Tiểu thuyết Vợ Chồng Chớp Nhoáng
Lượt xem : |
ũng nhận được không ít sự chú ý, quan tâm của tân khách, nhưng ít nhất sẽ không giống đám người gây sự như giới truyền thông vậy, khiến Trình Kỳ Khiết thả lỏng không ít.
Bọn họ ngồi vào chỗ của mình ở bàn chính, bàn này có thành viên quan trọng nhất tân lang tân nương hai nhà, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bên cạnh Trình Kỳ Khiết, quan hệ của hai người không cần nói cũng rõ ràng rồi.
"Bà nội khỏe, bá phụ, bá mẫu tốt." Trịnh Bang Duệ chào hỏi trưởng bối nhà họ Trình, sau khi giới thiệu Trình Kỳ Khiết nhận thức với người thân của chú rễ, lúc này mới ngồi xuống.
Bà nội nhìn bộ dạng hai người bọn họ trước sau đều tay trong tay, cười đến híp cả mắt.
"Rất tốt, rất tốt. Hai cháu gái cứ hạnh phúc như vậy, không có chuyện gì so với chuyện này càng khiến người ta cao hứng rồi, hôn lễ Kỳ Tâm vừa hết bận, kế tiếp có thể tiếp tục còn phải bận rộn."
"Đây là vui mừng gấp bội a, đến lúc đó chúng ta cũng tới giúp một tay." Trưởng bối nhà họ Phan gia cũng nói chen vào.
"Ôi chao a, thoáng cái hai cháu gái đã được gả, bà lão ta chắc sẽ hiu quạnh rồi."
"Bà nội, người không phải ít đi cháu gái, mà là nhiều hơn hai cháu rể, gia đình Vũ Hàng yêu thương Kỳ Tâm như vậy, nhất định đến lúc đó sớm muộn gì sẽ để Kỳ Tâm về nhà mẹ đẻ thăm hỏi người, huống chi hai nhà còn ở gần như vậy, chớ sợ chớ sợ."
"Đúng thế, ha ha." Bà nội Trình được dụ dỗ nên rất vui vẻ.
"Gia đình của anh Vũ Hàng là hàng xóm nhà chúng em, từ nhỏ ba người chúng em đã biết nhau, chị em cùng anh Vũ Hàng cũng coi như là thanh mai trúc mã." Trình Kỳ Khiết lén lút giải thích quan hệ của bọn họ với Trịnh Bang Duệ.
Trịnh Bang Duệ gật đầu một cái, cũng không có quá nhiều hứng thú, đối với anh mà nói đây chỉ là nơi gặp mặt xã giao, không cần thiết mổ sẻ quá sâu.
Từ sau ngày bọn họ đạt thành hiệp nghị đó thì có rất nhiều nơi cần phải cùng tham dự đối phó qua loa.
Nói thí dụ như, bọn họ phải "Hẹn hò" , để trưởng bối hai nhà đều biết bọn họ đang "Kết giao" .
May mà cô suy nghĩ hết sức chu đáo, mỗi lần cô đều sắp xếp để anh đến dùng cơm ở khách sạn cô. Cơm nước xong, hai người sẽ tới phòng làm việc của cô, đóng cửa lại, để cho người khác nghĩ là bọn họ cần không gian riêng, nhưng thực ra hai người đều tự dùng laptop của mình để bàn công việc, không lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho đến bây giờ, anh cảm thấy rất tốt với hiệp định ngầm của anh và cô.
Nghi lễ bắt đầu, tân lang tân nương tiến vào, cha mẹ hai bên lên bục đọc diễn văn. . . . . . Trình tự rườm rà khiến Trịnh Bang Duệ càng ngày càng bực mình. Anh vốn ghét tham gia những kiểu đám cưới đám ma thế này, trên mặt anh càng xuất hiện thêm ba vạch đen là do người phụ nữ bên cạnh càng nhìn thấy cô dâu chú rể trên bục đang lén lút lau nước mắt.
Không chịu nổi, làm sao phụ nữ lại thích khóc như vậy?
Thật vất vả chú rể, cô dâu mới ngồi vào chỗ của mình, cũng ăn không được vài miếng món ăn, tân nương lại phải đi đổi trang phục.
Bữa tiệc tiến hành đến đây vẫn chưa được một nửa, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ đến phiên anh trải qua những lễ nghi phiền phức này, vẻ mặt Trịnh Bang Duệ trở nên khó khăn để duy trì được nụ cười tao nhã.
"Anh Vũ Hàng, chúc mừng anh."
Để che giấu không kiên nhẫn, Trịnh Bang Duệ cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này ở bên cạnh nghe thấy Trình Kỳ Khiết nói với chú rể.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô còn mang theo hơi nước, ánh mắt chuyên chú, ngưng mắt nhìn chú rể mặc một bộ Tuxedo màu trắng. (Tuxedo: kiểu như áo đuôi tôm)
Vẫn luôn không nhìn kỹ chú rễ, hiện tại anh mới chú ý tới, lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, người đàn ông sẽ trở thành người thân với anh có một khuôn mặt đẹp đẽ sáng sủa, gọng kính màu vàng làm anh ta tạo ra một cảm giác nho nhã cho người khác, là loại hình đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích.
Trịnh Bang Duệ để ý sâu xa, chợt sinh ra một cảm giác khó có thể nói là không vui mừng.
Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên, nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.
"Anh Vũ Hành phải chăm sóc chị em thật tốt, hai người phải hạnh phúc đó." Trình Kỳ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
"Chúng ta nên đi thôi." Cũng không quản lễ phép hay không, Trịnh Bang Duệ vẫn im lặng đứng ở một bên, khi nghe được câu "Anh Vũ Hành" kia nhịn không được chen vào, dùng sức tóm lấy cánh tay Trình Kỳ Khiết.
"Oh, ừ."
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh không vui, nghĩ có thể là do bữa tài quá dài đã làm anh không chịu được, vì vậy vội vàng cáo biệt tất cả trưởng bối, đi theo Trịnh Bang Duệ đi.
Bọn họ đi ra khách sạn lại đúng lúc gặp gỡ mấy ký giả, ngược lại Trịnh Bang Duệ nắm lấy tay của cô, cô biết chẳng qua đây là đang diễn trò, quả nhiên đợi đến bọn họ ngồi lên xe, anh liền buông tay cô ra, phía sau chỗ ngồi rộng rãi của Mercedes, hai người ngồi cạnh cửa sổ hai đầu, khoảng cách rất xa.
Cô lén lút quay đầu, căng thẳng liếc mặt anh một cái.
"Thật xin lỗi, làm tốn thời gian lâu như vậy, ách. . . . . . Cám ơn anh phối hợp."
"Không có gì."
Anh thờ ơ nói hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, nhất thời cô cũng không nói tiếp được, một lần nữa trong xe lại rơi vào không khí yên lặng.
"Việc đó. . . . . . Em nghĩ hôn lễ của chúng ta nên cố gắng đơn giản, không cần mời nhiều người như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố gắng tìm đề tài.
Thế nhưng anh lại nâng lên nụ cười châm chọc, "Đối tượng liên hôn là chúng ta đều không có quyền quyết định, cho dù hôn lễ hai chúng ta, anh nói thì sẽ vậy sao?"
Cô lúng túng cứng đờ."Ách, Đúng vậy a. . . . . . Anh nói có đạo lý."
Một hồi im ắng đi qua, anh mở miệng, "Em với anh rể. . . . . . Tình cảm hai người rất tốt?"
Không ngờ Trịnh Bang Duệ đột nhiên chuyển đề tài, Trình Kỳ Khiết mất chút thời gian mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, vội vàng trả lời, "Đúng vậy a, từ nhỏ chúng em đã quen biết, anh Vũ Hành rất tốt đối với em."
"Vậy tại sao hắn không cưới em mà lại cưới chị em?"
"À?" Cô nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại theo bản năng sờ vào khuyết điểm ở má trái, "Không thể nào a. Anh Vũ Hành đương nhiên là thích chị em, chị em xinh đẹp như vậy, lại hoàn mỹ như thế."
Mi tâm anh nhíu chặt lại.
Cô tự ti sao? Bởi vì vết bớt trên mặt cho nên cô có cảm giác mình không cách nào so sánh với chị mình? Anh đột nhiên nhớ đến cô nói qua là cô có người thích, nhớ đến vể mặt đau thương khổ sợ khi cô nói đến người nọ.
Chẳng lẽ chính anh rể sao? Cô lén lút thích hắn, nhưng nhìn hắn cùng chị cô ở chung một chỗ, cảm thấy đoạn tình yêu đơn phương này không có hi vọng cho nên gả cho người nào cũng được?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Bang Duệ cảm giác mình giống như nuốt phải một tảng đá, cắm ở trong lồng ngực, cực kỳ không thoải mái, nhưng mà anh lại cảm thấy mình vì thế mà cảm thấy mất hứng thì thật là ngu chết. Anh cần gì quan tâm tại sao cô muốn gả cho anh? Hôn nhân của bọn họ vốn cũng không được xây dựng trên cơ sở tình cảm.
Điện thoại di động của anh đúng lúc này vang lên, Trình Kỳ Khiết nghe thấy anh nói vào phía đầu bên kia điện thoại: "Ừ, đúng, bên này mới vừa kết thúc, so với thời gian dự đoán lâu hơn. . . . . . Một lúc nữa tôi sẽ qua, gặp mặt bàn lại."
Anh kết thúc cuộc nói chuyện, không có nói rõ người gọi đến là ai với, một lúc nữa anh lại muốn đi.
Đây không phải là bình thường sao? Anh vốn không cần giải thích cho cô, ở trong hiệp nghị có một phần đó là bọn họ phải có tự dọ của mỗi người.
Nhưng vừa nghĩ tới đầu bên kia điện thoại có lẽ chính là bạn gái của anh, là cô gái mà anh ôm trong hình của tuần san. . . . . . Tưởng tượng một lúc nữa anh bỏ cô lại, vội vàng đi gặp mặt người phụ nữ khác, nghĩ đến bọn họ sẽ làm gì. . . . . . Ghen tỵ giống như một loại a-xít clo-hy-đríc (dd axit HCl: cái dùng tạt vào mặt sẽ ‘xèo xèo’ hủy dung đó bà con :3 ) gặm nhấm lòng của cô.
Cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế một luồng sóng đau khổ.
Đây là lựa chọn của cô, cô không thể ngay lập tức buông tha. Trình Kỳ Khiết không ngừng động viên bản thân ở trong lòng, làm như vậy cô mới có thể sống quá đoạn đường xe khó chịu này, trở lại nhà của cô. . .
Chương 3
Năm tháng sau khi lễ kết hôn của Trình Kỳ Tâm kết thúc, Trịnh Bang Duệ và Trình Kỳ Khiết tổ chức lễ cưới.
Gia tộc họ Trịnh kết thân cùng gia tộc họ Trình là sự kiện lớn ở giới kinh doanh, đồn rằng sau khi hai nhà tiến thêm một bước liên hôn, hai công ty cũng định cùng nhau thực hiện mở rộng một vài dự án nơi ở khu phía Bắc.
Ngoài việc hấp dẫn phóng viên về tài chính kinh tế, hôn lễ hai người cũng đưa tới số lượng không ít truyền thông bát quái, trừ bỏ việc mọi người đều có lòng hiếu kỳ thì còn muốn nhìn một chút bề ngoài hôn lễ của nhà giàu sang quyền thế, Trịnh Bang Duệ bỏ măc cô gái có thể đáng nhẽ trở thành Cô bé lọ lem, ngược lại quyết định lấy Thiên kim Gia tộc họ Trình, chuyển biến này cũng đủ là đề tài để bàn tán rồi, hơn nữa hai người còn cùng nhau có mặt ở nhiều nơi, trước ống kính biểu hiện hạnh phúc như keo như sơn, phóng đại sáng loáng, càng thêm làm người khác chú ý.
Sau lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện, báo chí lập tức sửa lại thành Cô bé lọ lem PK nhan sắc cùng Thiên kim tiểu thư, bàn về trình độ học vấn gia thế đương nhiên là Trình Kỳ Khiết kham được, nhưng xinh đẹp hạng nhất thì do khuyết điểm trên mặt của cô mà bị trừ điểm thật lớn rồi. Tuần san còn phỏng vấn Cô bé lọ lem bị bỏ rơi kia, nhân viên nữ phục vụ nhà hàng đó còn khóc đến ‘hoa lê đẫm mưa’ trước ống kính, giành được rất nhiều sự đồng tình cùng ủng hộ của độc giả. (PK: đánh nhau, thi đấu)
Đêm trước hôn lễ, cái tin tức này khó tránh khỏi lại được lấy ra nói lại một lần.
Trình Kỳ Khiết ở trong phòng mình để thợ trang điểm giúp cô sửa sang lại đầu tóc cùng trang điểm.
"Oa, đây chính là chiếc nhẫn kim cương năm Carat mà trên báo nói Trịnh tiên sinh dùng để cầu hôn sao?"
Thợ trang điểm tiểu Nhã là chị em quen biết từ lâu với nhà cô, mỗi lần họ phải ra ngoài dự tiệc quan trọng thì trước đó cũng sẽ mời cô ấy đến giúp đỡ cho nên rất quen thuộc.
Lúc Tiểu Nhã giúp cô chải đầu thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Kỳ Khiết, bỗng chốc, mắt mở to, hét lên kinh ngạc.
Trình Kỳ Khiết có chút ngượng ngùng rụt vai một cái, "Đúng vậy a, bình thường sẽ không đeo đồ trang sức khoa trương như vậy, nhưng hôm nay không có cách nào khác."
"Cái gì a, đương nhiên là muốn mang ra ngoài để cho mọi người nhìn a, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp như vậy là ước mơ tha thiết của mỗi nữ nhân? Hơn nữa điều này cũng chứng tỏ tiên sinh rất thích cô, thật hâm mộ cô...cô thật hạnh phúc."
Tiểu Nhã chắp tay trước ngực, trong mắt đều là ánh sáng màu hồng, Trình Kỳ Khiết không muốn chọc phá mộng đẹp của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên nhàn nhạt khổ sở.
Một người đàn ông có yêu mình hay không cũng không phải dựa vào viên kim cương lớn hay nhỏ để phán đoán, cô nghĩ nói như vậy cho tiểu Nhã nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nâng khóe miệng lên, mỉm cười mang qua này đề tài.
Tiểu Nhã mới giúp cô cố định lại tóc xong, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, Trình Kỳ Tâm hung hăng xông vào.
"Chị"
"Hừ, tức chết đi được, hôm nay em có đọc báo chí hay không? Viết thứ gì thế này, làm gì đăng tấm ảnh con đàn bà kia lớn như vậy?"
Cô
Bọn họ ngồi vào chỗ của mình ở bàn chính, bàn này có thành viên quan trọng nhất tân lang tân nương hai nhà, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bên cạnh Trình Kỳ Khiết, quan hệ của hai người không cần nói cũng rõ ràng rồi.
"Bà nội khỏe, bá phụ, bá mẫu tốt." Trịnh Bang Duệ chào hỏi trưởng bối nhà họ Trình, sau khi giới thiệu Trình Kỳ Khiết nhận thức với người thân của chú rễ, lúc này mới ngồi xuống.
Bà nội nhìn bộ dạng hai người bọn họ trước sau đều tay trong tay, cười đến híp cả mắt.
"Rất tốt, rất tốt. Hai cháu gái cứ hạnh phúc như vậy, không có chuyện gì so với chuyện này càng khiến người ta cao hứng rồi, hôn lễ Kỳ Tâm vừa hết bận, kế tiếp có thể tiếp tục còn phải bận rộn."
"Đây là vui mừng gấp bội a, đến lúc đó chúng ta cũng tới giúp một tay." Trưởng bối nhà họ Phan gia cũng nói chen vào.
"Ôi chao a, thoáng cái hai cháu gái đã được gả, bà lão ta chắc sẽ hiu quạnh rồi."
"Bà nội, người không phải ít đi cháu gái, mà là nhiều hơn hai cháu rể, gia đình Vũ Hàng yêu thương Kỳ Tâm như vậy, nhất định đến lúc đó sớm muộn gì sẽ để Kỳ Tâm về nhà mẹ đẻ thăm hỏi người, huống chi hai nhà còn ở gần như vậy, chớ sợ chớ sợ."
"Đúng thế, ha ha." Bà nội Trình được dụ dỗ nên rất vui vẻ.
"Gia đình của anh Vũ Hàng là hàng xóm nhà chúng em, từ nhỏ ba người chúng em đã biết nhau, chị em cùng anh Vũ Hàng cũng coi như là thanh mai trúc mã." Trình Kỳ Khiết lén lút giải thích quan hệ của bọn họ với Trịnh Bang Duệ.
Trịnh Bang Duệ gật đầu một cái, cũng không có quá nhiều hứng thú, đối với anh mà nói đây chỉ là nơi gặp mặt xã giao, không cần thiết mổ sẻ quá sâu.
Từ sau ngày bọn họ đạt thành hiệp nghị đó thì có rất nhiều nơi cần phải cùng tham dự đối phó qua loa.
Nói thí dụ như, bọn họ phải "Hẹn hò" , để trưởng bối hai nhà đều biết bọn họ đang "Kết giao" .
May mà cô suy nghĩ hết sức chu đáo, mỗi lần cô đều sắp xếp để anh đến dùng cơm ở khách sạn cô. Cơm nước xong, hai người sẽ tới phòng làm việc của cô, đóng cửa lại, để cho người khác nghĩ là bọn họ cần không gian riêng, nhưng thực ra hai người đều tự dùng laptop của mình để bàn công việc, không lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho đến bây giờ, anh cảm thấy rất tốt với hiệp định ngầm của anh và cô.
Nghi lễ bắt đầu, tân lang tân nương tiến vào, cha mẹ hai bên lên bục đọc diễn văn. . . . . . Trình tự rườm rà khiến Trịnh Bang Duệ càng ngày càng bực mình. Anh vốn ghét tham gia những kiểu đám cưới đám ma thế này, trên mặt anh càng xuất hiện thêm ba vạch đen là do người phụ nữ bên cạnh càng nhìn thấy cô dâu chú rể trên bục đang lén lút lau nước mắt.
Không chịu nổi, làm sao phụ nữ lại thích khóc như vậy?
Thật vất vả chú rể, cô dâu mới ngồi vào chỗ của mình, cũng ăn không được vài miếng món ăn, tân nương lại phải đi đổi trang phục.
Bữa tiệc tiến hành đến đây vẫn chưa được một nửa, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ đến phiên anh trải qua những lễ nghi phiền phức này, vẻ mặt Trịnh Bang Duệ trở nên khó khăn để duy trì được nụ cười tao nhã.
"Anh Vũ Hàng, chúc mừng anh."
Để che giấu không kiên nhẫn, Trịnh Bang Duệ cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này ở bên cạnh nghe thấy Trình Kỳ Khiết nói với chú rể.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô còn mang theo hơi nước, ánh mắt chuyên chú, ngưng mắt nhìn chú rể mặc một bộ Tuxedo màu trắng. (Tuxedo: kiểu như áo đuôi tôm)
Vẫn luôn không nhìn kỹ chú rễ, hiện tại anh mới chú ý tới, lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, người đàn ông sẽ trở thành người thân với anh có một khuôn mặt đẹp đẽ sáng sủa, gọng kính màu vàng làm anh ta tạo ra một cảm giác nho nhã cho người khác, là loại hình đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích.
Trịnh Bang Duệ để ý sâu xa, chợt sinh ra một cảm giác khó có thể nói là không vui mừng.
Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên, nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.
"Anh Vũ Hành phải chăm sóc chị em thật tốt, hai người phải hạnh phúc đó." Trình Kỳ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
"Chúng ta nên đi thôi." Cũng không quản lễ phép hay không, Trịnh Bang Duệ vẫn im lặng đứng ở một bên, khi nghe được câu "Anh Vũ Hành" kia nhịn không được chen vào, dùng sức tóm lấy cánh tay Trình Kỳ Khiết.
"Oh, ừ."
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh không vui, nghĩ có thể là do bữa tài quá dài đã làm anh không chịu được, vì vậy vội vàng cáo biệt tất cả trưởng bối, đi theo Trịnh Bang Duệ đi.
Bọn họ đi ra khách sạn lại đúng lúc gặp gỡ mấy ký giả, ngược lại Trịnh Bang Duệ nắm lấy tay của cô, cô biết chẳng qua đây là đang diễn trò, quả nhiên đợi đến bọn họ ngồi lên xe, anh liền buông tay cô ra, phía sau chỗ ngồi rộng rãi của Mercedes, hai người ngồi cạnh cửa sổ hai đầu, khoảng cách rất xa.
Cô lén lút quay đầu, căng thẳng liếc mặt anh một cái.
"Thật xin lỗi, làm tốn thời gian lâu như vậy, ách. . . . . . Cám ơn anh phối hợp."
"Không có gì."
Anh thờ ơ nói hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, nhất thời cô cũng không nói tiếp được, một lần nữa trong xe lại rơi vào không khí yên lặng.
"Việc đó. . . . . . Em nghĩ hôn lễ của chúng ta nên cố gắng đơn giản, không cần mời nhiều người như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố gắng tìm đề tài.
Thế nhưng anh lại nâng lên nụ cười châm chọc, "Đối tượng liên hôn là chúng ta đều không có quyền quyết định, cho dù hôn lễ hai chúng ta, anh nói thì sẽ vậy sao?"
Cô lúng túng cứng đờ."Ách, Đúng vậy a. . . . . . Anh nói có đạo lý."
Một hồi im ắng đi qua, anh mở miệng, "Em với anh rể. . . . . . Tình cảm hai người rất tốt?"
Không ngờ Trịnh Bang Duệ đột nhiên chuyển đề tài, Trình Kỳ Khiết mất chút thời gian mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, vội vàng trả lời, "Đúng vậy a, từ nhỏ chúng em đã quen biết, anh Vũ Hành rất tốt đối với em."
"Vậy tại sao hắn không cưới em mà lại cưới chị em?"
"À?" Cô nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại theo bản năng sờ vào khuyết điểm ở má trái, "Không thể nào a. Anh Vũ Hành đương nhiên là thích chị em, chị em xinh đẹp như vậy, lại hoàn mỹ như thế."
Mi tâm anh nhíu chặt lại.
Cô tự ti sao? Bởi vì vết bớt trên mặt cho nên cô có cảm giác mình không cách nào so sánh với chị mình? Anh đột nhiên nhớ đến cô nói qua là cô có người thích, nhớ đến vể mặt đau thương khổ sợ khi cô nói đến người nọ.
Chẳng lẽ chính anh rể sao? Cô lén lút thích hắn, nhưng nhìn hắn cùng chị cô ở chung một chỗ, cảm thấy đoạn tình yêu đơn phương này không có hi vọng cho nên gả cho người nào cũng được?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Bang Duệ cảm giác mình giống như nuốt phải một tảng đá, cắm ở trong lồng ngực, cực kỳ không thoải mái, nhưng mà anh lại cảm thấy mình vì thế mà cảm thấy mất hứng thì thật là ngu chết. Anh cần gì quan tâm tại sao cô muốn gả cho anh? Hôn nhân của bọn họ vốn cũng không được xây dựng trên cơ sở tình cảm.
Điện thoại di động của anh đúng lúc này vang lên, Trình Kỳ Khiết nghe thấy anh nói vào phía đầu bên kia điện thoại: "Ừ, đúng, bên này mới vừa kết thúc, so với thời gian dự đoán lâu hơn. . . . . . Một lúc nữa tôi sẽ qua, gặp mặt bàn lại."
Anh kết thúc cuộc nói chuyện, không có nói rõ người gọi đến là ai với, một lúc nữa anh lại muốn đi.
Đây không phải là bình thường sao? Anh vốn không cần giải thích cho cô, ở trong hiệp nghị có một phần đó là bọn họ phải có tự dọ của mỗi người.
Nhưng vừa nghĩ tới đầu bên kia điện thoại có lẽ chính là bạn gái của anh, là cô gái mà anh ôm trong hình của tuần san. . . . . . Tưởng tượng một lúc nữa anh bỏ cô lại, vội vàng đi gặp mặt người phụ nữ khác, nghĩ đến bọn họ sẽ làm gì. . . . . . Ghen tỵ giống như một loại a-xít clo-hy-đríc (dd axit HCl: cái dùng tạt vào mặt sẽ ‘xèo xèo’ hủy dung đó bà con :3 ) gặm nhấm lòng của cô.
Cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế một luồng sóng đau khổ.
Đây là lựa chọn của cô, cô không thể ngay lập tức buông tha. Trình Kỳ Khiết không ngừng động viên bản thân ở trong lòng, làm như vậy cô mới có thể sống quá đoạn đường xe khó chịu này, trở lại nhà của cô. . .
Chương 3
Năm tháng sau khi lễ kết hôn của Trình Kỳ Tâm kết thúc, Trịnh Bang Duệ và Trình Kỳ Khiết tổ chức lễ cưới.
Gia tộc họ Trịnh kết thân cùng gia tộc họ Trình là sự kiện lớn ở giới kinh doanh, đồn rằng sau khi hai nhà tiến thêm một bước liên hôn, hai công ty cũng định cùng nhau thực hiện mở rộng một vài dự án nơi ở khu phía Bắc.
Ngoài việc hấp dẫn phóng viên về tài chính kinh tế, hôn lễ hai người cũng đưa tới số lượng không ít truyền thông bát quái, trừ bỏ việc mọi người đều có lòng hiếu kỳ thì còn muốn nhìn một chút bề ngoài hôn lễ của nhà giàu sang quyền thế, Trịnh Bang Duệ bỏ măc cô gái có thể đáng nhẽ trở thành Cô bé lọ lem, ngược lại quyết định lấy Thiên kim Gia tộc họ Trình, chuyển biến này cũng đủ là đề tài để bàn tán rồi, hơn nữa hai người còn cùng nhau có mặt ở nhiều nơi, trước ống kính biểu hiện hạnh phúc như keo như sơn, phóng đại sáng loáng, càng thêm làm người khác chú ý.
Sau lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện, báo chí lập tức sửa lại thành Cô bé lọ lem PK nhan sắc cùng Thiên kim tiểu thư, bàn về trình độ học vấn gia thế đương nhiên là Trình Kỳ Khiết kham được, nhưng xinh đẹp hạng nhất thì do khuyết điểm trên mặt của cô mà bị trừ điểm thật lớn rồi. Tuần san còn phỏng vấn Cô bé lọ lem bị bỏ rơi kia, nhân viên nữ phục vụ nhà hàng đó còn khóc đến ‘hoa lê đẫm mưa’ trước ống kính, giành được rất nhiều sự đồng tình cùng ủng hộ của độc giả. (PK: đánh nhau, thi đấu)
Đêm trước hôn lễ, cái tin tức này khó tránh khỏi lại được lấy ra nói lại một lần.
Trình Kỳ Khiết ở trong phòng mình để thợ trang điểm giúp cô sửa sang lại đầu tóc cùng trang điểm.
"Oa, đây chính là chiếc nhẫn kim cương năm Carat mà trên báo nói Trịnh tiên sinh dùng để cầu hôn sao?"
Thợ trang điểm tiểu Nhã là chị em quen biết từ lâu với nhà cô, mỗi lần họ phải ra ngoài dự tiệc quan trọng thì trước đó cũng sẽ mời cô ấy đến giúp đỡ cho nên rất quen thuộc.
Lúc Tiểu Nhã giúp cô chải đầu thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Kỳ Khiết, bỗng chốc, mắt mở to, hét lên kinh ngạc.
Trình Kỳ Khiết có chút ngượng ngùng rụt vai một cái, "Đúng vậy a, bình thường sẽ không đeo đồ trang sức khoa trương như vậy, nhưng hôm nay không có cách nào khác."
"Cái gì a, đương nhiên là muốn mang ra ngoài để cho mọi người nhìn a, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp như vậy là ước mơ tha thiết của mỗi nữ nhân? Hơn nữa điều này cũng chứng tỏ tiên sinh rất thích cô, thật hâm mộ cô...cô thật hạnh phúc."
Tiểu Nhã chắp tay trước ngực, trong mắt đều là ánh sáng màu hồng, Trình Kỳ Khiết không muốn chọc phá mộng đẹp của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên nhàn nhạt khổ sở.
Một người đàn ông có yêu mình hay không cũng không phải dựa vào viên kim cương lớn hay nhỏ để phán đoán, cô nghĩ nói như vậy cho tiểu Nhã nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nâng khóe miệng lên, mỉm cười mang qua này đề tài.
Tiểu Nhã mới giúp cô cố định lại tóc xong, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, Trình Kỳ Tâm hung hăng xông vào.
"Chị"
"Hừ, tức chết đi được, hôm nay em có đọc báo chí hay không? Viết thứ gì thế này, làm gì đăng tấm ảnh con đàn bà kia lớn như vậy?"
Cô
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
373/755