Tiểu thuyết Vợ Chồng Chớp Nhoáng
Lượt xem : |
ịnh nó cũng rất hi vọng có thể ở cùng với cháu mà không phải vội vàng làm việc công. Đàn ông phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu nên thông cảm nhiều cho nó. . . . . ."
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì, trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . . Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người giúp con chúc mừng sinh nhật, con cảm thấy rất vui vẻ."
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi."
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy."
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con."
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến."
"Vâng." Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng."
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em."
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
" Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về."
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiên lưu anh lại."
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy. . . . . . Tôi đi trước."
Anh vội vã gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài, hết cách rồi, vẻ mặt kia của Trịnh Bang Duệ gây áp lực quá lớn. Mãi cho đến khi lên xe, Phan Vũ Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc bất chợt, anh cong khóe miệng lên.
Mẹ vợ còn lo lắng tiểu Khiết sống không tốt, sợ Trịnh Bang Duệ không để tâm đến tiểu Khiết, nếu xem tình huống vừa rồi thì việc lo lắng đó căn bản là dư thừa. Nhìn Trịnh Bang Duệ thấy anh dìu tiểu Khiết vào cửa đã có bộ dạng đố kỵ dữ dội còn vội vã kéo tiểu Khiết về bên cạnh mình.
Ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy nói anh ta không quan tâm tiểu Khiết ai tin được?
A, trở về anh đã có chuyện nói với vợ.
Tâm tình Phan Vũ Hàng vui vẻ lái xe rời khỏi đại trạch nhà họ Trịnh.
Mà trong nhà, Trịnh Bang Duệ đang ôm Trình Kỳ Khiết trở lại gian phòng của họ.
Sắc mặt của anh xanh mét, trong lòng cảm giác khó chịu mãi không thấy hết.
Tại sao cô có thể tựa vào người đàn ông khác? Tại sao cô lại để nam nhân khác ôm hông cô? Mỗi bộ phận trên cơ thể cô chỉ có thể để anh đụng vào.
Cô là vợ của anh, tại sao có thể nhìn người khác, nghĩ tới người khác?
Lúc này Trịnh Bang Duệ đã không muốn tuân thủ hiệp định ban đầu của bọn họ "Không can thiệp vào chuyện của nhau" , "Mỗi người đều có tự do". Chết tiệt, anh chính là không muốn cho cô có cái gì tự do.
Cô là của anh.
"Đau quá. . . . . ."
Anh nghe thấy cô lẩm bẩm rên rỉ kháng nghị, phát hiện mình ôm cô quá chặt, anh thoáng buông lỏng tay, để cho cô nằm thẳng trên giường.
Trình Kỳ Khiết nằm ở trên giường, mắt say lờ đờ mờ mịt nhìn khuôn mặt ở trên cô, không nhịn được vươn tay khẽ vuốt dung nhan anh tuấn khiến cô mê muội này, ngón tay lướt qua lông mày rậm nghiêm nghị, sống mũi cao còn có đôi môi mỏng hấp dẫn đã hôn qua cô.
Trời, cô thật sự thích anh, thích đến mức đau lòng.
Tại sao anh không thể thuộc về cô?
Hai mắt cô nồng đậm tình cảm khiến trái tim Trịnh Bang Duệ rung động một hồi, bất kỳ nam nhân nào bị ánh mắt chuyên chú nhìn như thế cũng sẽ bị hòa tan? Nhưng ánh mắt ấy của cô thể hiện vì anh sao? Nghĩ đến cô có thể coi anh thành người đàn ông khác, anh cắn chặt răng, không nhịn được tóm chặt tay của cô hỏi.
"Em đang say, vậy em biết anh là ai sao?"
Cô hoảng hốt mỉm cười, giống như đang cười anh hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
"Biết chứ."
"Anh là ai?"
". . . . . . Bang Duệ."
Vui mừng quá đối che lấp anh nhưng vẫn chưa làm anh thấy thỏa mãn, cầm lấy tay cô, anh buộc cô nói thêm một câu nữa: "Gọi anh là chồng, anh là người đàn ông của em."
Cô cong lên khóe miệng tiếng kêu ngọt ngào: "Chồng."
Trán anh nóng lên, không biết vì sao nghe cô gọi an như vậy lại làm anh có cảm giác thỏa mãn, không chỉ trán nóng lên mà còn có thân thể đang dán chặt vào người cô.
"Gọi một lần nữa." Môi của anh dán sát vào tai cô nhỏ giọng ra lệnh.
Hơi thở ấm áp, trầm thấp có từ tính của đàn ông khiến toàn thân Trình Kỳ Khiết mềm nhũn, đầu cũng ngưng vận hành, nghe theo bản năng bị điều khiển."Chồng"
Miệng của cô bị hôn, nói không ra nhiều lời hơn nữa, chỉ còn lại thở dốc hỗn loạn.
Bàn tay to của anh vội vàng đưa vào trong quần áo của cô, chiếm giữ vuốt ve thân thể cô, đồng thời môi của anh cũng không còn bỏ qua cô, bá đạo hôn cô, như muốn in dấu thuộc về vết tích của riêng anh , bừa bãi xâm lược mỗi chỗ trong khoang miệng cô.
Đừng nói có thời gian tự hỏi vì sao anh sẽ biến thành như vậy, Trình Kỳ Khiết chỉ có thể bị động thừa nhận ứng phó với nhiệt tình từ anh, cảm xúc mãnh liệt cùng hơi rượu bốc lên làm đầu cô không cách nào vận hành, ngay cả khi anh lột bỏ quần áo cô rồi rút đi quần áo anh lúc nào để đè lên trên người cô, cô cũng không biết rõ.
Anh dùng lực rất mạnh đụng chạm vào mỗi chỗ trên thân thể cô, từng cái xúc giác đều lưu lại dấu vết nóng bỏng như cố ý muốn biểu thị công khai chủ quyền của mình ở trên cổ cô, trước ngực, thắt lưng, lưu lại rất nhiều vết hôn làm người ta xấu hổ.
"Của anh. . . . . ." Anh nhiệt tình hôn lên bên tai cô, nói ra lời tuyên bố.
Một vật nóng rực kiên trì chống đỡ ở chỗ mềm mại quan trọng của cô, cô còn chưa kịp cảm thấy lúng túng hoảng sợ, anh đã nhồi nhét vào trong cơ thể cô.
"Hu. . . . . ." Cô bật ra tiếng rên rỉ.
Như muốn an ủi cô, anh không ngừng hôn từng chỗ nhỏ trên khuôn mặt cô, từng cái hôn vào trán của cô, sống mũi, gương mặt, cổ tuy dịu dàng nhưng cũng bá đạo, từ đầu đến cuối đều đong đưa đẩy vào.
Lúc đầu có chút đau đớn sau đó cô liền tiếp tục cảm nhận được thỏa mãn cùng tràn đầy không gì sánh kịp.
Ôm chằm lấy chồng của cô. . . . . .
Bọn họ rốt cuộc chính thực thành vợ chồng. . . . . .
Hai mắt đẫm lệ, cô vuốt ve mặt của anh, thì ra khuôn mặt luôn nghiêm túc, trầm mặc ít nói như một người máy không có tình cảm cũng sẽ có lúc ánh mắt nóng rực cùng vẻ mặt sa vào vào trong tình dục khiến người ta nghẹt thở như vậy.
Một giây sau, suy nghĩ của cô bị bao phủ bởi một luồng sóng do sự điên cuồng tiến vào của anh tạo ra, tất cả các giác quan của cô đều tràn ngập anh, chìm đắm thật sâu ở trong sung sướng đỉnh cao.
Chương 8
Lúc cô tỉnh lai, toàn thân bủn rủn vô lực nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đêm qua hình như làm một giấc mộng đẹp. . . . . .
"Em đã tỉnh?"
Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp bay vào trong tai, Trình Kỳ Khiết khẽ run lên, quay đầu nhìn lại gương mặt khiến tim cô đập dồn dập.
Anh chưa bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú khiến cho cô nhớ lại tối hôm qua. . . . . .
Từng hình ảnh nóng bỏng khó tin lướt qua đầu, cả khuôn mặt cô nhất thời nóng bừng. Cô đúng là uống nhiều nhưng còn không say đến mức chẳng biết việc gì, anh thật sự ôm cô? Trời, đó không phải do cô tưởng tượng.
"Em. . . . . . Anh. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . ." Cô nói lắp ba lắp bắp, muốn hỏi cái gì, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Thật xin lỗi, thừa dịp em uống say đã chiếm tiện nghi của em."
"Không, ách. . . . . ." Cô muốn nói không sao thì có quá can đảm không?"Chúng ta vốn là vợ chồng."
Mắt Trịnh Bang Duệ sáng rực lên.
Thật sao? Cô xác định quan hệ bọn họ là vợ chồng. . . . . . Cô thật sự xem anh là chồng, không phải do đêm qua uống rượu say, đầu óc còn chưa tỉnh táo? Anh có thể mong đợi giữa bọn anh có kiểu quan hệ vợ chồng không?
"Vậy sau này chúng ta vẫn có thể như vậy phải không? Anh muốn nói là làm vợ chồng thật?”
Tay của anh giữ lấy, ôm cô vào trong lòng, muốn cô cảm nhận được rõ ràng hiện tại bọn họ đang dựa sát vào nhau, Trình Kỳ Khiết nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh đang biểu đạt rất rõ ý nghĩa của từ "như vậy" . . . . . .
Mặt cô đỏ tới mang tai.
"Em...Em tưởng rằng anh muốn tự do."
"Không còn muốn rồi, giờ anh chỉ muốn em thuộc về anh, chính thức hoàn toàn thuộc về anh."
Trong thanh âm của anh không chút nào che giấu dục vọng chiếm hữu khiến cô phải kinh ngạc quay đầy nhìn anh, từ khi nào anh để ý đến cô như thế?
Cô nuốt nước bọt, trong lòng như tràn ra một bông hoa vui sướng.
Nhưng không biết đột nhiên anh nghĩ đến điều gì, trầm mặt nói, "Từ nay về sau đừng nghĩ về anh rể em nữa, sống vui vẻ với anh được không?”
Cô kinh ngạc suýt chút khẽ kêu lên tiếng, đúng rồi, anh cho rằng cô yêu thầm anh Vũ Hàng . . . . . . Đêm qua anh rể đưa cô về nhà nên anh mới không vui, thậm chí còn lên giường với cô đều bởi vì hiểu lầm cô với anh Vũ Hàng, co có thể vui vẻ cho rằng phản ứng này của anh thể hiện anh đang . . . . . . ghen tỵ sao?
Ghen tỵ? Nói cách khác anh thích cô đúng không?
Cô không nén nổi mỉm cười.
Trời ạ, cô cảm thấy giờ phút này mình là người ph
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì, trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . . Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người giúp con chúc mừng sinh nhật, con cảm thấy rất vui vẻ."
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi."
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy."
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con."
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến."
"Vâng." Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng."
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em."
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
" Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về."
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiên lưu anh lại."
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy. . . . . . Tôi đi trước."
Anh vội vã gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài, hết cách rồi, vẻ mặt kia của Trịnh Bang Duệ gây áp lực quá lớn. Mãi cho đến khi lên xe, Phan Vũ Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc bất chợt, anh cong khóe miệng lên.
Mẹ vợ còn lo lắng tiểu Khiết sống không tốt, sợ Trịnh Bang Duệ không để tâm đến tiểu Khiết, nếu xem tình huống vừa rồi thì việc lo lắng đó căn bản là dư thừa. Nhìn Trịnh Bang Duệ thấy anh dìu tiểu Khiết vào cửa đã có bộ dạng đố kỵ dữ dội còn vội vã kéo tiểu Khiết về bên cạnh mình.
Ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy nói anh ta không quan tâm tiểu Khiết ai tin được?
A, trở về anh đã có chuyện nói với vợ.
Tâm tình Phan Vũ Hàng vui vẻ lái xe rời khỏi đại trạch nhà họ Trịnh.
Mà trong nhà, Trịnh Bang Duệ đang ôm Trình Kỳ Khiết trở lại gian phòng của họ.
Sắc mặt của anh xanh mét, trong lòng cảm giác khó chịu mãi không thấy hết.
Tại sao cô có thể tựa vào người đàn ông khác? Tại sao cô lại để nam nhân khác ôm hông cô? Mỗi bộ phận trên cơ thể cô chỉ có thể để anh đụng vào.
Cô là vợ của anh, tại sao có thể nhìn người khác, nghĩ tới người khác?
Lúc này Trịnh Bang Duệ đã không muốn tuân thủ hiệp định ban đầu của bọn họ "Không can thiệp vào chuyện của nhau" , "Mỗi người đều có tự do". Chết tiệt, anh chính là không muốn cho cô có cái gì tự do.
Cô là của anh.
"Đau quá. . . . . ."
Anh nghe thấy cô lẩm bẩm rên rỉ kháng nghị, phát hiện mình ôm cô quá chặt, anh thoáng buông lỏng tay, để cho cô nằm thẳng trên giường.
Trình Kỳ Khiết nằm ở trên giường, mắt say lờ đờ mờ mịt nhìn khuôn mặt ở trên cô, không nhịn được vươn tay khẽ vuốt dung nhan anh tuấn khiến cô mê muội này, ngón tay lướt qua lông mày rậm nghiêm nghị, sống mũi cao còn có đôi môi mỏng hấp dẫn đã hôn qua cô.
Trời, cô thật sự thích anh, thích đến mức đau lòng.
Tại sao anh không thể thuộc về cô?
Hai mắt cô nồng đậm tình cảm khiến trái tim Trịnh Bang Duệ rung động một hồi, bất kỳ nam nhân nào bị ánh mắt chuyên chú nhìn như thế cũng sẽ bị hòa tan? Nhưng ánh mắt ấy của cô thể hiện vì anh sao? Nghĩ đến cô có thể coi anh thành người đàn ông khác, anh cắn chặt răng, không nhịn được tóm chặt tay của cô hỏi.
"Em đang say, vậy em biết anh là ai sao?"
Cô hoảng hốt mỉm cười, giống như đang cười anh hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
"Biết chứ."
"Anh là ai?"
". . . . . . Bang Duệ."
Vui mừng quá đối che lấp anh nhưng vẫn chưa làm anh thấy thỏa mãn, cầm lấy tay cô, anh buộc cô nói thêm một câu nữa: "Gọi anh là chồng, anh là người đàn ông của em."
Cô cong lên khóe miệng tiếng kêu ngọt ngào: "Chồng."
Trán anh nóng lên, không biết vì sao nghe cô gọi an như vậy lại làm anh có cảm giác thỏa mãn, không chỉ trán nóng lên mà còn có thân thể đang dán chặt vào người cô.
"Gọi một lần nữa." Môi của anh dán sát vào tai cô nhỏ giọng ra lệnh.
Hơi thở ấm áp, trầm thấp có từ tính của đàn ông khiến toàn thân Trình Kỳ Khiết mềm nhũn, đầu cũng ngưng vận hành, nghe theo bản năng bị điều khiển."Chồng"
Miệng của cô bị hôn, nói không ra nhiều lời hơn nữa, chỉ còn lại thở dốc hỗn loạn.
Bàn tay to của anh vội vàng đưa vào trong quần áo của cô, chiếm giữ vuốt ve thân thể cô, đồng thời môi của anh cũng không còn bỏ qua cô, bá đạo hôn cô, như muốn in dấu thuộc về vết tích của riêng anh , bừa bãi xâm lược mỗi chỗ trong khoang miệng cô.
Đừng nói có thời gian tự hỏi vì sao anh sẽ biến thành như vậy, Trình Kỳ Khiết chỉ có thể bị động thừa nhận ứng phó với nhiệt tình từ anh, cảm xúc mãnh liệt cùng hơi rượu bốc lên làm đầu cô không cách nào vận hành, ngay cả khi anh lột bỏ quần áo cô rồi rút đi quần áo anh lúc nào để đè lên trên người cô, cô cũng không biết rõ.
Anh dùng lực rất mạnh đụng chạm vào mỗi chỗ trên thân thể cô, từng cái xúc giác đều lưu lại dấu vết nóng bỏng như cố ý muốn biểu thị công khai chủ quyền của mình ở trên cổ cô, trước ngực, thắt lưng, lưu lại rất nhiều vết hôn làm người ta xấu hổ.
"Của anh. . . . . ." Anh nhiệt tình hôn lên bên tai cô, nói ra lời tuyên bố.
Một vật nóng rực kiên trì chống đỡ ở chỗ mềm mại quan trọng của cô, cô còn chưa kịp cảm thấy lúng túng hoảng sợ, anh đã nhồi nhét vào trong cơ thể cô.
"Hu. . . . . ." Cô bật ra tiếng rên rỉ.
Như muốn an ủi cô, anh không ngừng hôn từng chỗ nhỏ trên khuôn mặt cô, từng cái hôn vào trán của cô, sống mũi, gương mặt, cổ tuy dịu dàng nhưng cũng bá đạo, từ đầu đến cuối đều đong đưa đẩy vào.
Lúc đầu có chút đau đớn sau đó cô liền tiếp tục cảm nhận được thỏa mãn cùng tràn đầy không gì sánh kịp.
Ôm chằm lấy chồng của cô. . . . . .
Bọn họ rốt cuộc chính thực thành vợ chồng. . . . . .
Hai mắt đẫm lệ, cô vuốt ve mặt của anh, thì ra khuôn mặt luôn nghiêm túc, trầm mặc ít nói như một người máy không có tình cảm cũng sẽ có lúc ánh mắt nóng rực cùng vẻ mặt sa vào vào trong tình dục khiến người ta nghẹt thở như vậy.
Một giây sau, suy nghĩ của cô bị bao phủ bởi một luồng sóng do sự điên cuồng tiến vào của anh tạo ra, tất cả các giác quan của cô đều tràn ngập anh, chìm đắm thật sâu ở trong sung sướng đỉnh cao.
Chương 8
Lúc cô tỉnh lai, toàn thân bủn rủn vô lực nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đêm qua hình như làm một giấc mộng đẹp. . . . . .
"Em đã tỉnh?"
Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp bay vào trong tai, Trình Kỳ Khiết khẽ run lên, quay đầu nhìn lại gương mặt khiến tim cô đập dồn dập.
Anh chưa bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú khiến cho cô nhớ lại tối hôm qua. . . . . .
Từng hình ảnh nóng bỏng khó tin lướt qua đầu, cả khuôn mặt cô nhất thời nóng bừng. Cô đúng là uống nhiều nhưng còn không say đến mức chẳng biết việc gì, anh thật sự ôm cô? Trời, đó không phải do cô tưởng tượng.
"Em. . . . . . Anh. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . ." Cô nói lắp ba lắp bắp, muốn hỏi cái gì, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Thật xin lỗi, thừa dịp em uống say đã chiếm tiện nghi của em."
"Không, ách. . . . . ." Cô muốn nói không sao thì có quá can đảm không?"Chúng ta vốn là vợ chồng."
Mắt Trịnh Bang Duệ sáng rực lên.
Thật sao? Cô xác định quan hệ bọn họ là vợ chồng. . . . . . Cô thật sự xem anh là chồng, không phải do đêm qua uống rượu say, đầu óc còn chưa tỉnh táo? Anh có thể mong đợi giữa bọn anh có kiểu quan hệ vợ chồng không?
"Vậy sau này chúng ta vẫn có thể như vậy phải không? Anh muốn nói là làm vợ chồng thật?”
Tay của anh giữ lấy, ôm cô vào trong lòng, muốn cô cảm nhận được rõ ràng hiện tại bọn họ đang dựa sát vào nhau, Trình Kỳ Khiết nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh đang biểu đạt rất rõ ý nghĩa của từ "như vậy" . . . . . .
Mặt cô đỏ tới mang tai.
"Em...Em tưởng rằng anh muốn tự do."
"Không còn muốn rồi, giờ anh chỉ muốn em thuộc về anh, chính thức hoàn toàn thuộc về anh."
Trong thanh âm của anh không chút nào che giấu dục vọng chiếm hữu khiến cô phải kinh ngạc quay đầy nhìn anh, từ khi nào anh để ý đến cô như thế?
Cô nuốt nước bọt, trong lòng như tràn ra một bông hoa vui sướng.
Nhưng không biết đột nhiên anh nghĩ đến điều gì, trầm mặt nói, "Từ nay về sau đừng nghĩ về anh rể em nữa, sống vui vẻ với anh được không?”
Cô kinh ngạc suýt chút khẽ kêu lên tiếng, đúng rồi, anh cho rằng cô yêu thầm anh Vũ Hàng . . . . . . Đêm qua anh rể đưa cô về nhà nên anh mới không vui, thậm chí còn lên giường với cô đều bởi vì hiểu lầm cô với anh Vũ Hàng, co có thể vui vẻ cho rằng phản ứng này của anh thể hiện anh đang . . . . . . ghen tỵ sao?
Ghen tỵ? Nói cách khác anh thích cô đúng không?
Cô không nén nổi mỉm cười.
Trời ạ, cô cảm thấy giờ phút này mình là người ph
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
383/765