Tiểu thuyết Thầm Mến Có Chút Phiền
Lượt xem : |
ệt thật hay chỉ là giả vờ, tóm lại nàng đã thành công khiến cho hắn phải chú ý.
“Tổng tài không muốn thấy ta, ta đương nhiên là…”
“An Hiểu Hiểu, ngươi có biết chọc ta mất hứng thì sẽ gặp kết cục gì không?”
An Hiểu Hiểu liều mình lắc đầu, thực sự không hiểu chính mình nói sai cái gì, chọc hắn sắc mặt lúc trắng lúc đen, tổng tài hẳn sẽ không nhỏ mọn như vậy đi? Ngay cả muốn trốn ở một nơi bí mật gần hắn để âm thầm mến mộ cũng không được đi.
“Ngươi thảm.” Hạng Thanh Lỗi bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, hai tay cho vào túi tiền, chậm rãi khom người hướng về phía nàng, nàng thuận thế lui về phía sau, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
“Thảm thế nào cơ?”
“Ta đối với ngươi có hứng thú!”
Bình thường nữ nhân nghe thế, hẳn là mừng rỡ như điên, nếu không chính là thẹn thùng mặt đỏ, nhưng là An Hiểu Hiểu ngốc nghếch, không có biểu hiện hai loại biểu tình trên, ngược lại là biểu hiện đại họa lầm đầu liền trốn.
“Xin hỏi tổng tài, là cái dạng gì hứng thú?” Nàng thực sự không đoán ra!
Trước mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, chậm rãi lộ ra một nụ cười giả tạo của ác ma vương, đôi mắt phượng sáng rực như đá quý thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
“Muốn lấy lại tiền bao cao su sao?” Hắn cười cười hỏi, khẩu khí tuy rằng ôn nhuận, lại ẩn hàm từng trận sát khí, khiến nàng không lạnh mà run.
Sợ thì sợ, những nghĩ đến khoản tiền kia, An Hiểu Hiểu vẫn là dũng cảm gật đầu, theo sau liền thấy Hạng Thanh Lỗi cười lớn, lộ ra một tia tà khí.
“Tốt lắm, ngay từ bây giờ, mỗi khi ta cần, ngươi phải ngay lập tức có mặt!”
Một lời đồn đại giống như bom nguyên tử, ở tòa nhà “Khang linh” lập tức nổ tung.
Không cần hoài nghi, này khỏa lời đồn đãi bom nguyên tử dẫn bạo khí, chính là may mắn ở bãi đỗ xe thấy “Bao cao su sự kiện” Cùng “Bao cao su mời khoản sự kiện” phòng kế toán chủ quản.
Không có biện pháp, chuyện này thật sự rất kinh ngạc, tưởng không hỗn loạn một chút đều rất khó.
Kết quả là, qua cái miệng bát quái của nhân viên nào đó, Hạng Thanh Lỗi cùng An Hiểu Hiểu có quan hệ với nhau, từ phòng kế toán lan truyền đến các phòng ban khác, nội dung tràn ngập lung tung đủ loại gian tình, nào là cầm bao cao su đuổi theo xe tổng tài, một đống lời đồn kì quái tựa như bệnh truyền nhiễm lan truyền trong không khí, không ai có thể miễn nhiễm.
An Hiểu Hiểu ăn xong cơm trưa vào công ty liền nhận thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, một mực cúi đầu nghĩ lấy túi xách che chính mình, chạy giống như trốn đến quầy tiếp tân.
“Hiểu Hiểu, ngươi đỏ mặt kìa!” Thường Nhạc đẩy đẩy cái kính dễ đến tám trăm độ.
“Ta sắp phát điên rồi, ngươi còn có tâm tình chê cười ta!”
“Trước mắt tin đồn mới nhất là nhân viên tiếp tân An Hiểu Hiểu bởi vì quá mức cơ khát, mua quá lượng bao cao su, nhưng là tổng tài thử qua một lần không muốn nhận, nàng này không cam lòng, vì trả thù, cho nên đem hóa đơn bao cao su lên phòng kế toán đòi trả tiền.”
“Điên rồi! điên rồi! Đây là cái loại đạo lí gì a?” An Hiểu Hiểu ôm đầu khổ sở kêu.
“Không có biện pháp, chính là đi làm như vậy thường sinh ra nhàn cư vi bất thiện, đành phải dựa vào lời đồn bát quái giải buồn.”
“Này không phải trọng điểm, Thường Nhạc, ta chọc tới đại ma vương! Cái này mới khổ sở!” An Hiểu Hiểu vẻ mặt cầu xin, một bộ dáng tưởng như ngày tận thế sắp buông xuống.
Hạng Thanh Lỗi câu kia “Ta cần là phải có mặt!” thật sự rất giống sấm động, cho tới bây giờ nàng vẫn là lòng còn dư âm, lại không hiểu cái gọi là “Ta cần” là dụng ý gì?
Thường Nhạc nghe xong sau cười to ba tiếng.“Ngươi thực ngốc a! Này đại biểu ngươi trở nên nổi bật.”
“Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là hoàng đế chuẩn bị sủng hạnh, tiểu cung nữ cứ gọi là phải đến.” Thường Nhạc vỗ vỗ vai nàng.
“Ngươi mới ngốc a! Ngươi nhìn khuôn mặt của ta xem, lại còn dáng người, có điểm nào có thể khiến cho hoàng đế sở hữu hậu cung ba ngàn người chú ý đến ta?”
Thường Nhạc nghe nàng giảng giải như vậy, ánh mắt sau gọng kính dày lóe lên, đem nàng đánh giá qua một lần, gật gật đầu: “Kia cũng đúng!”
Tuy rằng trong lòng biết rõ ràng chính mình không có mấy trọng lượng, nhưng An Hiểu Hiểu vẫn là tương đối mất hứng hướng Thường Nhạc liếc mắt một cái, tuy là bằng hữu lâu năm, cũng không cần phải thành thực như vậy đi? Khi tất yếu vẫn là có thể nói dối một hai câu, khiến nàng vui một chút đi!
“Nói không chừng là ngươi không cam tâm nên mới cố tình chuyện bé xé ra to, cho nên hắn mới hù dọa ngươi, chờ xem đi! Trước đừng tự loạn đầu trận tuyến.” Thường Nhạc trấn an nàng, sau đó còn nói: “Tốt lắm, hiện tại miêu tả cụ thể tình hình ngươi gần gũi cùng tổng tài một chút, làm cho ta cũng ngửi thấy có mùi thịt.”
Không muốn Thường Nhạc đem chuyện của nàng cùng Hạng Thanh Lỗi cải biên thành nam nam tiểu thuyết , kia thật sự rất thất vọng, An Hiểu Hiểu đối Thường Nhạc liếc mắt một cái, rồi xoay người sang chỗ khác tiếp tục lo lắng.
Bất quá nàng có chút may mắn, cả buổi chiều coi như là gió êm sóng lặng, thẳng đến sau khi tan tầm một giờ, làm An Hiểu Hiểu ngồi trên chiếc xe mình tự mua bằng tiền tiết kiệm, chuẩn bị trở lại phòng trọ nhỏ ấm áp, di động đột nhiên vang.
“Uy?” Nàng đem xe tấp vào lề đường, ánh mắt phiêu đãng nhìn về hướng phố ăn vặt ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ xem bữa tối nay sẽ ăn gì.
“An Hiểu Hiểu.”
“Ai vậy?” Nàng không yên lòng trả lời, không cam lòng xoa xoa cái bụng bị đói! Ai lại chọn thời gian này gọi điện vậy chứ? Thật đáng ghét mà!
“Ta Hạng Thanh Lỗi.”
“A!” An Hiểu Hiểu thiếu chút nữa tắc thở, lại nghe thấy bên kia di động truyền đến tiếng cười.
Đại boss làm sao có thể biết số di động của nàng? Khẳng định là đã đọc qua lí lịch nhân sự của nàng, nhưng… thực sự này tất yếu sao? Nàng chính là nhân viên nhỏ bé nhất trong số các loại nhỏ bé của quầy tiếp tân a!
“Ngươi đang ở nơi nào?” Hạng Thanh Lỗi nghe thanh âm trong điện thoại có chút ầm ỹ, hình như cần nàng đi xã giao sao?
“Báo cáo tổng tài, đang trên đường về nhà.” Tổng tài gọi điện thoại đến tra hỏi, nàng gì đức gì năng a!
“Ta cần, ngươi hiện tại lại đây.” Hạng Thanh Lỗi lười nhác hừ nhẹ.
“Cái gì cần?” Đi xã giao không phải là mỹ nữ như mây, nơi nào sẽ cần loại tiểu nhân vật như nàng?
“Nhớ mang theo túi bao cao su, địa chỉ ta cho ngươi.”
“Nga, hảo!” An Hiểu Hiểu nhanh chóng lấy ra giấy bút chuẩn bị tinh thần…
Chương 4
Mười lăm phút sau, An Hiểu Hiểu theo địa chỉ trên tờ giấy Hạng Thanh Lỗi đưa, lái xe đến một câu lạc bộ thành viên cao cấp, đến bãi đổ xe còn có một tiểu chính thái đáng yêu hỗ trợ, làm cho cô cảm thấy thật ngượng ngùng.
Bước vào câu lạc bộ trang trí hoa lệ cùng bầu không khí xa hoa, An Hiểu Hiểu được phục vụ môi hồng răng trắng dẫn đến phòng riêng, vừa vào cửa liền thấy mấy nhân vật phú đại nhị hay phú đại tam( con cháu nhà giàu đời hai, đời ba) thường xuất hiện trên các tạp chí lá cải, uống rượu ca hát, bầu không khí này.
Hoàn toàn là một Tửu Trì Nhục Lâm!(ý chỉ chốn ăn chơi)
Cô rất sợ hãi, trong đầu xoay tròn cái tiêu đề lớn “nữ viên chức bồi rượu”, trước mắt một mảnh đen kịt đi vào.
Hạng Thanh Lỗi ngồi ở giữa ghế sofa hình chữ U, hai bên trái phải là người mẫu nhỏ tuổi nào đó cùng nữ ca sĩ, trên người mặc âu phục không đủ che thân, chân dài quấn quít lấy cẳng chân của anh, thấy thế cả khuôn mặt An Hiểu Hiểu đều nóng đỏ, quả thực chẳng khác thưởng thức đông cung sống là bao.
“Tới?” Hạng Thanh Lỗi đảo mắt phượng qua, liếc thấy An Hiểu Hiểu đang đứng ngơ ngác ở cửa, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo cô đi vào.
Trong lòng An Hiểu Hiểu rối rắm không thôi, tay chân vặn vẹo đi tới. “Tổng giám đốc muốn gì đó tôi đã đưa tới cho anh.”. Vừa nói, một bên đem bao cao su giấu ở trong túi ra, ném lên bàn, trong chớp mắt đã chuồn mất.
“Đứng lại.”Hạng Thanh Lỗi mở miệng, rõ ràng trong phòng âm nhạc pha trộn tiếng người khá ầm ỹ, thế nhưng âm thanh của anh chính là đặc biệt vang dội, mặt khác đánh trúng màng nhĩ An Hiểu Hiểu.
An Hiểu Hiểu xoay người, trên mặt cười ngây ngô hề hề.
“Tôi cho phép cô đi sao? Ngồi xuống.” Hạng Thanh Lỗi mắt phượng giương lên, đem An Hiểu Hiểu đóng đinh tại chỗ.
“Nhưng tôi còn chưa ăn cơm.”
“Trên bàn không phải đang bày thức ăn và đồ uống sao, con mắt có vấn đề có đúng không? Qua đây để tôi xem cho.”
“Không cần…không cần…” An Hiểu Hiểu khiếp đảm khoát khoát tay, không thể làm gì khác hơn là vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, vui vẻ không lên tiếng mà ăn. Bữa ăn khuya này coi như cũng tiết kiệm được tiền, cũng không uổng cô chạy một chuyến, ha ha…
Hạng Thanh Lỗi vốn cùng hai mỹ nữ bên cạnh tán tỉnh, đuôi mắt nhếch lên, nhìn về phía An Hiểu Hiểu lui ở một bên mãnh liệt ăn điên cuồng nuốt, tâm trạng tốt đột nhiên lại bị phá hủy.
Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì? Không phải nói thầm mến anh, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt si mê anh, sao bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không đem anh đặt ở trong mắt, chỉ lo ăn, nhìn cũng không nhìn anh một cái.
Bản thân Hạng Thanh Lỗi xuất thân quý giá, là con cưng của trời, ỷ vào gia thế cao quý cùng với bề ngoài sinh ra đã tuấn mỹ, sớm thành thói quen đi tới đâu đều là tiêu điểm của tất cả phụ nữ, nhưng xuất hiện một người ngoài miệng nói thầm mến, thực tế anh làm gì cũng không để ý tới chính là An Hiểu Hiểu, không biết là tâm huyết dâng trào hoặc đột nhiên suy nghĩ không thích hợp, dù sao anh cũng để ý đến việc làm cùng lời nói không đồng nhất của cô.
“An Hiểu Hiểu.”
Hạng Thanh Lỗi gọi người phụ nữ đang miệt mài ăn, thấy cô miệng nhét đầy đến nỗi phồng lên, ngây thơ ngẩng đầu lên, mắt to chớp chớp nhìn lại anh, dáng dấp kia phản chiếu trong mắt anh, thế nhưng lại cảm thấy dị thường thuận mắt, thuận đến nỗi làm cho trái tim anh ngứa ngáy
“Tổng giám đốc có gì dặn dò?” An Hiểu Hiểu rụt rè hỏi.
“Ngồi sang đây.”
“Nhưng bên kia không có chỗ…”
Còn chưa nói hết, Hạng Thanh Lỗi đã để nữ ca sĩ gợi cảm bên tay phải chuyển ra chỗ khác, An Hiểu Hiểu không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh thay đổi vị trí chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Hạng Thanh Lỗi.
Có thể là phát hiện ra tâm tư của Hạng Thanh Lỗi đều đặt trên người An Hiểu Hiểu, hai người phụ nữ kia rất nhanh tập trung tinh thần ôm ấp công tử khác tự tìm thú vui, cũng có chút thức thời.
Ngồi xuống vị trí, lập tức cảm nhận được nhiệt độ của đàn ông cùng hương thơm nước hoa, phỏng chừng là loại thương hiệu nổi tiếng, tương đối mê người dễ ngửi, An Hiểu Hiểu ngửi ngửi, thậm chí có chút say.
Hạng Thanh Lỗi nhìn cô không chớp mắt, lại ngồi nghiêm chỉnh, một chút bị coi nhẹ đã phá hủy tâm tình của anh.
“An Hiểu Hiểu, sao cô lại giống như một khúc gỗ vậy, động cũng không động?”
An Hiểu Hiểu “A” một tiếng, lắc đầu nhìn anh, tóc đuôi ngựa cột sau đầu thuận thế, lướt qua trước mũi anh, mùi hoa thanh nhã theo chiều gió bay vào xoang mũi, ngoài ý muốn hướng về dạ dày anh.
“Báo cáo tổng giám đốc, tôi không dám động.”
Giống như thời còn là học sinh nhất định sẽ điên cuồng lên vì thần tượng, vắt óc tìm mưu kế liều mình đuổi theo, nhưng lúc ngươi thật gần gũi đến gần, ngược lại không dám dựa vào gần quá; Hạng Thanh Lỗi dựa sát cô mà nói cô với tượng gỗ không có gì khác biệt, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể vui đùa.
“Tôi cho phép cô cử động.” Hạng Thanh Lỗi tay phải chuyển động đến trên lưng cô, đè lên thắt lưng mềm mại, một lòng buộc chặt, cô thuận thế ngã về phía anh.
An Hiểu Hiểu sợ đến không dám di chuyển, giống một con cá chết thuận theo anh, cảm giác khí nóng thổi tới bên tai, vành tai bị miệng anh ngậm làm cho ướt át, đại não trong nháy mắt bị treo.
Một loại cảm giác khác thường từ bụng dậy lên, thẳng xuống tới chân, cư trú ở tim, làm cho cô nhịn không được muốn tránh thoát, thế nhưng tay mắt Hạng Thanh Lỗi lanh lẹ, siết chặt eo cô không cho cô như mong muốn.
“Tổng, tổng giám đôc, như vậy không tốt…” Thanh âm nhất thời bật thốt lên, ngay cả chính An Hiểu Hiểu cũng sợ hãi, cô vừa không chạm rượu, sao thanh âm lại mềm yếu giống như đang rên rỉ?
Vừa nghe thấy thanh âm mềm mại kháng cự lại của cô, cả người Hạng Thanh Lỗi đều bị kích động. Chỉ dựa vào thanh âm của phụ nữ cũng có thể làm cho anh khẩn cấp, An Hiểu Hiểu thật đúng là người đầu tiên.
“Không phải nói cô thích tôi sao? Vậy chứng minh cho tôi xem đi.” Hạng Thanh L
“Tổng tài không muốn thấy ta, ta đương nhiên là…”
“An Hiểu Hiểu, ngươi có biết chọc ta mất hứng thì sẽ gặp kết cục gì không?”
An Hiểu Hiểu liều mình lắc đầu, thực sự không hiểu chính mình nói sai cái gì, chọc hắn sắc mặt lúc trắng lúc đen, tổng tài hẳn sẽ không nhỏ mọn như vậy đi? Ngay cả muốn trốn ở một nơi bí mật gần hắn để âm thầm mến mộ cũng không được đi.
“Ngươi thảm.” Hạng Thanh Lỗi bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, hai tay cho vào túi tiền, chậm rãi khom người hướng về phía nàng, nàng thuận thế lui về phía sau, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
“Thảm thế nào cơ?”
“Ta đối với ngươi có hứng thú!”
Bình thường nữ nhân nghe thế, hẳn là mừng rỡ như điên, nếu không chính là thẹn thùng mặt đỏ, nhưng là An Hiểu Hiểu ngốc nghếch, không có biểu hiện hai loại biểu tình trên, ngược lại là biểu hiện đại họa lầm đầu liền trốn.
“Xin hỏi tổng tài, là cái dạng gì hứng thú?” Nàng thực sự không đoán ra!
Trước mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, chậm rãi lộ ra một nụ cười giả tạo của ác ma vương, đôi mắt phượng sáng rực như đá quý thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
“Muốn lấy lại tiền bao cao su sao?” Hắn cười cười hỏi, khẩu khí tuy rằng ôn nhuận, lại ẩn hàm từng trận sát khí, khiến nàng không lạnh mà run.
Sợ thì sợ, những nghĩ đến khoản tiền kia, An Hiểu Hiểu vẫn là dũng cảm gật đầu, theo sau liền thấy Hạng Thanh Lỗi cười lớn, lộ ra một tia tà khí.
“Tốt lắm, ngay từ bây giờ, mỗi khi ta cần, ngươi phải ngay lập tức có mặt!”
Một lời đồn đại giống như bom nguyên tử, ở tòa nhà “Khang linh” lập tức nổ tung.
Không cần hoài nghi, này khỏa lời đồn đãi bom nguyên tử dẫn bạo khí, chính là may mắn ở bãi đỗ xe thấy “Bao cao su sự kiện” Cùng “Bao cao su mời khoản sự kiện” phòng kế toán chủ quản.
Không có biện pháp, chuyện này thật sự rất kinh ngạc, tưởng không hỗn loạn một chút đều rất khó.
Kết quả là, qua cái miệng bát quái của nhân viên nào đó, Hạng Thanh Lỗi cùng An Hiểu Hiểu có quan hệ với nhau, từ phòng kế toán lan truyền đến các phòng ban khác, nội dung tràn ngập lung tung đủ loại gian tình, nào là cầm bao cao su đuổi theo xe tổng tài, một đống lời đồn kì quái tựa như bệnh truyền nhiễm lan truyền trong không khí, không ai có thể miễn nhiễm.
An Hiểu Hiểu ăn xong cơm trưa vào công ty liền nhận thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, một mực cúi đầu nghĩ lấy túi xách che chính mình, chạy giống như trốn đến quầy tiếp tân.
“Hiểu Hiểu, ngươi đỏ mặt kìa!” Thường Nhạc đẩy đẩy cái kính dễ đến tám trăm độ.
“Ta sắp phát điên rồi, ngươi còn có tâm tình chê cười ta!”
“Trước mắt tin đồn mới nhất là nhân viên tiếp tân An Hiểu Hiểu bởi vì quá mức cơ khát, mua quá lượng bao cao su, nhưng là tổng tài thử qua một lần không muốn nhận, nàng này không cam lòng, vì trả thù, cho nên đem hóa đơn bao cao su lên phòng kế toán đòi trả tiền.”
“Điên rồi! điên rồi! Đây là cái loại đạo lí gì a?” An Hiểu Hiểu ôm đầu khổ sở kêu.
“Không có biện pháp, chính là đi làm như vậy thường sinh ra nhàn cư vi bất thiện, đành phải dựa vào lời đồn bát quái giải buồn.”
“Này không phải trọng điểm, Thường Nhạc, ta chọc tới đại ma vương! Cái này mới khổ sở!” An Hiểu Hiểu vẻ mặt cầu xin, một bộ dáng tưởng như ngày tận thế sắp buông xuống.
Hạng Thanh Lỗi câu kia “Ta cần là phải có mặt!” thật sự rất giống sấm động, cho tới bây giờ nàng vẫn là lòng còn dư âm, lại không hiểu cái gọi là “Ta cần” là dụng ý gì?
Thường Nhạc nghe xong sau cười to ba tiếng.“Ngươi thực ngốc a! Này đại biểu ngươi trở nên nổi bật.”
“Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là hoàng đế chuẩn bị sủng hạnh, tiểu cung nữ cứ gọi là phải đến.” Thường Nhạc vỗ vỗ vai nàng.
“Ngươi mới ngốc a! Ngươi nhìn khuôn mặt của ta xem, lại còn dáng người, có điểm nào có thể khiến cho hoàng đế sở hữu hậu cung ba ngàn người chú ý đến ta?”
Thường Nhạc nghe nàng giảng giải như vậy, ánh mắt sau gọng kính dày lóe lên, đem nàng đánh giá qua một lần, gật gật đầu: “Kia cũng đúng!”
Tuy rằng trong lòng biết rõ ràng chính mình không có mấy trọng lượng, nhưng An Hiểu Hiểu vẫn là tương đối mất hứng hướng Thường Nhạc liếc mắt một cái, tuy là bằng hữu lâu năm, cũng không cần phải thành thực như vậy đi? Khi tất yếu vẫn là có thể nói dối một hai câu, khiến nàng vui một chút đi!
“Nói không chừng là ngươi không cam tâm nên mới cố tình chuyện bé xé ra to, cho nên hắn mới hù dọa ngươi, chờ xem đi! Trước đừng tự loạn đầu trận tuyến.” Thường Nhạc trấn an nàng, sau đó còn nói: “Tốt lắm, hiện tại miêu tả cụ thể tình hình ngươi gần gũi cùng tổng tài một chút, làm cho ta cũng ngửi thấy có mùi thịt.”
Không muốn Thường Nhạc đem chuyện của nàng cùng Hạng Thanh Lỗi cải biên thành nam nam tiểu thuyết , kia thật sự rất thất vọng, An Hiểu Hiểu đối Thường Nhạc liếc mắt một cái, rồi xoay người sang chỗ khác tiếp tục lo lắng.
Bất quá nàng có chút may mắn, cả buổi chiều coi như là gió êm sóng lặng, thẳng đến sau khi tan tầm một giờ, làm An Hiểu Hiểu ngồi trên chiếc xe mình tự mua bằng tiền tiết kiệm, chuẩn bị trở lại phòng trọ nhỏ ấm áp, di động đột nhiên vang.
“Uy?” Nàng đem xe tấp vào lề đường, ánh mắt phiêu đãng nhìn về hướng phố ăn vặt ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ xem bữa tối nay sẽ ăn gì.
“An Hiểu Hiểu.”
“Ai vậy?” Nàng không yên lòng trả lời, không cam lòng xoa xoa cái bụng bị đói! Ai lại chọn thời gian này gọi điện vậy chứ? Thật đáng ghét mà!
“Ta Hạng Thanh Lỗi.”
“A!” An Hiểu Hiểu thiếu chút nữa tắc thở, lại nghe thấy bên kia di động truyền đến tiếng cười.
Đại boss làm sao có thể biết số di động của nàng? Khẳng định là đã đọc qua lí lịch nhân sự của nàng, nhưng… thực sự này tất yếu sao? Nàng chính là nhân viên nhỏ bé nhất trong số các loại nhỏ bé của quầy tiếp tân a!
“Ngươi đang ở nơi nào?” Hạng Thanh Lỗi nghe thanh âm trong điện thoại có chút ầm ỹ, hình như cần nàng đi xã giao sao?
“Báo cáo tổng tài, đang trên đường về nhà.” Tổng tài gọi điện thoại đến tra hỏi, nàng gì đức gì năng a!
“Ta cần, ngươi hiện tại lại đây.” Hạng Thanh Lỗi lười nhác hừ nhẹ.
“Cái gì cần?” Đi xã giao không phải là mỹ nữ như mây, nơi nào sẽ cần loại tiểu nhân vật như nàng?
“Nhớ mang theo túi bao cao su, địa chỉ ta cho ngươi.”
“Nga, hảo!” An Hiểu Hiểu nhanh chóng lấy ra giấy bút chuẩn bị tinh thần…
Chương 4
Mười lăm phút sau, An Hiểu Hiểu theo địa chỉ trên tờ giấy Hạng Thanh Lỗi đưa, lái xe đến một câu lạc bộ thành viên cao cấp, đến bãi đổ xe còn có một tiểu chính thái đáng yêu hỗ trợ, làm cho cô cảm thấy thật ngượng ngùng.
Bước vào câu lạc bộ trang trí hoa lệ cùng bầu không khí xa hoa, An Hiểu Hiểu được phục vụ môi hồng răng trắng dẫn đến phòng riêng, vừa vào cửa liền thấy mấy nhân vật phú đại nhị hay phú đại tam( con cháu nhà giàu đời hai, đời ba) thường xuất hiện trên các tạp chí lá cải, uống rượu ca hát, bầu không khí này.
Hoàn toàn là một Tửu Trì Nhục Lâm!(ý chỉ chốn ăn chơi)
Cô rất sợ hãi, trong đầu xoay tròn cái tiêu đề lớn “nữ viên chức bồi rượu”, trước mắt một mảnh đen kịt đi vào.
Hạng Thanh Lỗi ngồi ở giữa ghế sofa hình chữ U, hai bên trái phải là người mẫu nhỏ tuổi nào đó cùng nữ ca sĩ, trên người mặc âu phục không đủ che thân, chân dài quấn quít lấy cẳng chân của anh, thấy thế cả khuôn mặt An Hiểu Hiểu đều nóng đỏ, quả thực chẳng khác thưởng thức đông cung sống là bao.
“Tới?” Hạng Thanh Lỗi đảo mắt phượng qua, liếc thấy An Hiểu Hiểu đang đứng ngơ ngác ở cửa, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo cô đi vào.
Trong lòng An Hiểu Hiểu rối rắm không thôi, tay chân vặn vẹo đi tới. “Tổng giám đốc muốn gì đó tôi đã đưa tới cho anh.”. Vừa nói, một bên đem bao cao su giấu ở trong túi ra, ném lên bàn, trong chớp mắt đã chuồn mất.
“Đứng lại.”Hạng Thanh Lỗi mở miệng, rõ ràng trong phòng âm nhạc pha trộn tiếng người khá ầm ỹ, thế nhưng âm thanh của anh chính là đặc biệt vang dội, mặt khác đánh trúng màng nhĩ An Hiểu Hiểu.
An Hiểu Hiểu xoay người, trên mặt cười ngây ngô hề hề.
“Tôi cho phép cô đi sao? Ngồi xuống.” Hạng Thanh Lỗi mắt phượng giương lên, đem An Hiểu Hiểu đóng đinh tại chỗ.
“Nhưng tôi còn chưa ăn cơm.”
“Trên bàn không phải đang bày thức ăn và đồ uống sao, con mắt có vấn đề có đúng không? Qua đây để tôi xem cho.”
“Không cần…không cần…” An Hiểu Hiểu khiếp đảm khoát khoát tay, không thể làm gì khác hơn là vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, vui vẻ không lên tiếng mà ăn. Bữa ăn khuya này coi như cũng tiết kiệm được tiền, cũng không uổng cô chạy một chuyến, ha ha…
Hạng Thanh Lỗi vốn cùng hai mỹ nữ bên cạnh tán tỉnh, đuôi mắt nhếch lên, nhìn về phía An Hiểu Hiểu lui ở một bên mãnh liệt ăn điên cuồng nuốt, tâm trạng tốt đột nhiên lại bị phá hủy.
Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì? Không phải nói thầm mến anh, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt si mê anh, sao bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không đem anh đặt ở trong mắt, chỉ lo ăn, nhìn cũng không nhìn anh một cái.
Bản thân Hạng Thanh Lỗi xuất thân quý giá, là con cưng của trời, ỷ vào gia thế cao quý cùng với bề ngoài sinh ra đã tuấn mỹ, sớm thành thói quen đi tới đâu đều là tiêu điểm của tất cả phụ nữ, nhưng xuất hiện một người ngoài miệng nói thầm mến, thực tế anh làm gì cũng không để ý tới chính là An Hiểu Hiểu, không biết là tâm huyết dâng trào hoặc đột nhiên suy nghĩ không thích hợp, dù sao anh cũng để ý đến việc làm cùng lời nói không đồng nhất của cô.
“An Hiểu Hiểu.”
Hạng Thanh Lỗi gọi người phụ nữ đang miệt mài ăn, thấy cô miệng nhét đầy đến nỗi phồng lên, ngây thơ ngẩng đầu lên, mắt to chớp chớp nhìn lại anh, dáng dấp kia phản chiếu trong mắt anh, thế nhưng lại cảm thấy dị thường thuận mắt, thuận đến nỗi làm cho trái tim anh ngứa ngáy
“Tổng giám đốc có gì dặn dò?” An Hiểu Hiểu rụt rè hỏi.
“Ngồi sang đây.”
“Nhưng bên kia không có chỗ…”
Còn chưa nói hết, Hạng Thanh Lỗi đã để nữ ca sĩ gợi cảm bên tay phải chuyển ra chỗ khác, An Hiểu Hiểu không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh thay đổi vị trí chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Hạng Thanh Lỗi.
Có thể là phát hiện ra tâm tư của Hạng Thanh Lỗi đều đặt trên người An Hiểu Hiểu, hai người phụ nữ kia rất nhanh tập trung tinh thần ôm ấp công tử khác tự tìm thú vui, cũng có chút thức thời.
Ngồi xuống vị trí, lập tức cảm nhận được nhiệt độ của đàn ông cùng hương thơm nước hoa, phỏng chừng là loại thương hiệu nổi tiếng, tương đối mê người dễ ngửi, An Hiểu Hiểu ngửi ngửi, thậm chí có chút say.
Hạng Thanh Lỗi nhìn cô không chớp mắt, lại ngồi nghiêm chỉnh, một chút bị coi nhẹ đã phá hủy tâm tình của anh.
“An Hiểu Hiểu, sao cô lại giống như một khúc gỗ vậy, động cũng không động?”
An Hiểu Hiểu “A” một tiếng, lắc đầu nhìn anh, tóc đuôi ngựa cột sau đầu thuận thế, lướt qua trước mũi anh, mùi hoa thanh nhã theo chiều gió bay vào xoang mũi, ngoài ý muốn hướng về dạ dày anh.
“Báo cáo tổng giám đốc, tôi không dám động.”
Giống như thời còn là học sinh nhất định sẽ điên cuồng lên vì thần tượng, vắt óc tìm mưu kế liều mình đuổi theo, nhưng lúc ngươi thật gần gũi đến gần, ngược lại không dám dựa vào gần quá; Hạng Thanh Lỗi dựa sát cô mà nói cô với tượng gỗ không có gì khác biệt, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể vui đùa.
“Tôi cho phép cô cử động.” Hạng Thanh Lỗi tay phải chuyển động đến trên lưng cô, đè lên thắt lưng mềm mại, một lòng buộc chặt, cô thuận thế ngã về phía anh.
An Hiểu Hiểu sợ đến không dám di chuyển, giống một con cá chết thuận theo anh, cảm giác khí nóng thổi tới bên tai, vành tai bị miệng anh ngậm làm cho ướt át, đại não trong nháy mắt bị treo.
Một loại cảm giác khác thường từ bụng dậy lên, thẳng xuống tới chân, cư trú ở tim, làm cho cô nhịn không được muốn tránh thoát, thế nhưng tay mắt Hạng Thanh Lỗi lanh lẹ, siết chặt eo cô không cho cô như mong muốn.
“Tổng, tổng giám đôc, như vậy không tốt…” Thanh âm nhất thời bật thốt lên, ngay cả chính An Hiểu Hiểu cũng sợ hãi, cô vừa không chạm rượu, sao thanh âm lại mềm yếu giống như đang rên rỉ?
Vừa nghe thấy thanh âm mềm mại kháng cự lại của cô, cả người Hạng Thanh Lỗi đều bị kích động. Chỉ dựa vào thanh âm của phụ nữ cũng có thể làm cho anh khẩn cấp, An Hiểu Hiểu thật đúng là người đầu tiên.
“Không phải nói cô thích tôi sao? Vậy chứng minh cho tôi xem đi.” Hạng Thanh L
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
727/1109