé của anh hiểu biết như thế, ngoan ngoãn như thế, anh làm sao có thể không yêu cô được.
Chương 12: Bữa Ăn Tối Cảm Động
Chờ tới khi bóng cô khuất trong studio, Lăng Khiên mới lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.
“Alo. Lăng tổng à? Anh nghĩ có chuyện gì lại gọi điện cho tôi vậy?” Giọng nói của Chu tổng biên có chút hồ hởi vang lên.
Lăng Khiên khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên tia chán ghét, trầm giọng nói: “Chu tổng biên! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ ông trực tiếp tới tìm tôi, không nên làm khó Yên Yên. Cô ấy không hiểu trò chơi giữa chúng ta.”
Chu tổng biên hơi sững sờ, sau đó dường như hiểu chuyện gì đã xảy ra, vọi vàng đáp: “Được, được. Chuyện này là lỗi của tôi. Là tôi đã không có suy nghĩ chu toàn. Lăng tổng có những lời này là đủ rồi.”
“Tất cả mọi người đều là bằng hữu thôi. Còn nữa, sau này đừng sai Yên Yên ra ngoài làm nhiệm vụ, giao cho cô ấy chuyện gì đó đơn giản, mà lại làm cô ấy vui vẻ là được rồi.”
“Chuyện này anh yên tâm. Đồng Yên tính cách biết điều, ngoan ngoãn, đúng là không thích hợp đi làm phỏng vấn.”
“Vậy thì phiền ông rồi.”
Sau khi cúp máy, Lăng Khiên gọi điện cho Lục Tư Triết.
“Alo. Nói chuyện với sủng vật của cậu xong rồi hả?”
“Im miệng ngay. Giấy thông hành như thế nào rồi?”
“Mọi chuyện tốt đẹp cả rồi. Tôi đang trên đường về công ty đây. Còn cậu?”
“Lập tức quay lại đây. Tôi có chuyện này muốn cậu ra mặt giải quyết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Yên Yên muốn làm một bài phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi. Lão Chu hồ ly kia lại giao việc này cho Yên Yên. Cậu nói mấy câu với Từ Vi, bảo cô ta giúp một chút đi.”
“Cậu nói với Đồng Yên một tiếng không được sao? Tôi còn bao nhiêu chuyện phải làm mà.”
Lăng Khiên cười cười: “Con mèo nhỏ kia không muốn tôi nhúng tay vào, lại sợ lão Chu phiền tôi.”
Lục Tư Triết kinh ngạc: “Như vậy sao?”
Lăng Khiên đắc ý nói: “Cậu ghen tỵ sao?”
“Đúng vậy. Tôi cũng muốn nuôi sủng vật à.”
“Bớt ảo tưởng đi. Cậu bây giờ gọi điện ngay cho Từ Vi, nếu không con mèo nhỏ của tôi sẽ bị cô ta hành hạ.”
“Tôi biết rồi. Cậu giúp tôi hỏi con mèo nhỏ nhà cậu xem cô ấy có em gái hay chị gái hay không đi.”
Lăng Khiên không nghe đến câu thứ hai lập tức ngắt điện thoại, khóe miệng giơ cao, cười khúc khích một hồi rồi mới ngồi vào xe rời đi.
Một canh giờ sau, Đồng Yên ôm tập văn kiện chậm rãi rời khỏi studio. Đứng ở một bên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nghĩ một lát rồi cô lôi điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Tư Triết.
Lúc chuông điện t
Từ Vi nhìn cô một cái, cũng không có vươn tay ra, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Lâm Kì Nhi.
Đồng Yên ngượng ngùng thu tay lại, cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng đứng nhìn ở một bên.
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Kỳ Nhi yêu cầu nghỉ ngơi một chút, đi về phía các cô, Đồng Yên lui về phía sau, sau đó nghe được Từ Vi cúi đầu nói với mình: “Lâm Kỳ Nhi hôm nay tâm tình không được tốt, cô tốt nhất nhanh chóng lui đi đã, đi ra phía ngoài chờ tôi. Lát nữa tôi sẽ ra tìm cô.”
Đồng Yên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài, đứng cách bọn họ ở một chỗ không xa. Chỗ này cũng không có tán che nắng cũng không có thoáng mát, cô đành phải dùng tập văn kiện quạt gió, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy, quệt không kịp, giữa trưa ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, Đồng Yên cảm giác như mình mau bị phơi cho khô luôn mất.
Lúc cô đang tỉm một chỗ để chuẩn bị ngồi xuống lại nghe được một trận xôn xao, ngẩng đầu lên lại thấy một thân ảnh thon dài quen thuộc đang đi tới. Nhìn thấy người đó, trong lòng cô tự giác run lên bần bật, theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, nhưng lại nhanh chóng nhận ra xung quanh không có đồ vật gì giúp cô chốn cả, mà bất quá thân ảnh nho nhỏ đứng một mình dứng dưới trời nắng chang chang trên bãi cát trắng lại rất dễ đập vào mắt.
Lăng Khiên cùng Lục Tư Triết vừa mới đi tới tán che nắng thì nhìn thấy một con mèo nhỏ đáng thương đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời ở cách đó không xa. Lúc thấy anh đi tới, mèo nhỏ kia lập tức nhìn mọi nơi muốn trốn đi, chờ khi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh mới ảo não dậm chân.
Lăng Khiên đè xuống ý muốn lập tức đi tới bên cô và ôm sủng vật không biết nghe lời kia vào lòng để chất vấn, hít sâu hai cái, hướng Lâm Kì Nhi cười chào: “Cực khổ cho cô rồi.”
Lâm Kì Nhi cười yếu ớt một chút, trên gương mặt trắng nón xuất hiện màu đỏ nhạt. Cô không nghĩ tới đường đường là Tổng giám đóc tập đoàn Viễn Đông lại đích thân tới nơi thăm trường quay, trong lòng có chút đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ cao quý đạm mạc.
Lăng Khiên cố ý tỏ vẻ khoan dung, trong lòng một chút đã sinh ra cảm giác chán ghét, cũng không nói chuyện với Lâm Kì Nhi nữa, quay sang nói chuyện với Từ Vi mấy câu. Xong xuôi anh đang định đi tới chỗ Đồng Yên thì lại bị Lục Tư Triết kéo qua một bên.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Lăng Khiên tỏ ra bất mãn.
Lục Tư Triết chỉ cho anh cách đó không xa: “Ở đây rất nhiều phóng viên đấy. Cậu tốt nhất đừng để bọn họ phát hiện ra sủng vật của mình.”
Lăng Khiên nhìn theo hướng Tư Triết chỉ, trong mắt hiện lên linh quang bén nhọn, chân mày cau chặt, vô cùng không tình nguyện đáp một tiếng, lúc xoay người lại bị Tư Triết kéo cánh tay.
“Đi tới đưa cho Lâm Kỳ Nhi chai nước này đi, để cho phóng viên chụp mấy tấm, sau đó chúng ta có thể kết thúc công việc.” Lục Tư Triết đưa chai nước trong tay cho Lăng Khiên.
Lăng Khiên nắm bình nước trong tay, cúi đầu trầm tư một hồi, rồi lại đưa mắt nhìn con mèo nhỏ kia vẫn đứng ở đó cho ánh nắng bạo chiếu vào người, đấu tranh trong chốc lát rồi xoay người đi về phía Lâm Kỳ Nhi.
“Uống chút nước bổ sung sức lực chút đi.” Trên mặt anh là nụ cười ôn hòa, khẽ khom lưng, hiển thị rõ sự ôn nhu.
Lâm Kỳ Nhi hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc một chút mới may móc nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Nghỉ ngơi nhiều một chút, thời tiết ngày mai vẫn còn nóng như vậy, không nên để thân thể quá mệt mỏi mà ảnh hưởng đến công việc.” Thanh âm anh mềm nhẹ thuần hậu, mập mở không rõ.
Lâm Kỳ Nhi mặt đỏ hồng gật đầu đáp một tiếng. Tiểu nữ nhân bày ra vẻ ngượng ngùng cùng mị thái vô cùng nhuần nhuyễn. Lăng Khiên thấy mục đích đã đạt được, cười cười xoay người rời đi. Anh vừa mới ra khỏi tán che nắng, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự chán ghét cùng với phiền não.
Lần này mọi chuyện là do Lục Tư Triết an bài, đối tốt với Lâm Kỳ Nhi là một kế sách “khỏa cây rụng tiền”, làm cho cô ta hiểu được tình cảm đầu tư, vừa rồi để kí giả chụp được bức ảnh kia là cơ hội để Lâm Kỳ Nhi tranh thủ thu hút truyền thông để nổi tiếng hơn, về mặt khác để cho Lâm Kỳ Nhi hiểu được cảm giác được anh coi trọng, có thể toàn tâm toàn ý làm việc. Nhất cử lưỡng tiện! Anh không có lý do gì để cự tuyệt.
Chẳng qua là anh lại không nghĩ Đồng Yên sẽ ở studio. Màn lấy lòng kia, anh khẳng định là cô nhìn thấy. Anh rất mong đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Đi đến bên chiếc xe thương vụ. anh gọi điện cho cô. Một lat sau cô bắt máy.
“Alo.”
“Đi ra ngoài đi.”
Nói xong anh lập tức tắt mày. Đồng Yên cầm điện thoại trong tay, đưa tay lau mồ hôi, nhìn thoáng qua vẫn thấy Lâm Kỳ Nhi đang nghỉ ngơi như cũ, sau đó từ từ đi ra ngoài. Đến ven đường thấy một người đàn ông đang nhàn nhạc dựa vào sườn xe hút thuốc, cô cúi đầu không tình nguyện đi tới.
Cô vừa nhìn thấy một màn kia, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng rằng trên mặt anh nụ cười cùng ánh mắt đều ôn nhu, không biết tại sao trong lòng cô lại chìm chìm, có chút buồn bực.
Lăng Khiên nhìn thấy mặt cô nhăn lại, ánh nắng mặt trời quá gắt làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng làm cho người ta muốn cắn một cái thật mạnh. Đợi cô đến trước mặt mình, anh đưa cho cô một chai nước lạnh.
“Em tới đây làm gì?”
Đồng Yên nhận lấy chai nước, uống vài ngụm mới đáp: “Tới gặp quản lý của Lâm Kỳ Nhi.”
Giọng cô rất thấp, có chút thiếu hứng thú, không giống với bộ dạng ngoan ngoãn mọi ngày, khóe miệng Lăng Khiên loan loan. Xem ra mèo nhỏ đang mất hứng, anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Một lát sau nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, Lăng Khiên nhíu mày, kéo cô lên xe, đưa tay ra sở trán cô. Anh mở miệng với thanh âm nghiêm nghị: “Trời nóng như vậy không biết đứng vào trong tán che nắng sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Hoa mắt? Chóng mặt?”
Đồng Yên không cảm thấy choáng váng, chóng mặt, nhưng lại có chút háo nước, mở nắp chai nước uống vài ngùm, lau chút khóe miệng xong mới lắc đầu: “Không có.”
“Cậu đi mua mấy lon côca lạnh đi.” Lăng Khiên hướng người đang ngồi phía trước nói một câu.
Nghe được thanh âm của anh, Đồng Yên có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, chống lại nụ cười không có hảo ý của Lục Tư Triết có chút xấu hồ cười cười: “Chào anh.”
“Tiểu mĩ nhân muốn uống côca lạnh sao?” Giọng nói của Lục Tư Triết rõ ràng mang theo ý trêu chọc.
Đồng Yên mạnh mẽ lắc đầu, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ âm lãnh của Lăng Khiên: “Lục phó tổng, cậu nói nhiều quá đấy.”
Lục Tư Triết nhún nhún vai, biết rằng người này hôm nay tâm tình đang buồn bực, không thèm khiêu chiến anh nữa, mở cửa đi xuống mua nước.
“Em tìm Từ Vi làm gì?” Lăng Khiên cầm lấy chai nước lạnh trong tay cô, sau đó khẽ đặt lên hai má đỏ bừng vì nắng của cô, trong mắt có chút nhàn nhạt đau lòng.
Đồng Yên muốn kéo tay anh xuống lại bị anh dùng mắt cảnh cáo, quệt mồm cúi đầu trả lời: “Tờ tạp chí tới của công ty em muốn có bài phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi.”
Lăng Khiên cau mày: “Đây là ý của Tổng biên công ty em?”
Đồng Yên gật đầu.
Lăng Khiên cười lạnh: “Anh vừa ký hợp đồng với Lâm Kỳ Nhi, ông ta lại phái em đi phỏng vấn cô ta. Lão hồ ly này thật đúng là không khách khí chút nào cả.”
Đồng Yên cúi đầu không nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cửa xe lại bị mở ra, Lục Tư Triết đưa cho Lăng Khiên cái túi giấy, nhìn anh mở miệng nói: “Việc giấy thông hành ở hải quan còn dang dở, tôi đi đây. Hai người tiếp tục đi.”
Lăng Khiên nhìn anh cười cười, lại nhìn sang thấy Đồng Yên vẫn cúi đầu như cũ, hướng anh khoát khoát tay.
Cửa xe vừa được đóng lại, hai cánh tay anh lại ôm lấy sủng vật đang chịu ủy khuất của mình, vỗ nhẹ lưng cô, lại thấy lưng áo sơ mi của cô đã bị mồ hôi thấm ướt. Lòng anh lại một trận đau đớn.
“Tại sao lại không đến tìm anh?” Giọng anh rất nhẹ rất nhu, giống như là sợ quấy nhiễu người trong lòng mình.
Đồng Yên lắc đầu, từa vào trong lồng ngực anh, trong lòng ủy khuất càng lớn hơn: “Đây là công việc của em.”
Lăng Khiên cười khẽ: “Vậy đã nói chuyện với Từ Vi chưa?”
“Chưa. Chị ấy bảo em ra ngoài chờ, nói rằng bao giờ quảng cáo được quay xong sẽ ra tìm em.”
“Vì thế mà em như kẻ ngốc đứng dưới trời nắng chang chang như vậy chờ cô ta?” Giọng anh có nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Đồng Yên đưa tay vuốt vuốt lấy hai mà nóng bừng, đáng thương nói: “Em sợ đi xa chị ấy lát nữa không tìm được em.”
Lăng Khiên nâng mặt cô lên nhìn cho ký hơn, mày kiếm hơi nhíu, trên mặt không hề che dấu sự đau lòng: “Phơi nắng lâu như vậy, có mệt không?”
Đồng Yên lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, đẩy tay anh ra: “Chắc là quảng cáo xong rồi. Em đi xem một chút đã.”
Lăng Khiên khiêu mi một phen rồi kéo cô lại: “Không cho đi. Đã bị như vậy rồi, biết điều một chút đợi anh, lát nữa đưa em về.”
Cô nhìn anh chằm chằm, vếnh vếnh miệng: “Em đã hẹn với chị ấy rồi, không thể thất hẹn được.”
Lăng Khiên chán nản, nhìn cô quật cường như vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới ôn nhu nói: “Nghe lời anh. Việc này giao anh xử lý.”
Cô vẫn kiên định lắc đầu: “Anh đừng quản nữa. Anh giúp em một lần, sau này lão Chu gặp phải vấn đề gì sẽ lại khiến em tới tìm anh. Như vậy thật sự rất phiền cho anh.”
Lăng Khiên thật sự sửng sốt, trong mắt nhu hòa hơn rấy nhiều, hai tay ôm lấy mặt cô nói: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Đồng Yên gật đầu, kéo hai tay anh xuống, sau đó nắm lấy túi văn kiện, đi xuống khỏi xe. Lúc đóng cửa xe tay cô bị anh nhẹ nhàng cầm lấy.
“Xong chuyện phải lập tức về nhà. Tối anh tới tìm em.”
Đồng Yên mím môi nhìn anh, sau đó gật đầu xoay người rời đi.
Lăng Khiên nhìn hình bóng nhỏ nhắn của cô thoát cái đã vào studio, trong mắt nhu tình ngày càng nồng đậm. Yêu thương đánh sâu vào lồng ngực anh: vừa vui vừa đau. Sủng vật nhỏ bé của anh hiểu biết như thế, ngoan ngoãn như thế, anh làm sao có thể không yêu cô được.
Chương 12: Bữa Ăn Tối Cảm Động
Chờ tới khi bóng cô khuất trong studio, Lăng Khiên mới lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.
“Alo. Lăng tổng à? Anh nghĩ có chuyện gì lại gọi điện cho tôi vậy?” Giọng nói của Chu tổng biên có chút hồ hởi vang lên.
Lăng Khiên khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên tia chán ghét, trầm giọng nói: “Chu tổng biên! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ ông trực tiếp tới tìm tôi, không nên làm khó Yên Yên. Cô ấy không hiểu trò chơi giữa chúng ta.”
Chu tổng biên hơi sững sờ, sau đó dường như hiểu chuyện gì đã xảy ra, vọi vàng đáp: “Được, được. Chuyện này là lỗi của tôi. Là tôi đã không có suy nghĩ chu toàn. Lăng tổng có những lời này là đủ rồi.”
“Tất cả mọi người đều là bằng hữu thôi. Còn nữa, sau này đừng sai Yên Yên ra ngoài làm nhiệm vụ, giao cho cô ấy chuyện gì đó đơn giản, mà lại làm cô ấy vui vẻ là được rồi.”
“Chuyện này anh yên tâm. Đồng Yên tính cách biết điều, ngoan ngoãn, đúng là không thích hợp đi làm phỏng vấn.”
“Vậy thì phiền ông rồi.”
Sau khi cúp máy, Lăng Khiên gọi điện cho Lục Tư Triết.
“Alo. Nói chuyện với sủng vật của cậu xong rồi hả?”
“Im miệng ngay. Giấy thông hành như thế nào rồi?”
“Mọi chuyện tốt đẹp cả rồi. Tôi đang trên đường về công ty đây. Còn cậu?”
“Lập tức quay lại đây. Tôi có chuyện này muốn cậu ra mặt giải quyết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Yên Yên muốn làm một bài phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi. Lão Chu hồ ly kia lại giao việc này cho Yên Yên. Cậu nói mấy câu với Từ Vi, bảo cô ta giúp một chút đi.”
“Cậu nói với Đồng Yên một tiếng không được sao? Tôi còn bao nhiêu chuyện phải làm mà.”
Lăng Khiên cười cười: “Con mèo nhỏ kia không muốn tôi nhúng tay vào, lại sợ lão Chu phiền tôi.”
Lục Tư Triết kinh ngạc: “Như vậy sao?”
Lăng Khiên đắc ý nói: “Cậu ghen tỵ sao?”
“Đúng vậy. Tôi cũng muốn nuôi sủng vật à.”
“Bớt ảo tưởng đi. Cậu bây giờ gọi điện ngay cho Từ Vi, nếu không con mèo nhỏ của tôi sẽ bị cô ta hành hạ.”
“Tôi biết rồi. Cậu giúp tôi hỏi con mèo nhỏ nhà cậu xem cô ấy có em gái hay chị gái hay không đi.”
Lăng Khiên không nghe đến câu thứ hai lập tức ngắt điện thoại, khóe miệng giơ cao, cười khúc khích một hồi rồi mới ngồi vào xe rời đi.
Một canh giờ sau, Đồng Yên ôm tập văn kiện chậm rãi rời khỏi studio. Đứng ở một bên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nghĩ một lát rồi cô lôi điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Tư Triết.
Lúc chuông điện t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
63/2058