Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full
Lượt xem : |
n động, cũng hết sức bỏ qua máy điều hoà hấp dẫn cô.
"Em nóng như vậy rồi, lừa mình dối người rất khá sao?" Anh cười lắc đầu, nhìn tay chân cô không ngừng ra mồ hôi.
Này trách ai? Còn không phải là vì anh ta! Ôn Ngọc Thanh vừa lau mồ hôi trong lòng lẩm bẩm. Cô là vì căng thẳng mới ra mồ hôi, nhưng cũng không thể nói rõ là bởi vì anh ta.
"Anh còn chuẩn bị hội nghị, không có thời gian quấy rầy em." Anh thả mồi.
Lý trí ngăn cản cô không được đi, cô lại nghe mình nói: "Được rồi."
Hắc hắc! Đáy mắt Sở Thiên Hàn thoáng qua một chút gian trá, cô vợ bé nhỏ của anh quả nhiên dễ lừa.
Thư ký riêng của Sở Thiên Hàn là con trai, lại là đàn ông đấy! Hơn nữa còn là một chàng trai vô cùng bảnh.
Đại não của Ôn Ngọc Thanh chết tại chỗ hai giây, thiếu chút nữa xúc động muốn cấu mình, dụi mắt.
Nhìn cô vừa ra thang máy đã nhìn chằm chằm vào mặt Tề Thừa Chính, cho đến giờ phút này, Sở Thiên Hàn rốt cuộc hiểu được mỗi lần Lý Tử Minh kêu Tề Thừa Chính là "nhân yêu" (gay) trong lòng là cảm giác như thế nào.
Trước kia cảm thấy có hình dạng này được vui tai vui mắt, và không cần phải lo lắng sẽ xảy ra tình yêu thư ký trong phòng làm việc, thật là một chuyện không tệ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp kia cực kỳ chướng mắt, ước gì có thể biến anh ta thành bộ mặt quỷ dạ xoa.
Người trước mặt này không diễm lệ, cũng không phải là một cô gái khí chất uyển chuyển, Tề Thừa Chính cảm thấy hoang mang, trừ ngũ quan bên ngoài thanh tú làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thật sự cô không thế nào làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng cô lại được Sở Thiên Hàn che chở điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Lại nói mới vừa rồi ở trước cửa sổ sát đất Sở tổng giám đốc nhìn qua, bởi vì thấy thoáng qua bóng dáng của bà xã, liền cho dừng hội nghị hàng tháng đang diễn ra một nửa rồi chạy nhanh như chớp, để lại các vị quan trọng trong công ty ngơ ngác.
"Bà chủ."
Ôn Ngọc Thanh chớp mắt mấy cái, xác định người đàn ông này thật sự là người, không phải là mình ảo giác, cô cười híp mắt.
"Nhân vật chính BL lý tưởng nhất trong suy nghĩ của tôi." Không nhịn được bị người kiềm chế quá chặt, lập tức vùng khỏi cánh tay, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới, còn lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Sở Thiên Hàn cúi đầu nhìn tay mình. Mới vừa rồi. . . . . . Ánh mắt nguy hiểm của anh nhắm lại, thật không ngờ cô có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh, quả thật giống như uống nước thoải mái tự do.
Cảm giác mình giống như cừu non chờ đấu giá, sống lưng Tề Thừa Chính có chút lạnh. Tục ngữ có câu, không phải là người một nhà không vào một cửa, người này cùng Sở Thiên Hàn tính tình đều xấu xa, anh nên giữ khoảng cách.
"Tôi đi pha coffee." Anh lấy tốc độ xưa này chưa từng thấy biến mất ở phòng trà.
"Anh đừng chạy." Ôn Ngọc Thanh làm sao có thể buông tha cơ hội nhìn gần trai đẹp.
"Bà xã." Sở Thiên Hàn vô cùng tức giận, duỗi tay đem người ôm trở lại, kéo thật mạnh thiếu chút nữa đâm vào eo.
"Sở Thiên Hàn, anh làm gì đấy? Sao lại cản đường em." Ôn Ngọc Thanh thét lên. Hình dáng người đàn ông lý tưởng của cô!
Cô lại còn dám lớn tiếng như vậy, đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ, ngay cả che giấu tâm tư cũng không. Ánh mắt Sở Thiên Hàn càng thêm lạnh lùng. Quả thật quá mức! Anh ở bên cô lâu như vậy, cũng không thấy cô lộ ra vẻ mặt yêu thích như thế này, hoàn toàn đánh vào lòng tự tin về nhan sắc của anh.
"Em ngay trước mặt ông xã mình nhìn người đàn ông khác chảy nước miếng, không cảm thấy rất quá đáng sao?" Anh ôm cô kéo tới phòng làm việc, kiên quyết không để cho cô đuổi theo tên kia.
"Tiểu thụ là một cực phẩm khó gặp." Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh chờ mong, khát vọng nhìn xuyên qua tấm cửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
"Tiểu thụ?" Sở Thiên Hàn rốt cuộc bắt được trọng điểm, gương mặt nghi ngờ.
Gương mặt cô say mê, "Chính là đồng chí trong O số, chúng ta gọi là tiểu thụ."
"Em nói hắn là tiểu thụ?"
"Đúng nha, dáng dấp anh ta quá phù hợp hình tượng tiểu thụ trong manga, hơn nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm a." Hỏng rồi, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, vội vàng lau lau.
Sở Thiên Hàn đột nhiên thấy mình cực kỳ may mắn không bị cô "Thưởng thức" như vậy, anh tin tưởng đó sẽ là chuyện vô cùng đau đớn.
"Bà xã."
Chương 14
Ôn Ngọc Thanh không khỏi lạnh rùng mình, thanh âm của anh quá dịu dàng, rõ ràng mang theo tín hiệu nguy hiểm. Cô đề phòng nhìn của anh, nhanh chóng thu hồi sự ngưỡng mộ, chuyên tâm đối phó người trước mắt.
Khoảng cách của hai người gần hơn, gần đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở, nhiệt độ lên cao, sắc dục cũng tăng.
"Em muốn thưởng thức, quan sát anh ta, phải hay không?" Anh bị vẻ mặt phòng bị của cô mê hoặc, từ từ thả mồi.
"Chuyện không liên quan đến anh." Ôn Ngọc Thanh cảm giác đột nhiên không khí loãng hơn nữa miệng đắng lưỡi khô, chẳng qua vì phía sau là bàn làm việc, cô không thể lui được nữa.
"Nhưng, anh ta là thư ký của anh, quyền của cấp trên tương đối lớn."
"Anh muốn thế nào?" Đôi tay Ôn Ngọc Thanh chống ở giữa hai người, liều chết kéo khoảng cách.
"Ba ngày không có làm rồi." Anh có chút oán trách.
"Em không thoải mái."
"Nếu như có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ta, khoảng cách quan sát anh ta gần hơn, hơn nữa làm cho anh ta không thể tức giận, có phải rất tốt không?" Anh cười rất gian.
"Đương nhiên." Thật là tưởng tượng tốt đẹp.
"Chỉ cần em chịu cùng anh đến công ty, đương nhiên có thể nhìn anh ta rồi, không phải sao?"
"Em không phải là nhân viên, tới Sở thị làm gì?"
"Giám sát ông xã." Anh nói.
"Nhàm chán!" Cô tránh anh còn không kịp, lại còn chạy đến trước mặt giám sát? Cô không phải là ngốc.
" Em suy nghĩ một chút về cực phầm tiểu thụ phía ngoài đi." Anh dẫn dắt từng bước, trong lòng cực kỳ tức giận người bên ngoài.
Nội tâm Ôn Ngọc Thanh bắt đầu đấu tranh. Thật ra cũng bị người ta ăn sạch sành sanh, lại nhiều lần bị cắn, hơn nữa kỹ xảo của anh quả thật cũng không tệ. . . . . .
"Đồng ý." Đáp án của cô rất thẳng thắn.
Sở Thiên Hàn mặt mày hớn hở ôm lấy cô, bước nhanh vào phía trong, đóng cửa khóa lại trong tiếng cười dâm đãng.
"Anh kiềm chế một chút, có được không?"
"Không tốt."
"Cẩn thận anh đem mấy chục năm tinh lực sau này dùng hết, về sau sẽ rất đau khổ." Cô đề nghị rất chân thành, bắt đầu quan tâm đến vấn đề hạnh phúc của vợ sau.
"Anh sẽ bổ sung sau."
"Cứ như thế này thì bổ sung cũng không được." Cô tiếp tục khuyên nhủ anh lạc đường biết quay lại.
"Không cần nói nhiều tại thời điểm này." Anh phát điên, nếu để cho cô nói tiếp, cái gì cũng không cần làm.
"Trời cho chúng ta miệng chính là dùng để nói chuyện, anh không để cho em nói chính là chống lại ý trời, đây là không có đạo đức. . . . . ."
Thanh âm bị nuốt vào trong bụng, cuối cùng Sở Thiên Hàn thuận lợi cởi hết đồ trên người cô, một đường thông suốt công thành đoạt đất.
Trên căn bản, nhìn tinh thần Tổng giám đốc phu nhân cũng không tệ lắm đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Thừa Chính hết sức kinh ngạc. Nhiều năm làm thư ký riêng, biết một chút chuyện riêng tư của Sở Thiên Hàn, thậm chí một lần, một cô gái bộ dạng hoảng hốt chạy ra để cho hắn ký ức hãy còn mới mẻ a. Đàn ông không mạnh, phụ nữ sẽ oán trách, nếu như quá mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ càng oán trách.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng ngồi vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tề thư ký, xin hỏi một chút, sao anh nhìn chằm chằm tôi, là bởi vì đột nhiên phát hiện tôi trở nên vô cùng xinh đẹp sao?"
Thật may là không uống nước, nhưng Tề Thừa Chính sẽ không khỏi bị nghẹn nước miếng của chính mình.
"Không thể nào." Anh khẳng định cô không phải đột nhiên biến thành đại mỹ nhân, chẳng qua phát hiện cá tính của cô có chút kỳ lạ mà thôi.
Cô như hiểu ra gật đầu, chậm rãi nói: "Là anh tò mò tại sao tôi có thể tự mình từ phòng làm việc đi ra."
"Ừ? !" Lúc này anh hoảng sợ nhìn cô cười nhạt, đột nhiên cảm thấy sống lưng rất lạnh.
"Có hứng thú cùng tôi nói một chút chuyện về tình yêu của tổng giám đốc không?" Cô cười vẻ mặt vô hại.
Tề Thừa Chính cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, không biết tại sao ánh mắt của cô làm cho anh cảm giác cô biết nhiều chuyện khiến lòng anh run sợ, ông chủ Sở gặp phải khắc tinh rồi.
"Tôi nghĩ, so với tôi hẳn bà chủ rõ hơn." Anh cười.
"Có sao? Lúc tôi cưới anh ấy là mới biết nhau." Cô cười cực kỳ vô tội.
"Chuyện riêng của ông chủ tôi không rõ." Ánh mắt bắt đầu do dự, khi phát hiện ánh mắt cảnh cáo phía sau cánh cửa thủy tinh thì lo sợ, đứng ngồi không yên, chuyện trong nhà tổng giám đốc, anh là người ngoài không thể can thiệp.
"Thư ký riêng hình như không phải rất nhàn rỗi sao." Ánh mắt cô sáng quắc theo dõi anh ta, không để cho anh lừa dối. Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhất định phải gánh chịu hậu quả như thế.
Cười gượng hai tiếng, Tề Thừa Chính lúng túng nói lảng ra chuyện khác, "Bà chủ, cô xem sắp tan ca rồi, tôi còn phải làm cho xong công việc."
Ôn Ngọc Thanh bật cười, ngả người trên ghế sofa, suy nghĩ nhìn người đàn ông rõ ràng đang hốt hoảng. Anh ta ý thức nguy hiểm rất khá.
Bên trong Sở Thiên Hàn không bộc lộ cảm xúc. Cô không biết được dáng vẻ mình bây giờ rất mê người sao? Ánh mắt như muốn giết người hướng vào Tề thư ký. Tên đáng chết!
Cửa thang máy mở ra, hấp dẫn ánh mắt của ba người ——
Đó là một người rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân vô cùng hấp dẫn, đàn ông có sức chống cự kém sẽ bị cái liếc mắt của cô ta làm cho choáng váng.
Sắc mặt Tề Thừa Chính lập tức thay đổi, lo lắng nhìn vẻ mặt tò mò của Ôn Ngọc Thanh.
"Tề thư ký, tổng giám đốc các anh đâu? Hôm nay tiếp tân rất quá đáng, nói gì cũng không cho tôi đi lên, hại tôi lãng phí rất nhiều nước miếng, cũng không xem quan hệ giữa tôi với Hàn là quan hệ gì, thật là không thức thời." Cô ta oán trách, liếc mắt nhìn quanh.
Ôn Ngọc Thanh theo bản năng cau mày. Không cần đoán, cô ta nhất định là bạn trên giường với Sở Thiên Hàn, hơn nữa là một người rất được cưng chiều, cảm giác trái tim đột nhiên thắt lại. . . . . .
"Tề thư ký, đây là bạn gái anh hả, không phải tôi chê anh nha, nhưng con mắt anh thật không tốt lắm." Cô ta đánh giá Ôn Ngọc Thanh đang ngồi trên salon từ đầu tới chân.
Tề Thừa Chính đau đầu nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt, lại quay đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt rất dễ xảy ra chiến tranh, chuyện như vậy tại sao anh phải chứng kiến?
Ôn Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ liếc qua ngực của cô gái kiêu ngạo kia. Sở Thiên Hàn sắc lang hình như yêu thích kiểu phụ nữ ngực bự. Không tự chủ được cúi đầu nhìn mình một chút, quả thật là bánh bao nhỏ, hơn nữa nhân cũng không phải là nhiều lắm.
Bộ ngực lớn, eo thon, gương mặt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tuyệt đối là mẫu tình nhân tốt nhất. Ôn Ngọc Thanh vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư. Những người đàn ông giống như Sở Thiên Hàn nuôi năm ba tình nhân là bình thường, anh ấy không nuôi tình nhân mới lạ đấy.
"Uông tiểu thư, tổng giám đốc không có ở đây.” Tề Thừa Chính mỉm cười nói dối, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Ôn Ngọc Thanh ngáp, thẳng người, hơi cười nhìn anh ta, người kia nhất thời cảm giác sau lưng bị người liếc, "Tề thư ký, nói dối không phải là thói quen tốt nha."
"Bà ——"
"Ta họ Ôn, không phải họ Bà." Cô cắt đứt lời anh ta định gọi, nụ cười đầy uy hiếp.
Tề Thừa Chính lần nữa khẳng định vợ tổng giám đốc cùng Sở tổng giám đốc giống nhau, không phải là người dễ dàng trêu chọc, mặc dù lúc cô đối mặt tổng giám đốc giống như rất sợ hãi, nhưng là từ đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, có thể kết luận cô là cố ý tạo nên biểu hiện để lừa gạt, đột nhiên cảm thấy Sở tổng giám đốc cưới được người vợ như vậy thật ra là mạo hiểm.
"Tề thư ký, chẳng lẽ là Hàn dặn anh làm như vậy sao? Tôi biết lâu như vậy không đến gặp anh ấy là lỗi của tôi, nhưng không phải giờ tôi đã tới rồi sao."
"Tổng giám đốc bề bộn nhiều việc." Tề Thừa Chính lúng túng trả lời.
"Không bận, tôi mới từ bên trong ra, anh ta nhàn rỗi có thể đập muỗi chơi."
"Cô từ bên trong đi ra? Cô không phải là bạn gái của Tề thư ký à?"
"Tôi chưa bao giờ nói như vậy." Cô ung dung trả lời.
"Cô ấy quả thật chưa từng nói thế." Tề Thừa Chính làm chứng.
Gương mặt cô ta có chút thay đổi, cũng không tin với dung nhan như vậy mà được Sở Thiên Hàn để ý, "Tôi muốn gặp Hàn."
"Đi về phía trước, gõ cửa, tôi tin anh ta nhất địn
"Em nóng như vậy rồi, lừa mình dối người rất khá sao?" Anh cười lắc đầu, nhìn tay chân cô không ngừng ra mồ hôi.
Này trách ai? Còn không phải là vì anh ta! Ôn Ngọc Thanh vừa lau mồ hôi trong lòng lẩm bẩm. Cô là vì căng thẳng mới ra mồ hôi, nhưng cũng không thể nói rõ là bởi vì anh ta.
"Anh còn chuẩn bị hội nghị, không có thời gian quấy rầy em." Anh thả mồi.
Lý trí ngăn cản cô không được đi, cô lại nghe mình nói: "Được rồi."
Hắc hắc! Đáy mắt Sở Thiên Hàn thoáng qua một chút gian trá, cô vợ bé nhỏ của anh quả nhiên dễ lừa.
Thư ký riêng của Sở Thiên Hàn là con trai, lại là đàn ông đấy! Hơn nữa còn là một chàng trai vô cùng bảnh.
Đại não của Ôn Ngọc Thanh chết tại chỗ hai giây, thiếu chút nữa xúc động muốn cấu mình, dụi mắt.
Nhìn cô vừa ra thang máy đã nhìn chằm chằm vào mặt Tề Thừa Chính, cho đến giờ phút này, Sở Thiên Hàn rốt cuộc hiểu được mỗi lần Lý Tử Minh kêu Tề Thừa Chính là "nhân yêu" (gay) trong lòng là cảm giác như thế nào.
Trước kia cảm thấy có hình dạng này được vui tai vui mắt, và không cần phải lo lắng sẽ xảy ra tình yêu thư ký trong phòng làm việc, thật là một chuyện không tệ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp kia cực kỳ chướng mắt, ước gì có thể biến anh ta thành bộ mặt quỷ dạ xoa.
Người trước mặt này không diễm lệ, cũng không phải là một cô gái khí chất uyển chuyển, Tề Thừa Chính cảm thấy hoang mang, trừ ngũ quan bên ngoài thanh tú làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thật sự cô không thế nào làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng cô lại được Sở Thiên Hàn che chở điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Lại nói mới vừa rồi ở trước cửa sổ sát đất Sở tổng giám đốc nhìn qua, bởi vì thấy thoáng qua bóng dáng của bà xã, liền cho dừng hội nghị hàng tháng đang diễn ra một nửa rồi chạy nhanh như chớp, để lại các vị quan trọng trong công ty ngơ ngác.
"Bà chủ."
Ôn Ngọc Thanh chớp mắt mấy cái, xác định người đàn ông này thật sự là người, không phải là mình ảo giác, cô cười híp mắt.
"Nhân vật chính BL lý tưởng nhất trong suy nghĩ của tôi." Không nhịn được bị người kiềm chế quá chặt, lập tức vùng khỏi cánh tay, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới, còn lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Sở Thiên Hàn cúi đầu nhìn tay mình. Mới vừa rồi. . . . . . Ánh mắt nguy hiểm của anh nhắm lại, thật không ngờ cô có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh, quả thật giống như uống nước thoải mái tự do.
Cảm giác mình giống như cừu non chờ đấu giá, sống lưng Tề Thừa Chính có chút lạnh. Tục ngữ có câu, không phải là người một nhà không vào một cửa, người này cùng Sở Thiên Hàn tính tình đều xấu xa, anh nên giữ khoảng cách.
"Tôi đi pha coffee." Anh lấy tốc độ xưa này chưa từng thấy biến mất ở phòng trà.
"Anh đừng chạy." Ôn Ngọc Thanh làm sao có thể buông tha cơ hội nhìn gần trai đẹp.
"Bà xã." Sở Thiên Hàn vô cùng tức giận, duỗi tay đem người ôm trở lại, kéo thật mạnh thiếu chút nữa đâm vào eo.
"Sở Thiên Hàn, anh làm gì đấy? Sao lại cản đường em." Ôn Ngọc Thanh thét lên. Hình dáng người đàn ông lý tưởng của cô!
Cô lại còn dám lớn tiếng như vậy, đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ, ngay cả che giấu tâm tư cũng không. Ánh mắt Sở Thiên Hàn càng thêm lạnh lùng. Quả thật quá mức! Anh ở bên cô lâu như vậy, cũng không thấy cô lộ ra vẻ mặt yêu thích như thế này, hoàn toàn đánh vào lòng tự tin về nhan sắc của anh.
"Em ngay trước mặt ông xã mình nhìn người đàn ông khác chảy nước miếng, không cảm thấy rất quá đáng sao?" Anh ôm cô kéo tới phòng làm việc, kiên quyết không để cho cô đuổi theo tên kia.
"Tiểu thụ là một cực phẩm khó gặp." Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh chờ mong, khát vọng nhìn xuyên qua tấm cửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
"Tiểu thụ?" Sở Thiên Hàn rốt cuộc bắt được trọng điểm, gương mặt nghi ngờ.
Gương mặt cô say mê, "Chính là đồng chí trong O số, chúng ta gọi là tiểu thụ."
"Em nói hắn là tiểu thụ?"
"Đúng nha, dáng dấp anh ta quá phù hợp hình tượng tiểu thụ trong manga, hơn nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm a." Hỏng rồi, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, vội vàng lau lau.
Sở Thiên Hàn đột nhiên thấy mình cực kỳ may mắn không bị cô "Thưởng thức" như vậy, anh tin tưởng đó sẽ là chuyện vô cùng đau đớn.
"Bà xã."
Chương 14
Ôn Ngọc Thanh không khỏi lạnh rùng mình, thanh âm của anh quá dịu dàng, rõ ràng mang theo tín hiệu nguy hiểm. Cô đề phòng nhìn của anh, nhanh chóng thu hồi sự ngưỡng mộ, chuyên tâm đối phó người trước mắt.
Khoảng cách của hai người gần hơn, gần đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở, nhiệt độ lên cao, sắc dục cũng tăng.
"Em muốn thưởng thức, quan sát anh ta, phải hay không?" Anh bị vẻ mặt phòng bị của cô mê hoặc, từ từ thả mồi.
"Chuyện không liên quan đến anh." Ôn Ngọc Thanh cảm giác đột nhiên không khí loãng hơn nữa miệng đắng lưỡi khô, chẳng qua vì phía sau là bàn làm việc, cô không thể lui được nữa.
"Nhưng, anh ta là thư ký của anh, quyền của cấp trên tương đối lớn."
"Anh muốn thế nào?" Đôi tay Ôn Ngọc Thanh chống ở giữa hai người, liều chết kéo khoảng cách.
"Ba ngày không có làm rồi." Anh có chút oán trách.
"Em không thoải mái."
"Nếu như có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ta, khoảng cách quan sát anh ta gần hơn, hơn nữa làm cho anh ta không thể tức giận, có phải rất tốt không?" Anh cười rất gian.
"Đương nhiên." Thật là tưởng tượng tốt đẹp.
"Chỉ cần em chịu cùng anh đến công ty, đương nhiên có thể nhìn anh ta rồi, không phải sao?"
"Em không phải là nhân viên, tới Sở thị làm gì?"
"Giám sát ông xã." Anh nói.
"Nhàm chán!" Cô tránh anh còn không kịp, lại còn chạy đến trước mặt giám sát? Cô không phải là ngốc.
" Em suy nghĩ một chút về cực phầm tiểu thụ phía ngoài đi." Anh dẫn dắt từng bước, trong lòng cực kỳ tức giận người bên ngoài.
Nội tâm Ôn Ngọc Thanh bắt đầu đấu tranh. Thật ra cũng bị người ta ăn sạch sành sanh, lại nhiều lần bị cắn, hơn nữa kỹ xảo của anh quả thật cũng không tệ. . . . . .
"Đồng ý." Đáp án của cô rất thẳng thắn.
Sở Thiên Hàn mặt mày hớn hở ôm lấy cô, bước nhanh vào phía trong, đóng cửa khóa lại trong tiếng cười dâm đãng.
"Anh kiềm chế một chút, có được không?"
"Không tốt."
"Cẩn thận anh đem mấy chục năm tinh lực sau này dùng hết, về sau sẽ rất đau khổ." Cô đề nghị rất chân thành, bắt đầu quan tâm đến vấn đề hạnh phúc của vợ sau.
"Anh sẽ bổ sung sau."
"Cứ như thế này thì bổ sung cũng không được." Cô tiếp tục khuyên nhủ anh lạc đường biết quay lại.
"Không cần nói nhiều tại thời điểm này." Anh phát điên, nếu để cho cô nói tiếp, cái gì cũng không cần làm.
"Trời cho chúng ta miệng chính là dùng để nói chuyện, anh không để cho em nói chính là chống lại ý trời, đây là không có đạo đức. . . . . ."
Thanh âm bị nuốt vào trong bụng, cuối cùng Sở Thiên Hàn thuận lợi cởi hết đồ trên người cô, một đường thông suốt công thành đoạt đất.
Trên căn bản, nhìn tinh thần Tổng giám đốc phu nhân cũng không tệ lắm đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Thừa Chính hết sức kinh ngạc. Nhiều năm làm thư ký riêng, biết một chút chuyện riêng tư của Sở Thiên Hàn, thậm chí một lần, một cô gái bộ dạng hoảng hốt chạy ra để cho hắn ký ức hãy còn mới mẻ a. Đàn ông không mạnh, phụ nữ sẽ oán trách, nếu như quá mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ càng oán trách.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng ngồi vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tề thư ký, xin hỏi một chút, sao anh nhìn chằm chằm tôi, là bởi vì đột nhiên phát hiện tôi trở nên vô cùng xinh đẹp sao?"
Thật may là không uống nước, nhưng Tề Thừa Chính sẽ không khỏi bị nghẹn nước miếng của chính mình.
"Không thể nào." Anh khẳng định cô không phải đột nhiên biến thành đại mỹ nhân, chẳng qua phát hiện cá tính của cô có chút kỳ lạ mà thôi.
Cô như hiểu ra gật đầu, chậm rãi nói: "Là anh tò mò tại sao tôi có thể tự mình từ phòng làm việc đi ra."
"Ừ? !" Lúc này anh hoảng sợ nhìn cô cười nhạt, đột nhiên cảm thấy sống lưng rất lạnh.
"Có hứng thú cùng tôi nói một chút chuyện về tình yêu của tổng giám đốc không?" Cô cười vẻ mặt vô hại.
Tề Thừa Chính cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, không biết tại sao ánh mắt của cô làm cho anh cảm giác cô biết nhiều chuyện khiến lòng anh run sợ, ông chủ Sở gặp phải khắc tinh rồi.
"Tôi nghĩ, so với tôi hẳn bà chủ rõ hơn." Anh cười.
"Có sao? Lúc tôi cưới anh ấy là mới biết nhau." Cô cười cực kỳ vô tội.
"Chuyện riêng của ông chủ tôi không rõ." Ánh mắt bắt đầu do dự, khi phát hiện ánh mắt cảnh cáo phía sau cánh cửa thủy tinh thì lo sợ, đứng ngồi không yên, chuyện trong nhà tổng giám đốc, anh là người ngoài không thể can thiệp.
"Thư ký riêng hình như không phải rất nhàn rỗi sao." Ánh mắt cô sáng quắc theo dõi anh ta, không để cho anh lừa dối. Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhất định phải gánh chịu hậu quả như thế.
Cười gượng hai tiếng, Tề Thừa Chính lúng túng nói lảng ra chuyện khác, "Bà chủ, cô xem sắp tan ca rồi, tôi còn phải làm cho xong công việc."
Ôn Ngọc Thanh bật cười, ngả người trên ghế sofa, suy nghĩ nhìn người đàn ông rõ ràng đang hốt hoảng. Anh ta ý thức nguy hiểm rất khá.
Bên trong Sở Thiên Hàn không bộc lộ cảm xúc. Cô không biết được dáng vẻ mình bây giờ rất mê người sao? Ánh mắt như muốn giết người hướng vào Tề thư ký. Tên đáng chết!
Cửa thang máy mở ra, hấp dẫn ánh mắt của ba người ——
Đó là một người rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân vô cùng hấp dẫn, đàn ông có sức chống cự kém sẽ bị cái liếc mắt của cô ta làm cho choáng váng.
Sắc mặt Tề Thừa Chính lập tức thay đổi, lo lắng nhìn vẻ mặt tò mò của Ôn Ngọc Thanh.
"Tề thư ký, tổng giám đốc các anh đâu? Hôm nay tiếp tân rất quá đáng, nói gì cũng không cho tôi đi lên, hại tôi lãng phí rất nhiều nước miếng, cũng không xem quan hệ giữa tôi với Hàn là quan hệ gì, thật là không thức thời." Cô ta oán trách, liếc mắt nhìn quanh.
Ôn Ngọc Thanh theo bản năng cau mày. Không cần đoán, cô ta nhất định là bạn trên giường với Sở Thiên Hàn, hơn nữa là một người rất được cưng chiều, cảm giác trái tim đột nhiên thắt lại. . . . . .
"Tề thư ký, đây là bạn gái anh hả, không phải tôi chê anh nha, nhưng con mắt anh thật không tốt lắm." Cô ta đánh giá Ôn Ngọc Thanh đang ngồi trên salon từ đầu tới chân.
Tề Thừa Chính đau đầu nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt, lại quay đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt rất dễ xảy ra chiến tranh, chuyện như vậy tại sao anh phải chứng kiến?
Ôn Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ liếc qua ngực của cô gái kiêu ngạo kia. Sở Thiên Hàn sắc lang hình như yêu thích kiểu phụ nữ ngực bự. Không tự chủ được cúi đầu nhìn mình một chút, quả thật là bánh bao nhỏ, hơn nữa nhân cũng không phải là nhiều lắm.
Bộ ngực lớn, eo thon, gương mặt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tuyệt đối là mẫu tình nhân tốt nhất. Ôn Ngọc Thanh vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư. Những người đàn ông giống như Sở Thiên Hàn nuôi năm ba tình nhân là bình thường, anh ấy không nuôi tình nhân mới lạ đấy.
"Uông tiểu thư, tổng giám đốc không có ở đây.” Tề Thừa Chính mỉm cười nói dối, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Ôn Ngọc Thanh ngáp, thẳng người, hơi cười nhìn anh ta, người kia nhất thời cảm giác sau lưng bị người liếc, "Tề thư ký, nói dối không phải là thói quen tốt nha."
"Bà ——"
"Ta họ Ôn, không phải họ Bà." Cô cắt đứt lời anh ta định gọi, nụ cười đầy uy hiếp.
Tề Thừa Chính lần nữa khẳng định vợ tổng giám đốc cùng Sở tổng giám đốc giống nhau, không phải là người dễ dàng trêu chọc, mặc dù lúc cô đối mặt tổng giám đốc giống như rất sợ hãi, nhưng là từ đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, có thể kết luận cô là cố ý tạo nên biểu hiện để lừa gạt, đột nhiên cảm thấy Sở tổng giám đốc cưới được người vợ như vậy thật ra là mạo hiểm.
"Tề thư ký, chẳng lẽ là Hàn dặn anh làm như vậy sao? Tôi biết lâu như vậy không đến gặp anh ấy là lỗi của tôi, nhưng không phải giờ tôi đã tới rồi sao."
"Tổng giám đốc bề bộn nhiều việc." Tề Thừa Chính lúng túng trả lời.
"Không bận, tôi mới từ bên trong ra, anh ta nhàn rỗi có thể đập muỗi chơi."
"Cô từ bên trong đi ra? Cô không phải là bạn gái của Tề thư ký à?"
"Tôi chưa bao giờ nói như vậy." Cô ung dung trả lời.
"Cô ấy quả thật chưa từng nói thế." Tề Thừa Chính làm chứng.
Gương mặt cô ta có chút thay đổi, cũng không tin với dung nhan như vậy mà được Sở Thiên Hàn để ý, "Tôi muốn gặp Hàn."
"Đi về phía trước, gõ cửa, tôi tin anh ta nhất địn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
205/587