watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Nha Đầu Khờ-full

Lượt xem :
một cái, lập tức Hoa Thải Dung cẩn thận xác nhận lần nữa --

"Thế tiện.......... À, em nói là Hỉ Phúc thực không có thú nhận là ai đánh nó sao?"

“Đúng vậy!” Mắt đẹp thoáng nhìn, hắn thuận miệng hỏi lại: "Chẳng lẽ biểu muội biết là ai động thủ đánh người ?"

"Em, em sáng sớm cùng di nương ở một chỗ, làm sao có thể biết là ai đánh chứ!". Nhanh chóng phủ nhận, Hoa Thải Dung cuối cùng không thoát được kéo thanh thế (có địa vị) của người thay chính mình chống đỡ. “Di nương, người nói đi?”

Không yên lòng gật gật đầu, Văn phu nhân giờ phút này tâm tư tất cả đặt ở một sự kiện khác. “Hỉ Phúc kia đâu? Sao không thấy nàng theo ở bên cạnh ngươi?"

Mắt sáng cụp xuống, Văn Thiếu Thu thần sắc không dao động trả lời: " Bởi vì Hỉ Phúc nhất định không nói là ai đánh nàng, con càng giận, không cẩn thận đem đồ ăn sáng lật nhào, liền mang theo nàng ra đường phố ăn. Sau lại thuận tiện đi thăm Ngao Hạo, chơi đùa với con hắn, cũng không biết tại sao con của Ngao gia, tựa hồ cùng Hỉ Phúc đặc biệt có duyên, chết sống đều quấn quít lấy muốn nàng ôm, khi chúng ta phải rời khỏi, tiểu gia hỏa kia khóc đến kinh thiên động địa, ai dỗ cũng không nghe, con để Hỉ Phúc trước ở lại Ngao gia, một mình trở về lại".

Hắn đặc biệt một phen lớn tiếng nói rõ ràng, cứ như rất sợ có người nghe không rõ ràng; Mà mọi người sau khi nghe vậy đều không tỏ vẻ gì, chỉ có một người thần sắc có vẻ đặc biệt tái nhợt khó coi.

“Nương, con coi người khí sắc không tốt, thực sự không có việc gì sao?” Rõ ràng quan tâm, Văn Thiếu Thu lo lắng hỏi.

“Không, không có việc gì! Chỉ là đầu đột nhiên hơi đau...". Cười lớn lắc đầu, Văn phu nhân bỗng dưng đứng dậy nói: “Nương, mọi người từ từ uống trà, ngắm hoa, ta đi về trước nghỉ tạm"

" Muốn thỉnh đại phu đến xem không?" Văn lão thái quân cũng hiểu được khí sắc của bà ta thực sự rất kém.

“Không cần! Con trở về phòng nằm liền khỏe ngay". Mặt trắng bệch, Văn phu nhân kiên quyết cự tuyệt.

"Đã như vậy, vậy con mau trở về phòng nghỉ tạm đi!” Văn lão thái quân cũng không miễn cưỡng, sau lại nói vài câu muốn bà ta quan tâm thân thể cho tốt, liền để bà ta rời đi trước.

Nhìn theo bóng dáng của bà ta, lão nhân gia lại nhìn huynh muội đang ngồi, lập tức lạnh nhạt nói: “Văn An, Thải Dung, di nương các ngươi thoạt nhìn không thoải mái, các ngươi cùng nhau đưa người trở về phòng đi, đừng để xảy ra ngoài ý muốn mới tốt”

Nghe vậy, hai huynh muội Hoa gia mặc dù có chút không muốn, nhưng lão thái quân đã mở miệng, bọn họ cũng không dám gân cổ cãi một tiếng, lập tức cũng cùng rời tiệc đi theo, vội vàng đi đuổi theo Văn phu nhân.

Rất nhanh, trong lương đình chỉ còn sót lại hai người một già một trẻ........

“Tổ mẫu, người muốn lén cùng tôn nhi nói cái chuyện gì?". Trong lòng biết lão nhân gia cố ý đuổi người, Văn Thiếu Thu cười làm rõ.

"Con đứa nhỏ này thông minh đấy". Mỉm cười, Văn lão thái quân rót cho hai người một ly trà, không nhanh không chậm uống một hớp, một hồi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, “Tổ mẫu hỏi con, con là thật tình muốn lấy nha đầu Hỉ Phúc kia, mà không phải là cùng nương con đấu nhau, sợ trưởng bối bức hôn mới cố ý kéo nàng ra làm lá chắn?"

Sau khi tự hắn nói muốn thú Hỉ Phúc làm vợ, hẳn là đủ để cảm xúc của hắn lắng đọng lại, còn thật sự suy nghĩ kĩ nữa. Lão nhân gia bà cũng không bằng lòng thấy hắn bởi vì nhất thời cứng cỏi, quyết định lung tung chung thân đại sự, đến lúc đó mới hối hận cũng không kịp.

Vấn đề này nếu là ở ngày hôm qua...... Không, phải nói trước sáng nay nếu hỏi hắn, hắn có lẽ sẽ khẩu thị tâm phi (miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác); Nhưng giờ......

Nghĩ đến nha đầu ngốc khờ kia làm bạn cạnh mình nhiều năm, đã vô tình chiếm cứ môt góc quan trọng trong lòng mình, Văn Thiếu Thu mắt cúi xuống lòng mềm nhũn. "Đúng, con là thật tình muốn lấy Hỉ Phúc.”

Bây giờ, hắn nghĩ sao nói vậy, tuyệt không lừa gạt.

“Phải không......” Thấp giọng nỉ non.

" Tổ mẫu phản đối?” Yên lặng hỏi thăm.

“Không, đương nhiên không phải! Tổ mẫu chính là muốn xác định tâm ý của con".” Lắc lắc đầu, Văn lão thái quân không biết nhớ tới cái gì dường như than nhẹ một hơi, sau đó từ ái cười nói: "Ta già rồi, còn quản được chuyện tình yêu của bọn tiểu bối các ngươi sao? Chỉ cần là người trong lòng con, tổ mẫu cũng sẽ thích".

Bà là người thông minh, chịu qua một lần giáo huấn là đủ rồi, nếu lại một lần nữa bà có thể chịu không nổi.

"Như vậy là tổ mẫu bằng lòng?". Mi mắt rủ xuống giấu đi ánh mắt phức tạp, Văn Thiếu Thu nhẹ giọng hỏi. "Ừ". Hình như có một tiếng đáp nhẹ. Văn lão thái quân thản nhiên uống trà.

Ngay cả tiếng "ừ" kia của lão nhân gia rất nhỏ như thế, Văn Thiếu Thu vẫn nghe được rõ ràng, lập tức mở nụ cười. "Đa tạ tổ mẫu".

A...... Dù cho bà có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng là lão nhân gia đã đồng ý, hắn vẫn nên cảm tạ; Về phần ý kiến của một vị trưởng bối khác........ Lại càng không quan trọng!

Thản nhiên cười lạnh, Văn Thiếu Thu chậm rãi thưởng thức trà, nhẫn nại mười phần chuẩn bị đợi trò hay trình diễn.

A...... Kế tiếp trò hay sẽ vô cùng đặc sắc thế nào!

**************************

Đáng chết! Bọn họ thế nhưng chưa ăn đồ ăn sáng, chuyện này nên làm thế nào cho phải?

Bà ta lo liệu nghĩ "thà rằng giết sai một trăm, không thể bỏ sót một cái", muốn cùng giải quyết hết bọn nó cùng một lúc, nhưng hôm nay sự tình phát triể lại ra ngoài lo liệu của bà ta, làm cho bà ta không khỏi hoảng loạn.

Trong phòng, nữ tử mặt bình tĩnh, khó có thể ngồi yên thong thả đi tới đi lui, trong lòng nôn nóng vô cùng........

Chuyện đêm qua, hắn đã nghe cái tiện tì kia nói sao? Hắn là có phải hay không đã biết? Nhưng nếu hắn đã nghe biết, như thế nào đối mặt bà ta vẫn là như thường ngày lui tới bàn tán nói chuyện phiếm, nhìn không ra chút khác thường, cứ như chuyện gì cũng chưa xảy ra?

Hay là đêm qua tối quá, cái tiện tì kia căn bản không nhìn rõ mặt bà ta, cho dù mách với hắn, cũng không biết rõ chỉ là tưởng kẻ hạ nhân nào bên trong phủ, lén lút trốn đi làm cái việc sai trái kia?

Sẽ là như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thật tốt quá! Ít nhất bà ta biết chính mình trước mắt là an toàn, có thể thở nhẹ nhõm.......

Chắc chắn là thế...... Chắc chắn đúng vậy...... Chắc chắn đúng vậy

Giống như muốn cho chính mình an tâm, trong lòng nữ tử không ngừng thuyết phục chính mình, một lần lại một lần, một lần lại một lần...... Đến khi bà ta rốt cục an tâm, thành công thôi miên chính mình.

**************

Ô...... Là ai cho nàng uống nước? Nước kia rất đắng, quả thực đắng y như thuốc, hay là....... Thật ra nàng uống chính là uống nước thuốc đắng chết người ?

Hốt hoảng nghĩ, Hỉ Phúc cuộc đời ghét nhất phải uống thuốc gì đó, quyết định không bao giờ để người ta đút cho mình "nước đắng" nữa, lập tức đem hết sức lực, sau vài lần cố gắng, rốt cục miễn cưỡng mở mắt.....

Hả? Đây là đâu?

Ý thức mông lung dần dần rõ ràng, nàng nhìn nóc giường xa lạ, không biết chính mình đang ở chỗ nào? Muốn bò dậy, lại phát hiện cả đầu ngón tay của mình đều không nhúc nhích được.

“Tỉnh?”

Bỗng dưng, một giọng nói khàn khàn cũng không mất mềm mỏng quen thuộc vang lên ở phía sau, làm cho Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, lập tức vui mừng kêu to --

“Thiếu gia......” Nàng nghĩ chính mình kêu thật sự lớn tiếng. nhưng vừa ra khỏi miệng lại phát hiện yếu ớt như giọng mèo con kêu, nếu không cẩn thận nghe còn có thể không biết mà!

“Tỉnh là tốt rồi......” Từ tiếng nói cụt ngủn, hé ra khuôn mặt đẹp hơi có vẻ tiều tụy hiện lên trước mắt nàng, Văn Thiếu Thu không yên lòng vì nàng mà lần nữa trở lại Ngao phủ ngồi xuống ở bên cạnh nàng.

“Còn tưởng rằng em tham ngủ mê, không để ý tới ta nữa!". Tựa như cười, như oán, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỉ Phúc tái nhợt lại còn xám ngoét, đáy mắt đầy vui mừng kích động cùng thương tiếc không thôi.

“Hỉ Phúc không hề không để ý thiếu gia". Ngốc nghếch, nàng không biết lừa dối, muốn giãy dụa đứng dậy, lại như trước không cử động được, lập tức không khỏi hoang mang trừng mắt nhìn. “Thiếu gia, Hỉ Phúc không cách nào động đậy được"

"Em..... Bị bệnh......” Khàn khàn nói nhỏ, trong lòng Văn Thiếu Thu khổ sở, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng cười vui. "Nhưng đừng lo, ta sẽ tìm khắp thiên hạ đại phu tốt nhất giúp em trị liệu, chờ em dưỡng bệnh thật tốt, là có thể giống như trước vui vẻ như vậy.”

Bị bệnh? Nàng bị bệnh sao? Vì sao nàng không nhớ rõ chính mình sinh bệnh?

Sững sờ nghĩ, Hỉ Phúc mờ mịt khó hiểu -- nàng chỉ nhớ rõ lúc ăn đồ ăn sáng, húp cháo ngô lạnh, sau đó liền......

Nên cái gì cũng không nhớ rõ, đến khi lại mở mắt ra, đã ở chỗ này rồi.

“Thiếu gia, Hỉ Phúc không hiểu......” Như rơi vào năm dặm sương mù, nàng thử muốn giải thích.

"Không hiểu cũng đừng lo, ta hiểu là tốt rồi". Văn Thiếu Thu nhẹ giọng an ủi, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hắn lại hơi nhíu mày, ngón trỏ thon dài chạm lên cánh môi hồng nhạt, dịu dàng lại kiên quyết yêu cầu, “Về sau không được gọi ta thiếu gia”

Khi nàng tỉnh lại, trong lúc hắn nói chuyện với nàng đã không hề tự xưng thiếu gia nữa, cũng không cho nàng lại gọi hắn là thiếu gia, bởi vì từ khi hiểu được tâm tình của mình, hắn đã xem nàng là bạn đồng hành cả đời.

Sau này, bọn họ không phải là quan hệ chủ tớ, mà là thân phận vợ chồng cùng ngồi cùng ăn, làm bạn cả đời.

“A?” Không rõ tâm tư hắn chuyển biến, trong nháy mắt Hỉ Phúc càng mờ mịt, càng khó hiểu lại do dự, “Không, không gọi thiếu gia, vậy phải gọi là gì?”

Thật kỳ lạ! Vì sao vừa tỉnh lại sau, nàng liền tự nhiên bị bệnh, hiện tại ngay cả thiếu, gia cũng không thể kêu thiếu gia, hết thảy giống như căng thẳng ấy? Rốt cuộc trong lúc nàng ngủ đã xảy ra chuyện gì?

“Không gọi thiếu gia, tất nhiên là gọi Thiếu Thu......” Dừng một chút, vừa cười vừa đùa, "Nếu em muốn thân mật chút, gọi ta một tiếng Thu ~~ cũng có thể.”

Cái từ "Thu" kia của hắn còn cố ý kéo dài ra, lại có vẻ mập mờ, chọc cho Hỉ Phúc vừa thẹn lại lúng túng lại mê hoặc, nhịn không được bật thốt lên kinh ngạc, “Thiếu, Thiếu Thu?”

Vì sao muốn nàng kêu tên của thiếu gia?

Nào biết nàng khó hiểu kêu lên sợ hãi lại bị người ta có lòng cố ý xuyên tạc thành ngọt ngào đáp lại, lập tức vui vẻ vỗ nhẹ cái má mềm mịn của nàng, vẻ mặt cưng chiều cười. "Hỉ Phúc ngoan, ta biết em nghe lời nhất mà"

“Không, không phải như thế, thiếu gia......” Lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng, nàng vội vã muốn giải thích.

“Nói không được kêu thiếu gia!”. Cười liếc ngang, thái độ rất có uy. "Em không nghe lời ta nói?"

Vứt bỏ sự lo nghĩ cùng phép tắc mà muốn nghe theo lời hắn nói, nay bị chất vấn như vậy, Hỉ Phúc nhất thời nói không nên lời, trong lòng từ chối cả buổi sau, cuối cùng, nàng đúng là vẫn còn nô tính sâu nặng, ngoan ngoãn khuất phục.

“Thiếu Thu......” Một tiếng kêu to này mang chút run rẩy tuy nhiên lại vừa nhỏ vừa êm, nhưng chủ nhân của thanh âm khó nén ngượng ngùng cùng ngây thơ ngọt ngào, cũng là nàng lần đầu tiên thật sự kêu tên của hắn, mà không phải lúc nãy giọng chỉ là câu hỏi khó hiểu.

“Hỉ Phúc ngoan!” Hắn cười, đem nàng từ trên giường kéo ôm vào trong lòng, cũng không quên cúi đầu hôn trộm môi.

Thiếu gia hiện tại rất thích ôm nàng, cũng hay hôn nàng nữa!

Kinh ngạc nghĩ, Hỉ Phúc yếu ớt để mặc hắn đem mình ôm chặt lấy, một hồi lâu sau, nàng mới mở miệng nói nhỏ: "“Thiếu...... Thiếu Thu, đừng khóc......”

Nàng không thể quay đầu, cũng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nàng có cảm giác là hắn đang khóc.

Người cứng đờ, lập tức lại thả lỏng xuống, Văn Thiếu Thu đem thiên hạ trong lòng xoay xoay nửa người lại, xoay mặt nàng qua đối diện với chính mình, trên mặt ý cười dạt dào. “Ai thấy ta khóc? Ta không phải đang cười đây sao?"

Yên lặng nhìn khóe miệng tao nhã nhếch lên, Hỉ Phúc muốn chạm vào mặt hắn, nhưng không sao nâng nổi bàn tay lên, cuối cùng chỉ có thể đem mặt càng thêm tựa sát vào trước ngực hắn, cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói nhỏ, “Hỉ Phúc thấy! Miệng của người đang cười, thật ra là, đáy mắt đang khóc, Hỉ Phúc thấy hết....."

Nàng tuy rằng không thông minh, nhưng là cũng rất hiểu thiếu gia!

Từ lúc nàng tỉnh lại, thiếu gia tuy rằng luôn cười, cũng luôn luôn chọc cho nàng vui vẻ, rồi ánh mắt nhìn nàng lại rất đau lòng, rất đau lòng, nàng nghe được thiếu gia lòng đang khóc......

Thực sự nghe được......

Nàng không cần thiếu gia miễn cưỡng cười vui như vậy, nàng muốn thiếu gia vui vẻ, luôn vui vẻ.

Vì sao thờ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
169/4677