watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Truyện hay - Trái tim hoa phượng đỏ

Lượt xem :
ng quá. Nó dừng xe ngay chỗ rẽ lối vào nhà, mọi khi nó vẫn thường dừng lại đây nhìn theo bóng Minh và khẽ rì rầm: "Tạm biệt Minh, ngày mai gặp cậu trên lớp". Hôm nay nó cũng ngưng ngay lối ấy, thả mắt vô định vào khoảng không phía trước, không còn người để nó nói câu đó. Nó chầm chậm đạp xe đi vào nhà, nỗi buồn nhớ làm nó quặn thắt lòng.

Hôm nay cô giáo thực hiện một cuộc đổi chỗ ngồi quy mô. Vì chuẩn bị thi cuối cấp rồi nên cô muốn tất cả mọi người chú tâm vào học hành hơn. Xóm nhà lá ở khu gần cuối lớp được chuyển lên phía những bàn trên. Các bạn học yếu được xếp ngồi gần các bạn học khá hơn để tiện kèm cặp nhau. Và bất ngờ hôm ấy cô giáo chuyển nó ngồi ngay phía sau bàn Minh. Rụt rè thu gom sách vở, nó bước vào chỗ ngồi mới. Cảm giác thật lạ. Chưa bao giờ khoảng cách giữa nó và Minh gần như thế này. Chỉnh lại tư thế ngồi thật thẳng, mắt nó hướng vào cái bóng hình phía sau ấy, môi khẽ nỡ một nụ cười. Con tim nó đập những nhịp đập bồi hồi mãi không thôi.

Một tuần trôi qua, rồi Minh cũng xuất hiện trên con đường về nhà quen thuộc như mọi khi. Và nó cũng cái hành động quen thuộc là đạp xe theo Minh. Khi vòng quay xe đạp chuyển động, nó cảm tưởng như mọi thứ xung quanh nó đều biến mất. Chỉ còn lại nó và Minh trên con đường xanh tươi cỏ cây hoa lá rồi băng qua cánh đồng thơm nhẹ hương lúa. Chỉ còn ba tháng nữa học sinh lớp 12 sẽ bước vào kỳ thi cuối cấp. Ngoài sân trường, mấy cây phượng bắt đầu chớm mùa bông, những bông hoa không hiểu sao nở sớm hơn mọi năm, đỏ rực từng khóm nhỏ trên nền trời xanh. Hè sắp về. Và mùa chia tay sắp đến.

5...4...3...2...1...

Minh ngồi xuống ghế mở cặp rút quyển tập xem lại bài trước khi bắt đầu tiết học toán. Nó ngồi phía sau cũng tranh thủ xem lại bài vở. Có lẽ những ngày tháng cuối cùng trong đời học sinh của nó sẽ là những ngày tươi đẹp nhất, vì Minh ở ngay đây, trước mặt nó với bao niềm vui và hy vọng. Những thứ đó với nó thật quá xa xỉ. Minh muốn trở thành bác sĩ. Với cậu ấy điều này không hề khó. Tương lai cậu ấy đang mở rộng trước mắt. Trường Đại học Y Dược Thành phố là ngôi nhà mà cậu ấy muốn đến. Nó luôn hình dung Minh trong chiếc áo blue trắng với nụ cười thiên sứ trên gương mặt bừng sáng. Nó muốn nhìn thấy Minh ngày đó: chững chạc và thành công. Rồi thời gian sẽ cuốn Minh đi, cuốn theo tình yêu bé nhỏ trong tim nó. Minh đi, cuộc sống của nó sẽ trở lại nhịp bình thường, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Không có Minh, nó vẫn là nó, cuộc sống của nó vẫn sẽ quay những nhịp đều đặn. Rồi nó cũng sẽ quên Minh thôi mà.

Giờ giải lao, mấy bạn trong lớp nhốn nháo chuyền tay nhau quyển lưu bút với đủ nét vẽ ngoằn nghèo, đủ thứ ký tự. Tuổi học trò bao nhiêu tâm tư đều gửi vào trang giấy. Ba năm với đủ thứ cảm giác vui, buồn. Dù ghét cay ghét đắng một người nhưng trên trang lưu bút chỉ thấy toàn những thứ vui vẻ, ngộ nghĩnh và đáng yêu. Minh cầm quyển tập vật lý xoay xuống bàn của nó. Nó ngước mặt nhìn lên thì nhận được nụ cười thân thiện của Minh khiến nó không thể ngăn cản con tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực.

- Chơi trò tìm số không?

Như một phản xạ tự nhiên nó gật đầu nhẹ một cái. Minh xoay lên, lật tập vật lý ngay trang giấy trắng ở cuối vở, hí hoáy ghi những con số lên trang giấy. Sau đó cậu ta xoay xuống đặt cuốn tập ngay trước mặt nó.

- Minh đã viết từ 1 đến 50, giờ Hạ viết từ 51 đến 100 đi cho công bằng.

Minh vừa nói vừa dúi quyển tập vào tay nó. Nó nhìn Minh lạ lùng rồi bất giác cũng mỉm cười theo. Chẳng mấy chốc trang giấy dày đặc chi chít với các con số. Một nửa là Minh viết, một nửa là nó viết. Trang giấy giống một thế giới nhỏ riêng nó và Minh xây nên. Chẳng hiểu sao nó thấy cả trăm con số lấp lánh trước mắt nó như hàng trăm ngôi sao. Minh ơi! Cùng nhau như thế này ...tớ...thật sự rất vui ...dù chỉ trong chốc lát.

- Bắt đầu thôi!

Minh kéo nó về thực tại bằng giọng nói cực kỳ hào hứng và thân thiện.

- Số 1 là của Hạ.

Nó nhanh nhảu khoanh tròn số 1.

- Số 2.

Màu mực đỏ sáng chói bao quanh số 2, Minh nhìn nó cười tươi.

....

....

Cứ thế nó và Minh tranh nhau từng con số mà khoanh lấy khoanh để. Thỉnh thoảng tay vô tình chạm nhẹ tay vì tranh nhau một con số. Nhịp đập con tim nó cũng trở nên chậm rãi, đôi lúc dường như muốn tan chảy. Lúc nào Minh cũng khoanh tròn trước nó, tốc độ của cậu ấy quá lẹ. Nó ước gì dãy số cứ dài ra dài ra mãi để trò chơi tìm số không bao giờ kết thúc, bởi vì nó không biết chắc khi khoanh tới số 100 rồi, liệu nó còn có cơ hội để cùng Minh bắt đầu một trang giấy khác với những con số khác hay không. Trước mắt nó giờ đây trang giấy sắp kín những khoanh tròn mực xanh và mực đỏ.

- 100.

Nó vồ lấy quyển tập khoanh ngay một vòng tròn màu xanh sắc nét.

Hai đứa thay phiên nhau đếm tổng số khoanh tròn của người kia. Chỉ cần nhìn vào màu sắc trang giấy cũng đủ biết ai là người chiến thắng. Rõ ràng màu đỏ áp đảo màu xanh.

- Hôm sau mình chơi trò đánh ca rô đi. Dù sao thì cũng sắp kết thúc thời học sinh rồi. Mấy quyển tập còn nhiều giấy trắng thừa bỏ đi cũng phí.

Nó gật gật đầu như một chiếc máy tự động.

Nhưng giờ ra chơi hôm sau và những ngày tiếp theo nó chỉ biết ngồi nhìn cảnh tượng xôn xao trong lớp học. Nhiều khi quyển tập và cây bút xanh đỏ lấy ra sẵn lại nằm buồn hiu trên bàn. Mấy ngày hôm nay Minh bận rộn với việc phải ký, phải ghi những dòng lưu bút cho các bạn trong lớp. Mấy quyển sổ xinh xinh tới tấp dúi vào tay cậu bạn, khiến cậu ấy không còn thời gian mà nhớ tới trò chơi ca rô cùng nó.

Những ngày cuối cùng, mấy cuốn lưu bút cũng vãn bớt. Minh quay xuống bàn nó và chìa quyển tập ra trược mặt nó:

- Chơi ca rô nhé!

- Ừ.

Những dấu gạch chéo và dấu tròn dần hiện lên trang giấy trắng. Vòng tròn đỏ của Minh hết xuất hiện từ phía này đến phía khác. Dấu chéo xanh của nó cứ mãi đuổi theo chặn lại. Chỉ cần nó sơ xuất, năm vòng tròn đỏ xuất hiện thì nó sẽ thua. Ba vòng tròn đỏ vừa xếp thành hàng thì nó vội vàng vẽ ngay một dấu chéo ở phía cuối hàng. Minh cứ liên tục vẽ vòng tròn, còn nó liên tục đánh chéo cản lại.

- Hạ cứ liên tục chặn Minh như thế này mà không nghĩ cách chiến thắng hoặc không cho Minh thắng thì tụi mình chơi tới mai cũng chưa xong ván đâu nhỉ?

Mặc kệ. Nó lại toét miệng cười. Cùng Minh, nó cười nhiều hơn. Đôi lúc chính nó cũng thấy ngạc nhiên vì tần số nụ cười của mình. Trò chơi này đối với nó không quan trọng Minh sẽ thắng hay nó thắng. Đối với nó trò chơi ca rô giống như một cuộc rượt đuổi của nó với Minh. Minh luôn tiến về phía trước, còn nó là người rượt đuổi và dang rộng hai tay chặn Minh lại. Ít ra với trò chơi này nó có đủ dũng khí để làm điều đó. Mà dù nó có chặn bao nhiêu lần đi nữa thì Minh cũng sẽ bước tiếp hoặc tìm một hướng đi mới. Cứ như cậu ấy luôn có con đường riêng của cậu ấy, tìm cách và tiến lên phía trước, Minh là như vậy.

Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Minh nhìn trang giấy lắc đầu:

- Tớ đã bảo mà, chơi tới mai cũng không phân được thắng thua.

Vậy là ngày mai có lý do để tiếp tục. Những trang giấy trắng cuối cùng trong đời học sinh của nó dày đặc trò chơi ca rô và tìm số. Thời gian vẫn đang miệt mài làm công việc dửng dưng của nó, kéo tất cả mọi thứ trôi tuột vào quá khứ, nó cũng sẽ bị cuốn vào đó. Minh vẫn năng nổ và nhiệt tình bước về phía trước, và cái tên Hạ rồi cũng sẽ chẳng tồn tại trong ý nghĩ Minh. Nó sẽ quên, có một số việc thuộc về Minh nó sẽ quên, bởi vốn dĩ nó không giỏi nhớ cho lắm. Nhưng cảm giác, những gì thuộc về cảm giác chắc chắn chỉ xảy ra khi nó nghĩ về cậu ấy, nghĩ về thời gian ngắn ngủi mà nó chắt chiu mới có được với Minh.

- Sao Hạ không viết lưu bút? Minh xoay xuống bàn nó đặt quyển tập lên bàn.

- Hạ không thực sự thân thiết với ai.

- Sao Hạ lại không muốn thi Đại học?

- Hạ muốn ở gần gia đình, ước mơ có thể xây dựng bất cứ đâu và Hạ muốn bắt đầu sớm hơn.

- Thôi chơi tiếp ván hôm qua đi. Minh mở lại ván ca rô hôm trước hai đứa vẫn chưa đi đến kết quả thắng - thua.

*******

Kỳ thi tốt nghiệp đã qua. Ngoài sân trường từng cánh hoa phượng rơi theo gió. Nó nhặt mấy cánh phượng tự làm thành hình đôi bướm. Nó đã từng mơ giấc mơ chỉ có nó và Minh dưới cả màn mưa bướm được làm từ cánh hoa phượng đỏ thắm. Đôi lúc trong suy nghĩ nó đã từng có ý định nhặt đủ số cánh phượng làm thành trăm con bướm dành riêng cho Minh, nhưng rồi tự cho đó là việc sến súa và vô nghĩa nên nó lại thôi.

Hôm nay lớp tổ chức bữa tiệc chia tay nhỏ trước khi mọi người khăn gói lên đường thi đại học. Nó đứng luẩn quẩn ngay gốc phượng phía trước cửa lớp mà không muốn bước vào. Bên trong phòng học, Minh vẫn là cậu bạn tươi cười, nhí nhố được vây quanh bởi đám đông không ngớt chuyện trò. Nó nhìn vào thấy tấm lưng cử động lẹ làng theo từng cái vỗ vai, từng trò tinh nghịch. Mùa hè đã tạo ra giữa nó và Minh một khoảng cách đủ xa mà nó thì chỉ biết thụ động tuân theo. Giá như thời gian quay lại chỉ vài ngày thôi, để nó ngồi phía sau Minh và tiếp tục những trò chơi số, những ván ca rô, những cái kéo áo nhẹ vờ hỏi bài, và cả những cái nhìn lặng lẽ.

Vẩn vơ suy nghĩ, lúc ngước lên Minh đang đứng trước mặt nó, nở nụ cười tươi dưới ánh sáng chiếu rực của màu phượng đỏ.

- Sao Hạ không vào mà ngồi thừ ra thế!

- Không, Hạ chỉ đứng một lát cho thoáng.

- Vậy là Hạ sẽ ở lại đây, Hạ không nghĩ rằng tuổi trẻ mình ở lại đây là hơi phí sao?

- Không, tuổi trẻ ở đâu cũng sẽ đẹp, tùy vào góc nhìn của mỗi người thôi.

- Minh thì thích bay nhảy ngoài kia, ngắm nhìn thế giới rộng lớn và bất tận, làm những việc mình thích, hoàn thành những mục tiêu mà mình mơ ước.

- Hạ tin rằng Minh sẽ làm tốt tất cả, vì Minh vốn là như vậy, Minh sinh ra đã là tài năng rồi!

- Trời, làm gì mà Hạ nói với Minh những điều to tát quá vậy. Minh không đến mức sinh ra đã là tài năng như Hạ nói đâu.

Cả hai đứa cùng cười. Bầu trời trong vắt ngập những cánh phượng bay.

******

Còn mãi nỗi nhớ mong...

Làng quê của nó hiền hòa nép mình dưới bóng những cây dừa cao ngút vươn thẳng vào trời xanh. Gió lồng lồng mang theo cái nóng thiêu cháy cỏ cây và làn da con người, thiêu cháy cả tuổi thanh xuân của những ai còn ở lại. Riết rồi trong làng chỉ còn thấy người già và trẻ con. Thanh niên, trai tráng trong làng chẳng thấy bóng dáng đâu. Một lớp người rời bỏ làng quê ví nhiều lý do, mang hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn ở phía trước. Nó nhìn thấy cảnh của một vài anh chị trong làng còn ở lại, cuộc sống bằng phẳng với cảnh chồng con nheo nhóc, hài lòng với những gì hiện có, bất chợt thấy lòng hơi chùng lại. Nó bỗng chốc nghi ngờ vào quyết định của chính mình.

Nó muốn ở lại đây, trồng trọt chăn nuôi như ba mẹ vẫn hằng làm. Nhưng nó muốn bằng một cách nào đó nó phải vươn lên, phải thoát khỏi con đường mà ba mẹ đã đi. Nó ước mơ mình là chủ của một nông trại sung túc giữa ngôi làng bé nhỏ khiêm tốn của nó, chứ không phải là bầy gà và luống rau nhỏ. Nó kể cho Minh nghe ước mơ của nó. Cậu ấy không nói gì chỉ nở nụ cười tươi đáp lại.

Chiếc ba lô to đùng Minh vác trên lưng một cách gọn nhẹ. Cậu bạn lại cười tươi với nó trước khi bước lên xe. Thật lòng nó muốn nắm đôi bàn tay của Minh và nói hết tất cả một lần ngay lúc này. Đôi mắt nó muốn mờ đi vì màn nước ươn ướt chợt dâng lên. Nhưng sao nó chẳng đủ dũng khí, Minh với nó như bây giờ chẳng phải tốt hơn sao. Nó đã từng có ý định viết ra giấy, nhưng rồi lại thôi. Bờ môi nó run lên, mấp máy, và hình như sắp mất kiểm soát. Từ ngữ muốn thoát ra nhưng phải kiềm nén trong đau đớn và bất lực.

- Minh phải trả cái này cho Hạ.

Minh ngập ngừng mở chiếc túi rút ra chiếc hộp gỗ nhỏ.

- Minh có mượn gì Hạ đâu mà trả.

Nó đáp lại bằng giọng muốn nấc lên.

- Hạ mở ra đi.

Nó nhẹ nhàng mở hộp. Một con bướm nhỏ được ghép từ cánh hoa phượng đã khô nằm ngay ngắn.

- Có người làm tận hai con xong vứt ngoài sân trường, Minh thấy tiếc nên nhặt. Con lớn hơn Minh trả Hạ, còn con nhỏ Hạ xem này...

Vừa nói Minh vừa lục trong cặp rút quyển sổ lưu bút của cậu ấy ra, giờ thì nó bật khóc thật sự. Nó không hiểu vì sao nước mắt tuôn rơi trong lúc này, nó tự hỏi chính bản thân mình đang gắn ý nghĩa gì vào việc khóc lóc này. Đầu óc nó chỉ quay cuồng một ý nghĩ duy nhất: Cuộc đời này sắp cuốn trôi Minh đi.

Phía cuối quyển lưu bút đỏ phai một con bướm nhỏ ép khô trên trang giấy, phía góc là hình cô gái tóc cột cao chúm chím cười.

Minh nhìn sâu vào ánh mắt nhòe nước của nó, nắng và nước mắt khiến nó không nhìn rõ, chỉ thấy nụ cười sáng trong lấp lánh từ cậu bạn:

- Minh hứa với Hạ, chúng ta còn rất rất rất nhiều mùa hè ở phía trước.

Và rồi nó lờ mờ thấy bóng dáng phía sau củ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
257/639