Tiểu thuyết - Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh
Lượt xem : |
àng vòng qua thân hắn, một tay đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn kia còn tay kia thúc ngựa chạy về Hồn Thiên Bảo.
Sáu người kia thấy thế đều cảm thấy kỳ lạ liền nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều chung một nghi vấn.
Tiểu nam hài kia là ai? Sao có thể làm cho bảo chủ luôn luôn lạnh lùng, băng lãnh lại lộ ra vẻ mặt thương tiếc chứ?
Hồn Thiên Bảo.
Hồn Thiên Bảo rộng lớn, tráng lệ được xây dựng ở Cương Huyện tại phương Bắc, phía sau dựa vào đỉnh Tuyết Vân cao vút giống như mãnh hổ chiếm lấy toàn bộ đỉnh núi xanh biếc. Trước cửa đứng sừng sững hai bên không phải là sư tử, mãnh hổ hay kỳ lân mà là hai khối Thạch hình tròn nặng ngàn cân được đặt ngay ngắn trên cái bệ hình vòng cung hiện lên màu xám tối tăm, giống như có một vầng sáng màu xanh vàng vây quanh khối Thạch lọ vẻ trang nghiêm nhưng cũng rất thần bí. Cửa chính đồ sộ là ba phiến gỗ vừa dày vừa nặng được sơn đỏ khảm đồng, đủ chỗ cho hai cỗ kiệu song song ra vào, bức tường vây bên cạnh khi ngẩng đầu nhìn lại giống như cả tòa thành vây quanh bầu trời, tráng lệ không nói nên lời.
Trong Bảo chia thành ba tòa nhà năm hiên, lầu tiếp khách, phòng thiết yến cả một gian, hai gian làm phòng nghỉ cho khách, ở chính giữa là một vườn hoa vô cùng xinh đẹp, ba gian khác là phòng nghị sự, phòng nghỉ của Bảo chủ cùng thư phòng, mà năm hiên là chỗ ở của các Đường chủ phân tán khắp nơi trong Bảo tạo thành một cái sân nhỏ.
Lúc này Mạc Tịch Thiên ôm Kỳ Nhi tiến thẳng đến chỗ ở của Tiêu Ngọc Mai – Ngọc Trúc Hiên.
Khi Tiêu Hồng Mai nhìn thấy Kỳ Nhi thì hết sức kinh ngạc! Cũng không phải như những người bình thường khác nghi ngờ thân phận của nàng, mà là....nha đầu lười này sao có thể xuất hiện ở đây? Lại còn cùng Mạc Tịch Thiên ở chung một chỗ...
Tất nhiên, đối với sự khác thường của Mạc Tịch Thiên hắn cũng cảm thấy rất thú vị, luôn luôn chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng, danh xưng lãnh khốc vô tình nhưng lại sẽ không tự chủ lộ ra vẻ mặt yêu thương đối với Kỳ Nhi?
Mà hắn có thể xác nhận thậm chí là khẳng định, bản thân Mạc Tịch Thiên cũng tuyệt đối không biết, tình hình này thật sự là rất thú vị.
Đặc biệt là lúc Kỳ Nhi vừa nhìn thấy hắn thì vẻ mặt "xong rồi" vừa lóe lên rồi biến mất sau đó liền đối với hắn nhiều lần phát ra ám hiệu. Hắn suýt chút nữa thì bật cười, không biết nha đầu kia lại đang diễn trò gì mới đây nhưng lại trêu chọc Mạc Tịch Thiên, đúng là không biết sống chết mà. Hắn lắc đầu thở dài.
“Sao vậy? Nam hài này có vấn đề gì sao?” Thấy Tiêu Hồng Mai lắc đầu, Mạc Tịch Thiên không nhịn được nhíu mày, trong mắt vô ý lộ ra quan tâm, lo lắng.
Tiêu Hồng Mai nhịn cười, nghiêm túc nói :“Thứ nhất, hắn không phải nam hài.”
“Hắn không phải nam hài? Vậy...Vậy hắn...” Là nữ? Hắn còn đang kinh ngạc ở tận sâu trong đáy lòng có một tia vui sướng không hiểu được lướt qua.
“Đúng, nàng tuyệt đối là một cô gái hàng thật giá thật.”
Suy đoán của hắn là đúng, cùng lúc hắn cũng thưởng thức vẻ mặt vui mừng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của Mạc Tịch Thiên.
Ồ!Trời ạ, hắn dám đánh cược, lần này Kỳ Nhi chắc chắn là thảm rồi, tòa băng sơn trăm năm bất động dường như vì nàng mà tan chảy, mà tòa băng sơn này cũng không phải dễ chọc nha.
Hắn hoàn toàn là một bộ dạng xem kịch vui!
Hắn xoay người lại, đón nhận ánh mắt giết người của Kỳ Nhi nhưng lại giả vờ như không thấy,vội vàng nói tiếp.
“Thứ hai, thể chất của nàng đặc biệt khác hẳn so với người thường, phương pháp trị bệnh bình thường với nàng không có hiệu quả...”
Hắn một câu hai ý nói, lại nhận được ánh mắt coi thường của Kỳ Nhi. Hắn đáp trả lại bằng một nụ cười quái dị làm cho nàng thầm kêu một tiếng không ổn.
Do Tiêu Hồng Mai quay lưng lại nhìn về phía Mạc Tịch Thiên cũng vừa vặn chắn cho Kỳ Nhi cho nên Mạc Tịch Thiên vẫn không thấy được hai người bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau.
Tiêu Hồng Mai lại nói tiếp :“May mắn là ta đã từng nghe một vị bằng hữu của sư phụ nói qua phương pháp trị bệnh này––chính là.....Ai nha...” Hắn lại lắc lắc đầu thở dài.
“Chính là như thế nào?”
“Chứng bệnh này gọi là dương khí suy nhược, chỉ cần...cái này.... ” Hắn bỗng nhiên chần chừ không nói nữa.
“Chỉ cần như thế nào?” Nói mau, hắn không kiên nhẫn hỏi, từ khi nào Tiêu Hồng Mai lại trở nên dài dòng như thế.
“Sự thật là muốn trị bệnh này cũng không khó, chỉ cần giúp nàng thông khi bằng cách dùng môi kề môi thổi khí vào cho nàng, sau đó tĩnh dưỡng hai, ba ngày là được.Ta nghĩ tự mình chữa trị cho nàng nhưng là nam nữ thụ thụ bất thân chỉ sợ...”
“Không được!” Mạc Tịch Thiên trừng mắt nhìn hắn kiên quyết phản đối! Trong mắt hiện lên ý cảnh cáo ‘ngươi dám làm như vậy sẽ chết rất khó coi.’
“Tất nhiên là không được rồi, nếu ta làm như thế, Trình Trúc sẽ đánh chết ta mất, tuy rằng là cứu một mạng người nhưng ta cũng không dám mạo hiểm đâu.” Hắn bày ra vẻ mặt tiểu sinh sợ sệt, Trình Trúc là vị hôn thê của hắn nhưng là một người rất hay ghen, chuyện này mọi người đều biết.
Hắn lại nói tiếp :“Nhưng mà...nếu trong vòng ba canh giờ không cứu nàng thì chỉ sợ chúng ta phải bỏ tiền chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đấy....”
“Ngươi nói trong vòng ba canh giờ không cứu nàng, nàng sẽ chết sao?” Mạc Tịch Thiên căng thẳng toàn thân cứng đờ.
“Đúng vậy!” Hắn rất thẳng thắn trả lời, trong lòng lại cười mãi không dứt.
“Chẳng lẽ không còn phương phác khác sao?”
“Không có.” Hắn vô cùng chắc chắn trả lời.
Mạc Tịch Thiên nhíu mày, trầm tư một lúc muốn nói lại thôi. Một lúc sau, cuối cùng cũng quyết định xong mở miệng nói :“Hồng Mai, ngươi ra ngoài trước đi.”
“Bảo chủ, ngươi muốn nói...” Tiêu Hồng Mai giả vờ như không hiểu ý hắn, do dự hỏi lại.
“Ta nói ngươi có thể đi ra ngoài rồi.” Hắn không kiên nhẫn nói.
“Bảo chủ, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có liên quan đến....” Hắn giả vờ ngăn cản nhưng trong lòng lại cười đến sắp vỡ bụng rồi.
“Ta biết rõ mình đang làm cái gì.”
“Vậy là được rồi, kia...Hồng Mai xin cáo lui.” Lúc này, hắn cũng không dám nhìn về phía Kỳ Nhi, rất nhanh đã lui tới cạnh cửa còn có lòng tốt đóng chặt cửa lại. Sau đó lấy tốc độ giống như ma đuổi chạy ra ngoài, trốn ở trong một khóm hoa bật cười ha hả. Hắn nếu còn tiếp tục nhịn cười thì sẽ bị nội thương mất.
Trời còn thương hắn! Cuối cùng hắn cũng có được cơ hội để chỉnh Kỳ Nhi. Ông trời đúng là vẫn còn có mắt, hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Từ nhỏ hắn vẫn hay cùng sư phụ đến chỗ Vân Hà sư thái thăm hỏi, Vân Hà sư thái cũng không thích gặp người lạ cho nên hắn cũng chưa từng gặp qua sư thái nhưng lại rất nhiều lần được đồ đệ của sư thái “chiếu cố”.
Mỗi lần đều bị Kỳ Nhi gắt gao chèn ép, chỉ vì hắn lớn hơn nàng vài tuổi cho nên khi người bị hại là hắn chạy đi tố cáo vì bị khi dễ thì lại bị sư phụ trách mắng. Mà tiểu ác ma kia bày ra một vẻ mặt đáng thương, nói do nàng không cẩn thận thôi.
Trời biết, nào có nhiều lần không cẩn thận như vậy chứ? Hai, ba lần không nói làm gì nhưng là mười lần, hai mươi lần thì là gì đây?
Nhớ lại chuyện trước kia, hắn không nhịn được căm hận hừ một tiếng, sau đó lại nở nụ cười quái dị, mang theo vui sướng đã trả được thù...
Lần này không phải là hắn cố ý trả thù, mà chính là nàng tự tìm đến, hơn nữa Mạc Tịch Thiên cũng không có kén chọn, là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái. Đúng vậy, nói đến thật sự là rất có lợi cho nàng. Chỉ có điều, Mạc Tịch Thiên cũng rất là đáng thương, không biết sẽ phải chịu loại “chiếu cố” gì đây.
Bỗng nhiên, Tiêu Hồng Mai rùng mình một cái, nghĩ đến thủ đoạn của Kỳ Nhi...
Không được, hắn vẫn nên tránh xa một chút, nếu không hắn sẽ chết rất bi thảm, rất khó coi. Trong lòng vừa nghĩ liền nhanh chóng thực hiện, cái gì hắn cũng không mang theo, lập tức kêu hộ vệ chuyển lời cho bảo chủ rồi chạy trốn.
Trong lúc Tiêu Hồng Mai vội vàng trốn chạy thì hiện tại ở bên trong phòng Mạc Tịch Thiên đang nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường do dự không dám hành động.
Kỳ Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng lại đang mắng chửi Tiêu Hồng Mai, đây là cái mưu kế quái quỷ gì vậy? Rõ ràng là muốn chỉnh nàng mà, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, hơn nữa sẽ làm cho hắn chết rất khó coi.
Bỗng nhiên, hơi thở của Mạc Tịch Thiên lại truyền đến rất gần. Trời ạ, hắn thực sự muốn làm theo lời tên khốn Tiêu Hồng Mai kia, phải làm sao bây giờ? Nàng tạm thời không nghĩ được gì, lại nhớ tới dáng vẻ cùng với đôi mắt đen sâu thẩm như bảo thạch của hắn, tim nàng không khống chế được đập càng nhanh....
Mạc Tịch Thiên chậm rãi bước tới gần nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng càng khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
Trời ơi! Nàng ......Cánh môi phấn hồng xinh đẹp của nàng như hấp dẫn hắn, môi hắn nhẹ nhàng tiến đến gần môi nàng cảm thấy miệng nàng mím chặt, dùng tay dịu dàng nắm lấy hai má nàng làm cho miệng của nàng mở ra, hắn lại lần nữa dán lên môi nàng thổi khí. Cảm xúc mềm mại, non mịn trơn bóng khiến cho hắn say mê, hắn ép buộc chính mình phải tập trung giúp nàng thông khí, đè nén ham muốn đang từ từ nổi lên.
Cuối cùng, thấy nàng hơi động hắn vội rời khỏi lùi ra sau ba bước.
Trời ạ! Hắn sao có thể mê muội như vậy chứ ? Hắn cố gắng bình ổn lại cơn sóng ngầm trong lòng, lúc nàng mở mắt ra hắn đã khôi phục lại như cũ, một bộ dạng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Nàng cố ý tỏ ra nghi ngờ, ánh mắt dần dần đặt trên người Mạc Tịch Thiên đang đứng cách nàng khá xa.
“Nơi đây là Hồn Thiên Bảo, ngươi từ trên cây rơi xuống ngất xỉu ta liền mang ngươi đến đây, ngươi có thể an tâm ở lại đây tĩnh dưỡng.” Mạc Tịch Thiên lãnh đạm nói.
“A, ta nhớ ra rồi ngươi chính là người đứng dưới tàng cây kia. Là ngươi đã cứu ta?” Nàng trái nhìn phải nhìn.
“Đây là nhà ngươi sao?”
“Đúng, ta là chủ nhân ở đây tên là Mạc Tịch Thiên, còn ngươi?”
“Ta tên là Kỳ Nhi, cám ơn ngươi đã cứu ta.” Mặt nàng ửng hồng. “Đúng rồi, sao ngươi lại cách ta xa như vậy? Như vậy cũng không tiện nói chuyện nha.” Đây là nghi vấn của nàng sau khi mở mắt ra.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, lạnh lùng trả lời :“Cái này....Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi trước ta sẽ phái người đến chăm sóc cho ngươi, ta có việc phải đi trước.”
Không chờ nàng trả lời, hắn vội vàng mở cửa ra bước đi. Mạc Tịch Thiên hắn khi nào thì trở nên chật vật như vậy chứ ?
Để lại Kỳ Nhi vừa cảm thấy kì quái lại có chút thất vọng.
Trong chốc lát, Kỳ Nhi mới nghiêm túc nhớ đến–– vừa rồi cảm giác miệng kề miệng––Ai nha! Nàng ôm lấy hai gò má nóng rực, chậm rãi nhớ lại tình hình vừa nãy cùng với hành động vội vàng rời khỏi của hắn xâu chuỗi lại. Thật sự là quá mất mặt mà! Nàng thế nhưng lại bị một người nam nhân hôn? Tuy là lúc ấy nàng “Thật sự” bị ngất xỉu, tuy là hắn cũng không phải “Cố ý” , tuy là nàng cũng không chán ghét “Hơi thở” của hắn, tuy là nàng cũng không chán ghét đôi môi lạnh lẽo của hắn......
Ai nha! Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tên xấu xa, tên chết tiệt, tên khốn Hồng Mai kia! Tên khốn Hồng Mai kia! Hắn căn bản là cố ý! Nghĩ đến đây, nàng đem tất cả những xấu hổ đó biến thành oán hận sâu sắc.
Được, tốt lắm! Tiêu Hồng Mai ơi là Tiêu Hồng Mai! Không ngờ ngươi lại to gan lớn mật như vậy, dám chọc giận Kỳ Nhi ta. Nàng túm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, nghĩ đến điều gì đó khóe miệng liền giương lên một nụ cười tà ác. Lúc buông tay ra thì khăn trải giường đã nát vụn thành tro bụi từ trong tay nàng bay lả tả....Giống như những bông tuyết bay bay. Nàng nhìn từng mảnh nhỏ khăn trải giường rơi trên đất giống như đang nhìn thấy kết cục của Tiêu Hồng Mai. Nàng đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào.
Thật dễ dàng nhận ra rằng, quá khứ ta đối xử với ngươi thật sự vẫn còn quá khoan dung––Tiêu, Hồng, Mai.
Lúc này, đang trên đường chạy trốn Tiêu Hồng Mai bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, hắn rùng mình một cái, quay đầu lại xem thì thấy đã thật sự cách Hồn Thiên Bảo khá xa rồi.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận, bởi vì hắn nhớ đến danh ngôn của Kỳ Nhi ‘nhận của người từng giọt, nhất định phải báo đáp như nước suối chảy ra’!
Xem ra là không thể quay về Hồn Thiên Bảo được, hắn phải trốn xa một chút mới được, cho dù phải trốn trong sa mạc hoang vắng hắn cũng chấp nhận.Chương 2.3
Kì lạ, kì lạ, thật sự kì lạ! Luôn luôn hoạt bát, hiếu động như Kỳ Nhi lại có thể ba ngày li
Sáu người kia thấy thế đều cảm thấy kỳ lạ liền nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều chung một nghi vấn.
Tiểu nam hài kia là ai? Sao có thể làm cho bảo chủ luôn luôn lạnh lùng, băng lãnh lại lộ ra vẻ mặt thương tiếc chứ?
Hồn Thiên Bảo.
Hồn Thiên Bảo rộng lớn, tráng lệ được xây dựng ở Cương Huyện tại phương Bắc, phía sau dựa vào đỉnh Tuyết Vân cao vút giống như mãnh hổ chiếm lấy toàn bộ đỉnh núi xanh biếc. Trước cửa đứng sừng sững hai bên không phải là sư tử, mãnh hổ hay kỳ lân mà là hai khối Thạch hình tròn nặng ngàn cân được đặt ngay ngắn trên cái bệ hình vòng cung hiện lên màu xám tối tăm, giống như có một vầng sáng màu xanh vàng vây quanh khối Thạch lọ vẻ trang nghiêm nhưng cũng rất thần bí. Cửa chính đồ sộ là ba phiến gỗ vừa dày vừa nặng được sơn đỏ khảm đồng, đủ chỗ cho hai cỗ kiệu song song ra vào, bức tường vây bên cạnh khi ngẩng đầu nhìn lại giống như cả tòa thành vây quanh bầu trời, tráng lệ không nói nên lời.
Trong Bảo chia thành ba tòa nhà năm hiên, lầu tiếp khách, phòng thiết yến cả một gian, hai gian làm phòng nghỉ cho khách, ở chính giữa là một vườn hoa vô cùng xinh đẹp, ba gian khác là phòng nghị sự, phòng nghỉ của Bảo chủ cùng thư phòng, mà năm hiên là chỗ ở của các Đường chủ phân tán khắp nơi trong Bảo tạo thành một cái sân nhỏ.
Lúc này Mạc Tịch Thiên ôm Kỳ Nhi tiến thẳng đến chỗ ở của Tiêu Ngọc Mai – Ngọc Trúc Hiên.
Khi Tiêu Hồng Mai nhìn thấy Kỳ Nhi thì hết sức kinh ngạc! Cũng không phải như những người bình thường khác nghi ngờ thân phận của nàng, mà là....nha đầu lười này sao có thể xuất hiện ở đây? Lại còn cùng Mạc Tịch Thiên ở chung một chỗ...
Tất nhiên, đối với sự khác thường của Mạc Tịch Thiên hắn cũng cảm thấy rất thú vị, luôn luôn chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng, danh xưng lãnh khốc vô tình nhưng lại sẽ không tự chủ lộ ra vẻ mặt yêu thương đối với Kỳ Nhi?
Mà hắn có thể xác nhận thậm chí là khẳng định, bản thân Mạc Tịch Thiên cũng tuyệt đối không biết, tình hình này thật sự là rất thú vị.
Đặc biệt là lúc Kỳ Nhi vừa nhìn thấy hắn thì vẻ mặt "xong rồi" vừa lóe lên rồi biến mất sau đó liền đối với hắn nhiều lần phát ra ám hiệu. Hắn suýt chút nữa thì bật cười, không biết nha đầu kia lại đang diễn trò gì mới đây nhưng lại trêu chọc Mạc Tịch Thiên, đúng là không biết sống chết mà. Hắn lắc đầu thở dài.
“Sao vậy? Nam hài này có vấn đề gì sao?” Thấy Tiêu Hồng Mai lắc đầu, Mạc Tịch Thiên không nhịn được nhíu mày, trong mắt vô ý lộ ra quan tâm, lo lắng.
Tiêu Hồng Mai nhịn cười, nghiêm túc nói :“Thứ nhất, hắn không phải nam hài.”
“Hắn không phải nam hài? Vậy...Vậy hắn...” Là nữ? Hắn còn đang kinh ngạc ở tận sâu trong đáy lòng có một tia vui sướng không hiểu được lướt qua.
“Đúng, nàng tuyệt đối là một cô gái hàng thật giá thật.”
Suy đoán của hắn là đúng, cùng lúc hắn cũng thưởng thức vẻ mặt vui mừng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của Mạc Tịch Thiên.
Ồ!Trời ạ, hắn dám đánh cược, lần này Kỳ Nhi chắc chắn là thảm rồi, tòa băng sơn trăm năm bất động dường như vì nàng mà tan chảy, mà tòa băng sơn này cũng không phải dễ chọc nha.
Hắn hoàn toàn là một bộ dạng xem kịch vui!
Hắn xoay người lại, đón nhận ánh mắt giết người của Kỳ Nhi nhưng lại giả vờ như không thấy,vội vàng nói tiếp.
“Thứ hai, thể chất của nàng đặc biệt khác hẳn so với người thường, phương pháp trị bệnh bình thường với nàng không có hiệu quả...”
Hắn một câu hai ý nói, lại nhận được ánh mắt coi thường của Kỳ Nhi. Hắn đáp trả lại bằng một nụ cười quái dị làm cho nàng thầm kêu một tiếng không ổn.
Do Tiêu Hồng Mai quay lưng lại nhìn về phía Mạc Tịch Thiên cũng vừa vặn chắn cho Kỳ Nhi cho nên Mạc Tịch Thiên vẫn không thấy được hai người bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau.
Tiêu Hồng Mai lại nói tiếp :“May mắn là ta đã từng nghe một vị bằng hữu của sư phụ nói qua phương pháp trị bệnh này––chính là.....Ai nha...” Hắn lại lắc lắc đầu thở dài.
“Chính là như thế nào?”
“Chứng bệnh này gọi là dương khí suy nhược, chỉ cần...cái này.... ” Hắn bỗng nhiên chần chừ không nói nữa.
“Chỉ cần như thế nào?” Nói mau, hắn không kiên nhẫn hỏi, từ khi nào Tiêu Hồng Mai lại trở nên dài dòng như thế.
“Sự thật là muốn trị bệnh này cũng không khó, chỉ cần giúp nàng thông khi bằng cách dùng môi kề môi thổi khí vào cho nàng, sau đó tĩnh dưỡng hai, ba ngày là được.Ta nghĩ tự mình chữa trị cho nàng nhưng là nam nữ thụ thụ bất thân chỉ sợ...”
“Không được!” Mạc Tịch Thiên trừng mắt nhìn hắn kiên quyết phản đối! Trong mắt hiện lên ý cảnh cáo ‘ngươi dám làm như vậy sẽ chết rất khó coi.’
“Tất nhiên là không được rồi, nếu ta làm như thế, Trình Trúc sẽ đánh chết ta mất, tuy rằng là cứu một mạng người nhưng ta cũng không dám mạo hiểm đâu.” Hắn bày ra vẻ mặt tiểu sinh sợ sệt, Trình Trúc là vị hôn thê của hắn nhưng là một người rất hay ghen, chuyện này mọi người đều biết.
Hắn lại nói tiếp :“Nhưng mà...nếu trong vòng ba canh giờ không cứu nàng thì chỉ sợ chúng ta phải bỏ tiền chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đấy....”
“Ngươi nói trong vòng ba canh giờ không cứu nàng, nàng sẽ chết sao?” Mạc Tịch Thiên căng thẳng toàn thân cứng đờ.
“Đúng vậy!” Hắn rất thẳng thắn trả lời, trong lòng lại cười mãi không dứt.
“Chẳng lẽ không còn phương phác khác sao?”
“Không có.” Hắn vô cùng chắc chắn trả lời.
Mạc Tịch Thiên nhíu mày, trầm tư một lúc muốn nói lại thôi. Một lúc sau, cuối cùng cũng quyết định xong mở miệng nói :“Hồng Mai, ngươi ra ngoài trước đi.”
“Bảo chủ, ngươi muốn nói...” Tiêu Hồng Mai giả vờ như không hiểu ý hắn, do dự hỏi lại.
“Ta nói ngươi có thể đi ra ngoài rồi.” Hắn không kiên nhẫn nói.
“Bảo chủ, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có liên quan đến....” Hắn giả vờ ngăn cản nhưng trong lòng lại cười đến sắp vỡ bụng rồi.
“Ta biết rõ mình đang làm cái gì.”
“Vậy là được rồi, kia...Hồng Mai xin cáo lui.” Lúc này, hắn cũng không dám nhìn về phía Kỳ Nhi, rất nhanh đã lui tới cạnh cửa còn có lòng tốt đóng chặt cửa lại. Sau đó lấy tốc độ giống như ma đuổi chạy ra ngoài, trốn ở trong một khóm hoa bật cười ha hả. Hắn nếu còn tiếp tục nhịn cười thì sẽ bị nội thương mất.
Trời còn thương hắn! Cuối cùng hắn cũng có được cơ hội để chỉnh Kỳ Nhi. Ông trời đúng là vẫn còn có mắt, hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Từ nhỏ hắn vẫn hay cùng sư phụ đến chỗ Vân Hà sư thái thăm hỏi, Vân Hà sư thái cũng không thích gặp người lạ cho nên hắn cũng chưa từng gặp qua sư thái nhưng lại rất nhiều lần được đồ đệ của sư thái “chiếu cố”.
Mỗi lần đều bị Kỳ Nhi gắt gao chèn ép, chỉ vì hắn lớn hơn nàng vài tuổi cho nên khi người bị hại là hắn chạy đi tố cáo vì bị khi dễ thì lại bị sư phụ trách mắng. Mà tiểu ác ma kia bày ra một vẻ mặt đáng thương, nói do nàng không cẩn thận thôi.
Trời biết, nào có nhiều lần không cẩn thận như vậy chứ? Hai, ba lần không nói làm gì nhưng là mười lần, hai mươi lần thì là gì đây?
Nhớ lại chuyện trước kia, hắn không nhịn được căm hận hừ một tiếng, sau đó lại nở nụ cười quái dị, mang theo vui sướng đã trả được thù...
Lần này không phải là hắn cố ý trả thù, mà chính là nàng tự tìm đến, hơn nữa Mạc Tịch Thiên cũng không có kén chọn, là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái. Đúng vậy, nói đến thật sự là rất có lợi cho nàng. Chỉ có điều, Mạc Tịch Thiên cũng rất là đáng thương, không biết sẽ phải chịu loại “chiếu cố” gì đây.
Bỗng nhiên, Tiêu Hồng Mai rùng mình một cái, nghĩ đến thủ đoạn của Kỳ Nhi...
Không được, hắn vẫn nên tránh xa một chút, nếu không hắn sẽ chết rất bi thảm, rất khó coi. Trong lòng vừa nghĩ liền nhanh chóng thực hiện, cái gì hắn cũng không mang theo, lập tức kêu hộ vệ chuyển lời cho bảo chủ rồi chạy trốn.
Trong lúc Tiêu Hồng Mai vội vàng trốn chạy thì hiện tại ở bên trong phòng Mạc Tịch Thiên đang nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường do dự không dám hành động.
Kỳ Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng lại đang mắng chửi Tiêu Hồng Mai, đây là cái mưu kế quái quỷ gì vậy? Rõ ràng là muốn chỉnh nàng mà, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, hơn nữa sẽ làm cho hắn chết rất khó coi.
Bỗng nhiên, hơi thở của Mạc Tịch Thiên lại truyền đến rất gần. Trời ạ, hắn thực sự muốn làm theo lời tên khốn Tiêu Hồng Mai kia, phải làm sao bây giờ? Nàng tạm thời không nghĩ được gì, lại nhớ tới dáng vẻ cùng với đôi mắt đen sâu thẩm như bảo thạch của hắn, tim nàng không khống chế được đập càng nhanh....
Mạc Tịch Thiên chậm rãi bước tới gần nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng càng khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
Trời ơi! Nàng ......Cánh môi phấn hồng xinh đẹp của nàng như hấp dẫn hắn, môi hắn nhẹ nhàng tiến đến gần môi nàng cảm thấy miệng nàng mím chặt, dùng tay dịu dàng nắm lấy hai má nàng làm cho miệng của nàng mở ra, hắn lại lần nữa dán lên môi nàng thổi khí. Cảm xúc mềm mại, non mịn trơn bóng khiến cho hắn say mê, hắn ép buộc chính mình phải tập trung giúp nàng thông khí, đè nén ham muốn đang từ từ nổi lên.
Cuối cùng, thấy nàng hơi động hắn vội rời khỏi lùi ra sau ba bước.
Trời ạ! Hắn sao có thể mê muội như vậy chứ ? Hắn cố gắng bình ổn lại cơn sóng ngầm trong lòng, lúc nàng mở mắt ra hắn đã khôi phục lại như cũ, một bộ dạng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Nàng cố ý tỏ ra nghi ngờ, ánh mắt dần dần đặt trên người Mạc Tịch Thiên đang đứng cách nàng khá xa.
“Nơi đây là Hồn Thiên Bảo, ngươi từ trên cây rơi xuống ngất xỉu ta liền mang ngươi đến đây, ngươi có thể an tâm ở lại đây tĩnh dưỡng.” Mạc Tịch Thiên lãnh đạm nói.
“A, ta nhớ ra rồi ngươi chính là người đứng dưới tàng cây kia. Là ngươi đã cứu ta?” Nàng trái nhìn phải nhìn.
“Đây là nhà ngươi sao?”
“Đúng, ta là chủ nhân ở đây tên là Mạc Tịch Thiên, còn ngươi?”
“Ta tên là Kỳ Nhi, cám ơn ngươi đã cứu ta.” Mặt nàng ửng hồng. “Đúng rồi, sao ngươi lại cách ta xa như vậy? Như vậy cũng không tiện nói chuyện nha.” Đây là nghi vấn của nàng sau khi mở mắt ra.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, lạnh lùng trả lời :“Cái này....Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi trước ta sẽ phái người đến chăm sóc cho ngươi, ta có việc phải đi trước.”
Không chờ nàng trả lời, hắn vội vàng mở cửa ra bước đi. Mạc Tịch Thiên hắn khi nào thì trở nên chật vật như vậy chứ ?
Để lại Kỳ Nhi vừa cảm thấy kì quái lại có chút thất vọng.
Trong chốc lát, Kỳ Nhi mới nghiêm túc nhớ đến–– vừa rồi cảm giác miệng kề miệng––Ai nha! Nàng ôm lấy hai gò má nóng rực, chậm rãi nhớ lại tình hình vừa nãy cùng với hành động vội vàng rời khỏi của hắn xâu chuỗi lại. Thật sự là quá mất mặt mà! Nàng thế nhưng lại bị một người nam nhân hôn? Tuy là lúc ấy nàng “Thật sự” bị ngất xỉu, tuy là hắn cũng không phải “Cố ý” , tuy là nàng cũng không chán ghét “Hơi thở” của hắn, tuy là nàng cũng không chán ghét đôi môi lạnh lẽo của hắn......
Ai nha! Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tên xấu xa, tên chết tiệt, tên khốn Hồng Mai kia! Tên khốn Hồng Mai kia! Hắn căn bản là cố ý! Nghĩ đến đây, nàng đem tất cả những xấu hổ đó biến thành oán hận sâu sắc.
Được, tốt lắm! Tiêu Hồng Mai ơi là Tiêu Hồng Mai! Không ngờ ngươi lại to gan lớn mật như vậy, dám chọc giận Kỳ Nhi ta. Nàng túm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, nghĩ đến điều gì đó khóe miệng liền giương lên một nụ cười tà ác. Lúc buông tay ra thì khăn trải giường đã nát vụn thành tro bụi từ trong tay nàng bay lả tả....Giống như những bông tuyết bay bay. Nàng nhìn từng mảnh nhỏ khăn trải giường rơi trên đất giống như đang nhìn thấy kết cục của Tiêu Hồng Mai. Nàng đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào.
Thật dễ dàng nhận ra rằng, quá khứ ta đối xử với ngươi thật sự vẫn còn quá khoan dung––Tiêu, Hồng, Mai.
Lúc này, đang trên đường chạy trốn Tiêu Hồng Mai bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, hắn rùng mình một cái, quay đầu lại xem thì thấy đã thật sự cách Hồn Thiên Bảo khá xa rồi.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận, bởi vì hắn nhớ đến danh ngôn của Kỳ Nhi ‘nhận của người từng giọt, nhất định phải báo đáp như nước suối chảy ra’!
Xem ra là không thể quay về Hồn Thiên Bảo được, hắn phải trốn xa một chút mới được, cho dù phải trốn trong sa mạc hoang vắng hắn cũng chấp nhận.Chương 2.3
Kì lạ, kì lạ, thật sự kì lạ! Luôn luôn hoạt bát, hiếu động như Kỳ Nhi lại có thể ba ngày li
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
600/3348