Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: Mèo lười ngủ ngày
Tên truyện: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Thể loại: Tiểu thuyết,truyện tình yêu
Chương 1 : Công chúa Tang Chỉ
Thổ thần – Mở đầu
Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa.
Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được…
Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng:
“Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!”
“Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!”
“Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!”
…
Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ.
Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng.
Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.”
Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!”
Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?”
Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.”
Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?”
“Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội.
“Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”
“Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.”
Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời.
Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?”
“…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn.
Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi!
Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… !
Chương 1: Công chúa Tang Chỉ
Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình.
Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước.
Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn.
Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường.
Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường.
Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.”
Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất.
Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng.
Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-|||
Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân.
Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu.
Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1"> bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa.
Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả…
Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò…
Ngọc Đế cố ý hiện hình, xán đến bên giường tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa chỉ lật người, vẫn ngủ say …
Ngọc Đế lại sử dụng vài phép thuật nhỏ, đánh chết mấy con gián đang nhìn lén trong phòng, chỉ thấy tiểu công chúa chảy nước miếng, hoàn toàn chìm đắm trong giấc mộng…
Ngọc Đế thục thử: -_-|||
Thì ra Tang Chỉ ngươi chẳng có pháp lực cao cường, sợ làm bị thương kẻ vô tội nên không chịu đấu với người ta, nàng ta chẳng có chút năng lực. Mình trắng trợn xông vào khuê phòng như thế này, nàng ta lại không hề biết, nếu thật sự có kẻ địch đến thì nàng ta đã chết đến nghìn vạn lần rồi. Lúc đó, nhờ ánh trăng mà Ngọc Đế thục thử lại phát hiện, nhân hình của tiểu công chúa Tang Chỉ, trên đỉnh đầu còn có hai chiếc tai hồ ly lông lá lồm xồm.
Chân tướng của việc “công chúa Tang Chỉ luôn đeo hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly” đang bày ra trước mắt. Đêm nay, Ngọc Đế thục thử nước mắt ròng ròng quay về điện Vân Tiêu.
Ra đời được bốn trăm năm, Tang Chỉ rớt nước mắt từ biệt phụ vương, mẫu hậu, đi đến Tiên Linh đảo tầm sư học đạo, muốn tiếp nhận những bài học chính thống.
Tiên Linh Thanh Quân là một trong những thượng tiên tương đối tự phụ, đối với chuyện nhận đồ đệ cũng rất cẩn thận, nhưng vừa nghe nói là tiểu công chúa Tang Chỉ thì thi viết, thi nói thêm hồng bao gì đó đều bỏ qua hết, vui vẻ đồng ý ngay. Thế là, kiếp nạn trong cuộc đời này của ngài ta đã đến.
Tiên Linh Thanh Quân: “Đồ nhi, hôm nay vi sư dạy con thuật biến đá thành vàng, lấy cảm ứng tâm linh để biến một vật gì đó theo ý mình.”
Tang Chỉ vỗ tay: “Cái này con biết, con biết!”
“Ồ?” Tiên Linh Thanh Quân vuốt vuốt bộ râu trắng, cười híp mắt. Tốt lắm! Tốt lắm! Công chúa Thanh Khâu quốc sinh ra đã có pháp lực cao cường, phép thuật nhỏ như thế này có lẽ là hơi đơn giản nhỉ? Nghĩ đến đây, Tiên Linh Thanh Quân chỉ vào hòn đá bên cạnh, bảo: “Vậy thì niệm chú để vi sư xem xem.”
Tang Chỉ dịu dàng cười hì hì, lộ ra chiếc răng hồ ly nhỏ rồi chỉ vào hòn đá, hét lớn: “Biến!”
Bụp!
Hòn đá quả thật biến thành vàng rồi… Khụ khụ, chỉ là… là vàng mà không phải là vàng.
Tiên Linh Thanh Quân: -_-|||
Tiểu công chúa Tang Chỉ thấy vậy nôn nóng: “Không đúng, không đúng! Bản công chúa làm lại.”
“Biến! Biến! Biến! Biến!” Thoắt cái, con đường nhỏ trong khe núi vừa rồi vẫn trong xanh đẹp đẽ, trời xanh nước biếc đã có thêm rất nhiều, rất nhiều “vàng”.
Tiên Linh Thanh Quân nước mắt giàn giụa: “Đây đúng là đồ đệ giỏi… Á… á… !”
[1"> Thục thử: nghĩa là ông chú xấu.
Ra đời được năm trăm năm, công chúa Tang Chỉ là họa cho tứ phương cuối cùng cũng nghênh đón kiếp số của nàng.
Tang Chỉ tuy có cha mẹ là thần tiên chống lưng, nhưng không phải sinh ra đãlà thượng tiên, vẫn phải theo quy chế của thiên đình. Cứ năm trăm nămphải chịu một lần bị sét đánh, tu đủ ba nghìn năm mới được coi là tiểutiên. Mà sét đánh cũng sẽ tăng lên theo độ tuổi, công lực càng mạnh thìđòn sét phải chịu cũng ngày càng nặng.
Tiểu hồ ly không biếtnhững mối nguy hiểm trong đó, con đường đi vẫn giống trước đây, có chamẹ phía sau giúp đỡ, bản thân chỉ cần đội danh hiệu “tiểu công chúa Tang Chỉ pháp lực cao cường” là được. Thế là, một đòn của Thiên Lôi bổxuống, Tang Chỉ vẫn đần ra, không tránh không né, phải hứng trọn. Chiếcđuôi hồ ly xinh đẹp bị đánh đến đầy thương tích, từ đây nàng ta đã trởthành hồ ly tinh đuôi tròn chịu sự cười nhạo của mọi người trong tộc.
Trong cái rủi có cái may, vì là
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: Mèo lười ngủ ngày
Tên truyện: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Thể loại: Tiểu thuyết,truyện tình yêu
Tiểu thuyết tình yêu lãng mạn
Chương 1 : Công chúa Tang Chỉ
Thổ thần – Mở đầu
Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa.
Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được…
Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng:
“Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!”
“Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!”
“Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!”
…
Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ.
Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng.
Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.”
Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!”
Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?”
Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.”
Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?”
“Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội.
“Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”
“Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.”
Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời.
Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?”
“…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn.
Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi!
Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… !
Chương 1: Công chúa Tang Chỉ
Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình.
Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước.
Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn.
Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường.
Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường.
Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.”
Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất.
Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng.
Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-|||
Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân.
Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu.
Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1"> bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa.
Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả…
Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò…
Ngọc Đế cố ý hiện hình, xán đến bên giường tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa chỉ lật người, vẫn ngủ say …
Ngọc Đế lại sử dụng vài phép thuật nhỏ, đánh chết mấy con gián đang nhìn lén trong phòng, chỉ thấy tiểu công chúa chảy nước miếng, hoàn toàn chìm đắm trong giấc mộng…
Ngọc Đế thục thử: -_-|||
Thì ra Tang Chỉ ngươi chẳng có pháp lực cao cường, sợ làm bị thương kẻ vô tội nên không chịu đấu với người ta, nàng ta chẳng có chút năng lực. Mình trắng trợn xông vào khuê phòng như thế này, nàng ta lại không hề biết, nếu thật sự có kẻ địch đến thì nàng ta đã chết đến nghìn vạn lần rồi. Lúc đó, nhờ ánh trăng mà Ngọc Đế thục thử lại phát hiện, nhân hình của tiểu công chúa Tang Chỉ, trên đỉnh đầu còn có hai chiếc tai hồ ly lông lá lồm xồm.
Chân tướng của việc “công chúa Tang Chỉ luôn đeo hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly” đang bày ra trước mắt. Đêm nay, Ngọc Đế thục thử nước mắt ròng ròng quay về điện Vân Tiêu.
Ra đời được bốn trăm năm, Tang Chỉ rớt nước mắt từ biệt phụ vương, mẫu hậu, đi đến Tiên Linh đảo tầm sư học đạo, muốn tiếp nhận những bài học chính thống.
Tiên Linh Thanh Quân là một trong những thượng tiên tương đối tự phụ, đối với chuyện nhận đồ đệ cũng rất cẩn thận, nhưng vừa nghe nói là tiểu công chúa Tang Chỉ thì thi viết, thi nói thêm hồng bao gì đó đều bỏ qua hết, vui vẻ đồng ý ngay. Thế là, kiếp nạn trong cuộc đời này của ngài ta đã đến.
Tiên Linh Thanh Quân: “Đồ nhi, hôm nay vi sư dạy con thuật biến đá thành vàng, lấy cảm ứng tâm linh để biến một vật gì đó theo ý mình.”
Tang Chỉ vỗ tay: “Cái này con biết, con biết!”
“Ồ?” Tiên Linh Thanh Quân vuốt vuốt bộ râu trắng, cười híp mắt. Tốt lắm! Tốt lắm! Công chúa Thanh Khâu quốc sinh ra đã có pháp lực cao cường, phép thuật nhỏ như thế này có lẽ là hơi đơn giản nhỉ? Nghĩ đến đây, Tiên Linh Thanh Quân chỉ vào hòn đá bên cạnh, bảo: “Vậy thì niệm chú để vi sư xem xem.”
Tang Chỉ dịu dàng cười hì hì, lộ ra chiếc răng hồ ly nhỏ rồi chỉ vào hòn đá, hét lớn: “Biến!”
Bụp!
Hòn đá quả thật biến thành vàng rồi… Khụ khụ, chỉ là… là vàng mà không phải là vàng.
Tiên Linh Thanh Quân: -_-|||
Tiểu công chúa Tang Chỉ thấy vậy nôn nóng: “Không đúng, không đúng! Bản công chúa làm lại.”
“Biến! Biến! Biến! Biến!” Thoắt cái, con đường nhỏ trong khe núi vừa rồi vẫn trong xanh đẹp đẽ, trời xanh nước biếc đã có thêm rất nhiều, rất nhiều “vàng”.
Tiên Linh Thanh Quân nước mắt giàn giụa: “Đây đúng là đồ đệ giỏi… Á… á… !”
[1"> Thục thử: nghĩa là ông chú xấu.
Ra đời được năm trăm năm, công chúa Tang Chỉ là họa cho tứ phương cuối cùng cũng nghênh đón kiếp số của nàng.
Tang Chỉ tuy có cha mẹ là thần tiên chống lưng, nhưng không phải sinh ra đãlà thượng tiên, vẫn phải theo quy chế của thiên đình. Cứ năm trăm nămphải chịu một lần bị sét đánh, tu đủ ba nghìn năm mới được coi là tiểutiên. Mà sét đánh cũng sẽ tăng lên theo độ tuổi, công lực càng mạnh thìđòn sét phải chịu cũng ngày càng nặng.
Tiểu hồ ly không biếtnhững mối nguy hiểm trong đó, con đường đi vẫn giống trước đây, có chamẹ phía sau giúp đỡ, bản thân chỉ cần đội danh hiệu “tiểu công chúa Tang Chỉ pháp lực cao cường” là được. Thế là, một đòn của Thiên Lôi bổxuống, Tang Chỉ vẫn đần ra, không tránh không né, phải hứng trọn. Chiếcđuôi hồ ly xinh đẹp bị đánh đến đầy thương tích, từ đây nàng ta đã trởthành hồ ly tinh đuôi tròn chịu sự cười nhạo của mọi người trong tộc.
Trong cái rủi có cái may, vì là
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
283/4791