Tiểu thuyết Người Giám Hộ Ưu Tú-full
Lượt xem : |
dễ thương như vậy.
Cô đang muốn mở miệng hỏi thăm lai lịch bọn họ, Hướng Dương Hi đã vượt lên trước một bước.
“Chi vào bằng cách nào vậy? gác cổng Diêm Minh rất nghiêm mà!”
“A. . . . . . Là Diêm Vệ dẫn chị vào đây.” Vừa nhớ tới việc anh nói mình là vợ tương lại, cô lại đỏ mặt.
“A. . . . . . Yêu nhau!” Hướng Dương Hi cười cười, lại hỏi: “Vậy Diêm Vệ đâu? Sao lại để một mình chị ở đây? Không sợ chị lạc đường à?”
“Anh ấy đang nói chuyện cùng Minh Chủ, tối nay trở về chị tìm anh ấy cũng được.” Diệp Nhi Linh cười đáp, trong lòng không khỏi kinh ngạc về Hướng Dương Hi còn bé như thế đã biết Diêm Vệ là ai.
Nhưng mà nghĩ lại, nghe khẩu khí của bé, dường như có quan hệ với Diêm Minh rất mật thiết, chẳng lẽ chị em hai bé chính là bị hai đứa trẻ trong số những đứa trẻ được nhận nuôi? Thế thì biết thành viênc Diêm Minh là đương nhiên rồi.
“À! Chúng ta tới đó chơi trò trốn tìm đi! Mỗi lần chỉ có em với Tiểu Diễm chơi, thật nhàm chán!” Hướng Dương Hi đề nghị.
Mặc dù chị em họ thoạt nhìn thông minh hơn ngươig, nhưng dù sao cũng còn con nít, vừa nhắc tới chơi trò chơi đã nở nụ cười vui vẻ.
Không biết cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh Diêm La có như thế hay không?
“Các em sao không tìm. . . . . . À. . . . . .” Diệp Nhi Linh đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào với “Bé gái” .
Nhưng mà Hướng Dương Hi lại đoán được cô nói người nào, “Chị là bé bé à?”
“Ừ!” Sao ai cũng kêu là bé gái? Chảng lẽ bé ấy không có tên sao?
“Không được đâu! Diêm La không cho phép người khác đến gần bé bé!” hai chị em đều lắc đầu.
“Tại sao?” Cô rất tò mò. Một người đàn ông khỏe mạnh như Diêm La ở cùng một cô bé sáu tuổi làm cái gì? Cô cũng không nghĩ là anh ta sẽ chơi trò trốn tìm với bé.
“Ai biết được? Diêm La từ trước đến giờ đều vậy!” Hướng Dương Hi bĩu môi, một lát lại nói: “Một ngày nào đó, em sẽ cho anh ta biết hối hận!”
“A?” Diệp Nhi Linh rất ngạc nhiên. Không nghĩ tới bé dám gọi thẳng tên Minh Chủ, mà hình như không thích việc ấy của anh ta. Chẳng lẽ bé gái kia có liên quan gì đến bé sao? Nhìn bé có chút bất bình.
“Trời ạ! Chúng ta chơi trốn tìm đi!” nụ cười Hướng Dương Hi biến đổi, lại trở về thành rực rỡ
“À. . . . . . Được. . . . . .” Diệp Nhi Linh cũng không hỏi, cùng hai đứa trẻ chơi trò chơi.
“Mười chín, mười tám, mười bảy. . . . . .” giọng bé trai ngây thơ đếm, hai cô gái một lớn một nhỏ vội vàng tìm một chỗ trốn thật tốt cho mình.
Diệp Nhi Linh chạy lung tung vào một căn phong không khóa cửa, không nghe thấy được tiếng Hướng Dương Hi kêu.
“Năm, bốn, ba, hai, một. . . . . . Đã xong chưa? em bắt đầu bắt người đấy!”
Giọng nói non nớt vang vọng khắp hành lang, chẳng được bao lâu sau đó, lại biến đổi thành tiếng thét chói tai.
“Chị! Chị đứng đây khi nào? Làm em sợ muốn chết!”
Hướng Dương Diễm vừa mở ra mắt đã nhìn thấy khuôn mặt chị mình gần trong gang tấc, bị dọa cho sợ, phải lùi về sau mấy bước.
“Không cần chơi nữa! Chị ấy bị giam ở trong phòng hội nghị rồi!” hai cánh tay Hướng Dương Hi ôm ngực, bất đắc dĩ nói.
“A? Vậy làm sao bây giờ?” Hướng Dương Diễm nghe vậy cũng nhăn mày lại.
Cậu bé phiền não như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì tất cả cánh cửa của Diêm Minh đều có một thiết kế đặc biệt, chỉ cần vào một cửa ải, thì phải dùng thẻ thành viên dành riêng cho cửa đó mới có thể mở ra. Dù chị ấy là người của Diêm Vệ, cũng tuyệt đối không có khả năng phải có cái loại thẻ đó, dù sao muốn cố phải trải qua khảo sát của Minh Chủ, bốn Đường chủ cùng với mười chi nhánh mới được, ngay cả bọn họ được ở Diêm Minh cũng không có!
“Đương nhiên là nói cho Diêm Vệ! Chúng ta không có thẻ từ! Ngốc quá đi!” Hướng Dương Hi dùng ngón tay chọc vào trán em trai.
“A! Đúng vậy!” Hướng Dương Diễm chỉ có thể gật đầu tán thành.
“Vậy thì đi thôi!”
*****
Lúc này, Diệp Nhi Linh phát hiện mình bị khóa trái ở trong phòng hội nghị dĩ nhiên là hốt hoảng không biết nên làm thế nào.
không biết hai đứa trẻ kia có thông báo Diêm Vệ tới cứu cô hay không? Lỡ không thì sao? Diêm Vệ tìm cô thế nào? Anh có tức giận hay không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong đầu của cô cũng thoáng qua vô số phỏng đoán, càng nghĩ càng hoảng hốt, cô rốt cục không nhịn được mà rớt nước mắt.
Đột nhiên, cô phát hiện ngoài cửa có tiếng động, mấy giây sau, cánh cửa rốt cục mở ra, đứng ngoài cửa chính là vẻ mặt lo lắng của Diêm Vệ.
“Nhi linh!” Anh đi về phía trước, ôm cô vào trong ngực.
“Anh đừng tức giận! Em cũng không biết sao cửa lại khóa trái, em mở không ra, cho nên. . . . . .” hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, cho đến khi môi của anh hôn lên nước mắt cô.
“Đừng khóc, anh không tức giận đâu.”
“Sao anh biết em ở đây?”
“Là Tiểu Hi và Tiểu Diễm nói cho anh biết, cũng may là Tiểu Hi vừa lúc thấy em trốn vào trong phòng họp, mới biết em bị khóa trái đây.”
“Ừ! Em thật sợ không ai biết em ở đây. . . . . .”
“em sợ à?” Anh cười nói: “Anh còn nhớ có người nói sẽ tìm được đường trở lại tìm anh mà nhỉ?”
“Em đáng thương thế mà anh còn cười em!” Cô đấm nhẹ anh một cái.
“Được rồi. . . . . . Không cười em nữa, Nhưng mà anh bị em làm giật mình, không biết em hại chết bao nhiêu tế bào não của anh đây nè! Cho nên em phải bồi thường mới được.” Anh nọi với giọng không có ý tốt.
Mới vừa thấy cô khóc có vẻ mảnh mai động lòng người, anh đã không kềm chế được dục vọng rồi.
“Anh. . . . . . anh muốn làm gì?” Diệp Nhi Linh biết câu hỏi của mình là thừa, cho dù ai cũng nhìn ra được ý đồ trong mắt của anh.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh một tay kéo cô về phía, hôn mạnh lên lên cánh môi kiều diễm ướt át.
“A. . . . . .” Hai tay bị kiềm chế khiến cô không thể chống cự được, chỉ có thể mặc cho anh hôn đến không thở nổi.
Anh thuần thục cỡi áo sơ mi của cô ra, bàn tay bừa bãi xoa bóp đôi anh đào trắng noãn, đầu lưỡi ấm áp trêu chọc miệng của cô, nhanh chóng trêu chọc dục vọng.
Đợi đến khi hai anh đào béo mập cứng rắn đứng thẳng, môi của anh mới dời xuống dưới, hướng tới ngực cô, càn rỡ liếm láp làm cô hơi đau.
“Ừ. . . . . .” Cô khó nhịn phát ra rên rỉ, thậm chí ôm cổ của anh, ngầm cho phép việc anh tiến thêm một bước.
Anh để cho cô ngồi ở trên bàn, cánh tay dài thăm dò vào làn váy, tìm u cốc giữa hai chân, vừa hôn cô vừa đưa đầu ngón tay thon dài tiến vào, triển khai động tác giày vò trêu đùa.
“Ưm. . . . . . a. . . . . .” Môi của cô bị anh chiếm lấy, cảm nhận được tay của anh ra vào trong cơ thể cô, kích thích liên tục khiến cô run rẩy.
Anh càng thêm đắc ý gia nhập hai ngón tay, tăng nhanh đong tác ra vào, chỉ chốc lát sau đã khiến thân thể mềm mại hồng hào mê người, cũng làm cho môi đỏ mọng bật ra tiếng rên rỉ.
Anh chậm rãi rút ngón tay ra, không bao lâu liền thay thế bằng nam căn để cho trong đũng quần xông vào thay.
“A. . . . . .” Cô thất thanh thét chói tai, ngay sau đó phối hợp anh chạy nước rút mà luật động thân thể.
Anh một lần lại một lần đem mình chôn thật sâu vào cô, vừa cảm nhận sự thít chặt mềm mại, vừa lắng nghe tiếng cô rên rỉ vì anh.
“Ưm! A. . . . . . A. . . . . .” Hai chân của cô không tự chủ được kẹp chặt hông anh, làm cho anh có thể xâm nhập vào sâu hơn.
Rốt cục, anh đem mầm móng của mình rưới vào hoa kính mềm mại, kết thúc một lớp kích tình. . . . . .
*****
“Không được! Không cần!”
Diệp Nhi Linh hoảng hốt muốn ngăn cản động tác Diêm Vệ , không biết mấy lần kích tình giao hoan xong, toàn thân cô đã xụi lơ vô lực .
Hết lần này tới lần khác, tinh lực anh tràn đầy, khiến cô hô to không chịu nổi, đừng nói là chỗ này xa lạ làm anh càng thêm kích động?
“Ưm. . . . . .” Cô giùng giằng, nhưng vẫn bị anh xoay người lại.
Còn chưa kịp hồi thần, vật cứng nóng nảy từ phía sau cô hung hăng đâm vào trong cơ thể, khiến cô phát ra tiếng than thở vừa không vui lại vừa như thỏa mãn.
“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .”
nửa người trên của cô nằm sấp ở mặt bàn, khe mông béo mập nghênh đón động tác càng ngày càng mãnh liệt đánh thẳng vào.
Diêm Vệ đem phân thân lại một lần nữa đưa vào hoa huyệt mềm mại, sau đó triển khai động tác ra vào, hai tay to cũng không ngừng bấu véo hai khỏa anh đào.
“Không. . . . . . Không cần!” Cô rốt cục không nhịn được cầu xin tha thứ, thân thể mềm mại cùng không vì cô mà dừng lại.
“Ngoan. . . . . . Nhi Linh. . . . . .” Anh an ủi người dưới thân đang nức nở nghẹn ngào, nhưng động tác phân thân cũng không giảm chút nào, ngược lại là không ngừng đụng chạm lấy hoa tâm giữa đùi, cho đến khi đạt tới cảnh giới, anh mới đem mình chôn thật sâu trong hoa tâm kích tình run rẩy. . . . . .
“Vệ. . . . . . xin anh dừng lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh lần nữa giật mình, khi nam căn trong cơ thể thức tỉnh, vội vàng cầu khẩn người đàn ông khiến cô mệt mỏi không chịu nổi này.
Diêm Vệ lúc này mới đem phân thân rút ra khỏithân thể của cô, ngồi xuống trên ghế, thừa dịp cô không phòng bị, đem tay của cô đặt vào dục vọng của mình.
“A! Không muốn nữa!” Diệp Nhi Linh vừa xấu hổ lại sợ, muốn hất tay của anh, nhưng không được .
“Giúp anh!” Anh khó nhịn yêu cầu, kiềm chế lại khiến anh toát ra nhiều mồ hôi, làm cô lộ vẻ do dự.
Cô biết anh rất thống khổ, nhưng cô phải làm loại chuyện đó, đơn giản là mắc cỡ chết người, làm sao bây giờ. . . . . .
“Nhi linh. . . . . .” Anh lại kêu, ôn nhu đặt lên cánh môi khẽ run kia.
Khi anh nhẹ nhàng làm vậy, cô từ từ quên lãng cảm giác xấu hổ, bàn tay tuyết trắng êm ái ôm lấy dục vọng nóng bức của anh, chậm chạp khuấy động trên dưới.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Anh phát tiếng rên vui thích, khích lệ cô càng tiến một bước.
Vì vậy, cô lớn mật ve vuốt vật nam tính xa lạ, nhìn dục vọng của anh tại trong tay mình không ngừng to lên, dục vọng phảng phất cũng bị trêu chọc.
Môi của cô dọc theo nam căn cứng rắn trượt xuống, liếm từ vùng ngực đến rốn anh, sau đó mới nuốt trọn lấy nam căn ──
“A. . . . . .” Anh đè lại đầu của cô, khát vọng hơn.
Cô không lưu loát liếm láp nam căn nóng hổi, mặc dù khuôn mặt khó nén khỏi ngượng ngùng, cô vẫn cố gắng lấy lòng anh.
nhìn trong mắt anh tất nhiên hết sức thương tiếc, nhưng dục vọng khiến anh bắt đầu nâng thân thể ra vào trong miệng nhỏ của cô.
“Ưm. . . . . .” Cô giống như thống khổ cau mày, chỉ có thể mở mộng cái miệng nhỏ, miễn cưỡng phun ra nuốt nam căn khổng lồ.
“A! Thật là giỏi. . . . . .” Anh vong tình reo hò, một mặt tăng nhanh tần suất đẩy đưa, cho đến khi chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng cô, anh mới cam tâm rút khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn ấy.
Sau đó, anh để cô vùi trong ngực mình, chợp mắt nghỉ ngơi. . . . . .
Chương 8
Edit: Xu
Vào một buổi chiều chạng vạng, Diệp Nhi Linh giống như thường ngày ở trong phòng bếp thu xếp bữa ăn tối của cô và Diêm Vệ.
Kể từ khi cùng Diêm Vệ công khai quan hệ, trên mặt cô ngày ngày cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chỉ cần vừa nghĩ tới anh, cô sẽ bắt đầu cười khúc khích.
Thật sự là kìm chế không được sao! Ai bảo anh đối xử tốt với cô đến thế, khiến cô cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có, thậm chí cô còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không nữa, dù sao tất cả cũng quá mức tốt đẹp .
“A! Cũng sắp đến sáu giờ rồi, anh cũng nên trở lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh liếc nhìn đồng hồ báo thức, tự lẩm bẩm.
Mới đang nghĩ như vậy, không bao lâu đã nghe đến tiếng cửa mở.
Là anh trở lại!
Diệp Nhi Linh sôi nổi chạy đến phòng khách, nụ cười đã có chút đỏ ửng.
“Anh đã về rồi!” Cô mỉm cười xấu hổ.
“Ừ!” Anh thâm tình nhìn khuôn mặt ửng đỏ như lòng đỏ trứng gà, ôm cô vào trong ngực.”Hôm nay ăn cái gì?” Anh vừa hỏi vừa gò má trắng mịn.
“Ừ. . . . . . cơm. . . . . .A! Thật là nhột! Còn có một chút món ăn gia đình. . . . . .” Cô đỏ mặt trả lời anh.
“Ừ!” Anh gật đầu một cái, hôn lên môi của cô.
“Món ăn sẽ nguội mất. . . . . .” Cô lẩm bẩm kháng cự, hai chân vì nụ hôn của anh mà mềm yếu.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, chậm rãi nói: “Anh rất đói. . . . . .”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng hai chân căn bản không muốn di động, ngay cả đôi môi khêu gợi cũng còn dừng lại ở bên tai của cô.
Thật tê dại! Anh đói không phải là bụng. . . . . .
“Đói thì ăn cơm thôi!” Cô cố làm trấn định, nhưng vẫn đỏ bừng khuôn mặt nhỏ
Cô đang muốn mở miệng hỏi thăm lai lịch bọn họ, Hướng Dương Hi đã vượt lên trước một bước.
“Chi vào bằng cách nào vậy? gác cổng Diêm Minh rất nghiêm mà!”
“A. . . . . . Là Diêm Vệ dẫn chị vào đây.” Vừa nhớ tới việc anh nói mình là vợ tương lại, cô lại đỏ mặt.
“A. . . . . . Yêu nhau!” Hướng Dương Hi cười cười, lại hỏi: “Vậy Diêm Vệ đâu? Sao lại để một mình chị ở đây? Không sợ chị lạc đường à?”
“Anh ấy đang nói chuyện cùng Minh Chủ, tối nay trở về chị tìm anh ấy cũng được.” Diệp Nhi Linh cười đáp, trong lòng không khỏi kinh ngạc về Hướng Dương Hi còn bé như thế đã biết Diêm Vệ là ai.
Nhưng mà nghĩ lại, nghe khẩu khí của bé, dường như có quan hệ với Diêm Minh rất mật thiết, chẳng lẽ chị em hai bé chính là bị hai đứa trẻ trong số những đứa trẻ được nhận nuôi? Thế thì biết thành viênc Diêm Minh là đương nhiên rồi.
“À! Chúng ta tới đó chơi trò trốn tìm đi! Mỗi lần chỉ có em với Tiểu Diễm chơi, thật nhàm chán!” Hướng Dương Hi đề nghị.
Mặc dù chị em họ thoạt nhìn thông minh hơn ngươig, nhưng dù sao cũng còn con nít, vừa nhắc tới chơi trò chơi đã nở nụ cười vui vẻ.
Không biết cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh Diêm La có như thế hay không?
“Các em sao không tìm. . . . . . À. . . . . .” Diệp Nhi Linh đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào với “Bé gái” .
Nhưng mà Hướng Dương Hi lại đoán được cô nói người nào, “Chị là bé bé à?”
“Ừ!” Sao ai cũng kêu là bé gái? Chảng lẽ bé ấy không có tên sao?
“Không được đâu! Diêm La không cho phép người khác đến gần bé bé!” hai chị em đều lắc đầu.
“Tại sao?” Cô rất tò mò. Một người đàn ông khỏe mạnh như Diêm La ở cùng một cô bé sáu tuổi làm cái gì? Cô cũng không nghĩ là anh ta sẽ chơi trò trốn tìm với bé.
“Ai biết được? Diêm La từ trước đến giờ đều vậy!” Hướng Dương Hi bĩu môi, một lát lại nói: “Một ngày nào đó, em sẽ cho anh ta biết hối hận!”
“A?” Diệp Nhi Linh rất ngạc nhiên. Không nghĩ tới bé dám gọi thẳng tên Minh Chủ, mà hình như không thích việc ấy của anh ta. Chẳng lẽ bé gái kia có liên quan gì đến bé sao? Nhìn bé có chút bất bình.
“Trời ạ! Chúng ta chơi trốn tìm đi!” nụ cười Hướng Dương Hi biến đổi, lại trở về thành rực rỡ
“À. . . . . . Được. . . . . .” Diệp Nhi Linh cũng không hỏi, cùng hai đứa trẻ chơi trò chơi.
“Mười chín, mười tám, mười bảy. . . . . .” giọng bé trai ngây thơ đếm, hai cô gái một lớn một nhỏ vội vàng tìm một chỗ trốn thật tốt cho mình.
Diệp Nhi Linh chạy lung tung vào một căn phong không khóa cửa, không nghe thấy được tiếng Hướng Dương Hi kêu.
“Năm, bốn, ba, hai, một. . . . . . Đã xong chưa? em bắt đầu bắt người đấy!”
Giọng nói non nớt vang vọng khắp hành lang, chẳng được bao lâu sau đó, lại biến đổi thành tiếng thét chói tai.
“Chị! Chị đứng đây khi nào? Làm em sợ muốn chết!”
Hướng Dương Diễm vừa mở ra mắt đã nhìn thấy khuôn mặt chị mình gần trong gang tấc, bị dọa cho sợ, phải lùi về sau mấy bước.
“Không cần chơi nữa! Chị ấy bị giam ở trong phòng hội nghị rồi!” hai cánh tay Hướng Dương Hi ôm ngực, bất đắc dĩ nói.
“A? Vậy làm sao bây giờ?” Hướng Dương Diễm nghe vậy cũng nhăn mày lại.
Cậu bé phiền não như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì tất cả cánh cửa của Diêm Minh đều có một thiết kế đặc biệt, chỉ cần vào một cửa ải, thì phải dùng thẻ thành viên dành riêng cho cửa đó mới có thể mở ra. Dù chị ấy là người của Diêm Vệ, cũng tuyệt đối không có khả năng phải có cái loại thẻ đó, dù sao muốn cố phải trải qua khảo sát của Minh Chủ, bốn Đường chủ cùng với mười chi nhánh mới được, ngay cả bọn họ được ở Diêm Minh cũng không có!
“Đương nhiên là nói cho Diêm Vệ! Chúng ta không có thẻ từ! Ngốc quá đi!” Hướng Dương Hi dùng ngón tay chọc vào trán em trai.
“A! Đúng vậy!” Hướng Dương Diễm chỉ có thể gật đầu tán thành.
“Vậy thì đi thôi!”
*****
Lúc này, Diệp Nhi Linh phát hiện mình bị khóa trái ở trong phòng hội nghị dĩ nhiên là hốt hoảng không biết nên làm thế nào.
không biết hai đứa trẻ kia có thông báo Diêm Vệ tới cứu cô hay không? Lỡ không thì sao? Diêm Vệ tìm cô thế nào? Anh có tức giận hay không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong đầu của cô cũng thoáng qua vô số phỏng đoán, càng nghĩ càng hoảng hốt, cô rốt cục không nhịn được mà rớt nước mắt.
Đột nhiên, cô phát hiện ngoài cửa có tiếng động, mấy giây sau, cánh cửa rốt cục mở ra, đứng ngoài cửa chính là vẻ mặt lo lắng của Diêm Vệ.
“Nhi linh!” Anh đi về phía trước, ôm cô vào trong ngực.
“Anh đừng tức giận! Em cũng không biết sao cửa lại khóa trái, em mở không ra, cho nên. . . . . .” hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, cho đến khi môi của anh hôn lên nước mắt cô.
“Đừng khóc, anh không tức giận đâu.”
“Sao anh biết em ở đây?”
“Là Tiểu Hi và Tiểu Diễm nói cho anh biết, cũng may là Tiểu Hi vừa lúc thấy em trốn vào trong phòng họp, mới biết em bị khóa trái đây.”
“Ừ! Em thật sợ không ai biết em ở đây. . . . . .”
“em sợ à?” Anh cười nói: “Anh còn nhớ có người nói sẽ tìm được đường trở lại tìm anh mà nhỉ?”
“Em đáng thương thế mà anh còn cười em!” Cô đấm nhẹ anh một cái.
“Được rồi. . . . . . Không cười em nữa, Nhưng mà anh bị em làm giật mình, không biết em hại chết bao nhiêu tế bào não của anh đây nè! Cho nên em phải bồi thường mới được.” Anh nọi với giọng không có ý tốt.
Mới vừa thấy cô khóc có vẻ mảnh mai động lòng người, anh đã không kềm chế được dục vọng rồi.
“Anh. . . . . . anh muốn làm gì?” Diệp Nhi Linh biết câu hỏi của mình là thừa, cho dù ai cũng nhìn ra được ý đồ trong mắt của anh.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh một tay kéo cô về phía, hôn mạnh lên lên cánh môi kiều diễm ướt át.
“A. . . . . .” Hai tay bị kiềm chế khiến cô không thể chống cự được, chỉ có thể mặc cho anh hôn đến không thở nổi.
Anh thuần thục cỡi áo sơ mi của cô ra, bàn tay bừa bãi xoa bóp đôi anh đào trắng noãn, đầu lưỡi ấm áp trêu chọc miệng của cô, nhanh chóng trêu chọc dục vọng.
Đợi đến khi hai anh đào béo mập cứng rắn đứng thẳng, môi của anh mới dời xuống dưới, hướng tới ngực cô, càn rỡ liếm láp làm cô hơi đau.
“Ừ. . . . . .” Cô khó nhịn phát ra rên rỉ, thậm chí ôm cổ của anh, ngầm cho phép việc anh tiến thêm một bước.
Anh để cho cô ngồi ở trên bàn, cánh tay dài thăm dò vào làn váy, tìm u cốc giữa hai chân, vừa hôn cô vừa đưa đầu ngón tay thon dài tiến vào, triển khai động tác giày vò trêu đùa.
“Ưm. . . . . . a. . . . . .” Môi của cô bị anh chiếm lấy, cảm nhận được tay của anh ra vào trong cơ thể cô, kích thích liên tục khiến cô run rẩy.
Anh càng thêm đắc ý gia nhập hai ngón tay, tăng nhanh đong tác ra vào, chỉ chốc lát sau đã khiến thân thể mềm mại hồng hào mê người, cũng làm cho môi đỏ mọng bật ra tiếng rên rỉ.
Anh chậm rãi rút ngón tay ra, không bao lâu liền thay thế bằng nam căn để cho trong đũng quần xông vào thay.
“A. . . . . .” Cô thất thanh thét chói tai, ngay sau đó phối hợp anh chạy nước rút mà luật động thân thể.
Anh một lần lại một lần đem mình chôn thật sâu vào cô, vừa cảm nhận sự thít chặt mềm mại, vừa lắng nghe tiếng cô rên rỉ vì anh.
“Ưm! A. . . . . . A. . . . . .” Hai chân của cô không tự chủ được kẹp chặt hông anh, làm cho anh có thể xâm nhập vào sâu hơn.
Rốt cục, anh đem mầm móng của mình rưới vào hoa kính mềm mại, kết thúc một lớp kích tình. . . . . .
*****
“Không được! Không cần!”
Diệp Nhi Linh hoảng hốt muốn ngăn cản động tác Diêm Vệ , không biết mấy lần kích tình giao hoan xong, toàn thân cô đã xụi lơ vô lực .
Hết lần này tới lần khác, tinh lực anh tràn đầy, khiến cô hô to không chịu nổi, đừng nói là chỗ này xa lạ làm anh càng thêm kích động?
“Ưm. . . . . .” Cô giùng giằng, nhưng vẫn bị anh xoay người lại.
Còn chưa kịp hồi thần, vật cứng nóng nảy từ phía sau cô hung hăng đâm vào trong cơ thể, khiến cô phát ra tiếng than thở vừa không vui lại vừa như thỏa mãn.
“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .”
nửa người trên của cô nằm sấp ở mặt bàn, khe mông béo mập nghênh đón động tác càng ngày càng mãnh liệt đánh thẳng vào.
Diêm Vệ đem phân thân lại một lần nữa đưa vào hoa huyệt mềm mại, sau đó triển khai động tác ra vào, hai tay to cũng không ngừng bấu véo hai khỏa anh đào.
“Không. . . . . . Không cần!” Cô rốt cục không nhịn được cầu xin tha thứ, thân thể mềm mại cùng không vì cô mà dừng lại.
“Ngoan. . . . . . Nhi Linh. . . . . .” Anh an ủi người dưới thân đang nức nở nghẹn ngào, nhưng động tác phân thân cũng không giảm chút nào, ngược lại là không ngừng đụng chạm lấy hoa tâm giữa đùi, cho đến khi đạt tới cảnh giới, anh mới đem mình chôn thật sâu trong hoa tâm kích tình run rẩy. . . . . .
“Vệ. . . . . . xin anh dừng lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh lần nữa giật mình, khi nam căn trong cơ thể thức tỉnh, vội vàng cầu khẩn người đàn ông khiến cô mệt mỏi không chịu nổi này.
Diêm Vệ lúc này mới đem phân thân rút ra khỏithân thể của cô, ngồi xuống trên ghế, thừa dịp cô không phòng bị, đem tay của cô đặt vào dục vọng của mình.
“A! Không muốn nữa!” Diệp Nhi Linh vừa xấu hổ lại sợ, muốn hất tay của anh, nhưng không được .
“Giúp anh!” Anh khó nhịn yêu cầu, kiềm chế lại khiến anh toát ra nhiều mồ hôi, làm cô lộ vẻ do dự.
Cô biết anh rất thống khổ, nhưng cô phải làm loại chuyện đó, đơn giản là mắc cỡ chết người, làm sao bây giờ. . . . . .
“Nhi linh. . . . . .” Anh lại kêu, ôn nhu đặt lên cánh môi khẽ run kia.
Khi anh nhẹ nhàng làm vậy, cô từ từ quên lãng cảm giác xấu hổ, bàn tay tuyết trắng êm ái ôm lấy dục vọng nóng bức của anh, chậm chạp khuấy động trên dưới.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Anh phát tiếng rên vui thích, khích lệ cô càng tiến một bước.
Vì vậy, cô lớn mật ve vuốt vật nam tính xa lạ, nhìn dục vọng của anh tại trong tay mình không ngừng to lên, dục vọng phảng phất cũng bị trêu chọc.
Môi của cô dọc theo nam căn cứng rắn trượt xuống, liếm từ vùng ngực đến rốn anh, sau đó mới nuốt trọn lấy nam căn ──
“A. . . . . .” Anh đè lại đầu của cô, khát vọng hơn.
Cô không lưu loát liếm láp nam căn nóng hổi, mặc dù khuôn mặt khó nén khỏi ngượng ngùng, cô vẫn cố gắng lấy lòng anh.
nhìn trong mắt anh tất nhiên hết sức thương tiếc, nhưng dục vọng khiến anh bắt đầu nâng thân thể ra vào trong miệng nhỏ của cô.
“Ưm. . . . . .” Cô giống như thống khổ cau mày, chỉ có thể mở mộng cái miệng nhỏ, miễn cưỡng phun ra nuốt nam căn khổng lồ.
“A! Thật là giỏi. . . . . .” Anh vong tình reo hò, một mặt tăng nhanh tần suất đẩy đưa, cho đến khi chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng cô, anh mới cam tâm rút khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn ấy.
Sau đó, anh để cô vùi trong ngực mình, chợp mắt nghỉ ngơi. . . . . .
Chương 8
Edit: Xu
Vào một buổi chiều chạng vạng, Diệp Nhi Linh giống như thường ngày ở trong phòng bếp thu xếp bữa ăn tối của cô và Diêm Vệ.
Kể từ khi cùng Diêm Vệ công khai quan hệ, trên mặt cô ngày ngày cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chỉ cần vừa nghĩ tới anh, cô sẽ bắt đầu cười khúc khích.
Thật sự là kìm chế không được sao! Ai bảo anh đối xử tốt với cô đến thế, khiến cô cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có, thậm chí cô còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không nữa, dù sao tất cả cũng quá mức tốt đẹp .
“A! Cũng sắp đến sáu giờ rồi, anh cũng nên trở lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh liếc nhìn đồng hồ báo thức, tự lẩm bẩm.
Mới đang nghĩ như vậy, không bao lâu đã nghe đến tiếng cửa mở.
Là anh trở lại!
Diệp Nhi Linh sôi nổi chạy đến phòng khách, nụ cười đã có chút đỏ ửng.
“Anh đã về rồi!” Cô mỉm cười xấu hổ.
“Ừ!” Anh thâm tình nhìn khuôn mặt ửng đỏ như lòng đỏ trứng gà, ôm cô vào trong ngực.”Hôm nay ăn cái gì?” Anh vừa hỏi vừa gò má trắng mịn.
“Ừ. . . . . . cơm. . . . . .A! Thật là nhột! Còn có một chút món ăn gia đình. . . . . .” Cô đỏ mặt trả lời anh.
“Ừ!” Anh gật đầu một cái, hôn lên môi của cô.
“Món ăn sẽ nguội mất. . . . . .” Cô lẩm bẩm kháng cự, hai chân vì nụ hôn của anh mà mềm yếu.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, chậm rãi nói: “Anh rất đói. . . . . .”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng hai chân căn bản không muốn di động, ngay cả đôi môi khêu gợi cũng còn dừng lại ở bên tai của cô.
Thật tê dại! Anh đói không phải là bụng. . . . . .
“Đói thì ăn cơm thôi!” Cô cố làm trấn định, nhưng vẫn đỏ bừng khuôn mặt nhỏ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
920/1302