Tiểu thuyết - Vương Gia Sợ Vợ
Lượt xem : |
giãy dụa phủ nhận, liều lĩnh xông ra cung, người hắn chú ý nhất đã được một cung nữ dẫn dắt vào cung, cũng chậm rãi mà đến Xuân Hoa cung.
**** **** ***** ***** ****** ****
Long Kí Vân giống như gió thổi vào Tấn vương phủ, vẻ mặt bối rối khó được.
"Vương phi đâu?"
"Bẩm Vương gia, Vương phi chưa trở về."
Thanh âm cất cao. "Chưa trở về?!"
"Vâng, chưa trở về."
"Không có khả năng, vừa rồi người thủ vệ rõ ràng nói nàng đã hồi phủ!"
"Nô tỳ không thấy Vương phi."
Một thị vệ đã chạy tới hồi bẩm, "Vương gia, Vương phi vừa mới đi về phía chuồng ngựa."
"Cái gì?" Long Kí Vân biến sắc, quay đầu liền chạy về phía chuồng ngựa.
Nhưng lúc hắn đuổi tới chuồng ngựa, chỉ kịp nhìn theo bóng dáng thê tử trên ngựa giơ roi, đó là bóng dáng mang theo rào rạt giận dữ, bừa bãi lại yếu ớt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1">Hoa sen tô: ta không biết cụ thể món này làm từ gì, chỉ biết đây là một món điểm tâm xốp giòn, có hình như hoa sen
"Vương gia… " Bọn thị vệ chỉ có thể nhìn chủ tử phi thân lên ngựa, đuổi theo sau Vương phi, không kịp nghĩ lại, cũng chỉ có thể đuổi theo sau.
Đã lâu không có tận tình rong ruổi như vậy, đã lâu không có hưởng thụ cảm giác gió mạnh quất vào mặt như vậy, cũng đã lâu không có hành động khiến cho nàng muốn điên cuồng hét lên như vậy!
Hoàng gia, hoàng gia rốt cuộc là cái gì?
Nàng vốn sinh ở dân gian, sinh trưởng ở thôn dã, cho nên không hiểu triều đình, không hiểu hoàng gia.
Nữ tử thôn dã như nàng, nguyên bản sẽ không theo hoàng gia ở cùng một chỗ, nhưng một đạo thánh chỉ thình lình xảy ra đánh vỡ quỹ đạo cuộc sống của nàng, cứ như vậy khi nàng bất ngờ không kịp phòng bị liền đem nàng kéo vào.
Nàng không thông minh, nhưng cha nói nàng cũng không ngốc, cho nên nàng thật căm tức một màn nhìn được ở trong cung kia. Vì sao muốn xem nàng là đứa ngốc để đối đãi?
Đầu tiên là hoàng hậu khó hiểu truyền chỉ muốn nàng vào cung, sau đó là cung nữ rõ ràng dẫn sai đường, tiện đà khiến cho nàng xem đến một màn không chịu nổi kia -- ,màn hỗn độn, hai người nam nữ xiêm y càng thêm hỗn độn.
Nam giống như Phan An, nữ như Điêu Thuyền, nhưng không khéo là Phan An kia dường như là Tấn vương -- trượng phu của nàng, mà người đẹp như Điêu Thuyền kia nàng cũng không xa lạ -- thiên kim Phạm gia Phạm Nguyệt Hoa.
Nàng không hiểu, một Vương gia muốn nạp trắc phi cùng thị thiếp có phức tạp cùng khó khăn như vậy sao?
Nàng cũng không có ý muốn ngăn cản, so với độc chiếm người kia, nàng vẫn hướng tới cuộc sống tự do tự tại trước kia hơn, tuy rằng lòng có buồn bực, nhưng nàng nghĩ mình sẽ không có việc gì.
Được là hạnh phúc, không được là mệnh, nàng làm người hướng đến thuận theo tự nhiên, cũng không cố ý cưỡng cầu.
Thánh chỉ tứ hôn, trốn không thoát, nàng liền nhận lấy .
Động phòng hoa chúc, tránh không khỏi, nàng cũng nhận lấy.
Thoát đi vương phủ, sau khi trải qua thất bại, nàng chấp nhận, nhưng vẫn chưa chết tâm, thậm chí sau khi cha đặc biệt đến vương phủ nhắc nhở nàng có bao nhiêu "tai hoạ ngầm", còn vui sướng cho rằng có lẽ ngày cùng cha du sơn ngoạn thủy tiêu dao thiên hạ không còn xa.
Nhưng, kết quả tựa hồ cũng không phải như thế.
Hoàng đế lão nhân có thể giống như đối đãi nàng, sẽ đem thiên kim khác chỉ cho Long Kí Vân, nhưng lại muốn cho nàng khó khăn khi bị đưa vào cung bắt gian.
"Linh nhi, dừng lại!"
Phía sau truyền đến giọng nam lo lắng, nàng lại vung roi thêm, không muốn dừng lại.
"Linh nhi, không nên tùy hứng, dừng lại!"
Vì sao nàng phải nghe hắn? Đoàn hỏa trong lòng kia phải giục ngựa chạy như điên mới có thể phát tán ra! Nàng không cần để ý, vương tôn công tử người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu, huống chi, danh hiệu Tấn vương phi này của nàng nguyên bản chính là nhặt được. Trên thực tế, nàng lại cực kỳ để ý, cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ không cam lòng, không muốn để ý lại cố tình để ý, cảm xúc mâu thuẫn rất đáng ghét, khiến cho nàng muốn từ trong đoàn hỗn loạn trước mắt này thoát thân đi thật nhanh.
Cha có câu nói rất đúng, nàng không thích hợp phức tạp, người, chuyện, vật quá mức phức tạp tổng sẽ làm cho nàng chùn bước.
Con ngựa cố sức chạy như điên, như là muốn chạy về cuối thế giới, Tô Linh Linh cũng là thẳng đến khi ánh mắt chạm đến vực thẳm phía trước, mới bỗng nhiên phát hiện mình đối với địa thế nơi này có bao nhiêu xa lạ.
"Dừng ngựa!" Thanh âm của Long Kí Vân tràn ngập sợ hãi.
Nàng theo bản năng theo hắn nói mà làm, nhưng mà vẫn chậm, nàng chỉ cảm thấy mình giống một đám mây chậm rãi bị thổi xuống vực.
Có lẽ, như vậy cũng tốt.
Trong nháy mắt kia, nàng lại có cảm giác giải thoát, không khỏi lộ ra mạt cười lúm đồng tiền chân thật.
Nhưng cơ hồ là cùng thời gian, bên hông của nàng đột nhiên căng thẳng, tiếp theo chợt nghe đến thanh âm run run mà kinh hãi của hắn từ trên đầu truyền đến,"Linh nhi… "
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt hắn khẩn trương nhìn nàng, roi ngựa trong tay trái thật sâu đâm vào bên trong vách đá, mà tay phải thì gắt gao ôm thắt lưng của nàng.
"Chúng ta đi lên."
Nàng biết mình dọa đến hắn, nhưng giờ này khắc này, nàng không muốn an ủi hắn, bởi vì nàng so với hắn còn thấp thỏm lo âu hơn.
"Không phải sợ, không có việc gì ."
"Chống đỡ không được ." Roi ngựa kia chống đỡ không được sức nặng của hai người, đã bắt đầu biến hình .
"Ôm chặt ta."
Long Kí Vân sửa tay nắm chặt, vận đủ toàn lực ở trên roi ngựa mượn lực dùng lực, hai người hướng về phía trước bay lên, hắn ở giữa không trung đem nàng ném lên, mà khi nàng nhìn đến bóng dáng kia rơi xuống vực, đúng lúc quăng đai lưng quấn lấy hắn, liều mạng kéo lên.
Vừa rơi xuống đất, nàng liền mất đi tất cả khí lực, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở, hai tay run run cơ hồ không thể khép lại.
Long Kí Vân tay chân mạnh mẽ một cái thả người liền đi theo rơi xuống đất, không chút nghĩ ngợi đưa tay gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.
Thị vệ theo sau tới đây nhìn thấy màn này cũng đều yên tĩnh không tiếng động, may mắn sống sót sau tai nạn quanh quẩn ở trong lòng mọi người.
"Về sau vĩnh viễn không cho phép nàng cưỡi ngựa nữa." Đây là sau khi Long Kí Vân khôi phục thần trí hét to lên.
Tô Linh Linh đưa tay che lỗ tai đáng thương hề hề của mình, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.
"Nàng muốn hù chết ta sao? Hả?" Khi nhìn đến nàng rơi xuống vách núi đen, tim hắn cũng cơ hồ bay theo, cái loại cảm giác khủng bố này, hắn vĩnh viễn không muốn trải qua một lần nữa.
"Ta… Không phải cố ý… " Nàng cũng không muốn chết, không nghĩ tới phương hướng mình chạy sẽ là một cái vực thẳm, nàng chỉ là tâm tình thật tệ muốn phát tiết một chút thôi.
"Không cho phép! Không cho phép… Không cho phép làm ta sợ như vậy… " Hắn run run ôm chặt nàng.
"Về sau sẽ không." Phát hiện hắn sợ hãi, lòng Tô Linh Linh lập tức mềm ra, nàng nâng tay chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn, Tấn vương yếu đuối bất lực như vậy, nàng chưa từng gặp qua .
"Ta cùng nàng ta không có phát sinh chuyện gì cả."
"Ta biết."
"Vậy nàng chạy cái gì?" Thoáng buông nàng ra, ngọn lửa trong lòng hắn nhịn không được cuồng cháy lên.
Tự bình tĩnh lại, nàng lộ ra đôi mày anh khí thanh tú hơi hơi nhướng lên. "Ta chỉ là không rõ."
"Có cái gì không hiểu được?"
"Nếu muốn mời ta xem diễn, vì sao không phải vào lúc diễn xong?"
Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Long Kí Vân nhất thời lâm vào vặn vẹo.
"Nàng thật muốn chờ diễn xong đến gặt hái sao?" Nếu nàng dám trả lời phải, hắn liền quyết định không chút do dự bóp chết nàng!
Tô Linh Linh trầm mặc một lát, lại nhíu chặt mày, châm chước dùng từ (suy nghĩ kỹ từ cần dùng), chần chờ mở miệng, "Nếu ta nhìn thấy là lúc gạo đã thành cơm, có lẽ sẽ không giống như bây giờ, khó có thể lựa chọn." Nàng sẽ trực tiếp xoay người bỏ đi, mà không phải giống như bây giờ, không dứt khoát, để ý loạn lên.
Hắn thật sự rất muốn bóp chết nàng! Nhưng khi đụng tới làn da mềm mại của nàng, lại biến thành nhẹ nhàng âu yếm, tất cả buồn bực thương tiếc, đều hóa thành một tiếng thở dài.
Nàng không để tâm vào chuyện vụn vặt, Long Kí Vân cao hứng nhưng đồng thời, lại có chút mất mát. Nàng lý trí như vậy, có phải biểu thị tình yêu của nàng còn chưa sâu?
Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều bắt đầu cảm thấy mất mát, cũng càng mâu thuẫn, hắn hy vọng thê tử để tâm vào chuyện vụn vặt, lại sợ nàng trốn, nội tâm rối rắm thành một đoàn.
Cuối cùng việc trong hoàng cung cũng không giải quyết được việc gì cả.
Nhưng lời đồn đãi về Tấn vương phi dũng mãnh lại càng ngày càng nhiều, như vậy cũng dám một mình xâm nhập hoàng cung thu bím tóc (nghĩa ở đây là điểm yếu, ý chỉ bắt gian) của Tấn vương, nữ nhân như vậy quả thật không phải người bình thường có thể nhận được.
"Ta thề, ta nhất định - phải - hưu - phu -." Vì vậy, trên không của Tấn vương phủ vang dội tiếng rống sư tử Hà Đông quanh quẩn bên tai ba ngày không dứt.
Long Kí Vân ngồi ở sau bàn học dừng tay lại, tiếp theo lại mang vẻ mặt bình tĩnh xem binh thư, ngay cả đầu cũng chưa nâng, giống như căn bản không thấy được có người đứng ở trước án thư của mình rít gào kiêm vỗ án.
"Long Kí Vân --"
"Hử?" Hắn lên tiếng tỏ vẻ người ở trong này.
"Ngươi rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không?" Nàng sắp tức chết rồi, hắn lại mang vẻ mặt dường như không có việc gì, thật khiến nàng nổi trận lôi đình!
"Có." Như cũ là châm ngôn một chữ.
"Vừa rồi ta nói cái gì?"
"Hưu phu." Hai chữ bay lên.
Tô Linh Linh cảm thấy nếu mình lại cùng nam nhân trước mặt này nói tiếp, nhất định sẽ phát sinh chuyện thảm - mưu sát chồng, cho nên lập tức lấy giấy viết ở bên cạnh qua.
Nhưng sau khi viết tốt hai chữ "hưu thư", nàng liền giật mình.
Hưu thê, nàng biết là căn cứ thất xuất chi điều[1">, nhưng hưu phu, nàng phải căn cứ cái gì?
Từ trong sách ngẩng đầu, Long Kí Vân nhướng nhướng mày lên, nhìn thê tử buồn rầu, không tự giác nở nụ cười.
"Long Kí Vân… " Nàng thật chần chờ, cực kỳ không xác định, "Hưu thư viết như thế nào?"
Hắn nghiêm trang tỏ thái độ, "Hưu thư này là đưa cho ta, cho nên ta không phát biểu ý kiến."
Nàng đưa tay phủ trán, phát ra rên rỉ thống khổ, "Nam nhân như vậy vì sao cố tình còn có nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho như vậy?"
"Nàng không thấy sự vĩ đại của ta, không có nghĩa là người khác cũng nhìn không thấy." Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, "Cho nên nàng nên mở to hai mắt hảo hảo xem, miễn cho tương lai hối hận."
"Ngươi có ưu điểm gì?" Nàng dùng sức chụp mặt bàn, hai tròng mắt phun lửa trừng hắn,"Ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là bôi đen thê tử của mình không chừa lại gì, phá hư danh dự thê tử, làm cho nàng trở thành người đàn bà ghen tỵ thêm đanh đá cùng với độc ác nhất triều đại này!"
"Nga." Vẻ mặt hắn dường như không có việc gì, không có bao nhiêu biểu tình dư thừa.
Vừa thấy thái độ vân đạm phong khinh của hắn, Tô Linh Linh cũng rất tức giận, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, ý đồ tìm được một chút sám hối trong con ngươi sâu như biển của hắn, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất vọng rồi.
"Vì sao một chút chột dạ ngươi cũng không có?"
Hắn không đáp hỏi lại: "Vì sao ta phải có?"
"Bởi vì tất cả điều này đều là nói hươu nói vượn!"
"Cũng không phải ta nói."
Tô Linh Linh nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng vậy, những lời này cũng không phải hắn nói, tuy rằng hắn là người khởi xướng.
"Khát không?" Rống hắn lâu như vậy, hẳn là khát, hắn săn sóc đưa tay rót trà đưa qua.
Đúng, đều là một mình nàng rống, hắn vừa nói như vậy thật là có chút miệng khô lưỡi khô, cho nên nàng không hề nghĩ ngợi liền tiếp nhận ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Cổ họng được dễ chịu, nàng khôi phục một chút khí lực, lại có tâm tình tiếp tục.
"Giúp ta viết hưu thư."
Long Kí Vân kinh ngạc trợn to mắt, "Ta giúp nàng?" Có lầm hay không, nàng muốn viết hưu thư hưu hắn, lại còn muốn hắn giúp nàng viết? Trên đời này còn có thiên lý hay không.
"Ta không biết viết như thế nào, ngươi đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ cũng không biết sao?" Nàng đúng lý hợp tình nói.
Không biết mình nên dùng biểu tình gì đối mặt sự chỉ trích của thê tử, yên lặng một lát, hắn mới một lần nữa tìm về thanh âm của mình, "Nói thật ra, bổn vương chưa có xem qua hưu thư để hưu phu, đương nhiên cũng sẽ không biết viết."
**** **** ***** ***** ****** ****
Long Kí Vân giống như gió thổi vào Tấn vương phủ, vẻ mặt bối rối khó được.
"Vương phi đâu?"
"Bẩm Vương gia, Vương phi chưa trở về."
Thanh âm cất cao. "Chưa trở về?!"
"Vâng, chưa trở về."
"Không có khả năng, vừa rồi người thủ vệ rõ ràng nói nàng đã hồi phủ!"
"Nô tỳ không thấy Vương phi."
Một thị vệ đã chạy tới hồi bẩm, "Vương gia, Vương phi vừa mới đi về phía chuồng ngựa."
"Cái gì?" Long Kí Vân biến sắc, quay đầu liền chạy về phía chuồng ngựa.
Nhưng lúc hắn đuổi tới chuồng ngựa, chỉ kịp nhìn theo bóng dáng thê tử trên ngựa giơ roi, đó là bóng dáng mang theo rào rạt giận dữ, bừa bãi lại yếu ớt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1">Hoa sen tô: ta không biết cụ thể món này làm từ gì, chỉ biết đây là một món điểm tâm xốp giòn, có hình như hoa sen
"Vương gia… " Bọn thị vệ chỉ có thể nhìn chủ tử phi thân lên ngựa, đuổi theo sau Vương phi, không kịp nghĩ lại, cũng chỉ có thể đuổi theo sau.
Đã lâu không có tận tình rong ruổi như vậy, đã lâu không có hưởng thụ cảm giác gió mạnh quất vào mặt như vậy, cũng đã lâu không có hành động khiến cho nàng muốn điên cuồng hét lên như vậy!
Hoàng gia, hoàng gia rốt cuộc là cái gì?
Nàng vốn sinh ở dân gian, sinh trưởng ở thôn dã, cho nên không hiểu triều đình, không hiểu hoàng gia.
Nữ tử thôn dã như nàng, nguyên bản sẽ không theo hoàng gia ở cùng một chỗ, nhưng một đạo thánh chỉ thình lình xảy ra đánh vỡ quỹ đạo cuộc sống của nàng, cứ như vậy khi nàng bất ngờ không kịp phòng bị liền đem nàng kéo vào.
Nàng không thông minh, nhưng cha nói nàng cũng không ngốc, cho nên nàng thật căm tức một màn nhìn được ở trong cung kia. Vì sao muốn xem nàng là đứa ngốc để đối đãi?
Đầu tiên là hoàng hậu khó hiểu truyền chỉ muốn nàng vào cung, sau đó là cung nữ rõ ràng dẫn sai đường, tiện đà khiến cho nàng xem đến một màn không chịu nổi kia -- ,màn hỗn độn, hai người nam nữ xiêm y càng thêm hỗn độn.
Nam giống như Phan An, nữ như Điêu Thuyền, nhưng không khéo là Phan An kia dường như là Tấn vương -- trượng phu của nàng, mà người đẹp như Điêu Thuyền kia nàng cũng không xa lạ -- thiên kim Phạm gia Phạm Nguyệt Hoa.
Nàng không hiểu, một Vương gia muốn nạp trắc phi cùng thị thiếp có phức tạp cùng khó khăn như vậy sao?
Nàng cũng không có ý muốn ngăn cản, so với độc chiếm người kia, nàng vẫn hướng tới cuộc sống tự do tự tại trước kia hơn, tuy rằng lòng có buồn bực, nhưng nàng nghĩ mình sẽ không có việc gì.
Được là hạnh phúc, không được là mệnh, nàng làm người hướng đến thuận theo tự nhiên, cũng không cố ý cưỡng cầu.
Thánh chỉ tứ hôn, trốn không thoát, nàng liền nhận lấy .
Động phòng hoa chúc, tránh không khỏi, nàng cũng nhận lấy.
Thoát đi vương phủ, sau khi trải qua thất bại, nàng chấp nhận, nhưng vẫn chưa chết tâm, thậm chí sau khi cha đặc biệt đến vương phủ nhắc nhở nàng có bao nhiêu "tai hoạ ngầm", còn vui sướng cho rằng có lẽ ngày cùng cha du sơn ngoạn thủy tiêu dao thiên hạ không còn xa.
Nhưng, kết quả tựa hồ cũng không phải như thế.
Hoàng đế lão nhân có thể giống như đối đãi nàng, sẽ đem thiên kim khác chỉ cho Long Kí Vân, nhưng lại muốn cho nàng khó khăn khi bị đưa vào cung bắt gian.
"Linh nhi, dừng lại!"
Phía sau truyền đến giọng nam lo lắng, nàng lại vung roi thêm, không muốn dừng lại.
"Linh nhi, không nên tùy hứng, dừng lại!"
Vì sao nàng phải nghe hắn? Đoàn hỏa trong lòng kia phải giục ngựa chạy như điên mới có thể phát tán ra! Nàng không cần để ý, vương tôn công tử người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu, huống chi, danh hiệu Tấn vương phi này của nàng nguyên bản chính là nhặt được. Trên thực tế, nàng lại cực kỳ để ý, cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ không cam lòng, không muốn để ý lại cố tình để ý, cảm xúc mâu thuẫn rất đáng ghét, khiến cho nàng muốn từ trong đoàn hỗn loạn trước mắt này thoát thân đi thật nhanh.
Cha có câu nói rất đúng, nàng không thích hợp phức tạp, người, chuyện, vật quá mức phức tạp tổng sẽ làm cho nàng chùn bước.
Con ngựa cố sức chạy như điên, như là muốn chạy về cuối thế giới, Tô Linh Linh cũng là thẳng đến khi ánh mắt chạm đến vực thẳm phía trước, mới bỗng nhiên phát hiện mình đối với địa thế nơi này có bao nhiêu xa lạ.
"Dừng ngựa!" Thanh âm của Long Kí Vân tràn ngập sợ hãi.
Nàng theo bản năng theo hắn nói mà làm, nhưng mà vẫn chậm, nàng chỉ cảm thấy mình giống một đám mây chậm rãi bị thổi xuống vực.
Có lẽ, như vậy cũng tốt.
Trong nháy mắt kia, nàng lại có cảm giác giải thoát, không khỏi lộ ra mạt cười lúm đồng tiền chân thật.
Nhưng cơ hồ là cùng thời gian, bên hông của nàng đột nhiên căng thẳng, tiếp theo chợt nghe đến thanh âm run run mà kinh hãi của hắn từ trên đầu truyền đến,"Linh nhi… "
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt hắn khẩn trương nhìn nàng, roi ngựa trong tay trái thật sâu đâm vào bên trong vách đá, mà tay phải thì gắt gao ôm thắt lưng của nàng.
"Chúng ta đi lên."
Nàng biết mình dọa đến hắn, nhưng giờ này khắc này, nàng không muốn an ủi hắn, bởi vì nàng so với hắn còn thấp thỏm lo âu hơn.
"Không phải sợ, không có việc gì ."
"Chống đỡ không được ." Roi ngựa kia chống đỡ không được sức nặng của hai người, đã bắt đầu biến hình .
"Ôm chặt ta."
Long Kí Vân sửa tay nắm chặt, vận đủ toàn lực ở trên roi ngựa mượn lực dùng lực, hai người hướng về phía trước bay lên, hắn ở giữa không trung đem nàng ném lên, mà khi nàng nhìn đến bóng dáng kia rơi xuống vực, đúng lúc quăng đai lưng quấn lấy hắn, liều mạng kéo lên.
Vừa rơi xuống đất, nàng liền mất đi tất cả khí lực, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở, hai tay run run cơ hồ không thể khép lại.
Long Kí Vân tay chân mạnh mẽ một cái thả người liền đi theo rơi xuống đất, không chút nghĩ ngợi đưa tay gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.
Thị vệ theo sau tới đây nhìn thấy màn này cũng đều yên tĩnh không tiếng động, may mắn sống sót sau tai nạn quanh quẩn ở trong lòng mọi người.
"Về sau vĩnh viễn không cho phép nàng cưỡi ngựa nữa." Đây là sau khi Long Kí Vân khôi phục thần trí hét to lên.
Tô Linh Linh đưa tay che lỗ tai đáng thương hề hề của mình, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.
"Nàng muốn hù chết ta sao? Hả?" Khi nhìn đến nàng rơi xuống vách núi đen, tim hắn cũng cơ hồ bay theo, cái loại cảm giác khủng bố này, hắn vĩnh viễn không muốn trải qua một lần nữa.
"Ta… Không phải cố ý… " Nàng cũng không muốn chết, không nghĩ tới phương hướng mình chạy sẽ là một cái vực thẳm, nàng chỉ là tâm tình thật tệ muốn phát tiết một chút thôi.
"Không cho phép! Không cho phép… Không cho phép làm ta sợ như vậy… " Hắn run run ôm chặt nàng.
"Về sau sẽ không." Phát hiện hắn sợ hãi, lòng Tô Linh Linh lập tức mềm ra, nàng nâng tay chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn, Tấn vương yếu đuối bất lực như vậy, nàng chưa từng gặp qua .
"Ta cùng nàng ta không có phát sinh chuyện gì cả."
"Ta biết."
"Vậy nàng chạy cái gì?" Thoáng buông nàng ra, ngọn lửa trong lòng hắn nhịn không được cuồng cháy lên.
Tự bình tĩnh lại, nàng lộ ra đôi mày anh khí thanh tú hơi hơi nhướng lên. "Ta chỉ là không rõ."
"Có cái gì không hiểu được?"
"Nếu muốn mời ta xem diễn, vì sao không phải vào lúc diễn xong?"
Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Long Kí Vân nhất thời lâm vào vặn vẹo.
"Nàng thật muốn chờ diễn xong đến gặt hái sao?" Nếu nàng dám trả lời phải, hắn liền quyết định không chút do dự bóp chết nàng!
Tô Linh Linh trầm mặc một lát, lại nhíu chặt mày, châm chước dùng từ (suy nghĩ kỹ từ cần dùng), chần chờ mở miệng, "Nếu ta nhìn thấy là lúc gạo đã thành cơm, có lẽ sẽ không giống như bây giờ, khó có thể lựa chọn." Nàng sẽ trực tiếp xoay người bỏ đi, mà không phải giống như bây giờ, không dứt khoát, để ý loạn lên.
Hắn thật sự rất muốn bóp chết nàng! Nhưng khi đụng tới làn da mềm mại của nàng, lại biến thành nhẹ nhàng âu yếm, tất cả buồn bực thương tiếc, đều hóa thành một tiếng thở dài.
Nàng không để tâm vào chuyện vụn vặt, Long Kí Vân cao hứng nhưng đồng thời, lại có chút mất mát. Nàng lý trí như vậy, có phải biểu thị tình yêu của nàng còn chưa sâu?
Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều bắt đầu cảm thấy mất mát, cũng càng mâu thuẫn, hắn hy vọng thê tử để tâm vào chuyện vụn vặt, lại sợ nàng trốn, nội tâm rối rắm thành một đoàn.
Cuối cùng việc trong hoàng cung cũng không giải quyết được việc gì cả.
Nhưng lời đồn đãi về Tấn vương phi dũng mãnh lại càng ngày càng nhiều, như vậy cũng dám một mình xâm nhập hoàng cung thu bím tóc (nghĩa ở đây là điểm yếu, ý chỉ bắt gian) của Tấn vương, nữ nhân như vậy quả thật không phải người bình thường có thể nhận được.
"Ta thề, ta nhất định - phải - hưu - phu -." Vì vậy, trên không của Tấn vương phủ vang dội tiếng rống sư tử Hà Đông quanh quẩn bên tai ba ngày không dứt.
Long Kí Vân ngồi ở sau bàn học dừng tay lại, tiếp theo lại mang vẻ mặt bình tĩnh xem binh thư, ngay cả đầu cũng chưa nâng, giống như căn bản không thấy được có người đứng ở trước án thư của mình rít gào kiêm vỗ án.
"Long Kí Vân --"
"Hử?" Hắn lên tiếng tỏ vẻ người ở trong này.
"Ngươi rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không?" Nàng sắp tức chết rồi, hắn lại mang vẻ mặt dường như không có việc gì, thật khiến nàng nổi trận lôi đình!
"Có." Như cũ là châm ngôn một chữ.
"Vừa rồi ta nói cái gì?"
"Hưu phu." Hai chữ bay lên.
Tô Linh Linh cảm thấy nếu mình lại cùng nam nhân trước mặt này nói tiếp, nhất định sẽ phát sinh chuyện thảm - mưu sát chồng, cho nên lập tức lấy giấy viết ở bên cạnh qua.
Nhưng sau khi viết tốt hai chữ "hưu thư", nàng liền giật mình.
Hưu thê, nàng biết là căn cứ thất xuất chi điều[1">, nhưng hưu phu, nàng phải căn cứ cái gì?
Từ trong sách ngẩng đầu, Long Kí Vân nhướng nhướng mày lên, nhìn thê tử buồn rầu, không tự giác nở nụ cười.
"Long Kí Vân… " Nàng thật chần chờ, cực kỳ không xác định, "Hưu thư viết như thế nào?"
Hắn nghiêm trang tỏ thái độ, "Hưu thư này là đưa cho ta, cho nên ta không phát biểu ý kiến."
Nàng đưa tay phủ trán, phát ra rên rỉ thống khổ, "Nam nhân như vậy vì sao cố tình còn có nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho như vậy?"
"Nàng không thấy sự vĩ đại của ta, không có nghĩa là người khác cũng nhìn không thấy." Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, "Cho nên nàng nên mở to hai mắt hảo hảo xem, miễn cho tương lai hối hận."
"Ngươi có ưu điểm gì?" Nàng dùng sức chụp mặt bàn, hai tròng mắt phun lửa trừng hắn,"Ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là bôi đen thê tử của mình không chừa lại gì, phá hư danh dự thê tử, làm cho nàng trở thành người đàn bà ghen tỵ thêm đanh đá cùng với độc ác nhất triều đại này!"
"Nga." Vẻ mặt hắn dường như không có việc gì, không có bao nhiêu biểu tình dư thừa.
Vừa thấy thái độ vân đạm phong khinh của hắn, Tô Linh Linh cũng rất tức giận, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, ý đồ tìm được một chút sám hối trong con ngươi sâu như biển của hắn, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất vọng rồi.
"Vì sao một chút chột dạ ngươi cũng không có?"
Hắn không đáp hỏi lại: "Vì sao ta phải có?"
"Bởi vì tất cả điều này đều là nói hươu nói vượn!"
"Cũng không phải ta nói."
Tô Linh Linh nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng vậy, những lời này cũng không phải hắn nói, tuy rằng hắn là người khởi xướng.
"Khát không?" Rống hắn lâu như vậy, hẳn là khát, hắn săn sóc đưa tay rót trà đưa qua.
Đúng, đều là một mình nàng rống, hắn vừa nói như vậy thật là có chút miệng khô lưỡi khô, cho nên nàng không hề nghĩ ngợi liền tiếp nhận ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Cổ họng được dễ chịu, nàng khôi phục một chút khí lực, lại có tâm tình tiếp tục.
"Giúp ta viết hưu thư."
Long Kí Vân kinh ngạc trợn to mắt, "Ta giúp nàng?" Có lầm hay không, nàng muốn viết hưu thư hưu hắn, lại còn muốn hắn giúp nàng viết? Trên đời này còn có thiên lý hay không.
"Ta không biết viết như thế nào, ngươi đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ cũng không biết sao?" Nàng đúng lý hợp tình nói.
Không biết mình nên dùng biểu tình gì đối mặt sự chỉ trích của thê tử, yên lặng một lát, hắn mới một lần nữa tìm về thanh âm của mình, "Nói thật ra, bổn vương chưa có xem qua hưu thư để hưu phu, đương nhiên cũng sẽ không biết viết."
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
438/820