Tiểu thuyết Vợ Hiền Bãi Công-full
Lượt xem : |
i gì, anh đều chỉ trả lời, “Ừ, hừ, nha.” Hiện tại tách ra, mới đột nhiên biểu hiện giống như rất để ý đến tình hình của cô, có phần quá kì quặc và quản quá nhiều rồi!
"Không cho phép đi theo!" Cô dùng khuôn mặt đáng yêu nói ra lời nói nghiêm khắc, quay đầu về phía người đồng nghiệp nam đang chờ đợi kia, cùng rời đi với anh ta.
"Anh ấy là ai vậy?"
"Một người bạn bình thường, anh ấy vừa khéo đi qua chỗ này. . . . . ." Cô cố ý nói như vậy, âm lượng còn vừa vặn làm cho người đàn ông phía sau nghe được.
Trác Diệu Bang nghe được "giới thiệu" của vợ, trong lòng bị đả kích cũng không nhỏ, quả thực ở trong gió lạnh bị đóng băng thành một kem que.
Anh muốn đuổi theo để tự giới thiệu "Chính danh" , thì xa xa nhìn thấy vợ quay đầu trừng ——
Anh đứng nghiêm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiểu rõ nếu xông lên thế này, tình cảnh này nhất định làm cho cô thật xấu hổ, hơn nữa còn sẽ nổi giận, vì thể hiện bản thân để lấy lại thành ý của cô, anh không thể để cho cô khó chịu, nếu không tình cảnh anh khẳng định sẽ càng đáng lo lắng hơn. . . . . .
Xì, không nghĩ đến cô cũng là một người phụ nữ dễ mang thù, hơn nữa còn lôi chuyện cũ ra nói lại một cách thật sự trôi chảy, nói vậy công việc mới của cô chắc là rất vui vẻ.
Nghĩ về mặt tốt, cô sẽ ghen cũng không phải chuyện xấu. Có tình, mới có dấm chua; có dấm chua, anh mới có hi vọng. . . . . .
Chẳng qua nhìn vợ mình đi cùng người khác , trong lòng vẫn là thật hộc máu.
Hơn mười giờ đêm, Lương Nhược Duy tiễn đồng nghiệp dưới tầng, về đến của nhà lôi chìa khóa ra, ấn mật mã. . . . . .
Kỳ quái? Cô ra khỏi nhà khi không tắt đèn sao?
Cô nhìn ngọn đèn bên trong phòng , đi qua cửa ra vào. . . . . .
"Tại sao lại trễ như vậy?"
"Dọa!" Cô bị âm thanh thình lình xuất hiện dọa nhảy dựng lên, cả người áp vào trên vách tường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang bày ra bộ mặt xấu xa trước mắt.
"Anh vào bằng cách nào? !" Cô không phải hỏi, là rống! Bởi vì Trác Diệu Bang hoàn toàn không nên xuất hiện trong phòng khách của nhà cô.
"Anh có chìa khóa dự phòng." Anh nói chuyện đương nhiên.
"Mật mã đâu?"
"Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta." Anh nhếch môi cười yếu ớt, cũng biết cô vẫn không quên được anh.
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc này của anh, cô vừa lúng túng vừa buồn phiền, lại một lần nữa hối hận bản thân đã làm một quyết định có liên quan đến anh. Ban đầu bởi vì ở một mình, không muốn dùng chữ số có liên quan đến bản thân, mà bình thường nhớ được rõ nhất chính là tổ hợp chữ số này cùng sinh nhật của anh, không nghĩ đến lại vì như vậy bị anh thoải mái đi vào như chốn không người. . . . . .
"Trác Diệu Bang, rốt cục anh có biết ở riêng là cái gì hay không a?" Thật quá mức rồi ! Người đàn ông này dám tiến dần từng bước, tùy ý ra vào chỗ ở của cô, giống như trở thành giống như hai người còn ở cùng một chỗ.
Đến tột cùng là anh không hiểu rõ tình huống bây giờ, hay là không coi ai ra gì? !
"Biết, ở riêng có nghĩa chính là sống tách nhau ra, nhưng anh cũng nói qua việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm anh đối với em và quan hệ hôn nhân của chúng ta, vợ à." Anh gọi thật sự thân mật, cười đến thật vui vẻ, nhấn mạnh chân tình bản thân đối với cô không thay đổi, vững chắc không thay đổi.
Đây là người đàn ông mà cô đã quen biết sao? Tại sao bây giờ thoạt nhìn nhưng lại giống cái tự mình cảm giác quá độ tốt vô lại si hán, bộ dạng chuẩn bị muốn dây dưa với cô đến cùng! "Không đúng! Ở riêng đại diện cho tình cảm hai vợ chồng biến chất, không cách nào có thể sống chung với nhau liên tục nữa, cho nên mới cắt hết đi tất cả những thứ có liên quan đến nhau, chuẩn bị kết thúc quan hệ hôn nhân này.” Cô nói chuyện rất nặng nề, ý tứ mang chút giận dỗi, nhưng là muốn nhắc nhở sâu sắc bản thân đừng một lần nữa lâm vào ảo giác, thật vất vả mới bước ra một bước, không thể lại bị anh nói hai ba câu lừa gạt mà trở về.
Cô không nên tin kẻ lừa đảo này… Ngay từ đầu anh đã lấy cô ra làm kẻ ngu ngốc, hiện tại đừng nghĩ lại đùa bỡn cô!
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước, vươn tay~~
“Lấy chìa khóa ra.” Cô ép bản thân phải dùng giọng điệu cứng rắn, thái độ kiên quyết đối mặt với anh.
Tuy rằng lúc này vẻ mặt anh nhìn có chút bi thương, dường như đang cảm thấy khổ sở vì lời cô vừa mới nói, nhưng cô nhắc nhở bản thân không để ý, không thể mềm lòng, đừng quên người đàn ông này vốn là rất biết diễn trò, cho nên mới làm cô nghĩ lầm là bọn họ yêu nhau.
“Mau.”
Anh nhìn cô thật sâu, biết rằng bản thân không trách được cô lúc này nhẫn tâm gây sự, bởi vì là anh biến cô từ mềm mại trở nên sắc nhọn như thế, trong lòng kết một tầng băng.
Nhưng mà nghe được cô chính miệng nói ra muốn kết thúc quan hệ hôn nhân của hai người, mặc dù không có khả năng anh đồng ý, trong lòng vẫn bị ảnh hưởng, ngực cảm thấy buồn bã.
Anh không tình nguyện giao ra chìa khóa, biết chuyện này không thể thương lượng.
“Không có chìa khóa dự phòng khác chứ?” Mặc kệ nhìn thế nào, người đàn ông này hiện tại đều làm cho người ta không tin được.
“Không có, không tin em lục soát túi của anh.” Anh tự nguyện cho cô kiểm tra túi quần.
Cô lạnh lùng xem xét anh, mới không nghĩ lục soát túi của anh nha, ngộ nhỡ sờ tới nơi không nên sờ… Aizz, cô lại nghĩ lung tung cái gì! Đều là lỗi của người đàn ông này~~
“Anh có thể trở về, không tiễn.” Mau đuổi anh đi, cô có thể thanh tĩnh.
“Nhưng mà anh rất đói, có thể cơm nước xong mới trở về hay không?” Anh đột nhiên ấn tay vào bụng, ngồi vào trên sofa.
“Anh còn chưa ăn cơm?” Bây giờ cũng đã muộn rồi!
“Bởi vì phải đợi em…” Anh dùng một bộ mặt thật đáng thương nhìn cô, giọng nói có chút yếu ớt. “Vừa rồi chỉ có một mực lo lắng, đã quên ăn cơm.” Vì có thể ở lại bên cạnh cô nhiều hơn một lát, lúc này tuyệt đối không thể nói cho cô vừa rồi đợi, có bao nhiêu tức giận, bi thương binh kế mới là thượng sách, bởi vì bản tính trời cho của vợ anh là thiện lương, chính là có lòng tốt đồng cảm với kẻ yếu.
Anh mỉm cười yếu ớt, hợp với ánh mắt hơi lo lắng, quả nhiên làm cho lương tâm của cô cảm thấy có chút tội ác, không nghĩ đến anh sẽ bụng đói chờ cô tới bây giờ…
“Vậy anh mau trở về ăn nha, em lại không nấu cơm…” Trong phút chốc, khí thế hung ác của cô từ mạnh chuyển thành yếu.
“Trong nhà cũng không có cái gì ăn. Anh thấy trong tủ lạnh của em có đồ ăn thừa, anh ăn cái đó cũng tốt rồi.” Anh nói xong thì đi tới tủ lạnh, mang sang hai đĩa thức ăn thừa.
Cô còn chưa có nghĩ đến muốn trách anh lật lung tung tủ lạnh của cô, đã theo bản năng lo lắng cho dạ dày của anh.
“Thời tiết lạnh như thế, sao có thể ăn đồ cũ đó?” Cô lấy đi cái đĩa trong tay anh, để chúng vào trong lò vi ba đun nóng trước.
“Không quan trọng, anh không sợ lạnh.” Trên miệng anh nói như vậy, nhưng mà trên mặt tươi cười thật vui vẻ.
Cô quay đầu, anh lập tức thu hồi ý cười, thay một bộ mặt thật ấm áp vẻ cảm ơn.
Cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh bàn ăn cẩn thận dọn xong bát đũa kia, trong lòng cảm thấy thật phức tạp, nghĩ đến trước kia giúp anh làm một bàn đồ ăn nóng hầm hập, anh giống như cũng không hãnh diện như vậy, hơn nữa thường lỡ hẹn với cô, làm cho cô ăn cơm một mình. Nhưng hiện tại là chờ hai đĩa thức ăn thừa được đun nóng lại lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Cô giận anh vì sao trước đây không hiểu, không quý trọng việc cô chờ anh, cũng giận anh hoàn toàn không nên lại xuất hiện ở trong này. Nhưng về phương diện khác… Cô cũng lại có chút vui vẻ ở trong lòng, bởi vì không nhìn thấy cuộc sống của anh thì thật sự rất đau khổ, thực ra cô thích ứng có chút vất vả…
“Trong tủ lạnh còn có cơm dư, giúp anh làm cơm rang trứng được không?” Xem, xem, trong lòng cô lại có thêm chút không đành lòng, cảm thấy anh ăn hai đĩa thức ăn nhỏ chắc là sẽ không no.”
“Được, anh giúp em đánh trứng.” Anh vui mừng quá đỗi, tự nguyện hỗ trợ, bởi vì vậy lại có thể có thêm một chút thời gian ở chung với cô.
Chương 7
"Nhược Duy, em có biết em luôn luôn làm cho anh nhẫn nhịn thật sự vất vả hay không?"
Cô lắc mạnh đầu, cái gì cũng không biết, chỉ biết được bây giờ cô đang mắc cỡ chết đi được! Cảm giác giống như ở làm một chuyện xấu kinh hãi thế tục, thật sự rất giống yêu đương vụng trộm.
"Chúng ta. . . . . . Đến phòng được không?" Thỉnh cầu này cũng thật mất mặt, nhưng cảm giác còn riêng tư hơn ở trong phòng bếp, không làm cho người ta cảm thấy bất an như vậy.
"Được." Anh rộng rãi đáp ứng. "Lần sau chúng ta vào trong phòng ——"
Anh chợt thẳng tiến, rước lấy một tiếng kinh hô không báo động trước của cô, anh thì thở dài thỏa mãn, một trận dồn dập rút ra đâm vào hoa kính ướt át của cô, ở trong cơ thể cô kích thích một cỗ khoái cảm vội ùa mà lên, hấp thụ đau nghẽn của anh. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy quá mất mặt, không thể tin được anh thật sự muốn cô ở trong phòng bếp, càng xấu hổ là bản thân vậy mà lại cũng bởi vì động tác mãnh liệt của anh cảm thấy run sợ không thôi. Ở trong không gian không chút riêng tư này bị anh nhiệt liệt giữ lấy, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một loại sung sướng khó nói thành lời . . . . . .
Tình triều từng đợt thổi quét mà đến, Lương Nhược Duy bị va chạm làm đầu óc choáng váng hoa mắt, rốt cuộc nhịn không được rên rỉ trong miệng, theo tiết tấu cuồng nhiệt của anh mà ngửa đầu thở gấp, la lên quá nhiều vui thích, ở lỗ tai anh hình thành một khúc hát dân ca dễ nghe, làm cho anh càng thêm ra sức hồi báo tuyệt vời của cô.
"Không —— chậm. . . . . . Chậm. . . . . ." Đáng tiếc cô thật sự không có sức lực chống đỡ sự tiến vào mạnh mẽ của anh, không bao lâu thì hai chân như nhũn ra, dường như chống đỡ không nổi sức nặng thân thể.
Anh hiểu thể lực của cô theo không kịp tốc độ của anh, dứt khoát thay đổi tư thế, làm cho cô ngồi vào trên bồn rửa, bỏ đi tất chân màu đen bị vướng ở bắp chân cô, chỉ cần thả lỏng hưởng thụ, chuyện dùng sức từ anh đến là tốt rồi.
Chẳng qua sự chăm sóc này lại đồng dạng làm cho cô khó có thể chịu đựng, đột nhiên cùng anh mặt đối mặt, thật sự thẹn thùng đến đòi mạng, cảm thấy bản thân lúc này thoạt nhìn nhất định rất phóng đãng —— quần áo trên người hỗn độn không chịu nổi, váy tới gối cũng bị anh đẩy tới giữa lưng, trên đầu gối còn treo một cái quần lót. . . .
Trời ạ, sao anh lại biến cô thành như vậy? Cô không mặt mũi nào nhìn người khác!
Anh kéo hai tay che mặt cô xuống, muốn sửa chúng nó vòng lên cổ của anh, ánh mắt thưởng thức dáng vẻ say mê gợi cảm quần tụt xuống một nửa của cô, thật sự là bị khuôn mặt nhỉ nhắn hồng hào ướt át này của cô làm cho mê chết rồi.
“Nhược Duy, anh yêu em” Anh nói đã nói, còn kèm trên một cái tiến lên mạnh mẽ.
“Vâng......” Cô thừa nhận sự tham tiến thân mật của anh, nhưng không trả lời anh, cảm thấy tại thời khắc thân mặt đến bây giờ nói những lời này thật sự thật hèn hạ, biết rõ hiện tại cả người cô nóng lên, đang cần sức chống cự.
Cô quay mặt, cắn đau môi dưới nhắc nhở bản thân đừng để ý đến anh. Cho dù thân thể không ngăn cản được sức hút của anh, trái tim cũng không có thể dễ dàng đầu hàng với anh, dù thật sự có một phần dao động không xác định, cũng muốn đem toàn bộ sức lực ổn định, bằng không sự hành hạ một tháng qua này chẳng phải là nhận không rồi hả?
“Anh yêu em, vợ à” Anh khiêu châm dường như nói không chán, cho dù không có được đáp án của cô cũng không sao cả, tóm lại anh không bao giờ giữ lại tình cảm dưới đáy lòng nữa, muốn nói ra toàn bộ cho người anh yêu nghe. Đương nhiên hành động trên cũng không thể bỏ qua cô được, bởi vì dục hỏa trong cơ thể anh đang vì cô mà hừng hực thiêu đốt đốt hừng hực, tại nơi bao bọc ướt át kia không thể chờ đợi mà tiến hành một cuộc tấn công mạnh mẽ khác......
“A.....” Cô ôm anh, vừa nghĩ không thể thất bại trong gang tấc, vừa nghiêng người vào trong lòng anh trầm luân, ở trong khoái cảm cực độ dần dần dứt bỏ e lệ vốn có, khó kìm nổi mà hô lớn.
Rất nhanh, trong phòng bếp truyền ra từng tiếng thở dốc ái muội, bóng dáng nam nữ quấn quýt lần nữa biến hóa, giằng co được một lúc cũng chưa ngừng.
Cuối cùng chờ anh trở lại bàn ăn, ăn vào vẫn là cơm rang nguội lạnh, trà thừa, cạnh nóng cũng nguội một nửa.
Cô tức giận không muốn hâm nóng giúp anh lại nữa, hoài nghi vừa nãy anh kêu đói bụng không hiểu là thật hay là giả, bằng không thể lực sao vẫn tốt như vậy?
Trác Diệu Bang ăn cơm nguội lạnh, thức ăn nguội lạnh mà vẻ mặt như hưởng thụ sơn hào hải vị, bởi món khai vị đã làm ấm áp trái tim anh, c
"Không cho phép đi theo!" Cô dùng khuôn mặt đáng yêu nói ra lời nói nghiêm khắc, quay đầu về phía người đồng nghiệp nam đang chờ đợi kia, cùng rời đi với anh ta.
"Anh ấy là ai vậy?"
"Một người bạn bình thường, anh ấy vừa khéo đi qua chỗ này. . . . . ." Cô cố ý nói như vậy, âm lượng còn vừa vặn làm cho người đàn ông phía sau nghe được.
Trác Diệu Bang nghe được "giới thiệu" của vợ, trong lòng bị đả kích cũng không nhỏ, quả thực ở trong gió lạnh bị đóng băng thành một kem que.
Anh muốn đuổi theo để tự giới thiệu "Chính danh" , thì xa xa nhìn thấy vợ quay đầu trừng ——
Anh đứng nghiêm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiểu rõ nếu xông lên thế này, tình cảnh này nhất định làm cho cô thật xấu hổ, hơn nữa còn sẽ nổi giận, vì thể hiện bản thân để lấy lại thành ý của cô, anh không thể để cho cô khó chịu, nếu không tình cảnh anh khẳng định sẽ càng đáng lo lắng hơn. . . . . .
Xì, không nghĩ đến cô cũng là một người phụ nữ dễ mang thù, hơn nữa còn lôi chuyện cũ ra nói lại một cách thật sự trôi chảy, nói vậy công việc mới của cô chắc là rất vui vẻ.
Nghĩ về mặt tốt, cô sẽ ghen cũng không phải chuyện xấu. Có tình, mới có dấm chua; có dấm chua, anh mới có hi vọng. . . . . .
Chẳng qua nhìn vợ mình đi cùng người khác , trong lòng vẫn là thật hộc máu.
Hơn mười giờ đêm, Lương Nhược Duy tiễn đồng nghiệp dưới tầng, về đến của nhà lôi chìa khóa ra, ấn mật mã. . . . . .
Kỳ quái? Cô ra khỏi nhà khi không tắt đèn sao?
Cô nhìn ngọn đèn bên trong phòng , đi qua cửa ra vào. . . . . .
"Tại sao lại trễ như vậy?"
"Dọa!" Cô bị âm thanh thình lình xuất hiện dọa nhảy dựng lên, cả người áp vào trên vách tường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang bày ra bộ mặt xấu xa trước mắt.
"Anh vào bằng cách nào? !" Cô không phải hỏi, là rống! Bởi vì Trác Diệu Bang hoàn toàn không nên xuất hiện trong phòng khách của nhà cô.
"Anh có chìa khóa dự phòng." Anh nói chuyện đương nhiên.
"Mật mã đâu?"
"Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta." Anh nhếch môi cười yếu ớt, cũng biết cô vẫn không quên được anh.
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc này của anh, cô vừa lúng túng vừa buồn phiền, lại một lần nữa hối hận bản thân đã làm một quyết định có liên quan đến anh. Ban đầu bởi vì ở một mình, không muốn dùng chữ số có liên quan đến bản thân, mà bình thường nhớ được rõ nhất chính là tổ hợp chữ số này cùng sinh nhật của anh, không nghĩ đến lại vì như vậy bị anh thoải mái đi vào như chốn không người. . . . . .
"Trác Diệu Bang, rốt cục anh có biết ở riêng là cái gì hay không a?" Thật quá mức rồi ! Người đàn ông này dám tiến dần từng bước, tùy ý ra vào chỗ ở của cô, giống như trở thành giống như hai người còn ở cùng một chỗ.
Đến tột cùng là anh không hiểu rõ tình huống bây giờ, hay là không coi ai ra gì? !
"Biết, ở riêng có nghĩa chính là sống tách nhau ra, nhưng anh cũng nói qua việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm anh đối với em và quan hệ hôn nhân của chúng ta, vợ à." Anh gọi thật sự thân mật, cười đến thật vui vẻ, nhấn mạnh chân tình bản thân đối với cô không thay đổi, vững chắc không thay đổi.
Đây là người đàn ông mà cô đã quen biết sao? Tại sao bây giờ thoạt nhìn nhưng lại giống cái tự mình cảm giác quá độ tốt vô lại si hán, bộ dạng chuẩn bị muốn dây dưa với cô đến cùng! "Không đúng! Ở riêng đại diện cho tình cảm hai vợ chồng biến chất, không cách nào có thể sống chung với nhau liên tục nữa, cho nên mới cắt hết đi tất cả những thứ có liên quan đến nhau, chuẩn bị kết thúc quan hệ hôn nhân này.” Cô nói chuyện rất nặng nề, ý tứ mang chút giận dỗi, nhưng là muốn nhắc nhở sâu sắc bản thân đừng một lần nữa lâm vào ảo giác, thật vất vả mới bước ra một bước, không thể lại bị anh nói hai ba câu lừa gạt mà trở về.
Cô không nên tin kẻ lừa đảo này… Ngay từ đầu anh đã lấy cô ra làm kẻ ngu ngốc, hiện tại đừng nghĩ lại đùa bỡn cô!
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước, vươn tay~~
“Lấy chìa khóa ra.” Cô ép bản thân phải dùng giọng điệu cứng rắn, thái độ kiên quyết đối mặt với anh.
Tuy rằng lúc này vẻ mặt anh nhìn có chút bi thương, dường như đang cảm thấy khổ sở vì lời cô vừa mới nói, nhưng cô nhắc nhở bản thân không để ý, không thể mềm lòng, đừng quên người đàn ông này vốn là rất biết diễn trò, cho nên mới làm cô nghĩ lầm là bọn họ yêu nhau.
“Mau.”
Anh nhìn cô thật sâu, biết rằng bản thân không trách được cô lúc này nhẫn tâm gây sự, bởi vì là anh biến cô từ mềm mại trở nên sắc nhọn như thế, trong lòng kết một tầng băng.
Nhưng mà nghe được cô chính miệng nói ra muốn kết thúc quan hệ hôn nhân của hai người, mặc dù không có khả năng anh đồng ý, trong lòng vẫn bị ảnh hưởng, ngực cảm thấy buồn bã.
Anh không tình nguyện giao ra chìa khóa, biết chuyện này không thể thương lượng.
“Không có chìa khóa dự phòng khác chứ?” Mặc kệ nhìn thế nào, người đàn ông này hiện tại đều làm cho người ta không tin được.
“Không có, không tin em lục soát túi của anh.” Anh tự nguyện cho cô kiểm tra túi quần.
Cô lạnh lùng xem xét anh, mới không nghĩ lục soát túi của anh nha, ngộ nhỡ sờ tới nơi không nên sờ… Aizz, cô lại nghĩ lung tung cái gì! Đều là lỗi của người đàn ông này~~
“Anh có thể trở về, không tiễn.” Mau đuổi anh đi, cô có thể thanh tĩnh.
“Nhưng mà anh rất đói, có thể cơm nước xong mới trở về hay không?” Anh đột nhiên ấn tay vào bụng, ngồi vào trên sofa.
“Anh còn chưa ăn cơm?” Bây giờ cũng đã muộn rồi!
“Bởi vì phải đợi em…” Anh dùng một bộ mặt thật đáng thương nhìn cô, giọng nói có chút yếu ớt. “Vừa rồi chỉ có một mực lo lắng, đã quên ăn cơm.” Vì có thể ở lại bên cạnh cô nhiều hơn một lát, lúc này tuyệt đối không thể nói cho cô vừa rồi đợi, có bao nhiêu tức giận, bi thương binh kế mới là thượng sách, bởi vì bản tính trời cho của vợ anh là thiện lương, chính là có lòng tốt đồng cảm với kẻ yếu.
Anh mỉm cười yếu ớt, hợp với ánh mắt hơi lo lắng, quả nhiên làm cho lương tâm của cô cảm thấy có chút tội ác, không nghĩ đến anh sẽ bụng đói chờ cô tới bây giờ…
“Vậy anh mau trở về ăn nha, em lại không nấu cơm…” Trong phút chốc, khí thế hung ác của cô từ mạnh chuyển thành yếu.
“Trong nhà cũng không có cái gì ăn. Anh thấy trong tủ lạnh của em có đồ ăn thừa, anh ăn cái đó cũng tốt rồi.” Anh nói xong thì đi tới tủ lạnh, mang sang hai đĩa thức ăn thừa.
Cô còn chưa có nghĩ đến muốn trách anh lật lung tung tủ lạnh của cô, đã theo bản năng lo lắng cho dạ dày của anh.
“Thời tiết lạnh như thế, sao có thể ăn đồ cũ đó?” Cô lấy đi cái đĩa trong tay anh, để chúng vào trong lò vi ba đun nóng trước.
“Không quan trọng, anh không sợ lạnh.” Trên miệng anh nói như vậy, nhưng mà trên mặt tươi cười thật vui vẻ.
Cô quay đầu, anh lập tức thu hồi ý cười, thay một bộ mặt thật ấm áp vẻ cảm ơn.
Cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh bàn ăn cẩn thận dọn xong bát đũa kia, trong lòng cảm thấy thật phức tạp, nghĩ đến trước kia giúp anh làm một bàn đồ ăn nóng hầm hập, anh giống như cũng không hãnh diện như vậy, hơn nữa thường lỡ hẹn với cô, làm cho cô ăn cơm một mình. Nhưng hiện tại là chờ hai đĩa thức ăn thừa được đun nóng lại lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Cô giận anh vì sao trước đây không hiểu, không quý trọng việc cô chờ anh, cũng giận anh hoàn toàn không nên lại xuất hiện ở trong này. Nhưng về phương diện khác… Cô cũng lại có chút vui vẻ ở trong lòng, bởi vì không nhìn thấy cuộc sống của anh thì thật sự rất đau khổ, thực ra cô thích ứng có chút vất vả…
“Trong tủ lạnh còn có cơm dư, giúp anh làm cơm rang trứng được không?” Xem, xem, trong lòng cô lại có thêm chút không đành lòng, cảm thấy anh ăn hai đĩa thức ăn nhỏ chắc là sẽ không no.”
“Được, anh giúp em đánh trứng.” Anh vui mừng quá đỗi, tự nguyện hỗ trợ, bởi vì vậy lại có thể có thêm một chút thời gian ở chung với cô.
Chương 7
"Nhược Duy, em có biết em luôn luôn làm cho anh nhẫn nhịn thật sự vất vả hay không?"
Cô lắc mạnh đầu, cái gì cũng không biết, chỉ biết được bây giờ cô đang mắc cỡ chết đi được! Cảm giác giống như ở làm một chuyện xấu kinh hãi thế tục, thật sự rất giống yêu đương vụng trộm.
"Chúng ta. . . . . . Đến phòng được không?" Thỉnh cầu này cũng thật mất mặt, nhưng cảm giác còn riêng tư hơn ở trong phòng bếp, không làm cho người ta cảm thấy bất an như vậy.
"Được." Anh rộng rãi đáp ứng. "Lần sau chúng ta vào trong phòng ——"
Anh chợt thẳng tiến, rước lấy một tiếng kinh hô không báo động trước của cô, anh thì thở dài thỏa mãn, một trận dồn dập rút ra đâm vào hoa kính ướt át của cô, ở trong cơ thể cô kích thích một cỗ khoái cảm vội ùa mà lên, hấp thụ đau nghẽn của anh. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy quá mất mặt, không thể tin được anh thật sự muốn cô ở trong phòng bếp, càng xấu hổ là bản thân vậy mà lại cũng bởi vì động tác mãnh liệt của anh cảm thấy run sợ không thôi. Ở trong không gian không chút riêng tư này bị anh nhiệt liệt giữ lấy, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một loại sung sướng khó nói thành lời . . . . . .
Tình triều từng đợt thổi quét mà đến, Lương Nhược Duy bị va chạm làm đầu óc choáng váng hoa mắt, rốt cuộc nhịn không được rên rỉ trong miệng, theo tiết tấu cuồng nhiệt của anh mà ngửa đầu thở gấp, la lên quá nhiều vui thích, ở lỗ tai anh hình thành một khúc hát dân ca dễ nghe, làm cho anh càng thêm ra sức hồi báo tuyệt vời của cô.
"Không —— chậm. . . . . . Chậm. . . . . ." Đáng tiếc cô thật sự không có sức lực chống đỡ sự tiến vào mạnh mẽ của anh, không bao lâu thì hai chân như nhũn ra, dường như chống đỡ không nổi sức nặng thân thể.
Anh hiểu thể lực của cô theo không kịp tốc độ của anh, dứt khoát thay đổi tư thế, làm cho cô ngồi vào trên bồn rửa, bỏ đi tất chân màu đen bị vướng ở bắp chân cô, chỉ cần thả lỏng hưởng thụ, chuyện dùng sức từ anh đến là tốt rồi.
Chẳng qua sự chăm sóc này lại đồng dạng làm cho cô khó có thể chịu đựng, đột nhiên cùng anh mặt đối mặt, thật sự thẹn thùng đến đòi mạng, cảm thấy bản thân lúc này thoạt nhìn nhất định rất phóng đãng —— quần áo trên người hỗn độn không chịu nổi, váy tới gối cũng bị anh đẩy tới giữa lưng, trên đầu gối còn treo một cái quần lót. . . .
Trời ạ, sao anh lại biến cô thành như vậy? Cô không mặt mũi nào nhìn người khác!
Anh kéo hai tay che mặt cô xuống, muốn sửa chúng nó vòng lên cổ của anh, ánh mắt thưởng thức dáng vẻ say mê gợi cảm quần tụt xuống một nửa của cô, thật sự là bị khuôn mặt nhỉ nhắn hồng hào ướt át này của cô làm cho mê chết rồi.
“Nhược Duy, anh yêu em” Anh nói đã nói, còn kèm trên một cái tiến lên mạnh mẽ.
“Vâng......” Cô thừa nhận sự tham tiến thân mật của anh, nhưng không trả lời anh, cảm thấy tại thời khắc thân mặt đến bây giờ nói những lời này thật sự thật hèn hạ, biết rõ hiện tại cả người cô nóng lên, đang cần sức chống cự.
Cô quay mặt, cắn đau môi dưới nhắc nhở bản thân đừng để ý đến anh. Cho dù thân thể không ngăn cản được sức hút của anh, trái tim cũng không có thể dễ dàng đầu hàng với anh, dù thật sự có một phần dao động không xác định, cũng muốn đem toàn bộ sức lực ổn định, bằng không sự hành hạ một tháng qua này chẳng phải là nhận không rồi hả?
“Anh yêu em, vợ à” Anh khiêu châm dường như nói không chán, cho dù không có được đáp án của cô cũng không sao cả, tóm lại anh không bao giờ giữ lại tình cảm dưới đáy lòng nữa, muốn nói ra toàn bộ cho người anh yêu nghe. Đương nhiên hành động trên cũng không thể bỏ qua cô được, bởi vì dục hỏa trong cơ thể anh đang vì cô mà hừng hực thiêu đốt đốt hừng hực, tại nơi bao bọc ướt át kia không thể chờ đợi mà tiến hành một cuộc tấn công mạnh mẽ khác......
“A.....” Cô ôm anh, vừa nghĩ không thể thất bại trong gang tấc, vừa nghiêng người vào trong lòng anh trầm luân, ở trong khoái cảm cực độ dần dần dứt bỏ e lệ vốn có, khó kìm nổi mà hô lớn.
Rất nhanh, trong phòng bếp truyền ra từng tiếng thở dốc ái muội, bóng dáng nam nữ quấn quýt lần nữa biến hóa, giằng co được một lúc cũng chưa ngừng.
Cuối cùng chờ anh trở lại bàn ăn, ăn vào vẫn là cơm rang nguội lạnh, trà thừa, cạnh nóng cũng nguội một nửa.
Cô tức giận không muốn hâm nóng giúp anh lại nữa, hoài nghi vừa nãy anh kêu đói bụng không hiểu là thật hay là giả, bằng không thể lực sao vẫn tốt như vậy?
Trác Diệu Bang ăn cơm nguội lạnh, thức ăn nguội lạnh mà vẻ mặt như hưởng thụ sơn hào hải vị, bởi món khai vị đã làm ấm áp trái tim anh, c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
528/2523