watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải-full

Lượt xem :
òng lớn bùng nổ, “Oa, cũng đã có con còn cưới người khác, đúng là quá đáng.”

“Đúng vậy, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, lại dám lừa gạt tình cảm của người ta.”

Ngay cả đôi vợ chồng đang cãi nhau kia, người phụ nữ cũng mở miệng, “Ông chồng tôi tuy lười một chút nhưng tốt xấu gì cũng thủy chung.”

“Đúng vậy.” Người đàn ông tự hào hừ một tiếng, “Cô gái kia cũng quá mềm yếu, nếu là bà vợ tôi nhất định sẽ ép kết hôn, không cho hắn một chút cơ hội, bắt hắn chịu trách nhiệm.”

Người phụ nữ kia đứng lên, bước đến bên cạnh Cổ Thược, vỗ một cái thật mạnh lên vai cô, “Em gái, chị ủng hộ em, đòi hắn phải bồi thường, phải chịu trách nhiệm.”

“Bạch Vi!” Cổ Thược nắm lấy tay Bạch Vi, ngón tay chỉ Chân Lãng, “Tên này không phải người tốt, cô nhất định đừng tin hắn, hắn lừa gạt tình cảm của cô, không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, rất tráo trở…”

Cổ Thược đang nói hứng trí, lông mày nhướng lên, người bên cạnh vây lại càng nhiều, ngay cả nhân viên vội vàng làm việc cũng thò đầu ra, ồn ào bàn luận.

Đứa bé vui vẻ vỗ tay, nước miếng rơi tí tách, Cổ Thược cúi đầu lau, mượn cơ hội hít hít cái mũi, giọng nói khàn khàn, “Chúng ta quen biết hơn hai mươi năm, ở chung cũng đã vài năm, hắn là loại người gì tôi hiểu rõ nhất.”

Bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, sống chung dưới một mái nhà, cô không nói dối nha, kể cả những câu nói phía trước đều không phải nói dối nha, Chân Lãng muốn đính hôn với cô, muốn mua nhẫn, đều là Chân Lãng nói.

Ngón tay Cổ Thược lau lau khóe mắt, mượn ngón tay che dấu, cô len lén liếc về phía Chân Lãng.

Hoàn toàn bình tĩnh, không có giải thích, không có hấp tấp xúc động, Chân Lãng chỉ thản nhiên nhìn Cổ Thược trong tiếng bàn luận của mọi người, ánh mắt bình tĩnh kia làm cô cảm thấy bực bội.

Bằng những gì cô hiểu về hắn, nếu không phải những việc hắn đã định liệu trước thì sẽ không có vẻ mặt như vậy.

“Đợi một chút.” Bạch Vi cầm tờ đơn trong tay vội vàng mở miệng, “Cổ Thược, có phải cô hiểu lầm hay không? Tôi và Chân Lãng…”

Tay cô bị Chân Lãng im lặng đè lại, Chân Lãng đối mặt với Cổ Thược, “Còn gì không?”

“Anh, anh, anh…” Dưới ánh mắt như vậy của Chân Lãng, nhất thời Cổ Thược bị nghẹn họng.

Ánh mắt Chân Lãng nhíu lại, trong giọng nói vô cùng có ý cảnh cáo, “Em còn muốn nói gì? Nói một lần cho xong.”

“Này, cái tên này sao có thể như vậy, ăn vụng không lau miệng, có con không chịu trách nhiệm, còn dám dọa người.” Người đàn ông đang chuẩn bị ly hôn đột nhiên vọt tới đây, “Xem ngươi coi như người có tiền, có tiền là có thể lừa gạt tình cảm con gái sao, còn dám hung hăng nữa lão tử đánh chết ngươi.”

“Đúng vậy, cặn bã.”

“Đàn ông đẹp trai lại có tiền, quả nhiên chẳng có mấy người tốt.”

“Đánh hắn đi, thật ác độc.”

Mỗi người một câu, toàn bộ đều là chỉ trích Chân Lãng, giọng nói sắc bén, ngay cả Cổ Thược cũng vô thức rụt cổ, cảm giác mình đùa hơi ác.

Ngược lại, cái người đứng giữa trung tâm cơn lốc lại chưa từng giảm nụ cười trên khóe môi.

Bước chân Cổ Thược không tự chủ được lùi lại, muốn bỏ chạy.

“Cái này…” Cô đưa tay ôm lấy đứa trẻ, “Tôi, tôi vẫn nên đi thôi, các người tiếp tục, tiếp tục…”

Có người đã đứng phía sau Cổ Thược, khí phách ngăn bước chân bỏ chạy của cô, “Em gái, chúng ta làm hậu thuẫn chắc chắn cho em, bắt hắn chịu trách nhiệm.”

“Đúng, bắt hắn chịu trách nhiện.” Một đám phụ nữ bắt đầu náo loạn, nhân viên làm việc ở bên cạnh thậm chí còn lên tiếng với Bạch Vi, “Đàn ông như vậy cô còn dám lấy a, nói không chừng hắn đón con về cô sẽ thành mẹ kế.”

Lúc này Cổ Thược mới phát hiện, ba người bọn cô đã bị bao vây trong ba lớp người, cô có muốn chạy cũng hoàn toàn không thể nữa.

Bên tai truyền tới giọng nói bình tĩnh, “Em muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”

“À…” Cổ Thược gãi gãi đầu, cô chỉ muốn làm Chân Lãng không lấy Bạch Vi được thôi, cô có thể bắt Chân Lãng chịu trách nhiệm cái gì?

Hai bàn tay không ngững vẫy, “Không cần, không cần chịu trách nhiệm.”

“Không được!” Một tiếng này đồng loạt phát ra từ toàn bộ phụ nữ, nhất trí đến mức suýt nữa hất văng Cổ Thược từ tầng một lên đến tầng hai.

“Bảo hắn kết hôn với cô!”

“Đúng, mặc kệ thế nào, phải cho đứa con một thân phận trước.”

“Làm vợ của hắn, dù có ly hộn cũng có thể có một nửa tài sản của hắn, tốt hơn dáng vẻ chật vật bây giờ của cô, cô nhìn cô xem, áo phông, dép lê, hắn đồ tây lịch sự, bảo hắn chi phí nuôi dưỡng.”

“Đúng, đúng, đúng, dù sao cô cũng không thể thảm hơn bây giờ, gả cho hắn tốt xấu gì cũng có danh phận, bắt hắn chịu trách nhiệm!”

Cổ Thược há miệng nghe phía sau mãnh liệt phun nước miếng, có một suy nghĩ tìm một cái máy khoan, khoan đục trần nhà chạy trốn.

Cô ôm đứa bé, vẻ mặt ngốc nghếch, rõ ràng lại càng thê thảm đáng thương.

Gã đàn ông trước mặt bỗng nhiên toét miệng cười, duỗi tay ra với cô, “Được, tôi chịu trách nhiệm, lấy chứng minh thư ra đây.”

“Anh muốn làm gì?” Cô ý thức che lên túi quần phía sau lại bị mấy bà chị tốt bụng rút ra vứt lên bàn, “Mau điền, mau điền.”

“Khoan đã, khoan đã!” Ông chồng sắp ly hôn đột nhiên lên tiếng, “Không thể kết hôn như vậy, để hắn viết mấy câu biên nhận trước, để hắn nói xem một tháng chi bao nhiêu tiền nuôi con, có gì bảo đảm cho vợ.”

Một đống ngón tay đồng loạt chỉ về hướng Chân Lãng, “Nói!”

Chân Lãng suy nghĩ một chút, “Tất cả tiền gửi ngân hàng cho em, được không?”

“Được!” Một đám đồng loạt trả lời.

“Tất cả bất động sản sang tên cho em, được không?”

“Được!” Vẫn là một đám tiếng trả lời, ngay cả Cổ Thược cũng bị ép gật đầu.

“Tất cả cổ phiếu của tôi đều chuyển cho em, có được không?”

“Được!!!”

Chân Lãng cầm lấy bút, “Vậy đi thôi, chúng ta đi công chứng.”

Thế là, cục dân chính xuất hiện một tình cảnh tráng lệ nhất trong lịch sử, một người phụ nữ quần áo lộn xộn, một người đàn ông cao quý thanh nhã, bị một đám người xa lạ áp tải, dụ dỗ đi về phía bàn công chứng.

Cổ Thược bị người ta cầm lấy năm ngón tay ép lấy dấu vân tay, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một tờ giấy đưa đến trước mặt làm cho ngây người.

Đơn đăng kí kết hôn!!!

“Cái…” Cổ Thược nhìn thấy tất cả chỗ trống phía trên đã được Chân Lãng điền xong xuôi, còn thiếu mỗi ký tên, “Kết hôn cần hộ khẩu, tôi không mang theo.”

Chân Lãng quỷ dị cười một tiếng, “Hộ khẩu của em? Tôi có mang theo!”

Hắn, sao lại cầm hộ khẩu của mình?

Còn chưa hỏi, tay Chân Lãng đã quấn quanh eo cô, trong ánh mắt vô số người nhẹ hôn lên môi cô.

Nụ hôn trằn trọc, thâm tình liếm mút, nhiệt độ của hắn trong nháy mắt đã đốt mềm cơ thể cô, lưỡi hắn quanh quẩn bên môi cô, tác dụng của sự kích thích kia làm người cô mềm nhũn.

Mùi vị của hắn so với rượu càng say lòng người. Nụ hôn của hắn hút hồn đoạt phách, Cổ Thược chỉ cảm thấy toàn bộ thần trí đã bay xa, chỉ có thân thể trả lời theo ý thức.

Chân Lãng nhẹ nhàng rời môi, nhìn ánh mắt mê man của cô gái trong lòng, áp sát bên tai cô, “Ký tên!”

Mà Cổ Thược đã bị nụ hôn này lừa đến mức không còn suy nghĩ, ngây ngốc cầm lấy bút, ngơ ngác hạ xuống…

Chương 39: Sau này sẽ sống những ngày thật tốt, bà xã.
Đứng trước cửa cục dân chính, hồn phách Cổ Thược không vì mặt trời chói chang trên cao mà quay về, nhìn tờ giấy đỏ chói mắt trong tay, không thể tin được chuyện vừa rồi là sự thực.

Mới mười phút trước, cô ký tên mình trong một nhóm người ồn áo, mới năm phút trước, cô bị vô số bàn tay đặt trên ghế, chụp ảnh cùng Chân Lãng.

Nhìn tên mình trên tờ giấy, cô có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, hai mươi lăm năm, tới hôm nay cô mới hiểu được rõ ràng ký tên là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Chân Lãng trong hình, anh tuấn suất khí, đồ tây thanh mảnh. Cô bên cạnh, lôi thôi chật vật, áo phông nhăm nhúm, chỉ sợ đây là dôi vợ chồng cọc cạch nhất từ trước đến nay của cục dân chính, bộ dạng cô quá xấu.

“Bẹp!” Cổ Thược giơ tay lên cho mình một cái tát.

Nghĩ cái gì vậy, cô còn nghĩ mình có xinh đẹp hay không? Còn tính toán mình trong hình có hợp với Chân Lãng hay không, cái cô nên nghĩ là làm thế nào mới có thể giải quyết tờ giấy đỏ này.

“Trên mặt có ruồi nhặng sao?” Giọng nam bình tĩnh bay bên tai cô, tay nhẹ khoác lên vai cô, đè xuống hồn phách đang bay lượn của cô, “Xe ở bên trái.”

“Ừ.” Cô vô thức trả lời, còn trừng trừng nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, ảo tưởng hóa thân thành siêu nhân, phia ra hai tia laze thiêu rụi tờ giấy này, coi như không có gì xảy ra là được.

Tiếng cười lanh lảnh vẫn đang quanh quẩn, “Em để quên cái gì rồi.”

Để quên cái gì?

Cô cúi đầu nhìn trên người mình một lượt, một cái áo phông, một đôi dép đểu, ví tiền nhét trong túi quần, chẳng những không ít đi thứ gì mà còn nhiều hơn một tờ giấy đỏ và một cái hộp tinh xảo.

“Không thiếu.” Cô gắt lại, rồi tiếp tục trừng mắt nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, hung thần ác sát, mặt đầy sát khí.

Từng trận cười, thật giống như tiếng cười của Chân Lãng, truyền tới, “Con trai, mẹ không cần con nữa.”

“Ô… Oa… Nha…” Ngôn ngữ sao hỏa lên sàn.

A! Baby.

Cổ Thược cuống quýt quay đầu, thấy Chân Lãng một tay ôm đứa bé, đứa bé cọ đầu vào vai hắn, thích thú nắm lấy cúc áo sơ-mi của hắn ngiên cứu, vui quên trời đất.

“Đưa tôi.” Cô muốn ôm đứa bé, ngón tay vừa đụng và thân thể mềm mại, cái lưng đứa bé lại xoay một cái, túm chặt lấy cúc áo Chân Lãng, mặt mũi mếu máo, dáng vẻ chực khóc.

Tay Chân Lãng vòng qua eo cô, cực kỳ tự nhiên cúi đầu mỉm cười, “Vẫn để anh đi.”

“Để mặc hắn đi, hiếm khi hắn chịu thay đổi, chịu trách nhiệm cho mẹ con cô, cứ để hắn thân thiết với đứa con nhiều một chút.”

“Đúng nha, đúng nha, nhìn bố con bọn họ thật thân thiết, như vậy thật tốt ha.”

“Đúng vậy nha, biết chịu trách nhiệm là đàn ông tốt, coi như lần này chúng ta đã làm được một việc tốt.”

Cổ Thược đờ đẫn quay người, khóe miệng co giật, “Các người, vẫn còn ở đây?”

Một nhóm người phía sau dường như lấy nghi thức xếp hàng tập thể, đứng suốt một hàng dài từ bàn đăng kí tới bậc thềm, cảnh tượng rất hoành tráng.

“Nhìn hai người kết hôn còn vui hơn cả chính mình kết hôn.”

Cổ Thược lại choáng váng lần nữa, ánh mắt chuyển qua khuôn mặt cặp vợ chồng sắp ly hôn, hai người đang ôm ôm ấp ấp, “Bà xã, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?”

“Vậy anh đưa thẻ ngân hàng, bất động sản và tất cả cổ phiếu cho em có được không?”

“Có thì lập tức cho em, dù sao hiện tại anh cũng không có.”

Hai con người vui vẻ ân ái, nhìn qua đều hết sức hài hước, ai ai cũng vui vẻ, chỉ có Cổ Thược có một loại cảm giác muốn chửi bậy.

“Bà xã, về nhà thôi.” Một câu nói của Chân Lãng làm Cổ Thược run rẩy, buổi trưa tháng năm mà thậm chí cô có cảm giác bị ném vào núi băng.

Bà xã, cô thế nào lại trở thành bà xã khốn kiếp này, trời xanh không có mắt nha…

“Cái này!” Cô túm chặt quần áo Chân Lãng, giơ lên tờ giấy chói mắt kia, “Cái thứ này, phải thủ tiêu thế nào.”

“Thủ tiêu!?”

Còn chưa đợi Chân Lãng lên tiếng, một tiếng hô vang phía sau làm lỗ tai Cổ Thược chấn động

“Được rồi.” Cổ Thược rất bất đắc dĩ, “Thú y, chúng ta ly hôn.”

“Ly hôn!!!???”

Tiếng hô của đám người phía sau lại càng lớn, Cổ Thược không tự chủ được ngước nhìn mấy chữ vàng trên biển của cục dân chính, rất sợ mấy chữ kia vì tiếng hô mà rơi xuống.

“Em không nói đùa chứ.” Vẻ mặt Chân Lãng rất uất ức, “Em vừa cầm nhà đất của anh, thẻ ngân hàng của anh, cổ phiếu của anh, lập tức giơ chân đạp anh ra, rất không chung thủy.”

“Đúng vậy nha, rất không chung thủy!” Lại một trận đồng thanh.

“Tôi…” Đầu Cổ Thược ong ong, rất bất lực, “Tôi nào có cầm thẻ ngân hàng của anh.”

Chân Lãng nhanh chóng móc ví tiền ra, một loạt thẻ vàng thẻ bạc sáng lấp lánh, nhanh như chớp nhét vào tay Cổ Thược, “Cho em.”

“Cô gái à, mặc dù cậu ta bắt đầu xin lỗi cô nhưng cũng là biết hối lỗi, cho dù cô không tha thứ, giận dỗi một chút cũng được, nhưng ly hôn không phải chuyện đùa.”

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc này
<<1 ... 3536373839 ... 42>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
773/3521