Tiểu thuyết Vợ Chồng Chớp Nhoáng
Lượt xem : |
ết xoay người muốn rời đi thì anh nghĩ tới gì đấy, nhắc nhở cô, "Tám giờ tối, khách hàng hẹn chúng ta đi ăn cơm."
"Em biết rồi, em sẽ về trước lúc đó để chuẩn bị."
Sau khi cô ra ngoài, anh bỗng nhiên thấy căn phòng trở nên vắng vẻ yên tĩnh, đây là lần đầu tiên từ khi ra nước ngoài đến nay không có cô bên cạnh làm bạn. Mặc dù cô không nói nhiều, hai người đều làm việc trong yên lặng hoặc lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng ít nhất vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương không đến nỗi cảm thấy cô đơn.
Đợi chút, cô đơn? Anh đang nghĩ cái gì? Quá buồn cười, tại sao anh có cảm giác hoang đường như vậy? Một mình đi công tác cũng không phải lần đầu tiên.
Trịnh Bang Duệ khinh bỉ ý nghĩ của chính mình, ép mình tiếp tục làm công việc trong tay.
Tám giờ đêm, khách hàng nước Pháp phái xe tới đón anh đến cửa một nhà hàng ba sao Michelin ở Paris để dùng cơm.
Người phục vụ dẫn bọn anh vào phòng đặt trước, một vị người Pháp cao lớn đẹp trai nhiệt tình nghênh đón ở cửa phòng, “Bang Duệ, bạn tốt của tôi.”
Bọn họ ôm nhau làm Trình Kỳ Khiết có chút kinh ngạc, cô chưa từng thấy Trịnh Bang Duệ thân thiết với ai như vậy, nhưng nói đi nói lại, cô hiểu rõ anh bao nhiêu chứ?
"Ba Đa Lôi là bạn học của anh ở nước Mĩ, quan hệ bọn anh rất tốt, gia tộc của anh ấy kinh doanh khắp nước Pháp.” Trịnh Bang Duệ giải thích cho cô.
"Ba Đa Lôi, đây là vợ của mình, Kỳ Khiết."
Lúc Trịnh Bang Duệ giới thiệu cô như vậy, cô để ý thấy Ba Đa Lôi xem ra rất kinh ngạc.
"Oa, mình không biết cậu đã kết hôn, xin chào." Ba Đa Lôi biểu hiện phong độ thân sĩ, hôn mu bàn tay cô, khi anh ta ngẩng đầu lên thấy cô dùng tóc che giấu vết bớt thì khẽ ngây người một chút nhưng ngay sau đó nở một nụ cười.
Anh ta dẫn bọn họ đi vào phòng, trong phòng có một cô gái, Ba Đa Lôi giới thiệu với bọn họ đó là bạn của anh ta: Nhuế Na.
Nhuế Na là mỹ nữ Phương Tây điển hình, eo thon cái mông đầy đặn, trang phục khêu gợi khiến cặp ngọn núi kia được thể hiện sinh động, một đầu màu vàng óng những sợi tóc dài quăn gợn sóng càng làm cô ta phong tình vô hạn.
Ba Đa Lôi ngồi vào vị trí, cả người cô ta hầu như trèo lên người anh ta, trao trọn ánh mắt nóng bóng khiến người ta phải xấu hổ. Mặc dù Trình Kỳ Khiết có thể hiểu người nước ngoài không ngại biểu hiện nhiệt tình trước mặt mọi người nhưng ánh mắt vẫn có phần lúng túng không biết để chỗ nào.
Trái lại nhìn cô với Trịnh Bang Duệ, khoảng cách xa đến nỗi như ở hai tinh cầu, Ba Đa Lôi cùng “bạn” anh ta mới giống như vợ chồng mới cưới.
Trịnh Bang Duệ cùng Ba Đa Lôi lâu ngày không gặp niềm nở nhiệt tình nói chuyện với nhau, Trình Kỳ Khiết yên lặng dùng cơm ở một bên không quấy rầy đến bọn họ, nhưng Nhuế Na lại không chịu được bị xem nhẹ vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng dùng ánh mắt quyến rũ Ba Đa Lôi, thấy anh ta không quá chú ý đến, cô ta còn hỡn duỗi vươn tay qua mặt bàn, cầm tay anh ta.
"Bạn gái mới của cậu thật nhiệt tình a."
Trịnh Bang Duệ dùng tiếng anh trêu chọc, Ba Đa Lôi lại lấy vẻ mặt bất đắc dĩ đáp trả.
"Quá dính người, mình đang định chia tay với cô ta nhưng vui sướng cô ta mang lại cho mình ngược lại cũng không ít.”
Động tác Trình Kỳ Khiết hơi dừng lại một giây, bạn gái của Ba Đa Lôi không biết bạn trai mình hình dung cô ta như thế nào sao? Không phải cô ta nghe không hiểu tiếng Anh chứ? Nếu không Ba Đa lôi không dám nói những lời trắng trợn như vậy.
Cô lắc đầu ở trong lòng, không cách nào chấp nhận loại đàn ông này, đính chính đúng là người thối nát.
Khi Ba Đa Lôi quay đầu lại mỉm cười với cô như một thân sĩ mời cô thưởng thức món ăn đặc sản của nhà hàng, cô chỉ lễ phép cười một tiếng không muốn trò chuyện nhiều với anh ta.
Anh ta quay đầu dùng ngôn ngữ nước Pháp nói với Trịnh Bang Duệ: "Bang Duệ, cậu kết hôn khi nào? Không ngờ cậu lại kết hôn sớm như vậy."
"Mấy ngày trước, thực ra đây là tuần trăng mật của bọn mình."
"Trời ạ, mình thật sự khó tưởng tượng, lúc ở nước Mĩ mình nhớ không nhầm không phải cậu cũng thường xuyên thay bạn gái sao? Mỗi người cậu quan hệ đều là người đẹp a, tại sao cuối cùng lại chọn loại có khuyết điểm này? Thật đáng tiếc, làn da cùng khuôn mặt đều được chính là bị vết bớt kia phá hủy toàn bộ, hắc, nói thật đi, có phải cậu bị bắt cưới không?”
Trình Kỳ Khiết cúi đầu, nắm chặt dao nĩa trong tay.
Cô đột nhiên hận bản thân mình biết được tiếng Pháp, cô không muốn nghe bạn anh nói như thế nào về cô .
Cô không đủ hoàn mỹ, không xứng với anh.
Đó là sự thật nhưng do vậy mới đả thương người hơn.
"Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó?" Nghe được bạn bè chê bai như vậy, trong lòng Trịnh Bang Duệ vọt lên lửa giân, sắc mắt đột ngột thay đổi, đạp bàn đứng dậy, "Vợ của ta rất hoàn mỹ, không có cái khuyết điểm nào, cho dù ngươi là bạn của ta, ta cũng không cách nào dễ dàng tha thứ ngươi sỉ nhục cô ấy.”
Giọng điệu cùng ánh mắt tức giận của anh khiến mọi người đều ngây dại. Ba Đa Lôi không ngờ phản ứng của anh sẽ kịch liệt như vậy, tay chân trở nên luống cuống còn vẻ mặt Trình Kỳ Khiết lại kinh ngạc ngước nhìn Trịnh Bang Duệ.
Anh vươn tay với cô."Chúng ta đi."
Hiển nhiên anh vẫn còn tức giận, lúc này là nổi giẩn thật sự.
"Bang, Bang Duệ. . . . . .Thật xin lỗi. . . . Mình . . . ." Ba Đa Lôi thật sự luống cuống, anh không biết Trịnh Bang Duệ sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh nhớ rõ trong quá khứ bọn họ đều tương đối cởi mở về đề tài phái nữ, thậm chí đến chuyện trao đổi bạn gái, bình luận về bạn gái cũng đã làm, anh chưa bao giờ nghĩ đến Trịnh Bang Duệ sẽ vì một người phụ nữ mà trở mặt với anh.
Xem ra anh sai lầm rồi, Bang Duệ coi trọng vợ anh ta vượt quá mức tưởng tượng của anh.
Trịnh Bang Duệ không để ý đến anh ta, dắt tay Trình Kỳ Khiết không buồn để ý lễ nghi*, đi thẳng ra ngoài. 0
Mặt của anh vẫn vô cùng nghiêm nghị, không lên tiếng nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở phẫn nộ.
Cho đến khi hai người đi ra phòng ăn, ngồi lên xe, Trịnh Bang Duệ vẫn mím môi không nói.
"Tại sao anh lại đột nhiên tức giận bỏ đi?" Trình Kỳ Khiết cẩn thận dò hỏi.
Sắc mặt Trịnh Bang Duệ rất khó coi."Hắn ta nói những lời khốn kiếp."
"Lời của anh ta nói có nghiêm trọng vậy không? Em nhớ trước khi đi anh nói anh ta là người bạn hợp tác rất quan trọng, anhh không lo đắc tội anh ta về sau hợp tác sẽ bị phá bỏ?”
"Phá bỏ liền phá bỏ."
Nghe anh bình tĩnh nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, trong lòng vui sướng như pháo hoa nổ tung rực rở màu sắc.
Anh vì bảo vệ cô mà không tiếc trở mặt cùng đối tác làm ăn quan trọng.
Hơn nữa anh còn không nói cho cô biết những lời nói đả thương người kia, phần dịu dàng chăm sóc này làm cho cô cảm động.
Thích người này.
Trong nháy mắt, cô càng cảm giác được mình thật sự rất thích anh.
Bất luận bị nói "Không xứng với" cái gì, tóm lại mình chính là thích anh, mặc kệ người ta nói về hôn nhân của bọn họ như thế nào, sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô biết cô sẽ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Cho dù có khả năng chuyện này không chút ý nghĩa gì, dầu rằng anh cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt . . . . .
"Merci." Cô nhẹ nhàng phát âm chuẩn tiếng Pháp nói ra cám ơn.
Trịnh Bang Duệ chợt quay đầu nhìn cô, ý thức thì ra ngày từ đầu cô cũng nghe hiểu lời nói của Ba Đa Lôi , anh có chút lúng túng như kiểu lời nói dối bị vạch trần.
"Những lời hắn ta nói em không cần để ý, vết bớt trên mặt em thực ra anh cảm thấy không sao cả.” Hiếm thấy anh có nghĩ bản thân nhất thiết cần phải giải thích chuyện kia, chỉ vì không muốn cô khó chịu.
Cô vẫn luôn tự ti, nguyên nhân tự ti chính là vết bớt này, nhưng anh không chỉ nói với cô một lần không sao cả, không cần lo người ta nghĩ như thế nào, nếu là người khác nói cô sẽ vẫn để ý, nhưng chỉ cần anh nói không sao cả thì giống như có lực lượng tin tưởng thật sự không có gì.
"Ừ, cám ơn anh."
Đôi mắt trong suốt dõi theo anh, toàn tâm toàn ý, tràn đầy tình yêu. Ánh đèn ban đêm ngoài xe chiếu sáng hai gò má mềm mại hồng hào của cô, ngực Trịnh Bang Duệ trở nên căng thẳng, trái tim nhảy lên kịch liệt.
Ý thức được mình còn nắm thật chặt tay cô, ý thức được hai người ở rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô . . . . . . Anh có chút hốt hoảng buông cô ra.
Đáng chết chuyện gì xảy ra thế này?
Vừa rồi anh muốn cúi đầu hôn môi cô, là chuyện gì xảy ra. . . .
Trịnh Bang Duệ làm mơ một giấc mơ, không nhớ rõ nội dung là gì chỉ nhớ có cảm giác rất thoải mái hạnh phúc như đặt mình trong hương thơm ngào ngạt mềm mại ở vườn hoa. Anh chưa từng một lần ngủ có cảm giác an toàn như vậy, thậm chí khi anh tỉnh lại trên mặt vẫn mang theo nụ cười. . . . . .
Vậy mà nụ cười của anh lại biến thành kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Lúc này anh mới hiểu ra hương thơm kia là trên người vợ đang vùi mình ngủ say trong lòng anh.
Từ kết hôn đến nay, mặc dù bọn họ vẫn cùng giường chung gối nhưng cũng chỉ là ngủ ở trên một cái giường, tự chiếm cứ hai bên giường, lần này làm sao cô lại rúc vào lòng anh rồi, có thể do thời tiết quá lạnh hoặc là giường khách sạn quá mềm, tóm lại bây giờ biến thành tình huống lúng túng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Bang Duệ là thu tay lại nhưng anh vừa cử động, mi tâm cô liền khẽ nhíu lại, anh lập tức dừng lại bất động không đành lòng. . . . . . Quấy nhiễu cô.
Để cho cô ngủ nhiều hơn chút nữa đi, anh vì hành động của mình lấy lý do, mấy ngày nay từ khi ra nước ngoài cô vẫn ngủ không ngon đi theo anh chạy ngược chạy xuôi cũng thật làm khó cho cô.
Hơn nữa ôm cô như vậy. . . . . . Cảm giác lại cực kỳ tốt.
Khó trách anh lại mơ giấc mơ mềm mại ngọt ngào đến thế, bởi vì do cô mềm mại ngọt ngào, mùi thơm trên người cô không phải từ mỹ phẩm, cô không trang điểm nên anh suy đoán hẳn là mùi dầu gội đầu.
Mùi hương kia hấp dẫn anh, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu. Ừ, rất thơm, nhưng không chỉ mùi vị này, anh lại ngửi xuống chút nữa, ở vành tai cô ngửi được hương vị trong lành thu hút anh.
Động tác của anh bất chợt dừng lại.
Anh đang làm cái gì? Hành động này giống như biến thái. 0
Lúng túng dời đầu khỏi, mùi hương kia rời xa vậy mà anh có cảm giác khó bỏ, muốn ngửi thấy rõ hơn, chìm nghỉm ở trong mùi hương đó. . . . . .
Động tác của anh có thể đã quấy rầy cô, cô chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía anh, sau đó lười biếng nở một nụ cười ngọt ngào với anh như trong mộng.
Nụ cười đó làm tim anh đập liên hồi.
Trình Kỳ Khiết chớp mắt mấy lần, giống như đã tỉnh hẳn, đột nhiên mắt mở to, lùi mình về sau
"Ách , thật xin lỗi. . . . . . Không phải em cố ý."
Cô giống như con nai bị hoảng sợ, bật dậy khỏi giường chạy vọt vào phòng tắm.
Trong ngực thiếu nhiệt độ của cô, Trịnh Bang Duệ lại có buồn bã, nhìn bóng dáng người kia biến mất ở cửa phòng tắm, anh hoài nghi có phải vừa rồi có chỗ nào không thích hợp, nếu không làm sao sẽ. . . . . . Cảm giác vợ mình rất mê người?
Qua hơn 10' sau, Trình Kỳ Khiết mới đi ra khỏi phòng tắm, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch, mặc dù tối hôm qua không có chút ấn tượng mình hoàn toàn ngủ thẳng trong ngực anh như thế nào nhưng cảm giác bị anh ôm chặt lại chân thật như vậy làm cho người ta thật xấu hổ.
Trịnh Bang Duệ đã rời giường, ngồi ở bên cạnh bàn ăn đọc báo.
Đeo gọng kính mảnh, gò má bị che bởi tờ báo, sống mũi thẳng cùng môi mỏng mím lại cũng hết sức hoàn mỹ, hơn nữa cô thích mái tóc của anh, dày mà thô đen như cá tính kiên cường và cố chấp của anh, tràn đầy vị nam tính.
Đây là chồng của cô, tối hôm qua còn cùng cô chung giường chung gối.
Chỉ mới nghĩ đến điểm này, trong lòng liền nóng rực, tình cảm mãnh liệt khiến người ta hoa mắt chóng mặt suýt nữa đem làm cô bao phủ, mà cô phải liều mình áp chế phần tình cảm này mới không dọa đến anh.
Trịnh Bang Duệ nghe thấy tiếng bước chân cô, ngẩng đầu lên.
"Đến đây đi, ta đã gọi khách sạn đưa bữa ăn sáng tới."
Anh gấp tờ báo vào, trên bàn ăn đã bày bữa ăn sáng đầy đủ phong phú, có nước trái cây, bánh nướng xốp, các loại bánh bao cùng trứng rán vàng ruộm.
"Cám ơn." Cô ngồi trên ghế đối diện anh, có chút mất tự nhiên đối mặt anh."Ách, hành trình hôm nay là gì?" Cô tìm một đề tài trò chuyện.
"Hôm nay không có hành trình."
Ánh mắt của cô trừng rất lớn, thật chưa từng nghĩ đến đáp án này.
"Mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi,
"Em biết rồi, em sẽ về trước lúc đó để chuẩn bị."
Sau khi cô ra ngoài, anh bỗng nhiên thấy căn phòng trở nên vắng vẻ yên tĩnh, đây là lần đầu tiên từ khi ra nước ngoài đến nay không có cô bên cạnh làm bạn. Mặc dù cô không nói nhiều, hai người đều làm việc trong yên lặng hoặc lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng ít nhất vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương không đến nỗi cảm thấy cô đơn.
Đợi chút, cô đơn? Anh đang nghĩ cái gì? Quá buồn cười, tại sao anh có cảm giác hoang đường như vậy? Một mình đi công tác cũng không phải lần đầu tiên.
Trịnh Bang Duệ khinh bỉ ý nghĩ của chính mình, ép mình tiếp tục làm công việc trong tay.
Tám giờ đêm, khách hàng nước Pháp phái xe tới đón anh đến cửa một nhà hàng ba sao Michelin ở Paris để dùng cơm.
Người phục vụ dẫn bọn anh vào phòng đặt trước, một vị người Pháp cao lớn đẹp trai nhiệt tình nghênh đón ở cửa phòng, “Bang Duệ, bạn tốt của tôi.”
Bọn họ ôm nhau làm Trình Kỳ Khiết có chút kinh ngạc, cô chưa từng thấy Trịnh Bang Duệ thân thiết với ai như vậy, nhưng nói đi nói lại, cô hiểu rõ anh bao nhiêu chứ?
"Ba Đa Lôi là bạn học của anh ở nước Mĩ, quan hệ bọn anh rất tốt, gia tộc của anh ấy kinh doanh khắp nước Pháp.” Trịnh Bang Duệ giải thích cho cô.
"Ba Đa Lôi, đây là vợ của mình, Kỳ Khiết."
Lúc Trịnh Bang Duệ giới thiệu cô như vậy, cô để ý thấy Ba Đa Lôi xem ra rất kinh ngạc.
"Oa, mình không biết cậu đã kết hôn, xin chào." Ba Đa Lôi biểu hiện phong độ thân sĩ, hôn mu bàn tay cô, khi anh ta ngẩng đầu lên thấy cô dùng tóc che giấu vết bớt thì khẽ ngây người một chút nhưng ngay sau đó nở một nụ cười.
Anh ta dẫn bọn họ đi vào phòng, trong phòng có một cô gái, Ba Đa Lôi giới thiệu với bọn họ đó là bạn của anh ta: Nhuế Na.
Nhuế Na là mỹ nữ Phương Tây điển hình, eo thon cái mông đầy đặn, trang phục khêu gợi khiến cặp ngọn núi kia được thể hiện sinh động, một đầu màu vàng óng những sợi tóc dài quăn gợn sóng càng làm cô ta phong tình vô hạn.
Ba Đa Lôi ngồi vào vị trí, cả người cô ta hầu như trèo lên người anh ta, trao trọn ánh mắt nóng bóng khiến người ta phải xấu hổ. Mặc dù Trình Kỳ Khiết có thể hiểu người nước ngoài không ngại biểu hiện nhiệt tình trước mặt mọi người nhưng ánh mắt vẫn có phần lúng túng không biết để chỗ nào.
Trái lại nhìn cô với Trịnh Bang Duệ, khoảng cách xa đến nỗi như ở hai tinh cầu, Ba Đa Lôi cùng “bạn” anh ta mới giống như vợ chồng mới cưới.
Trịnh Bang Duệ cùng Ba Đa Lôi lâu ngày không gặp niềm nở nhiệt tình nói chuyện với nhau, Trình Kỳ Khiết yên lặng dùng cơm ở một bên không quấy rầy đến bọn họ, nhưng Nhuế Na lại không chịu được bị xem nhẹ vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng dùng ánh mắt quyến rũ Ba Đa Lôi, thấy anh ta không quá chú ý đến, cô ta còn hỡn duỗi vươn tay qua mặt bàn, cầm tay anh ta.
"Bạn gái mới của cậu thật nhiệt tình a."
Trịnh Bang Duệ dùng tiếng anh trêu chọc, Ba Đa Lôi lại lấy vẻ mặt bất đắc dĩ đáp trả.
"Quá dính người, mình đang định chia tay với cô ta nhưng vui sướng cô ta mang lại cho mình ngược lại cũng không ít.”
Động tác Trình Kỳ Khiết hơi dừng lại một giây, bạn gái của Ba Đa Lôi không biết bạn trai mình hình dung cô ta như thế nào sao? Không phải cô ta nghe không hiểu tiếng Anh chứ? Nếu không Ba Đa lôi không dám nói những lời trắng trợn như vậy.
Cô lắc đầu ở trong lòng, không cách nào chấp nhận loại đàn ông này, đính chính đúng là người thối nát.
Khi Ba Đa Lôi quay đầu lại mỉm cười với cô như một thân sĩ mời cô thưởng thức món ăn đặc sản của nhà hàng, cô chỉ lễ phép cười một tiếng không muốn trò chuyện nhiều với anh ta.
Anh ta quay đầu dùng ngôn ngữ nước Pháp nói với Trịnh Bang Duệ: "Bang Duệ, cậu kết hôn khi nào? Không ngờ cậu lại kết hôn sớm như vậy."
"Mấy ngày trước, thực ra đây là tuần trăng mật của bọn mình."
"Trời ạ, mình thật sự khó tưởng tượng, lúc ở nước Mĩ mình nhớ không nhầm không phải cậu cũng thường xuyên thay bạn gái sao? Mỗi người cậu quan hệ đều là người đẹp a, tại sao cuối cùng lại chọn loại có khuyết điểm này? Thật đáng tiếc, làn da cùng khuôn mặt đều được chính là bị vết bớt kia phá hủy toàn bộ, hắc, nói thật đi, có phải cậu bị bắt cưới không?”
Trình Kỳ Khiết cúi đầu, nắm chặt dao nĩa trong tay.
Cô đột nhiên hận bản thân mình biết được tiếng Pháp, cô không muốn nghe bạn anh nói như thế nào về cô .
Cô không đủ hoàn mỹ, không xứng với anh.
Đó là sự thật nhưng do vậy mới đả thương người hơn.
"Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó?" Nghe được bạn bè chê bai như vậy, trong lòng Trịnh Bang Duệ vọt lên lửa giân, sắc mắt đột ngột thay đổi, đạp bàn đứng dậy, "Vợ của ta rất hoàn mỹ, không có cái khuyết điểm nào, cho dù ngươi là bạn của ta, ta cũng không cách nào dễ dàng tha thứ ngươi sỉ nhục cô ấy.”
Giọng điệu cùng ánh mắt tức giận của anh khiến mọi người đều ngây dại. Ba Đa Lôi không ngờ phản ứng của anh sẽ kịch liệt như vậy, tay chân trở nên luống cuống còn vẻ mặt Trình Kỳ Khiết lại kinh ngạc ngước nhìn Trịnh Bang Duệ.
Anh vươn tay với cô."Chúng ta đi."
Hiển nhiên anh vẫn còn tức giận, lúc này là nổi giẩn thật sự.
"Bang, Bang Duệ. . . . . .Thật xin lỗi. . . . Mình . . . ." Ba Đa Lôi thật sự luống cuống, anh không biết Trịnh Bang Duệ sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh nhớ rõ trong quá khứ bọn họ đều tương đối cởi mở về đề tài phái nữ, thậm chí đến chuyện trao đổi bạn gái, bình luận về bạn gái cũng đã làm, anh chưa bao giờ nghĩ đến Trịnh Bang Duệ sẽ vì một người phụ nữ mà trở mặt với anh.
Xem ra anh sai lầm rồi, Bang Duệ coi trọng vợ anh ta vượt quá mức tưởng tượng của anh.
Trịnh Bang Duệ không để ý đến anh ta, dắt tay Trình Kỳ Khiết không buồn để ý lễ nghi*, đi thẳng ra ngoài. 0
Mặt của anh vẫn vô cùng nghiêm nghị, không lên tiếng nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở phẫn nộ.
Cho đến khi hai người đi ra phòng ăn, ngồi lên xe, Trịnh Bang Duệ vẫn mím môi không nói.
"Tại sao anh lại đột nhiên tức giận bỏ đi?" Trình Kỳ Khiết cẩn thận dò hỏi.
Sắc mặt Trịnh Bang Duệ rất khó coi."Hắn ta nói những lời khốn kiếp."
"Lời của anh ta nói có nghiêm trọng vậy không? Em nhớ trước khi đi anh nói anh ta là người bạn hợp tác rất quan trọng, anhh không lo đắc tội anh ta về sau hợp tác sẽ bị phá bỏ?”
"Phá bỏ liền phá bỏ."
Nghe anh bình tĩnh nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, trong lòng vui sướng như pháo hoa nổ tung rực rở màu sắc.
Anh vì bảo vệ cô mà không tiếc trở mặt cùng đối tác làm ăn quan trọng.
Hơn nữa anh còn không nói cho cô biết những lời nói đả thương người kia, phần dịu dàng chăm sóc này làm cho cô cảm động.
Thích người này.
Trong nháy mắt, cô càng cảm giác được mình thật sự rất thích anh.
Bất luận bị nói "Không xứng với" cái gì, tóm lại mình chính là thích anh, mặc kệ người ta nói về hôn nhân của bọn họ như thế nào, sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô biết cô sẽ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Cho dù có khả năng chuyện này không chút ý nghĩa gì, dầu rằng anh cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt . . . . .
"Merci." Cô nhẹ nhàng phát âm chuẩn tiếng Pháp nói ra cám ơn.
Trịnh Bang Duệ chợt quay đầu nhìn cô, ý thức thì ra ngày từ đầu cô cũng nghe hiểu lời nói của Ba Đa Lôi , anh có chút lúng túng như kiểu lời nói dối bị vạch trần.
"Những lời hắn ta nói em không cần để ý, vết bớt trên mặt em thực ra anh cảm thấy không sao cả.” Hiếm thấy anh có nghĩ bản thân nhất thiết cần phải giải thích chuyện kia, chỉ vì không muốn cô khó chịu.
Cô vẫn luôn tự ti, nguyên nhân tự ti chính là vết bớt này, nhưng anh không chỉ nói với cô một lần không sao cả, không cần lo người ta nghĩ như thế nào, nếu là người khác nói cô sẽ vẫn để ý, nhưng chỉ cần anh nói không sao cả thì giống như có lực lượng tin tưởng thật sự không có gì.
"Ừ, cám ơn anh."
Đôi mắt trong suốt dõi theo anh, toàn tâm toàn ý, tràn đầy tình yêu. Ánh đèn ban đêm ngoài xe chiếu sáng hai gò má mềm mại hồng hào của cô, ngực Trịnh Bang Duệ trở nên căng thẳng, trái tim nhảy lên kịch liệt.
Ý thức được mình còn nắm thật chặt tay cô, ý thức được hai người ở rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô . . . . . . Anh có chút hốt hoảng buông cô ra.
Đáng chết chuyện gì xảy ra thế này?
Vừa rồi anh muốn cúi đầu hôn môi cô, là chuyện gì xảy ra. . . .
Trịnh Bang Duệ làm mơ một giấc mơ, không nhớ rõ nội dung là gì chỉ nhớ có cảm giác rất thoải mái hạnh phúc như đặt mình trong hương thơm ngào ngạt mềm mại ở vườn hoa. Anh chưa từng một lần ngủ có cảm giác an toàn như vậy, thậm chí khi anh tỉnh lại trên mặt vẫn mang theo nụ cười. . . . . .
Vậy mà nụ cười của anh lại biến thành kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Lúc này anh mới hiểu ra hương thơm kia là trên người vợ đang vùi mình ngủ say trong lòng anh.
Từ kết hôn đến nay, mặc dù bọn họ vẫn cùng giường chung gối nhưng cũng chỉ là ngủ ở trên một cái giường, tự chiếm cứ hai bên giường, lần này làm sao cô lại rúc vào lòng anh rồi, có thể do thời tiết quá lạnh hoặc là giường khách sạn quá mềm, tóm lại bây giờ biến thành tình huống lúng túng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Bang Duệ là thu tay lại nhưng anh vừa cử động, mi tâm cô liền khẽ nhíu lại, anh lập tức dừng lại bất động không đành lòng. . . . . . Quấy nhiễu cô.
Để cho cô ngủ nhiều hơn chút nữa đi, anh vì hành động của mình lấy lý do, mấy ngày nay từ khi ra nước ngoài cô vẫn ngủ không ngon đi theo anh chạy ngược chạy xuôi cũng thật làm khó cho cô.
Hơn nữa ôm cô như vậy. . . . . . Cảm giác lại cực kỳ tốt.
Khó trách anh lại mơ giấc mơ mềm mại ngọt ngào đến thế, bởi vì do cô mềm mại ngọt ngào, mùi thơm trên người cô không phải từ mỹ phẩm, cô không trang điểm nên anh suy đoán hẳn là mùi dầu gội đầu.
Mùi hương kia hấp dẫn anh, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu. Ừ, rất thơm, nhưng không chỉ mùi vị này, anh lại ngửi xuống chút nữa, ở vành tai cô ngửi được hương vị trong lành thu hút anh.
Động tác của anh bất chợt dừng lại.
Anh đang làm cái gì? Hành động này giống như biến thái. 0
Lúng túng dời đầu khỏi, mùi hương kia rời xa vậy mà anh có cảm giác khó bỏ, muốn ngửi thấy rõ hơn, chìm nghỉm ở trong mùi hương đó. . . . . .
Động tác của anh có thể đã quấy rầy cô, cô chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía anh, sau đó lười biếng nở một nụ cười ngọt ngào với anh như trong mộng.
Nụ cười đó làm tim anh đập liên hồi.
Trình Kỳ Khiết chớp mắt mấy lần, giống như đã tỉnh hẳn, đột nhiên mắt mở to, lùi mình về sau
"Ách , thật xin lỗi. . . . . . Không phải em cố ý."
Cô giống như con nai bị hoảng sợ, bật dậy khỏi giường chạy vọt vào phòng tắm.
Trong ngực thiếu nhiệt độ của cô, Trịnh Bang Duệ lại có buồn bã, nhìn bóng dáng người kia biến mất ở cửa phòng tắm, anh hoài nghi có phải vừa rồi có chỗ nào không thích hợp, nếu không làm sao sẽ. . . . . . Cảm giác vợ mình rất mê người?
Qua hơn 10' sau, Trình Kỳ Khiết mới đi ra khỏi phòng tắm, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch, mặc dù tối hôm qua không có chút ấn tượng mình hoàn toàn ngủ thẳng trong ngực anh như thế nào nhưng cảm giác bị anh ôm chặt lại chân thật như vậy làm cho người ta thật xấu hổ.
Trịnh Bang Duệ đã rời giường, ngồi ở bên cạnh bàn ăn đọc báo.
Đeo gọng kính mảnh, gò má bị che bởi tờ báo, sống mũi thẳng cùng môi mỏng mím lại cũng hết sức hoàn mỹ, hơn nữa cô thích mái tóc của anh, dày mà thô đen như cá tính kiên cường và cố chấp của anh, tràn đầy vị nam tính.
Đây là chồng của cô, tối hôm qua còn cùng cô chung giường chung gối.
Chỉ mới nghĩ đến điểm này, trong lòng liền nóng rực, tình cảm mãnh liệt khiến người ta hoa mắt chóng mặt suýt nữa đem làm cô bao phủ, mà cô phải liều mình áp chế phần tình cảm này mới không dọa đến anh.
Trịnh Bang Duệ nghe thấy tiếng bước chân cô, ngẩng đầu lên.
"Đến đây đi, ta đã gọi khách sạn đưa bữa ăn sáng tới."
Anh gấp tờ báo vào, trên bàn ăn đã bày bữa ăn sáng đầy đủ phong phú, có nước trái cây, bánh nướng xốp, các loại bánh bao cùng trứng rán vàng ruộm.
"Cám ơn." Cô ngồi trên ghế đối diện anh, có chút mất tự nhiên đối mặt anh."Ách, hành trình hôm nay là gì?" Cô tìm một đề tài trò chuyện.
"Hôm nay không có hành trình."
Ánh mắt của cô trừng rất lớn, thật chưa từng nghĩ đến đáp án này.
"Mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi,
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1305/1687