Tiểu thuyết Yêu Người Không Thông Minh-full
Lượt xem : |
iếc nhẫn kim cương, hắn thậm chí không có chút ôn nhu mà càng tăng thêm nhiều bài tập, thậm chí còn mua thêm một tá “tiểu yêu tay” dùng trên người nàng.
Nếu như trong trường có cô gái nào không sợ chết cùng nàng trao đổi thân phận.. nàng cầu còn không kịp!! Căn bản chẳng cần lo lắng có sở hữu được hắn hay không.
Lâm Hiểu Phân nghe nàng kể khổ xong, chẳng những không có biểu hiện rút lui mà còn lộ ra sự háo sắc say mê.
“Ha ha. Tiêu Tiêu, cậu đang ở trong phúc mà không biết phúc. Này nếu là mình… cho dù Nghiêm Tử Hiếu ba bữa đến chiếu cố mình mình cũng bằng lòng. Cho dù Nghiêm Tử Hiếu dùng “Tiểu yêu tay” đánh mình, mình cũng coi đó là hưởng thụ”
“Không nói với cậu nữa”- Vương Tiêu Lăng trợn mắt, cuối cùng phán rằng nữ nhân trước mắt đã háo sắc đến hết thuốc chữa.
“Mình mới là không cần nghe cậu nói nữa!! Thật không biết tên Nghiêm Tử Hiếu vì cái gì mà lại một nữ nhân mạnh bạo như cậu. Không biết ghen, không biết làm nũng như vậy mà cũng là nữ nhân sao?
Giọng nói của Lâm Hiểu Phân dần dần bay xa, Vương Tiêu Lăng mệt mỏi gục xuống bàn tính ngủ, tiện thể tự hỏi vấn đề này. Bởi vì nàng cũng muốn biết hắn vì sao lại thích người như nàng? Lúc trước nàng không hiểu, hắn cũng không giải thích tại sao hôn nàng.
Hắn cao lớn, đầu óc thông minh, vận động không dám nói là yếu ớt, nhưng tối thiểu cũng tốt hơn nàng, hơn nữa tuy còn trẻ nhưng lại chững chạc, việc nàng thích hắn không có gì lạ.
Nhưng hắn sao lại yêu nàng? nàng thật tìm không ra lý do.
Không phải nàng đối với mình không tin tưởng, mà đây là sự thật mọi người đều nói thế.
Nàng đầu óc kém cỏi, tướng mạo cũng bình thường, nhiều lắm chỉ là một cô gái năng động, nhưng lại được hắn yêu mến thật đúng là hài kịch đến xem mà.
Nếu như có thể tìm được điểm hấp dẫn hay ưu điểm trên người nàng mà nói… tối đa chỉ có thể nói nàng tấm lòng lương thiện.
Nói tóm lại… nàng cũng không rõ hắn yêu nàng ở đâu?
Chẳng lẽ vì hắn và nàng là hàng xóm sát vách sao? Trường học có biết bao nhiêu nữ sinh hứng thú với hắn cũng muốn mang valy đến ở sát nhà hắn/.
Nghiêm Tử Hiếu vất vả lắm mới thoát khỏi sự tra xét của thầy giáp trở lại phòng học liền nhìn thấy Vương Tiêu Lăng đang ngủ trên bàn.
“Sao lại cau mày? Mơ thấy gì sao?”- Nghiêm Tử Hiếu vươn tay, vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhăn lại của nàng suy đoán xem nàng mơ thấy gì
Tựa hồ cảm nhận được sự vỗ về ôn nhu của hắn, lông mày đang nhíu lại của nàng dần dần giãn ra, thậm chí còn tự động hướng mặt cho hắn đụng chạm. Hắn cười khẽ một tiếng, giống như đang vuốt ve chơi đùa mèo con, vuốt nàng, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.
Gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ vào phòng học, từng bức màn khẽ rung lên cuộc sóng, làm cho mỹ nhân đang ngủ say lờ mờ mở mắt, ngẩng đầu lên.
“Nghiêm Tử Hiếu…”- Trông thấy gương mặt tuấn tú kia, vấn đề phực tạp trong mộng lại chạy lên não.
Nhưng ý thức quá mơ hồ, làm cho nàng không nhịn được hỏi: “anh tại sao lại thích em?”
Vẻ ngây thơ còn chút buồn ngủ làm cho hắn trìu mến hôn nhẹ lên gương mặt nàng, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve cặp môi đỏ mọng, sau đó mở miệng đáp: “Bởi vì chỉ có em hiểu anh, chỉ có em mới biết Nghiêm Tử Hiếu là người thế nào , hiểu không?”
Hắn buồn cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê muội của nàng, sau đó kéo nhẹ đầu nàng lại, vuốt đầu nàng, kéo vào lòng trấn án: “Không hiểu cũng không sao, từ từ em sẽ hiểu thôi. Mệt thì ngủ đi”
“uhm”- Giọng nói êm mượt vang lên, nàng tự động nhích vào gần người hắn, tìm vị trí tốt rồi ngủ một giấc.
Gần đây có nhiều chuyện phát sinh làm cho nàng mệt mỏi. Bất quá chỉ có lúc nàng mệt thế này mới mơ thây dáng vẻ hiền lành ôn nhu của Nghiêm Tử Hiếu
Em là người duy nhất mà anh quan tâm.
Anh nguyện bào vệ em đến tận cùng thế giới.
Cùng nhau tạn hưởng những ngày tháng hạnh phúc nhất trên gian
Cuộc đời anh không còn mong muốn gì hơn…
Chương 8
Lúc Vương Tiêu Lăng tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ lớp học mặt trời đã lặn thay vào đó là ánh trăng sáng tỏ, vườn trường mọi khi ầm ĩ nhộn nhịp bây giờ lại yên tĩnh không tưởng tượng nổi.
Vừa tức giận đã bắt gặp ánh mắt ôn nhu bình tĩnh của Nghiêm Tử Hiếu khiến nàng lập tức tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc đi về nhà cùng hắn.
Trên đường đi hai người không nói thêm bất cứ cái gì chỉ chăm chú nắm tay nhau, ven đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, hoặc tiếng mèo kêu trên mái nhà.
Cho đến khi về đến cửa nhà, nhìn thấy vị khách không mời mà tới, cảm giác hưng phấn lập tức bị phá hủy.
“Hi!! Nghiêm Tử Hiếu, tôi nghe nói cậu sẽ không về Mỹ trong thời gian ngắn nên phải cất công tới Đài Loan thăm”- Bộ dạng lười biếng có chút khiêu khích đọng lại trên mặt của nam tử ngoại quốc có thân hình cao gầy nhưng cường tráng.
“Cậu tới đây làm gì?”- Cách một lớp kính, ánh mắt Nghiêm Tử Hiếu sắc đến nỗi thiếu chút nữa có thể giết cả tên nam tử phong lưu luôn tỏ vẻ vô hại này.
Rosser và hắn cùng chỉ huy cuộc thí nghiệm, nhưng khác ở chỗ Rosser làm ở phòng khác, hắn ta cũng là thiên tài nhảy lớp. Tuy làm chung trong cùng một khu nghiên cứu mà Nghiêm Tử Hiếu rất ít quan tâm tới hắn, nhưng cái tên người ngoại quốc này lại vô cùng tinh tế.
Điều hắn thích làm nhất là đùa giỡn, nếu hắn có hảo cảm tốt với cô gái nào đều lợi dụng những ưu thế của mình để cua gái, sau cô ta thành bạn gái sau đó đi đến trước mặt Nghiêm Tử Hiếu khoe khoang.
Lần này hắn ta đột nhiên đến đây, chỉ sợ không đơn thuần là đến thăm, mà đến đây để quấy phá Nghiêm Tử Hiếu, chọc giỡn hắn. Nghĩ tới đó, Nghiêm Tử Hiếu không khỏi cừng đờ người, sau đó quay sang nhìn Vương Tiêu Lăng.
Căn cứ vào những kinh nghiệm, nếu Vương Tiêu Lăng có bất cứ phản ứng gì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hắn ta. Khi ánh mắt Nghiêm Tử Hiếu nhìn sang bên cạnh, Rosser cũng phát hiện tiểu mỹ nhân Đông phương đang đứng bên cạnh hắn.
Đây là tiểu mỹ nhân bị Nghiêm chiếm giữ sao? Tuy lớn lên ở Mỹ một nơi tư tưởng khá rộng rãi, chung quanh có nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng khi so sánh .. hắn cảm thấy mỹ nhân này tốt hơn. Rosser trong lòng thầm nghĩ, khẽ cười trong bụng.
Kéo kéo ống tay áo Nghiêm Tử Hiếu, Vương Tiêu Lăng hào hứng ngẩng đầu hỏi: “anh ta là ai thế?”
Oa! Thật khó mà nhìn thấy người ngoại quốc gốc như thế khiến cho nàng ngứa ngáy trong lòng muốn nói vài câu tiếng Anh cùng hắn, xem trình độ anh văn sau một thời gian đạt được kết quả ra sao?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng, trong lòng Nghiêm Tử Hiếu cảm thấy lạnh lẽo, bình thản như không có chút sóng nhưng gương mặt hiện lên chút giận dỗi, bàn tay đột nhiên dùng sức bóp tay nàng khiến nàng kêu lên đau.
“Đau quá!! Nghiêm Tử Hiếu, anh nắm chặt quá!!”- nàng nhíu mày, lắc lắc tay, không biết Nghiêm Tử Hiếu rốt cuộc lại phát điên gì nữa
Không phải lúc nãy còn đang rất vui sao? Hơn nữa hắn còn dịu dàng nói chuyện cùng nàng, sao bây giờ lại làm bộ mặt đó còn phát điên bóp tay làm nàng đau như vậy?
Rosser thích thú nhìn gương mặt Nghiêm Tử Hiếu tuy không biểu lộ chút phản ứng nhưng rõ ràng có chút ganh ghét, làm hắn càng muốn khiếu khích giới hạn chịu đựng tối đa của Nghiêm Tử Hiếu: “Tiểu thư, cho anh tự giới thiệu, anh là đồng sự ở trung tâm nghiên cứu của Nghiêm Tử Hiếu, anh gọi là Rosser”- Cách mở màn vươn tay rất hoàn hảo, trên mặt hắn hiện lên tia cười đắc ý.
Khoan đã…. Sao tên ngoại quốc này lại nói tiếng Trung lưu loát như thế? Không phải hắn nên dùng tiếng anh hỏi sao? Nghi hoặc bốc lên tận đỉnh đầu, nhưng theo xã giao, Vương Tiêu Lăng cũng mỉm cười tính nắm lấy tay hắn. Nàng vừa mới chìa tay ra liền bị người khác lôi đi.
“Làm cái gì vậy?”- Nàng tròn mắt, không nghĩ cũng biết là cái tên âm dương quái khí kia lại làm ra chuyện tốt này.
Hắn hôm nay bị làm sao thế? Lúc thì ôn nhu, lúc lại tức giận, cái tên thiên tài Nghiêm Tử Hiếu lúc nào cũng tỉnh táo căn bản là không bình thường.
Nghiêm Tử Hiếu mím môi không nói câu nào, tay vòng qua người nha, đôi mắt đen trực tiếp nhìn về phía nam tử tỏ vẻ vô tội. Nàng cười, vẻ đẹp của nàng đều là của một mình hắn, làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm dù chỉ nửa phần.
Huống chi tên Rosser này tâm tính không thiện lương, làm sao hắn có thể thờ ơ đối với việc tiếp xúc giữa nàng với Rosser chứ.
“Ít cùng hắn tiếp xúc đi”- Nghiêm Tử Hiếu không kiềm chế được giận dữ móng to, đôi mắt đen tràn ngập sát khí, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên nam tử đang hả hê.
“Nghiêm Tử Hiếu, anh phát điên làm gì? Anh không vui thì liền giận cá chém thớt, hơn nữa sao em phải nghe lời anh chứ?”
“Bởi vì em là vị hôn thê của anh, anh là chồng tương lai của em”- Nghiêm Tử Hiếu không vui hét lớn
Nhìn xem hai người đứng trước cửa nhà cải nhau rùm beng Rosser càng xem càng thú vị, hơn nửa vị trí của tiểu mỹ nhân Đông Phương này trong lòng hắn lại thăng lên một điểm.
Hắn dám đánh cuộc, nếu hiện tại hắn quay phim dáng vẻ tức giận của Nghiêm Tử Hiếu sau đó lan quyền sang phòng nghiên cứu ở Mỹ biết đâu có thấy lấy được giải quán quân phim nhựa hay nhất năm nay/
Vì tên nam nhân Nghiêm này biết tức giận rất lạ!! Cho dù người khác có làm hỏng thí nghiệm, Nghiêm Tử Hiếu cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt sau đó không có phản ứng gì hết, bây giờ lại ở trước nhà mình tức giận hét to chỉ vì một nữ sinh còn mặc đồng phục.
Nếu hắn không tận mắt thấy. chỉ sợ cũng không tin nổi “người tủ lạnh” như Nghiêm Tử Hiếu cũng có cái gọi là thất tình lục dục. Bất quá thú vị thì thú cv, hiện tại hắn còn vấn đề rất cấp bách phải giải quyết.
“Hai người….”
“làm gì vậy a?”- Vương Tiêu Lăng không kiên nhẫn nói. Nghiêm Tử Hiếu cũng lạnh lùng trừng mắt với hắn.
Không biết hai vợ chồng người ta đang cãi nhau sao? Phiền quá đi!!
Rosser cười khan một tiếng: “Có thể cho ta vào nhà trước không? Ta bây giờ muốn mượn cái toilet một tí”
So với sự sống của chúng sinh thì việc cãi nhau của hai vợ chồng son quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa, vì chờ hai người, hắn đứng ở bên cạnh a\rất lâu có bao nhiêu bức thiết cần giải quyết a!
Hét!! Nghiêm Tử Hiếu đầu heo kia, nàng thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ gì!! Khổng Tử đã nói: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải rất vui sao?” Sao hắn vừa mới nhìn thấy anh bạn người Mỹ này liền trở nên quái dị như thế?
Từ sau khi Rosser tới, cả người hắn âm dương quái khí, giống như là gặp cừu nhân. Nhưng nói hai người là cừu nhân thì không phải… Được rồi!! Nhiều lắm chắc cũng chỉ là đối thủ cạnh tranh của nàng.
Nhưng nàng thì liên quan gì?
Lúc nhìn thấy Rosser, mới chỉ chào hỏi mà hắn đã bày cái mặt thối cả ngày của mình ra cho nàng xem. Ngay lúc Rosser lại mỉm cười với nàng, hắn liền giống như kẻ điên hề hề hà hà, chẳng những bày gương mặt thối ra còn bắt đầu kiểm soát nàng, làm cho nàng cả ngày mệt chết đi được giống như con chó cưng, không cách nào chống lại hắn chỉ có thể ngã đầu đi nằm ngủ.
Khoa trương hơn, chỉ cần nàng cùng Rosser có bất kì sự thân mật nào, hắn bất chấp tất cả, bắt đầu trừng mắt, cuồng mắng chửi người, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày.
Nói đến đó đâu phải chỉ mình hắn nổi điên mà ngay cả nàng cũng muốn điên đây!! Không thể để tình cảnh này tiếp túc diễn ra mỗi lúc một tệ như thế. Nàng nhất định phải tìm cách.
Nhưng cách gì bây giờ…?
Nằm trên giường lăn qua lăn lại, Vương Tiêu Lăng phiền não nhíu lông mày, nhưng vẫn không thể nghĩ ra ý gì hay. Bởi vì bình thường nàng bị chén ép, đối với Nghiêm Tử Hiếu, nàng cũng đã có kinh nghiệm đối phó hơn, nếu để hắn chiếm tiện nghi lần nữa, không bằng nàng nhanh chạy đi đầu thai còn hơn, biết đâu kiếp sau cũng chẳng phải chịu cảnh thế này
Đối với cuộc sống này!! Nàng hoàn toàn hết hy vọng rồi. Trong lúc đó, đầu óc lại hiện lên tia sáng, ánh mắt lại nhìn sang vách phòng sát bên của tên “hỏa chủng”, sau đó phát ra tiếng cười xảo trá.
Nàng không có cách đối phó với Nghiêm Tử Hiếu, nhưng Rosser từ trước tới nay đều quảng cáo bản thân mình rùm beng tự cho bản thân phong độ… chưa chắc đã không có cách!!
Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, nàng liền lập tức phóng qua căn phòng nhà sát bênh, nghênh ngang đá văng cửa phòng khách Nghiêm Tử Hiếu.
“Này!! Rosser, tôi có chuyện muốn hỏi anh”- Nàng dùng khẩu khí của đại tiểu thư ra lệnh, hoàn toàn không để ý trên người Rosser chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn nông rộng.
Thân thể của nam nhân, ngoại trừ Nghiêm Tử Hiếu không ai có thể khiến cho nàng đỏ mặt, cơ thể của những người khác
Nếu như trong trường có cô gái nào không sợ chết cùng nàng trao đổi thân phận.. nàng cầu còn không kịp!! Căn bản chẳng cần lo lắng có sở hữu được hắn hay không.
Lâm Hiểu Phân nghe nàng kể khổ xong, chẳng những không có biểu hiện rút lui mà còn lộ ra sự háo sắc say mê.
“Ha ha. Tiêu Tiêu, cậu đang ở trong phúc mà không biết phúc. Này nếu là mình… cho dù Nghiêm Tử Hiếu ba bữa đến chiếu cố mình mình cũng bằng lòng. Cho dù Nghiêm Tử Hiếu dùng “Tiểu yêu tay” đánh mình, mình cũng coi đó là hưởng thụ”
“Không nói với cậu nữa”- Vương Tiêu Lăng trợn mắt, cuối cùng phán rằng nữ nhân trước mắt đã háo sắc đến hết thuốc chữa.
“Mình mới là không cần nghe cậu nói nữa!! Thật không biết tên Nghiêm Tử Hiếu vì cái gì mà lại một nữ nhân mạnh bạo như cậu. Không biết ghen, không biết làm nũng như vậy mà cũng là nữ nhân sao?
Giọng nói của Lâm Hiểu Phân dần dần bay xa, Vương Tiêu Lăng mệt mỏi gục xuống bàn tính ngủ, tiện thể tự hỏi vấn đề này. Bởi vì nàng cũng muốn biết hắn vì sao lại thích người như nàng? Lúc trước nàng không hiểu, hắn cũng không giải thích tại sao hôn nàng.
Hắn cao lớn, đầu óc thông minh, vận động không dám nói là yếu ớt, nhưng tối thiểu cũng tốt hơn nàng, hơn nữa tuy còn trẻ nhưng lại chững chạc, việc nàng thích hắn không có gì lạ.
Nhưng hắn sao lại yêu nàng? nàng thật tìm không ra lý do.
Không phải nàng đối với mình không tin tưởng, mà đây là sự thật mọi người đều nói thế.
Nàng đầu óc kém cỏi, tướng mạo cũng bình thường, nhiều lắm chỉ là một cô gái năng động, nhưng lại được hắn yêu mến thật đúng là hài kịch đến xem mà.
Nếu như có thể tìm được điểm hấp dẫn hay ưu điểm trên người nàng mà nói… tối đa chỉ có thể nói nàng tấm lòng lương thiện.
Nói tóm lại… nàng cũng không rõ hắn yêu nàng ở đâu?
Chẳng lẽ vì hắn và nàng là hàng xóm sát vách sao? Trường học có biết bao nhiêu nữ sinh hứng thú với hắn cũng muốn mang valy đến ở sát nhà hắn/.
Nghiêm Tử Hiếu vất vả lắm mới thoát khỏi sự tra xét của thầy giáp trở lại phòng học liền nhìn thấy Vương Tiêu Lăng đang ngủ trên bàn.
“Sao lại cau mày? Mơ thấy gì sao?”- Nghiêm Tử Hiếu vươn tay, vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhăn lại của nàng suy đoán xem nàng mơ thấy gì
Tựa hồ cảm nhận được sự vỗ về ôn nhu của hắn, lông mày đang nhíu lại của nàng dần dần giãn ra, thậm chí còn tự động hướng mặt cho hắn đụng chạm. Hắn cười khẽ một tiếng, giống như đang vuốt ve chơi đùa mèo con, vuốt nàng, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.
Gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ vào phòng học, từng bức màn khẽ rung lên cuộc sóng, làm cho mỹ nhân đang ngủ say lờ mờ mở mắt, ngẩng đầu lên.
“Nghiêm Tử Hiếu…”- Trông thấy gương mặt tuấn tú kia, vấn đề phực tạp trong mộng lại chạy lên não.
Nhưng ý thức quá mơ hồ, làm cho nàng không nhịn được hỏi: “anh tại sao lại thích em?”
Vẻ ngây thơ còn chút buồn ngủ làm cho hắn trìu mến hôn nhẹ lên gương mặt nàng, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve cặp môi đỏ mọng, sau đó mở miệng đáp: “Bởi vì chỉ có em hiểu anh, chỉ có em mới biết Nghiêm Tử Hiếu là người thế nào , hiểu không?”
Hắn buồn cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê muội của nàng, sau đó kéo nhẹ đầu nàng lại, vuốt đầu nàng, kéo vào lòng trấn án: “Không hiểu cũng không sao, từ từ em sẽ hiểu thôi. Mệt thì ngủ đi”
“uhm”- Giọng nói êm mượt vang lên, nàng tự động nhích vào gần người hắn, tìm vị trí tốt rồi ngủ một giấc.
Gần đây có nhiều chuyện phát sinh làm cho nàng mệt mỏi. Bất quá chỉ có lúc nàng mệt thế này mới mơ thây dáng vẻ hiền lành ôn nhu của Nghiêm Tử Hiếu
Em là người duy nhất mà anh quan tâm.
Anh nguyện bào vệ em đến tận cùng thế giới.
Cùng nhau tạn hưởng những ngày tháng hạnh phúc nhất trên gian
Cuộc đời anh không còn mong muốn gì hơn…
Chương 8
Lúc Vương Tiêu Lăng tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ lớp học mặt trời đã lặn thay vào đó là ánh trăng sáng tỏ, vườn trường mọi khi ầm ĩ nhộn nhịp bây giờ lại yên tĩnh không tưởng tượng nổi.
Vừa tức giận đã bắt gặp ánh mắt ôn nhu bình tĩnh của Nghiêm Tử Hiếu khiến nàng lập tức tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc đi về nhà cùng hắn.
Trên đường đi hai người không nói thêm bất cứ cái gì chỉ chăm chú nắm tay nhau, ven đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, hoặc tiếng mèo kêu trên mái nhà.
Cho đến khi về đến cửa nhà, nhìn thấy vị khách không mời mà tới, cảm giác hưng phấn lập tức bị phá hủy.
“Hi!! Nghiêm Tử Hiếu, tôi nghe nói cậu sẽ không về Mỹ trong thời gian ngắn nên phải cất công tới Đài Loan thăm”- Bộ dạng lười biếng có chút khiêu khích đọng lại trên mặt của nam tử ngoại quốc có thân hình cao gầy nhưng cường tráng.
“Cậu tới đây làm gì?”- Cách một lớp kính, ánh mắt Nghiêm Tử Hiếu sắc đến nỗi thiếu chút nữa có thể giết cả tên nam tử phong lưu luôn tỏ vẻ vô hại này.
Rosser và hắn cùng chỉ huy cuộc thí nghiệm, nhưng khác ở chỗ Rosser làm ở phòng khác, hắn ta cũng là thiên tài nhảy lớp. Tuy làm chung trong cùng một khu nghiên cứu mà Nghiêm Tử Hiếu rất ít quan tâm tới hắn, nhưng cái tên người ngoại quốc này lại vô cùng tinh tế.
Điều hắn thích làm nhất là đùa giỡn, nếu hắn có hảo cảm tốt với cô gái nào đều lợi dụng những ưu thế của mình để cua gái, sau cô ta thành bạn gái sau đó đi đến trước mặt Nghiêm Tử Hiếu khoe khoang.
Lần này hắn ta đột nhiên đến đây, chỉ sợ không đơn thuần là đến thăm, mà đến đây để quấy phá Nghiêm Tử Hiếu, chọc giỡn hắn. Nghĩ tới đó, Nghiêm Tử Hiếu không khỏi cừng đờ người, sau đó quay sang nhìn Vương Tiêu Lăng.
Căn cứ vào những kinh nghiệm, nếu Vương Tiêu Lăng có bất cứ phản ứng gì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hắn ta. Khi ánh mắt Nghiêm Tử Hiếu nhìn sang bên cạnh, Rosser cũng phát hiện tiểu mỹ nhân Đông phương đang đứng bên cạnh hắn.
Đây là tiểu mỹ nhân bị Nghiêm chiếm giữ sao? Tuy lớn lên ở Mỹ một nơi tư tưởng khá rộng rãi, chung quanh có nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng khi so sánh .. hắn cảm thấy mỹ nhân này tốt hơn. Rosser trong lòng thầm nghĩ, khẽ cười trong bụng.
Kéo kéo ống tay áo Nghiêm Tử Hiếu, Vương Tiêu Lăng hào hứng ngẩng đầu hỏi: “anh ta là ai thế?”
Oa! Thật khó mà nhìn thấy người ngoại quốc gốc như thế khiến cho nàng ngứa ngáy trong lòng muốn nói vài câu tiếng Anh cùng hắn, xem trình độ anh văn sau một thời gian đạt được kết quả ra sao?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng, trong lòng Nghiêm Tử Hiếu cảm thấy lạnh lẽo, bình thản như không có chút sóng nhưng gương mặt hiện lên chút giận dỗi, bàn tay đột nhiên dùng sức bóp tay nàng khiến nàng kêu lên đau.
“Đau quá!! Nghiêm Tử Hiếu, anh nắm chặt quá!!”- nàng nhíu mày, lắc lắc tay, không biết Nghiêm Tử Hiếu rốt cuộc lại phát điên gì nữa
Không phải lúc nãy còn đang rất vui sao? Hơn nữa hắn còn dịu dàng nói chuyện cùng nàng, sao bây giờ lại làm bộ mặt đó còn phát điên bóp tay làm nàng đau như vậy?
Rosser thích thú nhìn gương mặt Nghiêm Tử Hiếu tuy không biểu lộ chút phản ứng nhưng rõ ràng có chút ganh ghét, làm hắn càng muốn khiếu khích giới hạn chịu đựng tối đa của Nghiêm Tử Hiếu: “Tiểu thư, cho anh tự giới thiệu, anh là đồng sự ở trung tâm nghiên cứu của Nghiêm Tử Hiếu, anh gọi là Rosser”- Cách mở màn vươn tay rất hoàn hảo, trên mặt hắn hiện lên tia cười đắc ý.
Khoan đã…. Sao tên ngoại quốc này lại nói tiếng Trung lưu loát như thế? Không phải hắn nên dùng tiếng anh hỏi sao? Nghi hoặc bốc lên tận đỉnh đầu, nhưng theo xã giao, Vương Tiêu Lăng cũng mỉm cười tính nắm lấy tay hắn. Nàng vừa mới chìa tay ra liền bị người khác lôi đi.
“Làm cái gì vậy?”- Nàng tròn mắt, không nghĩ cũng biết là cái tên âm dương quái khí kia lại làm ra chuyện tốt này.
Hắn hôm nay bị làm sao thế? Lúc thì ôn nhu, lúc lại tức giận, cái tên thiên tài Nghiêm Tử Hiếu lúc nào cũng tỉnh táo căn bản là không bình thường.
Nghiêm Tử Hiếu mím môi không nói câu nào, tay vòng qua người nha, đôi mắt đen trực tiếp nhìn về phía nam tử tỏ vẻ vô tội. Nàng cười, vẻ đẹp của nàng đều là của một mình hắn, làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm dù chỉ nửa phần.
Huống chi tên Rosser này tâm tính không thiện lương, làm sao hắn có thể thờ ơ đối với việc tiếp xúc giữa nàng với Rosser chứ.
“Ít cùng hắn tiếp xúc đi”- Nghiêm Tử Hiếu không kiềm chế được giận dữ móng to, đôi mắt đen tràn ngập sát khí, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên nam tử đang hả hê.
“Nghiêm Tử Hiếu, anh phát điên làm gì? Anh không vui thì liền giận cá chém thớt, hơn nữa sao em phải nghe lời anh chứ?”
“Bởi vì em là vị hôn thê của anh, anh là chồng tương lai của em”- Nghiêm Tử Hiếu không vui hét lớn
Nhìn xem hai người đứng trước cửa nhà cải nhau rùm beng Rosser càng xem càng thú vị, hơn nửa vị trí của tiểu mỹ nhân Đông Phương này trong lòng hắn lại thăng lên một điểm.
Hắn dám đánh cuộc, nếu hiện tại hắn quay phim dáng vẻ tức giận của Nghiêm Tử Hiếu sau đó lan quyền sang phòng nghiên cứu ở Mỹ biết đâu có thấy lấy được giải quán quân phim nhựa hay nhất năm nay/
Vì tên nam nhân Nghiêm này biết tức giận rất lạ!! Cho dù người khác có làm hỏng thí nghiệm, Nghiêm Tử Hiếu cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt sau đó không có phản ứng gì hết, bây giờ lại ở trước nhà mình tức giận hét to chỉ vì một nữ sinh còn mặc đồng phục.
Nếu hắn không tận mắt thấy. chỉ sợ cũng không tin nổi “người tủ lạnh” như Nghiêm Tử Hiếu cũng có cái gọi là thất tình lục dục. Bất quá thú vị thì thú cv, hiện tại hắn còn vấn đề rất cấp bách phải giải quyết.
“Hai người….”
“làm gì vậy a?”- Vương Tiêu Lăng không kiên nhẫn nói. Nghiêm Tử Hiếu cũng lạnh lùng trừng mắt với hắn.
Không biết hai vợ chồng người ta đang cãi nhau sao? Phiền quá đi!!
Rosser cười khan một tiếng: “Có thể cho ta vào nhà trước không? Ta bây giờ muốn mượn cái toilet một tí”
So với sự sống của chúng sinh thì việc cãi nhau của hai vợ chồng son quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa, vì chờ hai người, hắn đứng ở bên cạnh a\rất lâu có bao nhiêu bức thiết cần giải quyết a!
Hét!! Nghiêm Tử Hiếu đầu heo kia, nàng thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ gì!! Khổng Tử đã nói: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải rất vui sao?” Sao hắn vừa mới nhìn thấy anh bạn người Mỹ này liền trở nên quái dị như thế?
Từ sau khi Rosser tới, cả người hắn âm dương quái khí, giống như là gặp cừu nhân. Nhưng nói hai người là cừu nhân thì không phải… Được rồi!! Nhiều lắm chắc cũng chỉ là đối thủ cạnh tranh của nàng.
Nhưng nàng thì liên quan gì?
Lúc nhìn thấy Rosser, mới chỉ chào hỏi mà hắn đã bày cái mặt thối cả ngày của mình ra cho nàng xem. Ngay lúc Rosser lại mỉm cười với nàng, hắn liền giống như kẻ điên hề hề hà hà, chẳng những bày gương mặt thối ra còn bắt đầu kiểm soát nàng, làm cho nàng cả ngày mệt chết đi được giống như con chó cưng, không cách nào chống lại hắn chỉ có thể ngã đầu đi nằm ngủ.
Khoa trương hơn, chỉ cần nàng cùng Rosser có bất kì sự thân mật nào, hắn bất chấp tất cả, bắt đầu trừng mắt, cuồng mắng chửi người, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày.
Nói đến đó đâu phải chỉ mình hắn nổi điên mà ngay cả nàng cũng muốn điên đây!! Không thể để tình cảnh này tiếp túc diễn ra mỗi lúc một tệ như thế. Nàng nhất định phải tìm cách.
Nhưng cách gì bây giờ…?
Nằm trên giường lăn qua lăn lại, Vương Tiêu Lăng phiền não nhíu lông mày, nhưng vẫn không thể nghĩ ra ý gì hay. Bởi vì bình thường nàng bị chén ép, đối với Nghiêm Tử Hiếu, nàng cũng đã có kinh nghiệm đối phó hơn, nếu để hắn chiếm tiện nghi lần nữa, không bằng nàng nhanh chạy đi đầu thai còn hơn, biết đâu kiếp sau cũng chẳng phải chịu cảnh thế này
Đối với cuộc sống này!! Nàng hoàn toàn hết hy vọng rồi. Trong lúc đó, đầu óc lại hiện lên tia sáng, ánh mắt lại nhìn sang vách phòng sát bên của tên “hỏa chủng”, sau đó phát ra tiếng cười xảo trá.
Nàng không có cách đối phó với Nghiêm Tử Hiếu, nhưng Rosser từ trước tới nay đều quảng cáo bản thân mình rùm beng tự cho bản thân phong độ… chưa chắc đã không có cách!!
Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, nàng liền lập tức phóng qua căn phòng nhà sát bênh, nghênh ngang đá văng cửa phòng khách Nghiêm Tử Hiếu.
“Này!! Rosser, tôi có chuyện muốn hỏi anh”- Nàng dùng khẩu khí của đại tiểu thư ra lệnh, hoàn toàn không để ý trên người Rosser chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn nông rộng.
Thân thể của nam nhân, ngoại trừ Nghiêm Tử Hiếu không ai có thể khiến cho nàng đỏ mặt, cơ thể của những người khác
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
371/3119