watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Lượt xem :
dường như chạm đến tử huyệt của Phụng Phi Vũ, hắn nghiến răng giận dữ, phẩy mạnh tay áo bước về thư phòng, bộ dáng chẳng khác gì tu la địa ngục, các hộ vệ thấy thế đều biết điều tránh xa ra một chút. Tâm tình của Phụng Phi Vũ đang xuống đến âm độ chợt một bóng dáng cao gầy lướt qua khiến vẻ mặt u ám có chút hòa hoãn, hắn dừng cước bộ, ngoái đầu nhìn Hồ Hiểu Minh đang hướng về phía cổng chính, mày kiếm vừa giãn ra đôi chút lại cau lại.

“Phi Hổ, Hiểu Minh lại định đi đâu?”

Phi Hổ liền giật mình nhớ lại lời dặn của Vương Gia lúc sáng, vội đáp.

“Hồ công tử định ra chợ dạo chơi. Thuộc hạ định bẩm báo nhưng thấy…”

Phụng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay lưng bước nhanh về hướng cổng chính, chỉ vài bước đã bắt kịp Hồ Hiểu Minh.

“Hồ đệ, định đi đâu sao?”

“Đệ định ra chợ dạo chơi một lát.”

Hồ Hiểu Minh vô tư trả lời, nàng cũng thoáng thấy sắc mặt thâm trầm kỳ lạ của Phụng Phi Vũ nhưng nàng là đến trị bệnh, không phải đến làm bảo mẫu, hắn vui buồn cũng thật không liên quan đến nàng. Phụng Phi Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của tiểu thiếu niên, trầm giọng nói.

“Ta đi cùng ngươi.”
Tùng thành ngoài nổi tiếng bởi rừng tùng cổ thụ còn nổi tiếng nhờ khu chợ nằm hai bên bờ con sông Thụy Khuê chảy qua thành. Thực ra đây chỉ là một nhánh khá nhỏ của sông Thụy Khuê, hai bên bờ được nối liền bởi những cây cầu gỗ, thân cầu được trạm trổ hình mây gió cách điệu, đây cũng là nơi diễn ra lễ hội hoa đăng thường niên của Tùng thành.

Tuy lễ hội đã chấm dứt vài ngày trước, nhưng hai bên bờ sông vẫn treo đầy những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, những dải tơ lụa mỏng manh buông rủ trên những cành xoan đang nở hoa trắng xóa. Khu chợ thành Tùng được chia ra thành từng gian hàng được dựng bằng gỗ, tất cả đều rất sạch sẽ, gọn gàng và đều nhất loạt quay mặt về phía sông.

Hồ Hiểu Minh đầu đội một cái mũ rộng vành có lớp lụa mỏng che mặt vừa đi vừa nhìn ngắm bốn phía, hết xuýt xoa bên này lại chạy đến bên kia cảm thán. Phụng Phi Vũ cũng đội một cái mũ có khăn che mặt, chậm rãi đi phía sau Hồ Hiểu Minh. Từ lúc bước chân ra khỏi biệt viện hắn chưa một lần lên tiếng, lớp lụa mỏng cũng che đi thần sắc khiến Phi Hổ đi sau cũng không nắm rõ được tâm trạng hiện tại của chủ nhân. Hắn chỉ biết chủ nhân có vẻ rất quan tâm đến Hồ Hiểu Minh kia, không phải kiểu quan tâm đối với một người có thể cứu sống mình, mà là một loại quan tâm khác mà chính hắn cũng không dám nghĩ đến, chỉ thầm cầu mong cảm giác của mình hoàn toàn sai.

Hồ Hiểu Minh đi một vòng chợ, mua thêm một ít đồ đạc cá nhân, còn đang ngắm nghía mấy lồng đèn treo câu đối thì chợt từ xa vang lên tiếng kèn trống nhộn nhịp, trong các tửu quán, rất nhiều người theo đó mà đổ ra nhìn ngó bình phẩm. Hồ Hiểu Minh bị dồn ra sau, còn đang lúng túng không hiểu chuyện gì thì Phụng Phi Vũ đã đứng cạnh nàng từ lúc nào, trầm giọng nói nhỏ.

“Là hôn lễ của một thiếu gia trong thành.”

Hồ Hiểu Minh nghe thế tâm trạng liền hào hứng bừng bừng, nghểnh cổ nhìn về phía phát ra thứ âm thanh vui nhộn kia. Từ bên kia cầu, một đoàn rước dâu đang chậm rãi đi đến, dẫn đầu là chú rể mặc hỷ phục đỏ rực cưỡi trên một con ngựa trắng phau. Tân lang có khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng trẻo thư sinh, ngồi chễnh chệ trên lưng ngựa, đầu ngẩng cao đầy vẻ kiêu ngạo và tự hào. Sau lưng hắn là đội ngũ kèn trống, bưng mâm quả, tiếp theo là tân nương cũng cưỡi trên một con ngựa trắng, hỷ phục phủ dài gần chấm đất, đầu đội khăn đỏ che mặt, dáng ngồi hơi có vẻ ngượng ngùng nhưng cũng không giấu được niềm tự hào vào được gả vào gia đình giàu có. Hồ Hiểu Minh còn đang vui vẻ tò mò nhìn đông ngó tây đoàn người náo nhiệt đang đi qua trước mắt, chợt một hình ảnh khiến đôi mắt vốn trong trẻo của nàng hơi nheo lại, bất giác nàng chạm khẽ vào tay Phụng Phi Vũ nãy giờ vẫn đứng im bên cạnh, hỏi.

“Phượng huynh, sao lại có đến hai tân nương?”

Phụng Phi Vũ cúi đầu nhìn nàng, chưa kịp trả lời thì một người bán hàng đứng xem gần đó đã mau miệng giải thích.

“Các người chắc từ xa đến nên không biết. Nhã thiếu gia hôm nay là song hỷ lâm môn. Vừa cưới chính thê vừa nạp thiếp. Cái người cưỡi ngựa là thiếp, còn đi sau cùng nhũ mẫu là chính thê. Haizzz, cô nương đó quả thật may mắn, Nhã gia với Trần gia có hôn ước từ trước, không ngờ Trần gia gặp nạn, phút chốc mất hết, Trần tiểu thư còn bị kẻ gian cưỡng bức. Nhã gia phải nhân từ lắm mới chấp nhận cưới người con dâu này về, cho cô ta đi theo đoàn rước dâu như thế đã là may mắn lắm rồi.”

Hồ Hiểu Minh nghe xong lời kể của người bán hang thì đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nghĩ ngợi giây lát liền quay sang Phụng Phi Vũ hỏi khẽ.

“Phượng huynh, nữ tử ở Lạc Thiên quốc nếu ở giá cả đời có bị đánh thuế không vậy?”

Phụng Phi Vũ cứ ngỡ Hồ Hiểu Minh hỏi vấn đề gì quan trọng lắm nên mới ghé tai lại gần, nghe xong thì có chút ngơ ngẩn, lại nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc của hắn qua lớp sa mỏng thì lòng lại mềm đi đôi chút.

“Không. Ngươi hỏi làm gì?”

“Ha ha, đệ chỉ hỏi vậy thôi.”

Nàng nhe răng cười trừ rồi lại đánh mắt nhìn về bóng dáng màu đỏ đang chậm rãi đi sau đoàn rước dâu. Từ lúc quay về thời đại này, nàng cũng có chút hy vọng mình tìm được một người yêu thương, bảo bọc nàng cả đời. Nhưng thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, dù tiên đế một đời chỉ lấy một vợ thì trong quy định vẫn không hề cấm đàn ông đa thê. Phận nữ tử ở nhà dựa bố mẹ, về nhà chồng coi mặt nhà chồng mà sống, người hiện đại như nàng làm sao mà chấp nhận được. Đi nhiều gặp nhiều thì cái hy vọng tìm được người yêu thương mình càng tắt ngấm, Hồ Hiểu Minh lúc này đã tự nhủ thôi thì cả đời làm gái ế vậy.

Phụng Phi Vũ im lặng đứng cạnh nhìn những biểu cảm vụt lóe lên trong đôi mắt tinh anh của Hồ Hiểu Minh, càng nghĩ lại càng thấy mù mờ, không hiểu chuyện nữ tử ở giá thì liên quan gì đến hắn. Hồ Hiểu Minh ngước lên liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Phụng Phi Vũ đang chiếu về phía mình, tự biết nói gì cũng không giải thích nổi, đành cười cười đổi đề tài.

“Phượng huynh, chúng ta đi thuyền ngắm cảnh đi.”

Chuyến du ngoạn bằng thuyền trên sông Thụy Khuê cuối cùng đành gác lại, đương lúc Hồ Hiểu Minh cùng Phụng Phi Vũ chuẩn bị bước xuống thuyền, một thuộc hạ của hắn liền xuất hiện bẩm báo gì đó. Khuôn mặt lạnh nhạt của Phụng Phi Vũ có chút bất ngờ lại xen lẫn một nét vui mừng hiếm thấy. Hồ Hiểu Minh đứng gần đó, chỉ vì một chút biến hóa nho nhỏ trên khuôn mặt luôn phủ sương mù kia mà khiến tim nàng nảy lên một cái.


Thì ra Phụng Phi Vũ cũng có một mặt nhu hòa, ôn nhuận như thế, ánh mắt không lạnh lẽo khó đoán mà trong veo như nước hồ thu, bên trong là muôn vàn ấm áp cùng nhu tình. Dù chỉ một thoáng biến hóa rất nhanh nhưng nàng vẫn kịp nhận ra. Chỉ biết bản thân mình đứng hóa đá nhìn hắn, nghe hắn nói mơ hồ gì đó rồi bất tri bất giác mà theo hắn hồi phủ. Nàng chậm rãi theo sau nhìn dáng đi có chút hấp tấp của hắn thì càng ngây ngẩn. Là chuyện gì, hay nói chính xác hơn là ai khiến hắn biến đổi như thế? Chắc chắn là một người nào đó vô cùng quan trọng.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một nữ tử yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện sau chiếc quạt lông vũ mềm mại, ánh mắt tràn ngập nụ cười. Hồ Hiểu Minh bất giác khẽ “À” lên một tiếng, nàng quên mất một việc, Định Vương vốn có một vị chính phi, nghe đồn rất được sủng ái, có lẽ chính là người đó.

“Hồ đệ, sao vậy?”

Phụng Phi Vũ đang sải từng bước dài hướng về phía phủ đệ thì chợt thấy không ổn, hắn liền dừng bước quay đầu lại nhìn, liền thấy Hồ Hiểu Minh đứng lơ ngơ ở mãi đằng sau, khuôn mặt có chút buồn bã khó hiểu. Hồ Hiểu Minh nghe gọi liền giật mình nhìn lên mới biết mình đã vô thức đứng lại, nàng chớp mắt định thần, thầm trách bản thân sao bỗng dưng ngơ ngơ ngác ngác một cách khó hiểu như thế, sau đó liền cười giả lả, sải từng bước dài đến cạnh Phụng Phi Vũ, le lưỡi rụt đầu.

“Đệ… ha ha… vừa nãy có cô nương rất xinh đẹp đi ngang nên…”

Phụng Phi Vũ nhướng mày nhìn khuôn mặt hơi đỏ hồng ở gần mình, bất giác đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Hồ Hiểu Minh, đôi mắt phượng hơi nheo lại như cười như không trách khẽ.

“Tiểu tử này… Đi thôi.”

Về đến phủ đệ, Hồ Hiểu Minh định quay về tiểu viện của mình tự kiểm điểm bản thân thì đã bị Phụng Phi Vũ ngăn lại, ra lệnh cho nàng phải đi theo hắn gặp một người. Lòng nàng liền đánh thót lên một cái, rầu rĩ cúi đầu đi theo. Thực sự nàng đang không hiểu cảm giác của mình vào giờ phút này. Tại sao nàng lại thấy khó chịu không vui trong lòng? Chỉ là đi gặp một nữ nhân nào đó, chào hỏi xã giao vài câu thôi mà. Hơn nữa, bản tính nàng rất yêu cái đẹp, thấy gái đẹp nhiều khi còn thưởng thức hơn cả nam nhân nhìn mỹ nữ, nếu là nàng trước kia, chỉ cần nghe nói được gặp đệ nhất mỹ nhân Lạc Thiên quốc thì đã vui mừng hớn hở không thôi. Tại sao giờ phút này lại một mực buồn bã, đắn đo, chân bước mà như đeo chì, càng đến gần cửa thư phòng, tâm trạng lại càng tệ hại vô cùng.

Hồ Hiểu Minh cúi đầu bước đi, mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ nên không để ý đến người đang đi qua đi lại một cách sốt ruột trong thư phòng. Người đó vừa thấy Phụng Phi Vũ bước vào, khuôn mặt căng thẳng có chút hồi hộp liền giãn ra, vui mừng hớn hở thốt lên.

“Vũ Nhi!”

“Hoàng huynh!”

Hồ Hiểu Minh đi chậm, bước vào sau, đầu cúi thấp, tai vọng lại rất rõ ràng tiếng gọi trầm thấp của một nam nhân nào đó, bản thân lại mãi suy nghĩ nên không để ý, trong đầu vẫn một mực nghĩ về một vị mỹ nhân khuynh thành yểu điệu thướt tha. Ôi cái tâm trạng chết tiệt từ trên trời rơi xuống này, nếu không phải có rất nhiều người ở quanh đây, có lẽ nàng đã giãy nãy lên mà la hét thật to, chỉ tay lên trời, hung hăng hỏi “Tại sao?”

“Hồ Hiểu Minh, này, ngươi bị sao thế?”

Tiếng nói quen thuộc của Mạc Kỳ Phong chẳng khác nào bom dội bên tai khiến nàng đang mãi gào thét giãy giụa trong lòng liền giật mình tỉnh mộng. Hồ Hiểu Minh chớp mắt nhìn bàn tay Mạc Kỳ Phong đang quơ loạn xạ trước mặt, len lén nuốt một ngụm nước miếng rồi ngẩng đầu nhìn hắn, cười ngượng.

“Ha ha… tiểu đệ mãi nghĩ…”

“Mãi nghĩ cái đầu ngươi, còn không mau quỳ xuống tham kiến hoàng thượng.”

Hai chữ Hoàng thượng như sét đánh ngang tai, ầm một tiếng khiến cái đầu đang mờ mịt của nàng như thanh tỉnh hẳn. Nàng ngây ngốc trợn mắt nhìn Mạc Kỳ Phong, lắp bắp.

“Hoàng… hoàng… hoàng thượng?”

Đôi mắt nhanh như chớp quét một lượt xung quanh, trong thư phòng rộng rãi trang nhã không có bất kỳ một mỹ nhân yểu điệu nào, chỉ có hai nam nhân lạ mặt đang đứng cạnh Phụng Phi Vũ. Một người có khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng, đôi mắt sáng quắc đầy cảnh giác bắn về phía nàng dò xét. Một người mặc trường bào sa đen thêu hoa văn đơn giản bằng chỉ bạc, dáng vẻ hao hao giống Phụng Phi Vũ nhưng khuôn mặt không góc cạnh nam tính mà là thư sinh nho nhã, ánh mắt ấm áp như làn gió mùa xuân, đôi môi vẽ một đường cong duyên dáng tạo thành một nụ cười ôn nhu đầy thu hút. Nam nhân kia ôn nhuận như ngọc, đứng cạnh một Phụng Phi Vũ lạnh lùng khí khái lại không hề bị lấn át, mà ngược lại, phong thái đĩnh đạc hiên ngang, mỗi cử chỉ đều mang theo khí phách của bậc đế vương. Chính là Vân Thuận Đế Phụng Phi Thiên – đệ nhất mỹ nam trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ tại Lạc Thiên quốc.

“Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hồ Hiểu Minh nhanh như chớp hiểu ra tình hình, vội vàng quỳ xuống hành lễ, lòng hung hăng mắng nhiếc bản thân nghĩ ngợi vớ vẩn. Một bàn tay thon dài chợt đưa ra đỡ nàng đứng dậy, Phụng Phi Thiên cười hiền lành.

“Ở đây không cần đa lễ. Ngươi chính là người trị độc cho Vũ Nhi?”

Cách xưng hô thân mật khi nói về huynh đệ của mình của Vân Thuận Đế đủ để người khác hiểu mối quan hệ mật thiết giữa họ như thế nào. Hồ Hiểu Minh cũng hiểu Vân Thuận Đế chính là muốn nhấn mạnh cho nàng rõ về tầm trọng của Phụng Phi Vũ đối với hắn, lặng lẽ đặt một gánh nặng lên vai nàng, buộc nàng phải toàn tâm toàn ý chữa trị cho hoàng đệ yêu quý của hắn.

“Muôn tâu Hoàng thượng, chính là thảo dân.”

“Vũ Nhi của ta đành nhờ vào ngươi.”

“Thảo dân nguyện dốc hết sức lực.”
Mật thất hôm nay không chỉ có Phụng Phi Vũ cùng Hồ Hiểu Minh mà còn có thêm một vị cao quý, Phụng Phi Thiên nhận được mật báo hoàng đệ đã tìm được người giải độc thì vui mừng khôn xiết, không nói hai lời đã vội mặc thường phục vi hành đến Tùng thành muốn nhìn tận mắt mới chịu yên tâm. Khi Phụng Phi Vũ cởi bỏ lớp áo dà
<<1 ... 7891011 ... 32>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
966/3714