Tiểu thuyết Người Yêu Của Ác Ma-full
Lượt xem : |
u mất
-Thôi để lần khác vậy-Nhật Huy bỏ cuộc
Ơn Chúa,thì ra Người vẫn còn thương con
-Để tôi đưa cậu về,muộn rồi-cậu tiếp tục
Nó gật đầu,đi ra xe trước.
-Em là một thằng hèn đúng không anh? Đến cô gái mình thích mà cũng không dám nói cho cô ấy biết….nhưng ánh mắt cô ấy nhìn em luc đó rất hoang mang và lo sợ….em biết cô ấy chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của em nhưng em sẽ đợi…sẽ làm thay đổi trái tim cô ấy,khiến cô ấy chấp nhận tình cảm của em…khi ấy em nhất định sẽ giới thiệu cô ấy với anh,anh nhất định sẽ thích,cô ấy….dễ thương lắm….nhưng liệu có khi nào đợi chờ mãi là vô vọng không anh?-Nhật Huy đứng lặng trước mộ anh mình
Lúc sau,cậu ra xe và thấy nó đã đợi sẵn,cậu đưa nó về
>>>>>o0o
-Cảm ơn đã đưa tôi về,Nhật Huy.
-Không có gì,mau vào nhà đi,ngoài trời lạnh đấy
-uhm
Nó đứng đợi Nhật Huy quay xe và lái đi,đang định vào nhà thì Bảo Quân từ đâu cầm tay nó và ép nó vào tường,khuôn mặt hai người cách nhau chưa tơi 5cm
-Anh làm cái gì thế?-nó bực bội,bây giờ nó thật sự mệt lắm,thuốc mê làm nó đâu đầu như búa bổ.
-Tại sao em không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời vậy,tại sao em luôn thích chống đối tôi như thế?-khuôn mặt hắn ngày càng gần
- Tôi đã làm cái gì chứ?
- Tôi đã nói là em đừng thân với Nhật Huy quá mà,em quên rồi sao,hơn nữa em lại dám xưng tôi rồi.
Nó cười
-Tại sao tôi lại phải ngoan ngoãn nghe lời anh nhỉ? Anh nghĩ mình là ai mà được phong cái đặc quyền đó?
-Tôi-là-bạn-của -em.-cậu gằn từng tiếng trong cổ họng
-Bạn trai của tôi,đã có giây phút nào anh thực sự nghĩ như thế chưa…khi anh làm điều đó với Mai Khôi anh có nghĩ qua điều anh vừa nói không,khi anh bật ra câu nói anh là bạn trai của tôi,anh có hiểu hết ý nghĩa và trách nhiệm của câu ấy không?-bao uất ức dồn nén,bao đau khổ cũng những gì phải chịu đựng trong tim suốt mấy ngày qua dường như đã lên đến đình điểm và bùng nổ.tuôn trào qua từng câu nói của nó,cùng với nước mắt tất cả cùng tuôn trào như không gì cỏ thể cản lại được
Bảo Quân ôm chầm lấy nó,mặc kệ nó đánh đấm đòi buông ra,cậu cứ ôm nó như vậy đến khi tiếng thút thít nhỏ dần đi,và nó đã không còn chống cự nữa mà để yên cho cậu ôm. Cậu nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai nó
-Tôi xin lỗi,chuyện lần đó là tôi sai…tôi thề đó là lần duy nhất,sẽ không có lần sau đâu…hãy tin tôi,được chứ?
-Liệu có tin được không?-nó ngẩng mặt lên nhìn Bảo Quân bằng đôi mắt vẫn đỏ hoe
Cậu mỉm cười lấy tay quệt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi nó
-Đương nhiên là được rồi
Cậu đặt lên môi nó một nụ hôn,nhẹ nhàng mà cũng rất nồng nàn
Chân trời đang chuyển dần về màu đỏ ối.
Chương 9: NGÀY KÌ LẠ
Chiều hôm sau,trên cầu
Tuấn đang ngồi vắt vẻo trên thành tàu và nó đứng bên cạnh
-Thế nào,anh tìm ra gì chưa?-nó hỏi
-Thật kì lạ phải không, hai tên kia có thể dễ dàng tìm ra em trong số những người con gái ấy còn tôi thì lại không thể nhận ra em như trước đây tôi luôn tìm thấy Nguyên.-hắn nhìn xa xăm và nói như tự nói với chính mình
-Vậy là…
-OH.Darling,you’re not my darling anymore.
Nó cười
-Buồn nhỉ?
-Uhm.buồn chết đi được ấy
Cả hai cùng cười
-Ngày mai tôi quay lại Anh-hắn nói tiếp
-Sao gấp thế?-nó hỏi
Bỗng nhiên hắn lấy từ trong túi ra một cái nhẫn
-Gì đây,nếu muốn cầu hôn tôi thì phải quì xuống đó-nó đùa
-Vậy tôi quì nhé.
-ĐỪNG….
-Đùa thôi,cái nhẫn này tôi sẽ cầu hôn người yêu của tôi
Và hắn quì xuống thật
-Vậy….em sẽ giữ hộ tôi nó đên khi tôi thực sự gặp được người ấy chứ….vì cho đến bây giờ người chủ của nó vẫn là em
…..
-Được thôi,tôi sẽ cầm hộ anh đến khi anh muốn lấy lại nó.
………Hôm sau,ở sân bay………
-Anh đi bình an nhé-nó ôm nhẹ người bạn tốt.
-Được rồi,nếu tên này bắt nạt em-chỉ Bảo Quân-thì goi tôi nhé,tôi thế chỗ hắn cho
-Trước đó,anh nhớ chuẩn bị quan tài đi nhé-Bảo Quân bình thản
-Được rồi,hai người.
“Mời các hành khách của chuyến bay mang mã hiệu VE 118 khởi hành từ Hà Nội đến Luân Đôn mau đến phòng làm thủ tục,chuyến bay sẽ khởi hành trong 1h nữa… chúng tôi xin nhắc lại…..”
-Đến giờ tôi phải đi rồi,tạm biệt nhé
-UHM
Tuấn kéo chiếc va li đi,được mấy bước,hắn quay lại:
-Nhớ giữ cẩn thận hộ tôi nhé.
-Biết rồi mà.-nó gật đầu
Sauk hi hắn vào phòng check in,Bảo Quân hỏi
-Hắn nhờ em giữ gì vậy?
-Không có gì,về thôi-thấy nó không nói,cậu cũng không hỏi
Đang định quay về thì nó nhận được điên thoại:
-Alo
-CHỊ À-giọng hét lảnh lót oanh vàng của em gái nó vang lên đầy kiêu hãnh.
-Uh,sao thế?
-Em mới về nước,đang ở sân bay,chị đang ở đâu thế,đón em?
-Sao về gấp thế mà không báo chị?
-Em sorry mà,tại papa bắt về có việc quan trọng.Chị ở đâu vậy?
-Cũng đang ở sân bay này,em ở cửa sổ mấy để chị đón?
-Good.Số 3,em chờ đó
Bảo Quân nhìn nó
-Em gái à?
-Uh.nó vừa xuống máy bay,mình đi đón nó luôn đi.
-Em có em gái sao?-cậu hỏi,hồ sơ của nó nói mẹ nó mất ngay sau khi sinh nó mà
-Em gái cùng khác mẹ.là con của papa và dì,kém tôi 1 tuổi.
Nó giải thích nhanh và kéo Bảo Quân đi….đến nơi đang chen lấn để tìm em gái thì nó va phải ai đó
-Xin lỗi-nó cúi đầu
-Bảo Anh…cậu làm gì ở đây vậy?-Nhật Huy ngạc nhiên
-Nhật Huy? Tôi tiễn một người bạn,còn cậu?
-Đón một người.-Nhật Huy có vẻ không hứng thú chỉ vào cái biển tên
“Welcome Trần Tuyết Ly”
Trần Khánh Ly trùng tên em gái nó….chắc không phải chứ?
Đúng lúc ấy,tiếng lanh lảnh lại vang lên
-CHỊ!
Một cô gái da trắng với mái tóc uốn nhẹ màu nâu ôm lấy gương mặt như búp bê mặc bộ đồ bó sành điệu vẫy tay loạn xạ với nó và chạy lại phía họ…. nhìn cái biển tên
-Chị.chị biết em về sao mà đón,em nói cha không bảo chị mà-cô nàng phụng phịu
-À-nó vội xua tay đính chính-không phải chị tới đón em mà là bạn chị Nhật Huy,cậu ấy tới đón 1 người bạn có lẽ tên giống em.
-Nhật Huy?Hoàng Nhật Huy là bạn chị sao?
-Phải,em biết cậu ấy?-liếc nhân vật chính và nhận được cái nhún vai tỏ vẻ tôi không hề biết cô ta.
-Không hẳn,cha nói em về để gặp cậu ấy mà,và hình như hôm nay cậu ta đón em thì phải-ngó nghiêng.
-Thực ra…-nó đang định giới thiệu thì…
-Đây là bạn chị sao?-chỉ hai tên con trai đang đứng phía sau.
-Ừ.-nó gật đầu xác nhận
-Chào hai anh,em là Tuyết Ly.
-Hi,em-Nhật Huy cười
Bảo Quân thì chỉ gật đầu chào lại nhưng cả hai thì cùng chung suy nghĩ “cũng xinh đấy như không bằng cô chị” còn cô nhóc thì có chút bực mình và thích thú vì lần đầu tiên có kẻ không đổ trước nụ cười thiên thần tái thế của mình,lạnh lùng,đúng kiểu cô thích.
-Ly này,Nhật Huy là…
Nhảy vào chặn họng
-Một trong hai người phía sau phải không ạ?
Gật gật
-Cậu ấy là…
-Đừng chị,để em tự đoán đi
Cô nhóc khoanh tay đi xung quanh hải anh chàng ngắm nghía một thôi một hồi và dừng lại trước mặt Bảo Quân
-Anh là Nhật Huy phải không?-và hồn nhiên ôm chầm lấy cậu
3 con người shock toàn tập-1 kẻ đắc chí nhận nhầm
Một ngày đầy kì lạ….một kẻ ra đi,một người mới đến….
Tuyết Ly đánh đu trên người Bảo Quân như vậy gần 3’ mới nhận ra bầu không khí đang trở nên kì lạ xung quanh mình,miễn cưỡng buông cậu ra,cô nàng hua hua tay trước mặt nó:
-Hey,hey…mọi người sao vậy?
Sực tỉnh…nó hung hắng mấy cái rồi đi tới bên cạnh cô em
-Ly à,thực ra-chỉ về phía sau-cậu ấy mới là Nhật Huy,còn đó-chỉ về phía trước-là Bảo Quân,bạn chị
Cô nàng bắt đầu ngơ ngác nhìn hai anh chàng,Nhật Huy thì ngó lơ còn Bảo Quân thì chẳng phản ứng gì,chỉ tay đúc túi quần,đáp trả ánh mắt của nó bằng vẻ cao ngạo cố hữu của mình như muốn nói “Đâu phải lỗi của anh,là cô ta chủ động ôm anh đấy chứ”
Tuyết Ly sau 1 vài giây ngơ ngác,gương mặt xinh xắn như có chút hồng lên vì ngượng,lập tức nở 1 nụ cười marketing cực kì hoàn hảo:
-Vậy sao? Thế là nhận nhầm rồi,ngại quá,xin lỗi hai anh nha.
Câu nói làm gián đoạn màn đấu mắt nảy lửa giữa hai con người,dời ánh mắt nhìn của mình sang cô em dễ thương,nó xoa đầu Ly
-Không sao đâu,người quen cả mà,nhưng lần sau thì đừng có lanh chanh nữa nha,em chẳng thay đổi gì cả-liếc nhìn Bảo Quân-tên đó mắc bệnh truyền nhiễm giai đoạn cuối đấy,đừng có đụng vào.
Bảo Quân sững người nhìn cô bạn gái của mình,có đời thủa nhà ai lại đi nói người yêu mình mắc bệnh truyền nhiễm sắp chết không,chơi hắn hả? Được lắm,…. Cứ đợi đấy xem hắn trả đũa thế nào….và đáp trả ánh nhìn đầy nguy hiểm của Bảo Quân là một khuôn mặt theo kiểu “Thế nào,muốn gì? Xem anh làm gì được tôi?” làm hắn càng thêm lộn ruột
Giỏi,giỏi lắm,xem ra gần đây hắn chiều nó quá nên muốn nổi loạn phải không?
Hừ
Tiếng cười của Nhật Huy và Tuyết Ly vang lên một lần nữa đã thành công trong việc làm ngừng tạm thời cuộc chiến ngầm giữa hai người này,nó còn kịp lè lưỡi làm mặt ma với Bảo Quân trước khi quay đi,để lại một khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
Nhật Huy cố nín cười ,lên tiếng
-Thôi,không đùa nữa,bây giờ cũng muộn rồi,hay chúng ta đi ăn gì đi,coi như ăn mừng Ly về nước luôm,oke,tôi biết một nhà hàng Ý rất ngon.
-Phải đó,mình đi ăn đi,em cũng đói rồi,đồ ăn trên máy bay tệ quá-Ly đồng tình
Hai người kia nhìn nhau rồi cũng không có ý kiến gì.
-Vậy…. Bảo Quân,cậu đưa Bảo Anh và Ly về nhà cất đồ nhé,để tôi qua nhà hàng trước.
-Vậy cũng được.-Bảo Quân gật đầu
Ra đến xe,sau khi cất đồ vào cốp xe,nó đang định trèo lên xe thì bỗng cô em cản nó lại
-Sao vậy?-nó khó hiểu
-Chị…để em ngồi trên nha,em bị say xe mà.-kèm theo một ánh ngây thơ,trong sáng,nụ cười quen thuộc
Nó chưng hửng,cô em của nó bị say xe hồi nào vậy trời? dù khó hiểu nhưng nó vẫn nhường chỗ cho cô em mình mà không nhận ra rằng trong ánh mắt của Tuyết Ly khi đó phản chiếu một hình ảnh duy nhất đó là Vương.Bảo.Quân
Trên đường về,nó rút cuộc đã nhận ra một điều mà đáng lẽ nó nên biết ngay từ đầu, đó là cô em yêu dấu của nó,phải,dù không muốn thừa nhận nhưng cô em nó có vẻ đang muốn giành bạn trai với chị thì phải,hay là nó đã quá nhạy cảm nhỉ,không phải chứ,đông thời nó nhận ra rằng việc đó làm nó khó chịu hơn nó nghĩ,hừ,cứ nhìn cái cách Bảo Quân cười cười trò chuyện với con em nó như thể thân thiết lắm là đủ cho nó muốn phát hỏa rồi,lại còn được cô em yêu dấu song kiếm hợp bích cùng Bảo Quân,cái gì cũng anh ơi với chả anh Quân ơi kiểu như em nó mới nó mới là bạn gái của hắn chứ không phải nó ấy,bực mình thật,các người coi nó là vô hình à,tính bơ nhau chắc.Nó lườm Bảo Quân ở ghế lái với ánh mắt có sức sát thương ngang dao kiếm nhưng hắn,rõ ràng biết nhưng lờ đi,phải,hắn dám lờ đi sau khi ném cho nó cái nhìn ngang ngược “Đây là tôi trả thù em,ghen đi,ghen rồi kìa”
WHAT? GHEN Á?
G.H.E.N?
Never baby
Tại sao nó lại phải ghen chứ,không đời nào,làm gì có chuyện đó-nó tự phủ nhận…nhưng sao lại tức thế này nhỉ? Ghen là như thế này sao?
Trong lúc nó đang lơ mơ với cái phát hiên mới mang tính cách mạng của mình thì Tuyết Ly kéo nó trở về:
-Hai người quen nhau lâu chưa vậy?
Ừ nhỉ,không nói thì cũng không nhớ,nghĩ lại thì nó và hắn quen nhau cũng được gần 1 năm rồi,đã biết bao chuyện xảy ra…không ngờ tới có lúc nó lại là bạn gái của cái tên nó từng thề không đội trời chung,bất giác nở một nụ cười,cục tức xẹp đi 1 nửa.
-Chắc cũng gần năm rồi-nó nhìn ra cưởi sổ,như đang trôi về quá khứ-từ lúc tên này bị bệnh giai đoạn đầu cơ-nó lại châm chọc
-Thế sao?-Bảo Quân nhướng mắt lên.
Tuyết Ly khúc khích…
-Này,hai người có phải là bạn không vậy,sao em thấy hai người giống kẻ thù hơn đấy…
Ừ thì đương nhiên là nó và hắn không phải là bạn rồi,hắn là bạn trai nó mà,sao có thể là bạn được…nhưng đúng là giống kẻ thù hơn thật,lần nào gặp nhau cũng cãi nhau chẳng nói chuyện được yên ổn quá 5’…. Thế thì có tính là yêu không nhỉ? Các cụ bảo Yêu nhau lắm cắn nhau đâu mà,phải không,cũng chí lí ra phết đấy chứ
Bảo Quân nhìn nó qua tấ
-Thôi để lần khác vậy-Nhật Huy bỏ cuộc
Ơn Chúa,thì ra Người vẫn còn thương con
-Để tôi đưa cậu về,muộn rồi-cậu tiếp tục
Nó gật đầu,đi ra xe trước.
-Em là một thằng hèn đúng không anh? Đến cô gái mình thích mà cũng không dám nói cho cô ấy biết….nhưng ánh mắt cô ấy nhìn em luc đó rất hoang mang và lo sợ….em biết cô ấy chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của em nhưng em sẽ đợi…sẽ làm thay đổi trái tim cô ấy,khiến cô ấy chấp nhận tình cảm của em…khi ấy em nhất định sẽ giới thiệu cô ấy với anh,anh nhất định sẽ thích,cô ấy….dễ thương lắm….nhưng liệu có khi nào đợi chờ mãi là vô vọng không anh?-Nhật Huy đứng lặng trước mộ anh mình
Lúc sau,cậu ra xe và thấy nó đã đợi sẵn,cậu đưa nó về
>>>>>o0o
-Cảm ơn đã đưa tôi về,Nhật Huy.
-Không có gì,mau vào nhà đi,ngoài trời lạnh đấy
-uhm
Nó đứng đợi Nhật Huy quay xe và lái đi,đang định vào nhà thì Bảo Quân từ đâu cầm tay nó và ép nó vào tường,khuôn mặt hai người cách nhau chưa tơi 5cm
-Anh làm cái gì thế?-nó bực bội,bây giờ nó thật sự mệt lắm,thuốc mê làm nó đâu đầu như búa bổ.
-Tại sao em không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời vậy,tại sao em luôn thích chống đối tôi như thế?-khuôn mặt hắn ngày càng gần
- Tôi đã làm cái gì chứ?
- Tôi đã nói là em đừng thân với Nhật Huy quá mà,em quên rồi sao,hơn nữa em lại dám xưng tôi rồi.
Nó cười
-Tại sao tôi lại phải ngoan ngoãn nghe lời anh nhỉ? Anh nghĩ mình là ai mà được phong cái đặc quyền đó?
-Tôi-là-bạn-của -em.-cậu gằn từng tiếng trong cổ họng
-Bạn trai của tôi,đã có giây phút nào anh thực sự nghĩ như thế chưa…khi anh làm điều đó với Mai Khôi anh có nghĩ qua điều anh vừa nói không,khi anh bật ra câu nói anh là bạn trai của tôi,anh có hiểu hết ý nghĩa và trách nhiệm của câu ấy không?-bao uất ức dồn nén,bao đau khổ cũng những gì phải chịu đựng trong tim suốt mấy ngày qua dường như đã lên đến đình điểm và bùng nổ.tuôn trào qua từng câu nói của nó,cùng với nước mắt tất cả cùng tuôn trào như không gì cỏ thể cản lại được
Bảo Quân ôm chầm lấy nó,mặc kệ nó đánh đấm đòi buông ra,cậu cứ ôm nó như vậy đến khi tiếng thút thít nhỏ dần đi,và nó đã không còn chống cự nữa mà để yên cho cậu ôm. Cậu nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai nó
-Tôi xin lỗi,chuyện lần đó là tôi sai…tôi thề đó là lần duy nhất,sẽ không có lần sau đâu…hãy tin tôi,được chứ?
-Liệu có tin được không?-nó ngẩng mặt lên nhìn Bảo Quân bằng đôi mắt vẫn đỏ hoe
Cậu mỉm cười lấy tay quệt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi nó
-Đương nhiên là được rồi
Cậu đặt lên môi nó một nụ hôn,nhẹ nhàng mà cũng rất nồng nàn
Chân trời đang chuyển dần về màu đỏ ối.
Chương 9: NGÀY KÌ LẠ
Chiều hôm sau,trên cầu
Tuấn đang ngồi vắt vẻo trên thành tàu và nó đứng bên cạnh
-Thế nào,anh tìm ra gì chưa?-nó hỏi
-Thật kì lạ phải không, hai tên kia có thể dễ dàng tìm ra em trong số những người con gái ấy còn tôi thì lại không thể nhận ra em như trước đây tôi luôn tìm thấy Nguyên.-hắn nhìn xa xăm và nói như tự nói với chính mình
-Vậy là…
-OH.Darling,you’re not my darling anymore.
Nó cười
-Buồn nhỉ?
-Uhm.buồn chết đi được ấy
Cả hai cùng cười
-Ngày mai tôi quay lại Anh-hắn nói tiếp
-Sao gấp thế?-nó hỏi
Bỗng nhiên hắn lấy từ trong túi ra một cái nhẫn
-Gì đây,nếu muốn cầu hôn tôi thì phải quì xuống đó-nó đùa
-Vậy tôi quì nhé.
-ĐỪNG….
-Đùa thôi,cái nhẫn này tôi sẽ cầu hôn người yêu của tôi
Và hắn quì xuống thật
-Vậy….em sẽ giữ hộ tôi nó đên khi tôi thực sự gặp được người ấy chứ….vì cho đến bây giờ người chủ của nó vẫn là em
…..
-Được thôi,tôi sẽ cầm hộ anh đến khi anh muốn lấy lại nó.
………Hôm sau,ở sân bay………
-Anh đi bình an nhé-nó ôm nhẹ người bạn tốt.
-Được rồi,nếu tên này bắt nạt em-chỉ Bảo Quân-thì goi tôi nhé,tôi thế chỗ hắn cho
-Trước đó,anh nhớ chuẩn bị quan tài đi nhé-Bảo Quân bình thản
-Được rồi,hai người.
“Mời các hành khách của chuyến bay mang mã hiệu VE 118 khởi hành từ Hà Nội đến Luân Đôn mau đến phòng làm thủ tục,chuyến bay sẽ khởi hành trong 1h nữa… chúng tôi xin nhắc lại…..”
-Đến giờ tôi phải đi rồi,tạm biệt nhé
-UHM
Tuấn kéo chiếc va li đi,được mấy bước,hắn quay lại:
-Nhớ giữ cẩn thận hộ tôi nhé.
-Biết rồi mà.-nó gật đầu
Sauk hi hắn vào phòng check in,Bảo Quân hỏi
-Hắn nhờ em giữ gì vậy?
-Không có gì,về thôi-thấy nó không nói,cậu cũng không hỏi
Đang định quay về thì nó nhận được điên thoại:
-Alo
-CHỊ À-giọng hét lảnh lót oanh vàng của em gái nó vang lên đầy kiêu hãnh.
-Uh,sao thế?
-Em mới về nước,đang ở sân bay,chị đang ở đâu thế,đón em?
-Sao về gấp thế mà không báo chị?
-Em sorry mà,tại papa bắt về có việc quan trọng.Chị ở đâu vậy?
-Cũng đang ở sân bay này,em ở cửa sổ mấy để chị đón?
-Good.Số 3,em chờ đó
Bảo Quân nhìn nó
-Em gái à?
-Uh.nó vừa xuống máy bay,mình đi đón nó luôn đi.
-Em có em gái sao?-cậu hỏi,hồ sơ của nó nói mẹ nó mất ngay sau khi sinh nó mà
-Em gái cùng khác mẹ.là con của papa và dì,kém tôi 1 tuổi.
Nó giải thích nhanh và kéo Bảo Quân đi….đến nơi đang chen lấn để tìm em gái thì nó va phải ai đó
-Xin lỗi-nó cúi đầu
-Bảo Anh…cậu làm gì ở đây vậy?-Nhật Huy ngạc nhiên
-Nhật Huy? Tôi tiễn một người bạn,còn cậu?
-Đón một người.-Nhật Huy có vẻ không hứng thú chỉ vào cái biển tên
“Welcome Trần Tuyết Ly”
Trần Khánh Ly trùng tên em gái nó….chắc không phải chứ?
Đúng lúc ấy,tiếng lanh lảnh lại vang lên
-CHỊ!
Một cô gái da trắng với mái tóc uốn nhẹ màu nâu ôm lấy gương mặt như búp bê mặc bộ đồ bó sành điệu vẫy tay loạn xạ với nó và chạy lại phía họ…. nhìn cái biển tên
-Chị.chị biết em về sao mà đón,em nói cha không bảo chị mà-cô nàng phụng phịu
-À-nó vội xua tay đính chính-không phải chị tới đón em mà là bạn chị Nhật Huy,cậu ấy tới đón 1 người bạn có lẽ tên giống em.
-Nhật Huy?Hoàng Nhật Huy là bạn chị sao?
-Phải,em biết cậu ấy?-liếc nhân vật chính và nhận được cái nhún vai tỏ vẻ tôi không hề biết cô ta.
-Không hẳn,cha nói em về để gặp cậu ấy mà,và hình như hôm nay cậu ta đón em thì phải-ngó nghiêng.
-Thực ra…-nó đang định giới thiệu thì…
-Đây là bạn chị sao?-chỉ hai tên con trai đang đứng phía sau.
-Ừ.-nó gật đầu xác nhận
-Chào hai anh,em là Tuyết Ly.
-Hi,em-Nhật Huy cười
Bảo Quân thì chỉ gật đầu chào lại nhưng cả hai thì cùng chung suy nghĩ “cũng xinh đấy như không bằng cô chị” còn cô nhóc thì có chút bực mình và thích thú vì lần đầu tiên có kẻ không đổ trước nụ cười thiên thần tái thế của mình,lạnh lùng,đúng kiểu cô thích.
-Ly này,Nhật Huy là…
Nhảy vào chặn họng
-Một trong hai người phía sau phải không ạ?
Gật gật
-Cậu ấy là…
-Đừng chị,để em tự đoán đi
Cô nhóc khoanh tay đi xung quanh hải anh chàng ngắm nghía một thôi một hồi và dừng lại trước mặt Bảo Quân
-Anh là Nhật Huy phải không?-và hồn nhiên ôm chầm lấy cậu
3 con người shock toàn tập-1 kẻ đắc chí nhận nhầm
Một ngày đầy kì lạ….một kẻ ra đi,một người mới đến….
Tuyết Ly đánh đu trên người Bảo Quân như vậy gần 3’ mới nhận ra bầu không khí đang trở nên kì lạ xung quanh mình,miễn cưỡng buông cậu ra,cô nàng hua hua tay trước mặt nó:
-Hey,hey…mọi người sao vậy?
Sực tỉnh…nó hung hắng mấy cái rồi đi tới bên cạnh cô em
-Ly à,thực ra-chỉ về phía sau-cậu ấy mới là Nhật Huy,còn đó-chỉ về phía trước-là Bảo Quân,bạn chị
Cô nàng bắt đầu ngơ ngác nhìn hai anh chàng,Nhật Huy thì ngó lơ còn Bảo Quân thì chẳng phản ứng gì,chỉ tay đúc túi quần,đáp trả ánh mắt của nó bằng vẻ cao ngạo cố hữu của mình như muốn nói “Đâu phải lỗi của anh,là cô ta chủ động ôm anh đấy chứ”
Tuyết Ly sau 1 vài giây ngơ ngác,gương mặt xinh xắn như có chút hồng lên vì ngượng,lập tức nở 1 nụ cười marketing cực kì hoàn hảo:
-Vậy sao? Thế là nhận nhầm rồi,ngại quá,xin lỗi hai anh nha.
Câu nói làm gián đoạn màn đấu mắt nảy lửa giữa hai con người,dời ánh mắt nhìn của mình sang cô em dễ thương,nó xoa đầu Ly
-Không sao đâu,người quen cả mà,nhưng lần sau thì đừng có lanh chanh nữa nha,em chẳng thay đổi gì cả-liếc nhìn Bảo Quân-tên đó mắc bệnh truyền nhiễm giai đoạn cuối đấy,đừng có đụng vào.
Bảo Quân sững người nhìn cô bạn gái của mình,có đời thủa nhà ai lại đi nói người yêu mình mắc bệnh truyền nhiễm sắp chết không,chơi hắn hả? Được lắm,…. Cứ đợi đấy xem hắn trả đũa thế nào….và đáp trả ánh nhìn đầy nguy hiểm của Bảo Quân là một khuôn mặt theo kiểu “Thế nào,muốn gì? Xem anh làm gì được tôi?” làm hắn càng thêm lộn ruột
Giỏi,giỏi lắm,xem ra gần đây hắn chiều nó quá nên muốn nổi loạn phải không?
Hừ
Tiếng cười của Nhật Huy và Tuyết Ly vang lên một lần nữa đã thành công trong việc làm ngừng tạm thời cuộc chiến ngầm giữa hai người này,nó còn kịp lè lưỡi làm mặt ma với Bảo Quân trước khi quay đi,để lại một khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
Nhật Huy cố nín cười ,lên tiếng
-Thôi,không đùa nữa,bây giờ cũng muộn rồi,hay chúng ta đi ăn gì đi,coi như ăn mừng Ly về nước luôm,oke,tôi biết một nhà hàng Ý rất ngon.
-Phải đó,mình đi ăn đi,em cũng đói rồi,đồ ăn trên máy bay tệ quá-Ly đồng tình
Hai người kia nhìn nhau rồi cũng không có ý kiến gì.
-Vậy…. Bảo Quân,cậu đưa Bảo Anh và Ly về nhà cất đồ nhé,để tôi qua nhà hàng trước.
-Vậy cũng được.-Bảo Quân gật đầu
Ra đến xe,sau khi cất đồ vào cốp xe,nó đang định trèo lên xe thì bỗng cô em cản nó lại
-Sao vậy?-nó khó hiểu
-Chị…để em ngồi trên nha,em bị say xe mà.-kèm theo một ánh ngây thơ,trong sáng,nụ cười quen thuộc
Nó chưng hửng,cô em của nó bị say xe hồi nào vậy trời? dù khó hiểu nhưng nó vẫn nhường chỗ cho cô em mình mà không nhận ra rằng trong ánh mắt của Tuyết Ly khi đó phản chiếu một hình ảnh duy nhất đó là Vương.Bảo.Quân
Trên đường về,nó rút cuộc đã nhận ra một điều mà đáng lẽ nó nên biết ngay từ đầu, đó là cô em yêu dấu của nó,phải,dù không muốn thừa nhận nhưng cô em nó có vẻ đang muốn giành bạn trai với chị thì phải,hay là nó đã quá nhạy cảm nhỉ,không phải chứ,đông thời nó nhận ra rằng việc đó làm nó khó chịu hơn nó nghĩ,hừ,cứ nhìn cái cách Bảo Quân cười cười trò chuyện với con em nó như thể thân thiết lắm là đủ cho nó muốn phát hỏa rồi,lại còn được cô em yêu dấu song kiếm hợp bích cùng Bảo Quân,cái gì cũng anh ơi với chả anh Quân ơi kiểu như em nó mới nó mới là bạn gái của hắn chứ không phải nó ấy,bực mình thật,các người coi nó là vô hình à,tính bơ nhau chắc.Nó lườm Bảo Quân ở ghế lái với ánh mắt có sức sát thương ngang dao kiếm nhưng hắn,rõ ràng biết nhưng lờ đi,phải,hắn dám lờ đi sau khi ném cho nó cái nhìn ngang ngược “Đây là tôi trả thù em,ghen đi,ghen rồi kìa”
WHAT? GHEN Á?
G.H.E.N?
Never baby
Tại sao nó lại phải ghen chứ,không đời nào,làm gì có chuyện đó-nó tự phủ nhận…nhưng sao lại tức thế này nhỉ? Ghen là như thế này sao?
Trong lúc nó đang lơ mơ với cái phát hiên mới mang tính cách mạng của mình thì Tuyết Ly kéo nó trở về:
-Hai người quen nhau lâu chưa vậy?
Ừ nhỉ,không nói thì cũng không nhớ,nghĩ lại thì nó và hắn quen nhau cũng được gần 1 năm rồi,đã biết bao chuyện xảy ra…không ngờ tới có lúc nó lại là bạn gái của cái tên nó từng thề không đội trời chung,bất giác nở một nụ cười,cục tức xẹp đi 1 nửa.
-Chắc cũng gần năm rồi-nó nhìn ra cưởi sổ,như đang trôi về quá khứ-từ lúc tên này bị bệnh giai đoạn đầu cơ-nó lại châm chọc
-Thế sao?-Bảo Quân nhướng mắt lên.
Tuyết Ly khúc khích…
-Này,hai người có phải là bạn không vậy,sao em thấy hai người giống kẻ thù hơn đấy…
Ừ thì đương nhiên là nó và hắn không phải là bạn rồi,hắn là bạn trai nó mà,sao có thể là bạn được…nhưng đúng là giống kẻ thù hơn thật,lần nào gặp nhau cũng cãi nhau chẳng nói chuyện được yên ổn quá 5’…. Thế thì có tính là yêu không nhỉ? Các cụ bảo Yêu nhau lắm cắn nhau đâu mà,phải không,cũng chí lí ra phết đấy chứ
Bảo Quân nhìn nó qua tấ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1202/1584