Tiểu thuyết Người Tình Của Đại Ca-full
Lượt xem : |
vậy cũng để tôi phải nói sao!” Diêm Tính Nghiêu tức giận không nhỏ, làm hai người không dám lên tiếng.
Hai người này cũng thật kỳ lạ, quan hệ rõ ràng là tốt vô cùng, nhưng lại thích đấu võ mồm, rồi dần thành quen, một ngày không khắc khẩu vài câu, là y như rằng tâm tư bứt rứt, khó chịu không yên.
Tôn Duy Ma và Triệu Phi lườm nhau một cái, cuối cùng thấy đại ca hôm nay tâm tình không tốt, lập tức khôi phục bộ dạng đứng đắn, tiếp tục bàn về Nhóc Chương, phải có hành động gì để đảm bảo địa vị của chính mình, đồng thời cũng nhân cơ hội này quan sát bọn họ để chọn người kế nhiệm.
Sau khi phân công nhiệm vụ, Diêm Tính Nghiên dừng lại một chút rồi nói, “Có người đến!” Ba người nhanh chóng biến mất trong rừng.
Chương 2
“Ai da!” Vương Tuyết Lê dùng sức đẩy mạnh, Đoạn Chi kêu lên một tiếng rồi ngã nhào về phía thân cây, túi sách cùng rác rưởi rơi hết xuống đất. “Vương … Vương Tuyết Lê, rốt cuộc cô… muốn thế nào? Không cần phải… quá đáng như vậy.” Đoạn Chi lấy hết dũng khí, đáng tiếc lời nói lại lắp bắp, làm người nghe không cảm thấy nửa điểm uy hiếp.
“Tao quá đáng thì sao? Mày làm gì được tao!”
“Mới chỉ đẩy nhẹ một cái mà đã bảo tao quá đáng? Kịch hay còn chưa hết đâu!” Ba người bộ dạng “lương thiện” nhưng động tác tuyệt không thiện lương, một cước đá bay túi sách Đoạn Chi.
“Không!” Đoạn Chi không kịp làm gì, nhìn theo đống sách vở đã tan nát, cô nhát gan nên cũng không dám phản kháng, vội vàng thu dọn lại, chỉ dám nói trong tiếng khóc: “Các cô… sao có thể…, lại coi thường người khác như vậy.”
“Coi thường mày thì sao?” ba người dùng sức giữ chặt Đoạn Chi, mở miệng uy hiếp: “Nếu mày không tự động rút khỏi cuộc thi, cũng đừng trách tao động thủ, nghe vậy được không?”
“Mình … không thể làm được! Trù vương tam tái quyền là mình khổ công mới giành được…, mình tuyệt … đối sẽ không rút lui.” Cô cố nén nỗi đau thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, mu bàn tay bị gót giày dẫm lên đau đến thấu xương, cô cố cam chịu, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, lăn dài trên má, tay cô thật sự rất đau.
Trước đây, chịu đủ mọi sự coi thường và ức hiếp của bọn chúng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng giờ khắc này, cô nhìn ba người trước mặt, hận ý trong mắt không thể che dấu, nhìn trừng trừng bọn họ. Vì sao? Vì sao thế giới này lại có loại người vô sỉ đến cực điểm như vậy, chỉ giỏi ức hiếp người khác.
Những nữ sinh này cũng thấy lạnh trong lòng, “Mày.. mày nhìn cái gì, cẩn thận tao… móc mắt mày ra.” Ông trời à, cô còn chưa nhìn thấy đôi mắt nào tràn đầy hận ý đến vậy.
“Chỉ cần mày nhường quyền thi đấu cho tao, chúng tao cũng không làm khó dễ mày. Mày kiên quyết từ chối cũng đâu được lợi gì, đây cũng là chị hai tao rơi vào tình thế bắt buộc, tốt nhất mày đừng từ chối nữa.”
“Buông Đoạn Chi ra!” một giọng nói êm ái truyền đến, ba người cùng sửng sốt, Vương Ninh Hinh đã xông lên đẩy ba cô gái kia ra, giải cứu cho Đoạn Chi.
Đoạn Chi nhìn Vương Ninh Hinh, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong lòng nghẹn ngào, nhịn không được khóc to một tiếng, đem những uất ức cũng oán hận biến thành nước mắt, khuôn mặt thoáng có điểm mừng rỡ. “Ninh Hinh… Ninh Hinh…”
Vương Ninh Hinh thật cẩn thận kiểm tra Đoạn Chi. Lành lặn, trừ những vết trầy xước bên ngoài, ngoài ra không còn tổn thất nào khác.
Vương Ninh Hinh trong trường rất nổi tiếng, các cô liếc mắt một cái liền nhận ra. “Vương Ninh Hinh, tan học rồi, sao cô còn chưa về nhà?” ba người chột dạ liếc mắt một cái, Vương Tuyết Lê vì là chị cả uy nghiêm, đành phải chủ động ra mặt.
“Bạn là Vương Tuyết Lê?” Vỗ vai Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đứng sang một bên, rồi mới quay sang nhìn Tuyết Lê cười nhẹ. “Thực xin lỗi, Đoạn Chi là bạn cùng lớp với mình, bạn ấy rất nhát gan, không biết làm sao lại đắc tội với các bạn, tiện thể nhân đó mà đem tay bạn ấy dẫm đạp?”
“A… tôi…” Cái này gọi là không động thủ, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười, hơn nữa Vương Ninh Hinh tuy rằng không quá đáng sợ, nhưng trong trường cũng có nhiều quen biết, đắc tội cô thực không có tốt, cũng chính vì thế nên các cô mới phải chờ đợi cho đến lúc Ninh Hinh rời đi mới ra tay, hơn nữa việc này nếu nói ra, chỉ gây rắc rối cho chị hai.
“Chúng tôi chỉ muốn con bé chết tiệt này nhượng lại quyền thi đấu Trù vương cho chị hai, lại không nghĩ con bé kia có chết cũng không chịu, chúng tôi đành phải giáo huấn nó một chút, xem có thông minh ra tí nào không.”
Không nghĩ tới những cô gái này ngoài diện mạo ra, ngay cả suy nghĩ cũng xấu nốt, không phân biệt trắng đen, đông tây nam bắc, rõ ràng đuối lý, lại còn dùng bạo lực, đe dọa và ép buộc đối phương.
Loại người dã man này căn bản không thể nói lý lẽ, huống chi cô cũng không sợ. Vương Ninh Hinh trực tiếp khiêu chiến, chống lại Vương Tuyết Lê. “Bạn học Vương muốn tham gia cuộc thi, mình có thể biết tại sao không?”
“Đương nhiên là muốn trở thành Trù vương rồi, thế mà cô cũng thắc mắc sao!” cô em thiện lương đắc ý cười nhạo nói. Với Vương Ninh Hinh xuất thân cao quý, khí chất thiên kim tiểu thư vừa hận vừa ngưỡng mộ, luôn xem cô không vừa mắt, hôm nay cơ hội đến mà không nhạo báng cô vài câu thì thực sự là có lỗi với chính mình. Hiển nhiên không thấy cô là người tốt, cứ như vậy ngạo nghễ nói.
“Bạn mới là đại ngu ngốc, người bị lưu ban đến hai lần thì thông minh ở đâu, bạn còn dám vác mặt đi mắng người khác là ngốc?” Đoạn Chi tuy sợ hội ba chị em này, khi mình bị mắng thì âm thầm chịu đựng, nhưng nghe bọn chúng mắng Vương Ninh Hinh, từ đáy lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Con xấu kia … mày muốn chết phải không? Được, để tao giúp mày!” Liên tục bị lưu ban hai năm, là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, ai dám động đến vết thương của cô, cô liền cùng kẻ đó liều mạng. Thẹn quá hóa giận cô không nói hai lời, lấy ra một cây đao Thụy Sĩ dùng sức hướng tới Đoạn Chi mà đâm.
“A!”
Tiếng hét chói tai vang lên…
Thấy con dao đang hướng đến chỗ các cô, Vương Ninh Hinh vội đẩy Đoạn Chi ra, chính mình lại không kịp né tránh, mắt nhắm lại. bàn tay thì nắm chặt, chờ đợi nỗi đau sắp đến.
Đột nhiên, không hiểu sao cô lại bị đẩy đến bức tường, một luồng hơi ấm áp bao phủ xung quanh, không cảm thấy đau đớn gì.
“Diêm Tính Nghiêu?!” Không biết là ai kêu ra tên này, các nữ sinh ở đây ai nấy sắc mặt đều trắng bệch.
“A, sao lại không đau nhỉ?” Vương Ninh Hinh buông lỏng bàn tay, vụng trộm thăm dò người phía trước. Cô giương mắt nhìn lên…
Sao lại là anh? Một ngày thấy anh hai lần, thật đúng là khiến trái tim Vương Ninh Hinh chịu không nổi.
Diêm, Vương hai nhà đều là đại thương gia ở Đài Bắc, vì xã giao nên cũng đã gặp mặt vài lần, đại khái là lập trường của hai người khác nhau, Vương Ninh Hinh thấy anh thì liền lẩn trốn, trốn không xong thì coi như không thấy, mà anh cũng làm ngơ. Bởi vậy mặc dù gặp nhau rất nhiều, cũng biết nhau, thế nhưng lại chưa một lần trò chuyện.
“Không đâm trúng đương nhiên sẽ không đau!” Diêm Tính Nghiêu tức giận trả lời.
Nhìn thấy Vương Ninh Hinh bộ dạng ngơ ngác ở trong lòng anh, làm anh vừa tức giận lại vừa buồn cười, nhớ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, trong lòng lửa giận bùng lên, anh tức giận nắm lấy tay cô hét to. “Em thật ngu ngốc! Đầu óc chỉ để trang trí thôi sao?”
“Em…” Vương Ninh Hinh rụt cổ quay đầu đi, tránh tiếng thét chói tai của anh, mới phát hiện người vừa định đâm mình hiện nằm ôm cánh tay mà rên rỉ, người cong lại như con tôm, mà Vương Tuyết Lê cùng cô gái còn lại thì co rúm lại như chuột nhìn thấy mèo, còn có hai người con trai mặc đồng phục của học viện đứng bên cạnh giám sát các cô.
“Ngu ngốc! Em nghĩ cơ thể mình làm bằng kim cương à? Dám dùng thân thể chắn dao, chán sống rồi chắc?”
“Em… em…” Vương Ninh Hinh hai tay ôm đầu, thiếu chút nữa bị tiếng hét của anh làm cho điếc, giương đôi mắt to nhìn vẻ mặt dọa người của anh. Thật đáng sợ! Sống lâu như vậy, cho tới bây giờ không có người nào hét như thế với cô, hôm nay là lần đầu, nhưng lại làm cô hoảng sợ đến ba ngày không hết.
“Em cái mà em? Không nói nổi sao!” Nhìn thấy cô bị chính mình dọa đến ngây ngốc, bất giác anh kìm lại khẩu khí của mình.
“Em… em cũng không phải cố ý, chỉ là… chỉ là nhất thời không tránh kịp thôi!” Vẻ mặt đáng thương, ánh mắt vô tội nhìn anh.
Diêm Tính Nghiêu nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, “Em thật ngu ngốc, nếu biết mình không có bản sự, không cần mơ tưởng làm anh hùng cứu người, em cho là mình có mấy cái mạng? Đại ngốc nữ!”
Cũng do chính mình lỗ mãng, cho dù bị mắng, cũng chỉ biết nghe, dù gì anh cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
Vừa nãy chỉ cách một ly nữa thôi là con dao kia đã trúng người cô rồi, nếu không phải anh động tác nhanh nhẹn, một cước đá phăng con dao, chỉ sợ nhân sinh của cô đã chấm dứt ngay tại hôm này. Tuy rằng mỗi lần gặp, cô đều lạnh lùng, đều làm anh suy sụp cùng hờn giận, nhưng nghĩ đến từ nay về sau không còn nhìn thấy cô nữa, đáy lòng bỗng dưng chạnh lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô tự nhiên dùng sức.
“Đau!” Vương Ninh Hinh hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn.
Diêm Tính Nghiêu lập tức buông ra, nhưng lại vẫn tức giận nói. “Như vậy cũng không chịu được, em có biết con dao kia mà đâm trúng mình thì sẽ thế nào không?”
Vương Ninh Hinh vỗ về cánh tay, đôi mắt như biển nước mênh mông mở to nhìn anh. Diêm Tính Nghiêu bị nhìn đến không chịu nổi, một tay đặt trên eo kéo cô vào lòng mình. “Xem em sau này còn dám lỗ mãng như vậy không!” Lời nói không còn trách cứ nữa, lại mang theo vài phần ôn nhu.
Nhìn đại ca ôm tiểu mỹ nhân trong lòng, Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi không khỏi ngây người, cô… thật đẹp, vẻ đẹp lay động lòng người, còn làm cho người khác mê mẩn.
Đôi hàng mi thanh tao cân xứng, đôi mắt to tròn, tinh khiết, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi chín mọng, gương mặt tỏa ra nét thanh khiết, dịu dàng, hài hòa trên làn da nõn nà như ngọc.
Đặc biệt là đôi mắt tĩnh lặng trong suốt kia, dường như có thể chứa đựng cả bầu trời, lúc này lại mang thần sắc xấu hổ, càng làm người khác không thể kháng cự.
“Đại ca!” Vẫn chưa hết hoàn hồn, Tôn Duy Ma không đành lòng nhìn Vương Ninh Hinh bị pháo oanh tạc không còn đường chạy trốn, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Anh rốt cuộc có hiểu cái gọi là thương hoa tiếc ngọc hay không?! Anh dọa em ấy như vậy, đối với đại mỹ nhân ôn nhu thê này, anh thực sự nhẫn tâm sao!” Lấy khửu tay lặng lẽ huých Triệu Phi, anh đi đến trước mặt Vương Ninh Hinh, nhã nhặn khom người nói: “Bạn Vương Ninh Hinh, xin chào! Người bộ mặt hung thần ác sát này là Triệu Phi, còn người anh tuấn tiêu sái, thông minh cơ trí, phong độ nhất chính là anh, họ Tôn tên Duy Ma, bọn anh đều là huynh đệ kiêm bạn bè của vị anh hùng cứu mỹ nữ nổi danh này.”
“Bạn tốt!” Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi là bạn và cũng là trợ thủ đắc lực của Diêm Tính, cũng là nhân vật nổi danh, Vương Ninh Hinh mặc dù chưa thấy qua, nhưng từ hồi đi học cũng đã nghe nói đến .
“Quả nhiên lời đồn không sai! Gặp em ở đây, mới nhớ là học viện có tổ chức bình bầu tam đại mỹ nhân mà em lại có số phiếu cao nhất, vốn đang có chút hoài nghi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể diện kiến người đẹp, quả thật danh hiệu này thuộc về em là không sai chút nào. Không biết anh có vinh hạnh được làm bạn với em không.” Nói rồi, Tôn Duy Ma vươn tay ra chờ cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Diêm đại ca của bọn họ xám ngắt lại.
“Anh nữa!” Triệu Phi cũng kích động yêu cầu.
“A, đương nhiên…” Vương Ninh Hinh thoát khỏi vòng tay của Diêm Tính Nghiêu, hào phóng vươn tay ra.
“Đương nhiên không được!” bàn tay nhỏ bé ở giữa chừng đã bị Diêm Tính Nghiêu nhanh tay lẹ mắt chặn đứng, người cũng một lần nữa lại rơi vào trong lòng anh.
“Em không sao, anh buông tay ra!” Vương Ninh Hinh bị ôm lơ lửng giữa không trung, giãy giụa cố gắng thoát khỏi vòng tay anh, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại hoàn toàn không quan tâm đến việc cô kháng cự.
“Có thể làm bạn, nhưng không nhất thiết phải bắt tay.” Trừng mắt liếc hai người một cái, anh đột nhiên cảm thấy hai tên này mồm thì nói làm bạn nhưng bộ dạng thực sự chướng mắt, nhất là cái tên công tử Tôn Duy Ma.
Biểu tình lạnh lùng dù không tỏ vẻ uy hiếp, nhưng thực ra là anh đang giận cực độ, Triệu Tôn hai người lại biết rõ sự bình tĩnh của anh chỉ là giả dối, kỳ thật đáy lòng bọn họ cũng có chút kinh hãi, “Bão táp sau tĩnh lặng” chính là lúc này đây, tốt nhất vẫn đề phòng thì hơn.
Xem ra là không thể nắm tay đại mỹ nhân rồi, hai người không phải không tiếc nuối, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Bọn họ tự biết thanh xuân còn dài, còn chưa có hưởng thụ hết, quay
Hai người này cũng thật kỳ lạ, quan hệ rõ ràng là tốt vô cùng, nhưng lại thích đấu võ mồm, rồi dần thành quen, một ngày không khắc khẩu vài câu, là y như rằng tâm tư bứt rứt, khó chịu không yên.
Tôn Duy Ma và Triệu Phi lườm nhau một cái, cuối cùng thấy đại ca hôm nay tâm tình không tốt, lập tức khôi phục bộ dạng đứng đắn, tiếp tục bàn về Nhóc Chương, phải có hành động gì để đảm bảo địa vị của chính mình, đồng thời cũng nhân cơ hội này quan sát bọn họ để chọn người kế nhiệm.
Sau khi phân công nhiệm vụ, Diêm Tính Nghiên dừng lại một chút rồi nói, “Có người đến!” Ba người nhanh chóng biến mất trong rừng.
Chương 2
“Ai da!” Vương Tuyết Lê dùng sức đẩy mạnh, Đoạn Chi kêu lên một tiếng rồi ngã nhào về phía thân cây, túi sách cùng rác rưởi rơi hết xuống đất. “Vương … Vương Tuyết Lê, rốt cuộc cô… muốn thế nào? Không cần phải… quá đáng như vậy.” Đoạn Chi lấy hết dũng khí, đáng tiếc lời nói lại lắp bắp, làm người nghe không cảm thấy nửa điểm uy hiếp.
“Tao quá đáng thì sao? Mày làm gì được tao!”
“Mới chỉ đẩy nhẹ một cái mà đã bảo tao quá đáng? Kịch hay còn chưa hết đâu!” Ba người bộ dạng “lương thiện” nhưng động tác tuyệt không thiện lương, một cước đá bay túi sách Đoạn Chi.
“Không!” Đoạn Chi không kịp làm gì, nhìn theo đống sách vở đã tan nát, cô nhát gan nên cũng không dám phản kháng, vội vàng thu dọn lại, chỉ dám nói trong tiếng khóc: “Các cô… sao có thể…, lại coi thường người khác như vậy.”
“Coi thường mày thì sao?” ba người dùng sức giữ chặt Đoạn Chi, mở miệng uy hiếp: “Nếu mày không tự động rút khỏi cuộc thi, cũng đừng trách tao động thủ, nghe vậy được không?”
“Mình … không thể làm được! Trù vương tam tái quyền là mình khổ công mới giành được…, mình tuyệt … đối sẽ không rút lui.” Cô cố nén nỗi đau thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, mu bàn tay bị gót giày dẫm lên đau đến thấu xương, cô cố cam chịu, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, lăn dài trên má, tay cô thật sự rất đau.
Trước đây, chịu đủ mọi sự coi thường và ức hiếp của bọn chúng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng giờ khắc này, cô nhìn ba người trước mặt, hận ý trong mắt không thể che dấu, nhìn trừng trừng bọn họ. Vì sao? Vì sao thế giới này lại có loại người vô sỉ đến cực điểm như vậy, chỉ giỏi ức hiếp người khác.
Những nữ sinh này cũng thấy lạnh trong lòng, “Mày.. mày nhìn cái gì, cẩn thận tao… móc mắt mày ra.” Ông trời à, cô còn chưa nhìn thấy đôi mắt nào tràn đầy hận ý đến vậy.
“Chỉ cần mày nhường quyền thi đấu cho tao, chúng tao cũng không làm khó dễ mày. Mày kiên quyết từ chối cũng đâu được lợi gì, đây cũng là chị hai tao rơi vào tình thế bắt buộc, tốt nhất mày đừng từ chối nữa.”
“Buông Đoạn Chi ra!” một giọng nói êm ái truyền đến, ba người cùng sửng sốt, Vương Ninh Hinh đã xông lên đẩy ba cô gái kia ra, giải cứu cho Đoạn Chi.
Đoạn Chi nhìn Vương Ninh Hinh, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong lòng nghẹn ngào, nhịn không được khóc to một tiếng, đem những uất ức cũng oán hận biến thành nước mắt, khuôn mặt thoáng có điểm mừng rỡ. “Ninh Hinh… Ninh Hinh…”
Vương Ninh Hinh thật cẩn thận kiểm tra Đoạn Chi. Lành lặn, trừ những vết trầy xước bên ngoài, ngoài ra không còn tổn thất nào khác.
Vương Ninh Hinh trong trường rất nổi tiếng, các cô liếc mắt một cái liền nhận ra. “Vương Ninh Hinh, tan học rồi, sao cô còn chưa về nhà?” ba người chột dạ liếc mắt một cái, Vương Tuyết Lê vì là chị cả uy nghiêm, đành phải chủ động ra mặt.
“Bạn là Vương Tuyết Lê?” Vỗ vai Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đứng sang một bên, rồi mới quay sang nhìn Tuyết Lê cười nhẹ. “Thực xin lỗi, Đoạn Chi là bạn cùng lớp với mình, bạn ấy rất nhát gan, không biết làm sao lại đắc tội với các bạn, tiện thể nhân đó mà đem tay bạn ấy dẫm đạp?”
“A… tôi…” Cái này gọi là không động thủ, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười, hơn nữa Vương Ninh Hinh tuy rằng không quá đáng sợ, nhưng trong trường cũng có nhiều quen biết, đắc tội cô thực không có tốt, cũng chính vì thế nên các cô mới phải chờ đợi cho đến lúc Ninh Hinh rời đi mới ra tay, hơn nữa việc này nếu nói ra, chỉ gây rắc rối cho chị hai.
“Chúng tôi chỉ muốn con bé chết tiệt này nhượng lại quyền thi đấu Trù vương cho chị hai, lại không nghĩ con bé kia có chết cũng không chịu, chúng tôi đành phải giáo huấn nó một chút, xem có thông minh ra tí nào không.”
Không nghĩ tới những cô gái này ngoài diện mạo ra, ngay cả suy nghĩ cũng xấu nốt, không phân biệt trắng đen, đông tây nam bắc, rõ ràng đuối lý, lại còn dùng bạo lực, đe dọa và ép buộc đối phương.
Loại người dã man này căn bản không thể nói lý lẽ, huống chi cô cũng không sợ. Vương Ninh Hinh trực tiếp khiêu chiến, chống lại Vương Tuyết Lê. “Bạn học Vương muốn tham gia cuộc thi, mình có thể biết tại sao không?”
“Đương nhiên là muốn trở thành Trù vương rồi, thế mà cô cũng thắc mắc sao!” cô em thiện lương đắc ý cười nhạo nói. Với Vương Ninh Hinh xuất thân cao quý, khí chất thiên kim tiểu thư vừa hận vừa ngưỡng mộ, luôn xem cô không vừa mắt, hôm nay cơ hội đến mà không nhạo báng cô vài câu thì thực sự là có lỗi với chính mình. Hiển nhiên không thấy cô là người tốt, cứ như vậy ngạo nghễ nói.
“Bạn mới là đại ngu ngốc, người bị lưu ban đến hai lần thì thông minh ở đâu, bạn còn dám vác mặt đi mắng người khác là ngốc?” Đoạn Chi tuy sợ hội ba chị em này, khi mình bị mắng thì âm thầm chịu đựng, nhưng nghe bọn chúng mắng Vương Ninh Hinh, từ đáy lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Con xấu kia … mày muốn chết phải không? Được, để tao giúp mày!” Liên tục bị lưu ban hai năm, là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, ai dám động đến vết thương của cô, cô liền cùng kẻ đó liều mạng. Thẹn quá hóa giận cô không nói hai lời, lấy ra một cây đao Thụy Sĩ dùng sức hướng tới Đoạn Chi mà đâm.
“A!”
Tiếng hét chói tai vang lên…
Thấy con dao đang hướng đến chỗ các cô, Vương Ninh Hinh vội đẩy Đoạn Chi ra, chính mình lại không kịp né tránh, mắt nhắm lại. bàn tay thì nắm chặt, chờ đợi nỗi đau sắp đến.
Đột nhiên, không hiểu sao cô lại bị đẩy đến bức tường, một luồng hơi ấm áp bao phủ xung quanh, không cảm thấy đau đớn gì.
“Diêm Tính Nghiêu?!” Không biết là ai kêu ra tên này, các nữ sinh ở đây ai nấy sắc mặt đều trắng bệch.
“A, sao lại không đau nhỉ?” Vương Ninh Hinh buông lỏng bàn tay, vụng trộm thăm dò người phía trước. Cô giương mắt nhìn lên…
Sao lại là anh? Một ngày thấy anh hai lần, thật đúng là khiến trái tim Vương Ninh Hinh chịu không nổi.
Diêm, Vương hai nhà đều là đại thương gia ở Đài Bắc, vì xã giao nên cũng đã gặp mặt vài lần, đại khái là lập trường của hai người khác nhau, Vương Ninh Hinh thấy anh thì liền lẩn trốn, trốn không xong thì coi như không thấy, mà anh cũng làm ngơ. Bởi vậy mặc dù gặp nhau rất nhiều, cũng biết nhau, thế nhưng lại chưa một lần trò chuyện.
“Không đâm trúng đương nhiên sẽ không đau!” Diêm Tính Nghiêu tức giận trả lời.
Nhìn thấy Vương Ninh Hinh bộ dạng ngơ ngác ở trong lòng anh, làm anh vừa tức giận lại vừa buồn cười, nhớ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, trong lòng lửa giận bùng lên, anh tức giận nắm lấy tay cô hét to. “Em thật ngu ngốc! Đầu óc chỉ để trang trí thôi sao?”
“Em…” Vương Ninh Hinh rụt cổ quay đầu đi, tránh tiếng thét chói tai của anh, mới phát hiện người vừa định đâm mình hiện nằm ôm cánh tay mà rên rỉ, người cong lại như con tôm, mà Vương Tuyết Lê cùng cô gái còn lại thì co rúm lại như chuột nhìn thấy mèo, còn có hai người con trai mặc đồng phục của học viện đứng bên cạnh giám sát các cô.
“Ngu ngốc! Em nghĩ cơ thể mình làm bằng kim cương à? Dám dùng thân thể chắn dao, chán sống rồi chắc?”
“Em… em…” Vương Ninh Hinh hai tay ôm đầu, thiếu chút nữa bị tiếng hét của anh làm cho điếc, giương đôi mắt to nhìn vẻ mặt dọa người của anh. Thật đáng sợ! Sống lâu như vậy, cho tới bây giờ không có người nào hét như thế với cô, hôm nay là lần đầu, nhưng lại làm cô hoảng sợ đến ba ngày không hết.
“Em cái mà em? Không nói nổi sao!” Nhìn thấy cô bị chính mình dọa đến ngây ngốc, bất giác anh kìm lại khẩu khí của mình.
“Em… em cũng không phải cố ý, chỉ là… chỉ là nhất thời không tránh kịp thôi!” Vẻ mặt đáng thương, ánh mắt vô tội nhìn anh.
Diêm Tính Nghiêu nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, “Em thật ngu ngốc, nếu biết mình không có bản sự, không cần mơ tưởng làm anh hùng cứu người, em cho là mình có mấy cái mạng? Đại ngốc nữ!”
Cũng do chính mình lỗ mãng, cho dù bị mắng, cũng chỉ biết nghe, dù gì anh cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
Vừa nãy chỉ cách một ly nữa thôi là con dao kia đã trúng người cô rồi, nếu không phải anh động tác nhanh nhẹn, một cước đá phăng con dao, chỉ sợ nhân sinh của cô đã chấm dứt ngay tại hôm này. Tuy rằng mỗi lần gặp, cô đều lạnh lùng, đều làm anh suy sụp cùng hờn giận, nhưng nghĩ đến từ nay về sau không còn nhìn thấy cô nữa, đáy lòng bỗng dưng chạnh lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô tự nhiên dùng sức.
“Đau!” Vương Ninh Hinh hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn.
Diêm Tính Nghiêu lập tức buông ra, nhưng lại vẫn tức giận nói. “Như vậy cũng không chịu được, em có biết con dao kia mà đâm trúng mình thì sẽ thế nào không?”
Vương Ninh Hinh vỗ về cánh tay, đôi mắt như biển nước mênh mông mở to nhìn anh. Diêm Tính Nghiêu bị nhìn đến không chịu nổi, một tay đặt trên eo kéo cô vào lòng mình. “Xem em sau này còn dám lỗ mãng như vậy không!” Lời nói không còn trách cứ nữa, lại mang theo vài phần ôn nhu.
Nhìn đại ca ôm tiểu mỹ nhân trong lòng, Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi không khỏi ngây người, cô… thật đẹp, vẻ đẹp lay động lòng người, còn làm cho người khác mê mẩn.
Đôi hàng mi thanh tao cân xứng, đôi mắt to tròn, tinh khiết, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi chín mọng, gương mặt tỏa ra nét thanh khiết, dịu dàng, hài hòa trên làn da nõn nà như ngọc.
Đặc biệt là đôi mắt tĩnh lặng trong suốt kia, dường như có thể chứa đựng cả bầu trời, lúc này lại mang thần sắc xấu hổ, càng làm người khác không thể kháng cự.
“Đại ca!” Vẫn chưa hết hoàn hồn, Tôn Duy Ma không đành lòng nhìn Vương Ninh Hinh bị pháo oanh tạc không còn đường chạy trốn, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Anh rốt cuộc có hiểu cái gọi là thương hoa tiếc ngọc hay không?! Anh dọa em ấy như vậy, đối với đại mỹ nhân ôn nhu thê này, anh thực sự nhẫn tâm sao!” Lấy khửu tay lặng lẽ huých Triệu Phi, anh đi đến trước mặt Vương Ninh Hinh, nhã nhặn khom người nói: “Bạn Vương Ninh Hinh, xin chào! Người bộ mặt hung thần ác sát này là Triệu Phi, còn người anh tuấn tiêu sái, thông minh cơ trí, phong độ nhất chính là anh, họ Tôn tên Duy Ma, bọn anh đều là huynh đệ kiêm bạn bè của vị anh hùng cứu mỹ nữ nổi danh này.”
“Bạn tốt!” Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi là bạn và cũng là trợ thủ đắc lực của Diêm Tính, cũng là nhân vật nổi danh, Vương Ninh Hinh mặc dù chưa thấy qua, nhưng từ hồi đi học cũng đã nghe nói đến .
“Quả nhiên lời đồn không sai! Gặp em ở đây, mới nhớ là học viện có tổ chức bình bầu tam đại mỹ nhân mà em lại có số phiếu cao nhất, vốn đang có chút hoài nghi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể diện kiến người đẹp, quả thật danh hiệu này thuộc về em là không sai chút nào. Không biết anh có vinh hạnh được làm bạn với em không.” Nói rồi, Tôn Duy Ma vươn tay ra chờ cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Diêm đại ca của bọn họ xám ngắt lại.
“Anh nữa!” Triệu Phi cũng kích động yêu cầu.
“A, đương nhiên…” Vương Ninh Hinh thoát khỏi vòng tay của Diêm Tính Nghiêu, hào phóng vươn tay ra.
“Đương nhiên không được!” bàn tay nhỏ bé ở giữa chừng đã bị Diêm Tính Nghiêu nhanh tay lẹ mắt chặn đứng, người cũng một lần nữa lại rơi vào trong lòng anh.
“Em không sao, anh buông tay ra!” Vương Ninh Hinh bị ôm lơ lửng giữa không trung, giãy giụa cố gắng thoát khỏi vòng tay anh, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại hoàn toàn không quan tâm đến việc cô kháng cự.
“Có thể làm bạn, nhưng không nhất thiết phải bắt tay.” Trừng mắt liếc hai người một cái, anh đột nhiên cảm thấy hai tên này mồm thì nói làm bạn nhưng bộ dạng thực sự chướng mắt, nhất là cái tên công tử Tôn Duy Ma.
Biểu tình lạnh lùng dù không tỏ vẻ uy hiếp, nhưng thực ra là anh đang giận cực độ, Triệu Tôn hai người lại biết rõ sự bình tĩnh của anh chỉ là giả dối, kỳ thật đáy lòng bọn họ cũng có chút kinh hãi, “Bão táp sau tĩnh lặng” chính là lúc này đây, tốt nhất vẫn đề phòng thì hơn.
Xem ra là không thể nắm tay đại mỹ nhân rồi, hai người không phải không tiếc nuối, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Bọn họ tự biết thanh xuân còn dài, còn chưa có hưởng thụ hết, quay
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
13/2761