Tiểu thuyết - Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh
Lượt xem : |
Tên truyện: Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Truyện Tình Cảm
Tình trạng: Truyện Full
Tóm tắt truyện:
Liễu Kỳ Nhi rất là tự tin với bản than mình, nàng chẳng những có dung mạo kinh người mà suy nghĩ cũng là hạng nhất.
Quan trọng nhất là bản lĩnh chỉnh người của nàng vô cùng cao siêu, không ai có thể sánh bằng. Vì thế, nam nhân thấy nàng đều tránh như tránh rắn rết ngay cả thanh mai trúc mã cũng “ Vứt bỏ” nàng, hại nàng tiêu hao rất nhiều khí lực đi tìm kiếm phu quân khác.
Mà nam nhân trước mắt này dường như không tồi, lại còn là Đại bảo chủ đệ nhất phương bắc.
Mở đầu:
Đất đai của chúng ta vô cùng rộng lớn, địa phương thần bí không chỉ có một nơi.
Tại phương Bắc.
Có một đám yêu ma của thế giới khác trong lúc vô tình lưu lạc tại nhân gian, chúng nó đang tìm kiếm đường về nhà ở khắp nơi….. Mấy trăm năm qua, được trở về nhà luôn là giấc mộng duy nhất của bọn chúng, nhân giới không thích hợp với chúng, bọn chúng khát khao được về nhà, trở về không gian thuộc về chúng… Một gia đình chân chính.
Hiện tại Liễu Kỳ Nhi đang vội vàng quay về nhà ở phương Nam.
Mùa xuân. Đây là mùa mà nàng cùng cha mẹ thân yêu và các muội muội đáng yêu đoàn viên mỗi năm một lần.
Nàng có ba huynh muội ruột thịt. Dựa theo lời mà lão sư phụ thông tuệ nói thì bốn người bọn họ đều là bốn vì tinh tú cùng nhau rớt xuống, vốn là phúc của thiên hạ, chỉ tiếc là cùng chung một mẹ, sợ là sẽ mang đến họa lớn cho thiên hạ. Vì thế bốn người phải tách bốn phương mới có thể giải trừ tai họa và đem lại phúc cho gia đình bọn họ.
Cho nên kể từ lúc sinh ra nàng liền theo sư phụ đến phương Bắc, chỉ có thể mỗi năm một lần về phương Nam đoàn tụ với cả nhà.
Song năm nay nàng đã mười bảy tuổi, nàng vô cùng chờ mong năm nàng bước sang tuổi mười tám. Bởi vì, đó là lúc cả nhà bọn họ thực sự được ở cùng nhau mãi mãi!
Nàng vui vẻ mà nhảy múa. Sư phụ từng nói : chín chín phát sinh biến cố, trải qua mười tám năm ánh sao mịt mờ, bọn họ sẽ không còn bài xích lẫn nhau, là có thể bình an đoàn tụ. Đó không phải là một chuyện vô cùng tốt đẹp sao? Nàng sao có thể không vui, không mong chờ chứ? Nàng vui sướng lớn tiếng reo hò!
Liễu Kỳ Nhi là mỹ nữ điều này không cần nghi ngờ, may mắn có được làn da trắng nõn, bóng loáng giống như bạch ngọc, đường cong mềm mại đầy đặn, lông mày như liễu, mắt như sóng nước, dưới chiếc mũi hoàn mỹ là đôi môi mềm mại phấn hồng tự nhiên. Vẻ đẹp của nàng không còn gì để bàn cãi.
Tất cả mọi người đều biết nàng : tĩnh như tiên tử, động như yêu tinh, hành động như ma quỷ, những từ này dùng để miêu tả Liễu Kỳ Nhi là hoàn toàn chính xác.
Ý muốn nói là khi nàng im lặng bất động thì khí chất như tiên tử khiến cho người ta mê muội, tôn sùng không dám mạo phạm. Nhưng khi nàng cử động lại giống như yêu tinh hoạt bát, lanh lợi làm cho người ta không đoán được rồi lại cảm thấy thân thiết, dần dần nhịn không được mà muốn gần gũi nàng, sủng ái nàng. Nếu như nói về hành vi của nàng thì chỉ có thể dùng từ ‘ma vương tái thế ’ mới đủ để hình dung. Nàng chỉnh người đến mức không sợ ngươi chết, đùa người đến ngay cả mạng đều có thể không cần, ngươi nói như vậy có thể không đáng sợ sao?
Dựa vào hai điểm trên mà nói nàng là mỹ nhân hoạt bát mà tất cả các nam nhân đều mơ ước nhưng hành vi ma quỷ của nàng lại hù dọa tất cả nam nhân trên khắp thiên hạ.
Có chết cũng không sợ, chỉ là bát to cũng có chỗ mẻ, 18 năm sau ta lại là một trang hảo hán. Đáng sợ nhất là tình trạng bi thảm : muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, sống dở chết dở. Mà Liễu Kỳ Nhi tinh nghịch, đùa dai rất kiêu ngạo vì có thể đễ dàng làm được điều này. Dĩ nhiên, nàng tự cho là tâm mình thiện lương giống như vẻ bề ngoài xinh đẹp, đánh chết cũng không thừa nhận mình cố ý.
Cho nên ở bên cạnh nàng có rất nhiều nam nhân bằng hữu xưng huynh gọi đệ, nhưng thật tâm muốn theo đuổi nàng chỉ có một nửa, không có biện pháp, không ai dám nha!
Nhưng mà, làm gì có cô nương nào lại không có mùa xuân, cô nương khi lớn lên đều phải lựa chọn phu quân để xuất giá nhằm đảm bảo hạnh phúc cả đời, đương nhiên Liễu Kỳ Nhi cũng không ngoại lệ.
Trong suy nghĩ của nàng vị phu quân tốt nhất cũng chính là thanh mai trúc mã có thể cùng nàng vui đùa và làm mọi việc “Giang Ngư”
Giang Ngư thân hình cao lớn, khỏe mạnh lại vô cùng khôi ngô, dựa vào diện mạo của hai người mà nói thì nhất định là một đôi trời sinh, dĩ nhiên dựa vào bề ngoài trời cho thì không thể phán đoán được họ có hợp hay không. Chủ yếu là khi hai người hành sự phối hợp với nhau rất ăn ý không thể chê được. Từ nhỏ chỉ cần Kỳ Nhi làm ra “chuyện tốt” thì Giang Ngư chắc chắn sẽ có phần, chỉ cần hai người liếc mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Ở trước mặt Giang Ngư nàng không có bí mật nào, Giang Ngư cũng không hề giấu diếm nàng chuyện gì, cho nên hiểu rõ Giang Ngư nhất chính là Kỳ Nhi, hiển nhiên hiểu rõ Kỳ Nhi nhất cũng không ai khác ngoài Giang Ngư.
Cũng khó trách nàng quả quyết vị hôn phu tương lai của mình nhất định là Giang Ngư.
Mà Giang Ngư cũng vậy, gặp qua rất nhiều nữ tử nhưng không ai có thể làm cho hắn động tâm. Kỳ Nhi thật ra là một người không tệ, người khác sợ nàng nhưng hắn vĩnh viễn không. Hơn mười năm sống chung không phải là giả, có thể cùng nàng hợp ý như vậy tất nhiên là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, đó mới là điểm quan trọng. Đương nhiên rồi, dù sao cả hai cũng không thể tránh được chuyện sinh con, thay vì nghe theo cha mẹ sắp đặt gả cho người không quen thì hai người cứ cùng chung sống cho xong, cho nên khi Kỳ Nhi mười lăm tuổi hai người đã tự mình ước định, ta lấy nàng, nàng gả cho ta. Dường như mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc tốt đẹp.
Thế nhưng----cổ nhân nói không sai : trời không chiều lòng người.
Câu này quả thật rất đúng!
Ít nhất hiện tại Liễu Kỳ Nhi cùng Giang Ngư đều gật đầu đồng ý. Chẳng qua là cách biểu lộ của hai người hoàn toàn khác nhau. Trong mắt Giang Ngư tràn đầy hạnh phúc nhưng vẻ mặt lại mang theo ý xin lỗi nhìn Liễu Kỳ Nhi, còn Liễu Kỳ Nhi giống như không thể tin được mà lấy ánh mắt oán phụ trừng hắn.
Buổi sáng, trong một quán trà ở một góc thành Tô Châu, hiện tại mới là lúc quán bắt đầu buôn bán, nên chưa đông khách. Tiểu nhị vừa lau chùi bàn ghế, vừa tò mò quan sát hai nam nhân đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nam nhân cao lớn rất anh tuấn còn nam nhân nhỏ bé kia cũng khôi ngô không kém, đều là những mỹ nam tử hiếm gặp. Chỉ có điều hành vi của hai người đó rất kỳ lạ, từ khi vào quán đến lúc ngồi xuống chỉ thấy nam nhân cao lớn cùng vị kia nói một câu, sau đó liền không nói gì nữa chỉ ngồi trừng nhau cho đến bây giờ, không có hành động gì hết, thật là kỳ quái. Nếu không phải chính mắt hắn thấy hai người họ vừa nãy còn nói chuyện vui vẻ bước vào quán thì hắn nhất định sẽ nghĩ bọn họ là kẻ thù, nhưng hiện tại xem ra có thể là trở mặt thành thù. Chén trà trên bàn của bọn họ chắc là cũng đã nguội đi? Tiểu nhị lau bàn xong có lòng tốt đổi cho họ một bình trà nóng khác, lén nhìn qua hai người nhưng bọn họ giống như không thấy hắn, xem ra trong mắt của hai người chỉ có đối phương thôi. Hắn nhún vai biết điều tiếp tục làm công việc của mình nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.
Cuối cùng, sau một lúc lâu đến nỗi bình trà mới đổi cũng dần nguội lạnh, vị nam tử nhỏ bé kia mới nói chuyện.
“Giang Ngư, huynh nói nghiêm túc sao?” Kỳ Nhi nặng nề thở dài một tiếng, cúi đầu, giọng nói có chút mất mát hỏi.
Giang Ngư khó hiểu nhìn Liễu Kỳ Nhi đang giả trang nam nhân, hình như nàng không vui. Không thể nào? Chuyện này đối với nàng lại nghiêm trọng như vậy sao? Tuy rằng cảm thấy Kỳ Nhi phản ứng hơi quá nhưng hắn vẫn rất cẩn thận trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta rất ngiêm túc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy ta chỉ biết nàng sẽ là nữ nhân duy nhất mà ta yêu thương suốt kiếp này. Tuy là hiện tại nàng chưa có yêu thương ta nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ yêu ta mà ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Kỳ Nhi, ta nói cho muội biết là bởi vì muội là bằng hữu tốt nhất của ta, ta không muốn giấu muội bất cứ chuyện gì, muội có hiểu không?”
“ Hiểu rõ. Tóm lại một câu, huynh không cần ta....Huynh có niềm vui mới sẽ không còn thương ta nữa. Đúng không?” Giọng nói của nàng nghẹn ngào, giống như đang khóc, đầu càng cúi thấp khiến cho người ta nhìn thấy rất không đành lòng.
“Kỳ Nhi, đừng giả bộ nữa được không? Huynh tìm được hạnh phúc muội phải mừng cho huynh mới đúng chứ không phải một vẻ mặt sống dở chết dở như vậy. Trời ạ, Kỳ Nhi, muội giả vờ không giống chút nào cả.” Giang Ngư suýt bật cười. Nàng vui vẻ đến thế sao?
“ Không thể nào?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có một giọt nước mắt nào cũng không có vẻ gì là thương tâm cả chỉ bĩu môi không vui nói : “Huynh vi phạm lời thề của chúng ta, yêu thương nữ nhân khác, chuyện thương tâm như vậy lại xảy ra trên người một nữ tử xinh đẹp, đáng thương là ta, chẳng lẽ ta không nên khổ sở, đau lòng sao? Huynh nói đi!” Nàng vì chính nghĩa mà trách mắng hắn.
“Muội đau lòng, khổ sở sao?” Hắn tự mình rót một chén trà, chậm rãi uống, hứng thú nhìn nàng.
“Tất nhiên rồi” Kỳ Nhi trả lời quả quyết. Cũng tự mình rót một chén trà, hít một chút hương trà thơm mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Vậy muội có thể nói cho ta biết một chút điều gì khiến muội đau lòng, khổ sở?” Hắn một bộ dáng không để ý nhẹ nhướn mày.
“Ta bị huynh vứt bỏ, huynh còn hỏi ta vì cái gì mà đau lòng, khổ sở. Giang Ngư, huynh có còn lương tâm không vậy?” Nàng liếc mắt trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục nhấp một ngụm trà lạnh.
“Kỳ Nhi, trước mặt người thật thà không nói lời giả dối, suy nghĩ của ta muội còn không biết sao?” Hắn buồn cười nói.
“Hừ!” Nàng trợn mắt xoay đầu.
Hắn tiếp tục nói :“Muội là đang luyến tiếc một nam nhân‘hữu dụng’ như ta phải không? Ta vừa khôn ngoan lại xuất sắc, mọi lúc mọi nơi đều hiểu muội muốn gì, chủ yếu nhất vẫn là giúp muội thu dọn một đống hỗn loạn. Một nam nhân ‘hữu dụng’ như vậy là rất khó tìm phải không?”
“Đại giun đũa tự kỷ” Nàng không thèm để ý đến hắn.
“Kỳ Nhi của ta à....” Hắn duỗi tay qua, xoay đầu nàng lại đối mặt với hắn trong mắt tràn đầy ý cười nói :“Cho dù như thế nào đi nữa, muội vẫn mãi là bằng hữu quan trọng nhất của ta suốt kiếp này. Tình cảm của chúng ta so với người thân còn thân thiết hơn có phải không. Ta không muốn chỉ vì sự xuất hiện của Mộng Nhi lại khiến cho tình cảm nhiều năm qua của chúng ta bị xóa bỏ hết.... ”
“Thật sao?” Nói thật, cuộc nói chuyện hôm nay làm cho nàng rất cảm động nhưng cho dù cảm động cuối cùng cũng không phá tan được những nghi ngờ trong lòng. Nàng biết hắn đang an ủi nàng.
“Đương nhiên là thật” Ngữ khí của hắn không cho phép nàng nhi ngờ.
“Vậy thì, nếu cho huynh chọn giữa ta và nàng, huynh sẽ chọn ai?” Nàng dò hỏi, ánh mắt lướt qua một tia gian tà.
“Kỳ Nhi, sao có thể so sánh như vậy được, tình cảm giữa ta và muội cùng với tình cảm ta dành cho nàng ấy hoàn toàn không giống nhau, muội bảo ta chọn như thế nào đây?” Hắn nhịn không được kêu to.
“Ta cùng nàng không phải đều là nữ nhân sao? Sao không thể so sánh chứ?”
“Muội hiểu rõ mà.” Hắn liếc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng lướt qua một tia gian tà, bất đắc dĩ thở dài :“Muội lại có ý định gây khó khăn cho ta.”
“Cho dù là như vậy, nhưng huynh bội ước trước nên muội có quyền được biết.” Nàng đúng tình hợp lý nói.
Hắn không kiên nhẫn xoa xoa tay, mắt trợn lên một bộ dạng đầu hàng nói :“Được rồi, được rồi. Chọn liền chọn, để cho ta ở giữa hai người các ngươi đưa ra một lựa chọn....” Hắn dừng lại một chút, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng nói :“Ta nghĩ...Ta sẽ chọn muội.”
“Thật không?” Nàng có chút kinh ngạc. Dù sao hôm nay hắn cũng nói cho nàng biết chuyện này chứng tỏ Giang Ngư rất để ý đến nữ nhân gọi Mộng Nhi kia, cũng không giống với đang chơi đùa, hắn thật sự nghiêm túc. Bình thường mới nhìn qua còn tưởng hắn rất lười, không để ý đến bất cứ điều gì, hắn không để tâm người khác nghĩ gì. Một khi hắn đã nghiêm túc liền chứng tỏ đó là chuyện cả đời, nàng có thể khẳng định chắc chắn nếu như bảo hắn bỏ qua nữ nhân gọi Mộng Nhi kia....chỉ sợ suốt đời này hắn cũng không thể yêu thương nữ nhân khác. Câu trả lời của hắn làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng cũng làm cho những oán giận ban đầu tiêu tan một chút.
“Tất nhi
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Truyện Tình Cảm
Tình trạng: Truyện Full
Tóm tắt truyện:
Liễu Kỳ Nhi rất là tự tin với bản than mình, nàng chẳng những có dung mạo kinh người mà suy nghĩ cũng là hạng nhất.
Quan trọng nhất là bản lĩnh chỉnh người của nàng vô cùng cao siêu, không ai có thể sánh bằng. Vì thế, nam nhân thấy nàng đều tránh như tránh rắn rết ngay cả thanh mai trúc mã cũng “ Vứt bỏ” nàng, hại nàng tiêu hao rất nhiều khí lực đi tìm kiếm phu quân khác.
Mà nam nhân trước mắt này dường như không tồi, lại còn là Đại bảo chủ đệ nhất phương bắc.
Mở đầu:
Đất đai của chúng ta vô cùng rộng lớn, địa phương thần bí không chỉ có một nơi.
Tại phương Bắc.
Có một đám yêu ma của thế giới khác trong lúc vô tình lưu lạc tại nhân gian, chúng nó đang tìm kiếm đường về nhà ở khắp nơi….. Mấy trăm năm qua, được trở về nhà luôn là giấc mộng duy nhất của bọn chúng, nhân giới không thích hợp với chúng, bọn chúng khát khao được về nhà, trở về không gian thuộc về chúng… Một gia đình chân chính.
Đọc truyện tình yêu nhiều tập
Hiện tại Liễu Kỳ Nhi đang vội vàng quay về nhà ở phương Nam.
Mùa xuân. Đây là mùa mà nàng cùng cha mẹ thân yêu và các muội muội đáng yêu đoàn viên mỗi năm một lần.
Nàng có ba huynh muội ruột thịt. Dựa theo lời mà lão sư phụ thông tuệ nói thì bốn người bọn họ đều là bốn vì tinh tú cùng nhau rớt xuống, vốn là phúc của thiên hạ, chỉ tiếc là cùng chung một mẹ, sợ là sẽ mang đến họa lớn cho thiên hạ. Vì thế bốn người phải tách bốn phương mới có thể giải trừ tai họa và đem lại phúc cho gia đình bọn họ.
Cho nên kể từ lúc sinh ra nàng liền theo sư phụ đến phương Bắc, chỉ có thể mỗi năm một lần về phương Nam đoàn tụ với cả nhà.
Song năm nay nàng đã mười bảy tuổi, nàng vô cùng chờ mong năm nàng bước sang tuổi mười tám. Bởi vì, đó là lúc cả nhà bọn họ thực sự được ở cùng nhau mãi mãi!
Nàng vui vẻ mà nhảy múa. Sư phụ từng nói : chín chín phát sinh biến cố, trải qua mười tám năm ánh sao mịt mờ, bọn họ sẽ không còn bài xích lẫn nhau, là có thể bình an đoàn tụ. Đó không phải là một chuyện vô cùng tốt đẹp sao? Nàng sao có thể không vui, không mong chờ chứ? Nàng vui sướng lớn tiếng reo hò!
Liễu Kỳ Nhi là mỹ nữ điều này không cần nghi ngờ, may mắn có được làn da trắng nõn, bóng loáng giống như bạch ngọc, đường cong mềm mại đầy đặn, lông mày như liễu, mắt như sóng nước, dưới chiếc mũi hoàn mỹ là đôi môi mềm mại phấn hồng tự nhiên. Vẻ đẹp của nàng không còn gì để bàn cãi.
Tất cả mọi người đều biết nàng : tĩnh như tiên tử, động như yêu tinh, hành động như ma quỷ, những từ này dùng để miêu tả Liễu Kỳ Nhi là hoàn toàn chính xác.
Ý muốn nói là khi nàng im lặng bất động thì khí chất như tiên tử khiến cho người ta mê muội, tôn sùng không dám mạo phạm. Nhưng khi nàng cử động lại giống như yêu tinh hoạt bát, lanh lợi làm cho người ta không đoán được rồi lại cảm thấy thân thiết, dần dần nhịn không được mà muốn gần gũi nàng, sủng ái nàng. Nếu như nói về hành vi của nàng thì chỉ có thể dùng từ ‘ma vương tái thế ’ mới đủ để hình dung. Nàng chỉnh người đến mức không sợ ngươi chết, đùa người đến ngay cả mạng đều có thể không cần, ngươi nói như vậy có thể không đáng sợ sao?
Dựa vào hai điểm trên mà nói nàng là mỹ nhân hoạt bát mà tất cả các nam nhân đều mơ ước nhưng hành vi ma quỷ của nàng lại hù dọa tất cả nam nhân trên khắp thiên hạ.
Có chết cũng không sợ, chỉ là bát to cũng có chỗ mẻ, 18 năm sau ta lại là một trang hảo hán. Đáng sợ nhất là tình trạng bi thảm : muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, sống dở chết dở. Mà Liễu Kỳ Nhi tinh nghịch, đùa dai rất kiêu ngạo vì có thể đễ dàng làm được điều này. Dĩ nhiên, nàng tự cho là tâm mình thiện lương giống như vẻ bề ngoài xinh đẹp, đánh chết cũng không thừa nhận mình cố ý.
Cho nên ở bên cạnh nàng có rất nhiều nam nhân bằng hữu xưng huynh gọi đệ, nhưng thật tâm muốn theo đuổi nàng chỉ có một nửa, không có biện pháp, không ai dám nha!
Nhưng mà, làm gì có cô nương nào lại không có mùa xuân, cô nương khi lớn lên đều phải lựa chọn phu quân để xuất giá nhằm đảm bảo hạnh phúc cả đời, đương nhiên Liễu Kỳ Nhi cũng không ngoại lệ.
Trong suy nghĩ của nàng vị phu quân tốt nhất cũng chính là thanh mai trúc mã có thể cùng nàng vui đùa và làm mọi việc “Giang Ngư”
Giang Ngư thân hình cao lớn, khỏe mạnh lại vô cùng khôi ngô, dựa vào diện mạo của hai người mà nói thì nhất định là một đôi trời sinh, dĩ nhiên dựa vào bề ngoài trời cho thì không thể phán đoán được họ có hợp hay không. Chủ yếu là khi hai người hành sự phối hợp với nhau rất ăn ý không thể chê được. Từ nhỏ chỉ cần Kỳ Nhi làm ra “chuyện tốt” thì Giang Ngư chắc chắn sẽ có phần, chỉ cần hai người liếc mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Ở trước mặt Giang Ngư nàng không có bí mật nào, Giang Ngư cũng không hề giấu diếm nàng chuyện gì, cho nên hiểu rõ Giang Ngư nhất chính là Kỳ Nhi, hiển nhiên hiểu rõ Kỳ Nhi nhất cũng không ai khác ngoài Giang Ngư.
Cũng khó trách nàng quả quyết vị hôn phu tương lai của mình nhất định là Giang Ngư.
Mà Giang Ngư cũng vậy, gặp qua rất nhiều nữ tử nhưng không ai có thể làm cho hắn động tâm. Kỳ Nhi thật ra là một người không tệ, người khác sợ nàng nhưng hắn vĩnh viễn không. Hơn mười năm sống chung không phải là giả, có thể cùng nàng hợp ý như vậy tất nhiên là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, đó mới là điểm quan trọng. Đương nhiên rồi, dù sao cả hai cũng không thể tránh được chuyện sinh con, thay vì nghe theo cha mẹ sắp đặt gả cho người không quen thì hai người cứ cùng chung sống cho xong, cho nên khi Kỳ Nhi mười lăm tuổi hai người đã tự mình ước định, ta lấy nàng, nàng gả cho ta. Dường như mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc tốt đẹp.
Thế nhưng----cổ nhân nói không sai : trời không chiều lòng người.
Câu này quả thật rất đúng!
Ít nhất hiện tại Liễu Kỳ Nhi cùng Giang Ngư đều gật đầu đồng ý. Chẳng qua là cách biểu lộ của hai người hoàn toàn khác nhau. Trong mắt Giang Ngư tràn đầy hạnh phúc nhưng vẻ mặt lại mang theo ý xin lỗi nhìn Liễu Kỳ Nhi, còn Liễu Kỳ Nhi giống như không thể tin được mà lấy ánh mắt oán phụ trừng hắn.
Buổi sáng, trong một quán trà ở một góc thành Tô Châu, hiện tại mới là lúc quán bắt đầu buôn bán, nên chưa đông khách. Tiểu nhị vừa lau chùi bàn ghế, vừa tò mò quan sát hai nam nhân đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nam nhân cao lớn rất anh tuấn còn nam nhân nhỏ bé kia cũng khôi ngô không kém, đều là những mỹ nam tử hiếm gặp. Chỉ có điều hành vi của hai người đó rất kỳ lạ, từ khi vào quán đến lúc ngồi xuống chỉ thấy nam nhân cao lớn cùng vị kia nói một câu, sau đó liền không nói gì nữa chỉ ngồi trừng nhau cho đến bây giờ, không có hành động gì hết, thật là kỳ quái. Nếu không phải chính mắt hắn thấy hai người họ vừa nãy còn nói chuyện vui vẻ bước vào quán thì hắn nhất định sẽ nghĩ bọn họ là kẻ thù, nhưng hiện tại xem ra có thể là trở mặt thành thù. Chén trà trên bàn của bọn họ chắc là cũng đã nguội đi? Tiểu nhị lau bàn xong có lòng tốt đổi cho họ một bình trà nóng khác, lén nhìn qua hai người nhưng bọn họ giống như không thấy hắn, xem ra trong mắt của hai người chỉ có đối phương thôi. Hắn nhún vai biết điều tiếp tục làm công việc của mình nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.
Cuối cùng, sau một lúc lâu đến nỗi bình trà mới đổi cũng dần nguội lạnh, vị nam tử nhỏ bé kia mới nói chuyện.
“Giang Ngư, huynh nói nghiêm túc sao?” Kỳ Nhi nặng nề thở dài một tiếng, cúi đầu, giọng nói có chút mất mát hỏi.
Giang Ngư khó hiểu nhìn Liễu Kỳ Nhi đang giả trang nam nhân, hình như nàng không vui. Không thể nào? Chuyện này đối với nàng lại nghiêm trọng như vậy sao? Tuy rằng cảm thấy Kỳ Nhi phản ứng hơi quá nhưng hắn vẫn rất cẩn thận trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta rất ngiêm túc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy ta chỉ biết nàng sẽ là nữ nhân duy nhất mà ta yêu thương suốt kiếp này. Tuy là hiện tại nàng chưa có yêu thương ta nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ yêu ta mà ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Kỳ Nhi, ta nói cho muội biết là bởi vì muội là bằng hữu tốt nhất của ta, ta không muốn giấu muội bất cứ chuyện gì, muội có hiểu không?”
“ Hiểu rõ. Tóm lại một câu, huynh không cần ta....Huynh có niềm vui mới sẽ không còn thương ta nữa. Đúng không?” Giọng nói của nàng nghẹn ngào, giống như đang khóc, đầu càng cúi thấp khiến cho người ta nhìn thấy rất không đành lòng.
“Kỳ Nhi, đừng giả bộ nữa được không? Huynh tìm được hạnh phúc muội phải mừng cho huynh mới đúng chứ không phải một vẻ mặt sống dở chết dở như vậy. Trời ạ, Kỳ Nhi, muội giả vờ không giống chút nào cả.” Giang Ngư suýt bật cười. Nàng vui vẻ đến thế sao?
“ Không thể nào?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có một giọt nước mắt nào cũng không có vẻ gì là thương tâm cả chỉ bĩu môi không vui nói : “Huynh vi phạm lời thề của chúng ta, yêu thương nữ nhân khác, chuyện thương tâm như vậy lại xảy ra trên người một nữ tử xinh đẹp, đáng thương là ta, chẳng lẽ ta không nên khổ sở, đau lòng sao? Huynh nói đi!” Nàng vì chính nghĩa mà trách mắng hắn.
“Muội đau lòng, khổ sở sao?” Hắn tự mình rót một chén trà, chậm rãi uống, hứng thú nhìn nàng.
“Tất nhiên rồi” Kỳ Nhi trả lời quả quyết. Cũng tự mình rót một chén trà, hít một chút hương trà thơm mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Vậy muội có thể nói cho ta biết một chút điều gì khiến muội đau lòng, khổ sở?” Hắn một bộ dáng không để ý nhẹ nhướn mày.
“Ta bị huynh vứt bỏ, huynh còn hỏi ta vì cái gì mà đau lòng, khổ sở. Giang Ngư, huynh có còn lương tâm không vậy?” Nàng liếc mắt trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục nhấp một ngụm trà lạnh.
“Kỳ Nhi, trước mặt người thật thà không nói lời giả dối, suy nghĩ của ta muội còn không biết sao?” Hắn buồn cười nói.
“Hừ!” Nàng trợn mắt xoay đầu.
Hắn tiếp tục nói :“Muội là đang luyến tiếc một nam nhân‘hữu dụng’ như ta phải không? Ta vừa khôn ngoan lại xuất sắc, mọi lúc mọi nơi đều hiểu muội muốn gì, chủ yếu nhất vẫn là giúp muội thu dọn một đống hỗn loạn. Một nam nhân ‘hữu dụng’ như vậy là rất khó tìm phải không?”
“Đại giun đũa tự kỷ” Nàng không thèm để ý đến hắn.
“Kỳ Nhi của ta à....” Hắn duỗi tay qua, xoay đầu nàng lại đối mặt với hắn trong mắt tràn đầy ý cười nói :“Cho dù như thế nào đi nữa, muội vẫn mãi là bằng hữu quan trọng nhất của ta suốt kiếp này. Tình cảm của chúng ta so với người thân còn thân thiết hơn có phải không. Ta không muốn chỉ vì sự xuất hiện của Mộng Nhi lại khiến cho tình cảm nhiều năm qua của chúng ta bị xóa bỏ hết.... ”
“Thật sao?” Nói thật, cuộc nói chuyện hôm nay làm cho nàng rất cảm động nhưng cho dù cảm động cuối cùng cũng không phá tan được những nghi ngờ trong lòng. Nàng biết hắn đang an ủi nàng.
“Đương nhiên là thật” Ngữ khí của hắn không cho phép nàng nhi ngờ.
“Vậy thì, nếu cho huynh chọn giữa ta và nàng, huynh sẽ chọn ai?” Nàng dò hỏi, ánh mắt lướt qua một tia gian tà.
“Kỳ Nhi, sao có thể so sánh như vậy được, tình cảm giữa ta và muội cùng với tình cảm ta dành cho nàng ấy hoàn toàn không giống nhau, muội bảo ta chọn như thế nào đây?” Hắn nhịn không được kêu to.
“Ta cùng nàng không phải đều là nữ nhân sao? Sao không thể so sánh chứ?”
“Muội hiểu rõ mà.” Hắn liếc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng lướt qua một tia gian tà, bất đắc dĩ thở dài :“Muội lại có ý định gây khó khăn cho ta.”
“Cho dù là như vậy, nhưng huynh bội ước trước nên muội có quyền được biết.” Nàng đúng tình hợp lý nói.
Hắn không kiên nhẫn xoa xoa tay, mắt trợn lên một bộ dạng đầu hàng nói :“Được rồi, được rồi. Chọn liền chọn, để cho ta ở giữa hai người các ngươi đưa ra một lựa chọn....” Hắn dừng lại một chút, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng nói :“Ta nghĩ...Ta sẽ chọn muội.”
“Thật không?” Nàng có chút kinh ngạc. Dù sao hôm nay hắn cũng nói cho nàng biết chuyện này chứng tỏ Giang Ngư rất để ý đến nữ nhân gọi Mộng Nhi kia, cũng không giống với đang chơi đùa, hắn thật sự nghiêm túc. Bình thường mới nhìn qua còn tưởng hắn rất lười, không để ý đến bất cứ điều gì, hắn không để tâm người khác nghĩ gì. Một khi hắn đã nghiêm túc liền chứng tỏ đó là chuyện cả đời, nàng có thể khẳng định chắc chắn nếu như bảo hắn bỏ qua nữ nhân gọi Mộng Nhi kia....chỉ sợ suốt đời này hắn cũng không thể yêu thương nữ nhân khác. Câu trả lời của hắn làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng cũng làm cho những oán giận ban đầu tiêu tan một chút.
“Tất nhi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
59/2807