Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Lượt xem : |
t cái với Đồng Đồng, không muốn cô ấy vì mình mà gây gổ với người khác. Mặc dù cô không biết tại sao Tề Lily lại gây sự với mình nhưng cô vẫn muốn “Dĩ Hòa Vi Quý”.
“Tôi cho cô biết, cô còn dám bắt nạt Tâm Huỳnh, tôi kêu A Long xử cô.”
Mặc dù Đồng Đồng nói như vậy nhưng thực ra cô sẽ không nói với Mộ Long, bởi vì nếu nói cho anh biết thì đồng nghĩa với việc đã không tuân thủ giao ước giữa hai người – không được gây chuyện ở trường học.
“Vậy sao? Tôi lại muốn biết A Long trong miệng cô có bao nhiều bản lãnh.” Tề Lily cười to. Bằng vào gia thế nhà cô, cô không tin có người dám động vào cô.
Ba của Tề Lily là Tổng Giám Đốc của một công ty lớn, ra khỏi cửa là ngồi xe hơi cao cấp, ra nước ngoài thì có bảo vệ đi theo, là một người có rất nhiều tiền.
“Anh ấy chỉ cần đưa ra một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô.” Không phải Đồng Đồng thích khoác lác, bởi vì lời cô nói là sự thật.
“Cô còn bắt nạt Tâm Huỳnh, tôi gọi anh hai của cô ấy tới nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết cô.” Đồng Đồng vỗ vào vai Tâm Huỳnh lớn tiếng nói.
Nếu không phải Tâm Huỳnh không muốn tiết lộ thân phận của mình thì làm sao có thể bị người khác bắt nạt.
“Bằng cô ta? Ha ha ha, có bản lãnh thì kêu anh ta tới đi! Tôi không tin anh của cô ta có khả năng đó.”
Tề Lily tuyệt đối không tin lời Đồng Đồng nói, cô nhìn bộ dạng ướt sũng của Tâm Huỳnh thì cảm thấy rất vui vẻ.
“Cô thật là làm người khác chán ghét.” Tâm Huỳnh đột nhiên lên tiếng, chỉ cần có người phê bình anh của cô thì cô liền buồn bực.
“Cô nói cái gì?” Tề Lily không thể tin được mở to mắt, từ trước đến giờ Mặc Tâm Huỳnh luôn nhẫn nhục chịu đựng bây giờ lại dám cãi lại sao?
“Cô bắt nạt tôi thì không sao nhưng không được phép nói xấu anh của tôi. Tại sao lại bắt nạt tôi, tôi nhớ là mình không có đắc tội với cô. Nếu cô có gì bất mãn với tôi thì trực tiếp nói ra không được sao?” Tâm Huỳnh dứt khoát nói ra.
“Tôi ghét cô đó, thì sao nào? Luôn giả bộ hiền lành để quyến rũ đàn ông, cô có biết là mình rất lẳng lơ không?”
Từ nhỏ đến lớn, Tề Lily luôn hấp dẫn tất cả đàn ông, ai ngờ vừa lên đại học lại bị Mặc Tâm Huỳnh lấy hết.
“Xin lỗi, quấy rầy.” Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của họ.
Một người đàn ông mặc tây trang, đeo mắt kính, trên tay xách theo cái túi đi vào.
“Anh Hoa? Tại sao anh…” Tâm Huỳnh kinh ngạc nhìn thư ký của anh hai xuất hiện ở đây.
Hoa Vĩ Sinh nhìn hốc mắt ửng đỏ của Tâm Huỳnh rồi nhìn Tề LiLy, sau đó nói: “Đây là đồ tổng giám đốc nhờ tôi đem đến, tiểu thư Tâm Huỳnh, mời cô nhanh chóng thay đồ để tránh bị cảm.”
“Anh hai…” Tâm Huỳnh không khỏi kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không lành, cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Đồng Đồng.
“Không phải tớ…” Đồng Đồng lắc đầu điên cuồng phủ nhận.
“Tổng giám đốc nói sau khi thay đồ xong thì mời tiểu thư theo chúng tôi đi, người của ta sẽ xin nghỉ giúp tiểu thư.” Hoa Vĩ Sinh nhìn Đồng Đồng đứng bên cạnh rồi nói.
“Anh hai… làm sao biết được?” Tâm Huỳnh lo lắng vặn vẹo hai tay.
“Tôi cũng không biết.” Cho dù biết cũng không thể nói, càng không thể nói là tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đốc đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Vậy… anh hai có… rất tức giận không?” Tâm Huỳnh sợ bị mắng.
“Vậy thì tớ đi với cậu.”
Đồng Đồng hết sức nghĩa khí vỗ vỗ lồng ngực, muốn đi theo Tâm Huỳnh.
Mặc dù cô cũng rất sợ cái bản mặt hung dữ của anh trai Tâm Huỳnh, nhưng mà… bạn bè gặp nạn, không thể bỏ mặc được.
“Thật xin lỗi, Ngụy tiểu thư, người của Long Môn đã tới đón cô rồi.” Hoa Vĩ Sinh chỉ bên ngoài, quả nhiên, có một dãy xe Benz màu đen đang đậu trước của lớn.
“Nguy rồi!”
Đồng Đồng nhìn thấy người đàn ông xuống xe với khuôn mặt tức giận từ phía xa. Cô không khỏi gào khóc ra tiếng, trước tiên là phải chạy trốn, nếu bị A Long bắt được thì cô liền thảm ~ thảm ~ thảm.
“Tâm Huỳnh, thật xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được, A Long nhất định nghĩ là tớ gây chuyện, thừa dịp anh ấy chưa tới tớ phải trốn đi mới được.” Đồng Đồng dùng sức ôm Tâm Huỳnh một rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng mà cô nên trốn đi đâu?
Đồng Đồng nhất thời bế tắc, không biết là mình nên trốn chỗ nào để không bị A Long tìm được.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt giận dũ của A Long, chân cô không khỏi mềm nhũn.
“Trốn ở đâu đây?” Đồng Đồng nhìn vào phòng học không một bóng người: “Không được, nơi này quá nguy hiểm.” Ở đây cả một bóng người cũng không có, nếu A Long muốn trừng phạt cô thì không ai có thể cứu cô được.
Thật ra thì giờ phút này Đồng Đồng đã quên, từ đó đến giờ cho dù là cô gây ra chuyện gì thì Mộ Long chưa vào giờ tức giận thực sự, nói chi là trừng phạt cô.
“Thôi.” Lúc này Đồng Đồng đột nhiên dừng bước, không muốn chạy trốn nữa.
“Người ta nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, như vậy nếu mình quang minh chánh đại xuất hiện trước mặt anh.”
Chỉ cần cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì A Long sẽ không hiểu lầm cô nữa.
Đồng Đồng càng nghĩ thì càng cảm thấy biện pháp này rất tốt nên xoay người lại, nhanh chóng đi về phía Mộ Long.
Mới quẹo một cái, Đồng Đồng lập tức ngừng bước, chỉ thấy vẻ mặt vốn bình tĩnh của cô khi vừa nhìn thấy người đàn ông đang chạy đến thì bắt đầu thay đổi.
Giờ phút này Mộ Long hết sức lo lắng, trong mắt tràn đầy sự âu lo, bộ dạng này của anh Đồng Đồng chưa từng thấy qua.
“Đồng Đồng.” Mộ Long vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng chạy đến.
Anh tỉ mỉ kiểm tra cô, dường như muốn xác định là cô không có chuyện gì.
“Sao, sao vậy?”
Lần này đến lượt Đồng Đồng ngạc nhiên, cứ tưởng là sẽ bị A Long mắng nhưng ai ngờ cô lại thấy trong mắt anh tràn ngập… sự lo lắng.
Mãi cho đến khi xác định Đồng Đồng không có chuyện gì thì Mộ Long mới thở dài một hơi.
“Không phải em ở phòng y tế sao? Sao lại chạy ra đây?” Làm hại anh chạy đi tìm khắp nơi.
Khi anh nhận được điện thoại của trường học, báo là Đồng Đồng đang ở phòng y tế thì tim anh như muốn nhảy ra ngoài, anh tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện.
“Em? Phòng y tế?” Đồng Đồng không hiểu gì cả.
“Đúng là em ở phòng y tế, nhưng mà vì Tâm Huỳnh rơi xuống hồ bơi nên em mới đến đó chăm sóc cô ấy.”
“Vậy sao?” Mộ Long vừa nói vừa ôm lấy cô, nhanh chóng bước về phía cổng trường học.
“A Long, anh làm gì thế?” Thấy anh hình như không có giận cô, cô liền kéo lấy ống tay áo của anh tò mò hỏi.
“Nếu không có việc gì thì chúng ta về thôi.”
“Không được, em phải đi với Tâm Huỳnh!” Đồng Đồng không quên cô còn phải đi với Tâm Huỳnh về nhà cô ấy.
“Không cần, cô ấy về rồi.”
“Nhưng em…”
“Anh đã mua bánh ngọt mà em thích nhất, đúng lúc Cổ Lãng đang ở Long Môn. Nếu em không về sớm thì sẽ bị cậu ta ăn sạch đấy.” Mộ Long tốt bụng nhắc nhở cô.
“Được rồi!” Nếu Tâm Huỳnh đã về rồi thì cô phải về nhà cứu bánh ngọt của cô.
“Ừ.” Mưu kế đã thành công, khéo miệng Mộ Long nở nụ cười thản nhiên.
Hiếm khi Đồng Đồng không ra ngoài chơi, cô đang lười biếng ngồi trên sa lon ăn cái bánh ngọt Mộ Long mua về.
“A! Ngon quá…”
Đồng Đồng đặt dĩa bánh lên bàn, ngáp một cái.
Chán quá! Chán quá đi…
Cô chưa bao giờ ở nhà một mình nên không biết phải làm gì cho đỡ chán.
“A Long chạy đi đâu rồi?” Đồng Đồng chu miệng oán trách.
Bình thường chỉ cần cô ở nhà thì A Long cũng sẽ ở nhà với cô. Nếu anh bận chuyện gì thì cũng sẽ mang cô theo. Nhưng lần này thì khác, ở Long Môn chỉ còn cô và một đám người.
“Ghét, mình chán đến mức muốn điên luôn rồi!” Đồng Đồng lầm bầm lầu bầu oán trách, cơn tức giận trong lòng đã lên tới cực điểm.
“Nói gì hết giờ học phải lập tức về nhà nhưng anh không phải cũng không có ở nhà sao, hại mình còn lo lắng.”
Tuần sau sẽ phải thi cuối khóa, cô vì anh mà bỏ cơ hội học nhóm với bạn bè, hết giờ học liền chạy về nhà.
Kết quả thì sao? Chỉ có căn nhà trống rỗng nghênh đón cô.
“A… Đợi tiếp nữa mình sẽ điên mất!”
Đồng Đồng đứng lên, dùng sức hét lên như muốn đem mọi sự không vui trong lòng tống ra ngoài.
“Thôi.” Đồng Đồng quay đầu cầm túi xách trên bàn “Nếu không có ai ở đây thì mình cũng muốn đi ra ngoài.” Không bằng đi tìm Tâm Huỳnh ôn bài, cô không muốn mới học kỳ một đã phải thi lại.
Đồng Đồng nói xong không hề do dự đi ra cửa chính.
“Tiểu thư Đồng Đồng, xin hỏi cô muốn đi đâu?” Bảo vệ đứng ở cửa vừa thấy Đồng Đồng đi tới liền lo lắng hỏi.
Môn chủ có lệnh, tiểu thư Đồng Đồng trở về thì không được cho cô ấy ra ngoài. Vì gần đây Long Môn gặp một chút phiền phức nhỏ, Môn chủ sợ có người muốn hại tiểu thư.
“Tôi đi đâu cũng phải xin phép anh sao?” Đồng Đồng bị người khác ngăn cản liền không vui trừng mắt nhìn bảo vệ trước mặt.
“Không, không phải, là Môn chủ nói sau khi tiểu thư trở về thì không được ra ngoài.” Bảo vệ khẩn trương nuốt từng ngụm nước bọt, giải thích.
Ai cũng biết tiểu thư Đồng Đồng là người quan trọng nhất với Môn Chủ. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh không thể chịu nổi trách nhiệm.
“Cút ngay!”
Vừa nghe đến A Long, Đồng Đồng liền tức giận, bỏ cô ở nhà một mình còn mình thì chạy ra ngoài, bây giờ còn không cho cô ra ngoài sao?
“Tiểu thư Đồng Đồng, thật xin lỗi, Môn chủ nói…”
“Anh ấy nói, anh ấy nói! Anh nói với anh ấy tôi tự ra ngoài.” Đồng Đồng từng bước từng bước tới gần bảo vệ, “Còn cản tôi nữa thì tôi cho anh đẹp mặt.” Cô nhẹ nhàng cảnh cáo.
Bảo vệ bị sự hung dữ của Đồng Đồng dọa sợ liền vội vàng im miệng, chỉ sợ mình sơ ý một chút thì Đồng Đồng sẽ nổi giận.
“Nếu A Long quay về thì nói với anh ấy, tôi tự đi ra ngoài, không biết đi đâu rồi, nghe rõ chưa?” Giọng nói của Đồng Đồng mang đầy sự uy hiếp, cô nói xong liền hài lòng xoay người rời đi.
Hừ! A Long đáng ghét, nói cô không được ra ngoài thì cô liền ngoan ngoãn nghe lời sao?
Anh nghĩ khá lắm, tại sao lại muốn cô ở nhà chứ?
“A Long không ở đây thì mình có nhiều thời gian ra ngoài chơi, muốn đi đâu thì đi, không ai có thể quản được.” Cô vui vẻ tính toán, đi về phía nhà Tâm Huỳnh.
Nhưng lúc này Đồng Đồng lại khấn vái trong lòng, cầu xin người anh trai đáng sợ của Tâm Huỳnh không có ở nhà, như vậy mới hoàn hảo.
Chương 6
Đồng Đồng rất vui vẻ, dọc theo đường đi còn không quên ngâm nga mấy bài hát đang thịnh hành.
Vừa đi ra khỏi đầu hẻm, cô dừng chân ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì phát hiện ra một chiếc xe hơi rất quen thuộc đang chạy qua trước mặt.
“A Long?” Đồng Đồng nhìn bóng xe rời đi, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Không sai, đó là xe của A Long… Nhưng mà… Anh rõ ràng chạy qua trước mặt cô, vậy tại sao lại không dừng xe lại?
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô sao?
Đồng Đồng tò mò tiện tay bắt một chiếc xe taxi.
“Chạy theo chiếc xe hơi màu đen trước mặt giúp tôi.”
Với tốc độ vừa rồi không có lý gì mà A Long không nhìn thấy cô, huống chi… Anh cũng biết giờ này cô đã về Long Môn, nếu như là trước đây, anh sẽ về Long Môn dẫn cô đi chơi.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa nghĩ tới đó, Đồng Đồng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cô nhìn bốn phía xem có chiếc xe nào chạy theo không.
Nhưng, cô không hề phát hiện ra chiếc xe nào khả nghi.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Lúc Đồng Đồng vẫn đang suy nghĩ thì Mộ Long đã dừng xe lại.
“Cô gái, chiếc xe đó dừng lại rồi, bây giờ làm gì đây?” Tài xế quay đầu nhìn Đồng Đồng, chờ cô trả lời.
“Vậy… Anh đậu xe trước xe đó, đừng để bọn họ phát hiện.” Đồng Đồng vừa nói với tài xế vừa chú ý hành động của A Long.
“Cô gái, cô đang theo dõi người đó sao? Cô là thám tử tư à?” Tài xế nhìn nét mặt của Đồng Đồng, không khỏi tò mò .
Đồng Đồng lười trả lời, chỉ đơn giản gật đầu.
“Này, người lái xe có phải là bạn trai của cô không?”
Bạn trai?
Đồng Đồng nhíu nhíu mày, cô nhìn vẻ mặt tò mò của tài xế, giải thích: “Anh ta không phải bạn trai của tôi.”
“Vậy tại sao cô lại theo dõi anh ta?”
“Không phải theo dõi mà là quan tâm anh ấy. Tô
“Tôi cho cô biết, cô còn dám bắt nạt Tâm Huỳnh, tôi kêu A Long xử cô.”
Mặc dù Đồng Đồng nói như vậy nhưng thực ra cô sẽ không nói với Mộ Long, bởi vì nếu nói cho anh biết thì đồng nghĩa với việc đã không tuân thủ giao ước giữa hai người – không được gây chuyện ở trường học.
“Vậy sao? Tôi lại muốn biết A Long trong miệng cô có bao nhiều bản lãnh.” Tề Lily cười to. Bằng vào gia thế nhà cô, cô không tin có người dám động vào cô.
Ba của Tề Lily là Tổng Giám Đốc của một công ty lớn, ra khỏi cửa là ngồi xe hơi cao cấp, ra nước ngoài thì có bảo vệ đi theo, là một người có rất nhiều tiền.
“Anh ấy chỉ cần đưa ra một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô.” Không phải Đồng Đồng thích khoác lác, bởi vì lời cô nói là sự thật.
“Cô còn bắt nạt Tâm Huỳnh, tôi gọi anh hai của cô ấy tới nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết cô.” Đồng Đồng vỗ vào vai Tâm Huỳnh lớn tiếng nói.
Nếu không phải Tâm Huỳnh không muốn tiết lộ thân phận của mình thì làm sao có thể bị người khác bắt nạt.
“Bằng cô ta? Ha ha ha, có bản lãnh thì kêu anh ta tới đi! Tôi không tin anh của cô ta có khả năng đó.”
Tề Lily tuyệt đối không tin lời Đồng Đồng nói, cô nhìn bộ dạng ướt sũng của Tâm Huỳnh thì cảm thấy rất vui vẻ.
“Cô thật là làm người khác chán ghét.” Tâm Huỳnh đột nhiên lên tiếng, chỉ cần có người phê bình anh của cô thì cô liền buồn bực.
“Cô nói cái gì?” Tề Lily không thể tin được mở to mắt, từ trước đến giờ Mặc Tâm Huỳnh luôn nhẫn nhục chịu đựng bây giờ lại dám cãi lại sao?
“Cô bắt nạt tôi thì không sao nhưng không được phép nói xấu anh của tôi. Tại sao lại bắt nạt tôi, tôi nhớ là mình không có đắc tội với cô. Nếu cô có gì bất mãn với tôi thì trực tiếp nói ra không được sao?” Tâm Huỳnh dứt khoát nói ra.
“Tôi ghét cô đó, thì sao nào? Luôn giả bộ hiền lành để quyến rũ đàn ông, cô có biết là mình rất lẳng lơ không?”
Từ nhỏ đến lớn, Tề Lily luôn hấp dẫn tất cả đàn ông, ai ngờ vừa lên đại học lại bị Mặc Tâm Huỳnh lấy hết.
“Xin lỗi, quấy rầy.” Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của họ.
Một người đàn ông mặc tây trang, đeo mắt kính, trên tay xách theo cái túi đi vào.
“Anh Hoa? Tại sao anh…” Tâm Huỳnh kinh ngạc nhìn thư ký của anh hai xuất hiện ở đây.
Hoa Vĩ Sinh nhìn hốc mắt ửng đỏ của Tâm Huỳnh rồi nhìn Tề LiLy, sau đó nói: “Đây là đồ tổng giám đốc nhờ tôi đem đến, tiểu thư Tâm Huỳnh, mời cô nhanh chóng thay đồ để tránh bị cảm.”
“Anh hai…” Tâm Huỳnh không khỏi kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không lành, cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Đồng Đồng.
“Không phải tớ…” Đồng Đồng lắc đầu điên cuồng phủ nhận.
“Tổng giám đốc nói sau khi thay đồ xong thì mời tiểu thư theo chúng tôi đi, người của ta sẽ xin nghỉ giúp tiểu thư.” Hoa Vĩ Sinh nhìn Đồng Đồng đứng bên cạnh rồi nói.
“Anh hai… làm sao biết được?” Tâm Huỳnh lo lắng vặn vẹo hai tay.
“Tôi cũng không biết.” Cho dù biết cũng không thể nói, càng không thể nói là tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đốc đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Vậy… anh hai có… rất tức giận không?” Tâm Huỳnh sợ bị mắng.
“Vậy thì tớ đi với cậu.”
Đồng Đồng hết sức nghĩa khí vỗ vỗ lồng ngực, muốn đi theo Tâm Huỳnh.
Mặc dù cô cũng rất sợ cái bản mặt hung dữ của anh trai Tâm Huỳnh, nhưng mà… bạn bè gặp nạn, không thể bỏ mặc được.
“Thật xin lỗi, Ngụy tiểu thư, người của Long Môn đã tới đón cô rồi.” Hoa Vĩ Sinh chỉ bên ngoài, quả nhiên, có một dãy xe Benz màu đen đang đậu trước của lớn.
“Nguy rồi!”
Đồng Đồng nhìn thấy người đàn ông xuống xe với khuôn mặt tức giận từ phía xa. Cô không khỏi gào khóc ra tiếng, trước tiên là phải chạy trốn, nếu bị A Long bắt được thì cô liền thảm ~ thảm ~ thảm.
“Tâm Huỳnh, thật xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được, A Long nhất định nghĩ là tớ gây chuyện, thừa dịp anh ấy chưa tới tớ phải trốn đi mới được.” Đồng Đồng dùng sức ôm Tâm Huỳnh một rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng mà cô nên trốn đi đâu?
Đồng Đồng nhất thời bế tắc, không biết là mình nên trốn chỗ nào để không bị A Long tìm được.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt giận dũ của A Long, chân cô không khỏi mềm nhũn.
“Trốn ở đâu đây?” Đồng Đồng nhìn vào phòng học không một bóng người: “Không được, nơi này quá nguy hiểm.” Ở đây cả một bóng người cũng không có, nếu A Long muốn trừng phạt cô thì không ai có thể cứu cô được.
Thật ra thì giờ phút này Đồng Đồng đã quên, từ đó đến giờ cho dù là cô gây ra chuyện gì thì Mộ Long chưa vào giờ tức giận thực sự, nói chi là trừng phạt cô.
“Thôi.” Lúc này Đồng Đồng đột nhiên dừng bước, không muốn chạy trốn nữa.
“Người ta nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, như vậy nếu mình quang minh chánh đại xuất hiện trước mặt anh.”
Chỉ cần cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì A Long sẽ không hiểu lầm cô nữa.
Đồng Đồng càng nghĩ thì càng cảm thấy biện pháp này rất tốt nên xoay người lại, nhanh chóng đi về phía Mộ Long.
Mới quẹo một cái, Đồng Đồng lập tức ngừng bước, chỉ thấy vẻ mặt vốn bình tĩnh của cô khi vừa nhìn thấy người đàn ông đang chạy đến thì bắt đầu thay đổi.
Giờ phút này Mộ Long hết sức lo lắng, trong mắt tràn đầy sự âu lo, bộ dạng này của anh Đồng Đồng chưa từng thấy qua.
“Đồng Đồng.” Mộ Long vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng chạy đến.
Anh tỉ mỉ kiểm tra cô, dường như muốn xác định là cô không có chuyện gì.
“Sao, sao vậy?”
Lần này đến lượt Đồng Đồng ngạc nhiên, cứ tưởng là sẽ bị A Long mắng nhưng ai ngờ cô lại thấy trong mắt anh tràn ngập… sự lo lắng.
Mãi cho đến khi xác định Đồng Đồng không có chuyện gì thì Mộ Long mới thở dài một hơi.
“Không phải em ở phòng y tế sao? Sao lại chạy ra đây?” Làm hại anh chạy đi tìm khắp nơi.
Khi anh nhận được điện thoại của trường học, báo là Đồng Đồng đang ở phòng y tế thì tim anh như muốn nhảy ra ngoài, anh tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện.
“Em? Phòng y tế?” Đồng Đồng không hiểu gì cả.
“Đúng là em ở phòng y tế, nhưng mà vì Tâm Huỳnh rơi xuống hồ bơi nên em mới đến đó chăm sóc cô ấy.”
“Vậy sao?” Mộ Long vừa nói vừa ôm lấy cô, nhanh chóng bước về phía cổng trường học.
“A Long, anh làm gì thế?” Thấy anh hình như không có giận cô, cô liền kéo lấy ống tay áo của anh tò mò hỏi.
“Nếu không có việc gì thì chúng ta về thôi.”
“Không được, em phải đi với Tâm Huỳnh!” Đồng Đồng không quên cô còn phải đi với Tâm Huỳnh về nhà cô ấy.
“Không cần, cô ấy về rồi.”
“Nhưng em…”
“Anh đã mua bánh ngọt mà em thích nhất, đúng lúc Cổ Lãng đang ở Long Môn. Nếu em không về sớm thì sẽ bị cậu ta ăn sạch đấy.” Mộ Long tốt bụng nhắc nhở cô.
“Được rồi!” Nếu Tâm Huỳnh đã về rồi thì cô phải về nhà cứu bánh ngọt của cô.
“Ừ.” Mưu kế đã thành công, khéo miệng Mộ Long nở nụ cười thản nhiên.
Hiếm khi Đồng Đồng không ra ngoài chơi, cô đang lười biếng ngồi trên sa lon ăn cái bánh ngọt Mộ Long mua về.
“A! Ngon quá…”
Đồng Đồng đặt dĩa bánh lên bàn, ngáp một cái.
Chán quá! Chán quá đi…
Cô chưa bao giờ ở nhà một mình nên không biết phải làm gì cho đỡ chán.
“A Long chạy đi đâu rồi?” Đồng Đồng chu miệng oán trách.
Bình thường chỉ cần cô ở nhà thì A Long cũng sẽ ở nhà với cô. Nếu anh bận chuyện gì thì cũng sẽ mang cô theo. Nhưng lần này thì khác, ở Long Môn chỉ còn cô và một đám người.
“Ghét, mình chán đến mức muốn điên luôn rồi!” Đồng Đồng lầm bầm lầu bầu oán trách, cơn tức giận trong lòng đã lên tới cực điểm.
“Nói gì hết giờ học phải lập tức về nhà nhưng anh không phải cũng không có ở nhà sao, hại mình còn lo lắng.”
Tuần sau sẽ phải thi cuối khóa, cô vì anh mà bỏ cơ hội học nhóm với bạn bè, hết giờ học liền chạy về nhà.
Kết quả thì sao? Chỉ có căn nhà trống rỗng nghênh đón cô.
“A… Đợi tiếp nữa mình sẽ điên mất!”
Đồng Đồng đứng lên, dùng sức hét lên như muốn đem mọi sự không vui trong lòng tống ra ngoài.
“Thôi.” Đồng Đồng quay đầu cầm túi xách trên bàn “Nếu không có ai ở đây thì mình cũng muốn đi ra ngoài.” Không bằng đi tìm Tâm Huỳnh ôn bài, cô không muốn mới học kỳ một đã phải thi lại.
Đồng Đồng nói xong không hề do dự đi ra cửa chính.
“Tiểu thư Đồng Đồng, xin hỏi cô muốn đi đâu?” Bảo vệ đứng ở cửa vừa thấy Đồng Đồng đi tới liền lo lắng hỏi.
Môn chủ có lệnh, tiểu thư Đồng Đồng trở về thì không được cho cô ấy ra ngoài. Vì gần đây Long Môn gặp một chút phiền phức nhỏ, Môn chủ sợ có người muốn hại tiểu thư.
“Tôi đi đâu cũng phải xin phép anh sao?” Đồng Đồng bị người khác ngăn cản liền không vui trừng mắt nhìn bảo vệ trước mặt.
“Không, không phải, là Môn chủ nói sau khi tiểu thư trở về thì không được ra ngoài.” Bảo vệ khẩn trương nuốt từng ngụm nước bọt, giải thích.
Ai cũng biết tiểu thư Đồng Đồng là người quan trọng nhất với Môn Chủ. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh không thể chịu nổi trách nhiệm.
“Cút ngay!”
Vừa nghe đến A Long, Đồng Đồng liền tức giận, bỏ cô ở nhà một mình còn mình thì chạy ra ngoài, bây giờ còn không cho cô ra ngoài sao?
“Tiểu thư Đồng Đồng, thật xin lỗi, Môn chủ nói…”
“Anh ấy nói, anh ấy nói! Anh nói với anh ấy tôi tự ra ngoài.” Đồng Đồng từng bước từng bước tới gần bảo vệ, “Còn cản tôi nữa thì tôi cho anh đẹp mặt.” Cô nhẹ nhàng cảnh cáo.
Bảo vệ bị sự hung dữ của Đồng Đồng dọa sợ liền vội vàng im miệng, chỉ sợ mình sơ ý một chút thì Đồng Đồng sẽ nổi giận.
“Nếu A Long quay về thì nói với anh ấy, tôi tự đi ra ngoài, không biết đi đâu rồi, nghe rõ chưa?” Giọng nói của Đồng Đồng mang đầy sự uy hiếp, cô nói xong liền hài lòng xoay người rời đi.
Hừ! A Long đáng ghét, nói cô không được ra ngoài thì cô liền ngoan ngoãn nghe lời sao?
Anh nghĩ khá lắm, tại sao lại muốn cô ở nhà chứ?
“A Long không ở đây thì mình có nhiều thời gian ra ngoài chơi, muốn đi đâu thì đi, không ai có thể quản được.” Cô vui vẻ tính toán, đi về phía nhà Tâm Huỳnh.
Nhưng lúc này Đồng Đồng lại khấn vái trong lòng, cầu xin người anh trai đáng sợ của Tâm Huỳnh không có ở nhà, như vậy mới hoàn hảo.
Chương 6
Đồng Đồng rất vui vẻ, dọc theo đường đi còn không quên ngâm nga mấy bài hát đang thịnh hành.
Vừa đi ra khỏi đầu hẻm, cô dừng chân ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì phát hiện ra một chiếc xe hơi rất quen thuộc đang chạy qua trước mặt.
“A Long?” Đồng Đồng nhìn bóng xe rời đi, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Không sai, đó là xe của A Long… Nhưng mà… Anh rõ ràng chạy qua trước mặt cô, vậy tại sao lại không dừng xe lại?
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô sao?
Đồng Đồng tò mò tiện tay bắt một chiếc xe taxi.
“Chạy theo chiếc xe hơi màu đen trước mặt giúp tôi.”
Với tốc độ vừa rồi không có lý gì mà A Long không nhìn thấy cô, huống chi… Anh cũng biết giờ này cô đã về Long Môn, nếu như là trước đây, anh sẽ về Long Môn dẫn cô đi chơi.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa nghĩ tới đó, Đồng Đồng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cô nhìn bốn phía xem có chiếc xe nào chạy theo không.
Nhưng, cô không hề phát hiện ra chiếc xe nào khả nghi.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Lúc Đồng Đồng vẫn đang suy nghĩ thì Mộ Long đã dừng xe lại.
“Cô gái, chiếc xe đó dừng lại rồi, bây giờ làm gì đây?” Tài xế quay đầu nhìn Đồng Đồng, chờ cô trả lời.
“Vậy… Anh đậu xe trước xe đó, đừng để bọn họ phát hiện.” Đồng Đồng vừa nói với tài xế vừa chú ý hành động của A Long.
“Cô gái, cô đang theo dõi người đó sao? Cô là thám tử tư à?” Tài xế nhìn nét mặt của Đồng Đồng, không khỏi tò mò .
Đồng Đồng lười trả lời, chỉ đơn giản gật đầu.
“Này, người lái xe có phải là bạn trai của cô không?”
Bạn trai?
Đồng Đồng nhíu nhíu mày, cô nhìn vẻ mặt tò mò của tài xế, giải thích: “Anh ta không phải bạn trai của tôi.”
“Vậy tại sao cô lại theo dõi anh ta?”
“Không phải theo dõi mà là quan tâm anh ấy. Tô
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
552/934