watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Lượt xem :
Hải, phía Tây chính là sa mạc Thanh Miêu nổi tiếng. Muốn đến biển hay đến sa mạc tất nhiên đều phải vượt qua đỉnh Nam Sơn hùng vĩ. Lúc này, sắc trời đã tối, bốn bề một vẻ âm u, lại thêm tiếng chim đêm từ xa vọng lại khiến người yếu bóng vía có thể sợ đến chết đứng. Tuy nhiên, dưới chân núi, tiếng vó ngựa nện đều trên nền đất cứng vang đến, một con ngựa lông đen tuyền tuyệt đẹp đang thong thả tiến vào rừng, trên lưng là một tiểu thiếu niên mặc trang phục màu xám nhạt, tóc cắt ngắn kỳ dị, vẻ mặt nhu hòa bình tĩnh.

Hồ Hiểu Minh cũng không phải con nít 6 tuổi, ai bảo theo liền theo, hơn nữa nàng vốn đã quen độc hành từ nhỏ, đồng hành cùng người khác khiến nàng rất khó chịu. Hồ Hiểu Minh tên thật là Hồ Thủy Linh, là một người xuyên thời không mà đến, nói một cách chính xác, nàng là xuyên ngược thời không mà quay lại cố hương. Mẹ nàng vốn là con gái tộc trưởng tộc Thanh Miêu, bị kẻ thù hãm hại đẩy đến thời hiện đại ở Trái đất, không cách nào quay về đành chấp nhận làm vợ hai của tộc trưởng tộc Hồ rồi sinh ra một cặp song sinh nữ. Tộc Hồ không chỉ nổi tiếng giàu có mà còn có tin đồn trưởng tộc biết phép thuật, có thể hô mưa gọi gió. Tộc quy có quy định, phàm là song thai nữ, giữ một giết một. Đứa bé còn sống trở thành thần hộ mệnh của tộc, cả đời sống trong bóng tối, trở thành sát thủ dưới sự chỉ huy của tộc trưởng, không những thế còn bị bắt uống một loại thuốc cực độc khiến cơ thể mất đi cảm giác đau đớn.

Hồ Thủy Linh từ nhỏ đã sống xa mẹ, được dạy dỗ như một sát thủ, bản thân không chút cảm giác đau đớn nên càng lớn lại càng lạnh lùng vô cảm. Mười tuổi nàng đã xuống tay giết người, phương thức lúc nào nhanh, tuyệt, nên trong giới đặt cho nàng biệt danh là Vô Tình. Cho đến một ngày, một đứa bé đã thức tỉnh phần người trong tâm thức của nàng, nàng chợt nhận ra mình chỉ là một con búp bê vô cảm, máu lạnh. Nàng cũng có suy nghĩ, có khát vọng sống bình thường, được biết đau đớn, biết yêu, biết khóc, biết cười. Cùng lúc đó, nàng biết được thân phận thật sự của mình và gặp hai người anh trai cùng cha khác mẹ cũng mang mối hận không đội trời chung cùng gia tộc họ Hồ. Ba anh em liên thủ, một tay diệt hết hội đồng trưởng lão già cả cổ hủ, lập nên một gia tộc Hồ khác có tình người hơn.

Nhưng nàng mãi mãi không lấy lại được cảm xúc, thêm vào đó mỗi hai tháng nàng phải uống thuốc khống chế độc chất do chính các vị trưởng lão trong tộc đặc chế, nay tộc Hồ diệt vong, mạng nàng cũng tận. Hai người anh trai tuy mới gặp em gái chưa lâu nhưng tình cảm sâu đậm, quyết tìm mọi cách cứu mạng nàng, cuối cùng tìm được mẹ nàng bị cha của bọn họ biệt giam đến điên loạn.

Cũng may, lúc gặp lại con gái, thấy đứa con mình mong nhớ suốt 16 năm qua nằm chờ chết, bà liền tỉnh cơn mê, một mạch kể hết mọi chuyện về lai lịch của bản thân cũng như cách giải độc cho con gái. Bà nói xong, hai mắt nhòa lệ, ôm đứa con gái gầy yếu xanh xao vào lòng, âu yếm hôn lên khắp mặt con, dặn dò hai đứa con riêng của chồng di nguyện cuối cùng rồi lao mình vào tường tự sát. Trái tim của bà là thuốc giải cho Hồ Thủy Linh, bà mong muốn sau khi qua đời, con gái sẽ được đưa về cố hương, mang tro cốt của mình rải trên đất của bộ tộc Thanh Miêu, để bà mãi mãi được nằm lại trên quê hương.

Tộc Hồ biết phép thuật không phải là lời đồn vô cớ. Chồng bà biết cách đưa bà quay về nhưng vì lòng ích kỷ nên luôn từ chối, nay hai đứa con riêng của chồng kế thừa sức mạnh của cha. Không nói hai lời, họ quyết định dùng phép thuật của mình thực hiện di nguyện của bà, đồng thời hy vọng đứa em gái bất hạnh sau khi hồi cố hương sẽ có một cuộc sống yên bình, tiêu diêu tự tại.

Hồ Thủy Linh cưỡi ngựa đến một con suối nhỏ thì cho ngựa dừng lại. Nàng nhanh chóng nhảy xuống, thả cương cho Tùy Phong tự do đi lại, riêng mình thì trèo lên một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng gần đó, tùy tiện ngồi xuống, giở lương khô ra chậm rãi hoàn thành bữa tối đạm bạc.

Đêm nay không trăng, những vì sao như những viên kim cương được nạm lên nền trời nhung đen, lấp lánh một thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp, Hồ Thủy Linh ngẩng đầu nhìn trời, tay vô tình chạm vào chiếc bình ngọc đeo trước ngực rồi khẽ thở dài một tiếng. Nàng đến đây đã hơn một tháng, cũng đã dần quen với cuộc sống cổ đại, không những thế còn rất thưởng thức nơi này, có lẽ cũng vì một nửa trong nàng đang chảy dòng máu của những người nơi đây nên cái gì với nàng cũng thân quen đến lạ.


Điều duy nhất nàng tiếc chính là không thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối. Khi bà được đưa đến, nàng đang bị độc hành hạ, nửa mê nửa tỉnh, hình ảnh rất mờ nhạt, chỉ có bàn tay dịu dàng của bà là ghi lại chút ấn tượng trong lòng nàng. Hồ Thủy Linh nhớ lại lúc ấy, bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, lòng thấy đắng ngắt vì bi kịch của số phận. Một mạng của mẹ đổi lấy một mạng của nàng, cuộc sống này nàng phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc thay cho cả phần của mẹ nàng, để bà có thể vì nàng mà mỉm cười nơi chín suối.

Hồ Thủy Linh ngồi bất động trong bóng tối, đang nhập tâm nhớ lại chuyện quá khứ thì bị tiếng thở phì phì của Tùy Phong làm cho tỉnh. Nàng cúi xuống nhìn con ngựa đang gặm vạt áo của mình lôi lôi kéo kéo thì có chút buồn cười.

“Chuyện gì?”

Tùy Phong ngước mắt nhìn nàng như muốn diễn đạt điều gì đó, một mực lôi kéo nàng đi về phía trước. Hồ Thủy Linh tuy mới làm quen với nó một ngày nhưng cũng đủ hiểu con ngựa này có linh tính đến cỡ nào. Nó hành động như vậy ắt là có nguyên do, liền không nói gì thêm, lặng lẽ nhảy khỏi tảng đá đi theo nó về phía rừng cây.

Vào sâu trong rừng cây, nàng gặp được miếu thổ địa bị bỏ hoang, vách tường đổ nát xiêu vẹo, mái ngói thủng lỗ chỗ, tượng thổ địa bong tróc đầy mạng nhện cùng bụi bẩn. Hồ Thủy Linh quét sơ cái tượng, chắp tay rì rầm khấn vái vài câu rồi dắt hẳn Tùy Phong vào bên trong, cột nó vào một góc tối, bản thân cũng tự lót một cái giường bằng cỏ dại lấy từ ngoài vào.

Nàng độc hành đã quen, từng nhiều lần phải ngủ lại trong rừng thiêng nước độc, nên thao tác nhanh gọn dứt khoát, cũng chẳng cần đốt củi lửa, cứ thế nhắm mắt ngủ. Đang mơ màng thì một tiếng động rất khẽ vang lên khiến nàng ngay lập tức mở mắt. Vẫn tư thế khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén của một sát thủ máu lạnh chợt lóe, có mùi máu rất nhẹ thoảng qua khiến bản năng trong nàng như trỗi dậy. Tùy Phong cũng khẽ động đậy nhưng không hề phát ra bất kỳ một tiếng động nào, đôi tai nhọn như vểnh lên, nghe ngóng.

Lại thêm một tiếng động khe khẽ khác vang lên, sau đó là tiếng thầm thì đầy thận trọng rơi vào đôi tai thính như mèo của nàng.

“Vương Gia, ngài không sao chứ? Phi Hổ đã dẫn thích khách đi xa rồi, ngài ráng một chút, phía trước hình như có một cái miếu hoang.”

Tiếng nói rất khẽ nhưng cũng vô cùng quen thuộc, Hồ Thủy Linh nhíu mày nhớ lại nam tử ôn nhuận như ngọc từng đề nghị nàng đi cùng lúc trưa. Cũng không cần trùng hợp đến thế chứ?

Mạc Kỳ Phong đỡ Phụng Phi Vũ tiến về phía miếu hoang, đang đi nửa đường cả hai liền dừng lại, dỏng tai nghe ngóng. Có tiếng thở đều đều của ai đó từ trong miếu vang ra, lại còn tiếng ngựa thở phì phì. Rõ ràng là đã có người bên trong, Mạc Kỳ Phong đưa mắt nhìn Phụng Phi Vũ giây lát, không nói một lời đỡ hắn ngồi xuống một góc cây khuất rồi nhẹ nhàng bước vào miếu.

Bóng tối bên trong dày đặc nhưng Mạc Kỳ Phong võ công cao cường, thị lực cũng khác người, chỉ nhìn thoáng qua đã suýt cười lăn cười bò. Trong một góc miếu, Tùy Phong đang thảnh thơi đứng gặm chỗ cỏ tươi đặt dưới đất, cái đuôi dài xinh đẹp phe phẩy, cách đó một cánh tay chủ nhân của nó đang nằm ngủ say sưa, chân tay giang ra hết cỡ, tự nhiên như đang nằm ở nhà, thậm chí còn có một dải nước miếng chậm rãi chảy ra từ bên trong miệng. Cảnh tượng chính là thập phần khó coi.

Mạc Kỳ Phong cũng buông bỏ cảnh giác, vội quay ra đỡ Phụng Phi Vũ vào trong. Hồ Thủy Linh biết hai người vừa vào cũng không có ác ý, cũng chẳng quản họ vào miếu làm gì, cứ thế giữ nguyên tư thế khó nhìn mà ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Hồ Thủy Linh vốn quen dậy sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, nàng đã giật mình tỉnh giấc. Tùy Phong vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy chủ dậy liền cúi đầu xuống dụi dụi vào mặt nàng làm nũng. Nàng nhíu mày đẩy cái đầu to lớn kia ra, cái con ngựa này thông minh thì có thông minh nhưng cũng rất tai quái, thích nhất là trây trét nước miếng lên mặt chủ, nàng cũng chẳng lạ gì.

Hồ Thủy Linh ngáp dài một cái, lười biếng vươn vai rồi vặn người vài cái cho tỉnh ngủ. Vừa vặn được một cái nàng liền tỉnh như sáo. Cách đó vài mét, hai nam nhân kia đang ngồi một cách thong dong, hai ánh mắt một đầy ý cười, một lạnh nhạt khó tả đều đồng loạt chiếu vào người nàng.

Mạc Kỳ Phong cười phì một tiếng, cái tư thế giơ tay, người vặn xoắn qua một bên, miệng còn đang ngáp dở của Hồ Hiểu Minh thật sự vừa buồn cười vừa có chút gì đó tự nhiên phóng khoáng. Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hấp háy.

“Hồ tiểu đệ, ngươi ngủ say đến nỗi cả đêm qua sư huynh đệ ta ở đây ngươi cũng không biết. Nếu là người xấu, chẳng phải ngươi đã chết không toàn thây rồi sao?”

Hồ Thủy Linh sau khi phô diễn một động tác khó coi chướng mắt thì rụt tay về, vờ vuốt vuốt lại đầu tóc rối bù của mình, cười ngốc nghếch chào.

“Hai vị đại ca! Ô, huynh bị thương sao?”

Nàng tròn mắt chỉ vào vết thương đã được băng bó cẩn thận trên vai Phụng Phi Vũ. Tối hôm qua nàng đã nghe được đoạn đối thoại của hai người, rõ ràng vị Phượng Vũ kia chắc chắn thân phận cao quý vô cùng. Nếu nói đến danh xưng Vương gia, cả Lạc Thiên quốc này chỉ có một người duy nhất, chẳng phải cái vị Định Vương nổi tiếng luôn che nửa mặt thần thần bí bí kia sao? Tự ngẫm lại cũng thấy bản thân mình may mắn vô cùng, biết bao tiểu thư sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được chiêm ngưỡng dung nhan của hắn, riêng nàng còn được sư đệ của hắn mời đi cùng. Mà muốn mở miệng ra mời nàng, chẳng phải cần sự đồng ý của vị Định Vương kia sao? Ý nghĩ muốn từ chối đi cùng cũng vì hai chữ Vương gia bất ngờ nghe được kia mà biến mất không một chút vết tích.

Phụng Phi Vũ kéo áo choàng, che đi vết thương trên vai, mày kiếm khẽ nhíu lại có chút khó chịu. Hồ Thủy Linh vừa nhìn đã biết ngay hắn không ưa tiếp xúc người lạ giống y như nàng, cũng chẳng thèm quan tâm thêm, hơi giận dỗi quay đi, lặng lẽ phủi chỗ cỏ dính trên quần áo, dọn đồ một cách gọn gàng rồi quay sang chấp tay thi lễ với hai nam nhân cao quý kia.

“Hai vị đại ca, tiểu đệ xin phép đi trước!”

“Chậm đã!”

Mạc Kỳ Phong lén đánh mắt thể hiện sự bất bình với Phụng Phi Vũ, rồi quay sang giả lả nói.

“Hồ tiểu đệ, đồng hành cùng với chúng ta đi. Chúng ta ít nhất cũng có chút võ công, đường đi hiểm trở lại nhiều đạo tặc, Hồ tiểu đệ đi một mình e là lành ít dữ nhiều.”

Hồ Thủy Linh vờ bối rối, vẻ như nửa muốn nửa không, lại lén lén đánh mắt nhìn về phía Phụng Phi Vũ đầy ẩn ý. Mạc Kỳ Phong nhìn điệu bộ rụt rè lại sợ sệt của tiểu thiếu niên liền hiểu ngay, lên tiếng trấn an.

“Sư huynh của ta tính cách hơi ít nói, vẻ mặt lại có chút dọa người nhưng thật ra rất tốt tính. Hồ tiểu đệ đừng ngại, chuyện cùng tiểu đệ đi chung sư huynh ta cũng đồng ý. Có đúng không, sư huynh?”

Mạc Kỳ Phong quay lại, dùng một ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Phụng Phi Vũ có chút van nài, cầu khẩn khiến hắn tuy hơi khó chịu nhưng vì lời dặn của sư phụ mà hơi gật đầu một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài có chút nôn nóng rồi rất nhanh hồi phục sự lãnh đạm khó hiểu. Hồ Thủy Linh chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ, sau một giây lượng lữ liền nhoẻn miệng cười hồn nhiên.

“Vậy tiểu đệ xin làm phiền!”
Mất hơn một ngày, cuối cùng cả ba người cũng vượt qua được đỉnh Nam Sơn. Mặt trời vừa buông xuống, họ cũng vừa tới chân núi. Cả ba quyết định dừng chân nghỉ lại trong một cái hang đá nhỏ, lấy sức để ngày mai bắt đầu vượt qua sa mạc Thanh Miêu, cũng đồng thời chờ hộ vệ Phi Hổ của Phụng Phi Vũ kịp đuổi đến.

Phụng Phi Vũ lúc đầu còn ngại Hồ Hiểu Minh vướng chân vướng tay, thật không ngờ hắn tuy gầy yếu nhưng sức khỏe dẻo dai phi thường, trèo đèo lội suối một ngày dài không nghỉ mà lúc này hắn vẫn rất ung dung, một nhịp thở rối loạn cũng không hề có. Phụng Phi Vũ dù thân phận cao quý nhưng chinh chiến suốt mấy năm dài nên đã quen với những điều kiện thiếu thốn, khắc nghiệt.

Cả ba cùng chia việc ra làm, dĩ nhiên Mạc Kỳ Phong cũng không dám sai khiến cái vị cao quý kia làm chuyện gì nặng nhọc, chỉ viện cớ Phụng Phi Vũ đang bị thương, tạm thời ngồi lại dọn sạch hang đá trong khi hắn cùng Hồ Hiểu Minh ra ngoài tìm củi đốt và thức ăn.

Phụng Phi Vũ dọn sơ một chút, nơi này đã tương đối sạch sẽ gọn gàng, vừa đặt mông ngồi xuống thì đã thấy Hồ Hiểu Minh quay v
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
333/3081