Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
Lượt xem : |
ợi em về rồi nói tiếp, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh đâu, có tha thứ được cho anh hay không...” Cô nói đến đây, ngừng lại một lúc, cắn vào môi dưới, “Thôi được rồi, tất cả mọi việc đợi em về rồi hẵng nói vậy.”
Triệu Ngôn Thuyết vừa tắm xong, nghe thấy tiếng của Long Vịnh Thanh, vội vàng vớ lấy bộ quần áo mặc lên người, vừa mặc vừa hét lên với người đang đứng ngoài cửa: “Em đi đâu vậy hả? Đợi anh một lát, anh đi cùng với em.”
“Em đến ngọn núi phía sau gặp một người, rất gần... cũng rất nhanh. Anh không cần đi với em đâu, việc này chỉ một mình em đi được thôi.” Long Vịnh Thanh không đợi anh mặc xong quần áo, liền hạ quyết tâm, quay người chạy thẳng ra khỏi cổng nhà.
Hai bên con đường từ thôn Long sơn dẫn ra ngọn núi phía sau đều là đất trồng trọt của người trong thôn làng, bây giờ đang đúng vào giữa mùa hè, các loại rau củ của mùa hè đang lên rất tươi tốt, đập vào mắt là những vạt rau xanh mướt mát mênh mông, nhiều chỗ còn được điểm tô thêm bởi những các loài hoa dại đủ màu sắc. Cảnh tượng đó cho dù có sống trong thành phố bao nhiêu lâu cũng không thể nào nhìn thấy được. Trước đây, mỗi lần đi trên con đường này, cô đều nhìn quanh nhìn quất, rồi cực kì thô thiển thò tay ra hái dưa leo của nhà ai đó trồng bên đường, cho luôn vào miệng, nhai ngấu nghiến, bây giờ rõ ràng là không có tâm trạng đó, chỉ biết cúi đầu cắm cúi chạy suốt trên con đường nhỏ, từ trong thôn chạy đến dưới chân núi chỉ mất mười lăm phút.
Ngọn núi thấp phía đằng sau thôn, vốn dĩ là không cao, từ chân núi leo lên đỉnh núi, nhiều nhất cũng chỉ mất mười mấy phút, Long Vịnh Thanh leo một hơi lên đến nơi, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Quốc Đống trên đỉnh núi. Lâm Quốc Đống đang ngồi trên một cành cây khô quay lưng về phía cô, trong tay đang cầm một túi giấy màu da bò, sống lưng thẳng đứng, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quốc Đống, cũng không biết ông đang nghĩ gì.
Long Vịnh Thanh bước qua đó, trên đường đi giẫm vào mấy cành cây khô, những âm thanh “răng rắc” đó không hề làm ảnh hưởng đến Lâm Quốc Đống, cuối cùng cô gọi ông một tiếng, Lâm Quốc Đống mới đột nhiên bừng tỉnh, chầm chậm quay người qua.
“Ủa... Chú... Chú làm sao vậy ạ:” Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Quốc Đống, Long Vịnh Thanh hết hồn, Lâm Quốc Đống trước mặt cô đây, đầu tóc bù xù, kính mắt cũng không biết là đã đánh rơi ở nơi nào, đôi mắt đỏ ngầu, cà vạt bị kéo xuống hơn một nửa, vắt va vắt vẻo trên cổ, áo sơ mi có lẽ là bị vướng vào cành cây, có mấy nơi bị rách lỗ chỗ, cả người không hề có một chút sức sống nào, cứ ngồi thẳng đơ ra đó. Long Vịnh Thanh hỏi Lâm Quốc Đống một câu, không thấy ông trả lời, thế là tiếp tục hỏi: “Tại sao chú lại ra nông nỗi này? Báo cáo đâu? Cháu muốn biết kết quả."
“Hết rồi, cái gì cũng hết rồi...” Lâm Quốc Đống nhìn về phía trước, tự lẩm bẩm một mình, lẩm bẩm một lúc, rồi đột nhiên cười “ha ha” lên hai tiếng: “Mỹ Vân, em đúng là quá tàn nhẫn, tàn nhẫn thật đấy.” Sau đó, đột nhiên ôm lấy đầu, khóc rống lên.
Long Vịnh Thanh thấy Lâm Quốc Đống cứ như người điên, vừa lẩm bẩm lại vừa khóc vừa cười làm cho cô càng thấy sợ hơn, lùi về phía sau hai bước, lại hỏi tìếp: “Chú... Rốt cuộc chú có ý gì... Mau đưa báo cáo cho cháu xem.”
Lúc này, Lâm Ouốc Đống mới chầm chậm đưa tay lên, mở cái túi màu da bò ra, “loạt xoạt loạt xoạt” đồ hết mọi thứ từ trong đó ra, trong đó có mấy tờ báo cáo to như tờ giấy A4 và một tập ảnh, bị đổ ra như thế, toàn bộ bị rớt ra lung tung trên nền đá sỏi của đỉnh núi, một cơn gió thổi đến, ngay lập tức bị thổi đi tứ tung. Long Vịnh Thanh đang nôn nóng xem báo cáo, hốt hoảng chạy đuổi theo nhặt, nhặt một lúc lâu mới gom được hết các tờ giấy A4 và mấy tấm ảnh kia về lại được.
Những tấm nãy có lẽ được chụp lâu lắm rồi, ở các góc ảnh đã có chỗ bị ố vàng, nội dung của những tấm hình này đa số là ảnh chụp chung của Lâm Quốc Đống và một cô gái, người con gái đó có mái tóc gọn gàng như của học sinh, xem ra khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, quả thật rất giống với Long Vịnh Thanh bây giờ. Bây giờ Long Vịnh Thanh mới hiểu được, tại sao Lâm Quốc Đống lại bảo cô giống hệt mẹ ruột, hóa ra không phải là lừa cô.
Có điều bây giờ cô chẳng có tâm trạng xem ảnh, cô muốn biết kết quả của việc giám định quan hệ cha con, thế nên vội vang cúi đầu lật tìm báo cáo.
Phần trên là một loạt các thuật ngữ chuyên ngành mà cô đọc không hiểu, cô nín thở, lật từng trang từ trang để đọc, cuối cùng một trong những trang giấy đó, có một hàng cuối cùng ghi rõ kết quả giám định của bệnh viện: Người được giám định không có quan hệ cha con.
Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con...
Long Vịnh Thanh nhìn thấy hàng chữ này, nỗi vui mừng khôn xiết trào dâng lên trong lòng, lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể của cô. Cô có chút không tin tưởng vào mắt của mình, ra sức dụi dụi mắt, đọc lại một lần nữa, vẫn là dòng chữ đó: Ngườì được giám định không có quan hệ cha con.
Cô cầm lấy mấy tờ giấy báo cáo đó, chỉ cảm thấy cả người đang toát mồ hôi ra, cô hít vào thở ra, hít vào thở ra từng đợt, mới dần dần cảm thấy trở lại với thực tại, nhướn môi lên, nở một nụ cười mừng vui.
“Chú không phải là ba của cháu.” Cô đưa báo cáo lại cho Lâm Quốc Đống, còn cẩn thận chỉ vào hàng chữ đó cho Lâm Quốc Đống xem, nhấn mạnh lại: “Chú xem cho rõ đây này, chú không phải là ba của cháu, sau này chú đừng đến nhà cháu nữa, đừng có đến quấy rầy cháu nữa.”
“Đồ đê tiện...” Lâm Quốc Đống hoàn toàn không để ý đến những lời cô nói, vội vàng chụp ngay mấy tờ báo cáo trên tay của Long Vịnh Thanh như một gã điên, hằn học xé nát mấy tờ giấy đó, sau đó đưa tay lên tát cho cô một cái, cái tát đó quá mạnh, mạnh đến nỗi làm cho Long Vịnh Thanh hoa hết cả mắt mũi. Còn chưa hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cô lập tức bị Lâm Quốc Đống túm lấy tóc, kéo về phía ông, “Ngô Mỹ Vân, mày đúng là quá đê tiện, chia tay với tôi là đi tìm ngay người đàn ông khác, còn sinh con cho hắn ta, nó không phải con của tôi, thế rốt cuộc nó là con của ai hả? Mày nói đi, nói đi...”
“Ông làm gì thế? Thả tôi ra, tôi không phải là Ngô Mỹ Vân...” Long Vịnh Thanh trước hết là bị tát một cái, một bên má vẫn đang đau rát, vẫn nóng ran lên, tiếp sau đó là bị túm lấy tóc, bị kéo, bị giật thật mạnh, làm cô đau đến tê dại, bật khóc, lấy hết sức bình sinh đánh đấm Lâm Quốc Đống, “Thả tôi ra, cái đồ thần kinh này, ông vẫn còn có mặt mũi để chửi người khác đê tiện à, không phải vì ông đi cưới người đàn bà khác rồi về nhà hắt hủi con gái nhà người ta hay sao? Bà ấy đúng là một người đáng thương, ông không có tư cách để nói về bà ấy như thế... Thả tôi ra, đồ thần kinh...”
“Tôi không có tư cách ư? Tại sao tôi lại không có tư cách? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế? Vợ thì chẳng sinh cho tôi được một mụn con nào, bây giờ đến hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt rồi... Tôi là con một của ba đời rồi, cả gia đình nhà tôi chỉ hy vọng vào một mình tôi để nối dõi tông đường thôi, lại bắt tôi bị cái bệnh đó, cho dù là con gái tôi cũng không chê bai nữa, chỉ cần là con của tôi thôi là được rồi, nhưng mà, tại sao ông trời lại bắt tôi bị tuyệt đường con cái...” Giọng nói của Lâm Quốc Đống khản đặc đi, càng ra sức túm tóc của Long Vịnh Thanh, gào thét cuồng điên, giống như quá kích động, “Tại sao không phải là con của tôi? Tại sao vậy? Cô sinh đứa con này ra là để trả thù tôi hả? Bây giờ nhìn thấy tôi đi từ hy vọng đến vực sâu của tuyệt vọng, chắc cô vui lòng lắm hả? Vui lòng lắm hả?”
Long Vịnh Thanh đau đến nỗi sắp tắt thở, toàn bộ máu trên người đang đông cứng lại ở trên đầu, cơ thể đã bắt đầu tê cứng, đang dần dần mất đi tri giác, chỉ cảm giác được rằng, nếu như ông ta không ngừng tay, cả vùng da đầu có thể bị ông ta kéo bật ra khỏi đầu. Để tự vệ, cô đành phải cố hết sức lực, lấy chân đá vào đầu gối của ông ta một phát.
Lâm Quốc Đống bị đau mới ý thức rằng phải thả lỏng tay ra, Long Vịnh Thanh nhân sơ hở này hoảng hốt cứu lấy mái tóc của mình, chạy xuống dưới núi, ông ta thực sự xem cô là Ngô Mỹ Vân đã chết trước đó, đâu có buông tha cho cô bỏ chạy đi dễ dàng như thế, không thèm để ý đến chỗ đau trên đầu gối nữa, cà nhắc cà nhắc chạy đuổi theo đằng sau. Long Vịnh Thanh bị dọa đến chết khiếp, chạy còn không vững, chạy chẳng bao xa đã bị vướng vào cành cây, cả người ngã sõng soài trên nên đá sỏi lởm chởm, bàn tay và đầu gối đều bị xây xước. Nhưng mà cô không còn để ý gì nữa, vội vàng bò đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước, đâu biết được rằng đã không còn kịp nữa rồi, lúc này đây, Lâm Quốc Đống đã kịp nhào lên, từ đằng sau túm lấy cô, kéo cô lại.
“Chơi cho tôi một vố xong rồi muốn trốn chạy hả, cô đừng có nằm mơ, cô cho rằng người nhà họ Lâm tôi đây ăn chay hả? Đứa con trước đây đã không phải là con của tôi, vậy thì, bây giờ, cô phải đẻ lại cho tôi, bây giờ cô phải đẻ lại cho tôi một đứa con...” Ông ta gào thét, giống như con thú hoang đang giãy dụa lên trước khi chết, vừa hét to vừa đè Long Vịnh Thanh xuống dưới đất, bắt đầu xé toang quần áo của cô.
Áo quần mặc mùa hè vốn đã rất mỏng, làm gì chịu nổi sự thô bạo của người đang không làm chủ được bản thân như ông ta, chiếc áo thun cotton chẳng mấy chốc bị xé làm từng mảnh, lộ ra chiếc áo lót màu xanh nhạt. Long Vịnh Thanh dùng hết sức bình sinh phản kháng, vừa liều mạng đánh đấm vào người Lâm Quốc Đống, vừa tuyệt vọng kêu to lên: “Cứu với... Cứu với... Thả tôi ra, đồ biến thái, tôi không phải là Ngô Mỹ Vân... Thả tôi ra...”
Lâm Quốc Đống quá kích động, đã sớm mất đi lý trí, xé rách áo thun trên người Long Vịnh Thanh xong, liền bắt đầu cởi quần áo của mình, nhưng mà cúc áo của ông ta quá khó cởi, ông ta dứt khoát xé luôn cả cái áo, cúc áo bị kéo mạnh văng ra tứ phía, phát ra một tràng âm thanh “lách cách lách cách” trên nền sỏi đá. Long Vịnh Thanh càng sợ hãi hơn nữa, không còn để ý gì nữa, vớ phải hòn đá, cành cây gì bên cạnh cũng đánh, đập tùm lum lên người ông, trán của ông bị hòn đá của cô đánh trúng, máu đỏ chảy xuống mắt, ông ta cúi người xuống, đối mặt với Long Vịnh Thanh, hằn học cho cô thêm hai cái bạt tai nữa.
Vì giãy giụa và kêu gào thực sự quá mất sức, nên cả người cô đều đau đớn, Long Vịnh Thanh cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm kêu tên của rất nhiều người: Quan Quan... Ngôn Thuyết... Ngôn Từ... ba... mẹ... Vịnh Lục... đến cứu con, cầu xin mọi người mau đến đây cứu con...
Câu cầu cứu cuối cùng này, cô hét to lên trong lòng, dùng âm thanh tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, nhưng thực ra nó không hề phát ra thành tiếng. Có lẽ là ông trời thương xót cô, trước khi cô bất tỉnh, cô thật sự nhìn thấy có người vừa gọi tên cô, vừa chạy về phía cô bên này, sau đó đẩy mạnh Lâm Quốc Đống ra.
Tiếp theo đó cô được người ta ôm lấy, có người cố gắng dùng sức lay mạnh vai cô, cô mới có thể dần dần hít thở lại được, mở mắt ra nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Ngôn Thuyết, giống như bản thân mình được nhìn thấy thiên sứ, bất lực nhoài người vào lòng anh, khóc ầm lên.
“Vịnh Thanh, Vịnh Thanh, em không sao chứ? Anh đã nói là để anh đi cùng em...” Triệu Ngôn Thuyết đau lòng ôm lấy cô, cẩn thận lấy đi những cọng cỏ đang bám vào đầu cô, cởi áo đang mặc trên người ra choàng lên người cô, “Đừng khóc nữa, không sao nữa đâu, anh sẽ bảo vệ cho em, em đừng sợ.”
“Ngôn Thuyết...” Long Vịnh Thanh khóc sụt sùi, “Ngôn Thuyết, em không phải là con gái của ông ta, em không phải họ Lâm, tốt quá, em không phải là kẻ thù của nhà anh. Chỉ cần em cố gắng, một ngày nào đó, mẹ Triệu sẽ chấp nhận em... Chúng ta đừng cãi nhau nữa... em cũng sẽ không giận anh nữa đâu, chúng ta lại có thể ở bên nhau được rồi, Ngôn Thuyết...”
Trong đầu cô cứ ong ong, chỉ biết vừa khóc vừa nói, những lời cô nói ra cũng bị ngắt quãng, thực ra, cô cũng không hề biết bản thân đang nói những gì.
Triệu Ngôn Thuyết ôm cô, lo lắng kiểm tra những vết thương trên người cô, có điều cũng may là tất cả đều là vết thương ngoài da, cho dù cô nói gì, anh cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng đúng vào lúc này, Lâm Quốc Đống gần như đã trở nên điên điên khùng khùng đó nhảy ập đến, anh đành phải bỏ Long Vịnh Thanh ra, quay qua đối phó với Lâm Quốc Đống. Mặc dù Lâm Quốc Đống đang ở độ tuổi có sức khỏe, nhưng trong người đang có bệnh, nên khi giằng co với người mảnh khảnh như Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề thấy có lợi thế hơn là mấy, ngược lại càng ngày càng đuối sức. Cuối cùng, Triệu Ngôn Thuyết giơ một nằm đấm lên, đấm cho ông ta nằm lăn ra đất, tưởng chừng như sắp chế ngự được ông ta, không ngờ ông ta ngẩng khuôn mặt đầy vết thư
Triệu Ngôn Thuyết vừa tắm xong, nghe thấy tiếng của Long Vịnh Thanh, vội vàng vớ lấy bộ quần áo mặc lên người, vừa mặc vừa hét lên với người đang đứng ngoài cửa: “Em đi đâu vậy hả? Đợi anh một lát, anh đi cùng với em.”
“Em đến ngọn núi phía sau gặp một người, rất gần... cũng rất nhanh. Anh không cần đi với em đâu, việc này chỉ một mình em đi được thôi.” Long Vịnh Thanh không đợi anh mặc xong quần áo, liền hạ quyết tâm, quay người chạy thẳng ra khỏi cổng nhà.
Hai bên con đường từ thôn Long sơn dẫn ra ngọn núi phía sau đều là đất trồng trọt của người trong thôn làng, bây giờ đang đúng vào giữa mùa hè, các loại rau củ của mùa hè đang lên rất tươi tốt, đập vào mắt là những vạt rau xanh mướt mát mênh mông, nhiều chỗ còn được điểm tô thêm bởi những các loài hoa dại đủ màu sắc. Cảnh tượng đó cho dù có sống trong thành phố bao nhiêu lâu cũng không thể nào nhìn thấy được. Trước đây, mỗi lần đi trên con đường này, cô đều nhìn quanh nhìn quất, rồi cực kì thô thiển thò tay ra hái dưa leo của nhà ai đó trồng bên đường, cho luôn vào miệng, nhai ngấu nghiến, bây giờ rõ ràng là không có tâm trạng đó, chỉ biết cúi đầu cắm cúi chạy suốt trên con đường nhỏ, từ trong thôn chạy đến dưới chân núi chỉ mất mười lăm phút.
Ngọn núi thấp phía đằng sau thôn, vốn dĩ là không cao, từ chân núi leo lên đỉnh núi, nhiều nhất cũng chỉ mất mười mấy phút, Long Vịnh Thanh leo một hơi lên đến nơi, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Quốc Đống trên đỉnh núi. Lâm Quốc Đống đang ngồi trên một cành cây khô quay lưng về phía cô, trong tay đang cầm một túi giấy màu da bò, sống lưng thẳng đứng, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quốc Đống, cũng không biết ông đang nghĩ gì.
Long Vịnh Thanh bước qua đó, trên đường đi giẫm vào mấy cành cây khô, những âm thanh “răng rắc” đó không hề làm ảnh hưởng đến Lâm Quốc Đống, cuối cùng cô gọi ông một tiếng, Lâm Quốc Đống mới đột nhiên bừng tỉnh, chầm chậm quay người qua.
“Ủa... Chú... Chú làm sao vậy ạ:” Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Quốc Đống, Long Vịnh Thanh hết hồn, Lâm Quốc Đống trước mặt cô đây, đầu tóc bù xù, kính mắt cũng không biết là đã đánh rơi ở nơi nào, đôi mắt đỏ ngầu, cà vạt bị kéo xuống hơn một nửa, vắt va vắt vẻo trên cổ, áo sơ mi có lẽ là bị vướng vào cành cây, có mấy nơi bị rách lỗ chỗ, cả người không hề có một chút sức sống nào, cứ ngồi thẳng đơ ra đó. Long Vịnh Thanh hỏi Lâm Quốc Đống một câu, không thấy ông trả lời, thế là tiếp tục hỏi: “Tại sao chú lại ra nông nỗi này? Báo cáo đâu? Cháu muốn biết kết quả."
“Hết rồi, cái gì cũng hết rồi...” Lâm Quốc Đống nhìn về phía trước, tự lẩm bẩm một mình, lẩm bẩm một lúc, rồi đột nhiên cười “ha ha” lên hai tiếng: “Mỹ Vân, em đúng là quá tàn nhẫn, tàn nhẫn thật đấy.” Sau đó, đột nhiên ôm lấy đầu, khóc rống lên.
Long Vịnh Thanh thấy Lâm Quốc Đống cứ như người điên, vừa lẩm bẩm lại vừa khóc vừa cười làm cho cô càng thấy sợ hơn, lùi về phía sau hai bước, lại hỏi tìếp: “Chú... Rốt cuộc chú có ý gì... Mau đưa báo cáo cho cháu xem.”
Lúc này, Lâm Ouốc Đống mới chầm chậm đưa tay lên, mở cái túi màu da bò ra, “loạt xoạt loạt xoạt” đồ hết mọi thứ từ trong đó ra, trong đó có mấy tờ báo cáo to như tờ giấy A4 và một tập ảnh, bị đổ ra như thế, toàn bộ bị rớt ra lung tung trên nền đá sỏi của đỉnh núi, một cơn gió thổi đến, ngay lập tức bị thổi đi tứ tung. Long Vịnh Thanh đang nôn nóng xem báo cáo, hốt hoảng chạy đuổi theo nhặt, nhặt một lúc lâu mới gom được hết các tờ giấy A4 và mấy tấm ảnh kia về lại được.
Những tấm nãy có lẽ được chụp lâu lắm rồi, ở các góc ảnh đã có chỗ bị ố vàng, nội dung của những tấm hình này đa số là ảnh chụp chung của Lâm Quốc Đống và một cô gái, người con gái đó có mái tóc gọn gàng như của học sinh, xem ra khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, quả thật rất giống với Long Vịnh Thanh bây giờ. Bây giờ Long Vịnh Thanh mới hiểu được, tại sao Lâm Quốc Đống lại bảo cô giống hệt mẹ ruột, hóa ra không phải là lừa cô.
Có điều bây giờ cô chẳng có tâm trạng xem ảnh, cô muốn biết kết quả của việc giám định quan hệ cha con, thế nên vội vang cúi đầu lật tìm báo cáo.
Phần trên là một loạt các thuật ngữ chuyên ngành mà cô đọc không hiểu, cô nín thở, lật từng trang từ trang để đọc, cuối cùng một trong những trang giấy đó, có một hàng cuối cùng ghi rõ kết quả giám định của bệnh viện: Người được giám định không có quan hệ cha con.
Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con...
Long Vịnh Thanh nhìn thấy hàng chữ này, nỗi vui mừng khôn xiết trào dâng lên trong lòng, lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể của cô. Cô có chút không tin tưởng vào mắt của mình, ra sức dụi dụi mắt, đọc lại một lần nữa, vẫn là dòng chữ đó: Ngườì được giám định không có quan hệ cha con.
Cô cầm lấy mấy tờ giấy báo cáo đó, chỉ cảm thấy cả người đang toát mồ hôi ra, cô hít vào thở ra, hít vào thở ra từng đợt, mới dần dần cảm thấy trở lại với thực tại, nhướn môi lên, nở một nụ cười mừng vui.
“Chú không phải là ba của cháu.” Cô đưa báo cáo lại cho Lâm Quốc Đống, còn cẩn thận chỉ vào hàng chữ đó cho Lâm Quốc Đống xem, nhấn mạnh lại: “Chú xem cho rõ đây này, chú không phải là ba của cháu, sau này chú đừng đến nhà cháu nữa, đừng có đến quấy rầy cháu nữa.”
“Đồ đê tiện...” Lâm Quốc Đống hoàn toàn không để ý đến những lời cô nói, vội vàng chụp ngay mấy tờ báo cáo trên tay của Long Vịnh Thanh như một gã điên, hằn học xé nát mấy tờ giấy đó, sau đó đưa tay lên tát cho cô một cái, cái tát đó quá mạnh, mạnh đến nỗi làm cho Long Vịnh Thanh hoa hết cả mắt mũi. Còn chưa hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cô lập tức bị Lâm Quốc Đống túm lấy tóc, kéo về phía ông, “Ngô Mỹ Vân, mày đúng là quá đê tiện, chia tay với tôi là đi tìm ngay người đàn ông khác, còn sinh con cho hắn ta, nó không phải con của tôi, thế rốt cuộc nó là con của ai hả? Mày nói đi, nói đi...”
“Ông làm gì thế? Thả tôi ra, tôi không phải là Ngô Mỹ Vân...” Long Vịnh Thanh trước hết là bị tát một cái, một bên má vẫn đang đau rát, vẫn nóng ran lên, tiếp sau đó là bị túm lấy tóc, bị kéo, bị giật thật mạnh, làm cô đau đến tê dại, bật khóc, lấy hết sức bình sinh đánh đấm Lâm Quốc Đống, “Thả tôi ra, cái đồ thần kinh này, ông vẫn còn có mặt mũi để chửi người khác đê tiện à, không phải vì ông đi cưới người đàn bà khác rồi về nhà hắt hủi con gái nhà người ta hay sao? Bà ấy đúng là một người đáng thương, ông không có tư cách để nói về bà ấy như thế... Thả tôi ra, đồ thần kinh...”
“Tôi không có tư cách ư? Tại sao tôi lại không có tư cách? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế? Vợ thì chẳng sinh cho tôi được một mụn con nào, bây giờ đến hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt rồi... Tôi là con một của ba đời rồi, cả gia đình nhà tôi chỉ hy vọng vào một mình tôi để nối dõi tông đường thôi, lại bắt tôi bị cái bệnh đó, cho dù là con gái tôi cũng không chê bai nữa, chỉ cần là con của tôi thôi là được rồi, nhưng mà, tại sao ông trời lại bắt tôi bị tuyệt đường con cái...” Giọng nói của Lâm Quốc Đống khản đặc đi, càng ra sức túm tóc của Long Vịnh Thanh, gào thét cuồng điên, giống như quá kích động, “Tại sao không phải là con của tôi? Tại sao vậy? Cô sinh đứa con này ra là để trả thù tôi hả? Bây giờ nhìn thấy tôi đi từ hy vọng đến vực sâu của tuyệt vọng, chắc cô vui lòng lắm hả? Vui lòng lắm hả?”
Long Vịnh Thanh đau đến nỗi sắp tắt thở, toàn bộ máu trên người đang đông cứng lại ở trên đầu, cơ thể đã bắt đầu tê cứng, đang dần dần mất đi tri giác, chỉ cảm giác được rằng, nếu như ông ta không ngừng tay, cả vùng da đầu có thể bị ông ta kéo bật ra khỏi đầu. Để tự vệ, cô đành phải cố hết sức lực, lấy chân đá vào đầu gối của ông ta một phát.
Lâm Quốc Đống bị đau mới ý thức rằng phải thả lỏng tay ra, Long Vịnh Thanh nhân sơ hở này hoảng hốt cứu lấy mái tóc của mình, chạy xuống dưới núi, ông ta thực sự xem cô là Ngô Mỹ Vân đã chết trước đó, đâu có buông tha cho cô bỏ chạy đi dễ dàng như thế, không thèm để ý đến chỗ đau trên đầu gối nữa, cà nhắc cà nhắc chạy đuổi theo đằng sau. Long Vịnh Thanh bị dọa đến chết khiếp, chạy còn không vững, chạy chẳng bao xa đã bị vướng vào cành cây, cả người ngã sõng soài trên nên đá sỏi lởm chởm, bàn tay và đầu gối đều bị xây xước. Nhưng mà cô không còn để ý gì nữa, vội vàng bò đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước, đâu biết được rằng đã không còn kịp nữa rồi, lúc này đây, Lâm Quốc Đống đã kịp nhào lên, từ đằng sau túm lấy cô, kéo cô lại.
“Chơi cho tôi một vố xong rồi muốn trốn chạy hả, cô đừng có nằm mơ, cô cho rằng người nhà họ Lâm tôi đây ăn chay hả? Đứa con trước đây đã không phải là con của tôi, vậy thì, bây giờ, cô phải đẻ lại cho tôi, bây giờ cô phải đẻ lại cho tôi một đứa con...” Ông ta gào thét, giống như con thú hoang đang giãy dụa lên trước khi chết, vừa hét to vừa đè Long Vịnh Thanh xuống dưới đất, bắt đầu xé toang quần áo của cô.
Áo quần mặc mùa hè vốn đã rất mỏng, làm gì chịu nổi sự thô bạo của người đang không làm chủ được bản thân như ông ta, chiếc áo thun cotton chẳng mấy chốc bị xé làm từng mảnh, lộ ra chiếc áo lót màu xanh nhạt. Long Vịnh Thanh dùng hết sức bình sinh phản kháng, vừa liều mạng đánh đấm vào người Lâm Quốc Đống, vừa tuyệt vọng kêu to lên: “Cứu với... Cứu với... Thả tôi ra, đồ biến thái, tôi không phải là Ngô Mỹ Vân... Thả tôi ra...”
Lâm Quốc Đống quá kích động, đã sớm mất đi lý trí, xé rách áo thun trên người Long Vịnh Thanh xong, liền bắt đầu cởi quần áo của mình, nhưng mà cúc áo của ông ta quá khó cởi, ông ta dứt khoát xé luôn cả cái áo, cúc áo bị kéo mạnh văng ra tứ phía, phát ra một tràng âm thanh “lách cách lách cách” trên nền sỏi đá. Long Vịnh Thanh càng sợ hãi hơn nữa, không còn để ý gì nữa, vớ phải hòn đá, cành cây gì bên cạnh cũng đánh, đập tùm lum lên người ông, trán của ông bị hòn đá của cô đánh trúng, máu đỏ chảy xuống mắt, ông ta cúi người xuống, đối mặt với Long Vịnh Thanh, hằn học cho cô thêm hai cái bạt tai nữa.
Vì giãy giụa và kêu gào thực sự quá mất sức, nên cả người cô đều đau đớn, Long Vịnh Thanh cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm kêu tên của rất nhiều người: Quan Quan... Ngôn Thuyết... Ngôn Từ... ba... mẹ... Vịnh Lục... đến cứu con, cầu xin mọi người mau đến đây cứu con...
Câu cầu cứu cuối cùng này, cô hét to lên trong lòng, dùng âm thanh tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, nhưng thực ra nó không hề phát ra thành tiếng. Có lẽ là ông trời thương xót cô, trước khi cô bất tỉnh, cô thật sự nhìn thấy có người vừa gọi tên cô, vừa chạy về phía cô bên này, sau đó đẩy mạnh Lâm Quốc Đống ra.
Tiếp theo đó cô được người ta ôm lấy, có người cố gắng dùng sức lay mạnh vai cô, cô mới có thể dần dần hít thở lại được, mở mắt ra nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Ngôn Thuyết, giống như bản thân mình được nhìn thấy thiên sứ, bất lực nhoài người vào lòng anh, khóc ầm lên.
“Vịnh Thanh, Vịnh Thanh, em không sao chứ? Anh đã nói là để anh đi cùng em...” Triệu Ngôn Thuyết đau lòng ôm lấy cô, cẩn thận lấy đi những cọng cỏ đang bám vào đầu cô, cởi áo đang mặc trên người ra choàng lên người cô, “Đừng khóc nữa, không sao nữa đâu, anh sẽ bảo vệ cho em, em đừng sợ.”
“Ngôn Thuyết...” Long Vịnh Thanh khóc sụt sùi, “Ngôn Thuyết, em không phải là con gái của ông ta, em không phải họ Lâm, tốt quá, em không phải là kẻ thù của nhà anh. Chỉ cần em cố gắng, một ngày nào đó, mẹ Triệu sẽ chấp nhận em... Chúng ta đừng cãi nhau nữa... em cũng sẽ không giận anh nữa đâu, chúng ta lại có thể ở bên nhau được rồi, Ngôn Thuyết...”
Trong đầu cô cứ ong ong, chỉ biết vừa khóc vừa nói, những lời cô nói ra cũng bị ngắt quãng, thực ra, cô cũng không hề biết bản thân đang nói những gì.
Triệu Ngôn Thuyết ôm cô, lo lắng kiểm tra những vết thương trên người cô, có điều cũng may là tất cả đều là vết thương ngoài da, cho dù cô nói gì, anh cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng đúng vào lúc này, Lâm Quốc Đống gần như đã trở nên điên điên khùng khùng đó nhảy ập đến, anh đành phải bỏ Long Vịnh Thanh ra, quay qua đối phó với Lâm Quốc Đống. Mặc dù Lâm Quốc Đống đang ở độ tuổi có sức khỏe, nhưng trong người đang có bệnh, nên khi giằng co với người mảnh khảnh như Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề thấy có lợi thế hơn là mấy, ngược lại càng ngày càng đuối sức. Cuối cùng, Triệu Ngôn Thuyết giơ một nằm đấm lên, đấm cho ông ta nằm lăn ra đất, tưởng chừng như sắp chế ngự được ông ta, không ngờ ông ta ngẩng khuôn mặt đầy vết thư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
130/512