watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Lượt xem :
sàn phòng tắm có một bộ quần áo trắng cùng với quần lót màu đỏ, rõ ràng còn ẩm ướt, tối qua sau khi anh trở về, không cởi y phục trực tiếp ném trên sàn như mọi khi mà ném vào phòng tắm.

Bùi Thần Dật dùng chân đá đá một đống quần áo màu trắng, giống như muốn trực tiếp đem quần áo vứt đi, nhưng không biết vì sao, anh như bị ma xui quỷ khiến nhặt y phục lên, ném vào máy giặt.

Chương 3
Nửa giờ sau, Bùi Thần Dật đúng hẹn xuất hiện tại tiệm cafe trong công ty bách hóa.

Trần Phàm đứng lên hướng Bùi Thần Dật cười lấy lòng, còn chưa kịp a dua nịnh hót, Bùi Thần Dật đã quăng ra câu đầu tiên: "Trở về nói với Tiếu Duệ Uyên cẩn thận bảo bối của cậu ta đấy."

Nói xong Bùi Thần Dật ném xuống túi hồ sơ màu vàng, xoay người bỏ đi, tất cả quá trình chưa tới mười giây.

Trầm Phàm sững sờ nhìn theo bóng lưng Bùi Thần Dật, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân thật muốn khóc, ông chủ trạch nam của anh nhất định không nhận ra anh là thư ký của anh ấy.

Anh ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù anh biết Bùi Thần Dật đã đi ra cửa quán cafe không nghe thấy.

Người đi dạo trong công ty bách hóa ngày càng nhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.

Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màu đen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến anh được không ít người ghé mắt nhìn.

Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai, tuy tằng anh rất thích ở nhà, nhưng cái này không đại biểu là anh lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phần cảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt tràn đầy cương nghị anh tuấn.

Cho dù hiện tại anh đang ôm một túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm một túi gà nướng, cũng không ai cảm thấy anh giống mấy bà mấy chị, mấy bà nội trợ đi bên cạnh anh đều bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻ mặt u ám của anh dọa không dám đến gần.

Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, không dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.

Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy một lần, đói chịu không được, anh tùy tiện cầm bộ quần áo Larry lôi thôi mặc vào vọt xuông lầu mua mấy cái bánh bao, trước mặt ông chủ riệm bánh ăn ngấu nghiến giống như đã lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no anh trở lại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.

Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận, thiếu ngủ nghiêm trọng anh không nắm áo Trần Phàm mắng cho một trận đã không tệ rồi, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.

Mang theo một bao lớn đồ ăn vặt và một túi gà nướng đi ra khỏi siêu thị, còn chưa đi được vài bước đã bị một người chạy như điên vào siêu thị đụng phải, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống đất.

Làm gì! Không ngủ đủ đã làm cho anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêu anh là muốn chết.

Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chính là một cô gái, anh cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn cô gái đụng phải mình bị ngã trên đất liếc mắt một cái, cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy, đầu cúi xuống.

Bùi Thần Dật cũng không để ý đến cô, cô muốn ngồi trên đất thì chứ ngồi đi, anh không nói lời nào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi anh cất đồ xong chuẩn bị rời đi, cô gái kia vẫn ngồi tại chỗ.

Không thể nào, mới đụng một chút liền bị thương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, anh không dự định tiến tới hỏi cô như thế nào, dù sao cũng không phải lỗi do anh, anh không mắng cô đã là tốt lắm rồi.

Chương 4
Còn muốn anh đi xin lỗi, mặc dù anh là trạch nam ít khi ra ngoài, nhưng mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh cũng không phải anh chưa bao giờ gặp, người phụ nữ lần trước ý đồ muốn đến gần anh cũng đã sử dụng chiêu này, khi đó anh không đặc biệt chú ý, nâng người phụ nữ kia dậy, lại bị cô ta quấy rầy ba tháng, anh làm sao biết được con gái bây giờ còn sử dụng loại mánh khóe này?

Bùi Thần Dật không rên một tiếng xách túi lớn bỏ đi.

"Này."

Âm thanh mềm mại yêu kiều truyền đến, nghe có chút quen thuộc, mà anh cũng không muốn ngừng bước để trả lời.

"Này, đồ thích khoe hàng, đụng người khác cũng không thèm đỡ dậy hả?"

Lại gặp được cô, cách lần gặp trước không đến 24 giờ, nếu cô có ý định muốn đến gần anh, như vậy cô thành công rồi, huống hồ lần trước anh bị cô hung hăng đánh cho một trận, anh cũng không phải người nhu nhược, lần trước chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, Bùi Thần Dật không phát hiện chính mình đang giận dỗi như một đứa trẻ.

"Dựa vào cái gì?" Anh xoay người từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt chất vấn.

"Ai, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Giống như tôi đang cố tình đụng anh vậy." Lúc này trong ánh mắt xinh đẹp của Nhã Huyên tràn đầy lửa giận, nhưng lại càng làm nổi lên khuôn mặt trắng xanh không khỏe.

Mới đây tinh thần còn sáng sủa, bộ dạng đầy sức sống, hiện tại nhìn như mệt mỏi, điều này làm Bùi Thần Dật cảm thấy không được thoải mái.

Bùi Thần Dật quay lại theo ý cô, đến trước mặt cô nhưng cũng không kéo cô dậy, ngược lại tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô: "Cô không phải cố ý à?"

"Ý anh là gì? Cho dù tôi muốn tiếp cận cũng sẽ không tìm loại người biến thái thích khoe hàng như anh." Khi đó Nhã Huyên tức giận đẩy vai anh một cái.

Bùi Thần Dật không ngờ được cô lại làm như vậy, theo lực của cô bị đẩy ngã ngồi về phía sau.

"A..." Anh lườm cô một cái, không muốn nói với cô mấy lời vô nghĩa nữa, đứng dậy vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi.

"Anh..." Nhã Huyên tức giận quay đi: "Thôi, anh đi đi, sớm cút đi, miễn trở ngại mắt tôi."

Anh cũng theo như lời cô trực tiếp bỏ đi, một cái liếc nhìn lại cũng không có.

Ngược lại Nhã Huyên thấy anh đi có phần vội vã, nhưng lại không muốn mất mặt gọi anh lại, đầu xoay sang hướng khác, khóe mắt lại vụng trộm nhìn theo phương hướng anh bỏ đi.

Thấy anh thật sự không trở lại, cô tức giận nhỏ giọng than thở: "Cái đồ keo kiệt."

Lúc Nhã Huyên cắn môi chuẩn bị tự đứng lên, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cánh tay cô, kéo cô từ mặt đất đứng lên.

"Anh không phải không muốn đỡ tôi sao? Sao lại trở lại?" Cô hừ lạnh.

Ánh mắt Bùi Thần Dật híp lại, uy hiếp: "Cô không đi sao? Nếu cô không đi, tôi đi đây."

Nhã Huyên không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mặt từ từ ửng hồng: "Tôi..."

Bùi Thần Dật vốn không định để ý đến cô, như trong đầu luốn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh không khỏe, anh nghĩ có lẽ là chân thật sự bị thương cô mới ngỗi mãi không đứng dậy được.

Cũng không biết có phải bởi vì anh nhớ được mặt cô hay không, anh lại đi tới kéo cô một cái, nhưng hiện tại nhìn cô như vậy, hẳn là không phải như lúc đầu anh nghĩ, anh lại bị ngừoi khác tiếp cận?

Sáng sớm là lần đầu tiên, hiện tại là lần thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy anh đụng cô đến hai lần, nếu sự thật như anh nghĩ, vậy cô đúng là khó lường.

Sắc mặt Bùi Thần Dật lạnh lùng, một tay đặt lên vai cô, muốn đem cô quay lại đối mặt với anh, Nhã Huyên lại kiên quyết không chịu xoay người, ra sức vùng vẫy.

Mới nhìn qua cô nhỏ nhắn như vậy, là muốn cùng anh đọ sức? Ngay khi anh sắp thành công đem cô xoay lại, dưới tình huống cấp bách cô cầm lấy tay hắn cắn xuống.

Cũng may tính tình Bùi Thần Dật khá tốt, không đẩy vai cô ra, anh nhẹ nhàng buông tay, túi lớn trong tay lại rớt xuống đất, một tay đang giữ lấy vai cô, tay kia bóp chặt lấy khớp hàm của cô, không biết làm sao cho cô buông lỏng tay anh ra, tư thế như vậy làm cho lưng cô cùng ngực anh dán lại cùng một chỗ, khiến cô rơi vào lòng anh.

Bùi Thần Dật nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, vừa định nổi giận với cô, tầm mắt lại rơi xuống sàn đá cẩm thạch của công ty bách hóa, trên sàn nhà trắng tinh, nơi cô mới vừa ngồi có một vệt hồng hồng.....

Nhã Huyên chú ý đến tầm mắt của anh, đôi má lại càng đỏ, môi hơi động đậy, dường như muốn nói cái gì đó như lại không có âm thanh phát ra.

Bùi Thần Dật khẽ ôm cô kề sát người mình, muốn chứng thực điều mình đoán, Nhã Huyên như đoán được anh muốn làm cái gì, bắt lấy cánh tay anh, lại dựa sát vào người anh, thẹn thùng nói: "Không nên nhìn...."

Được rồi, anh nghĩ anh đã chứng thực được rồi.

"Được, không xem." Bùi Thần Dật thấy mặt cô đỏ đến sắp nhỏ ra máu, anh sờ sờ đầu cô an ủi: "Phía trước không xa có thang thoát hiểm, trước đi đến bên kia."

Nhã Huyên gật đầu, gương mặt cũng không bớt đỏ, cô ý thức được động tác này của bọn họ có bao nhiêu thân mật, nhưng cô không thể tránh né, cô vốn tưởng mình sẽ không được tự nhiên, nhưng khi trong mũi cô tràn đầy hương thơm từ người anh, tâm vốn đang bất an cũng bình tĩnh trở lại, hương vị của anh thật an tĩnh.

Cũng may lần này đồ trong túi to không bị rơi ra ngoài, Bùi Thần Dật nhanh nhẹn đem túi lớn vừa rơi trên đất cầm lên, liền mang Nhã Huyên đi về phía trước.

Hai người như cặp trẻ song sinh, trong công ty bách hóa trước mặt bao nhiêu người, động tác quái dị hướng tới cầu thang thoát hiểm, nữ vẻ mặt xấu hổ, nam biểu tình phức tạp.

"Xem đi xem đi, tôi đã nói là người yêu cãi nhau mà, ông còn không tin."

"Bây giờ bạn bè gặp nhau sau lại giống như kẻ thù? Xem cô gái kia vừa nắm vừa cắn, chẳng lẽ cô ta không thấy đau lòng sao?"

"Chỉ cần người đàn ông kia không ghét bỏ là được, xem cô gái kia bộ dạng xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thể nói, chắc sẽ không chia tay đâu."

Cầu thang thoát hiểm không náo nhiệt như bên ngoài, Nhã Huyên ngồi trên thang lầu, vùi đầu vào hai đầu gối.

Má ơi, thật là mất mặt chết đi được, vốn cho ngày hôm qua đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới hôm nay lại càng xui.

Hơn ba giờ sáng mới đi ngủ làm cô dậy không nổi, lần đầu tiên đi làm trễ, vừa vặn lãnh đạo trực tiếp của cô là tổng giám đốc muốn gặp, lần đầu đi muộn đã bị bắt, thật rất xui xẻo.

Tiếp theo bởi vì tối qua ngủ không đủ giấc, pha caffe lại quên thêm đường, đi đướng thiếu chút vấp ngã, những chuyện nhỏ này coi như không tính, văn kiện cô đánh cả ngày cũng quên lưu lại, thật là không thể đen hơn.

Không dễ dàng kiên nhẫn đến lúc tan tầm, đến công ty bách hóa đi dạo, lại đột nhiên cảm thấy giữa hai chân có gì đó chảy ra, bụng cũng đau, cô mới giật mình nhận ra, thật là ngượng, đại di mụ tới rồi.

Hơn nữa cô cũng không thể không cầu cứu cái người thích khoe hàng kia, chắc là trong tiềm thức cô không hề cảm thấy anh biến thái đi, tuy vậy cô vẫn gọi anh là biến thái, không tồi anh không bỏ cô lại... nhớ lại vừa rồi, đầu Nhã Huyên đập vào tường mấy cái ở cầu thang thoát hiểm.

Bùi Thần Dật đưa cô đến thang thoát hiểm xong lại trở lại bách hóa.

Ai, hôm qua không cẩn thận lộ ra quần lót, hiện tại...... không tồi, quần bò của anh là màu lam sẫm, nếu không người khác lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Bùi Thần Dật vừa đi đến thang thoát hiểm, liền thấy người nào đó đang không ngừng cụng đầu vào tường.

Anh ho nhẹ hai tiếng, cố nén không cười, mà cô gái này nghe được âm thanh của anh lập tức dừng động tác, đầu lại chôn vào giữa hai chân, tư thế thật giống đà điểu.

Anh đem y phục tối màu mới mua run run lấy ra, "Này." Anh liếc cô một cái: "Dù sao lần trước tôi cũng không chú ý mới để lộ quần lót, coi như mỗi người một lần, hòa đi."

Nhã Huyên như bị giẫm lên cái đuôi, lập tức bật dậy nói: "Tôi không có thẹn thùng, chỉ cần là phụ nữ đều có đại di mụ, cái này có gì mất mặt chứ? Đại di mụ không đến mới mất mặt."

Bùi Thần Dật gật đầu không làm khó cô, giúp cô đem y phục cột lại bên hông, che lại cái mông của cô.

"Ừm, cái kia...." Nhã Huyên có phần mất tự nhiên, sờ sờ cái mũi, ánh mắt cũng không nhìn về phía Bùi Thần Dật: "Cảm ơn nha." Nói xong cô lập tức nghiêng đầu đi, dừng ở bức tường trắng.

Cũng không biết từ khi nào, bực bội trong lòng Bùi Thần Dật đã tan mất, xem người phụ nữ trước mặt khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng anh dường như tốt hơn nhiều, cho dù lúc trước có tạo ra trò chơi hot nhất trên mạng, cũng ko cảm thấy thoái mái như lúc này, giống như ăn cái gì đó mềm mềm, dai dai, sau đó vị ngọt tràn đầy khoang miệng

Từ khi Trần Phàm trở về đem nguyên văn lời Bùi Thần Dật thuật lại cho Tiết Duệ Uyên nghe, Tiết Duệ Uyên liền lo lắng đề phòng cả ngày

Đến ban đêm, Tiết Duệ Uyên tắm rửa xong mở ra thư mục anh dùng để lưu bảo bối . . . trống rỗng

Anh vỗ ngực, trong tay nắm chặt cái USB, hừ hừ, Bùi Thần Dật, ông đây ko sợ cậu, ta còn có bản dự trữ, anh sung
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
112/210