watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Lượt xem :
nói mau đi?”

“Chỉ cần bôi linh dược do ta tinh luyện....” Thấy vẻ mặt hoài nghi của hắn, nàng không khỏi híp mắt lại. “Như thế nào? Ngươi không tin sao?”

“Đương nhiên—” Nhận được ánh mắt giết người của nàng, hắn mấp máy môi. “Đúng...Tin tưởng.” Hắn có chút khổ sở trả lời.

“Ừm, xem như ngươi thông minh. Xem vết thương trên lưng ngươi cũng có một phần lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm trị khỏi cho nó. Được rồi, ngươi xoay người lại, bổn tiểu thư bôi thuốc giúp ngươi.”

Hắn nghe lời xoay người lại, trong lòng tràn ngập tức giận cùng đau thương mà không dám nói ra, một phần lỗi ư? Vốn đều là lỗi của nàng, nói được thật là dễ nghe! Nhớ lại ngày bi thương kia, nàng rõ ràng nói là giữa trưa sẽ đến thả hắn nhưng cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn suýt chút nữa là không qua được thử thách khó khăn đó mà bỏ mạng rồi.

Cũng may, lúc hắn sắp không chịu nổi định nói lời vĩnh biệt với thế gian tươi đẹp này thì nàng cũng kịp thời chạy đến, vừa vặn giúp hắn nhổ đao ra, cũng rất có lương tâm mà nói lời xin lỗi với hắn. Nhưng lúc hắn nghe xong lý do của nàng suýt chút nữa là hộc máu mà chết, lý do chính là—nàng dậy muộn! Rất rõ ràng nha! Trong lúc hắn sắp bị mặt trời nướng chín thì nàng đang ở trong chăn thoải mái ngủ nướng! Mà còn ngủ đến tận 12 canh giờ nữa chứ? Nàng là heo đầu thai sao? (đã vô trại vì cười quá nhiều)

Quên đi, hắn lắc đầu, cái đó cũng chưa tính là gì, khiến cho hắn giận nhất là khi hắn sức cùng lực kiệt, không còn hơi sức để trở về phòng, xin nàng cho hắn ở lại Ngọc Trúc Hiên một đêm nàng vẫn cây ngay không sợ chết đứng mắng ầm lên, còn nói hắn cố ý phá hỏng thanh danh của nàng mới ghê chứ! Cái này từ đâu ra vậy? Nếu như là trước kia còn chưa biết đến bản tính đáng sợ của nàng cùng nàng sống chung dưới một mái hiên, hắn còn có thể không cẩn thận, không cố ý mà phá hỏng danh tiết của nàng, nhưng hôm nay có đánh chết hắn cũng không làm! Còn nữa, hắn cũng chưa quên lúc ở Quan Nguyệt Hồ nàng còn hào phóng để cho hắn ôm lên đình, hiện tại chỉ xin ở lại một đêm thì sẽ chết sao? Vì thế nàng rất không có lương tâm để mặc hắn một đêm ngủ ở bên ngoài hứng gió lạnh—trong bụng hắn không biết đã mắng đến mấy ngàn, mấy vạn lần nhưng hắn cũng không dám nói ra miệng, có câu nói rất hay ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, đạo lý này hắn vẫn còn hiểu được.

Kỳ Nhi đổ thuốc bột ra thật cẩn thận thoa lên vết thương dọc từ gáy xuống tới thắt lưng chợt nàng dừng lại, xem ra vết thương kéo dài tới tận mông, chân cũng có, nàng rất tự nhiên nói: “A Vân, cởi quần ra.”

“Cái gì?” Nhất thời hắn không hiểu được ý của nàng.

“Ngươi không cởi quần sao ta có thể giúp ngươi bôi thuốc chứ?” Vết thương kéo dài từ lưng xuống còn có thể nhìn thấy phần mông cùng chân cũng không thoát khỏi thảm cảnh bị mặt trời thiêu đốt, muốn thoa thuốc dĩ nhiên cũng phải bôi toàn bộ chứ, không lẽ chỉ bôi phần trên cứ mặc kệ phía dưới cho nó loét ra hay sao? Nàng rất tự nhiên nghĩ. Thấy hắn chậm chạp không cởi nàng mất kiên nhẫn nói: “Nhanh cởi quần ra đi, thời gian của ta có hạn đấy.” Nàng cũng không có quên là phải đi tìm Mạc đại ca, ngoài ý muốn gặp phải Mạc Tương Vân, vừa nói vừa đưa tay kéo trung y của hắn muốn nhanh giúp hắn cởi.

Mạc Tương Vân quả nhiên là bị dọa, vội nắm chặt trung y của mình nhảy lên. “Ngươi—ngươi không nên động thủ, ngươi” thật sự—hắn không nói được thành lời, nàng muốn một đại nam nhân như hắn ở trước mặt nàng cởi quần sao? Đây là dạng nữ nhân gì vậy chứ? Thật sự là quá táo bạo rồi! Hắn thề có chết cũng phải giữ lại quần của mình—

“Ngươi sao lại lề mề như vậy, cởi quần một chút cũng không có chết đâu.” Nàng lại động thủ giúp hắn, Mạc Tương Vân liều chết chống cự, ngay lập tức hai người liền ở thế giằng co, ngay lúc Kỳ Nhi sắp thực hiện được kế hoạch thì có một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.

“Hai ngươi đang làm gì vậy!”

Mạc Tương Vân cùng Kỳ Nhi đều ngẩn người, cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tịch Thiên mặt mày xanh mét đứng ở hành lang, trong mắt lửa cháy hừng hực nhìn chằm chằm vào hành động vô cùng mờ ám của bọn họ.

Kỳ Nhi thấy hắn lập tức buông tha Mạc Tương Vân, vui vẻ kêu lên: “Mạc đại ca, ta đang muốn tìm huynh đây.” Nàng trực tiếp nhào vào lòng hắn, không hề phát hiện thấy hắn đang tức giận, dứt khoát ôm tay hắn.

Nhưng là Mạc Tương Vân lại không có lá gan to như nàng, thấy được vẻ mặt giận dữ của Mạc Tịch Thiên, hắn đã sớm bị dọa sợ hết hồn vía rồi, chưa từng thấy qua đại ca nổi giận, lúc này mới được tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn là đại hỏa hoạn đó! Hắn bất an kêu một tiếng: “Đại ca.” Hắn thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì đây.

Sau khi trở về từ Tượng viện Mạc Tịch Thiên buồn bực liền nhốt mình trong phòng, đến khi thấy được sắc trời đã tối sợ Kỳ Nhi vẫn còn ở lại Tượng viện quấn quýt cùng Nhan Chân Khanh liền không cam lòng lập tức muốn đi bắt nàng về cho dù nàng có muốn hay không, dù sao hắn cũng không cho phép nàng cùng tên Nhan Chân Khanh kia ở cùng một chỗ. Ai ngờ vừa bước ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Kỳ Nhi ở trong vườn liền mừng thầm trong lòng, đợi đến lúc hắn tới gần thì trông thấy nàng cùng Mạc Tương Vân quần áo xộc xệch đang ôm nhau, hai người lôi kéo nhau rất thân mật khiến cho lý trí của hắn gần như biến mất hoàn toàn, hắn dùng một tia lý trí còn sót lại ngăn mình bạo phát lửa giận, thâm trầm lên tiếng cắt ngang ‘chuyện tốt’ của bọn họ.

Kỳ Nhi nhào vào trong lòng hắn cảm thấy thân mình hắn nóng rực cùng cứng nhắc, đẩy hắn ra nhìn kỹ khuôn mặt cứng đờ của hắn, khó hiểu hỏi: “Mạc đại ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Kiễng mũi chân, tay sờ sờ lên trán hắn, cũng không có gì khác thường nha.

Hắn rất nhanh nắm tay nàng kéo xuống, hiện tại hắn không có tâm tình vui đùa cùng nàng, hắn chỉ muốn nghe lời giải thích của nàng!

“Mới vừa rồi hai người đang làm cái gì vậy?” Vẻ mặt hắn phức tạp cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi, ánh mắt càng thêm sắc bén liếc Mạc Tương Vân một cái, dọa hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nín thở chờ nàng trả lời, cảm thấy tim như bị xiết chặt, nhưng nếu nàng trả lời là—bảo hắn sao có thể chịu được.....(tội nghiệp huynh quá >)

“Ta đang giúp A Vân bôi thuốc nha.” Nàng nhìn tay bị kéo xuống, trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui, hắn không muốn nàng gần gũi hắn sao? Theo trực giác nàng buông tay hắn ra, lui lại từng bước, nụ cười cũng không còn rạng rỡ nữa.

“Bôi thuốc?” Hắn nheo mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Vân.

Mạc Tương Vân liên tục gật đầu, vội vàng đem vết thương trên lưng cho hắn xem, mới phát hiện lửa giận trong mắt Mạc Tịch Thiên dần biến mất.

Chuông báo động trong lòng Mạc Tương Vân ngay lập tức vang lên. Thì ra lời đồn trong bảo hoàn toàn là sự thật! Đại ca thật sự coi trọng Kỳ Nhi.....Tiểu ác ma đáng sợ này! Không còn gì để nghi ngờ, hắn cũng chưa từng gặp qua đại ca tức giận như thế, quá thất lễ—đại ca quanh năm giống như một khối băng cuối cùng cũng thông suốt. Nhưng tại sao đối tượng lại là Kỳ Nhi chứ? Có một đại tẩu ác ma như nàng, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thê thảm nha! Mới quen biết không bao lâu, hắn đã bị nàng chỉnh cho thảm thương như vậy, một khi nàng lên làm đại tẩu của mình, không bị nàng lột da mới lạ đó, nếu thật sự nàng tiến vào Mạc gia hắn còn có thể sống sót sao? Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà rùng mình. Nhìn lại dáng vẻ của đại ca....Rõ ràng đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể thoát ra được, như thế nào cũng không cứu được hắn.........(haha...đừng có động vào nàng ấy là được)

Mạc Tịch Thiên nhìn vết thương trên lưng hắn, nhẹ nhíu mày lại nhìn qua bình thuốc trong tay Kỳ Nhi, nhất thời liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa nhưng lông mày cũng chưa hoàn toàn buông lỏng, nói: “Vậy cũng đâu cần phải lôi lôi kéo kéo chứ, còn ra thể thống gì nữa!”

“Đó là Kỳ Nhi nàng—” lời còn chưa dứt, Mạc Tương Vân đã kịp lúc che miệng lại, hoàn hảo! Nếu nói cho đại ca biết Kỳ Nhi muốn cởi quần của hắn, khi đó cho dù hắn là người bị hại cố sức chống cự cũng sợ rằng cuộc sống sau này cũng không yên bình.

Nhưng rõ ràng là hắn đã vui mừng quá sớm, hắn không ngờ rằng Kỳ Nhi đứng ở một bên tiếp lời hắn: “Là ta muốn hắn cởi quần nhưng hắn không chịu, nhưng nếu không cởi quần thì sao có thể bôi thuốc chứ? Ta còn suýt nữa động thủ cởi giúp hắn.”

Mạc Tương Vân kêu thảm thiết, Kỳ Nhi là đồ ngốc sao?

“Cái gì? Nàng muốn cởi giúp nó?” Mạc Tịch Thiên nghe xong giống như bị chọc tức, nắm chặt bả vai của nàng, híp mắt đầy nguy hiểm hỏi lại nàng.

“Đúng vậy a......Ta nếu muốn bôi thuốc giúp hắn thì đương nhiên phải.....” Tim nàng suýt chút nữa ngừng đập, lực đạo của hắn ở trên vai khiến cho nàng cảm nhận được rõ ràng hắn đang tức giận, nàng chưa từng thấy hắn đáng sợ như thế. Nàng không biết mình đã làm gì sai khiến cho hắn tức giận đến thế?

“Câm miệng!” Hắn rống lên cắt ngang lời nàng! Không nói hai lời liền khiêng nàng lên không để ý đến sự phản kháng của nàng, nhanh chóng hướng về bên ngoài, lúc gần ra không quên bỏ lại một câu làm cho Mạc Tương Vân liên tiếp kêu oan.

“Thương thế của đệ tuy lớn nhưng có thể đi gọi người khác bôi thuốc cho, nếu lại để cho ta thấy đệ còn kêu Kỳ Nhi giúp đệ thoa thuốc—” hắn dừng lại một chút. “Hậu quả tự mình gánh chịu!”

Trời ạ! Nói cái gì vậy? Tự mình gánh chịu? Hắn là trêu ai chọc ai vậy, đúng là tai bay vạ gió mà! Mẹ kiếp, hắn nhịn không được mắng lời thô tục! Cho đến hôm nay hắn mới biết được đại ca ruột của hắn là người ‘trọng sắc khinh đệ’ mà! Thật là uổng công hắn bình thường vẫn kính trọng, ngưỡng mộ! Hắn không khỏi cảm thán.


Mạc Tịch Thiên khiêng Kỳ Nhi đá văng cửa thư phòng, sau đó liền dùng gót chân đóng cửa lại, “Rầm!” một tiếng, cánh cửa chấn động một cái giống như là muốn bỏ mình.

Hành động này chứng tỏ hiện tại hắn đang vô cùng tức giận không có chỗ phát tiết! Đến trước ghế thái sư trong thư phòng, hắn thô bạo đem nàng ném lên trên ghế, không quan tâm đến thanh âm ai oán của nàng, hai mắt sáng như bó đuốc trừng nàng!

“Ai nha! Đau chết ta, ngươi dùng lực lớn như vậy để làm gì? Ta cùng ngươi kết thù nha!” Nàng lập tức đứng lên xoa cái mông phát đau, tức giận rống to! Vô duyên vô cớ đối với nàng tức giận, lại vô duyên vô cớ đem nàng đến đây, còn dùng sức ném nàng lên ghế, hắn hôm nay không chỉ kỳ quái mà còn dã man không thể nói lý!

“Ngươi chính là không biết liêm sỉ, còn muốn cởi quần nam nhân—ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi là cái dạng nữ nhân gì nữa!” Hắn khó nén căm giận gầm nhẹ.

“Ta.........Ta không biết liêm sỉ, ngươi nói ta không biết liêm sỉ?” Nàng vô cùng tức giận, lòng cũng rất đau, hắn sao có thể nói nàng như thế? “Ta chẳng qua là muốn giúp A Vân bôi thuốc, ngươi cứ ác ý hạ thấp ta như vậy—ta đã làm sai điều gì chứ?” Nàng cố nén nước mắt đang từ hốc mắt muốn chảy ra, nghẹn ngào hỏi.

“Ngươi còn không nhận sai sao? Ngươi là một cô nương lại không biết xấu hổ muốn giúp nam nhân cởi quần là không đúng!” Mắt nàng chợt đỏ lên làm rối loạn tâm hắn, hắn nắm chặt tay, cố nén xuống cảm giác thương tiếc đối với nàng, nàng có biết hành vi tùy tiện, coi thường lễ giáo như vậy của nàng có bao nhiêu sai trái, người không hiểu chuyện sẽ đánh giá nàng ra sao chứ? Nàng phải học được cách kiềm chế lại những hành vi kích động của bản thân, hơn nữa bây giờ nàng lại bày ra dáng vẻ không nhận sai càng khiến cho hắn thêm tức giận.

Thấy được trong mắt hắn lóe lên tia xem thường, nàng liền quật cường thu lại nước mắt. Kiêu ngạo cùng tức giận đồng thời nổi lên, cười lạnh nói: “Ngươi quản ta không biết liêm sỉ ư, ta thích cởi quần ai liền cởi, ngươi dựa vào đâu mà quản ta. Tránh ra!” Nàng phất tay ý muốn rời đi nhưng thấy hắn vẫn như cũ đứng trước mặt, nàng liền dùng sức đẩy hắn ra.

“Ngươi cũng không có quyền gì mà giữ ta lại đây! Bổn cô nương muốn đi thì không ai có thể cản được!” Nàng quay đầu dùng sức giậm chân muốn rời đi.

“Không cho phép rời đi!” Hắn rống to ra lệnh cho nàng.

Nàng nghe thấy bước chân hơi dừng một chút, hừ lạnh một cái, vẫn tiếp tục vươn tay mở cửa phòng, không để ý đến mệnh lệnh của hắn.

“Ta nói, không cho phép ngươi rời đi!” Thấy nàng không để ý tới mình, hắn nhanh chóng bước đến phía sau nàng, giữ chặt bả vai của nàng muốn nàng xoay người lại.

Nàng hơi nghiêng vai tránh đi bàn tay to của hắn, hắn ngẩn người, nàng đã bước ra khỏi phòng, hắn lập tức dùng một tay khác ôm lấy eo của nàng, nàng ngay lúc tay hắn gần chạm vào, thân thể liền nhẹ xoay một cái về bên phải không dấu vết tr
<<1 ... 1314151617 ... 26>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1426/4174