Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full
Lượt xem : |
của anh, điều này khiến cho anh ấn tượng càng thêm tốt đối với cô. “Tất cả nghe theo em.”
Lúc này Uông Bội Nhu như được buông lỏng thở ra một hơi dài, tiếp theo liền im lặng không nói.
Hai người cùng đạp thuyền thiên nga trên sông, không khí cũng là im lặng, Triển Dục Quảng phá vỡ không khí “Em không thích nói chuyện sao?”
Anh đâu có biết, bình thường ở trong công ty cô nói rất nhiều đến nỗi ồn ào mọi người!
Nhưng khi cô vừa rời khỏi công ty, thì cô lại giống như một cô gái cô đơn.
“Em không biết nên nói gì với anh...” Cô thành thật trả lời, nhưng vẫn giấu một bí mật nho nhỏ... Cô không hy vọng anh biết quá nhiều về cô, sợ sau khi rời khỏi anh cô sẽ nhớ nhiều về anh.
Cho nên, cô phải phòng ngừa trước những rắc rối có thể xảy ra.
Thì ra cô ấy chỉ không biết nên nói những gì, vậy thì đơn giản thôi, anh sẽ mở đầu. “Sao em lại muốn thuê người tình?”
Uông Bội Nhu nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, rất lâu mới nhẹ giọng hỏi lại: “Em có thể không nói ra được không?”
“Dĩ nhiên có thể!” Triển Dục Quảng lập tức đổi đề tài. “Em xem, chúng ta đến chỗ rẽ rồi.”
“Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây?” Cô tò mò hỏi.
“Không nói với em đâu.” Anh thừa nước đục thả câu trả lời.
Kết quả, anh mang Uông Bội Nhu vào Thâm Khang chơi cả ngày.
“Nơi đó là lều trúc của Hoàng Thị Cổ Thổ, có muốn qua đó xem một chút không?”
“Nơi đó là cục Phúc An...”
Anh dẫn cô đi ngắm nhiều địa điểm, thậm chí xuống xe để thưởng thức những tòa nhà cổ kính, tình hình như được cải thiện rõ, không còn tình trạng ‘ông nói gà bà nói vịt’ nữa.
“Có mệt không? Hay anh dẫn em đi ăn ‘đậu hủ hỉ’ nhé!”
Kể từ khi cha mẹ của Uông Bội Nhu qua đời, cô đến nhà họ hàng ăn nhờ ở đậu đến nay, cũng chưa có ngày nào được vui vẻ, cô để mặc cho Triển Dục Quảng dắt tay cô, vui vẻ dẫn cô đi qua những di tích cổ, giúp cô mua đặc sản... “Cảm giác thật là hạnh phúc.” Từ đáy lòng mà nói với chính mình.
“Như vậy đã thỏa mãn rồi sao?” Anh xem thường nói: “Anh còn chưa dẫn em đi ăn sơn hào hải vị, nghe Quỳnh Tương cùng Ngọc Lộ hát, ngắm Đại Giang Nam Bắc!”
Nói đến đây, trong lòng anh đã quyết định... Anh muốn cô! Nhưng Uông Bội Nhu vẫn hồn nhiên chưa tỉnh, nhìn ánh mắt của anh một cách quái dị.
“Vậy chúng ta đi nếm thử đậu hủ Ba Miếng đi, còn có nước ô mai nổi tiếng...” Nhưng lời nói của anh phải dừng lại, chỉ vì Uông Bội Nhu đột nhiên sải bước chạy về phía trước.
“Nhu Nhu?” Anh bước nhanh về phía trước để đuổi kịp cô, kéo lấy tay cô ở trên conđường nhỏ và gập ghềnh.
“Em sao vậy?” Anh không hiểu hỏi.
Anh có thể đừng có nói loạn lên được hay không? Cô với anh chỉ có 24 giờ chung đụng, anh đã quên rồi sao?
“Không có gì!” Cô mạnh mẽ nói, cô không muốn bị anh phát hiện ra nội tâm của cô đang không nỡ từ bỏ.
“Vậy chúng ta đi ăn đi...” Anh muốn vừa ăn vừa nói cho cô biết, sau này anh muốn đưa cô đi khắp nơi thưởng thức những món ngon.
“Em không đói bụng!” Cô cố giữ khoảng cách mà trả lời.
“Vậy...” Triển Dục Quảng lập tức phát hiện cô phát sinh cái gì đó không đúng. “Nếu em đã không đói bụng, thì chúng ta không ăn nữa, lần sau trở lại ăn cũng được.”
Uông Bội Nhu lập tức quay đầu đi, không muốn bị anh phát hiện... trong hốc mắt của cô đang rưng rưng.
Anh đang nói chuyện hoang đường gì thế?
Căn bản cô và anh sẽ không có tương lai, anh nói lần sau sẽ trở lại ăn cái gì chứ?
Nhưng... Thôi, cô không muốn làm hỏng bầu không khí hiếm hoi này, cô cố gắng kìm nén cảm giác chua xót và đau buồn vào trong lòng “Chúng ta đi về nhé?”
Triển Dục Quảng không hiểu hỏi “Hay là chơi thêm một lát, chờ dùng xong bữa tối rồi trở về luôn?”
“Không...” Cô nói mang theo chút kiên quyết “Em muốn ở nhà cùng dùng cơm với anh.”
Nói láo!
Thật ra cô muốn mượn lý do đó để tạo cơ hội tự mình xuống bếp, thể nghiệm cảm giác thân mật cùng người yêu ở nhà ăn tối.
“Được... Vậy chúng ta trở về nhà nhé!” Anh không có nghi ngờ liền đưa cô về.
“Anh có thể đi tắm trước.”
Vừa về tới nhà, cô liền bận rộn thu xếp mọi thứ chuẩn bị làm cơm tối, lại phát hiện anh đang nhàm chán đi qua đi lại trong phòng khách chật hẹp.
Cô nói như vậy, là cô biết chuyện đó dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, dù cô không muốn cũng không thể tránh né.
“OK!” Triển Dục Quảng nghe vậy có chút kinh ngạc, bởi vì anh phát hiện cô là một người phụ nữ rất bảo thủ, đôi khi chỉ làm bộ kiên cường thôi.
Còn anh chính là bị hấp dẫn bởi những điều đó.
Mặc dù anh không hiểu vì sao cô lại phải giả bộ mạnh mẽ như vậy, nhưng anh cũng rất muốn giúp cô chia sẻ gánh nặng đè ở trên trong lòng cô.
Hiện tại nếu anh không thể khai thác thông tin gì từ phía cô, anh định đợi sau khi trở về công ty, sẽ ra lệnh cho Lạc Tiêu Dao giúp anh điều tra một chút về bối cảnh cùng con người của cô.
Với hiệu suất xử lý công việc của Lạc Tiêu Dao, anh tin tưởng trợ lý của anh sẽ có thể cho anh biết tất cả thông tin của cô.
Về chuyện tối nay, anh chỉ cần làm tốt vai trò người tình, để cho cô có một kỉ niệm thật đẹp là được rồi.
Anh tiến vào phòng tắm, đứng dưới làn nước lạnh mà nhiệt tình cọ rửa.
Không sai, trong lòng của anh đang nhiệt tình như lửa vậy.
Nhưng cô chỉ muốn làm người phụ nữ đảm đang, muốn cho anh ăn một bữa thật ngon miệng, để không phụ lòng của cô, anh phải dập tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy trong người của mình.
Uông Bội Nhu dọn từng món từng món bưng đến bàn trà, ngồi chồm hổm trước bàn trà chờ anh.
Khi trông thấy Triển Dục Quảng bước ra với cái khăn tắm trên người, nước trên tóc không ngừng nhỏ giọt, hiển nhiên dáng vẻ mê người của anh ngay lập tức khiến tinh thần cô bối rối, tim đập loạn xạ.
“Anh...” Khuôn mặt rất ngại!
Nghĩ một đằng nói một nẻo, cô vừa nói vừa vọt vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra. “Em giúp anh sấy tóc.”
Đây cũng là một cách tiếp xúc rất mới mẻ, Triển Dục Quảng ngồi yên để cho cô giúp anh sấy tóc, trước đây, khi phục vụ những nữ khách kia đa số đều là vuốt ve, hôn... Nhưng cho tới bây giờ anh cũng không có trải qua cuộc sống như vậy, cách thức phục vụ chuyên nghiệp của anh đâu rồi, đồng thời anh cũng kinh ngạc phát hiện, cách thức phục vụ của anh đối với cô là tự phát. Ừ... Anh thích cảm giác ấm áp như vậy, đối với cô tăng thêm vài phần cảm tình.
Vừa giúp anh sấy khô tóc xong, cô vội vàng thúc giục anh. “Anh mau mặc quần áo vào đi.”
Nếu không... Cô phải nhìn trai đẹp mà ăn cơm, cô sợ mình sẽ ăn cơm bằng đường lỗ mũi mất... Không đúng! Cô sợ mình sẽ e lệ mà nuốt cơm không nổi.
“Dù sao lát nữa cũng sẽ cởi ra mà.” Anh kiên trì dùng bộ dáng khêu gợi nói với cô.
“Anh...” Có phải anh đang nhắc nhở chuyện chút nữa sẽ xảy ra hay không?
Triển Dục Quảng nhìn thấu tâm tình trên mặt của cô, vừa kinh hoảng vừa mong đợi, mang theo một tia hối tiếc, vội vàng nói lảng qua chuyện khác, tạm thời tránh cho cô đổi ý lại nói không chơi nữa.
“A? Đây là món trứng chiên cà chua!” Cô làm sao biết anh thích ăn những món ăn gia đình này vậy?
Có phải anh không thích những món bình thường này? Nhưng cô cũng không có phản bác nói: “Ừ... Đúng vậy! Đều là những món ăn gia đình, hy vọng anh sẽ thích ăn.”
Đột nhiên cô cảm thấy mất hết khẩu vị, trong lòng lo lắng anh sẽ không thích loại phụ nữ nội trợ ngu ngốc như vậy.
“Đùa chút thôi!” Anh khoa trương cười ra tiếng: “Anh thích ăn món này nhất đó.”
Anh gắp một miếng lên đưa vào trong miệng: “Ừ... Mùi vị cũng rất khá, chua chua ngọt ngọt , em có bỏ đường đúng không?”
Sao vậy? Gương mặt của anh đang rất thỏa mãn, giống như đang khích lệ cô vậy.
“Ừ...Em có cho chút đường, chút muối, nước tương, còn cho thêm chút nước.” Cô không giấu giếm mà tỉ mỉ nói ra công thức cùng những bước làm món này: “Cuối cùng là cắt nhuyễn hành lá rồi cho vào.”
“Chính xác, đúng là như vậy!” Anh vừa nói vừa đem canh nóng hổi chan vào chén cơm của mình. “Vậy mà có thể khiến người khác ăn thêm hai chén cơm đó.”
“Anh nếm thử món này đi!” Khẩu vị của anh đang rất tốt khiến cô không nhịn được mà khoe khoang . “Món rau hẹ xào thịt cắt nhuyễn mới chính sở trường của em đó!”
“Thật sao? Vậy anh sẽ ăn thử nhé.”
“Còn món này...”
Cô liều mạng gắp thức ăn để vào trong chén của anh, anh đáp trả tấm lòng nhiệt tình của cô bằng cách ăn như hổ đói, biểu hiện anh rất thích món ăn của cô. “Ngon lắm, ngon lắm...” Không nghĩ tới bữa ăn tối lại trôi qua trong bầu không khí ấm áp như một bản hòa nhạc vậy.
“No quá rồi.” Anh một hơi giải quyết hết năm chén cơm. “Anh không ăn được nữa đâu.”
Cô giống như một người vợ đảm đang hiền thục vậy. “Em đi gọt trái cây.”
“Để anh giúp em nhé.”
Phản ứng của anh thì nằm ngoài dự đoán của cô, anh theo cô vào phòng bếp, sau khi giúp cô dọn chén đĩa, động tác rửa chén còn rất thuần thục.
“Để em tự làm là được...” Cô vội vã muốn đuổi anh ra ngoài.
“Anh không phải là người đàn ông xa lánh nhà bếp.” Thế nên anh quay lại giúp cô.
Vì vậy, Uông Bội Nhu thể mặc anh giúp cô rửa chén, rồi cùng nhau gọt trái cây, rồi cùng anh chọn một cái dĩa đẹp nhất để đựng trái cây.
“Vậy là xong rồi!” Anh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sa lon nhỏ xíu giành cho hai người! Thuận tay kéo cô vào trong ngực của mình. “Bây giờ chính là thời khắc lãng mạn nhất của hai chúng ta.”
Uông Bội Nhu nghe vậy bắt đầu khẩn trương
Đã đến lúc bọn họ tiến hành những hành động thân mật rồi sao?
Nhưng cô... Còn chưa đi tắm !
Cô vội vàng muốn từ trong ngực anh thoát ra, mặc dù ngực của anh thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cô không nỡ rời khỏi.
“Em... Em...”
“Đừng gấp...!” Anh tưởng cô sợ chuyện kế tiếp, vội vàng an ủi cô: “Em đã vất vả chuẩn bị cho anh một bữa ăn tối thịnh soạn như vậy, anh cũng vậy cũng muốn hết lòng mà phục vụ em.”
Anh nói như vậy, cô càng thấy khẩn trương hơn, càng dùng sức để tránh thoát khỏi ngực anh.
Triển Dục Quảng thấy bộ dạng lúng túng cùng khuôn mặt đang đỏ như mặt trời của cô, anh liền biết cô đã hiểu lầm ý của anh, lập tức nói rõ ý của mình: “Ít ra em cũng phải cho anh một cơ hội, để anh hầu hạ em ăn trái cây chứ!”
Cái gì? Anh chỉ muốn hầu hạ cô ăn trái cây thôi sao?
Sao không... Nói sớm chứ!
Hại cô khẩn trương thành ra như thế này, hơn nữa... Nếu như anh chỉ muốn đút cô ăn trái cây, sao lại ôm cô chặt như vậy chứ?
“Em... Em có thể tự ăn là được!” Cô tiếp tục giãy giụa.
“Không, anh sẽ kiên nhẫn, anh muốn đút em ăn.” Vừa nói vừa lấy nĩa đâm một miếng táo. “Mau mở miệng và nhắm mắt lại.”
Há mồm thì cô hiểu, nhưng tại sao lại phải nhắm mắt chứ?
Uông Bội Nhu lờ mờ cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy, nhưng cô vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại.
Quả nhiên, cô cảm nhận thấy miếng táo ở ngay bờ môi của cô, còn có cái gì đó mềm mại cùng ẩm ướt chạm vào cô.
“Chuẩn bị ăn chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi thăm.
“Ừ...” Cô trả lời mà tim đang nhảy loạn lên.
Quả táo đưa vào trong miệng của cô, đầu lưỡi của anh cũng đồng thời đi vào theo, không ngừng trêu chọc cái lưỡi của cô.
“Không...” Cô lên tiếng kháng nghị.
“Rất ngọt...” Anh vừa hôn cô, vừa ngọt ngào nói: “Ngon thật...” Cô đỏ bừng mặt, chỉ có thể để mặc cho anh hôn môi của cô.
Nhưng môi của anh đã trượt đến cái gáy trắng mượt của cô, nhỏ giọng gọi cô “Nhu Nhu...”
“Em...” Cô theo bản năng khước từ, hai tay lại bị anh bắt được “Em muốn đi tắm trước...” Sau đó cô dùng hết sức để tránh thoát anh, cô giống như bay vào trong phòng tắm vậy, cả người cô dán chặt vào cánh cửa, hai chân run rẩy.
Cô nghe được giọng cười rất vui vẻ của Triển Dục Quảng: “Nhu Nhu, anh lên giường chờ em trước nhé!”
Cô rất muốn với người tình ở cùng nhau cả đêm!
Cô đã hối hận rồi sao?
Không! Sẽ không đâu.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cô mặc áo lót hấp dẫn cùng bộ đồ ngủ khiêu gợi mới mua, dũng cảm đi về phía bàn đọc sách, đem cuốn sổ tay ra ghi chép... Cô muốn lưu lại những điều tốt đẹp cùng giây phút cuối của thời thiếu nữ.
Anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không hỏi cô.
Rốt cuộc Uông Bội Nhu cũng dừng bút, quay đầu lại nhìn anh, lấy hết dũng cảm đứng lên đi về phía anh.
Lúc này Uông Bội Nhu như được buông lỏng thở ra một hơi dài, tiếp theo liền im lặng không nói.
Hai người cùng đạp thuyền thiên nga trên sông, không khí cũng là im lặng, Triển Dục Quảng phá vỡ không khí “Em không thích nói chuyện sao?”
Anh đâu có biết, bình thường ở trong công ty cô nói rất nhiều đến nỗi ồn ào mọi người!
Nhưng khi cô vừa rời khỏi công ty, thì cô lại giống như một cô gái cô đơn.
“Em không biết nên nói gì với anh...” Cô thành thật trả lời, nhưng vẫn giấu một bí mật nho nhỏ... Cô không hy vọng anh biết quá nhiều về cô, sợ sau khi rời khỏi anh cô sẽ nhớ nhiều về anh.
Cho nên, cô phải phòng ngừa trước những rắc rối có thể xảy ra.
Thì ra cô ấy chỉ không biết nên nói những gì, vậy thì đơn giản thôi, anh sẽ mở đầu. “Sao em lại muốn thuê người tình?”
Uông Bội Nhu nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, rất lâu mới nhẹ giọng hỏi lại: “Em có thể không nói ra được không?”
“Dĩ nhiên có thể!” Triển Dục Quảng lập tức đổi đề tài. “Em xem, chúng ta đến chỗ rẽ rồi.”
“Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây?” Cô tò mò hỏi.
“Không nói với em đâu.” Anh thừa nước đục thả câu trả lời.
Kết quả, anh mang Uông Bội Nhu vào Thâm Khang chơi cả ngày.
“Nơi đó là lều trúc của Hoàng Thị Cổ Thổ, có muốn qua đó xem một chút không?”
“Nơi đó là cục Phúc An...”
Anh dẫn cô đi ngắm nhiều địa điểm, thậm chí xuống xe để thưởng thức những tòa nhà cổ kính, tình hình như được cải thiện rõ, không còn tình trạng ‘ông nói gà bà nói vịt’ nữa.
“Có mệt không? Hay anh dẫn em đi ăn ‘đậu hủ hỉ’ nhé!”
Kể từ khi cha mẹ của Uông Bội Nhu qua đời, cô đến nhà họ hàng ăn nhờ ở đậu đến nay, cũng chưa có ngày nào được vui vẻ, cô để mặc cho Triển Dục Quảng dắt tay cô, vui vẻ dẫn cô đi qua những di tích cổ, giúp cô mua đặc sản... “Cảm giác thật là hạnh phúc.” Từ đáy lòng mà nói với chính mình.
“Như vậy đã thỏa mãn rồi sao?” Anh xem thường nói: “Anh còn chưa dẫn em đi ăn sơn hào hải vị, nghe Quỳnh Tương cùng Ngọc Lộ hát, ngắm Đại Giang Nam Bắc!”
Nói đến đây, trong lòng anh đã quyết định... Anh muốn cô! Nhưng Uông Bội Nhu vẫn hồn nhiên chưa tỉnh, nhìn ánh mắt của anh một cách quái dị.
“Vậy chúng ta đi nếm thử đậu hủ Ba Miếng đi, còn có nước ô mai nổi tiếng...” Nhưng lời nói của anh phải dừng lại, chỉ vì Uông Bội Nhu đột nhiên sải bước chạy về phía trước.
“Nhu Nhu?” Anh bước nhanh về phía trước để đuổi kịp cô, kéo lấy tay cô ở trên conđường nhỏ và gập ghềnh.
“Em sao vậy?” Anh không hiểu hỏi.
Anh có thể đừng có nói loạn lên được hay không? Cô với anh chỉ có 24 giờ chung đụng, anh đã quên rồi sao?
“Không có gì!” Cô mạnh mẽ nói, cô không muốn bị anh phát hiện ra nội tâm của cô đang không nỡ từ bỏ.
“Vậy chúng ta đi ăn đi...” Anh muốn vừa ăn vừa nói cho cô biết, sau này anh muốn đưa cô đi khắp nơi thưởng thức những món ngon.
“Em không đói bụng!” Cô cố giữ khoảng cách mà trả lời.
“Vậy...” Triển Dục Quảng lập tức phát hiện cô phát sinh cái gì đó không đúng. “Nếu em đã không đói bụng, thì chúng ta không ăn nữa, lần sau trở lại ăn cũng được.”
Uông Bội Nhu lập tức quay đầu đi, không muốn bị anh phát hiện... trong hốc mắt của cô đang rưng rưng.
Anh đang nói chuyện hoang đường gì thế?
Căn bản cô và anh sẽ không có tương lai, anh nói lần sau sẽ trở lại ăn cái gì chứ?
Nhưng... Thôi, cô không muốn làm hỏng bầu không khí hiếm hoi này, cô cố gắng kìm nén cảm giác chua xót và đau buồn vào trong lòng “Chúng ta đi về nhé?”
Triển Dục Quảng không hiểu hỏi “Hay là chơi thêm một lát, chờ dùng xong bữa tối rồi trở về luôn?”
“Không...” Cô nói mang theo chút kiên quyết “Em muốn ở nhà cùng dùng cơm với anh.”
Nói láo!
Thật ra cô muốn mượn lý do đó để tạo cơ hội tự mình xuống bếp, thể nghiệm cảm giác thân mật cùng người yêu ở nhà ăn tối.
“Được... Vậy chúng ta trở về nhà nhé!” Anh không có nghi ngờ liền đưa cô về.
“Anh có thể đi tắm trước.”
Vừa về tới nhà, cô liền bận rộn thu xếp mọi thứ chuẩn bị làm cơm tối, lại phát hiện anh đang nhàm chán đi qua đi lại trong phòng khách chật hẹp.
Cô nói như vậy, là cô biết chuyện đó dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, dù cô không muốn cũng không thể tránh né.
“OK!” Triển Dục Quảng nghe vậy có chút kinh ngạc, bởi vì anh phát hiện cô là một người phụ nữ rất bảo thủ, đôi khi chỉ làm bộ kiên cường thôi.
Còn anh chính là bị hấp dẫn bởi những điều đó.
Mặc dù anh không hiểu vì sao cô lại phải giả bộ mạnh mẽ như vậy, nhưng anh cũng rất muốn giúp cô chia sẻ gánh nặng đè ở trên trong lòng cô.
Hiện tại nếu anh không thể khai thác thông tin gì từ phía cô, anh định đợi sau khi trở về công ty, sẽ ra lệnh cho Lạc Tiêu Dao giúp anh điều tra một chút về bối cảnh cùng con người của cô.
Với hiệu suất xử lý công việc của Lạc Tiêu Dao, anh tin tưởng trợ lý của anh sẽ có thể cho anh biết tất cả thông tin của cô.
Về chuyện tối nay, anh chỉ cần làm tốt vai trò người tình, để cho cô có một kỉ niệm thật đẹp là được rồi.
Anh tiến vào phòng tắm, đứng dưới làn nước lạnh mà nhiệt tình cọ rửa.
Không sai, trong lòng của anh đang nhiệt tình như lửa vậy.
Nhưng cô chỉ muốn làm người phụ nữ đảm đang, muốn cho anh ăn một bữa thật ngon miệng, để không phụ lòng của cô, anh phải dập tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy trong người của mình.
Uông Bội Nhu dọn từng món từng món bưng đến bàn trà, ngồi chồm hổm trước bàn trà chờ anh.
Khi trông thấy Triển Dục Quảng bước ra với cái khăn tắm trên người, nước trên tóc không ngừng nhỏ giọt, hiển nhiên dáng vẻ mê người của anh ngay lập tức khiến tinh thần cô bối rối, tim đập loạn xạ.
“Anh...” Khuôn mặt rất ngại!
Nghĩ một đằng nói một nẻo, cô vừa nói vừa vọt vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra. “Em giúp anh sấy tóc.”
Đây cũng là một cách tiếp xúc rất mới mẻ, Triển Dục Quảng ngồi yên để cho cô giúp anh sấy tóc, trước đây, khi phục vụ những nữ khách kia đa số đều là vuốt ve, hôn... Nhưng cho tới bây giờ anh cũng không có trải qua cuộc sống như vậy, cách thức phục vụ chuyên nghiệp của anh đâu rồi, đồng thời anh cũng kinh ngạc phát hiện, cách thức phục vụ của anh đối với cô là tự phát. Ừ... Anh thích cảm giác ấm áp như vậy, đối với cô tăng thêm vài phần cảm tình.
Vừa giúp anh sấy khô tóc xong, cô vội vàng thúc giục anh. “Anh mau mặc quần áo vào đi.”
Nếu không... Cô phải nhìn trai đẹp mà ăn cơm, cô sợ mình sẽ ăn cơm bằng đường lỗ mũi mất... Không đúng! Cô sợ mình sẽ e lệ mà nuốt cơm không nổi.
“Dù sao lát nữa cũng sẽ cởi ra mà.” Anh kiên trì dùng bộ dáng khêu gợi nói với cô.
“Anh...” Có phải anh đang nhắc nhở chuyện chút nữa sẽ xảy ra hay không?
Triển Dục Quảng nhìn thấu tâm tình trên mặt của cô, vừa kinh hoảng vừa mong đợi, mang theo một tia hối tiếc, vội vàng nói lảng qua chuyện khác, tạm thời tránh cho cô đổi ý lại nói không chơi nữa.
“A? Đây là món trứng chiên cà chua!” Cô làm sao biết anh thích ăn những món ăn gia đình này vậy?
Có phải anh không thích những món bình thường này? Nhưng cô cũng không có phản bác nói: “Ừ... Đúng vậy! Đều là những món ăn gia đình, hy vọng anh sẽ thích ăn.”
Đột nhiên cô cảm thấy mất hết khẩu vị, trong lòng lo lắng anh sẽ không thích loại phụ nữ nội trợ ngu ngốc như vậy.
“Đùa chút thôi!” Anh khoa trương cười ra tiếng: “Anh thích ăn món này nhất đó.”
Anh gắp một miếng lên đưa vào trong miệng: “Ừ... Mùi vị cũng rất khá, chua chua ngọt ngọt , em có bỏ đường đúng không?”
Sao vậy? Gương mặt của anh đang rất thỏa mãn, giống như đang khích lệ cô vậy.
“Ừ...Em có cho chút đường, chút muối, nước tương, còn cho thêm chút nước.” Cô không giấu giếm mà tỉ mỉ nói ra công thức cùng những bước làm món này: “Cuối cùng là cắt nhuyễn hành lá rồi cho vào.”
“Chính xác, đúng là như vậy!” Anh vừa nói vừa đem canh nóng hổi chan vào chén cơm của mình. “Vậy mà có thể khiến người khác ăn thêm hai chén cơm đó.”
“Anh nếm thử món này đi!” Khẩu vị của anh đang rất tốt khiến cô không nhịn được mà khoe khoang . “Món rau hẹ xào thịt cắt nhuyễn mới chính sở trường của em đó!”
“Thật sao? Vậy anh sẽ ăn thử nhé.”
“Còn món này...”
Cô liều mạng gắp thức ăn để vào trong chén của anh, anh đáp trả tấm lòng nhiệt tình của cô bằng cách ăn như hổ đói, biểu hiện anh rất thích món ăn của cô. “Ngon lắm, ngon lắm...” Không nghĩ tới bữa ăn tối lại trôi qua trong bầu không khí ấm áp như một bản hòa nhạc vậy.
“No quá rồi.” Anh một hơi giải quyết hết năm chén cơm. “Anh không ăn được nữa đâu.”
Cô giống như một người vợ đảm đang hiền thục vậy. “Em đi gọt trái cây.”
“Để anh giúp em nhé.”
Phản ứng của anh thì nằm ngoài dự đoán của cô, anh theo cô vào phòng bếp, sau khi giúp cô dọn chén đĩa, động tác rửa chén còn rất thuần thục.
“Để em tự làm là được...” Cô vội vã muốn đuổi anh ra ngoài.
“Anh không phải là người đàn ông xa lánh nhà bếp.” Thế nên anh quay lại giúp cô.
Vì vậy, Uông Bội Nhu thể mặc anh giúp cô rửa chén, rồi cùng nhau gọt trái cây, rồi cùng anh chọn một cái dĩa đẹp nhất để đựng trái cây.
“Vậy là xong rồi!” Anh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sa lon nhỏ xíu giành cho hai người! Thuận tay kéo cô vào trong ngực của mình. “Bây giờ chính là thời khắc lãng mạn nhất của hai chúng ta.”
Uông Bội Nhu nghe vậy bắt đầu khẩn trương
Đã đến lúc bọn họ tiến hành những hành động thân mật rồi sao?
Nhưng cô... Còn chưa đi tắm !
Cô vội vàng muốn từ trong ngực anh thoát ra, mặc dù ngực của anh thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cô không nỡ rời khỏi.
“Em... Em...”
“Đừng gấp...!” Anh tưởng cô sợ chuyện kế tiếp, vội vàng an ủi cô: “Em đã vất vả chuẩn bị cho anh một bữa ăn tối thịnh soạn như vậy, anh cũng vậy cũng muốn hết lòng mà phục vụ em.”
Anh nói như vậy, cô càng thấy khẩn trương hơn, càng dùng sức để tránh thoát khỏi ngực anh.
Triển Dục Quảng thấy bộ dạng lúng túng cùng khuôn mặt đang đỏ như mặt trời của cô, anh liền biết cô đã hiểu lầm ý của anh, lập tức nói rõ ý của mình: “Ít ra em cũng phải cho anh một cơ hội, để anh hầu hạ em ăn trái cây chứ!”
Cái gì? Anh chỉ muốn hầu hạ cô ăn trái cây thôi sao?
Sao không... Nói sớm chứ!
Hại cô khẩn trương thành ra như thế này, hơn nữa... Nếu như anh chỉ muốn đút cô ăn trái cây, sao lại ôm cô chặt như vậy chứ?
“Em... Em có thể tự ăn là được!” Cô tiếp tục giãy giụa.
“Không, anh sẽ kiên nhẫn, anh muốn đút em ăn.” Vừa nói vừa lấy nĩa đâm một miếng táo. “Mau mở miệng và nhắm mắt lại.”
Há mồm thì cô hiểu, nhưng tại sao lại phải nhắm mắt chứ?
Uông Bội Nhu lờ mờ cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy, nhưng cô vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại.
Quả nhiên, cô cảm nhận thấy miếng táo ở ngay bờ môi của cô, còn có cái gì đó mềm mại cùng ẩm ướt chạm vào cô.
“Chuẩn bị ăn chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi thăm.
“Ừ...” Cô trả lời mà tim đang nhảy loạn lên.
Quả táo đưa vào trong miệng của cô, đầu lưỡi của anh cũng đồng thời đi vào theo, không ngừng trêu chọc cái lưỡi của cô.
“Không...” Cô lên tiếng kháng nghị.
“Rất ngọt...” Anh vừa hôn cô, vừa ngọt ngào nói: “Ngon thật...” Cô đỏ bừng mặt, chỉ có thể để mặc cho anh hôn môi của cô.
Nhưng môi của anh đã trượt đến cái gáy trắng mượt của cô, nhỏ giọng gọi cô “Nhu Nhu...”
“Em...” Cô theo bản năng khước từ, hai tay lại bị anh bắt được “Em muốn đi tắm trước...” Sau đó cô dùng hết sức để tránh thoát anh, cô giống như bay vào trong phòng tắm vậy, cả người cô dán chặt vào cánh cửa, hai chân run rẩy.
Cô nghe được giọng cười rất vui vẻ của Triển Dục Quảng: “Nhu Nhu, anh lên giường chờ em trước nhé!”
Cô rất muốn với người tình ở cùng nhau cả đêm!
Cô đã hối hận rồi sao?
Không! Sẽ không đâu.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cô mặc áo lót hấp dẫn cùng bộ đồ ngủ khiêu gợi mới mua, dũng cảm đi về phía bàn đọc sách, đem cuốn sổ tay ra ghi chép... Cô muốn lưu lại những điều tốt đẹp cùng giây phút cuối của thời thiếu nữ.
Anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không hỏi cô.
Rốt cuộc Uông Bội Nhu cũng dừng bút, quay đầu lại nhìn anh, lấy hết dũng cảm đứng lên đi về phía anh.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1068/1450