Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
ặt trời bên ngoài là cuộc đời sau này của cô, rực rỡ chói sáng!
Ở lâu nhà Chi Hoa cũng bất tiện. Mặc dù cô cũng quen chồng Chi Hoa, nhưng dù sao thì cũng không phải là Chi Hoa. Cô muốn nhanh chóng được ổn định trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Chi Hoa cho, Phùng Hy gọi taxi đi về phía tây thành phố. Công ty nằm ở trung tâm thành phố, trước đây cô và Điền Đại Vĩ ở phía đông thành phố. Hiện giờ ngay cả hướng ở cô cũng muốn ở ngược với hướng của nhà Điền Đại Vĩ.
Đến hai công ty môi giới, cuối cùng cô đã tìm được một căn hộ có thang máy ở khu chung cư cao cấp tại phía tây thành phố. Hơn năm mươi mét vuông, có sẵn đồ gia dụng, tiền thuê mỗi tháng hai nghìn hai trăm nhân dân tệ. Hơi đắt một chút, nhưng khu chung cư cao cấp có bể bơi nước nóng, có phòng tập thể dục thẩm mỹ, bây giờ là tiêu tiền của mình để mình được hưởng thụ, Phùng Hy không muốn bạc đãi mình thêm một ngày nào nữa.
Thời gian làm việc và tan sở chỉ áp dụng cho những nhân viên cấp dưới, những người có chức vụ như cô, ngoài việc tham gia cuộc họp vào thứ hai hằng tuần, cô có thể dùng một câu “đi gặp khách hàng” để rời phòng làm việc và đi ra ngoài.
Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa được, cô mới được bổ nhiệm, vẫn nên nghiêm túc một chút là hơn.
Một tuần sau, đúng tám giờ ba mươi sáng Phùng Hy có mặt ở công ty, ăn cơm trưa xong lại xách túi đi gặp khách hàng, ba nhân viên dưới quyền vẫn nghiêm túc ngồi học các mẫu đơn mời thầu đấu thầu, thuật ngữ chuyên ngành và các thao tác trên máy tính.
Đống quần áo ở nhà trước đây, lúc đầu cô không định lấy, nghĩ lại lại thấy để ở nhà Điền Đại Vĩ cũng bằng thừa, Phùng Hy không dám đi một mình, cuối tuần liền hẹn vợ chồng Chi Hoa lái xe đi lấy.
Điền Đại Vĩ không động vào đồ đạc của cô. Anh ta dựa vào cửa nhà tán gẫu với chồng Chi Hoa, nhìn Phùng Hy và Chi Hoa thu dọn.
Chi Hoa giữ miệng túi, Phùng Hy nhét tất cả quần áo của cô vào trong, cô không hề có ý định thu dọn gọn gàng. Động tác nhanh gọn, nhìn như muốn chạy trốn để thoát thân, khiến trong lòng Điền Đại Vĩ có một cảm giác khó tả.
Có phải cô rất mong thu xếp cho xong rồi đi ngay không? Điền Đại Vĩ bước vào phòng làm việc hỏi: “Có cần tôi giúp cô thu dọn không?”
“Không cần!”, Phùng Hy từ chối ngay lập tức, ngần ngừ một lát cô lại nói, “Có ít đồ vặt tôi không lấy nữa. Còn ít ảnh tôi cũng không cần. Nếu anh không muốn lấy thì phiền anh vứt đi hộ”.
Những đồ vặt mà Phùng Hy nói là các loại đồ chơi mà cô mua. Cô thích mua những đồ chơi be bé, đồ sứ, đồ lưu niệm.
Cô chỉ thu dọn quần áo và các loại sách vở của mình, không mang theo đồ gì mà cô và Điền Đại Vĩ cùng mua. Cho dù như vậy, cũng thu được năm túi.
Chi Hoa đẩy nhẹ Phùng Hy, hai người cùng khiêng một túi rồi đi ra ngoài. Chồng Chi Hoa cười hiền lành, cũng xách một túi đi ra. Phùng Hy đưa đồ vào thang máy, đang định quay vào xách, Chi Hoa bèn ngăn cô lại, “Mày giữ thang máy, đừng đi nữa”.
Nghĩ đến vết thâm tím trên người Phùng Hy tối hôm đó, Chi Hoa chỉ muốn tẩn cho Điền Đại Vĩ một trận.
Phùng Hy lấy túi đồ chặn cửa thang máy, vợ chồng Chi Hoa cùng Điền Đại Vĩ xách đồ đi ra. Điền Đại Vĩ giúp một tay, Phùng Hy không nói gì.
Lúc thang máy chuẩn bị đóng, Điền Đại Vĩ hạ thấp giọng nói: “Hy Hy, xin lỗi”.
Cửa từ từ đóng lại, Phùng Hy hất cằm lên, cười, “Xin lỗi làm cái đếch gì, bà được giải phóng rồi!”
Chi Hoa cười ha ha, chồng Chi Hoa thở dài, nói: “Thực ra Điền Đại Vĩ cũng không phải là người xấu”
Chi Hoa và Phùng Hy đưa mắt nhìn nhau, Phùng Hy lặng lẽ quay người, nghe thấy tiếng chồng Chi Hoa kêu oai oái, xin lỗi liên hồi, tiếp đó thì không còn tiếng gì nữa. Cô thầm nghĩ, sự thân mật này tuyệt biết bao!
Phụ Minh Ý chịu được một tuần, hàng ngày nhìn thấy Phùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xong lại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.
Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộ phận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trong công ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.
Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần, Phụ Minh Ý lại nhớ ra rằng lúc này hai vợ chồng thường có kế hoạch riêng, hẹn với Phùng Hy e rằng không phù hợp.
Lại đợi đến thứ hai, cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phụ Minh Ý xem lịch làm việc, hôm nay không có hoạt động nào. Anh vội vàng nhắn tin cho Phùng Hy, hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Cơm Tàu hai người ăn được bao nhiêu? Thời gian ngắn quá, tiệm ăn bài trí không được đẹp. Phụ Minh Ý đã chọn ăn cơm Tây. Trong tiềm thức, anh vẫn mong được ngồi ở một nơi sang trọng, có thể vừa uống cà phê vừa chuyện trò với Phùng Hy.
Phùng Hy chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”.
Sớm muộn gì cô và Phụ Minh Ý cũng phải gặp nhau riêng để nói chuyện, sớm cũng như muộn mà thôi.
Phụ Minh Ý lựa chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ở phía nam thành phố, vì nó cách công ty xa, đó là một nhà hàng mới mở. Anh đã từng ăn ở đó một lần và rất hài lòng với không gian của nó. Tên của nhà hàng này rất hay, gọi là Thụy Liên Hoa Ảnh (bóng sen).
Phùng Hy đứng ngoài nhà hàng nhìn hàng chữ đó, rồi cô lại nhìn bộ quần áo màu thiên thanh trên người mình. Hoa sen? Hiện giờ cô cũng là đóa hoa sen trắng mập! Phụ Minh Ý mà dám trêu cô một câu, cô sẽ hắt cà phê vào mặt anh ta! Nghĩ vậy, Phùng Hy ưỡn thẳng ngực bước vào.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ. Bước chân của Phùng Hy hơi khựng lại. Bên ngoài cửa sổ có trồng một hồ hoa súng, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên mặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, nhìn rõ các nét trên gương mặt. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tỏa khói trắng.
Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mi màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Phùng Hy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lại mình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu.
Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lăm kilôgam mới ổn.Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết cô giảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng. Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi.
Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đã kiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ không khổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởg tượng ra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bất giác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên.
Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bít tết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu, mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi sa lát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”.
Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống.
Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi cà phê.
Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốc nước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxi đến, khát quá”.
Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìn nhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nước chanh.
Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra, rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặt Phùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”.
Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi cà phê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáy đều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản.
Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nước chanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên.
“Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiên đúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò muốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặt trời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hy vẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà.
Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa. Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnh nhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịt trên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được.
Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm tháng thật vô tình.
“Đúng vậy, em không ngờ lại là anh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh. Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thế này, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trên mặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý.
Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hai lát bánh mì đã nướng sẵn.
Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anh cười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánh mì cũng rất ngon”.
Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi cho vào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chua ngọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêu nước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực.
Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùi thơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thương tình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảm béo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồng hồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn cô cười cười.
Cô hận anh biết bao!
Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầm dĩa, dao cắt xuống.Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốt thơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài, giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biết cô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anh ta là quyết tâm giảm béo.
Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoải mái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon của bít tết và nước sốt.
Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng, rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công ty làm tổng giám đốc?”.
Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hình dáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánh hamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấy béo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa th
Ở lâu nhà Chi Hoa cũng bất tiện. Mặc dù cô cũng quen chồng Chi Hoa, nhưng dù sao thì cũng không phải là Chi Hoa. Cô muốn nhanh chóng được ổn định trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Chi Hoa cho, Phùng Hy gọi taxi đi về phía tây thành phố. Công ty nằm ở trung tâm thành phố, trước đây cô và Điền Đại Vĩ ở phía đông thành phố. Hiện giờ ngay cả hướng ở cô cũng muốn ở ngược với hướng của nhà Điền Đại Vĩ.
Đến hai công ty môi giới, cuối cùng cô đã tìm được một căn hộ có thang máy ở khu chung cư cao cấp tại phía tây thành phố. Hơn năm mươi mét vuông, có sẵn đồ gia dụng, tiền thuê mỗi tháng hai nghìn hai trăm nhân dân tệ. Hơi đắt một chút, nhưng khu chung cư cao cấp có bể bơi nước nóng, có phòng tập thể dục thẩm mỹ, bây giờ là tiêu tiền của mình để mình được hưởng thụ, Phùng Hy không muốn bạc đãi mình thêm một ngày nào nữa.
Thời gian làm việc và tan sở chỉ áp dụng cho những nhân viên cấp dưới, những người có chức vụ như cô, ngoài việc tham gia cuộc họp vào thứ hai hằng tuần, cô có thể dùng một câu “đi gặp khách hàng” để rời phòng làm việc và đi ra ngoài.
Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa được, cô mới được bổ nhiệm, vẫn nên nghiêm túc một chút là hơn.
Một tuần sau, đúng tám giờ ba mươi sáng Phùng Hy có mặt ở công ty, ăn cơm trưa xong lại xách túi đi gặp khách hàng, ba nhân viên dưới quyền vẫn nghiêm túc ngồi học các mẫu đơn mời thầu đấu thầu, thuật ngữ chuyên ngành và các thao tác trên máy tính.
Đống quần áo ở nhà trước đây, lúc đầu cô không định lấy, nghĩ lại lại thấy để ở nhà Điền Đại Vĩ cũng bằng thừa, Phùng Hy không dám đi một mình, cuối tuần liền hẹn vợ chồng Chi Hoa lái xe đi lấy.
Điền Đại Vĩ không động vào đồ đạc của cô. Anh ta dựa vào cửa nhà tán gẫu với chồng Chi Hoa, nhìn Phùng Hy và Chi Hoa thu dọn.
Chi Hoa giữ miệng túi, Phùng Hy nhét tất cả quần áo của cô vào trong, cô không hề có ý định thu dọn gọn gàng. Động tác nhanh gọn, nhìn như muốn chạy trốn để thoát thân, khiến trong lòng Điền Đại Vĩ có một cảm giác khó tả.
Có phải cô rất mong thu xếp cho xong rồi đi ngay không? Điền Đại Vĩ bước vào phòng làm việc hỏi: “Có cần tôi giúp cô thu dọn không?”
“Không cần!”, Phùng Hy từ chối ngay lập tức, ngần ngừ một lát cô lại nói, “Có ít đồ vặt tôi không lấy nữa. Còn ít ảnh tôi cũng không cần. Nếu anh không muốn lấy thì phiền anh vứt đi hộ”.
Những đồ vặt mà Phùng Hy nói là các loại đồ chơi mà cô mua. Cô thích mua những đồ chơi be bé, đồ sứ, đồ lưu niệm.
Cô chỉ thu dọn quần áo và các loại sách vở của mình, không mang theo đồ gì mà cô và Điền Đại Vĩ cùng mua. Cho dù như vậy, cũng thu được năm túi.
Chi Hoa đẩy nhẹ Phùng Hy, hai người cùng khiêng một túi rồi đi ra ngoài. Chồng Chi Hoa cười hiền lành, cũng xách một túi đi ra. Phùng Hy đưa đồ vào thang máy, đang định quay vào xách, Chi Hoa bèn ngăn cô lại, “Mày giữ thang máy, đừng đi nữa”.
Nghĩ đến vết thâm tím trên người Phùng Hy tối hôm đó, Chi Hoa chỉ muốn tẩn cho Điền Đại Vĩ một trận.
Phùng Hy lấy túi đồ chặn cửa thang máy, vợ chồng Chi Hoa cùng Điền Đại Vĩ xách đồ đi ra. Điền Đại Vĩ giúp một tay, Phùng Hy không nói gì.
Lúc thang máy chuẩn bị đóng, Điền Đại Vĩ hạ thấp giọng nói: “Hy Hy, xin lỗi”.
Cửa từ từ đóng lại, Phùng Hy hất cằm lên, cười, “Xin lỗi làm cái đếch gì, bà được giải phóng rồi!”
Chi Hoa cười ha ha, chồng Chi Hoa thở dài, nói: “Thực ra Điền Đại Vĩ cũng không phải là người xấu”
Chi Hoa và Phùng Hy đưa mắt nhìn nhau, Phùng Hy lặng lẽ quay người, nghe thấy tiếng chồng Chi Hoa kêu oai oái, xin lỗi liên hồi, tiếp đó thì không còn tiếng gì nữa. Cô thầm nghĩ, sự thân mật này tuyệt biết bao!
Phụ Minh Ý chịu được một tuần, hàng ngày nhìn thấy Phùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xong lại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.
Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộ phận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trong công ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.
Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần, Phụ Minh Ý lại nhớ ra rằng lúc này hai vợ chồng thường có kế hoạch riêng, hẹn với Phùng Hy e rằng không phù hợp.
Lại đợi đến thứ hai, cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phụ Minh Ý xem lịch làm việc, hôm nay không có hoạt động nào. Anh vội vàng nhắn tin cho Phùng Hy, hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Cơm Tàu hai người ăn được bao nhiêu? Thời gian ngắn quá, tiệm ăn bài trí không được đẹp. Phụ Minh Ý đã chọn ăn cơm Tây. Trong tiềm thức, anh vẫn mong được ngồi ở một nơi sang trọng, có thể vừa uống cà phê vừa chuyện trò với Phùng Hy.
Phùng Hy chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”.
Sớm muộn gì cô và Phụ Minh Ý cũng phải gặp nhau riêng để nói chuyện, sớm cũng như muộn mà thôi.
Phụ Minh Ý lựa chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ở phía nam thành phố, vì nó cách công ty xa, đó là một nhà hàng mới mở. Anh đã từng ăn ở đó một lần và rất hài lòng với không gian của nó. Tên của nhà hàng này rất hay, gọi là Thụy Liên Hoa Ảnh (bóng sen).
Phùng Hy đứng ngoài nhà hàng nhìn hàng chữ đó, rồi cô lại nhìn bộ quần áo màu thiên thanh trên người mình. Hoa sen? Hiện giờ cô cũng là đóa hoa sen trắng mập! Phụ Minh Ý mà dám trêu cô một câu, cô sẽ hắt cà phê vào mặt anh ta! Nghĩ vậy, Phùng Hy ưỡn thẳng ngực bước vào.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ. Bước chân của Phùng Hy hơi khựng lại. Bên ngoài cửa sổ có trồng một hồ hoa súng, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên mặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, nhìn rõ các nét trên gương mặt. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tỏa khói trắng.
Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mi màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Phùng Hy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lại mình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu.
Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lăm kilôgam mới ổn.Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết cô giảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng. Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi.
Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đã kiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ không khổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởg tượng ra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bất giác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên.
Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bít tết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu, mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi sa lát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”.
Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống.
Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi cà phê.
Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốc nước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxi đến, khát quá”.
Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìn nhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nước chanh.
Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra, rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặt Phùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”.
Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi cà phê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáy đều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản.
Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nước chanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên.
“Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiên đúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò muốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặt trời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hy vẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà.
Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa. Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnh nhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịt trên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được.
Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm tháng thật vô tình.
“Đúng vậy, em không ngờ lại là anh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh. Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thế này, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trên mặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý.
Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hai lát bánh mì đã nướng sẵn.
Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anh cười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánh mì cũng rất ngon”.
Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi cho vào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chua ngọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêu nước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực.
Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùi thơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thương tình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảm béo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồng hồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn cô cười cười.
Cô hận anh biết bao!
Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầm dĩa, dao cắt xuống.Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốt thơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài, giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biết cô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anh ta là quyết tâm giảm béo.
Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoải mái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon của bít tết và nước sốt.
Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng, rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công ty làm tổng giám đốc?”.
Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hình dáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánh hamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấy béo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1110/1492