watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Tôi muốn gả tổng tài

Lượt xem :
.

Cô đột nhiên thấy cảm tạ Lãnh Quân Dương dẫn Xuân Tuyết đi Paris, nếu không tình huống sẽ trở thành Tam nương dạy con. Cô tự giễu.

“Tâm tình sao rồi, muốn nói ra không?”. Đồ Hạ Mĩ không lãng phí chút thời gian nào, trực tiếp mở miệng hỏi.

Đồ Đông Nhan chỉ nhìn cô với vẻ mặt quan tâm.

“Không có”. Cô lắc lắc đầu. “Hôm nay muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm, lần khác nói sau đi”.

“Nhưng không kể hết phiền não ra, hôm nay cậu ngủ được sao?”.

“Mỗi người đều có cách giải quyết khác nhau, của cậu là phải kể hết phiền não và áp lực ra thì mới sảng khoái, Thu Phong là phải tìm thứ gì đó dời đi sự chú ý của cậu ấy”. Đồ Đông Nhan ngăn Đồ Hạ Mĩ tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, rồi mới quay đầu nhìn về phía Đồ Thu Phong. “Cho nên cậu mới thuê nhiều tiểu thuyết về nhà như vậy, mình nói đúng không?”.

Đồ Thu Phong gật đầu. “Điểm đó mình cũng biết, nhưng dời đi sự chú ý dù sao cũng chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc, cậu phải kể hết phiền não ra, vậy Đông Nhan và mình mới có cách giúp cậu giải quyết, tục ngữ không phải đã nói ‘Ba thợ giày thối còn hơn một Chư Cát Lượng’ sao?”. Đồ Hạ Mĩ vẻ mặt nghiêm túc.

“Hạ Mĩ, Thu Phong muốn nói tự nhiên sẽ kể cho chúng ta nghe, cậu đừng ép cậu ấy”. Đồ Đông Nhan giải vây cho bạn tốt.

“Nhưng cậu ấy mà không nói gì cả, đêm nay mình sẽ mất ngủ”. Đồ Hạ Mĩ sầu não. “Đáng giận, sớm biết vậy mình đã về phòng, không phải nhìn thấy cậu ấy mang túi tiểu thuyết về nhà”.

“Có tiền cũng khó mua được ba chữ ‘sớm biết vậy’ đó, không phải sao?”. Đồ Thu Phong trêu.

“Còn giỡn được chắc không có gì nghiêm trọng đâu đúng không?”. Đồ Hạ Mĩ vẫn không chịu buông tha tiếp tục hỏi.

“Đại khái là vậy đi”. Đồ Thu Phong nhún vai.

“Thu Phong, cậu tính hại mình mất ngủ có phải không?”.

“Không sao cả, nếu cậu không ngủ được, mình sẽ cho cậu mượn tiểu thuyết”.

“Cậu đúng là đáng ghét, Đồ Thu Phong!”. Đồ Hạ Mĩ nhịn không được ném gối về phía cô.

Cô cười chụp lấy cái gối, thả về sofa. “Thật ra cũng không có gì, chỉ là công ty của mình sắp bị sát nhập, vô cùng có khả năng mình sẽ bị giảm biên chế mà thôi”. Cô lấp liếm.

“Cậu nói cái gì?!”. Đồ Hạ Mĩ trợn hai mắt.

“Thu Phong, cậu đang đùa với tụi mình đó hả?”. Đồ Đông Nhan hoài nghi hỏi.

“Mình cũng hy vọng mình đang đùa, nhưng mà mình không có”. Cô cười khổ.

“Nhưng cho dù công ty của cậu muốn giảm biên chế, cũng chưa đến lượt cậu bị đâu”. Đồ Đông Nhan khó hiểu lắc đầu, chỉ cần làm việc cùng Thu Phong, ông chủ của cô ấy sẽ biết cô ấy là một nhân viên giỏi hiếm có, ngoại trừ việc có hơi lười biếng, cô ấy thông minh, phản ứng nhanh nhạy, chân tay lanh lợi, tâm tư tinh mịn, còn là người đẹp.

“Thế giới này vốn không có gì là không thể”. Đồ Thu Phong lắc đầu.

“Nhưng mình vẫn cảm thấy không thể nào”.

“Công ty mới của mình chỉ cần giữ lại một thư ký, đây là sự thật”. Cô tiếp tục nói dối, lý do này chắc là hợp lý đi.

“Vậy người được giữ lại sẽ là cậu”. Đồ Hạ Mĩ tuyệt đối tin tưởng cô.

“Cơ may không lớn”. Cô nhún nhún vai. “Được rồi, mình đã nói hết phiền não của mình ra rồi, tối nay cậu cứ ngủ thật ngon đi”.

“Cậu đang nói móc mình đó hả? Như vậy bảo mình làm sao ngủ ngon?”. Đồ Hạ Mĩ tức giận trừng mắt liếc một cái.

“Tìm việc khác không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên các cậu đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng cho mình, dù sao chỉ cần có năng lực sẽ không sợ không tìm được việc khác, không phải sao?”. Cô không hề thấy buồn bã gì hết.

“Cậu nói đúng, nơi này không giữ cậu, sẽ có nơi khác giữ”. Đồ Hạ Mĩ đồng tình gật đầu. “Cho nên cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, đừng quá khổ sở, mình sẽ giúp cậu chú ý xem có ông chủ lớn nào thiếu thư ký không, cậu yên tâm”. Cô ấy an ủi cô.

Cô ấy là một nhân viên tiêu thụ xe ô tô, bán xe Benz, cho nên quen biết rất nhiều ông chủ lớn.

“Cảm ơn, công việc mới của mình phải nhờ cậu rồi”. Đồ Thu Phong mỉm cười.

“Cứ giao cho mình”. Đồ Hạ Mĩ vỗ ngực cam đoan.

Ba người hàn huyên một lúc nữa mới tan họp, Đồ Hạ Mĩ và Đồ Đông Nhan về phòng ngủ trước, Đồ Thu Phong ở lại phòng khách đọc tiểu thuyết quên đi chuyện không thoải mái.

Đêm càng lúc càng khuya, mí mắt của cô càng lúc càng nặng, cuối cùng khi ánh rạng đông hơi ló ở phía chân trời, cô mới lẳng lặng chìm vào mộng đẹp, đi vào giấc ngủ trên sofa phòng khách.

Hết chương 3.
Trong phòng họp xấu hổ trầm tĩnh, ánh mắt mọi người cùng đồng thời nhìn về phía người tìm không thấy tư liệu mà hoảng đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh – Vương Diệc Đông, phó tổng giám đốc Hoành Huy.

“Thực xin lỗi, Dịch tổng tài. Thư ký trước của tôi vừa từ chức, thư ký mới còn chưa hiểu hết tình huống, cho nên tư liệu chuẩn bị có chút quên, tôi lập tức gọi điện thoại kêu cô ấy vẽ sơ đồ lại đây”. Xác định tư liệu pháp lý bị thiếu, Vương Diệc Đông vẻ mặt thật có lỗi đứng dậy nói, rời khỏi chỗ ngồi đi gọi điện thoại.

“Xin lỗi, cậu ấy mà thiếu Thu Phong giống như thiếu hai tay vậy. Chúng ta cứ thảo luận sự kiện tiếp theo đi”. Tổng giám đốc Hoành Huy – Vương Sĩ Thăng thay mặt em trai giải thích với Dịch Ngạo Dương.

“Thiếu Thu Phong?”. Dịch Ngạo Dương thong thả nhìn về phía ông ta.

“Thư ký của cậu ấy”. Vương Sĩ Thăng nói.

“Cô ấy từ chức lúc nào?”. Anh không thể ngăn mình mở miệng hỏi.

“Hình như tháng trước. Ai, Đồ Thu Phong là thư ký tốt có khả năng, tuy rằng bằng cấp hơi thấp, nhưng năng lực so với sinh viên, thậm chí thạc sĩ còn tốt hơn. Nghe nói cô ấy muốn từ chức, tôi cũng thấy đáng tiếc”.

“Vì sao cô ấy muốn từ chức?”.

“Cái này tôi không rõ lắm”.

Dịch Ngạo Dương đột nhiên cảm giác được một trận phẫn nộ, còn có một cỗ buồn bực nói không nên lời. Cô ta từ chức? Trước khi anh có cơ hội đuổi việc cô ta? Trong óc đột nhiên hiện lên gì đó, anh hoài nghi nhìn về phía Vương Sĩ Thăng.

“Vương tổng, ông vừa mới nói cô ấy bằng cấp thấp, không phải cô ấy tốt nghiệp đại học sao?”. Nếu anh nhớ không lầm, năm đó cô ấy đang học năm nhất đại học ở Đài Loan.

“Không phải đâu, cô ấy chỉ tốt nghiệp chuyên khoa thôi”. Vương Sĩ Thăng do dự trả lời, ngẩng đầu vừa vặn gặp Vương Diệc Đông đi vào, liền hỏi. “Diệc Đông, Thu Phong tốt nghiệp chuyên khoa, không phải tốt nghiệp đại học, anh nhớ không lầm chứ?”.

“Đúng vậy”. Vương Diệc Đông gật đầu. “Sao thế?”.

“Không có gì, Dịch tổng tài không tin thư ký của chú chỉ mới tốt nghiệp chuyên khoa”.

“Thu Phong tuy chỉ tốt nghiệp chuyên khoa, nhưng năng lực tuyệt đối không thua sinh viên đã qua đào tạo, thậm chí thạc sĩ cũng không bằng cô ấy”. Vương Diệc Đông khen ngợi ái tướng của mình không ngớt.

“Anh cũng vừa mới nói y như vậy”. Vương Sĩ Thăng nhịn không được cười nói.

“Cho nên cô ấy thật sự không có bằng đại học? Đã xảy ra chuyện gì?”. Vẻ mặt Dịch Ngạo Dương khiếp sợ hỏi.

Hai anh em họ Vương khó hiểu nhìn anh, cảm thấy phản ứng của anh có chút kì quái.

“Dịch tổng tài?”.

“Vì sao cô ấy lại từ chức, dùng lý do gì để từ chức?”. Anh đột nhiên nhìn về phía Vương Diệc Đông, nôn nóng trầm giọng hỏi.

“Tôi không rõ lắm, nhưng hình như liên quan đến việc chuyển nhà của cô ấy”. Mặc dù có điểm tò mò với phản ứng quái của anh, Vương Diệc Đông vẫn trả lời vấn đề.

“Chuyển nhà?”. Ngực như mới bị người khác hung hăng đạp một cước, huyết sắc trên mặt Dịch Ngạo Dương mất hết.

Vì sao cô ấy muốn chuyển nhà? Muốn chuyển đi đâu? Cô ấy làm vậy mục đích là vì muốn tránh né mình, thoát khỏi mình, để mình vĩnh viễn không thể tìm thấy cô ấy nữa sao? Mình không cho phép! Tuyệt đối không cho phép!

“Cho tôi địa chỉ của cô ấy”. Anh bỗng hoảng hốt kêu lên.

“Cái gì?”. Vương Diệc Đông ngây ra.

“Cho tôi địa chỉ hiện tại của Đồ Thu Phong, cho tôi địa chỉ của cô ấy”.

“Dịch tổng tài?”.

“Nhanh một chút!”.

♥ Lấy được địa chỉ của cô, Dịch Ngạo Dương lập tức quăng hội nghị lại cho cấp dưới tiến hành, không để ý tới ánh mắt hoài nghi của người khác, lao như gió xoáy ra khỏi công ty, lần theo địa chỉ trên giấy lái xe như bão táp một đường tiến tới.

Cô đừng nghĩ muốn rời khỏi anh như vậy, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bảy năm trước cô đã nhục nhã anh một lần, bảy năm sau còn muốn tổn thương anh lần nữa, tra tấn anh lần nữa sao?

Bảy năm trước cô nói anh chơi bời lêu lổng, không có công việc làm cô chịu không nổi, mà nay khi anh đã có hết thảy đủ để cô ngẩng đầu ưỡn ngực, sao cô vẫn khinh thường anh, thậm chí còn muốn rời bỏ anh?

Cô thật đáng giận, rốt cuộc phải tra tấn anh đến chừng nào mới vừa lòng?

Tuy rằng anh hận cô, nhưng càng hận chính mình hơn, không hiểu vì sao bản thân lại không quên được cô, vì sao vừa nghe nói cô muốn chuyển nhà liền hoang mang lo sợ như vậy?

Chẳng lẽ anh còn yêu cô?

Đúng rồi, anh sớm nên thừa nhận, không nên vì lòng tự tôn quá đáng mà tự dối lòng.

Bảy năm trước, vì tự tôn đã không dám công nhận mọi lời cô nói đều là sự thật, mới thẹn quá hóa giận mà rời bỏ cô đi, hơn nữa còn cố gắng xông pha sự nghiệp một phen, chỉ để làm cho cô nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Vì hận lời cô nói, thúc đẩy anh đi lên, nhưng nay ngẫm lại , anh có thể có được thành tựu hôm nay, ít nhất có một nửa là nhờ công của cô, vì năm đó nếu không có lời cảnh tỉnh của cô, hôm nay vô cùng có khả năng anh vẫn là một kẻ trà đến đưa tay cơm đến há mồm, một đại thiếu gia không biết khó khăn gian khổ, chỉ biết vòi tiền cha mẹ.

Nếu cô thật sự đã chuyển chỗ ở, vậy anh phải làm sao bây giờ?

Ngoặt vào đường tắt lái xe taxi đã chỉ, anh thả chậm tốc độ xe nhìn tên từng nhà, cuối cùng tìm được địa chỉ trên trang giấy. Anh dừng xe ven đường, đi ba bước chạy hết hai bước đến trước một nhà trọ cũ kỹ, đưa tay ấn chuông cửa.

Ngực anh phập phồng hoảng loạn, cảm thấy cực kì khẩn trương và sợ hãi. Anh tới quá muộn sao? Cô ấy đã chuyển đi rồi sao?

Làm ơn, ông trời, đừng tàn nhẫn với tôi vậy chứ. Anh lại lo âu định đưa tay ấn chuông lần nữa –

“Chú muốn tìm ai?”.

Tiếng nói vang lên thình lình làm anh quay đầu lại, cúi xuống mới thấy được nơi phát ra tiếng, đó là một – à không, bốn bé trai mặc đồng phục tiểu học, trong đó có một cặp song sinh, còn có một cậu bé nhìn quen đến nỗi làm hai mắt anh trố ra, huyết sắc trên mặt mất hết.

“Hạo Lôi cậu xem, chú ấy không phải nhìn rất giống cậu sao?”. Một cậu bé kinh ngạc kêu lên.

Nhất thời tám đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhưng Dịch Ngạo Dương không thể nhúc nhích, ngay cả nháy mắt cũng không làm được.

Anh rất khiếp sợ và cũng quá kinh hách, hết thảy quá đột ngột, làm anh không biết phản ứng ra sao.

Đó là con anh, không hề nghi ngờ gì nữa, vì bộ dạng bọn họ thật sự quá giống nhau!

Hai hốc mắt anh không thể kiềm chế được nóng lên, cánh tay vừa giơ bất tri bất giác đóng băng giữa không trung, khống chế không được run run.

“Hạo Lôi, chú ấy bị dọa ngây người”. Đồ Hạo Đình nhếch nhếch khóe miệng.

“Xem ra dì Thu Phong hình như không nói cho chú ấy biết sự tồn tại của cậu”. Đồ Hạo Anh có chút đăm chiêu nói.

Đồ Hạo Tế tò mò hỏi Đồ Hạo Lôi. “Cậu thấy chú ấy thế nào?”.

“Tớ thấy ba của Hạo Vân cao hơn”. Đồ Hạo Đình xen vào phát biểu ý kiến.

“Chú Lãnh là người ngoại quốc, đương nhiên cao hơn”. Đồ Hạo Tế nói.

Đồ Hạo Đình không đồng ý bĩu môi. “Ai nói người ngoại quốc nhất định sẽ cao, tớ nhìn qua nhiều người rồi, cậu cũng nhìn rồi đó thôi?”.

“Đó chỉ là số ít mà thôi, căn cứ số liệu mà nói, người ngoại quốc đều có thân hình to cao hơn người phương Đông chúng ta”. Đã trải qua nghiên cứu rồi.

“Đó là hiện tại, sau này không ai biết được. Căn cứ số liệu, người Đài Loan và người Nhật Bản đều có dấu hiệu cao lên hằng năm, một ngày nào đó người phương Đông chúng ta sẽ cao hơn cả người ngoại quốc”. Cậu không chịu thua cãi lại.

“Đó là tương lai, mà tớ đang nói hiện tại chứ bộ”.

Hai cậu bé trước mặt ngươi một lời ta một lời cãi qua cãi lại, làm cho Dịch Ngạo Dương đột nhiên có cảm giác mình vừa lạc vào vương quốc người lùn. Anh nhìn đồng phục tiểu học trên người chúng, nhịn không được hoài nghi chúng thật là học sinh tiểu học sao?

<<1 ... 34567 ... 12>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
266/4774