watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Lượt xem :
anh ta ngồi trên ghế xoay, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn Bùi Thần Dật ngồi đối diện, kiên định dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với anh mà ít khi anh ta dùng.

Bùi Thần Dật điềm tĩnh trả lời anh ta: “Đúng” vẻ mặt bình tĩnh này giống như chuyện anh đang nói không hề nghiêm trọng: “Cô ấy chỉ là thư ký của tôi, nếu như vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm, vậy tôi cũng phải chịu, bản tài liệu đó là của tôi, cho dù xảy ra vấn đề gì, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”

Bởi vì mặc kệ ai phạm sai lầm như vậy, đều do anh quản lý, nhân viên bộ phận kỹ thuật không biết gì về tài liệu của anh, bộ phận kĩ thuật của Thịnh Thế chiếm nguyên một tầng, căn bản không thể có nhân viên kỹ thuật vào phòng anh được.

Tiết Duệ Uyên hơi kinh ngạc, anh ta cau mày hỏi: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

Bùi Thần Dật kiên định gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, anh nói thật, không phải đùa, muốn đuổi việc cô? Được, đầu tiên phải đuổi việc anh đã.

“Mặc kệ lần này tài liệu bị tiết lộ bởi ai, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm, tôi sẽ sửa hết những chỗ đã bị tiết lộ đó.”

Tiết Duệ Uyên cân nhắc một lúc, sau đó anh ta nhìn chằm chằm Bùi Thần Dật: “Như vậy cậu phải bảo đảm cho tôi.”

Bùi Thần Dật đứng lên, cài một cúc áo vest vào: “Dĩ nhiên.”

Anh xoay người nhìn Thì Nhược Huyên, đôi môi Thì Nhược Huyên ấp úng muốn nói, còn chưa nói gì, anh đã cầm tay cô đi ra ngoài: “Không có gì đâu, đi về đã.”

Ba cô thư ký bị cuộc đàm thoại của Tiết Duệ Uyên và Bùi Thần Dật doạ đứng tại chỗ không dám động, tình cảnh làm lòng người khiếp sợ này không phải ai cũng may mắn thấy được, cũng không phải ai cũng chịu được.

Thì Nhược Huyên bị Bùi Thần Dật kéo khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, dọc đường anh đi rất nhanh, đi qua hành lang thật dài, đá cẩm thạch trên sàn vang lên tiếng cộp cộp cộp của đôi giày cao gót của cô, loạn mà nhanh.

Hình như Bùi Thần Dật phát hiện ra nên anh đi chậm lại.

Thì Nhược Huyên bị anh lôi về phía trước, cô hầu như không cần nhìn đường, cô biết chỉ cần nắm tay anh sẽ rất an toàn, anh sẽ là đôi mắt của cô, thay cô nhìn phía trước, thay cô để ý tất cả, cũng vì chuyện đó, cô mới lệ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, cô không muốn anh hiểu lầm cô, mặc dù không ai tin cô cũng được, anh không thể không tin cô.

Cô có thể không cần giải thích với ai, ngay cả cô không cần thanh minh với người khác giùm mình, nhưng cô không muốn anh có cảm giác không tin tưởng cô, cô chỉ muốn nói rõ với anh.

Thì Nhược Huyên không dừng lại, lúc Bùi Thần Dật sắp bước bước nữa, cô bước nhanh hai bước lớn về phía trước, ôm lấy anh từ phía sau, điều này làm anh dừng lại, mà cô cũng dừng lại.

Giọng nói Thì Nhược Huyên hơi trầm, dường như họng bị khàn: “Không phải em làm, em không có.”

Cơ thể Bùi Thần Dật chấn động, im lặng không nói tiếng nào.

Cô còn muốn nói nữa, nhưng vừa mở miệng lại không thể nói, căn bản cô không biết nói gì, cô thật sự không hiểu nên xử lí việc này thế nào, vì vậy cô chỉ ôm anh, dán mặt vào lưng anh, cảm thụ hơi thở ổn định của anh.

Anh luôn luôn im lặng như vậy, dường như chưa từng thấy anh hoang mang, sợ hãi, mãi mãi bình tĩnh, anh chính là ngọn núi trong lòng cô, có anh ở bên cạnh cô rất an tâm, cho dù trời sập xuống cũng không sợ, ngày tận thế cũng chẳng sao.

Bùi Thần Dật kéo tay Thì Nhược Huyên ra, điều này làm cô thấy tủi thân muốn phát khóc.

Anh xoay người lại ôm cô vào lòng, tay vỗ về hai tay cô, an ủi nỗi buồn của cô.

Anh hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói với cô: “Anh biết, đương nhiên anh biết, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” Ở trong lòng anh Thì Nhược Huyên có thể không muốn gì, không nhìn gì, giống như lúc ở trong công viên, cô gật đầu một cái, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh, ngửi mùi hương của anh.

Anh nhẹ giọng an ủi cô, không để ý ánh mắt những người đi qua, giống như trong mắt anh không có sự vật gì quan trọng hơn cô.

Cho dù cả thế giới ruồng bỏ em thì anh vẫn ở bên cạnh em, ruồng bỏ cả thế giới.

Lúc hoàng hôn, số lượng xe trên đường rất nhiều, đúng lúc tan tầm kẹt xe là chuyện tất nhiên, ở thành phố cứ đến lúc này giao thông sẽ bị tắc nghẽn, rõ ràng đoạn đường đi chỉ cần mười lăm phút bị kéo dài tới một tiếng đồng hồ.

Sắp bắt đầu mùa đông rồi, từ lúc mùa thu đã ngày ngắn đêm dài, ánh nắng chiều như vải gấm lơ lửng phía chân trời, đỏ như lửa, ánh tím rất nóng, trải rộng cả bầu trời, những chiếc xe thỉnh thoảng di động một chút, nhưng không bao lâu lại tắc nghẽn.

Bùi Thần Dật nhìn phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, không kiêu ngạo không nóng nảy, thỉnh thoảng anh nhìn người ngồi bên cạnh, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là những lọn tóc của cô uốn theo đường cong cơ thể cũng làm anh động lòng.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau, việc kẹt xe dễ làm người ta bực mình vì có cô làm bạn trở thành hư không.

Thì Nhược Huyên ôm lấy hai đầu gối, cả người cuốn lại trên ghế, dựa vào ghế, gáy tựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn ánh nắng chiều đỏ tím ở đằng xa từ từ biến mất, sắc trời tối dần.

Cô đột nhiên khẽ động người, Bùi Thần Dật nghiêng người đưa tay sờ mặt cô, nhìn cô đầy tình cảm: “Có lạnh không?”

Thì Nhược Huyên lắc đầu, hình như giữa hai hàng lông mày cô có sự mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp cũng ít lanh lợi hơn, nhưng nụ cười bên môi vẫn như cũ, không hề gượng gạo.

Đối mặt với dư luận bất lợi cho cô, coi như biểu hiện của cô rất kiên cường rồi, Bùi Thần Dật nhìn cô rất lâu, hôn nhẹ lên trán cô, dùng tay kéo đầu cô vào lòng anh.

Nhớ tới chuyện sau khi bọn họ trở về phòng làm việc, toàn bộ nhân viên bộ phận kỹ thuật cũng ra khỏi phòng làm việc, đứng chen chúc ngoài phòng làm việc của Bùi Thần Dật yêu cầu anh lập tức giáng chức Thì Nhược Huyên, ép buộc cô nghỉ phép, hơn nữa muốn anh bảo đảm, trước khi trò chơi mới xuất hiện trên thị trường, Thì Nhược Huyên không được động vào tất cả tài liệu của Thịnh Thế.

“Mặc dù bây giờ vẫn chưa chắc chắn đó là lỗi của thư ký Thì, nhưng nghi phạm đã tiết lộ tài liệu cơ mật đúng là cô ấy.”

“Ngộ nhỡ chúng ta sửa xong chỗ thiếu sót, sau khi sửa xong tài liệu cơ mật lại gặp chuyện không may, vậy không phải chúng ta uổng phí tâm lực à? Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

“Kỹ sư lập trình, chúng tôi rất bội phục tài năng của anh, anh lập trình rất khéo léo, chúng tôi kém xa anh……. trong thời gian ngắn anh có thể lập trình lại chương trình quan trọng một lần nữa, nhưng mà tôi lại không thể, mỗi chương trình tôi viết ra đều là thành quả mồ hôi nước mắt, anh có thể không quan tâm, nhưng đối với chúng tôi mà nói, những chương trình đó đều là báu vật.”

Đối với mấy câu hỏi chất vấn như vậy Thì Nhược Huyên chỉ trả lời: “Tôi hiểu mọi người rất lo lắng vì chuyện tài liệu cơ mật bị tiết lộ, cũng hiểu mọi người muốn mau chóng điều tra xem ai là kẻ đã làm chuyện này, nhưng cho dù có phải tôi tiết lộ hay không, những chuyện này không cần mọi người suy đoán, hi vọng mọi người hiểu rõ bây giờ mình đang làm gì, chẳng lẽ phải uy hiếp kỹ sư lập trình rằng những chương trình mọi người viết đều là báu vật sao? Tôi biết hiện tại trong công ty có rất nhiều dư luận, mà nghi phạm lớn nhất là tôi, hôm nay tôi sẽ đến bộ phận nhân sự xin nghỉ, dù sao lúc trước tôi chưa bao giờ xin nghỉ, bây giờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng hi vọng mọi người hiểu rõ, lần này tôi chủ động xin nghỉ, không phải bị ép buộc.”
Chương 18
Cô nở nụ cười khi nghe những lời phê phán như vậy về mình, cô làm lòng anh đau quặn, như có sợi dây ghìm chặt cổ anh.

Thật ra bọn họ nói gì cũng không liên quan đến anh. Vì sợ làm khó anh nên cô lựa chọn nhún nhường, anh luôn không để ý người khác nói gì, nói anh như thế nào, anh chỉ muốn cô vui vẻ là tốt rồi, không gì quan trong hơn việc cô vui.

“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian đi, đừng nghĩ nhiều, có anh đây rồi.”

Thì Nhược Huyên gật đầu, hình như cô đã biết anh sẽ nói vậy, hình như cô đã biết anh sẽ không quan tâm người khác nói xấu.

Người ta nói người đàn ông lập trình rất tốt, coi chương trình như bạn gái, vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng săn sóc, nếu chương trình dỗi anh, anh sẽ kiên nhẫn dụ dỗ; nếu chương trình không thể chạy, anh sẽ chăm chút tìm hiểu nguyên nhân, còn phải chuyên tâm với chương trình, không thể ngoại tình, không thể bắt cá hai tay.

Người đàn ông lập trình Bùi Thần Dật này – rất cao tay, đặc tính của người lập trình anh không thiếu, mà anh còn mạnh hơn người khác, vì khi người khác bỏ cuộc thì anh lại không hề quay đầu, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn theo đuổi không buông tay, người như vậy cô thật sự rất thích.

“Anh tốt với em như vậy, ngộ nhỡ có một ngày em yêu người khác, không phải anh sẽ lỗ lớn sao?” Cô nửa đùa dò xét.

Bùi Thần Dật từ từ sờ gò má cô, vuốt ve cẩn thận da thịt cô, anh cũng nói đùa với cô, nhưng giọng lại nghiêm túc: “Anh không nhìn nhầm, từ trước đến nay khả năng quan sát mọi việc của anh luôn đúng, hơn nữa anh cũng không yên tâm để người khác mang lại hạnh phúc cho em, anh vẫn nên tự thân tự lực thôi.”

Thì Nhược Huyên ở trong lòng anh nở nụ cười, không biết cười vì câu nói khả năng quan sát của anh rất chuẩn xác hay câu nói khiến cô cảm thấy ngọt ngào kia.

Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, cô khẽ nhắm mắt lại, hình như không cảm thấy buồn nữa.

Nghỉ phép ở nhà, Thì Nhược Huyên vô cùng nhàn nhã, rất lâu cô không được nghỉ ngơi, tình cờ vì chuyện náo động lần này, dường như bộ phận nhân sự phê chuẩn đơn xin nghỉ của cô với tốc độ nhanh nhất, cô cũng vui vẻ, ung dung, mỗi ngày ở nhà ăn ăn ngủ ngủ, mang cơm trưa cho Bùi Thần Dật, chờ Bùi Thần Dật tan việc, quả thật chính là một người vợ có đức.

Mà hình như càng ngày Bùi Thần Dật ở lại Thịnh Thế càng lâu, cuối cùng anh gọi cô bảo cô không cần chờ anh, cô liền ở nhà nấu cơm, chờ anh tan việc về nhà ăn cơm, có lúc đến tám chín giờ anh mới rời khỏi công ty, cô sẽ dùng hộp giữ ấm đựng thức ăn mang đến cho anh.

Hôm nay người của bộ phận kỹ thuật đều tan việc, đèn của nửa tầng đó cũng tắt rồi, chỉ còn phòng làm việc của anh sáng đèn.

Thì Nhược Huyên đặt hộp cơm lên bàn trà trong phòng làm việc của anh, sau đó gọi Bùi Thần Dật đang tập trung nhìn máy tính gõ bàn phím tới ăn cơm.

Bùi Thần Dật đi vào phòng trong rửa tay, sau đó đi tới ngồi xuống.

Thì Nhược Huyên đưa đũa cho anh, ngồi bên cạnh nhìn anh ăn, gần đây khẩu vị cô không tốt, trước khi ra ngoài ăn một chút đã thấy no rồi, nhìn anh giải quyết động thức ăn trên bàn trà như gió to quét lá rụng, cô không biết nên vui mừng hay buồn phiền, nhìn bát cơm của anh, cô thử dò hỏi: “Có phải anh rất cực khổ không?”

Bùi Thần Dật liếc cô một cái, không nói gì.

“Hay em từ chức?”

Động tác của Bùi Thần Dật chậm lại, anh cúi đầu ăn cơm, không nhìn cô: “Tại sao?”

Thì Nhược Huyên sờ mũi: “Không phải bây giờ càng ngày anh càng về muộn sao, nhất định bọn họ bắt anh làm rất nhiều việc, cũng bởi vì quan hệ giữa anh và em…….” Thấy anh không cắt đứt lời mình, cô .nói tiếp: “Cho nên em mới nói từ chức…….”

“Nếu như em từ chức, lượng công việc của anh cũng không đổi, anh còn rất nhiều việc, mà càng ngày anh càng về muộn vì em không cho anh mang công việc về nhà làm.” Bùi Thần Dật từ từ nói.

Thì Nhược Huyên nói nhỏ: “Em chỉ muốn tránh nghi ngờ thôi mà.”

Bùi Thần Dật lại nhìn cô, thấy cô hơi đỏ mặt, cô hiểu ý anh, muốn tránh nghi ngờ thì vì sao cô vẫn ở nhà anh?

“Vậy……..”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Bùi Thần Dật bỏ bát đũa xuống, dọn lại mặt bàn, anh sờ đầu cô: “Công việc sẽ hoàn thành nhanh thôi, em đừng làm rộn.”

Thì Nhược Huyên nhìn người đi về phía bàn làm việc tiếp tục chiến đấu hăng hái, cô nói thầm: “Em có làm gì đâu.”

Thật ra cô đã nghĩ chuyện này lâu rồi, cũng không phải quyết định nhất thời, cô làm việc ở Thịnh Thế cũng đã nhiều năm, có lẽ chuyện này cho cô một gợi ý, nếu cô rời khỏi Thịnh Thế để làm việc ở chỗ khác cũng thấy luyến tiếc ba cô thư ký kia, nhưng cô tin tưởng bạn bè đi tới chỗ nào vẫn là bạn bè.

Sáng hôm sau, Thì Nhược Huyên chưa từ bỏ ý định mà mang theo đơn xin từ chức tới Thịnh thế, cô muốn thừa dịp lúc nghỉ trưa đặt đơn lên bàn làm việc của Tiết Duệ Uyên là được, lúc trước không phải anh muốn đuổi việc cô sao? Cho nên dễ bàn hơn với Bùi Thần Dật.

Cô nói dối ba cô thư ký, nói muốn tìm Tiết Duệ Uyên có chút việc, cô không muốn để họ biết chuyện này ngay, sợ các cô ấy lo lắng.

Tình cảm của ba cô thư ký
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
38/869