watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp-full

Lượt xem :
nó, từ dưới hòm lôi ra một bộ đồ kiểu Trung Quốc cực kỳ đứng đắn của các bác gái, sau khi mặc vào, soi gương, tự mình sầu não một lúc lâu.

Bộ đồ Trung Quốc này được thiết kế cực kỳ có cảm giác rung động, tất cả đều là màu đen, một hàng cúc màu vàng thủ công, chẳng khác nào Phi thiên đại ngô công, tay áo lại còn có kim tuyến màu vàng, phối hợp với quả đầu bù xù của tôi, không khác nào thập tam muội của hắc đạo.

“Hữu Bảo, nhìn có được không ?”

“Ừ…đẹp! ” Hữu Bảo ló đầu ra, đột nhiên liền bộc phát:”Hồng Kỳ, đeo cái vòng cổ đầu lâu của tao lên, bảo đảm giống phần tử cải tà quy chính một trăm phần trăm! ”

“…” Tôi yên lặng cầm lấy cái vòng cổ của nó, tròng lên trên cổ, nhất thời sát khí ngút trời, Tiểu Quách đừng gần tôi nhất đỡ không nổi khí thế của tôi, trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, quỳ rạp trên mặt đất, dùng một loại ánh mắt đầy ngưỡng mộ sùng bái nhìn tôi.

“Uây, cực có khí chất của nữ vương, Hồng Kỳ! ” Hữu Bảo từ trên giường nhảy xuống, cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng.

“Hay là mang chuỗi hạt đi, như vậy nhìn có vẻ hài hòa! ” Tiểu Quách nhịn không được đóng góp thêm một chuỗi hạt, tôi suy xét một chút, ngẫm đến khí chất nhân văn cường đại của mình, quyết định vẫn là quy y cửa phật đi.

Lúc bước ra khỏi cửa, tôi soi gương, yên lặng không nói gì đem kính râm được Hữu Bảo cống hiến cho đặt trên sống mũi, hất

tóc, xoay người bước ra cửa.

Lúc đến Mạc Đạo, đã là ba giờ hai mươi phút chiều, nhân viên phục vụ vừa mới mở cửa đón khách, động tác lập tức cứng lại.

Tôi vung vung chuỗi hạt trên cổ, ngửa đầu, từ khe hở trong kính râm liếc nhìn phục vụ, lớn giọng hỏi:”Chỗ cậu có mấy cái góc tựa vào cửa sổ? Chỉ cho tôi xem! ”

Tôi thấy khuôn mặt của cậu em phục vụ lập tức tái mét, ngón tay run run vươn ra, chỉ chỉ, dưới ánh đèn u ám, quả nhiên chỉ có một chỗ gần cửa sổ.

Chỗ kia cực kỳ kin đáo, có một gốc cây Tích Thủy Quan Âm che khuất hết cả sô pha dưới tán cây.

Hắc hắc hắc, tôi thấy cái đầu lởm chởm đen đen phía sau sô pha, nhất thời hưng phấn dâng trào.

“Tôi đến bàn chuyện làm ăn, cậu làm việc của cậu đi! ”

Trên mặt em trai phục vụ từ trắng xanh biến thành ửng hồng, tôi thậm chí còn có thể thấy được tâm hồn bát quái lóe lên sau cặp kính.

Thấy tôi cực kỳ nghiêm túc nhìn, sắc mặt hắn lại biến thành trắng bệch, ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa thủy tinh.

Sau đó lại từ hình ảnh phản chiếu trên cửa rình mò tôi.

Vậy mà dám rình coi mình ?! Lại nhớ đến hồi ba tuổi tôi đã biết dùng nguyên lý phản quang của gương để rình trộm bạn trai bàn bên cạnh, đến năm mười ba tuổi, tôi đã có thể nắm giữ thuần thục nguyên lý phản quang của máy ảnh để chụp trộm cơ ngực của bạn trai cùng bàn, đối với một số kẻ chuyên rình trộm như tôi, chút kỹ xảo nhỏ ấy đúng là không đáng để vào mắt.

Tôi cực kỳ không vui, cố ý đi hai bước, đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng dùng kính râm nhìn chằm chằm em giai phục vụ. Quả nhiên hắn sợ tới mức phát hoảng, càng nắm chặt di động trong tay.

Tôi vô cùng thỏa mãn cười lạnh một tiếng, vui vẻ cầm cái túi trong tay, bước đi oai phong lẫm liết. Tới gần góc tối gần cửa sổ, tôi mới dừng lại.

Đèn chỗ này gần như là bị tắt hết, huồng hồ góc này còn buông rèm cửa rõ dày, tôi đeo kính râm đen sì, hoàn toàn không biết đâu là bắc nam.

Tôi yên lặng ngồi xuống trước mặt vị nhân huynh kia, cực kỳ nghiêm túc hạ giọng :”Đồ tôi mang đến rồi! Có muốn giao dịch hay không ?”

Vị nhân huynh kia mười ngón đang tung bay, ra sức gõ bàn phím, nghe thấy giọng nói của tôi, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Cái gì ?” Giọng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, lại từ tính muốn chết, tuy đèn có hơi tối, nhưng tôi cũng có thể cảm thấy được khí chất cực kỳ thanh nhã của hắn.

Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong, người thanh nhã như vậy mà cũng có thú vui mua đồ second hand trên mạng.

“Tôi nói! ” Tôi dứt khoát đứng dậy, vươn người qua, dùng giọng nói càng thêm thần bí nói với hắn: “Đồ tôi đã mang đến rồi, có muốn xem hàng hay không! ”

Vị nhân huynh kia liền đóng laptop lại, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía tôi, khẽ mở miệng, hỏi một đằng, đáp một nẻo: “Cô có thể bỏ kính râm ra trước được không! ”

Khách hàng có yêu cầu, tôi phải tôn trọng thôi, kính râm vừa bỏ xuống, tôi nhất thời cảm thấy sáng bừng.

“Nha nha nha, thì ra chỗ này vẫn có đèn, còn sáng trưng nha! ” Tôi kích động đánh giá xung quanh, chỉ tại chất lượng cái kính râm này của Hữu Bảo quá tốt, làm cho tôi tưởng quán này tối đen như bưng chứ.

Tôi ngắm nghía lung tung một lúc lâu, mới dời mắt về phía vị nhân huynh trước mặt.

“Cô có thứ gì ?” Cả người hắn đều tựa trên ghế, hai tay khoanh lại, một tay còn vươn lên xoa cằm.

Tôi sột soạt một phen, xách túi vải trong tay lên, cả túi đổ ra, có cúc áo, có kính mắt, vô số, đầy cả bàn.

“Tất cả những thứ này ?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi, lại cúi đầu xuống, đột nhiên khóe miệng cong lên, vươn tay cầm lấy một cái, lại cẩn thận nhìn xem. “Mấy thứ này nhìn thật quen mắt! ”

Sau khi nhìn chăm chú một lúc, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên cười cười với tôi, bản thân hắn vốn cực kỳ tuấn tú, lúc mặt không có biểu tình gì, vốn vẻ ngoài đã tuấn dật, cười như vậy, lại cực kỳ diễm lệ, mặt mũi lúc đó đều ánh lên giống như ánh mặt trời, chói mắt giống như gió xuân thổi tan băng.

Tôi không khỏi nuốt nước miếng đầy miệng.

“Xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi nhận điện thoại trước đã! ” Hắn đứng dậy, cặp chân thon dài bước qua tôi, cầm di động bước về phía góc đối diện.

Vài phút ngắn ngủi sau, hắn gọi điện xong trở lại, ngồi xuống : “Mấy thứ đồ đó cũng không tồi, nhưng mà là ở đâu ra ?”

Cái này thật sự chẳng khác nào hỏi cung tôi!

“Có thể giới thiệu cho tôi chứ ? Là của hãng nào vậy ?” Hắn cầm lấy cái cúc áo bằng thủy tinh, nhìn tôi cong cong khóe miệng.

Tôi làm sao mà biết, tôi cái loại người tiêu dùng hàng giá rẻ này, đối với Logo chỉ giới hạn trong mấy loại hàng hóa lưu hành trong chợ A, những thứ chợ A không lưu hành, tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Cho nên tôi cực kỳ chuyên nghiệp mà đáp lời hắn:”Nếu không, anh dùng Baidu mà search….”

Khóe miệng hắn lại nhếch lên, không hỏi tôi thêm nữa, chỉ vén tấm rèm cửa thật dày kia lên, nhìn ra phía ngoài, đột nhiên, khóe miệng lại nhếch lên một lần nữa, ngón tay hơi hơi vươn ra, lại buông rèm cửa xuống.

“Thế nào a ? Anh có lấy mấy thứ này hay không ?” Tôi ôm gối, bắt đầu lo lắng.

Hắn cũng không đáp lời tôi, bắt đầu chậm rãi thu dọn mấy thứ trên bàn, từng cái từng cái, đâu vào đấy, giơ tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng.

Đến khi một bác cảnh sát nhân dân bước vào, hắn đã thu dọn xong mọi thứ, thay đổi tư thế ngồi, hai chân bắt chéo, nâng cằm, mang theo vẻ mặt thương xót, nhìn tôi đang bị đè xuống mặt đất lắc đầu.

Tôi bị đè xuống đất, lệ rơi đầy mặt, lấy một giọng nói thập phần mơ hồ hỏi hắn: ” Tiên sinh anh họ gì họ, mẹ anh họ gì… A ?” Mẹ nó, dám chơi tôi, chờ tôi được thả, nhất định lấy hình nhân rủa chết anh.

Hắn dùng ngón trỏ vuốt vuốt cằm, nheo mắt, nhe răng cười: “Tôi gọi là Tiễn Đạc! ”

Nói láo, Tiễn Đạc đâu phải cái dạng này, hắn so với tên trước mặt nhỏ hơn một chút, tính cách có ương nghạnh hơn một chút, mặt mũi nhẹ nhàng hơn một chút.

“Anh không phải Tiễn Đạc! ”

“Câm miệng! Về cục cảnh sát ngoan ngoãn khai báo! ” Bác cảnh sát nhân dân gõ lên đầu tôi một cái, thành công đem tôi đang biến thân thành giáo chủ gầm thét* trở về.

*Biệt danh của diễn viên Mã Cảnh Đào

“Nói vậy, cô đúng là quen biết Tiễn Đạc! ”

“…” Tôi ngậm miệng, đột nhiên nghĩ đến, bây giờ lộ ra việc tôi biết Tiễn Đạc thì đúng là chuyện cực kỳ ngớ ngẩn, mấy thứ đồ mạc danh kỳ diệu đắt tiền trên bàn kia, nói không chừng là của tên kia, nói ra không phải chứng thực sao.

“Aiz, cô không nói gì tôi cũng không có cách nào giúp cô! ” Hắn dứt khoát xoay người qua chỗ khác, mở laptop ra, bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím.

“Được rồi, tôi biết Tiễn Đạc! ” Lúc bị vặn tay đi qua chỗ hắn, tôi cuối cùng cũng khuất phục, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Hắn đóng laptop lại, nhún vai, bừng tỉnh đại ngộ ” A…”

Sau một tiếng a này, hắn cũng không có bất cứ hành động nào, cười tít mắt nhìn tôi nước mắt rưng rưng bị lôi ra khỏi cửa, lúc bước qua cửa, em giai phục vụ còn cực kỳ hưng phấn giơ điện thoại di động lên, tách một cái chụp cho tôi một bức chân dung.

“Mẹ kiếp, không được chụp mặt! ” Tôi vùng vẫy đeo lại kính râm, bi phẫn vạn phần.


Chương 5
“Cô đem mấy thứ đó của tôi đi bán cho người khác ?”

“….” Tôi đứng dưới ngọn đèn đường u ám, yên lặng không nói gì.

“Ngu ngốc, trên mấy thứ này đều có tên viết tắt bằng tiếng anh của tôi, cô làm sao có thể bán cho người khác được! Hơn nữa tại sao sau đó còn tắt di động, gọi đi gọi lại vẫn không có cách nào liên lạc với cô! ” Tiễn Đạc đồng chí triệt để cáu tiết rồi, tay áo xắn lên, cánh tay thật dài vung lên.

Tôi theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng ôm đầu ngồi chồm hỗm xuống: “Không được đánh vào mặt! ”

Hắn giận quá hóa buồn cười: “Diệp Hồng Kỳ, khí thế hôm đó của cô đâu rồi ? Hả ? Hôm ấy cô đem tôi đánh thành mắt gấu mèo, cũng đâu có thấy cô yếu ớt chút nào.!” Hắn chỉ vào hai vòng tròn đen đen nhàn nhạt trên mắt.

Tôi bước tới gần nhìn: “A ? Tôi đánh sao ?”

Hắn trừng con mắt đã đỏ lên, giận dữ: “Chẳng lẽ là bản thân tôi tự mình nhìn gương rồi tự đánh mình từng phát từng phát một ?”

Tôi vui vẻ, xem hắn nói kìa, từng phát rồi từng phát một: “Tiễn Đạc, chẳng lẽ anh không biết chạy trốn sao, tôi không tin anh để mặc cho tôi đánh anh từng phát từng phát một, anh đừng cho là tôi uống rượu vào nên không biết cái gì, kiến thức thông thường tôi vẫn còn rõ ràng.”

Tiễn Đạc lập tức đứng khựng lại, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn sửa lại hai cái sai của cô, thứ nhất, không phải tôi không chạy, là tôi không có chỗ nào để chạy, cô khóa trái tôi với cô ở trong toilet nam!

“….” Tôi dùng nắm đấm che miệng lại, kinh sợ nhìn hắn.

“Thứ hai, cho dù tôi có chỗ để chạy, tôi cũng không chạy được, bởi vì cô đã lột sạch hết đồ của tôi! ” Hắn cắn răng cười, quỷ dị vô cùng.

Tôi lập tức thêm một nắm đấm nữa, liều mạng bịt miệng lại, tôi thực sợ nếu bỏ tay ra, chính mình sẽ nhịn không được mà thét lên kinh hãi.

Địa cầu lại bị lực lượng □ chinh phục, hãy để tôi quay về hành tinh Namek đi….

“Cô làm mất của tôi một cái khuyên tai kim cương, thêm lần này bảo lãnh cho cô ra ngoài nữa, cô nợ tôi hai cái nhân tình, một cái trong sạch, Diệp Hồng Kỳ, cô nhất định phải trả cho tôi!” Hắn kéo dài giọng, ý vị thâm trường nhìn tôi.

Tôi bị hắn nhìn cho đến nỗi tóc gáy dựng ngược, kiên trì hỏi: “Vậy… trả thế nào đây ? Tôi một không có tiền mặt, hai không có sắc đẹp, còn sợ sai tài sắc của tôi ?”

Con ngươi của hắn dần dần sáng lên, như là một con sói đói khát trong đêm, nhắm ngay mục tiêu: “Cô trước giúp tôi đem mấy thứ này đưa đến nhà Ninh Mặc đã! Còn cách báo đáp khác tôi sẽ từ từ nghĩ sau! ”

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mịt, bên cạnh chiếc Buick ven đường, có hai túi gạo to đùng đang nằm chiễm chệ, “Đem đến đâu?”

“Nhà Ninh Mặc ấy! ” Hắn cười tít mắt.

Tôi đại khái cũng biết nhà Ninh Mặc, dù sao mỗi lần theo dõi phía sau hắn, chỉ còn kém có một khúc ngoặt là có thể bước vào tiểu khu nhà hắn, Ninh Mặc cũng yên lặng để tôi theo dõi

hắn, vài lần cũng dừng lại, quay sang, dùng khóe mắt nhìn tôi.

Có một lần trời thật sự rất nóng, hắn thậm chí còn bỏ lại một chai nước khoáng ở ven đường, tôi đã từng một bên tình nguyện cho rằng, hắn đối với tôi, cũng có một chút hảo cảm.

Nhưng mà kia nghe qua “tam cú bán” kia sau, tôi triệt để phủ định suy đoán này.

Ninh Mặc nha, từ trước đến nay, đều coi mi là dân công, chẳng qua là hắn che dấu quá tốt thôi, lúc dùng dân công, còn dùng chút sắc dụ, cứ như thế khiến cho tôi giống như thiêu thân lao vào lửa, triệt để bị nô dịch.

Thật là tiện cách! Tôi vung tay lên, tự vỗ hai bàn tay, trái phải bắt đầu làm việc, vậy mà nhân tiện chụp trúng hai con muỗi đang bay đến hỏng đầu.

“Quá con mẹ nó tiện cách! ” Hồi ức lệ rơi đầy mặt của tôi, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy trong màn đêm yên tĩnh, tiếng kẽo kẹt nghiến răng nghiến lợi của mình,
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
493/2488