Tiểu thuyết Ông Xã Háo Sắc-full
Lượt xem : |
g phòng để đợi cô.
Kỷ Trừng Thần cầm món quà Kỷ Thanh Lam đưa cho mình, sau đó chạy vào phòng tắm, cô cố gắng kéo dài thời gian lâu nhất, bình thường cô chỉ tắm mười lăm phút, hôm nay kéo dài nửa tiếng đồng hồ đã là cực hạn của cô rồi.
“Con dâu xấu xí cuối cùng
cũng phải gặp cha mẹ chồng, dù sao thì anh ấy cũng đã thấy nhiều lần rồi, không quan trọng nữa.” Sau khi tắm xong, cô đứng trước gương tự cổ vũ mình, sau đó mở hộp quà của Kỷ Thanh Lam, lấy ra một bộ đồ ngủ chất liệu tốt nhất.
Ngay lập tức, trái tim cô suýt chút nữa thì ngừng đập, bởi vì bộ đồ ngủ trong hộp chính là một cái yếm mỏng màu xanh, cái yếm mỏng này mặc vào chỉ để che đi những vị trí quan trọng, còn những nơi khác so với trần như nhộng thì chẳng có gì khác biệt, thật sự vô cùng hấp dẫn.
Nếu như chỉ đi là ngủ bình thường thì cô còn chút dũng khí để mặc bộ đồ này ra khỏi phòng tắm để thay lại bộ đồ ngủ “bình thường” khác, nhưng vấn đề là, anh đang rất có tinh thần, hơn nữa lại còn đang rất “đói bụng” nha.
Cô vội vàng tìm trong phòng tắm xem có gì có thể mặc thay thế bộ đồ ngủ này không, nhưng ngoại trừ vài chiếc khăn tắm nhỏ thì cũng chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi bộ “đồ ngủ” ở trong hộp.
Nếu như cô không mặc, vậy thì cũng chỉ có thể trần truồng đi ra ngoài.
“Trừng Thần, em tắm xong chưa?” Lúc cô đang ở tình thế khó xử không biết phải mặc gì ra khỏi phòng tắm thì bên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của anh.
“Chờ… chờ một chút, em sắp xong rồi.” Trong giọng nói có chút run rẩy, cô bắt đầu hận chị gái mình.
Vốn cùng một cha mẹ sinh ra, sao chị ấy lại âm mưu hãm hại cô? Chả trách lúc Kỷ Thanh Lam đưa cho cô thì trên mặt lại cười mập mờ đến vậy, thì ra là bởi vì mức độ sexy của cái yếm này!
Trần truồng hay là mặc bộ “đồ ngủ” này? Cô bất đắc dĩ đeo cái yếm lên, cột dây trên cổ và sau lưng, rồi lại cột hai dây cố định ở hai bên quần lót nhỏ, ngước mắt nhìn mình trong gương, cô dường như trở thành một món quà tân hôn ngọt ngào nhất, đang chờ anh tới để khám phá.
“Trừng Thần?” Chờ quá lâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của anh, lúc này lại có thêm một chút lo lắng.
“Em… Em không sao!” Đáp lại anh một tiếng, cô hít sâu một hơi, sau đó nhất cổ tác khí 0 mở cửa, tiêu sái rời khỏi phòng tắm.
0 Thành ngữ “nhất cổ tác khí” dùng để chỉ làm việc gì cũng nên hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.
Đường Huân đứng ngoài phòng tắm đợi cô một lúc lâu, giờ phút này lại nhìn chằm chằm toàn thân cô ăn mặc mát mẻ, giọng nói cũng có chút hưng phấn.
“Đây là ‘món quà’ mà chị đưa cho em?” Giọng anh khàn khàn.
“Đúng… đúng vậy!” Cảm giác ánh mắt của anh trở nên sâu hơn, cô không nhịn được mà muốn đưa tay che lại, ngăn cản ánh mắt quá mức sỗ sàng này.
“Khó coi lắm sao? Em lập tức đi thay ngay đây!” Cô cười yếu ớt một tiếng rồi xoay người, định đi thay cái bộ “quần áo” này ra.
Nhưng anh lại tóm lấy cổ tay cô, không để cho cô chạy thoát.
“Anh…” Kỷ Trừng Thần trợn tròn mắt, không hề chớp mắt nhìn anh.
Kéo cô đến gần mình, để cho cô dán chặt lên người mình, Đường Huân ghé sát vào tai cô, cất lên giọng nói khàn đặc: “Không, không cần thay nữa, bây giờ trông em thật hấp dẫn đến mức anh muốn biến thành dã thú, đè em xuống giường để yêu em, hôn em, vuốt ve em thật nhiều!”
Máu nóng trong nháy mắt vọt lên, bị anh nói trắng trợn ra như vậy, cộng thêm phái nam cứng rắn đang nhô lên, dán sát vào bụng mình, khiến toàn thân cô như bốc cháy.
“Anh… có cần đi tắm trước hay không?” Cô lắp bắp hỏi, muốn cố gắng kéo dài thời gian thân mật này.
“Anh đã tắm rồi, lúc em còn đang trốn ở trong phòng tắm không dám đi ra kìa.” Tựa như đã nhìn thấu mánh khóe của cô, anh đột nhiên ôm ngang cô lên, không cho phép cô trốn tránh nữa mà đi thẳng vào giường lớn, nơi nào đó giữa hai chân trướng đau khiến động tác của anh có chút chậm lại.
“Em không có trốn…” Cô thấp giọng phản bác, nhưng khi lưng chạm xuống giường lớn mềm mại thì giọng nói liền ngưng bặt.
Đặt cô nằm xuống giường, thân thể to lớn của anh lập tức đè lên trên người cô: “Đừng sợ, anh sẽ không làm đau em!” Anh khẽ nói, bàn tay lại vuốt ve sau lưng cô, muốn để cô thả lỏng.
Mặc dù lý trí của anh đã cực kỳ nguy cấp, chỉ muốn ngay lập tức đoạt lấy sự ngọt ngào chết người của cô, nhưng nếu anh vội vàng như vậy thì chỉ sợ sẽ dọa đến cô mà thôi.
Bàn tay nhẹ nhàng, chậm chạp lướt trên cơ thể cô, thỉnh thoảng lại vuốt ve xoa nắn trước ngực, thỉnh thoảng lại lướt qua da thịt non mềm trên bụng, khiến cô thở dốc một phen, cảm thấy căng thẳng và sợ hãi khi bàn tay của anh dần dần trượt xuống.
Tiếp đó, bàn tay của anh ngừng ở những nút thắt trên người cô, chỉ vài ba động tác là đã có thể tháo cái yếm xuống, thay vào đó là chiếc lưỡi nóng bóng, lướt dọc trên làn da mịn màng, khiến cơ thể của cô càng lúc càng trở nên nóng rực, không khỏi khó chịu mà vặn vẹo thân mình.
Chương 9
Đầu lưỡi chậm rãi lướt qua ngọn núi trắng như tuyết, chỉ là chưa hôn lên nhụy hoa xinh đẹp mà thôi.
“A. . ưm. .Huân. .” Cô không nhịn được mà cong người, ngơ ngác nhìn thân thể cường tráng của anh, không hiểu tại sao anh vẫn có thể tỉnh táo như vậy, còn cô lại cảm thấy như sắp phát điên lên rồi.
Anh cười nhẹ vài tiếng, cuối cùng cũng ngậm đóa hoa kia vào trong miệng, vừa mút vừa cắn nhẹ, vừa liếm vừa đảo xung quanh đỉnh, kích thích cảm giác của cô, một tay kéo sợi dây trên quần lót nhỏ, cởi ra, sau đó để người mình ở giữa hai chân cô.
Cô xấu hổ khép hai chân lại, kẹp chặt hông của anh, cũng khiến anh ép về phía mình.
Cô không dám ngước lên nhìn anh, ánh mắt rơi vào vòm ngực bền chắc, vòm ngực trần trụi này cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng lần nào cô cũng bị ánh mắt màu đồng của anh mê hoặc, cô không biết vòm ngực của những người đàn ông khác thế nào, chỉ biết rằng thân thể anh rất đẹp, khiến cho cô yêu mãi không thôi.
“Sờ anh.” Kéo tay cô đặt lên ngực mình, anh khàn giọng yêu cầu.
Cô len lén nhìn anh một cái, sau đó, bàn tay nhỏ bé bắt đầu sờ loạn ở trên ngực anh, nhẹ nhàng cọ sát, cảm giác này hoàn toàn khác so với sự tinh tế mềm mại của cô.
Đầu ngón tay truyền tới một cảm xúc tê dại, khiến mỗi một lần cô chạm vào da thịt của anh thì hô hấp cũng sẽ tăng nhanh, tim cô đập rộn lên, trên khuôn mặt dần dần ửng đỏ, cô cảm giác mình giống như một miếng bơ bị đun chảy, mềm nhũn, vô lực.
Cô đưa mắt nhìn anh, sự bối rối và luống cuống trong mắt cô khiến lòng anh yêu thương, nhưng anh không muốn bỏ qua cho cô, anh đã đợi lâu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho cô, làm sao có thể buông tha cho cô được?
. . . .
Anh nói đây là lần đầu tiên của anh, nhưng có người ở lần đầu tiên mà trình độ đã thân kinh bách chiến 0 như vậy sao?
0 đã trải qua nhiều trận đánh = thành thạo.
Cô hít sâu một hơi, muốn mở miệng xin anh tha thứ, xin anh hãy nhanh lên một chút, đừng hành hạ cô nữa, nhưng vừa mở miệng thì lại bị che lại, tất cả những lời van xin đều không nói ra được.
Tối hôm nay, Đường Huân đã sớm quyết định đòi lại hết tất cả những gì cô đã nợ anh, tất cả đều phải trả lại cho anh.
Cho dù anh muốn cùng cô lăn lộn trên giường mấy ngày, thì ai dám nói gì? Bọn họ bây giờ đã có quyền ân ái hợp pháp, cô là vợ anh, phải có trách nhiệm thực hiện ‘nghĩa vụ’ vợ chồng.
Vì thế, bên trong phòng ngủ, cô dâu phải thực hiện ‘nghĩa vụ’ cùng với chú rể suốt một đêm, đây là ‘nghĩa vụ chân chính’ mà cô bị ép buộc phải thực hiện nha.
***
Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi chuông điện thoại vang lên, đánh thức Kỷ Trừng Thần, nhưng cô vẫn còn mệt mỏi, chưa muốn rời giường,
úp mặt vào gối cọ cọ hồi lâu, cô mới mở mắt, nghiêng người nhìn mãnh nam cởi trần vừa mới bước ra từ phòng tắm... ông xã của cô.
Đường Huân đang định đi đến tủ quần áo thì lại dừng lại, áy náy hỏi: "Anh đánh thức em à?"
Cô mở mắt nhìn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vóc dáng mê người mà thường ngày anh vẫn giấu đằng sau lớp áo sơmi... cơ ngực bền chắc, cơ bụng rất đẹp, vóc người ông xã của cô tuyệt đối khiến cho đàn ông phải ghen tị, phụ nữ phải chảy nước miếng, vóc người tốt như vậy khiến cô không kìm chế được mà đưa tay sờ trộm một cái.
"Trừng Thần!" Đường Huân cầm bàn tay nhỏ bé của vợ mình xoa nhẹ lên lồng ngực, trong cổ họng phát ra tiếng nói cảnh cáo có chút khàn khàn.
"Dạ?" Lúc đầu cô còn ngước mắt vô tội nhìn anh, lúc sau, nhìn xuống dọc theo tầm mắt của anh, lại thấy bàn tay 'không nghe lời' của mình.
"A!" Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại, kéo chăn phủ kín đầu, không dám ló ra nhìn anh.
Nhìn động tác trốn tránh tựa như đà điểu của vợ mình, anh không nhịn được mà cười khẽ.
"Trừng Thần, em muốn sao?" Anh thấp giọng hỏi, giọng nói khàn khàn mang theo nồng đậm vui vẻ, nếu cô thật sự muốn, anh nhất định sẽ không từ chối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động kể từ sau khi hai người kết hôn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bọn họ kết hôn cũng đã được ba tháng rồi, trong thời gian này, bọn họ đã tổ chức đám cưới, rồi đi hưởng một chuyến tuần trăng mật.
Ngày ngày trôi qua, anh chỉ cảm thấy mình càng lúc càng giống cô hơn, lệ thuộc vào cô hơn, chính là cái cảm giác không thể sống được nếu thiếu cô, tình cảm đối với cô theo ngày tháng cứ tăng lên, đến mức ngập tràn, cứ cho là lúc vừa kết hôn anh chưa yêu cô, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định, anh thật sự yêu cô.
"Không muốn không muốn không muốn..." Cô vội vàng lên tiếng, càng không ngừng lắc đầu, cũng không quan tâm cách một lớp chăn, anh đứng bên ngoài có nhìn thấy hay không.
"Không muốn sao?" Anh lại hỏi.
"Không muốn không muốn, thật sự không muốn!" Cô dùng toàn bộ sức lực hét hói tai, cô sợ mình sẽ nổi điên mà nhảy dựng lên quát anh: "Chẳng phải anh nói sáng nay có hội nghị sao? Sao còn chưa đi, coi chừng bị muộn đấy!"
"Không đâu!" Cho dù anh không đi thì cũng không sao cả, ông chủ đến trễ thì nhân viên cũng chẳng thể nói gì.
"Em thật sự không muốn sao?" Trên gương mặt anh nở ra một nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhưng trong miệng lại thốt ra lời nói không đứng đắn.
"Người ta không muốn mà!" Cô không khỏi để lộ ra dáng vẻ làm nũng của bé gái, khuôn mặt đỏ bừng trở nên kiều diễm.
Anh thấp giọng cười, đưa tay mơn trớn mái tóc rối bời bên gò má cô, rồi lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.
"Được rồi, không trêu em nữa!" Nếu còn tiếp tục trêu chọc cô thì anh cũng sẽ không chịu được mà lại tiếp tục cùng cô triền miên trên giường, buổi họp sáng nay sẽ bị huỷ mất.
Đường Huân lưu luyến buông cô ra, đi đến tủ quần áo lấy áo sơmi mặc vào, áo sơmi trắng tinh che đi thân thể tráng kiện mê người, cũng trong nháy mắt biên anh trở về thành một giám đốc lạnh lùng trong lòng mọi người.
Mất đi một cảnh sắc tuyệt đẹp, Kỷ Trừng Thần lặng lẽ thở dài.
"Tối nay về sẽ cho em nhìn." Anh không cần đoán cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì, bởi vì suy nghĩ của cô vĩnh viễn sẽ phản ánh một cách chân thật nhất ở trên khuôn mặt ngây thơ kia, so với những khuôn mặt giả dối mà anh từng gặp ở trên thương trường, khuôn mặt này của cô lại khiến tim anh đập nhanh không ngừng.
Cô hít sâu một hơi, sao anh biết được cô đang nghĩ gì?
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ không kìm chế được." Bàn tay to che đi đôi mắt cô, Đường Huân dịu dàng nói, vừa dứt lời, mồi anh đã đặt lên môi cô.
Lúc này, nụ hôn của anh cũng không phải là nhẹ nhàng khẽ chạm, mà là một nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao nhau vô cùng mãnh liệt.
Cho đến khi lồng ngực của cả hai không còn chịu được nữa thì anh mới nhẹ nhàng buông cô ra: "Anh đi đây, trời lạnh lắm, khi nào em ra ngoài nhớ mặc dày một chút, biết chưa?"
"Vâng, tối nay chúng ta ăn lẩu đấy, anh về sớm nhé!" Cô dịu dàng căn dặn, đợi sau khi anh ra khỏi phòng rồi cô mới đỏ mặt ôm gối của anh, thẹn thùng úp mặt vào trong gối.
Không nhịn được sự hấp dẫn của món lẩu, Kỷ Trừng Thần cố gắng chịu lạnh, đi chợ mua nguyên liệu về nấu, túi lớn túi nhỏ khệ nệ xách vào nhà, vừa mở cửa thì thấy phòng vẫn tối thui, chứng tỏ Đường Huân còn chưa về.
"Dạo này đều làm thêm giờ, đúng là bận rộn!" Cô lẩm bẩm, bắt đầu xử lí nguyên liệu, sau đó bê chiếc bàn nhỏ ra phòng khách.
Trong nhà chỉ có cô và Đường Huân, ăn cơm trên bàn lớn sẽ khiến cô cảm thấy rất xa cách, cho nên cô thích cùng anh ngồi xuống sàn, ăn cơm trên bàn nhỏ.
Khi t
Kỷ Trừng Thần cầm món quà Kỷ Thanh Lam đưa cho mình, sau đó chạy vào phòng tắm, cô cố gắng kéo dài thời gian lâu nhất, bình thường cô chỉ tắm mười lăm phút, hôm nay kéo dài nửa tiếng đồng hồ đã là cực hạn của cô rồi.
“Con dâu xấu xí cuối cùng
cũng phải gặp cha mẹ chồng, dù sao thì anh ấy cũng đã thấy nhiều lần rồi, không quan trọng nữa.” Sau khi tắm xong, cô đứng trước gương tự cổ vũ mình, sau đó mở hộp quà của Kỷ Thanh Lam, lấy ra một bộ đồ ngủ chất liệu tốt nhất.
Ngay lập tức, trái tim cô suýt chút nữa thì ngừng đập, bởi vì bộ đồ ngủ trong hộp chính là một cái yếm mỏng màu xanh, cái yếm mỏng này mặc vào chỉ để che đi những vị trí quan trọng, còn những nơi khác so với trần như nhộng thì chẳng có gì khác biệt, thật sự vô cùng hấp dẫn.
Nếu như chỉ đi là ngủ bình thường thì cô còn chút dũng khí để mặc bộ đồ này ra khỏi phòng tắm để thay lại bộ đồ ngủ “bình thường” khác, nhưng vấn đề là, anh đang rất có tinh thần, hơn nữa lại còn đang rất “đói bụng” nha.
Cô vội vàng tìm trong phòng tắm xem có gì có thể mặc thay thế bộ đồ ngủ này không, nhưng ngoại trừ vài chiếc khăn tắm nhỏ thì cũng chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi bộ “đồ ngủ” ở trong hộp.
Nếu như cô không mặc, vậy thì cũng chỉ có thể trần truồng đi ra ngoài.
“Trừng Thần, em tắm xong chưa?” Lúc cô đang ở tình thế khó xử không biết phải mặc gì ra khỏi phòng tắm thì bên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của anh.
“Chờ… chờ một chút, em sắp xong rồi.” Trong giọng nói có chút run rẩy, cô bắt đầu hận chị gái mình.
Vốn cùng một cha mẹ sinh ra, sao chị ấy lại âm mưu hãm hại cô? Chả trách lúc Kỷ Thanh Lam đưa cho cô thì trên mặt lại cười mập mờ đến vậy, thì ra là bởi vì mức độ sexy của cái yếm này!
Trần truồng hay là mặc bộ “đồ ngủ” này? Cô bất đắc dĩ đeo cái yếm lên, cột dây trên cổ và sau lưng, rồi lại cột hai dây cố định ở hai bên quần lót nhỏ, ngước mắt nhìn mình trong gương, cô dường như trở thành một món quà tân hôn ngọt ngào nhất, đang chờ anh tới để khám phá.
“Trừng Thần?” Chờ quá lâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của anh, lúc này lại có thêm một chút lo lắng.
“Em… Em không sao!” Đáp lại anh một tiếng, cô hít sâu một hơi, sau đó nhất cổ tác khí 0 mở cửa, tiêu sái rời khỏi phòng tắm.
0 Thành ngữ “nhất cổ tác khí” dùng để chỉ làm việc gì cũng nên hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.
Đường Huân đứng ngoài phòng tắm đợi cô một lúc lâu, giờ phút này lại nhìn chằm chằm toàn thân cô ăn mặc mát mẻ, giọng nói cũng có chút hưng phấn.
“Đây là ‘món quà’ mà chị đưa cho em?” Giọng anh khàn khàn.
“Đúng… đúng vậy!” Cảm giác ánh mắt của anh trở nên sâu hơn, cô không nhịn được mà muốn đưa tay che lại, ngăn cản ánh mắt quá mức sỗ sàng này.
“Khó coi lắm sao? Em lập tức đi thay ngay đây!” Cô cười yếu ớt một tiếng rồi xoay người, định đi thay cái bộ “quần áo” này ra.
Nhưng anh lại tóm lấy cổ tay cô, không để cho cô chạy thoát.
“Anh…” Kỷ Trừng Thần trợn tròn mắt, không hề chớp mắt nhìn anh.
Kéo cô đến gần mình, để cho cô dán chặt lên người mình, Đường Huân ghé sát vào tai cô, cất lên giọng nói khàn đặc: “Không, không cần thay nữa, bây giờ trông em thật hấp dẫn đến mức anh muốn biến thành dã thú, đè em xuống giường để yêu em, hôn em, vuốt ve em thật nhiều!”
Máu nóng trong nháy mắt vọt lên, bị anh nói trắng trợn ra như vậy, cộng thêm phái nam cứng rắn đang nhô lên, dán sát vào bụng mình, khiến toàn thân cô như bốc cháy.
“Anh… có cần đi tắm trước hay không?” Cô lắp bắp hỏi, muốn cố gắng kéo dài thời gian thân mật này.
“Anh đã tắm rồi, lúc em còn đang trốn ở trong phòng tắm không dám đi ra kìa.” Tựa như đã nhìn thấu mánh khóe của cô, anh đột nhiên ôm ngang cô lên, không cho phép cô trốn tránh nữa mà đi thẳng vào giường lớn, nơi nào đó giữa hai chân trướng đau khiến động tác của anh có chút chậm lại.
“Em không có trốn…” Cô thấp giọng phản bác, nhưng khi lưng chạm xuống giường lớn mềm mại thì giọng nói liền ngưng bặt.
Đặt cô nằm xuống giường, thân thể to lớn của anh lập tức đè lên trên người cô: “Đừng sợ, anh sẽ không làm đau em!” Anh khẽ nói, bàn tay lại vuốt ve sau lưng cô, muốn để cô thả lỏng.
Mặc dù lý trí của anh đã cực kỳ nguy cấp, chỉ muốn ngay lập tức đoạt lấy sự ngọt ngào chết người của cô, nhưng nếu anh vội vàng như vậy thì chỉ sợ sẽ dọa đến cô mà thôi.
Bàn tay nhẹ nhàng, chậm chạp lướt trên cơ thể cô, thỉnh thoảng lại vuốt ve xoa nắn trước ngực, thỉnh thoảng lại lướt qua da thịt non mềm trên bụng, khiến cô thở dốc một phen, cảm thấy căng thẳng và sợ hãi khi bàn tay của anh dần dần trượt xuống.
Tiếp đó, bàn tay của anh ngừng ở những nút thắt trên người cô, chỉ vài ba động tác là đã có thể tháo cái yếm xuống, thay vào đó là chiếc lưỡi nóng bóng, lướt dọc trên làn da mịn màng, khiến cơ thể của cô càng lúc càng trở nên nóng rực, không khỏi khó chịu mà vặn vẹo thân mình.
Chương 9
Đầu lưỡi chậm rãi lướt qua ngọn núi trắng như tuyết, chỉ là chưa hôn lên nhụy hoa xinh đẹp mà thôi.
“A. . ưm. .Huân. .” Cô không nhịn được mà cong người, ngơ ngác nhìn thân thể cường tráng của anh, không hiểu tại sao anh vẫn có thể tỉnh táo như vậy, còn cô lại cảm thấy như sắp phát điên lên rồi.
Anh cười nhẹ vài tiếng, cuối cùng cũng ngậm đóa hoa kia vào trong miệng, vừa mút vừa cắn nhẹ, vừa liếm vừa đảo xung quanh đỉnh, kích thích cảm giác của cô, một tay kéo sợi dây trên quần lót nhỏ, cởi ra, sau đó để người mình ở giữa hai chân cô.
Cô xấu hổ khép hai chân lại, kẹp chặt hông của anh, cũng khiến anh ép về phía mình.
Cô không dám ngước lên nhìn anh, ánh mắt rơi vào vòm ngực bền chắc, vòm ngực trần trụi này cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng lần nào cô cũng bị ánh mắt màu đồng của anh mê hoặc, cô không biết vòm ngực của những người đàn ông khác thế nào, chỉ biết rằng thân thể anh rất đẹp, khiến cho cô yêu mãi không thôi.
“Sờ anh.” Kéo tay cô đặt lên ngực mình, anh khàn giọng yêu cầu.
Cô len lén nhìn anh một cái, sau đó, bàn tay nhỏ bé bắt đầu sờ loạn ở trên ngực anh, nhẹ nhàng cọ sát, cảm giác này hoàn toàn khác so với sự tinh tế mềm mại của cô.
Đầu ngón tay truyền tới một cảm xúc tê dại, khiến mỗi một lần cô chạm vào da thịt của anh thì hô hấp cũng sẽ tăng nhanh, tim cô đập rộn lên, trên khuôn mặt dần dần ửng đỏ, cô cảm giác mình giống như một miếng bơ bị đun chảy, mềm nhũn, vô lực.
Cô đưa mắt nhìn anh, sự bối rối và luống cuống trong mắt cô khiến lòng anh yêu thương, nhưng anh không muốn bỏ qua cho cô, anh đã đợi lâu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho cô, làm sao có thể buông tha cho cô được?
. . . .
Anh nói đây là lần đầu tiên của anh, nhưng có người ở lần đầu tiên mà trình độ đã thân kinh bách chiến 0 như vậy sao?
0 đã trải qua nhiều trận đánh = thành thạo.
Cô hít sâu một hơi, muốn mở miệng xin anh tha thứ, xin anh hãy nhanh lên một chút, đừng hành hạ cô nữa, nhưng vừa mở miệng thì lại bị che lại, tất cả những lời van xin đều không nói ra được.
Tối hôm nay, Đường Huân đã sớm quyết định đòi lại hết tất cả những gì cô đã nợ anh, tất cả đều phải trả lại cho anh.
Cho dù anh muốn cùng cô lăn lộn trên giường mấy ngày, thì ai dám nói gì? Bọn họ bây giờ đã có quyền ân ái hợp pháp, cô là vợ anh, phải có trách nhiệm thực hiện ‘nghĩa vụ’ vợ chồng.
Vì thế, bên trong phòng ngủ, cô dâu phải thực hiện ‘nghĩa vụ’ cùng với chú rể suốt một đêm, đây là ‘nghĩa vụ chân chính’ mà cô bị ép buộc phải thực hiện nha.
***
Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi chuông điện thoại vang lên, đánh thức Kỷ Trừng Thần, nhưng cô vẫn còn mệt mỏi, chưa muốn rời giường,
úp mặt vào gối cọ cọ hồi lâu, cô mới mở mắt, nghiêng người nhìn mãnh nam cởi trần vừa mới bước ra từ phòng tắm... ông xã của cô.
Đường Huân đang định đi đến tủ quần áo thì lại dừng lại, áy náy hỏi: "Anh đánh thức em à?"
Cô mở mắt nhìn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vóc dáng mê người mà thường ngày anh vẫn giấu đằng sau lớp áo sơmi... cơ ngực bền chắc, cơ bụng rất đẹp, vóc người ông xã của cô tuyệt đối khiến cho đàn ông phải ghen tị, phụ nữ phải chảy nước miếng, vóc người tốt như vậy khiến cô không kìm chế được mà đưa tay sờ trộm một cái.
"Trừng Thần!" Đường Huân cầm bàn tay nhỏ bé của vợ mình xoa nhẹ lên lồng ngực, trong cổ họng phát ra tiếng nói cảnh cáo có chút khàn khàn.
"Dạ?" Lúc đầu cô còn ngước mắt vô tội nhìn anh, lúc sau, nhìn xuống dọc theo tầm mắt của anh, lại thấy bàn tay 'không nghe lời' của mình.
"A!" Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại, kéo chăn phủ kín đầu, không dám ló ra nhìn anh.
Nhìn động tác trốn tránh tựa như đà điểu của vợ mình, anh không nhịn được mà cười khẽ.
"Trừng Thần, em muốn sao?" Anh thấp giọng hỏi, giọng nói khàn khàn mang theo nồng đậm vui vẻ, nếu cô thật sự muốn, anh nhất định sẽ không từ chối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động kể từ sau khi hai người kết hôn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bọn họ kết hôn cũng đã được ba tháng rồi, trong thời gian này, bọn họ đã tổ chức đám cưới, rồi đi hưởng một chuyến tuần trăng mật.
Ngày ngày trôi qua, anh chỉ cảm thấy mình càng lúc càng giống cô hơn, lệ thuộc vào cô hơn, chính là cái cảm giác không thể sống được nếu thiếu cô, tình cảm đối với cô theo ngày tháng cứ tăng lên, đến mức ngập tràn, cứ cho là lúc vừa kết hôn anh chưa yêu cô, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định, anh thật sự yêu cô.
"Không muốn không muốn không muốn..." Cô vội vàng lên tiếng, càng không ngừng lắc đầu, cũng không quan tâm cách một lớp chăn, anh đứng bên ngoài có nhìn thấy hay không.
"Không muốn sao?" Anh lại hỏi.
"Không muốn không muốn, thật sự không muốn!" Cô dùng toàn bộ sức lực hét hói tai, cô sợ mình sẽ nổi điên mà nhảy dựng lên quát anh: "Chẳng phải anh nói sáng nay có hội nghị sao? Sao còn chưa đi, coi chừng bị muộn đấy!"
"Không đâu!" Cho dù anh không đi thì cũng không sao cả, ông chủ đến trễ thì nhân viên cũng chẳng thể nói gì.
"Em thật sự không muốn sao?" Trên gương mặt anh nở ra một nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhưng trong miệng lại thốt ra lời nói không đứng đắn.
"Người ta không muốn mà!" Cô không khỏi để lộ ra dáng vẻ làm nũng của bé gái, khuôn mặt đỏ bừng trở nên kiều diễm.
Anh thấp giọng cười, đưa tay mơn trớn mái tóc rối bời bên gò má cô, rồi lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.
"Được rồi, không trêu em nữa!" Nếu còn tiếp tục trêu chọc cô thì anh cũng sẽ không chịu được mà lại tiếp tục cùng cô triền miên trên giường, buổi họp sáng nay sẽ bị huỷ mất.
Đường Huân lưu luyến buông cô ra, đi đến tủ quần áo lấy áo sơmi mặc vào, áo sơmi trắng tinh che đi thân thể tráng kiện mê người, cũng trong nháy mắt biên anh trở về thành một giám đốc lạnh lùng trong lòng mọi người.
Mất đi một cảnh sắc tuyệt đẹp, Kỷ Trừng Thần lặng lẽ thở dài.
"Tối nay về sẽ cho em nhìn." Anh không cần đoán cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì, bởi vì suy nghĩ của cô vĩnh viễn sẽ phản ánh một cách chân thật nhất ở trên khuôn mặt ngây thơ kia, so với những khuôn mặt giả dối mà anh từng gặp ở trên thương trường, khuôn mặt này của cô lại khiến tim anh đập nhanh không ngừng.
Cô hít sâu một hơi, sao anh biết được cô đang nghĩ gì?
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ không kìm chế được." Bàn tay to che đi đôi mắt cô, Đường Huân dịu dàng nói, vừa dứt lời, mồi anh đã đặt lên môi cô.
Lúc này, nụ hôn của anh cũng không phải là nhẹ nhàng khẽ chạm, mà là một nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao nhau vô cùng mãnh liệt.
Cho đến khi lồng ngực của cả hai không còn chịu được nữa thì anh mới nhẹ nhàng buông cô ra: "Anh đi đây, trời lạnh lắm, khi nào em ra ngoài nhớ mặc dày một chút, biết chưa?"
"Vâng, tối nay chúng ta ăn lẩu đấy, anh về sớm nhé!" Cô dịu dàng căn dặn, đợi sau khi anh ra khỏi phòng rồi cô mới đỏ mặt ôm gối của anh, thẹn thùng úp mặt vào trong gối.
Không nhịn được sự hấp dẫn của món lẩu, Kỷ Trừng Thần cố gắng chịu lạnh, đi chợ mua nguyên liệu về nấu, túi lớn túi nhỏ khệ nệ xách vào nhà, vừa mở cửa thì thấy phòng vẫn tối thui, chứng tỏ Đường Huân còn chưa về.
"Dạo này đều làm thêm giờ, đúng là bận rộn!" Cô lẩm bẩm, bắt đầu xử lí nguyên liệu, sau đó bê chiếc bàn nhỏ ra phòng khách.
Trong nhà chỉ có cô và Đường Huân, ăn cơm trên bàn lớn sẽ khiến cô cảm thấy rất xa cách, cho nên cô thích cùng anh ngồi xuống sàn, ăn cơm trên bàn nhỏ.
Khi t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1228/1610