Tiểu thuyết Nhiệm Vụ Cứu Yêu-full
Lượt xem : |
ng đúng! Không đúng!” Hắn lại lần nữa rống to.
“Oh? Thật thanh cao a! Người thiện lương chưa kìa! Mày cũng không ngẫm lại, là ai gọi ta đến, lúc mày biết được Kha lão chính là cha mày, mày yếu ớt liều mạng cầu ta, khi đó trong lòng mày muốn gì?”
“Tôi...”
“Là cái gì? Nói a?”
“Tôi... Tôi...” Hắn ấp úng.
“Mày sẽ không tha thứ họ Kha, mày nói mày muốn trả thù, trả thù Kha lão đối với mẹ mày bội tình bạc nghĩa, trả thù người Kha gia đuổi mẹ con mày ra khỏi nhà, làm cho mẹ mày đang có thai lưu lạc đầu đường, thống khổ cả đời! Mày chính miệng nói với ta mày muốn hủy Kha gia, không phải sao?”
“Đừng nói nữa!”
“Cho nên ta mới đến giúp mày a. Chúng ta hợp tác khăng khít, vận dụng năng lực của ta lại thêm một chút hắc ma pháp, tùy thời đều có thể đốt Kha Bá Ấp thành tro, biến mất khỏi thế giới này.”
Hắn run run, không trả lời.
“Nhưng mà, trước khi giết hắn, ta muốn làm thịt ả kia trước. Ả rất nguy hiểm, ả có được sức mạnh sâu không thấy đáy, ngày đó ả đứng sau cửa thủy tinh thăm dò mày, cơ hồ lập tức liền hoài nghi mày, để kẻ địch quá mức thông minh sống sót là tàn nhẫn với bản thân, biết không? Chúng ta bất luận ra sao cũng phải giết con ả họ Lãnh kia!”
“Anh... sẽ không phải là đối thủ của cô ta.” Hắn đã thấy cô từ ngọn lửa trí mạng bình an đi ra, khí lạnh khiếp người kia vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ hắn.
“Phải không? Không cần thiết, ả muốn bảo vệ tên nhóc họ Kha kia, như vậy, để ả chết trong tay người ả bảo vệ là được rồi.” Tiếng cười âm trầm càn rỡ tràn ngập toàn bộ căn phòng.
“Anh muốn làm thế nào?”
“Ta có máu Kha Bá Ấp a! Khinh Khinh đáng yêu trong quán bar Thiên Đường của mày đã giúp ta lấy một giọt máu trân quý của Kha gia, dùng được lắm a, ha ha ha!”
“Anh...”
“Ta muốn để Kha Bá Ấp tự mình trừ bỏ hộ vệ của hắn, đợi đến khi hắn sức yếu thế cô, ta lại hủy diệt hắn.”
“Anh điên rồi! Cút ngay!” Hắn kêu to.
“Ta không điên, mày mới điên, Khang Chính Thời.” Tiếng nói âm trầm kia bay đi xa.
“Không…”
Một tiếng la kinh hãi từ trong miệng hắn phát ra, chấn động toàn căn phòng kín, tủ âm tường cùng giá sách đều vì sóng âm của hắn mà lung lay, ly thủy tinh trên bàn cũng bị phá vỡ, trong không khí tràn ngập khí nóng, bốn phía không ngừng va chạm, tìm đường ra...
Hồi lâu sau, mọi thứ đều yên ổn trở lại, Khang Chính Thời mồ hôi ướt đẫm trừng mắt nhìn phòng bị làm loạn, liều mạng thở phì phò. Cửa phòng không biết khi nào bị mở ra, thổi vào một luồng gió lạnh, trung hòa độ ấm trong phòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn gương trên tường, trong gương hắn hai mắt mê loạn, sợ hãi, bất lực không thể thoát khỏi sự trói buộc của một sức mạnh nào đó, hình ảnh kia, cùng hình tượng thận trọng biết kiềm chế ngày thường của hắn thật khác xa.
Đó là hắn, Khang Chính Thời, khi xấu xí yếu ớt nhất!
Hắn thống hận cầm lấy chai rượu ném vào gương, mặt kính vỡ vụn cùng rượu đỏ tràn ra đan vào nhau tạo thành một bức tranh thảm thiết, mà hắn, giống như bị nhốt trong một không gian vỡ vụn cùng máu tanh, vĩnh viễn trầm luân.
***
Trong lòng Kha Bá Ấp, điều tra Khang Chính Thời đương nhiên cấp bách, nhưng làm thế nào cho Lãnh Quan ở trước mặt anh cởi giáp cũng là việc cấp bách, cùng cô ở chung thời gian càng dài, hứng thú của anh đối với cô cũng dần dần gia tăng, anh cảm thấy dục vọng trong cơ thể đã không thể áp chế.
Sẽ không phải là càng không chiếm được càng muốn có chứ? Anh chưa bao giờ khát cầu một người phụ nữ đến như vậy, cũng chưa bao giờ gặp đối tượng khó giải quyết như vậy, phụ nữ trong tự điển của anh đều là hoa, mặc kệ kiều diễm, tươi mát hay có gai, anh đều có cách hái xuống cho vào túi, không tốn chút sức.
Nhưng Lãnh Quan không phải hoa, cô là tuyết! Là tuyết cố gắng muốn bắt lấy, sẽ tan rã trong tay. Anh không biết nên làm thế nào mới có thể có được cô, nắm giữ cô, càng không biết đầu óc mình bị gì mê hoặc mà lại từ từ động tâm với vẻ đạp lạnh như băng của cô...
Động tâm? Không! Anh chỉ là muốn cô mà thôi, chỉ cần chạm qua cô, anh tin tưởng bệnh anh sẽ tốt lên, đúng vậy! Thuần túy là dục vọng, thuần túy là khát cầu.
Anh tức giận đấm bàn, khiến Lãnh Quan đứng xa xa trong vườn hoa lạnh lùng thoáng nhìn.
Cho dù đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh cô cũng đều là mùa đông.
Cô chẳng qua là khối băng chết tiệt mà thôi! Anh nói với mình như vậy, nhưng vẫn không tiêu trừ được lực hấp dẫn mãnh liệt của cô đối với anh.
Anh đã ngồi ở hoa viên cả buổi chiều, Lãnh Quan ngay cả nửa câu cũng không nói, nhưng vẫn cùng anh duy trì khoảng cách 10 cm, một lời không nói như tượng đá trong vườn hoa xinh đẹp của Kha gia.
Anh thật sự chịu đủ! Anh hiện tại thầm nghĩ lột sạch quần áo của cô, trắng trợn đem cô ôm vào lòng, mãnh liệt hôn cánh môi lạnh như băng của cô...
Ý tưởng này tới vô cùng đột nhiên, thẳng đến khi anh tỉnh ngộ lại, anh đã đến gần cô.
“Lãnh Quan...” Hô hấp của anh gấp rút, gần đây luôn như vậy, chỉ cần tới gần Lãnh Quan, anh liền thất thường.
Cô nhìn anh, dùng ánh mắt lạnh như băng vô tình hỏi.
“Cô nhất định phải cách xa tôi như vậy mới được sao?” Anh tức giận nói, toàn thân phát ra hơi thở cuồng dã.
“Tôi phát giác gần đây khí của anh không quá ổn, có lẽ cách anh xa một chút sẽ tốt hơn.” Cô khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng quay đầu. Cô kỳ thật cũng phát hiện ánh mắt nóng cháy làm cho người ta kinh hãi của hắn, cô rất ít khi gặp được người không che dấu suy nghĩ của mình giống hắn, hứng thú của Kha Bá Ấp đối với cô tựa hồ càng ngày càng đậm hơn, có đôi khi hắn sẽ cố ý tiếp cận cô, lởn vởn quanh người cô, có đôi khi ở xa xa nhìn cô, dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng vô hình xâm phạm cô...
Cô vừa tức giận lại phiền muộn, hắn là đối tượng bảo vệ Đạt Đạt ủy thác, cô không thể giết hắn, cũng không thể làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng chút giá rét để cảnh cáo hắn, nhưng da hắn lại rất dày, đoán chắc cô không thể làm gì hắn, nên vẫn trăm phương ngàn kế kiên trì với ý đồ của hắn.
Hừ! Muốn đem cô lên giường, đợi một trăm vạn năm nữa đi! Cô lạnh lùng nghĩ trong lòng.
“Cô thật sự ghét tôi như vậy?” Anh không vui nhíu mày.
“Đúng vậy.” Cô trả lời rõ ràng.
“Tôi thật hoài nghi cô rốt cuộc có từng thích đàn ông không?” Anh cũng khoanh hai tay trước ngực cùng cô đối lập.
“Không có.” Cô nhìn hắn, mặt không chút thay đổi.
“Cũng không có người nào làm cô động tâm?”
Cô lắc đầu.
“Này, cô sẽ không phải là người đồng tính luyến ái chứ?” Anh hỏi đùa.
“Anh thấy sao?” Cô hỏi lại.
“Cô không phải, cô chỉ là không thích cùng người giao thiệp, nói chuyện, cô lạnh lùng, không thích biểu đạt cảm xúc, cô không đồng tính luyến ái.” Anh chắc chắn nói.
“Anh khẳng định?” Cô nhíu nhíu mi.
“Đương nhiên, bởi vì tôi từng hôn qua phụ nữ đồng tính luyến ái, các cô ấy thường một chút tư vị cũng không có; Mà cô... môi cô có hương vị đặc biệt của phụ nữ, mềm mại, thân thể cô non mịn quyến rũ, tôi dám khẳng định cô hai trăm phần trăm là phụ nữ chính gốc...” Anh vừa nói vừa kề sát vào.
“Im miệng!” Cô bị hắn dùng giọng điệu khiêu khích lại làm càn trêu chọc khiến tai ửng đỏ. Cô nên đông lạnh cái miệng của hắn! Nhưng cô thấy lạ vì sao mình không ra tay.
“Cô không ghét tôi, chỉ là kháng cự tôi mà thôi.” Anh không bò qua tia hỗn loạn chợt lóe trong mắt cô.
“Kinh nghiệm phong lưu của anh có thể giúp anh trở thành nhà phân tích tâm lý phụ nữ.” Cô chế giễu lui về phía sau.
“Đúng vậy, loại ‘kinh nghiệm lâm sàng’ này đã giúp tôi nhìn thấu rất nhiều thế giới nội tâm của phụ nữ.” Anh cười nhìn cô.
“Oh?” Cô cười lạnh.
“Giống bây giờ, tôi đại khái có thể nhìn ra được trước đây cô từng chịu thương tổn tâm lý nào đó, mới có thể tạo thành tính tình như bây giờ.” Anh tuy rằng nở nụ cười, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.
Lãnh Quan sắc mặt khẽ biến,“Thương tổn tâm lý?”
“Đúng vậy. Tôi đoán... có thể cô bị người ta vứt bỏ, bị người ta sỉ nhục, bắt nạt, mới có thể tạo thành tính tình không thích người, đúng hay không?”
“Anh...” Lãnh Quan thật hy vọng trên mặt cô không có biểu lộ quá nhiều kinh hoàng, hắn... làm sao có thể biết?
Kha Bá Ấp biết lời nói của anh đã có tác dụng, thừa thắng xông lên nói: “Cô từ nhỏ liền thất vọng với con người, hơn nữa phát hiện năng lực kỳ lạ mình, cho nên từ nhỏ chỉ dựa vào sức mạnh của mình mà trưởng thành, hoàn toàn độc lập, tuyệt đối tự chủ, chuyện gì trong cuộc đời mình cô đều không thương lượng với người khác, cô luôn tự mình xử lý, tự mình chiếu cố bản thân, cô không muốn gia nhập vào mọi người, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào chiếm giữ lòng cô...”
Ánh mắt cô càng mở lớn, đối với phân tích của hắn vô lực chống đỡ, hắn nói một chút cũng không sai!
“Nhưng lòng cô vẫn nóng, tuy cô có năng lực đông lạnh mọi thứ, nhưng cô không đông chết lòng cô, cô chỉ dùng vẻ lạnh như băng như bức màn bảo vệ tâm linh từng bị tổn thương của mình, trong vẻ ngoài trầm tĩnh kia, tình yêu cùng nhiệt tình của cô vẫn chưa biến mất, nếu không cô sẽ không đáp ứng yêu cầu của một đứa trẻ đến bảo vệ một người đàn ông đáng ghét, thậm chí không đòi đứa bé lấy phí dụng trước.” Anh tiến tối một bước, cách cô không đến 20 cm.
“Đủ chưa? Anh thật biết tự cho là đúng nhỉ?” Cô lấy tức giận che dấu cảm xúc bối rối. Hắn vì sao có thể một lời nói ra chuyện lòng cô? Có liên quan đến thân thế của mình, cô luôn luôn giữ kín như bưng, ngoại trừ hội viên câu lạc bộ linh lực, không ai biết cô có quá khứ thê thảm, đoạn chuyện đáng buồn kia cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
“Bị nói trúng cho nên thẹn quá hóa giận.” Anh nở nụ cười.
“Anh còn chọc tôi như vậy, ta thật sự sẽ không khách khí với anh, Kha tiên sinh.” Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh chút, nhưng cô đã kiềm nén không được kích động muốn đấm hắn.
Hắn thật sự làm cho người ta chán ghét!
“Tôi rất muốn lĩnh giáo không khách khí của cô, Lãnh Quan.” Anh cúi đầu, thưởng thức ngũ quan xinh đẹp của cô.
“Xem ra, anh không sợ bị đông lạnh thành cột băng?” Cô cùng hắn bốn mắt đối nghịch, lửa giận trong mắt ầm ầm rung động.
“Tôi dần dần có thể thích ứng nhiệt độ thấp, đây đều là nhờ cô ban tặng.” Anh lớn mật vươn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.
“Nhiệt độ thấp thật sự anh còn chưa hưởng thụ qua đâu.” Cô lạnh lùng nhìn tay không an phận của hắn.
“Phải không?” Khí lạnh từ ngón tay chạy lên cánh tay, anh rùng mình một cái.
“Trừ phi anh muốn chết, bằng không tốt nhất anh nên đi tìm phụ nữ khác phát tiết dục vọng của anh đi!” Cô trực tiếp đẩy hắn ra, đi vào trong phòng.
Kha Bá Ấp nhìn bóng dáng tinh tế cao gầy của cô vào trong phòng, cũng định đi vào, nhưng chân mới đi một bước, anh liền cảm thấy hốt hoảng, như có tấm màn đen dày đặc lặng lẽ che khuất anh, giấu kín anh.
Thích liền chiếm lấy cô ta đi. Một giọng nói bỗng nhiên ghé vào tai anh giựt dây.
Anh trong lòng run run, phát hiện đó chính là giọng của anh. Đây là chuyện gì?
Động thủ a! Thuần phục cô ta, cô ta chính là của mày.
Cái gì? Anh cảm thấy có người khống chế suy nghĩ anh, hơn nữa còn thay thế anh làm chủ sức mạnh.
Anh không kịp giãy dụa, cả người liền rơi vào bóng đêm.
Nhưng thể xác anh lại tự mình hành động, anh cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, dặn dò một số việc, sau đó gác điện thoại, đi vào thư phòng anh chờ đêm buông xuống.
Thời gian dùng cơm, Lãnh Quan từ trên lầu đi xuống, đến cửa nhà ăn cô liền choáng váng.
Trên bàn dài bày đầy hoa tươi, rượu ngon cùng đồ ăn tinh xảo, Kha Bá Ấp sắc mặt kỳ lạ đứng lên dưới ánh nến, giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi xuống.
“Làm gì vậy?” Cô nhíu mày, đối với hành vi của hắn thấy rất là khó hiểu.
“Bữa tối, ta gọi người đem đến.” Anh cười nhẹ.
“Sao lại biến thành như vậy?” Cô cẩn thận ngồi xuống, nhìn mọi thứ chung quanh.
“Vì chúc mừng.”
“Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng chúng ta có thể quen biết.” Anh cười thay cô rót rượu.
“Hôm nay ta không muốn uống rượu.” Cô trầm giọng nói.
“Đừng phá hứng thú của tôi, Lãnh Quan.” Anh trở lại chỗ ngồi của mình, cũng rót cho mình một ly rượu.
Cô không hé răng, vùi đầu vào đồ ăn trong bàn, trên bàn mùi hoa cùng mùi rượu hỗn hợp, hình thành một loại mùi hương nồng đậm.
“Ăn ngon không?” Anh cười nâng ly uống rượu.
“Không tệ.” Không phải cô
“Oh? Thật thanh cao a! Người thiện lương chưa kìa! Mày cũng không ngẫm lại, là ai gọi ta đến, lúc mày biết được Kha lão chính là cha mày, mày yếu ớt liều mạng cầu ta, khi đó trong lòng mày muốn gì?”
“Tôi...”
“Là cái gì? Nói a?”
“Tôi... Tôi...” Hắn ấp úng.
“Mày sẽ không tha thứ họ Kha, mày nói mày muốn trả thù, trả thù Kha lão đối với mẹ mày bội tình bạc nghĩa, trả thù người Kha gia đuổi mẹ con mày ra khỏi nhà, làm cho mẹ mày đang có thai lưu lạc đầu đường, thống khổ cả đời! Mày chính miệng nói với ta mày muốn hủy Kha gia, không phải sao?”
“Đừng nói nữa!”
“Cho nên ta mới đến giúp mày a. Chúng ta hợp tác khăng khít, vận dụng năng lực của ta lại thêm một chút hắc ma pháp, tùy thời đều có thể đốt Kha Bá Ấp thành tro, biến mất khỏi thế giới này.”
Hắn run run, không trả lời.
“Nhưng mà, trước khi giết hắn, ta muốn làm thịt ả kia trước. Ả rất nguy hiểm, ả có được sức mạnh sâu không thấy đáy, ngày đó ả đứng sau cửa thủy tinh thăm dò mày, cơ hồ lập tức liền hoài nghi mày, để kẻ địch quá mức thông minh sống sót là tàn nhẫn với bản thân, biết không? Chúng ta bất luận ra sao cũng phải giết con ả họ Lãnh kia!”
“Anh... sẽ không phải là đối thủ của cô ta.” Hắn đã thấy cô từ ngọn lửa trí mạng bình an đi ra, khí lạnh khiếp người kia vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ hắn.
“Phải không? Không cần thiết, ả muốn bảo vệ tên nhóc họ Kha kia, như vậy, để ả chết trong tay người ả bảo vệ là được rồi.” Tiếng cười âm trầm càn rỡ tràn ngập toàn bộ căn phòng.
“Anh muốn làm thế nào?”
“Ta có máu Kha Bá Ấp a! Khinh Khinh đáng yêu trong quán bar Thiên Đường của mày đã giúp ta lấy một giọt máu trân quý của Kha gia, dùng được lắm a, ha ha ha!”
“Anh...”
“Ta muốn để Kha Bá Ấp tự mình trừ bỏ hộ vệ của hắn, đợi đến khi hắn sức yếu thế cô, ta lại hủy diệt hắn.”
“Anh điên rồi! Cút ngay!” Hắn kêu to.
“Ta không điên, mày mới điên, Khang Chính Thời.” Tiếng nói âm trầm kia bay đi xa.
“Không…”
Một tiếng la kinh hãi từ trong miệng hắn phát ra, chấn động toàn căn phòng kín, tủ âm tường cùng giá sách đều vì sóng âm của hắn mà lung lay, ly thủy tinh trên bàn cũng bị phá vỡ, trong không khí tràn ngập khí nóng, bốn phía không ngừng va chạm, tìm đường ra...
Hồi lâu sau, mọi thứ đều yên ổn trở lại, Khang Chính Thời mồ hôi ướt đẫm trừng mắt nhìn phòng bị làm loạn, liều mạng thở phì phò. Cửa phòng không biết khi nào bị mở ra, thổi vào một luồng gió lạnh, trung hòa độ ấm trong phòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn gương trên tường, trong gương hắn hai mắt mê loạn, sợ hãi, bất lực không thể thoát khỏi sự trói buộc của một sức mạnh nào đó, hình ảnh kia, cùng hình tượng thận trọng biết kiềm chế ngày thường của hắn thật khác xa.
Đó là hắn, Khang Chính Thời, khi xấu xí yếu ớt nhất!
Hắn thống hận cầm lấy chai rượu ném vào gương, mặt kính vỡ vụn cùng rượu đỏ tràn ra đan vào nhau tạo thành một bức tranh thảm thiết, mà hắn, giống như bị nhốt trong một không gian vỡ vụn cùng máu tanh, vĩnh viễn trầm luân.
***
Trong lòng Kha Bá Ấp, điều tra Khang Chính Thời đương nhiên cấp bách, nhưng làm thế nào cho Lãnh Quan ở trước mặt anh cởi giáp cũng là việc cấp bách, cùng cô ở chung thời gian càng dài, hứng thú của anh đối với cô cũng dần dần gia tăng, anh cảm thấy dục vọng trong cơ thể đã không thể áp chế.
Sẽ không phải là càng không chiếm được càng muốn có chứ? Anh chưa bao giờ khát cầu một người phụ nữ đến như vậy, cũng chưa bao giờ gặp đối tượng khó giải quyết như vậy, phụ nữ trong tự điển của anh đều là hoa, mặc kệ kiều diễm, tươi mát hay có gai, anh đều có cách hái xuống cho vào túi, không tốn chút sức.
Nhưng Lãnh Quan không phải hoa, cô là tuyết! Là tuyết cố gắng muốn bắt lấy, sẽ tan rã trong tay. Anh không biết nên làm thế nào mới có thể có được cô, nắm giữ cô, càng không biết đầu óc mình bị gì mê hoặc mà lại từ từ động tâm với vẻ đạp lạnh như băng của cô...
Động tâm? Không! Anh chỉ là muốn cô mà thôi, chỉ cần chạm qua cô, anh tin tưởng bệnh anh sẽ tốt lên, đúng vậy! Thuần túy là dục vọng, thuần túy là khát cầu.
Anh tức giận đấm bàn, khiến Lãnh Quan đứng xa xa trong vườn hoa lạnh lùng thoáng nhìn.
Cho dù đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh cô cũng đều là mùa đông.
Cô chẳng qua là khối băng chết tiệt mà thôi! Anh nói với mình như vậy, nhưng vẫn không tiêu trừ được lực hấp dẫn mãnh liệt của cô đối với anh.
Anh đã ngồi ở hoa viên cả buổi chiều, Lãnh Quan ngay cả nửa câu cũng không nói, nhưng vẫn cùng anh duy trì khoảng cách 10 cm, một lời không nói như tượng đá trong vườn hoa xinh đẹp của Kha gia.
Anh thật sự chịu đủ! Anh hiện tại thầm nghĩ lột sạch quần áo của cô, trắng trợn đem cô ôm vào lòng, mãnh liệt hôn cánh môi lạnh như băng của cô...
Ý tưởng này tới vô cùng đột nhiên, thẳng đến khi anh tỉnh ngộ lại, anh đã đến gần cô.
“Lãnh Quan...” Hô hấp của anh gấp rút, gần đây luôn như vậy, chỉ cần tới gần Lãnh Quan, anh liền thất thường.
Cô nhìn anh, dùng ánh mắt lạnh như băng vô tình hỏi.
“Cô nhất định phải cách xa tôi như vậy mới được sao?” Anh tức giận nói, toàn thân phát ra hơi thở cuồng dã.
“Tôi phát giác gần đây khí của anh không quá ổn, có lẽ cách anh xa một chút sẽ tốt hơn.” Cô khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng quay đầu. Cô kỳ thật cũng phát hiện ánh mắt nóng cháy làm cho người ta kinh hãi của hắn, cô rất ít khi gặp được người không che dấu suy nghĩ của mình giống hắn, hứng thú của Kha Bá Ấp đối với cô tựa hồ càng ngày càng đậm hơn, có đôi khi hắn sẽ cố ý tiếp cận cô, lởn vởn quanh người cô, có đôi khi ở xa xa nhìn cô, dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng vô hình xâm phạm cô...
Cô vừa tức giận lại phiền muộn, hắn là đối tượng bảo vệ Đạt Đạt ủy thác, cô không thể giết hắn, cũng không thể làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng chút giá rét để cảnh cáo hắn, nhưng da hắn lại rất dày, đoán chắc cô không thể làm gì hắn, nên vẫn trăm phương ngàn kế kiên trì với ý đồ của hắn.
Hừ! Muốn đem cô lên giường, đợi một trăm vạn năm nữa đi! Cô lạnh lùng nghĩ trong lòng.
“Cô thật sự ghét tôi như vậy?” Anh không vui nhíu mày.
“Đúng vậy.” Cô trả lời rõ ràng.
“Tôi thật hoài nghi cô rốt cuộc có từng thích đàn ông không?” Anh cũng khoanh hai tay trước ngực cùng cô đối lập.
“Không có.” Cô nhìn hắn, mặt không chút thay đổi.
“Cũng không có người nào làm cô động tâm?”
Cô lắc đầu.
“Này, cô sẽ không phải là người đồng tính luyến ái chứ?” Anh hỏi đùa.
“Anh thấy sao?” Cô hỏi lại.
“Cô không phải, cô chỉ là không thích cùng người giao thiệp, nói chuyện, cô lạnh lùng, không thích biểu đạt cảm xúc, cô không đồng tính luyến ái.” Anh chắc chắn nói.
“Anh khẳng định?” Cô nhíu nhíu mi.
“Đương nhiên, bởi vì tôi từng hôn qua phụ nữ đồng tính luyến ái, các cô ấy thường một chút tư vị cũng không có; Mà cô... môi cô có hương vị đặc biệt của phụ nữ, mềm mại, thân thể cô non mịn quyến rũ, tôi dám khẳng định cô hai trăm phần trăm là phụ nữ chính gốc...” Anh vừa nói vừa kề sát vào.
“Im miệng!” Cô bị hắn dùng giọng điệu khiêu khích lại làm càn trêu chọc khiến tai ửng đỏ. Cô nên đông lạnh cái miệng của hắn! Nhưng cô thấy lạ vì sao mình không ra tay.
“Cô không ghét tôi, chỉ là kháng cự tôi mà thôi.” Anh không bò qua tia hỗn loạn chợt lóe trong mắt cô.
“Kinh nghiệm phong lưu của anh có thể giúp anh trở thành nhà phân tích tâm lý phụ nữ.” Cô chế giễu lui về phía sau.
“Đúng vậy, loại ‘kinh nghiệm lâm sàng’ này đã giúp tôi nhìn thấu rất nhiều thế giới nội tâm của phụ nữ.” Anh cười nhìn cô.
“Oh?” Cô cười lạnh.
“Giống bây giờ, tôi đại khái có thể nhìn ra được trước đây cô từng chịu thương tổn tâm lý nào đó, mới có thể tạo thành tính tình như bây giờ.” Anh tuy rằng nở nụ cười, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.
Lãnh Quan sắc mặt khẽ biến,“Thương tổn tâm lý?”
“Đúng vậy. Tôi đoán... có thể cô bị người ta vứt bỏ, bị người ta sỉ nhục, bắt nạt, mới có thể tạo thành tính tình không thích người, đúng hay không?”
“Anh...” Lãnh Quan thật hy vọng trên mặt cô không có biểu lộ quá nhiều kinh hoàng, hắn... làm sao có thể biết?
Kha Bá Ấp biết lời nói của anh đã có tác dụng, thừa thắng xông lên nói: “Cô từ nhỏ liền thất vọng với con người, hơn nữa phát hiện năng lực kỳ lạ mình, cho nên từ nhỏ chỉ dựa vào sức mạnh của mình mà trưởng thành, hoàn toàn độc lập, tuyệt đối tự chủ, chuyện gì trong cuộc đời mình cô đều không thương lượng với người khác, cô luôn tự mình xử lý, tự mình chiếu cố bản thân, cô không muốn gia nhập vào mọi người, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào chiếm giữ lòng cô...”
Ánh mắt cô càng mở lớn, đối với phân tích của hắn vô lực chống đỡ, hắn nói một chút cũng không sai!
“Nhưng lòng cô vẫn nóng, tuy cô có năng lực đông lạnh mọi thứ, nhưng cô không đông chết lòng cô, cô chỉ dùng vẻ lạnh như băng như bức màn bảo vệ tâm linh từng bị tổn thương của mình, trong vẻ ngoài trầm tĩnh kia, tình yêu cùng nhiệt tình của cô vẫn chưa biến mất, nếu không cô sẽ không đáp ứng yêu cầu của một đứa trẻ đến bảo vệ một người đàn ông đáng ghét, thậm chí không đòi đứa bé lấy phí dụng trước.” Anh tiến tối một bước, cách cô không đến 20 cm.
“Đủ chưa? Anh thật biết tự cho là đúng nhỉ?” Cô lấy tức giận che dấu cảm xúc bối rối. Hắn vì sao có thể một lời nói ra chuyện lòng cô? Có liên quan đến thân thế của mình, cô luôn luôn giữ kín như bưng, ngoại trừ hội viên câu lạc bộ linh lực, không ai biết cô có quá khứ thê thảm, đoạn chuyện đáng buồn kia cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
“Bị nói trúng cho nên thẹn quá hóa giận.” Anh nở nụ cười.
“Anh còn chọc tôi như vậy, ta thật sự sẽ không khách khí với anh, Kha tiên sinh.” Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh chút, nhưng cô đã kiềm nén không được kích động muốn đấm hắn.
Hắn thật sự làm cho người ta chán ghét!
“Tôi rất muốn lĩnh giáo không khách khí của cô, Lãnh Quan.” Anh cúi đầu, thưởng thức ngũ quan xinh đẹp của cô.
“Xem ra, anh không sợ bị đông lạnh thành cột băng?” Cô cùng hắn bốn mắt đối nghịch, lửa giận trong mắt ầm ầm rung động.
“Tôi dần dần có thể thích ứng nhiệt độ thấp, đây đều là nhờ cô ban tặng.” Anh lớn mật vươn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.
“Nhiệt độ thấp thật sự anh còn chưa hưởng thụ qua đâu.” Cô lạnh lùng nhìn tay không an phận của hắn.
“Phải không?” Khí lạnh từ ngón tay chạy lên cánh tay, anh rùng mình một cái.
“Trừ phi anh muốn chết, bằng không tốt nhất anh nên đi tìm phụ nữ khác phát tiết dục vọng của anh đi!” Cô trực tiếp đẩy hắn ra, đi vào trong phòng.
Kha Bá Ấp nhìn bóng dáng tinh tế cao gầy của cô vào trong phòng, cũng định đi vào, nhưng chân mới đi một bước, anh liền cảm thấy hốt hoảng, như có tấm màn đen dày đặc lặng lẽ che khuất anh, giấu kín anh.
Thích liền chiếm lấy cô ta đi. Một giọng nói bỗng nhiên ghé vào tai anh giựt dây.
Anh trong lòng run run, phát hiện đó chính là giọng của anh. Đây là chuyện gì?
Động thủ a! Thuần phục cô ta, cô ta chính là của mày.
Cái gì? Anh cảm thấy có người khống chế suy nghĩ anh, hơn nữa còn thay thế anh làm chủ sức mạnh.
Anh không kịp giãy dụa, cả người liền rơi vào bóng đêm.
Nhưng thể xác anh lại tự mình hành động, anh cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, dặn dò một số việc, sau đó gác điện thoại, đi vào thư phòng anh chờ đêm buông xuống.
Thời gian dùng cơm, Lãnh Quan từ trên lầu đi xuống, đến cửa nhà ăn cô liền choáng váng.
Trên bàn dài bày đầy hoa tươi, rượu ngon cùng đồ ăn tinh xảo, Kha Bá Ấp sắc mặt kỳ lạ đứng lên dưới ánh nến, giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi xuống.
“Làm gì vậy?” Cô nhíu mày, đối với hành vi của hắn thấy rất là khó hiểu.
“Bữa tối, ta gọi người đem đến.” Anh cười nhẹ.
“Sao lại biến thành như vậy?” Cô cẩn thận ngồi xuống, nhìn mọi thứ chung quanh.
“Vì chúc mừng.”
“Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng chúng ta có thể quen biết.” Anh cười thay cô rót rượu.
“Hôm nay ta không muốn uống rượu.” Cô trầm giọng nói.
“Đừng phá hứng thú của tôi, Lãnh Quan.” Anh trở lại chỗ ngồi của mình, cũng rót cho mình một ly rượu.
Cô không hé răng, vùi đầu vào đồ ăn trong bàn, trên bàn mùi hoa cùng mùi rượu hỗn hợp, hình thành một loại mùi hương nồng đậm.
“Ăn ngon không?” Anh cười nâng ly uống rượu.
“Không tệ.” Không phải cô
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1586/4334