Tiểu thuyết - Yêu Em Không Dễ Đâu full
Lượt xem : |
lại gọi một tiếng chú.
“Người không có đạo đức như cậu mà cũng được làm bác sĩ sao? Đặt cameratrong phòng bệnh nhân?” – Hạo Thần ngồi trước màn hình máy tính mỉa mai.
“Là tên Hiếu Mân kêu mình làm vậy, hắn muốn cậu xem cuộc đối thoại trong phòng, vì hiện tại cũng không ai đến gần hắn được ngoại trừ luật sư.Hai người cùng xem đi” – Hoàn Nghiên ngồi ngã lưng ra sau, 2 chân đặttrên bàn làm viêc, chỉ vào màn hình.
Trong phòng bệnh của Lâm Thịnh, hắn đang ngồi trên giường bệnh, thuận tay cầm trái táo ngoạm một miếng lớn, mở miệng nói.
“Về nói lại với con tiện nhân đó, phủi mông chuẩn bị ngồi tù, đừng monghòa giải. Các người cũng không cần nói nhiều, cút hết đi. Không ta kiệncác người tội quấy rối.”
Nước miếng phun phèo phèo về phía Hiếu Mân, hắn vừa đến chưa kịp nói câu nào là đã bị bom nước miếng oanh tạc, dù gì cũng là đại luật sư thậtthấy mất mặt với cấp dưới.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đến đây là cũng làm theo quy định, ông khôngcó quyền kiện chúng tôi. Tô tiểu thư có thiện ý muốn tôi đến khuyên canông hòa giải, chúng tôi sẽ bồi thương thích đáng cho ông” – Mân Hiên vẫn giữ đúng thái độ hòa nhã khuyên can ông.
“SHIT, tao không cần tiền, ông đây đâu thiếu tiền, tao đường đường là kế toán trưởng của Quan thị, chuyện lần này thật sự lấy hết mặt mũi củatao, về nói lại với ã, muốn gì thì cứ đến đây gặp riêng lão, tao đây sẵn tiếp.” – Hắn ném luôn trái táo đang ăn dở về phía Hiếu Mân.
“Kỳ tiên sinh, ngài không sao chứ?” – Tiếu Thanh bước đến lấy khăn giấy chùi chùi chỗ áo bị dơ cho anh.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh, cô ở đây đợi” – Nói xong anh bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh hiện giờ còn có Lâm Thịnh và Tiếu Thanh, cô vẫn ngồi im lặng gần giường. Khi đó, ngồi trước màn hình xem, lâu như vậy Hiếu Mânvẫn chưa trở về nên Hạo Thần có hơi bực mình.
“Cái tên đó, không biết dở trò gì, hắn một tuần nay chưa đi sao?”
“Hắn làm gì cũng có nguyên do cả, nhìn xem kìa.” – Hàn Nghiên chỉ vào màn hình.
Lúc này Hiếu Mân vẫn chưa quay lại, nhưng đã thấy tên Lâm Thịnh kia bước xuống giường.
“Ông muốn đi đâu? – Tiếu Thanh cũng đứng dậy.
“Nè mỹ nhân, sao nãy giờ không thấy em lên tiếng? Ngại ngùng gì hả?” – Lâm Thinh đưa tay nâng cằm cô lên.
“Tránh ra!” – Tiếu Thanh hất tay hắn ra rồi lùi lại phía sau.
Hắn vẫn tiến lại gần – “Đừng sợ mà, ta sẽ nhẹ nhàng thôi, em đừng cókhông biết điều như con nhỏ họ Tô kia, bỏ tên luật sư quèn đó mà theoanh đây.”
“Buông ra, cứu với!”
Hắn tham lam dùng tay kẹp chặt thắt lưng cô, tay còn lại thì mò mẫm vào trong áo. – “Thật mềm mịn nha!”
“A! Kỳ Hiếu Mân” – Cô dùng sức hét thật lớn gọi tên hắn.
RẦM – Cửa đột nhiên bị đạp vào, trước mắt là Hiếu Mân và vài tên cảnh sát.
“Lâm tiên sinh, còn dám chối không/?” – Hiếu Mân hòa nhã nói
Lâm Thinh đứng ngơ ngác tay cũng buông lỏng ra, mấy tên cảnh sát đến giữ chặt hắn. Đợi mọi người đã đi hết bên trong chỉ còn lại 2 người.
“Không sao chứ? Đừng sợ, tôi đã dự liệu trước nên chắc chắn sẽ không để cô phải gặp nguy hiểm.” – Hiếu Mân đỡ cô dậy.
CHÁT! – “Anh lợi dụng tôi?”
Cô tát hắn, không biết hắn có đau không nhưng tay cô thì nóng rát.
“Trợ lý Lục, cô đâu cần phẫn nộ như vậy? Việc gì tôi không chắc thì sẽ không làm.” – Hắn hơi nhếch môi lên.
Tiếu Thanh không nói gì đi luôn ra ngoài. Hiếu Mân thì bước lại gần cái camera mỉm cười đắc ý như nói ‘đã thấy rõ chưa!’
Xong Hiếu Mân bước ra ngoài rồi đi đên văn phòng của Hoàn Nghiên.
Biết Hiếu Mân bước vào Hạo Thần quay lại nói – “Kỳ luật sư cậu lần nàyhy sinh không ít, vì giúp mình mà chịu ăn cả cái tát, cậu nói xem mìnhnên trả công cậu thế nào đây?”
Hiếu Mân lườm hắn một cái – “Tô tiểu thư, vụ án lần này xin cô yên tâm,có lẽ lời khai của hắn đã không còn tin cậy, đoạn phim vừa rồi sẽ đượcđưa đến cảnh sát Khương, hắn sẽ tự biết sử lý.”
“Nhưng quay lén như vậy là không đúng với quy định cho lắm, có khi nào chuyện càng thêm rắc rối?” – Nhược Thi nói
Hoàn Nghiên đứng dậy – “Tô tiểu thư yên tâm, tên đó chuyện gì không chắc thắng thì không làm đâu.”
“Lân này thật sự cảm ơn các anh” – Nhược Thi cúi người.
Trên đường về
“Chú định đi đâu? Đây không phải đường về nhà a!”
“Đến nơi sẽ biết”
Hạo Thần chở cô đến một nhà hàng Trung Quốc, đến nơi hắn mở cửa xe cho cô xuống.
“Sao lại đến đây?”
“Lúc sáng cô chưa ăn gì mà, giờ đến đây thích gì cứ gọi”
Nhà hàng này thật lớn lại có hơn chục tầng, cả hai người được đưa đếnmột gian phòng rất rộng, bàn ăn đủ cho mười người nhưng chỉ có 2 ngườingồi.
“Chỉ có 2 người, chú không cần phải đưa tôi đến nơi rộng vậy, thật lãng phí” – Cô bĩu môi.
“Này, cô gọi bạn của tôi là anh, sao tôi thì lại gọi là chú?” – Hắn trong giọng nói có phần bất mãn.
“Đã nói vì chú là cậu của Hàn Hàn, sao chú cứ vì cách xưng hô mà kiếm chuyện”
Hắn cũng không rảnh đôi co cùng cô nhóc này, chỉ liên tục gấp đồ ăn vàochén cho Nhược Thi – “Sao này cô không ăn được những món gì thì cứ nóivới dì Hân, tránh xảy ra tình trạng như lúc sáng phải để bụng rỗng.” –Thật ân cần.
“Không cần đâu, chuyện cũng đã được giải quyết, tôi định sẽ đi tìm phòng trọ, cám ơn chú đã giúp đỡ, còn việc ở công ty khi nào tôi có thể trởvề được?”
“Thuê phòng? Công ty? Đều không được.” – Hắn buông đũa, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
“Tại sao?” – Cô trợn tròn mắt
“Xem ra tôi phải nói thẳng vào vấn đề thôi”
Nhược Thi cũng không ăn tiếp, lắng nghe từng chữ Hạo Thần nói
“Làm tình nhân của tôi, để trừ 10 vạn kia” – Uy, ca ơi! Thẳng quá rồi đó, sao người ta tiếp thu nổi.
“Cái … cái gì? Ông chú biến thái này!” – Tay cô chỉ chỉ vào mặt hắn
“Sao hả? Không đồng ý? Cầm 10 vạn của tôi rồi tính bỏ chạy à. Cô nênbiết chuyện vừa rồi đều dựa vào thế lực của tôi nên chuyện gì cũng đềunằm trong lòng bàn tay. Nếu cô chống lại, chỉ có kết cục như tên LâmThịnh kia, có khi còn thảm hại hơn.”
“Chú đừng dọa tôi, tôi … tôi sẽ mượn Cách Cách, và nói cho cậu ấy biết bộ mặt thật của chú”
“Đừng làm chuyện ngốc ngếch, nếu cô làm vậy, chuyện Cách Cách và ThiênLa lén quen nhau 10 năm nay, tôi cũng sẽ không để yên nữa. Nếu nó biếtcô là người làm bại lộ chuyện, không biết sẽ hận cô thế nào?” – Bị nắmcán rồi chị ơi
“Tôi .. tôi đã nói ra đâu mà tại tôi? Nhưng sao chú lại biết, mà tại sao vẫn không nói ra?”
“Không chuyện gì qua mặt được tôi, tôi không nói ra là vì đang phân vânkhông biết nên chọn ai để giữ lại bên mình. Nên đưa Cách Cách đi thậtxa, hay là Thiên La đi thật xa? Kết quả chỉ chọn 1, cho cả 2 ở cùng mộtchổ là không thể”
“Tại sao? Họ đều là người mà ông tin tưởng”
“Cô bé à, không nên biết quá nhiều” – Hắn nâng cằm cô lên – “Sao hả? Quyết định thế nào?”
Nhược Thi đắn đo suy nghĩ, thấy tức ghê vô duyên bị kéo vào chuyện của họ, lại còn bị đưa vào tròng. Thiệt tức.
Hạo Thần thấy cô đăm chiêu không đưa ra được đáp án nên lên tiếng – “Suy nghĩ đi, sáng mai trả lời tôi. Sao hả?”
Sao cái con khỉ - Cô thầm nghĩ, cuối cùng chỉ biết gật gật đầu. Hsọ Thần thì khóe môi cong lên trông như rất vừa lòng.
Đúng như đã nói, buổi tối Cách Cách đến dùng cơm, sau khi ăn xong Nhược Thi kéo Cách Cách lên phòng nói là tâm sự chứ thật ra là hỏi cung vàichuyện a.
Chương 8
“Chuyện gì mà vẻ mặt cậu nghiêm trọng vậy?” – Cách Cách hỏi mà miệng vẫn không ngừng nhai miếng bánh ngọt.
“Cách Cách! Quan Hạo Thần là người thế nào vậy? Hắn có thể nắm hết mọi chuyện trong tay sao?”
“Sao hỏi về cậu mình? Không lẽ đã để ý cậu?” – Cách Cách lườm cô
“Cái miệng cóc của cậu! Mình chỉ là thấy vụ án của mình được giải quyết quá nhanh gọn nên thấy tò mò thôi”
“Thật ra, cậu mình trước đây bị liên quan nhiều tội lắm, nhưng đều thoát khỏi, bạn cậu mình toàn những nhân vật nổi tiếng như cậu biết đấy, luật sư, bác sĩ, cảnh sát, toàn những nhân tài, còn có Thiên La luôn bôn babên ngoài vì cậu nữa. Nên cũng có thể nói là không chuyện gì nằm ngoàitay cậu.”
“Vậy nếu như chuyện 10 vạn kia hắn không bỏ qua thì sao?” – Cô rụt rè hỏi
“Nói thật cậu đừng sợ nha, vì có mình chống lưng nên cậu út bỏ qua, chứnếu là người khác thì chắc cậu mình quăng vào mấy cái quán bar hạng thấp rồi”
Nghe tới đây cô sợ toát mồ hôi lạnh, giọng có hơi run – “Vậy nếu hắn biết chuyện của cậu và Thiên La thì sao?
Cách Cách lập tức che miệng cô lại – “Cậu mà nói là mình hận cậu cả đời, cậu mình tuyệt đối không chấp nhận chuyện này xảy ra”
“Vậy cũng được sao? Đây là cái xã hội gì hả?” – Nhược Thi chỉ còn biết than vãn thôi
“Nhược Thi, không phải cậu đã nói ra rồi chứ?” – Cách Cách nhăn mặt
“Không, mình không nói gì cả, chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi mà.”
“Ừm” – Cách Cách cũng không nghi ngờ gì tiếp tục ăn bánh.
Khổ cho Nhược Thi, giống như gánh cả kiếp nạn, không bên nào vẹn toàn.Chẳng lẽ phải làm tình nhân hắn, vậy đúng là chịu thiệt thòi nha. Nếunói thẳng ra với Cách Cách, lỡ cậu ấy nghĩ mình chia rẽ họ thì sao, lạicòn làm lộ chuyện cậu ấy và Thiên La.
A a a ~ làm sao a? Làm cậu người ta mà sao lại ác với mình dạ? (Hơ~ chị nói nhăn nói cụi gì thế?)
Vậy là sáng hôm sau, phải, rất sớm. Đồng hồ chỉ 5 giờ 30 phút, lúc nàydì Hân đang chuẩn bị thức ăn sáng, những người khác thì lo dọn dẹp bênngoài. Cô mà vào phòng hắn lúc này thì quá hoàn hảo sẽ không ai thấy.
Cô gõ cửa, nhưng không thấy trả lời – “Tôi vào đây!” – Nói xong đẩy cửabước vào, đầu tiên cô quan sát căn phòng, phòng có màu chủ đạo là xanhlam, đồ vật trang trí cũng rất tao nhã, bên trong là chiếc giường lớn,hắn đang ngũ, cô đến gần ngồi xuống quan sát mặt hắn, thật tuấn tú, màyrậm, lông mi cũng thật dày và dài, lúc ngũ môi hơi nhếch lên thật đángghét, da mặt hắn nhìn thấy còn mịn hơn da của mình, thật ghen tị. Cô đưa tay định sờ mặt hắn.
“Thật háo sắc” – Hắn mở mắt ra, nói.
Cô hoảng sợ rụt tay về, lùi lại phía sau – “Chú … chú không ngũ sao?”
“Đã suy nghĩ rồi sao?” – Hắn không ngồi dậy, vẫn nằm trên giường nhìn đồng hồ - “Chắc đêm qua cô không ngũ”
“Tôi có chuyện muốn hỏi. Sao cứ phải là làm tình nhân? Có thể dùng cách khác để trả mà.”
“Tôi thích như vậy” – (Em cũng thích nữa ca ơi, hú hú)
Nhược Thi cứng đơ người, biết làm sao với con người trước mặt được chứ. – “Thôi được rồi, tôi đồng ý. Nhưng cũng có điều kiện, chỉ cần thực hiệnđược 3 điều kiện thì tôi chấp nhận làm tình nhân cho chú”
“Nói thử xem” – Hắn hơi nhăn mặt, còn dám đặt diều kiện với mình.
“Thứ nhất, không được nhúng chàm. Thứ hai, chuyện này chỉ tôi và chú biết. Thứ ba, tôi muốn trở về công ty làm”
Hắn thở ra, trở mình lại nằm ở tư thế thoải mái hơn – “Thứ hai thứ ba, thông qua. Thứ nhất phải suy nghĩ lại.”
“Tại sao? Tôi không muốn bán thân theo kiểu này, với lại tôi sẽ chỉ quan hệ với người mà tôi yêu thôi”
Thấy phản ứng của cô có phần dữ dội ngoài dự đoán nên hắn cũng có chútnhượng bộ. – “Vậy tôi cũng có 3 điều kiện, chịu chấp nhận thì tôi sẽchấp nhận 3 điều kiện của cô”
“Tôi muốn nghe thử”
“Thứ nhất, không gọi tôi bằng chú nữa. Thứ hai, không được cãi lời tôi,phải hoàn toàn phục tùng. Thứ ba, thời hạn tình nhân là … 10 năm”
“Cái gì? Chú đùa? 10 năm? Lúc đó chú đã 40 tuổi, chẳng lẽ chú lấy vợ màtôi vẫn phải làm tình nhân cho chú sao? Còn tôi nữa, lúc đó đã 32 tuổi,lấy chồng cái nổi gì.” – Cô lần này còn tức giận hơn.
“Vậy coi như không bàn nữa, tôi ngũ tiếp” – Hắn quay lưng lại phía cô.
“1 tháng” – Cô đột nhiên lên tiếng, đó đối với cô đã là quá nhiều rồi
Trả giá hay thật – hắn thầm nghĩ – “5 năm”
“Không, 1 tháng” – Cô kiên quyết
“3 năm” – Hắn đã quá nhượng bộ.
“Không, nữa năm, giá cuối cùng” - Cô đành phải cắn răng nói
“1 năm, không đồng ý thì mời ra ngoài, hẹn gặp nhau tiếp tại tòa, đừng phiền tôi”
“Duyệt!” – Cô vội nói như sợ hắn đổi ý.
Hắn như đạt được ý nguyện khẽ cười, nhưng 1 năm mà nói là quá ít, thôi kệ trong 1 năm này tìm ra sơ hở rồi uy hiếp tiếp.
Hai anh chị trả giá dễ sợ, 10 năm trả thành có một năm mà cũng bán.
Hắn nằm trên giường, vươn tay về phía Nhược Thi. Cô khó hiểu cũng đưatay ra liền bị hắn kéo lại nằm gọn trong lòng ngực hắn. – “Giao dịchthành công”
“Chú … chú làm gì?” – Giọng cô hơi run nhưng không vẫy ra được.
“Đã vi phạm điều thứ nhất của hợp đồng”
“Tôi, tôi … anh ..?”
“Gọi là Hạo Thần” – Hắn nói vào tai cô
“Hạo … Thần, anh buông tôi ra đi, anh cũng đang vi phạm hợp đồng đó”
“Tôi đâu có nhúng chàm em thì vi phạm cái gì?” – Hắn cười lớn khoái trí
“Anh rõ ràng hiểu ý tôi”
Lúc này hắn mới buông lỏng cô ra – “Được r
“Người không có đạo đức như cậu mà cũng được làm bác sĩ sao? Đặt cameratrong phòng bệnh nhân?” – Hạo Thần ngồi trước màn hình máy tính mỉa mai.
“Là tên Hiếu Mân kêu mình làm vậy, hắn muốn cậu xem cuộc đối thoại trong phòng, vì hiện tại cũng không ai đến gần hắn được ngoại trừ luật sư.Hai người cùng xem đi” – Hoàn Nghiên ngồi ngã lưng ra sau, 2 chân đặttrên bàn làm viêc, chỉ vào màn hình.
Trong phòng bệnh của Lâm Thịnh, hắn đang ngồi trên giường bệnh, thuận tay cầm trái táo ngoạm một miếng lớn, mở miệng nói.
“Về nói lại với con tiện nhân đó, phủi mông chuẩn bị ngồi tù, đừng monghòa giải. Các người cũng không cần nói nhiều, cút hết đi. Không ta kiệncác người tội quấy rối.”
Nước miếng phun phèo phèo về phía Hiếu Mân, hắn vừa đến chưa kịp nói câu nào là đã bị bom nước miếng oanh tạc, dù gì cũng là đại luật sư thậtthấy mất mặt với cấp dưới.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đến đây là cũng làm theo quy định, ông khôngcó quyền kiện chúng tôi. Tô tiểu thư có thiện ý muốn tôi đến khuyên canông hòa giải, chúng tôi sẽ bồi thương thích đáng cho ông” – Mân Hiên vẫn giữ đúng thái độ hòa nhã khuyên can ông.
“SHIT, tao không cần tiền, ông đây đâu thiếu tiền, tao đường đường là kế toán trưởng của Quan thị, chuyện lần này thật sự lấy hết mặt mũi củatao, về nói lại với ã, muốn gì thì cứ đến đây gặp riêng lão, tao đây sẵn tiếp.” – Hắn ném luôn trái táo đang ăn dở về phía Hiếu Mân.
“Kỳ tiên sinh, ngài không sao chứ?” – Tiếu Thanh bước đến lấy khăn giấy chùi chùi chỗ áo bị dơ cho anh.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh, cô ở đây đợi” – Nói xong anh bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh hiện giờ còn có Lâm Thịnh và Tiếu Thanh, cô vẫn ngồi im lặng gần giường. Khi đó, ngồi trước màn hình xem, lâu như vậy Hiếu Mânvẫn chưa trở về nên Hạo Thần có hơi bực mình.
“Cái tên đó, không biết dở trò gì, hắn một tuần nay chưa đi sao?”
“Hắn làm gì cũng có nguyên do cả, nhìn xem kìa.” – Hàn Nghiên chỉ vào màn hình.
Lúc này Hiếu Mân vẫn chưa quay lại, nhưng đã thấy tên Lâm Thịnh kia bước xuống giường.
“Ông muốn đi đâu? – Tiếu Thanh cũng đứng dậy.
“Nè mỹ nhân, sao nãy giờ không thấy em lên tiếng? Ngại ngùng gì hả?” – Lâm Thinh đưa tay nâng cằm cô lên.
“Tránh ra!” – Tiếu Thanh hất tay hắn ra rồi lùi lại phía sau.
Hắn vẫn tiến lại gần – “Đừng sợ mà, ta sẽ nhẹ nhàng thôi, em đừng cókhông biết điều như con nhỏ họ Tô kia, bỏ tên luật sư quèn đó mà theoanh đây.”
“Buông ra, cứu với!”
Hắn tham lam dùng tay kẹp chặt thắt lưng cô, tay còn lại thì mò mẫm vào trong áo. – “Thật mềm mịn nha!”
“A! Kỳ Hiếu Mân” – Cô dùng sức hét thật lớn gọi tên hắn.
RẦM – Cửa đột nhiên bị đạp vào, trước mắt là Hiếu Mân và vài tên cảnh sát.
“Lâm tiên sinh, còn dám chối không/?” – Hiếu Mân hòa nhã nói
Lâm Thinh đứng ngơ ngác tay cũng buông lỏng ra, mấy tên cảnh sát đến giữ chặt hắn. Đợi mọi người đã đi hết bên trong chỉ còn lại 2 người.
“Không sao chứ? Đừng sợ, tôi đã dự liệu trước nên chắc chắn sẽ không để cô phải gặp nguy hiểm.” – Hiếu Mân đỡ cô dậy.
CHÁT! – “Anh lợi dụng tôi?”
Cô tát hắn, không biết hắn có đau không nhưng tay cô thì nóng rát.
“Trợ lý Lục, cô đâu cần phẫn nộ như vậy? Việc gì tôi không chắc thì sẽ không làm.” – Hắn hơi nhếch môi lên.
Tiếu Thanh không nói gì đi luôn ra ngoài. Hiếu Mân thì bước lại gần cái camera mỉm cười đắc ý như nói ‘đã thấy rõ chưa!’
Xong Hiếu Mân bước ra ngoài rồi đi đên văn phòng của Hoàn Nghiên.
Biết Hiếu Mân bước vào Hạo Thần quay lại nói – “Kỳ luật sư cậu lần nàyhy sinh không ít, vì giúp mình mà chịu ăn cả cái tát, cậu nói xem mìnhnên trả công cậu thế nào đây?”
Hiếu Mân lườm hắn một cái – “Tô tiểu thư, vụ án lần này xin cô yên tâm,có lẽ lời khai của hắn đã không còn tin cậy, đoạn phim vừa rồi sẽ đượcđưa đến cảnh sát Khương, hắn sẽ tự biết sử lý.”
“Nhưng quay lén như vậy là không đúng với quy định cho lắm, có khi nào chuyện càng thêm rắc rối?” – Nhược Thi nói
Hoàn Nghiên đứng dậy – “Tô tiểu thư yên tâm, tên đó chuyện gì không chắc thắng thì không làm đâu.”
“Lân này thật sự cảm ơn các anh” – Nhược Thi cúi người.
Trên đường về
“Chú định đi đâu? Đây không phải đường về nhà a!”
“Đến nơi sẽ biết”
Hạo Thần chở cô đến một nhà hàng Trung Quốc, đến nơi hắn mở cửa xe cho cô xuống.
“Sao lại đến đây?”
“Lúc sáng cô chưa ăn gì mà, giờ đến đây thích gì cứ gọi”
Nhà hàng này thật lớn lại có hơn chục tầng, cả hai người được đưa đếnmột gian phòng rất rộng, bàn ăn đủ cho mười người nhưng chỉ có 2 ngườingồi.
“Chỉ có 2 người, chú không cần phải đưa tôi đến nơi rộng vậy, thật lãng phí” – Cô bĩu môi.
“Này, cô gọi bạn của tôi là anh, sao tôi thì lại gọi là chú?” – Hắn trong giọng nói có phần bất mãn.
“Đã nói vì chú là cậu của Hàn Hàn, sao chú cứ vì cách xưng hô mà kiếm chuyện”
Hắn cũng không rảnh đôi co cùng cô nhóc này, chỉ liên tục gấp đồ ăn vàochén cho Nhược Thi – “Sao này cô không ăn được những món gì thì cứ nóivới dì Hân, tránh xảy ra tình trạng như lúc sáng phải để bụng rỗng.” –Thật ân cần.
“Không cần đâu, chuyện cũng đã được giải quyết, tôi định sẽ đi tìm phòng trọ, cám ơn chú đã giúp đỡ, còn việc ở công ty khi nào tôi có thể trởvề được?”
“Thuê phòng? Công ty? Đều không được.” – Hắn buông đũa, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
“Tại sao?” – Cô trợn tròn mắt
“Xem ra tôi phải nói thẳng vào vấn đề thôi”
Nhược Thi cũng không ăn tiếp, lắng nghe từng chữ Hạo Thần nói
“Làm tình nhân của tôi, để trừ 10 vạn kia” – Uy, ca ơi! Thẳng quá rồi đó, sao người ta tiếp thu nổi.
“Cái … cái gì? Ông chú biến thái này!” – Tay cô chỉ chỉ vào mặt hắn
“Sao hả? Không đồng ý? Cầm 10 vạn của tôi rồi tính bỏ chạy à. Cô nênbiết chuyện vừa rồi đều dựa vào thế lực của tôi nên chuyện gì cũng đềunằm trong lòng bàn tay. Nếu cô chống lại, chỉ có kết cục như tên LâmThịnh kia, có khi còn thảm hại hơn.”
“Chú đừng dọa tôi, tôi … tôi sẽ mượn Cách Cách, và nói cho cậu ấy biết bộ mặt thật của chú”
“Đừng làm chuyện ngốc ngếch, nếu cô làm vậy, chuyện Cách Cách và ThiênLa lén quen nhau 10 năm nay, tôi cũng sẽ không để yên nữa. Nếu nó biếtcô là người làm bại lộ chuyện, không biết sẽ hận cô thế nào?” – Bị nắmcán rồi chị ơi
“Tôi .. tôi đã nói ra đâu mà tại tôi? Nhưng sao chú lại biết, mà tại sao vẫn không nói ra?”
“Không chuyện gì qua mặt được tôi, tôi không nói ra là vì đang phân vânkhông biết nên chọn ai để giữ lại bên mình. Nên đưa Cách Cách đi thậtxa, hay là Thiên La đi thật xa? Kết quả chỉ chọn 1, cho cả 2 ở cùng mộtchổ là không thể”
“Tại sao? Họ đều là người mà ông tin tưởng”
“Cô bé à, không nên biết quá nhiều” – Hắn nâng cằm cô lên – “Sao hả? Quyết định thế nào?”
Nhược Thi đắn đo suy nghĩ, thấy tức ghê vô duyên bị kéo vào chuyện của họ, lại còn bị đưa vào tròng. Thiệt tức.
Hạo Thần thấy cô đăm chiêu không đưa ra được đáp án nên lên tiếng – “Suy nghĩ đi, sáng mai trả lời tôi. Sao hả?”
Sao cái con khỉ - Cô thầm nghĩ, cuối cùng chỉ biết gật gật đầu. Hsọ Thần thì khóe môi cong lên trông như rất vừa lòng.
Đúng như đã nói, buổi tối Cách Cách đến dùng cơm, sau khi ăn xong Nhược Thi kéo Cách Cách lên phòng nói là tâm sự chứ thật ra là hỏi cung vàichuyện a.
Chương 8
“Chuyện gì mà vẻ mặt cậu nghiêm trọng vậy?” – Cách Cách hỏi mà miệng vẫn không ngừng nhai miếng bánh ngọt.
“Cách Cách! Quan Hạo Thần là người thế nào vậy? Hắn có thể nắm hết mọi chuyện trong tay sao?”
“Sao hỏi về cậu mình? Không lẽ đã để ý cậu?” – Cách Cách lườm cô
“Cái miệng cóc của cậu! Mình chỉ là thấy vụ án của mình được giải quyết quá nhanh gọn nên thấy tò mò thôi”
“Thật ra, cậu mình trước đây bị liên quan nhiều tội lắm, nhưng đều thoát khỏi, bạn cậu mình toàn những nhân vật nổi tiếng như cậu biết đấy, luật sư, bác sĩ, cảnh sát, toàn những nhân tài, còn có Thiên La luôn bôn babên ngoài vì cậu nữa. Nên cũng có thể nói là không chuyện gì nằm ngoàitay cậu.”
“Vậy nếu như chuyện 10 vạn kia hắn không bỏ qua thì sao?” – Cô rụt rè hỏi
“Nói thật cậu đừng sợ nha, vì có mình chống lưng nên cậu út bỏ qua, chứnếu là người khác thì chắc cậu mình quăng vào mấy cái quán bar hạng thấp rồi”
Nghe tới đây cô sợ toát mồ hôi lạnh, giọng có hơi run – “Vậy nếu hắn biết chuyện của cậu và Thiên La thì sao?
Cách Cách lập tức che miệng cô lại – “Cậu mà nói là mình hận cậu cả đời, cậu mình tuyệt đối không chấp nhận chuyện này xảy ra”
“Vậy cũng được sao? Đây là cái xã hội gì hả?” – Nhược Thi chỉ còn biết than vãn thôi
“Nhược Thi, không phải cậu đã nói ra rồi chứ?” – Cách Cách nhăn mặt
“Không, mình không nói gì cả, chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi mà.”
“Ừm” – Cách Cách cũng không nghi ngờ gì tiếp tục ăn bánh.
Khổ cho Nhược Thi, giống như gánh cả kiếp nạn, không bên nào vẹn toàn.Chẳng lẽ phải làm tình nhân hắn, vậy đúng là chịu thiệt thòi nha. Nếunói thẳng ra với Cách Cách, lỡ cậu ấy nghĩ mình chia rẽ họ thì sao, lạicòn làm lộ chuyện cậu ấy và Thiên La.
A a a ~ làm sao a? Làm cậu người ta mà sao lại ác với mình dạ? (Hơ~ chị nói nhăn nói cụi gì thế?)
Vậy là sáng hôm sau, phải, rất sớm. Đồng hồ chỉ 5 giờ 30 phút, lúc nàydì Hân đang chuẩn bị thức ăn sáng, những người khác thì lo dọn dẹp bênngoài. Cô mà vào phòng hắn lúc này thì quá hoàn hảo sẽ không ai thấy.
Cô gõ cửa, nhưng không thấy trả lời – “Tôi vào đây!” – Nói xong đẩy cửabước vào, đầu tiên cô quan sát căn phòng, phòng có màu chủ đạo là xanhlam, đồ vật trang trí cũng rất tao nhã, bên trong là chiếc giường lớn,hắn đang ngũ, cô đến gần ngồi xuống quan sát mặt hắn, thật tuấn tú, màyrậm, lông mi cũng thật dày và dài, lúc ngũ môi hơi nhếch lên thật đángghét, da mặt hắn nhìn thấy còn mịn hơn da của mình, thật ghen tị. Cô đưa tay định sờ mặt hắn.
“Thật háo sắc” – Hắn mở mắt ra, nói.
Cô hoảng sợ rụt tay về, lùi lại phía sau – “Chú … chú không ngũ sao?”
“Đã suy nghĩ rồi sao?” – Hắn không ngồi dậy, vẫn nằm trên giường nhìn đồng hồ - “Chắc đêm qua cô không ngũ”
“Tôi có chuyện muốn hỏi. Sao cứ phải là làm tình nhân? Có thể dùng cách khác để trả mà.”
“Tôi thích như vậy” – (Em cũng thích nữa ca ơi, hú hú)
Nhược Thi cứng đơ người, biết làm sao với con người trước mặt được chứ. – “Thôi được rồi, tôi đồng ý. Nhưng cũng có điều kiện, chỉ cần thực hiệnđược 3 điều kiện thì tôi chấp nhận làm tình nhân cho chú”
“Nói thử xem” – Hắn hơi nhăn mặt, còn dám đặt diều kiện với mình.
“Thứ nhất, không được nhúng chàm. Thứ hai, chuyện này chỉ tôi và chú biết. Thứ ba, tôi muốn trở về công ty làm”
Hắn thở ra, trở mình lại nằm ở tư thế thoải mái hơn – “Thứ hai thứ ba, thông qua. Thứ nhất phải suy nghĩ lại.”
“Tại sao? Tôi không muốn bán thân theo kiểu này, với lại tôi sẽ chỉ quan hệ với người mà tôi yêu thôi”
Thấy phản ứng của cô có phần dữ dội ngoài dự đoán nên hắn cũng có chútnhượng bộ. – “Vậy tôi cũng có 3 điều kiện, chịu chấp nhận thì tôi sẽchấp nhận 3 điều kiện của cô”
“Tôi muốn nghe thử”
“Thứ nhất, không gọi tôi bằng chú nữa. Thứ hai, không được cãi lời tôi,phải hoàn toàn phục tùng. Thứ ba, thời hạn tình nhân là … 10 năm”
“Cái gì? Chú đùa? 10 năm? Lúc đó chú đã 40 tuổi, chẳng lẽ chú lấy vợ màtôi vẫn phải làm tình nhân cho chú sao? Còn tôi nữa, lúc đó đã 32 tuổi,lấy chồng cái nổi gì.” – Cô lần này còn tức giận hơn.
“Vậy coi như không bàn nữa, tôi ngũ tiếp” – Hắn quay lưng lại phía cô.
“1 tháng” – Cô đột nhiên lên tiếng, đó đối với cô đã là quá nhiều rồi
Trả giá hay thật – hắn thầm nghĩ – “5 năm”
“Không, 1 tháng” – Cô kiên quyết
“3 năm” – Hắn đã quá nhượng bộ.
“Không, nữa năm, giá cuối cùng” - Cô đành phải cắn răng nói
“1 năm, không đồng ý thì mời ra ngoài, hẹn gặp nhau tiếp tại tòa, đừng phiền tôi”
“Duyệt!” – Cô vội nói như sợ hắn đổi ý.
Hắn như đạt được ý nguyện khẽ cười, nhưng 1 năm mà nói là quá ít, thôi kệ trong 1 năm này tìm ra sơ hở rồi uy hiếp tiếp.
Hai anh chị trả giá dễ sợ, 10 năm trả thành có một năm mà cũng bán.
Hắn nằm trên giường, vươn tay về phía Nhược Thi. Cô khó hiểu cũng đưatay ra liền bị hắn kéo lại nằm gọn trong lòng ngực hắn. – “Giao dịchthành công”
“Chú … chú làm gì?” – Giọng cô hơi run nhưng không vẫy ra được.
“Đã vi phạm điều thứ nhất của hợp đồng”
“Tôi, tôi … anh ..?”
“Gọi là Hạo Thần” – Hắn nói vào tai cô
“Hạo … Thần, anh buông tôi ra đi, anh cũng đang vi phạm hợp đồng đó”
“Tôi đâu có nhúng chàm em thì vi phạm cái gì?” – Hắn cười lớn khoái trí
“Anh rõ ràng hiểu ý tôi”
Lúc này hắn mới buông lỏng cô ra – “Được r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1374/4122