Tiểu thuyết Người Yêu Ngây Thơ Của Tôi-full
Lượt xem : |
. Sẽ không bị bắt được!” Kỳ Trăn khoát khoát tay, tỏ vẻ không cần chú ý đến điểm này.
“Thật vậy chăng? Đi nơi nào? Nói cho em biết!” Thiên Khởi chơi xấu bên cạnh Kỳ Trăn, ánh mắt khẩn cầu, cực kỳ muốn biết thế giới nội tâm của Kỳ Trăn.
“Học muội, chị tới giúp em học, không phải kể chuyện tiểu thuyết tình yêu.” Một mực tiến hành loại đề tài nhàm chán này, tốt như vậy sao? Kỳ Trăn cười đến có chút xấu hổ.
“Nói đi, nói đi... Cả ngày người ta trong nhà, cũng không thể ra cửa, cũng không biết lưu hành phương thức yêu đương gì...” Mắt to ngập nước nháy nháy, lộ ra khao khát, nếu cự tuyệt cô bé, cặp mắt thanh tịnh kia sẽ bịt kín một tầng đau thương.
Yên lặng nhìn tiểu học muội rất muốn biết chuyện tình yêu của mình, Kỳ Trăn đưa ra điều kiện –
“Chờ chị xem hết bài tập thầy dạy kèm tại nhà cho em, nếu hoàn toàn đúng... Có lẽ chị sẽ kể một hai chuyện thú vị.”
“Thật vậy chăng?” Vốn đang thất vọng bây giờ lại có thần thái hưng phấn thay thế.
Aizzz! Bây giờ như thế nào đây?
Người nói chuyện yêu đương chính là cô, Thiên Khởi làm gì hưng phấn hơn cô? Loại cảm giác này thật là làm cho cô thẹn thùng nha!
“Thật!” Kỳ Trăn bất đắc dĩ thở dài, thật sự không có cách với tiểu nha đầu này! Độ dày da mặt của cô bé này thật tốt, đối với loại chuyện này không hề thẹn thùng.
Bất quá, nên nói chuyện nào mới tốt...
Quan sát bài tập của Thiên Khởi, trong lòng có chút phiền não.
“Thời gi¬an sắp hết rồi, hôm nay dừng lại ở đây!”
Kỳ Trăn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ rưỡi rồi, cần phải về.
Thời gi¬an tự học buổi tối đã qua một nửa, cô phải nhanh trở lại ký túc xá, đỡ phải sau khi buổi tối tự học kết thúc phải cướp phòng tắm.
Đây là thống khổ dừng chân, cái gì dùng đều phải công cộng... Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không muốn về nhà ở... lại có thể ở ký túc xá cùng mọi người chen chúc!
Ngày nghỉ trước kia có thể đến chỗ của Kỳ Hi, từ sau khi anh có bạn gái, cô cũng không tiện đến.
Bên cạnh cô cũng nhiều thêm một người đàn ông...
Cuộc sống, thật sự rất kỳ diệu!
Khi cô cho là mình sẽ cô đơn đến cùng thì không nghĩ tới bên cạnh lại sẽ xuất hiện một người khác, anh lặng lẽ thay đổi cuộc sống của cô, mà cô... cũng không có bài xích quá lớn, thay đổi theo...
Như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Gần đây khi nghĩ đến Từ Trọng Hi, trong lòng Kỳ Trăn luôn luôn có một tia ngọt ngào, sau đó lại trộn lẫn một chút nghi vấn, nhưng mà không thể nào mở miệng hỏi đến.
“Đúng vậy! Thời gi¬an vui vẻ trôi qua thật nhanh.” Thấy sắc mặt hơi lo nghĩ của Kỳ Trăn, Thiên Khởi gật gật đầu, không có tiếp tục giữ người, cực kỳ thức thời.
“Đúng vậy, tuần thứ Tư rất nhanh tới rồi, em học bài tốt đó.” Kỳ Trăn sờ sờ đầu Thiên Khởi, muốn cô ở nhà ngoan ngoãn đợi, đừng có chạy lung tung.
“Biết rồi! Cứ xem người ta là con nít.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng phàn nàn.
“Em vốn là con nít mà! Phải ngoan ngoãn học bài đó...” Sau khi dặn dò, Kỳ Trăn mới cầm ba lô lên rời đi.
“Em cứ ở trong nhà, không cần phải đi ra tiễn chị... Đi ra cảm lạnh sẽ không tốt...” Săn sóc dặn dò từ cửa chính đóng mà biến mất, Thiên Khởi tùy tiện cầm một chiếc áo lông mặc vào, nhanh chóng chạy lên sân thượng, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Trăn rời đi.
Thấy Kỳ Trăn đi, cô ngây ngốc đứng ở sân thượng, hồn phách coi như cũng đi theo Kỳ Trăn.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi!” Quản gia nâng cuống họng, lớn tiếng ồn ào, “Sao cô lại một mình đứng ở chỗ này? Cảm lạnh làm sao bây giờ?” Đưa xong Kỳ Trăn, trở lại thư phòng tiểu chủ nhân, không thấy người, liền khẳng định cô đứng ở sân thượng tiễn biệt.
Thiên Khởi không nói chuyện, ngoan ngoãn để cho quản gia kéo mình về phòng.
Thấy cô thất lạc, quản gia mới vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ giọng an ủi cô, “Tuần thứ tư rất nhanh đến! Đừng quá khó như vậy.”
“A di, con rất hi vọng có một chị gái như vậy đó!” Thiên Khởi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ giọng bày tỏ.
“Cô biết không có khả năng đó! Ba ba của cô chỉ có một mình cô một cái tâm can bảo bối, ông cũng sẽ không tái giá.” Quản gia kiên định nói rõ.
“Con biết rõ...” Thiên Khởi nặng nề thở dài.
Từ sau khi mẹ của cô qua đời, ba ba vẫn rất cô đơn... Không còn tâm trạng tiếp tục kinh doanh công ty... Nhưng cô lại là một cô bé gái suy yếu, chẳng những không thể giúp ông, còn một mực phí tiền của ông...
Khiến ông giúp mình tìm bác sĩ, y tá... Thiên Khởi chu cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác mình thật sự rất vô dụng!
“Được rồi, không cần phải suy nghĩ lung tung nữa! Tôi đi mở nước ấm, cô tắm rửa xong, nên ngủ.” Sợ Thiên Khởi nói lời không may, quản gia bắt đầu thúc giục cô.
“Ừ.” Thiên Khởi gật đầu, mặc quản gia bài bố.
“Cô chờ chút, tôi đi chuẩn bị nước ấm...” Tiểu chủ nhân buông tiếng thở dài buồn bã, quản gia vội vàng chuẩn bị quần áo cần tắm rửa.
Thiên Khởi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, thấy quản gia rời đi, liền mở ra lap¬top, bắt đầu lên inter¬net, sưu tầm web¬sites có liên quan đến Thánh Tâm.
Cô muốn xem chuyện xấu của Kỳ Trăn có thảo luận gì mới không...
Ai, vẫn là cuộc sống trường học tương đối khá chơi, cô ở nhà thật sự vô cùng nhàm chán.
Không biết có người chú ý tới bạn trai chính quy của cô ấy hay không? Vẫn như cũ, chỉ thảo luận Hoa Hoa Công Tử kia? Thiệt là! Quả nhiên không có người chú ý tới tình huống thật...
Các cô đều mắt bị mù mới như vậy! Ai sẽ thích Hoa Hoa Công Tử?
Kỳ Trăn giống cô, chán ghét Hoa Hoa Công Tử! Ngay cả cái này cũng đều không hiểu, còn nói yêu mến Kỳ Trăn? Nhất định không có yêu mến cô, cho nên mới không biết bí mật của cô.
Hừ! Hừ! Một đám ngu ngốc.
Thiên Khởi yên lặng tựa vào trước lap¬top, bàn phím gõ đến gõ đi, con chuột điểm tới điểm đi, sưu tầm tất cả tin tức về Kỳ Trăn...
Trợn to con ngươi nhìn xem dấu vết cuộc sống vườn trường Kỳ Trăn để lại...
Chương 12
“Lộp bộp...”
Kỳ Trăn ngâm nga ca khúc không thành điệu, cao hứng bừng bừng chạy về phía phòng làm việc của Từ Trọng Hi.
Ha ha... Hôm nay bọn họ ít nhất có ba giờ ở chung...
Cô còn thừa thời gi¬an tan học trở về ký túc xá tắm rửa, tắm sạch sẽ trong trong ngoài ngoài của mình mới tới.
Có ai đi làm việc mà còn có thể tắm mình sạch sẽ đây?
Có lẽ, hành vi của cô trong mắt bạn cùng phòng rất kỳ quái nha? Nhưng ứng phó một tên tuỳ thời động dục, làm tốt vạn toàn chuẩn bị mới tốt; cô cũng không muốn toàn thân bốc mùi mồ hôi bẩn, lại phải cùng người yêu khống chế không nổi xảy ra quan hệ?
“Hôm nay hình như em rất vui vẻ?” Nghe được thanh âm Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi đang cúi đầu đánh máy vi tính lập tức ngẩng đầu, ánh mắt có loại âm trầm nói không nên lời.
Huh, người đàn ông này hôm nay hơi là lạ... xảy ra chuyện gì sao?
“Không nên vui vẻ sao?” Đóng cửa lại, Kỳ Trăn nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh.
“Một tuần lễ em và Tư Đồ Tĩnh uống trà chiều mấy lần?” Căn bản khống chế không được tâm tình đàn ông của mình, nhanh chóng đứng dậy, từng bước một tới gần bạn gái.
“Nào có a... Anh...” Vống đang muốn phản bác, đầu đột nhiên thoảng qua hình ảnh kỳ lạ...
Chết tiệt! Cảm giác rất quỷ dị về ngày đó... Tư Đồ Tĩnh xếp đặt cô, có phải không? Nhìn biểu lộ tức giận của người yêu, Kỳ Trăn khép khép mở mở miệng, đến cuối cùng lại phát không ra thanh âm khác.
★★★
Khó trách có điểm gần?
A Tĩnh gọi người chụp ảnh, sau đó lấy cớ đấu giá trên web¬sites buôn bán... Lại làm cho Từ Trọng Hi tóm gáy... Thì ra quá trình này lại có bộ dáng như vậy?
Kỳ Trăn có cảm giác khóc không ra nước mắt. Tội oan này thật ghê gớm đó!
Không muốn chia xẻ tình cảm lưu luyến mới nhất của mình cùng các anh em, thì đáng đời có loại báo ứng này sao? Bình thường làm chuyện xấu, hiện tại có thể nào trách cứ người ta?
Tư Đồ Tĩnh bảo người ta chụp cuộc sống của bọn họ, cũng không thông báo trước, nghe nói như vậy mới có thể tự nhiên.
Cho nên, cô thật sự không thể kháng nghị cái gì với anh ta...
“Em chấp nhận, phải không?” Đi đến trước mặt gi¬ai nhân, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ngập tối tăm.
“Không phải! Em không biết...” Kỳ Trăn nuốt nước miếng, chăm chú nhìn anh, “Không biết chân tướng sự tình, muốn cam chịu cái gì?”
Mặc dù bị Tư Đồ Tĩnh hãm hại, đó cũng là chuyện của cô và anh em mình.
Cô lấy điều này nói với bạn trai, chẳng những sẽ không được lượng giải, nói không chừng còn có thể càng hỏa lớn, cho nên chỉ có thể tận lực chính mình không biết rõ tình hình.
“Bây giờ anh hỏi em, em thật không một chút nhớ tới lời hứa của mình sao?! Em thật sự không biết là mình rất quá phận sao?” Từ Trọng Hi kéo Kỳ Trăn vào trong ngực, cánh tay cường kiện dùng sức ôm cô.
Chăm chỉ làm việc... Nghiêm túc phấn đấu vì tương lai của bọn họ...
Cô lại hồi báo anh như vậy? Lại như vậy?
Từ Trọng Hi không tiếng động mà vùi đầu trên vai Kỳ Trăn, nói không nên lời bất luận lời chửi bới gì…, nhưng hào khí đau thương lại bao phủ hai người.
“A... Trọng Hi...” Kỳ Trăn nhẹ giọng kêu to tên người đàn ông ôm lấy mình từ phía sau lưng, nhưng mà không chiếm được hưởng ứng. Cô cố gắng giãy người. Người đứng phía sau bất động như núi, chỉ chăm chú ôm cô, cái gì cũng không nói...
Làm cho người ta cảm giác anh thật sự rất uể oải. Bây giờ là?
“Anh đừng như vậy mà!” Vốn muốn giải thích rõ ràng với anh, không nghĩ đến... Cổ lại ẩm ướt, cô khiến anh khóc sao?
Trời ạ! Cô đáng chết! Sao cô lại làm cho một người đàn ông khóc? Cô xong rồi, cô xong rồi...
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đều là lỗi của em! Đều là lỗi của em!” Kỳ Trăn không cách nào quay đầu lại nhìn anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh, không ngừng xin lỗi, “A Tĩnh tìm em đi! Chúng em không phải gặp mặt một mình tại hội học sinh... Bên cạnh còn có Tư Đồ Du và An Tư Tiệp... Mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt, cầu xin anh ngàn vạn tin tưởng em, chúng em không có lén hẹn hò...”
Kỳ Trăn luống cuống tay chân chỉ có thể không ngừng giải thích, không ngừng trấn an cảm xúc người yêu, không ngừng nói với anh mình và Tư Đồ Tĩnh thật sự không có gì... Xin anh, nhất định phải tin tưởng lời của cô.
Từ Trọng Hi ôm chặt lấy người yêu, qua một lúc lâu mới rầu rĩ tỏ vẻ, “Vậy em còn nói... Không biết anh đang hỏi cái gì?”
Thanh âm của anh rất trong trẻo, không hề có cảm giác nghẹn ngào. Điều này làm cho lòng Kỳ Trăn buông lỏng.
“Em cũng không phải ngu ngốc! Anh kháng nghị như vậy, em xé não ra, cũng đương nhiên biết rõ anh đang nói chuyện gì... Anh nói phải không?” Kỳ Trăn liều mình cười ngọt ngào, nịnh nọt khoe mẽ với người yêu, chỉ sợ đại gia sau lưng sẽ tiếp tục khó chịu.
“Thật vậy chăng?” Tâm tình đàn ông đã mờ mịt một buổi chiều, cuối cùng có cảm giác mây đen đã qua.
“Đương nhiên là thật! Trọng Hi, anh là người yêu của em, A Tĩnh chỉ là bạn của em... Em phân chia cực kỳ tinh tường! Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, được không?” Cẩn thận dụ dỗ người đàn ông phía sau, Kỳ Trăn đột nhiên có cảm giác mình mới là đàn ông...
Mặc kệ ai là đàn ông, ai là con gái... Cũng không quan trọng!
Quan trọng là! Cô rất quan tâm tâm tình của Từ Trọng Hi, Từ Trọng Hi nhất định phải vui vẻ.
“Em cách Tư Đồ Tĩnh xa một chút, anh sẽ không suy nghĩ lung tung.” Anh tức giận hưởng ứng, xoay người người yêu lại, bốn mắt tương đối với cô.
Kỳ Trăn chứng kiến u buồn và phẫn nộ trong mắt Từ Trọng Hi... Hốc mắt có chút ẩm ướt, mũi hiện đỏ...
Hắc hắc, thật sự đã khóc sao?
Tâm tình của anh tại đáy mắt của cô, không chỗ nào che dấu. Nhưng anh tựa hồ cũng không muốn giấu diếm, nhưng trực tiếp thế này thật làm cô ngạc nhiên.
Kỳ Trăn thật sự bị đánh bại! Không còn có lời nói xạo khác.
“Em thề với anh, hiện tại em chỉ yêu một mình anh! Cũng chỉ làm chuyện kia với anh, cầu xin anh tin tưởng em, em và Tư Đồ Tĩnh thật sự không quan hệ, một chút quan hệ cũng không có.” Kỳ Trăn cảm giác tội ác sâu nặng, không ngừng giải thích tâm tình với người yêu.
“... Trước kia em có yêu ai chưa?” Nghe được trọng điểm che dấu trong thông báo, Từ Trọng Hi đuổi theo muốn có đáp án chính xác.
Aizzz, đàn ông này như thế nào? Sao khó đoán như vậy a?
Có một đáp án, đổi truy vấn một chuyện khác? Nhưng cô căn bản không muốn nói cảm giác của cô với Kì Hi...
Cũng không muốn l
“Thật vậy chăng? Đi nơi nào? Nói cho em biết!” Thiên Khởi chơi xấu bên cạnh Kỳ Trăn, ánh mắt khẩn cầu, cực kỳ muốn biết thế giới nội tâm của Kỳ Trăn.
“Học muội, chị tới giúp em học, không phải kể chuyện tiểu thuyết tình yêu.” Một mực tiến hành loại đề tài nhàm chán này, tốt như vậy sao? Kỳ Trăn cười đến có chút xấu hổ.
“Nói đi, nói đi... Cả ngày người ta trong nhà, cũng không thể ra cửa, cũng không biết lưu hành phương thức yêu đương gì...” Mắt to ngập nước nháy nháy, lộ ra khao khát, nếu cự tuyệt cô bé, cặp mắt thanh tịnh kia sẽ bịt kín một tầng đau thương.
Yên lặng nhìn tiểu học muội rất muốn biết chuyện tình yêu của mình, Kỳ Trăn đưa ra điều kiện –
“Chờ chị xem hết bài tập thầy dạy kèm tại nhà cho em, nếu hoàn toàn đúng... Có lẽ chị sẽ kể một hai chuyện thú vị.”
“Thật vậy chăng?” Vốn đang thất vọng bây giờ lại có thần thái hưng phấn thay thế.
Aizzz! Bây giờ như thế nào đây?
Người nói chuyện yêu đương chính là cô, Thiên Khởi làm gì hưng phấn hơn cô? Loại cảm giác này thật là làm cho cô thẹn thùng nha!
“Thật!” Kỳ Trăn bất đắc dĩ thở dài, thật sự không có cách với tiểu nha đầu này! Độ dày da mặt của cô bé này thật tốt, đối với loại chuyện này không hề thẹn thùng.
Bất quá, nên nói chuyện nào mới tốt...
Quan sát bài tập của Thiên Khởi, trong lòng có chút phiền não.
“Thời gi¬an sắp hết rồi, hôm nay dừng lại ở đây!”
Kỳ Trăn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ rưỡi rồi, cần phải về.
Thời gi¬an tự học buổi tối đã qua một nửa, cô phải nhanh trở lại ký túc xá, đỡ phải sau khi buổi tối tự học kết thúc phải cướp phòng tắm.
Đây là thống khổ dừng chân, cái gì dùng đều phải công cộng... Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không muốn về nhà ở... lại có thể ở ký túc xá cùng mọi người chen chúc!
Ngày nghỉ trước kia có thể đến chỗ của Kỳ Hi, từ sau khi anh có bạn gái, cô cũng không tiện đến.
Bên cạnh cô cũng nhiều thêm một người đàn ông...
Cuộc sống, thật sự rất kỳ diệu!
Khi cô cho là mình sẽ cô đơn đến cùng thì không nghĩ tới bên cạnh lại sẽ xuất hiện một người khác, anh lặng lẽ thay đổi cuộc sống của cô, mà cô... cũng không có bài xích quá lớn, thay đổi theo...
Như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Gần đây khi nghĩ đến Từ Trọng Hi, trong lòng Kỳ Trăn luôn luôn có một tia ngọt ngào, sau đó lại trộn lẫn một chút nghi vấn, nhưng mà không thể nào mở miệng hỏi đến.
“Đúng vậy! Thời gi¬an vui vẻ trôi qua thật nhanh.” Thấy sắc mặt hơi lo nghĩ của Kỳ Trăn, Thiên Khởi gật gật đầu, không có tiếp tục giữ người, cực kỳ thức thời.
“Đúng vậy, tuần thứ Tư rất nhanh tới rồi, em học bài tốt đó.” Kỳ Trăn sờ sờ đầu Thiên Khởi, muốn cô ở nhà ngoan ngoãn đợi, đừng có chạy lung tung.
“Biết rồi! Cứ xem người ta là con nít.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng phàn nàn.
“Em vốn là con nít mà! Phải ngoan ngoãn học bài đó...” Sau khi dặn dò, Kỳ Trăn mới cầm ba lô lên rời đi.
“Em cứ ở trong nhà, không cần phải đi ra tiễn chị... Đi ra cảm lạnh sẽ không tốt...” Săn sóc dặn dò từ cửa chính đóng mà biến mất, Thiên Khởi tùy tiện cầm một chiếc áo lông mặc vào, nhanh chóng chạy lên sân thượng, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Trăn rời đi.
Thấy Kỳ Trăn đi, cô ngây ngốc đứng ở sân thượng, hồn phách coi như cũng đi theo Kỳ Trăn.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi!” Quản gia nâng cuống họng, lớn tiếng ồn ào, “Sao cô lại một mình đứng ở chỗ này? Cảm lạnh làm sao bây giờ?” Đưa xong Kỳ Trăn, trở lại thư phòng tiểu chủ nhân, không thấy người, liền khẳng định cô đứng ở sân thượng tiễn biệt.
Thiên Khởi không nói chuyện, ngoan ngoãn để cho quản gia kéo mình về phòng.
Thấy cô thất lạc, quản gia mới vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ giọng an ủi cô, “Tuần thứ tư rất nhanh đến! Đừng quá khó như vậy.”
“A di, con rất hi vọng có một chị gái như vậy đó!” Thiên Khởi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ giọng bày tỏ.
“Cô biết không có khả năng đó! Ba ba của cô chỉ có một mình cô một cái tâm can bảo bối, ông cũng sẽ không tái giá.” Quản gia kiên định nói rõ.
“Con biết rõ...” Thiên Khởi nặng nề thở dài.
Từ sau khi mẹ của cô qua đời, ba ba vẫn rất cô đơn... Không còn tâm trạng tiếp tục kinh doanh công ty... Nhưng cô lại là một cô bé gái suy yếu, chẳng những không thể giúp ông, còn một mực phí tiền của ông...
Khiến ông giúp mình tìm bác sĩ, y tá... Thiên Khởi chu cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác mình thật sự rất vô dụng!
“Được rồi, không cần phải suy nghĩ lung tung nữa! Tôi đi mở nước ấm, cô tắm rửa xong, nên ngủ.” Sợ Thiên Khởi nói lời không may, quản gia bắt đầu thúc giục cô.
“Ừ.” Thiên Khởi gật đầu, mặc quản gia bài bố.
“Cô chờ chút, tôi đi chuẩn bị nước ấm...” Tiểu chủ nhân buông tiếng thở dài buồn bã, quản gia vội vàng chuẩn bị quần áo cần tắm rửa.
Thiên Khởi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, thấy quản gia rời đi, liền mở ra lap¬top, bắt đầu lên inter¬net, sưu tầm web¬sites có liên quan đến Thánh Tâm.
Cô muốn xem chuyện xấu của Kỳ Trăn có thảo luận gì mới không...
Ai, vẫn là cuộc sống trường học tương đối khá chơi, cô ở nhà thật sự vô cùng nhàm chán.
Không biết có người chú ý tới bạn trai chính quy của cô ấy hay không? Vẫn như cũ, chỉ thảo luận Hoa Hoa Công Tử kia? Thiệt là! Quả nhiên không có người chú ý tới tình huống thật...
Các cô đều mắt bị mù mới như vậy! Ai sẽ thích Hoa Hoa Công Tử?
Kỳ Trăn giống cô, chán ghét Hoa Hoa Công Tử! Ngay cả cái này cũng đều không hiểu, còn nói yêu mến Kỳ Trăn? Nhất định không có yêu mến cô, cho nên mới không biết bí mật của cô.
Hừ! Hừ! Một đám ngu ngốc.
Thiên Khởi yên lặng tựa vào trước lap¬top, bàn phím gõ đến gõ đi, con chuột điểm tới điểm đi, sưu tầm tất cả tin tức về Kỳ Trăn...
Trợn to con ngươi nhìn xem dấu vết cuộc sống vườn trường Kỳ Trăn để lại...
Chương 12
“Lộp bộp...”
Kỳ Trăn ngâm nga ca khúc không thành điệu, cao hứng bừng bừng chạy về phía phòng làm việc của Từ Trọng Hi.
Ha ha... Hôm nay bọn họ ít nhất có ba giờ ở chung...
Cô còn thừa thời gi¬an tan học trở về ký túc xá tắm rửa, tắm sạch sẽ trong trong ngoài ngoài của mình mới tới.
Có ai đi làm việc mà còn có thể tắm mình sạch sẽ đây?
Có lẽ, hành vi của cô trong mắt bạn cùng phòng rất kỳ quái nha? Nhưng ứng phó một tên tuỳ thời động dục, làm tốt vạn toàn chuẩn bị mới tốt; cô cũng không muốn toàn thân bốc mùi mồ hôi bẩn, lại phải cùng người yêu khống chế không nổi xảy ra quan hệ?
“Hôm nay hình như em rất vui vẻ?” Nghe được thanh âm Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi đang cúi đầu đánh máy vi tính lập tức ngẩng đầu, ánh mắt có loại âm trầm nói không nên lời.
Huh, người đàn ông này hôm nay hơi là lạ... xảy ra chuyện gì sao?
“Không nên vui vẻ sao?” Đóng cửa lại, Kỳ Trăn nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh.
“Một tuần lễ em và Tư Đồ Tĩnh uống trà chiều mấy lần?” Căn bản khống chế không được tâm tình đàn ông của mình, nhanh chóng đứng dậy, từng bước một tới gần bạn gái.
“Nào có a... Anh...” Vống đang muốn phản bác, đầu đột nhiên thoảng qua hình ảnh kỳ lạ...
Chết tiệt! Cảm giác rất quỷ dị về ngày đó... Tư Đồ Tĩnh xếp đặt cô, có phải không? Nhìn biểu lộ tức giận của người yêu, Kỳ Trăn khép khép mở mở miệng, đến cuối cùng lại phát không ra thanh âm khác.
★★★
Khó trách có điểm gần?
A Tĩnh gọi người chụp ảnh, sau đó lấy cớ đấu giá trên web¬sites buôn bán... Lại làm cho Từ Trọng Hi tóm gáy... Thì ra quá trình này lại có bộ dáng như vậy?
Kỳ Trăn có cảm giác khóc không ra nước mắt. Tội oan này thật ghê gớm đó!
Không muốn chia xẻ tình cảm lưu luyến mới nhất của mình cùng các anh em, thì đáng đời có loại báo ứng này sao? Bình thường làm chuyện xấu, hiện tại có thể nào trách cứ người ta?
Tư Đồ Tĩnh bảo người ta chụp cuộc sống của bọn họ, cũng không thông báo trước, nghe nói như vậy mới có thể tự nhiên.
Cho nên, cô thật sự không thể kháng nghị cái gì với anh ta...
“Em chấp nhận, phải không?” Đi đến trước mặt gi¬ai nhân, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ngập tối tăm.
“Không phải! Em không biết...” Kỳ Trăn nuốt nước miếng, chăm chú nhìn anh, “Không biết chân tướng sự tình, muốn cam chịu cái gì?”
Mặc dù bị Tư Đồ Tĩnh hãm hại, đó cũng là chuyện của cô và anh em mình.
Cô lấy điều này nói với bạn trai, chẳng những sẽ không được lượng giải, nói không chừng còn có thể càng hỏa lớn, cho nên chỉ có thể tận lực chính mình không biết rõ tình hình.
“Bây giờ anh hỏi em, em thật không một chút nhớ tới lời hứa của mình sao?! Em thật sự không biết là mình rất quá phận sao?” Từ Trọng Hi kéo Kỳ Trăn vào trong ngực, cánh tay cường kiện dùng sức ôm cô.
Chăm chỉ làm việc... Nghiêm túc phấn đấu vì tương lai của bọn họ...
Cô lại hồi báo anh như vậy? Lại như vậy?
Từ Trọng Hi không tiếng động mà vùi đầu trên vai Kỳ Trăn, nói không nên lời bất luận lời chửi bới gì…, nhưng hào khí đau thương lại bao phủ hai người.
“A... Trọng Hi...” Kỳ Trăn nhẹ giọng kêu to tên người đàn ông ôm lấy mình từ phía sau lưng, nhưng mà không chiếm được hưởng ứng. Cô cố gắng giãy người. Người đứng phía sau bất động như núi, chỉ chăm chú ôm cô, cái gì cũng không nói...
Làm cho người ta cảm giác anh thật sự rất uể oải. Bây giờ là?
“Anh đừng như vậy mà!” Vốn muốn giải thích rõ ràng với anh, không nghĩ đến... Cổ lại ẩm ướt, cô khiến anh khóc sao?
Trời ạ! Cô đáng chết! Sao cô lại làm cho một người đàn ông khóc? Cô xong rồi, cô xong rồi...
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đều là lỗi của em! Đều là lỗi của em!” Kỳ Trăn không cách nào quay đầu lại nhìn anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh, không ngừng xin lỗi, “A Tĩnh tìm em đi! Chúng em không phải gặp mặt một mình tại hội học sinh... Bên cạnh còn có Tư Đồ Du và An Tư Tiệp... Mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt, cầu xin anh ngàn vạn tin tưởng em, chúng em không có lén hẹn hò...”
Kỳ Trăn luống cuống tay chân chỉ có thể không ngừng giải thích, không ngừng trấn an cảm xúc người yêu, không ngừng nói với anh mình và Tư Đồ Tĩnh thật sự không có gì... Xin anh, nhất định phải tin tưởng lời của cô.
Từ Trọng Hi ôm chặt lấy người yêu, qua một lúc lâu mới rầu rĩ tỏ vẻ, “Vậy em còn nói... Không biết anh đang hỏi cái gì?”
Thanh âm của anh rất trong trẻo, không hề có cảm giác nghẹn ngào. Điều này làm cho lòng Kỳ Trăn buông lỏng.
“Em cũng không phải ngu ngốc! Anh kháng nghị như vậy, em xé não ra, cũng đương nhiên biết rõ anh đang nói chuyện gì... Anh nói phải không?” Kỳ Trăn liều mình cười ngọt ngào, nịnh nọt khoe mẽ với người yêu, chỉ sợ đại gia sau lưng sẽ tiếp tục khó chịu.
“Thật vậy chăng?” Tâm tình đàn ông đã mờ mịt một buổi chiều, cuối cùng có cảm giác mây đen đã qua.
“Đương nhiên là thật! Trọng Hi, anh là người yêu của em, A Tĩnh chỉ là bạn của em... Em phân chia cực kỳ tinh tường! Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, được không?” Cẩn thận dụ dỗ người đàn ông phía sau, Kỳ Trăn đột nhiên có cảm giác mình mới là đàn ông...
Mặc kệ ai là đàn ông, ai là con gái... Cũng không quan trọng!
Quan trọng là! Cô rất quan tâm tâm tình của Từ Trọng Hi, Từ Trọng Hi nhất định phải vui vẻ.
“Em cách Tư Đồ Tĩnh xa một chút, anh sẽ không suy nghĩ lung tung.” Anh tức giận hưởng ứng, xoay người người yêu lại, bốn mắt tương đối với cô.
Kỳ Trăn chứng kiến u buồn và phẫn nộ trong mắt Từ Trọng Hi... Hốc mắt có chút ẩm ướt, mũi hiện đỏ...
Hắc hắc, thật sự đã khóc sao?
Tâm tình của anh tại đáy mắt của cô, không chỗ nào che dấu. Nhưng anh tựa hồ cũng không muốn giấu diếm, nhưng trực tiếp thế này thật làm cô ngạc nhiên.
Kỳ Trăn thật sự bị đánh bại! Không còn có lời nói xạo khác.
“Em thề với anh, hiện tại em chỉ yêu một mình anh! Cũng chỉ làm chuyện kia với anh, cầu xin anh tin tưởng em, em và Tư Đồ Tĩnh thật sự không quan hệ, một chút quan hệ cũng không có.” Kỳ Trăn cảm giác tội ác sâu nặng, không ngừng giải thích tâm tình với người yêu.
“... Trước kia em có yêu ai chưa?” Nghe được trọng điểm che dấu trong thông báo, Từ Trọng Hi đuổi theo muốn có đáp án chính xác.
Aizzz, đàn ông này như thế nào? Sao khó đoán như vậy a?
Có một đáp án, đổi truy vấn một chuyện khác? Nhưng cô căn bản không muốn nói cảm giác của cô với Kì Hi...
Cũng không muốn l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1174/1556