Tiểu thuyết Yêu Nữ Hoành Hành-full
Lượt xem : |
, lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được.
Ngón tay khẽ vuốt ve tấm hình bóng loáng kia…. Vẻ mặt của anh, cô lại rất quen thuộc, bởi vì mỗi ngày Thẩm Luật đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhiệt tình lại quyến luyến, giống như trong mắt anh cô là duy nhất.
Nhưng vẻ mặt của cô, đối với cô mà nói thì nó cũng thật xa lạ, thoạt nhìn cô giống như đang làm nũng với anh, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại, có chút nảy nở, sao cô có thể như vậy ?
Thẩm Luật không phải người cô muốn, điểm này không phải khi gặp mặt lúc ban đầu đã biết rồi sao? Gần nửa năm ở chung, tuy rằng ấn tượng về cô lúc ban đầu của anh rất xấu, dần phát triển trở thành bạn bè, nhưng đối với anh, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Cuộc sống của cô, đã thật quá vất vả, quá mệt mỏi. Cô muốn sống thoải mái một chút, mà Thẩm Luật không phải là người có thể cho cô sự thoải mái. Dĩ nhiên là cô tin ý nghĩ này, nhưng sao lại có thể lộ vẻ mặt đó được? Cô không thể không kiên định, Thẩm Luật không phải người mà cô muốn, điều anh cho cô thấy, vĩnh viễn chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng lại tự nói với chính mình, bỏ ảnh chụp vào ngăn dưới cùng tủ đầu giường, làm như vậy là có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng cô vẫn hơi mất ngủ, ngủ cũng không được, trong mơ, ánh mắt đẹp đẽ của anh, vẫn khiến tim cô đập loạn xạ như cũ.
Aizzz, cuối cùng vẫn là ngủ không đủ.
Mang theo chút mỏi mệt tới công ty, vừa thay quần áo xong, đã bị ông chủ gọi tới để gặp.
“Thấm Đồng, hôm nay có việc cho cô.” Trần Đại Phát hơn bốn mươi tuổi, cực thích nhân viên này của mình, có thể chịu khổ cực, luôn tăng ca điên cuồng, nếu mệt cũng sẽ không phàn nàn, tay nghề còn tốt như vậy, ông chủ nào mà lại không thích?
“Vâng.” Cô không từ chối, tuy rằng hôm nay trên đầu đã có vài việc chờ mình.
Thật sự sau khi làm công việc này, cô mới biết được hóa một ngày ở Đài Bắc người qua đời thực sự không ít, đặc biệt là nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông là nhiều nhất. Nghĩ cũng biết, tai nạn xe cộ mà chết người, sẽ có việc lớn cỡ nào cần họ phải làm.
“Việc lần này thật sự không nhỏ, tôi đặc biệt nói rõ với cô.” Trần Đại Phát nói rõ tình trạng của khách cho cô, kỳ thực chuyện cũng rất đơn giản, người nọ là người giàu có, vì ung thư mà qua đời, phải chịu đựng ốm đau tra tấn, ra đi không được thanh thản, nên cần cô làm một lời cáo biệt thật sĩ diện để ông ta có thể an bình ra đi.
Cuộc sống chính là như vậy, sinh lão bệnh tử, cho tới giờ đều không liên quan tới tiền tài. Dù có tiền, cũng không cách nào sống lại được.
“Nhà họ có rất nhiều tiền, hơn nữa công việc đơn giản loại này đối với cô có thể nói là quá nhẹ nhàng, đến lúc đó, cô có thể lấy được tiền thưởng lớn cũng nên. Phúc lợi ở công ty đó rất tốt, tiền thưởng lặt vặt, chắc hẳn cũng không quá tính toán đâu.
“Cám ơn ông chủ.” Cô biết, công việc này thật ra là ông chủ đặc biệt chú ý cho cô, bằng không, với việc đơn giản thế này, ai làm mà chẳng giống nhau? Suy nghĩ một lúc, cuộc đời của cô, cũng coi như là may mắn, cho dù không am hiểu cách xử sự khi sống chung với người khác, nhưng đồng nghiệp cũng không tệ, không có gì lục đục với nhau, ông chủ cũng rất quan tâm tới nhân viên, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?
“Ừ, mau đi đi.”
Không ngờ ông chủ nói nhà giàu có, thật đúng là nhà giàu nứt đố đổ vách! Là nhà giàu quý tộc mà người Đài Loan ai ai cũng biết, nhà họ Diệp.
Nghe nói nhà họ Diệp lập nghiệp từ ngành dệt, đến bây giờ phát triển sang thực phẩm, điện tử, máy móc cho đến các loại ngành nghề khác, dù sao nghề nào mà kiếm được tiền thì làm cái đó. Mà con cháu nhà ông ta, cũng không ai giống ông hai mặc khố chỉ biết sống phóng túng, tất cả đều là nhân tài nổi tiếng.
0
Nhất là cháu trưởng nhà họ Diệp, Diệp Ngữ Nam, nghe nói dáng vẻ hào hoa phong nhã, là luật sư nổi danh, có văn phòng luật sư rất lớn.
Tin tức này đương nhiên không phải Hạ Thấm Đồng tự mình hỏi thăm, mà là do đồng nghiệp nói.
Lần này Diệp lão gia bị bệnh qua đời là một chuyện rất lớn, tất cả mọi người đều có mặt để tham gia tang lễ của ông. Mà công ty Tấn Nghi của họ, từ xưa tới nay đều tiếng lành đồn xa, ông chủ đương nhiên có năng lực, cho nên Diệp gia đã đem tất cả công việc giao cho công ty xử lý toàn bộ.
Hạ Thấm Đồng nhìn ông lão bị ốm đau tra tấn khiến gương mặt trở nên vặn vẹo, từng chút từng chút giúp ông khôi phục sự bình thản trên mặt. Gương mặt ông đầy những phong sương qua năm tháng, yên tĩnh không lo, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Nhiệm vụ hoàn thành xong, cô nhẹ nhàng cúi đầu một cái, bày tỏ sự kính trọng của mình với người đã khuất.
Làm việc ở đây đã lâu, thường xuyên có thể nghe được chút ít những việc tạp nham kỳ quái, lại nói có nhiều chuyện rất thật, rất nhiều đồng nghiệp thề thốt, nhưng cô chỉ nghe mà thôi, đối với thuyết quỷ thần, cô không phát biểu ý kiến nào hết. Nhưng cô tin, nên tôn trọng người chết, cho dù trước đây có như thế nào, sau này đều hoá thành sương khói, nên chỉ cần trong tim cô có ý kính trọng, vậy là được rồi.
Công việc đã đã hoàn thành, như vậy có thể thu xếp mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi đây.
Có người gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, sau đó đẩy ra, người đi vào là đại luật sư nhã nhặn trong truyền thuyết, Diệp Ngữ Nam.
Đẹp trai hay không đẹp trai, có triển vọng hay không, cho tới giờ cô cũng không chú ý lắm, điều khiến cô không thể dời mắt là vẻ mặt đau buồn của anh, đó là vẻ u sầu thật sự, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, đằng đẵng mấy trăm người, như chỉ có anh là đau buồn từ nội tâm, không thể không cảm thán gia cảnh giàu có, tình cảm đều thật phức tạp.
“Cô Hạ, cô vất vả rồi.” Giọng nói trầm nhưng trong, vô cùng giữ lễ.
Hạ Thấm Đồng gật gật đầu, không nói gì.
Diệp Ngữ Nam nhìn vẻ mặt ông nội an nhàn, có chút vui mừng, lại mang theo chút đau lòng, “Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông thanh thản đến vậy.”
Nghe nói Diệp lão gia nằm ở bệnh viện nhiều năm, xem ra bệnh tật thật sự có thể ép một người trở thành ma quỷ.
Cô sắp xếp công cụ hóa trang vào trong vali xách tay, định rời đi. Thứ tình cảm ấm áp giữa người thân này, cô là người ngoài không tiện ở đây, chỉ là vừa mới đi đến cửa đã bị Diệp Ngữ Nam gọi lại, “Cô Hạ, xin đợi một chút.”
Bước chân cô dừng lại, anh đưa một phong thư, bên trong là cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, “Tôi vô cùng cảm ơn cô, nhờ có cô, ông nội tôi mới có thể đi nốt đoạn đường cuối cùng được yên bình.”
Cô không giả dối chối từ, gật đầu, trực tiếp tiếp nhận luôn.
“Cô Hạ phải đi sao?” Anh nhìn người con gái nói chuyện không nhiều này, vẻ mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, tính tình lạnh như băng, vừa mới gặp lần đầu đã khiến anh động lòng kỳ lạ, chỉ là nỗi đau ông nội vừa mới qua đời, anh cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, lại luyến tiếc cứ như vậy để người đẹp rời đi, không kìm được muốn nói nhiều điều, cho dù cô chỉ ở lại trong chốc lát, vậy cũng được.
“Vâng.” Công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại sẽ có đồng nghiệp khác tiếp quản, không liên quan gì đến cô. Hơn nữa, cô còn có việc phải làm.
“Vậy…… hẹn gặp lại .”
Hạ Thấm Đồng ngước mắt, liếc nhìn anh một chút, hẹn gặp lại? Hẹn gặp lại cái gì? Nghề nghiệp của họ như vậy, tốt nhất là vĩnh viễn không nên liên lạc mới đúng?
Nói xong, Diệp Ngữ Nam tự biết mình lỡ miệng, gương mặt trắng ngần hơi hơi đỏ lên, lời nói vội vàng thốt ra trong lúc gấp gáp, chỉ sợ cô cảm thấy đường đột, may là cô chỉ nhìn anh, không nói gì.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô rời đi.
Bộ đồng phục màu đen trên người cô tạo nên sự xa cách với tất cả mọi người, có thể khẳng định cô là một cô gái không thích cười, ngay từ khi nhìn thấy cô, vẻ mặt người con gái này chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh.
Giống như người khác có thế nào đều không liên quan gì tới cô, xung quanh ầm ỹ, hỗn loạn, cô đều có thể lẳng lặng làm chuyện của mình, ngay cả mặt mày cũng không thay đổi, cô tựa như một hồ nước sâu, theo núi băng ngàn năm từ từ tan chảy, hội tụ mà thành, lẳng lặng mà lại thấm vào tâm can.
Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngữ Nam cảm giác mình động lòng.
Chương 7
Edit: Shiyu
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Hạ Thấm Đồng thật không ngờ, chỉ một lần làm việc bình thường mà có thể dẫn tới sự theo đuổi của Diệp Ngữ Nam, đây quả thật là chuyện làm cô rất bất ngờ.
Khoảng nửa tháng sau khi công việc kết thúc, anh ta tới công ty cô, nở một nụ cười tao nhã nói rằng muốn mời mọi người đi ăn cơm, lý do anh đưa ra rất hoàn mỹ, nói rằng khoảng thời gian trước mọi người đã vất vả vì chuyện gia đình mình không ít nên nhất định phải cho anh cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn này.
Anh là trưởng tôn của nhà họ Diệp, hơn nữa nghe nói còn là cháu trai được ông Diệp yêu thương nhất nên anh ra mặt muốn mời khách cũng là điều hợp lý, các đồng nghiệp trong công ty rất vui, còn Hạ Thấm Đồng lần đầu tiên bội ước với Thẩm Luật trong nửa năm trở lại đây.
Bữa tối ở khách sạn năm sao cao cấp, đồ ăn rất ngon, rượu ngon còn có phục vụ tuyệt vời, không khí dùng cơm vui vẻ, không thể không thừa nhận, có tiền thật là tốt.
Nhà họ Diệp trước giờ đều là đại biểu cho xã hội thượng lưu, giống như mười vạn nhân dân tệ trong phong bì kia vậy.
Mọi người căn bản rất ít khi có cơ hội tới những nơi như thế này để dùng cơm, chuyện này khỏi cần nghĩ cũng biết, ai cũng là người có lương bậc trung, mà chỉ một bữa ăn kiểu này đã đủ đánh bay một tháng lương của họ rồi, ai mà chả tiếc chứ.
Hơn nữa, trên người Diệp Ngữ Nam có một loại khí chất nho nhã, không hề vênh váo tự đắc như những cậu công tử có tiền khác, không thèm để ý đến những kẻ thường dân, Diệp Ngữ Nam vô cùng thân thiết bắt chuyện phiếm với mọi người, mà đương nhiên phần lớn thời gian là thử nói chuyện cùng với Hạ Thấm Đồng.
Sau một lúc, mọi người nhanh chóng phát hiện, vị công tử con nhà giàu có này, có lẽ đã chú ý đến cô nàng Hạ Thấm Đồng xinh đẹp rồi.
Chuyện này lớn lắm đấy! Cái gì gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn chứ, bọn họ ăn cơm của cậu Diệp, có phải nên nói tốt một chút về anh ta hay không? Nhưng mà Thấm Đồng không phải đã có Thẩm Luật rồi hay sao? Người này nói năng ngọt ngào, lại rất biết cách mang niềm vui đến cho mọi người.
0
Cho nên tình huống hiện tại, rốt cuộc họ nên giúp đỡ ai mới được đây? Đúng là một lựa chọn khó khăn mà.
Mọi người có sầu lo đến mấy cũng vô dụng, mấu chốt vẫn cần phải xem ý của Hạ Thấm Đồng thế nào mới được. Con gái bình thường chỉ cần nhìn thấy Diệp Ngữ Nam, một anh chàng công tử con nhà giàu, tính tình ôn hòa, lương thiện, rất khó không động lòng.
Hạ Thấm Đồng luôn luôn thừa nhận mình là một người con gái cực kỳ bình thường, thậm chí còn ích kỷ. Thái độ của Diệp Ngữ Nam tuy rằng tế nhị nhưng vẫn hết sức rõ ràng, anh ấy chú ý đến cô, thích cô.
Nếu ngay từ lúc bắt đầu, một người đàn ông không hề rời mắt khỏi bạn, đằng đẵng suốt hai tiếng đồng hồ ăn cơm, kể cả lúc nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bạn, thì ngay cả đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời cũng có thể nhận ra được đây là ý gì.
Ít nhất, Hạ Thấm Đồng có thể hiểu được! Nhưng mà tính tình cô xưa nay vốn lạnh lùng, sẽ không bao giờ tự mình đa tình hết, thế nên anh không nói gì thì cô cũng sẽ không suy đoán vớ vẩn, coi như không biết là được rồi.
Nhưng mà sau đó, hành động của Diệp Ngữ Nam lại khiến cô không biết nói gì, không có cách nào cả.
Mỗi ngày anh đều gửi tặng cô một bó hoa bách hợp thật xinh đẹp… Đoá hoa ấy vừa to vừa lớn, đủ để thể hiện rõ giá trị xa xỉ của mình. Mỗi ngày anh đều gọi điện mời cô ăn cơm, cho dù cô từ chối, anh vẫn rất phong độ tiếp nhận, rồi sang ngày thứ hai liền tiếp tục không ngừng cố gắng.
Hạ Thấm Đồng chưa bao giờ cho rằng mình là một người con gái đặc biệt, trừ bỏ dung mạo có vẻ đẹp hơn so với người khác một chút, cô tự nhận bản tính mình nặng nề, không thể khiến người khác yêu thích được, còn đối với việc vì sao người ta lại thích cô, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thể lý giải được.
(Momo: Còn không phải vì chị xinh hay sao =.=|||)
Nhất là một người đàn ông giống như Diệp Ngữ Nam vậy, dịu dàng, ôn nhu, anh tuấn lại nhiều tiền, nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ đến cực điểm, anh thích cô có tính là một kì tích hiếm có hay không?
Trong di động truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng của anh, “ Thấm Đồng, em làm việc th
Ngón tay khẽ vuốt ve tấm hình bóng loáng kia…. Vẻ mặt của anh, cô lại rất quen thuộc, bởi vì mỗi ngày Thẩm Luật đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhiệt tình lại quyến luyến, giống như trong mắt anh cô là duy nhất.
Nhưng vẻ mặt của cô, đối với cô mà nói thì nó cũng thật xa lạ, thoạt nhìn cô giống như đang làm nũng với anh, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại, có chút nảy nở, sao cô có thể như vậy ?
Thẩm Luật không phải người cô muốn, điểm này không phải khi gặp mặt lúc ban đầu đã biết rồi sao? Gần nửa năm ở chung, tuy rằng ấn tượng về cô lúc ban đầu của anh rất xấu, dần phát triển trở thành bạn bè, nhưng đối với anh, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Cuộc sống của cô, đã thật quá vất vả, quá mệt mỏi. Cô muốn sống thoải mái một chút, mà Thẩm Luật không phải là người có thể cho cô sự thoải mái. Dĩ nhiên là cô tin ý nghĩ này, nhưng sao lại có thể lộ vẻ mặt đó được? Cô không thể không kiên định, Thẩm Luật không phải người mà cô muốn, điều anh cho cô thấy, vĩnh viễn chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng lại tự nói với chính mình, bỏ ảnh chụp vào ngăn dưới cùng tủ đầu giường, làm như vậy là có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng cô vẫn hơi mất ngủ, ngủ cũng không được, trong mơ, ánh mắt đẹp đẽ của anh, vẫn khiến tim cô đập loạn xạ như cũ.
Aizzz, cuối cùng vẫn là ngủ không đủ.
Mang theo chút mỏi mệt tới công ty, vừa thay quần áo xong, đã bị ông chủ gọi tới để gặp.
“Thấm Đồng, hôm nay có việc cho cô.” Trần Đại Phát hơn bốn mươi tuổi, cực thích nhân viên này của mình, có thể chịu khổ cực, luôn tăng ca điên cuồng, nếu mệt cũng sẽ không phàn nàn, tay nghề còn tốt như vậy, ông chủ nào mà lại không thích?
“Vâng.” Cô không từ chối, tuy rằng hôm nay trên đầu đã có vài việc chờ mình.
Thật sự sau khi làm công việc này, cô mới biết được hóa một ngày ở Đài Bắc người qua đời thực sự không ít, đặc biệt là nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông là nhiều nhất. Nghĩ cũng biết, tai nạn xe cộ mà chết người, sẽ có việc lớn cỡ nào cần họ phải làm.
“Việc lần này thật sự không nhỏ, tôi đặc biệt nói rõ với cô.” Trần Đại Phát nói rõ tình trạng của khách cho cô, kỳ thực chuyện cũng rất đơn giản, người nọ là người giàu có, vì ung thư mà qua đời, phải chịu đựng ốm đau tra tấn, ra đi không được thanh thản, nên cần cô làm một lời cáo biệt thật sĩ diện để ông ta có thể an bình ra đi.
Cuộc sống chính là như vậy, sinh lão bệnh tử, cho tới giờ đều không liên quan tới tiền tài. Dù có tiền, cũng không cách nào sống lại được.
“Nhà họ có rất nhiều tiền, hơn nữa công việc đơn giản loại này đối với cô có thể nói là quá nhẹ nhàng, đến lúc đó, cô có thể lấy được tiền thưởng lớn cũng nên. Phúc lợi ở công ty đó rất tốt, tiền thưởng lặt vặt, chắc hẳn cũng không quá tính toán đâu.
“Cám ơn ông chủ.” Cô biết, công việc này thật ra là ông chủ đặc biệt chú ý cho cô, bằng không, với việc đơn giản thế này, ai làm mà chẳng giống nhau? Suy nghĩ một lúc, cuộc đời của cô, cũng coi như là may mắn, cho dù không am hiểu cách xử sự khi sống chung với người khác, nhưng đồng nghiệp cũng không tệ, không có gì lục đục với nhau, ông chủ cũng rất quan tâm tới nhân viên, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?
“Ừ, mau đi đi.”
Không ngờ ông chủ nói nhà giàu có, thật đúng là nhà giàu nứt đố đổ vách! Là nhà giàu quý tộc mà người Đài Loan ai ai cũng biết, nhà họ Diệp.
Nghe nói nhà họ Diệp lập nghiệp từ ngành dệt, đến bây giờ phát triển sang thực phẩm, điện tử, máy móc cho đến các loại ngành nghề khác, dù sao nghề nào mà kiếm được tiền thì làm cái đó. Mà con cháu nhà ông ta, cũng không ai giống ông hai mặc khố chỉ biết sống phóng túng, tất cả đều là nhân tài nổi tiếng.
0
Nhất là cháu trưởng nhà họ Diệp, Diệp Ngữ Nam, nghe nói dáng vẻ hào hoa phong nhã, là luật sư nổi danh, có văn phòng luật sư rất lớn.
Tin tức này đương nhiên không phải Hạ Thấm Đồng tự mình hỏi thăm, mà là do đồng nghiệp nói.
Lần này Diệp lão gia bị bệnh qua đời là một chuyện rất lớn, tất cả mọi người đều có mặt để tham gia tang lễ của ông. Mà công ty Tấn Nghi của họ, từ xưa tới nay đều tiếng lành đồn xa, ông chủ đương nhiên có năng lực, cho nên Diệp gia đã đem tất cả công việc giao cho công ty xử lý toàn bộ.
Hạ Thấm Đồng nhìn ông lão bị ốm đau tra tấn khiến gương mặt trở nên vặn vẹo, từng chút từng chút giúp ông khôi phục sự bình thản trên mặt. Gương mặt ông đầy những phong sương qua năm tháng, yên tĩnh không lo, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Nhiệm vụ hoàn thành xong, cô nhẹ nhàng cúi đầu một cái, bày tỏ sự kính trọng của mình với người đã khuất.
Làm việc ở đây đã lâu, thường xuyên có thể nghe được chút ít những việc tạp nham kỳ quái, lại nói có nhiều chuyện rất thật, rất nhiều đồng nghiệp thề thốt, nhưng cô chỉ nghe mà thôi, đối với thuyết quỷ thần, cô không phát biểu ý kiến nào hết. Nhưng cô tin, nên tôn trọng người chết, cho dù trước đây có như thế nào, sau này đều hoá thành sương khói, nên chỉ cần trong tim cô có ý kính trọng, vậy là được rồi.
Công việc đã đã hoàn thành, như vậy có thể thu xếp mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi đây.
Có người gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, sau đó đẩy ra, người đi vào là đại luật sư nhã nhặn trong truyền thuyết, Diệp Ngữ Nam.
Đẹp trai hay không đẹp trai, có triển vọng hay không, cho tới giờ cô cũng không chú ý lắm, điều khiến cô không thể dời mắt là vẻ mặt đau buồn của anh, đó là vẻ u sầu thật sự, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, đằng đẵng mấy trăm người, như chỉ có anh là đau buồn từ nội tâm, không thể không cảm thán gia cảnh giàu có, tình cảm đều thật phức tạp.
“Cô Hạ, cô vất vả rồi.” Giọng nói trầm nhưng trong, vô cùng giữ lễ.
Hạ Thấm Đồng gật gật đầu, không nói gì.
Diệp Ngữ Nam nhìn vẻ mặt ông nội an nhàn, có chút vui mừng, lại mang theo chút đau lòng, “Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông thanh thản đến vậy.”
Nghe nói Diệp lão gia nằm ở bệnh viện nhiều năm, xem ra bệnh tật thật sự có thể ép một người trở thành ma quỷ.
Cô sắp xếp công cụ hóa trang vào trong vali xách tay, định rời đi. Thứ tình cảm ấm áp giữa người thân này, cô là người ngoài không tiện ở đây, chỉ là vừa mới đi đến cửa đã bị Diệp Ngữ Nam gọi lại, “Cô Hạ, xin đợi một chút.”
Bước chân cô dừng lại, anh đưa một phong thư, bên trong là cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, “Tôi vô cùng cảm ơn cô, nhờ có cô, ông nội tôi mới có thể đi nốt đoạn đường cuối cùng được yên bình.”
Cô không giả dối chối từ, gật đầu, trực tiếp tiếp nhận luôn.
“Cô Hạ phải đi sao?” Anh nhìn người con gái nói chuyện không nhiều này, vẻ mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, tính tình lạnh như băng, vừa mới gặp lần đầu đã khiến anh động lòng kỳ lạ, chỉ là nỗi đau ông nội vừa mới qua đời, anh cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, lại luyến tiếc cứ như vậy để người đẹp rời đi, không kìm được muốn nói nhiều điều, cho dù cô chỉ ở lại trong chốc lát, vậy cũng được.
“Vâng.” Công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại sẽ có đồng nghiệp khác tiếp quản, không liên quan gì đến cô. Hơn nữa, cô còn có việc phải làm.
“Vậy…… hẹn gặp lại .”
Hạ Thấm Đồng ngước mắt, liếc nhìn anh một chút, hẹn gặp lại? Hẹn gặp lại cái gì? Nghề nghiệp của họ như vậy, tốt nhất là vĩnh viễn không nên liên lạc mới đúng?
Nói xong, Diệp Ngữ Nam tự biết mình lỡ miệng, gương mặt trắng ngần hơi hơi đỏ lên, lời nói vội vàng thốt ra trong lúc gấp gáp, chỉ sợ cô cảm thấy đường đột, may là cô chỉ nhìn anh, không nói gì.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô rời đi.
Bộ đồng phục màu đen trên người cô tạo nên sự xa cách với tất cả mọi người, có thể khẳng định cô là một cô gái không thích cười, ngay từ khi nhìn thấy cô, vẻ mặt người con gái này chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh.
Giống như người khác có thế nào đều không liên quan gì tới cô, xung quanh ầm ỹ, hỗn loạn, cô đều có thể lẳng lặng làm chuyện của mình, ngay cả mặt mày cũng không thay đổi, cô tựa như một hồ nước sâu, theo núi băng ngàn năm từ từ tan chảy, hội tụ mà thành, lẳng lặng mà lại thấm vào tâm can.
Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngữ Nam cảm giác mình động lòng.
Chương 7
Edit: Shiyu
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Hạ Thấm Đồng thật không ngờ, chỉ một lần làm việc bình thường mà có thể dẫn tới sự theo đuổi của Diệp Ngữ Nam, đây quả thật là chuyện làm cô rất bất ngờ.
Khoảng nửa tháng sau khi công việc kết thúc, anh ta tới công ty cô, nở một nụ cười tao nhã nói rằng muốn mời mọi người đi ăn cơm, lý do anh đưa ra rất hoàn mỹ, nói rằng khoảng thời gian trước mọi người đã vất vả vì chuyện gia đình mình không ít nên nhất định phải cho anh cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn này.
Anh là trưởng tôn của nhà họ Diệp, hơn nữa nghe nói còn là cháu trai được ông Diệp yêu thương nhất nên anh ra mặt muốn mời khách cũng là điều hợp lý, các đồng nghiệp trong công ty rất vui, còn Hạ Thấm Đồng lần đầu tiên bội ước với Thẩm Luật trong nửa năm trở lại đây.
Bữa tối ở khách sạn năm sao cao cấp, đồ ăn rất ngon, rượu ngon còn có phục vụ tuyệt vời, không khí dùng cơm vui vẻ, không thể không thừa nhận, có tiền thật là tốt.
Nhà họ Diệp trước giờ đều là đại biểu cho xã hội thượng lưu, giống như mười vạn nhân dân tệ trong phong bì kia vậy.
Mọi người căn bản rất ít khi có cơ hội tới những nơi như thế này để dùng cơm, chuyện này khỏi cần nghĩ cũng biết, ai cũng là người có lương bậc trung, mà chỉ một bữa ăn kiểu này đã đủ đánh bay một tháng lương của họ rồi, ai mà chả tiếc chứ.
Hơn nữa, trên người Diệp Ngữ Nam có một loại khí chất nho nhã, không hề vênh váo tự đắc như những cậu công tử có tiền khác, không thèm để ý đến những kẻ thường dân, Diệp Ngữ Nam vô cùng thân thiết bắt chuyện phiếm với mọi người, mà đương nhiên phần lớn thời gian là thử nói chuyện cùng với Hạ Thấm Đồng.
Sau một lúc, mọi người nhanh chóng phát hiện, vị công tử con nhà giàu có này, có lẽ đã chú ý đến cô nàng Hạ Thấm Đồng xinh đẹp rồi.
Chuyện này lớn lắm đấy! Cái gì gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn chứ, bọn họ ăn cơm của cậu Diệp, có phải nên nói tốt một chút về anh ta hay không? Nhưng mà Thấm Đồng không phải đã có Thẩm Luật rồi hay sao? Người này nói năng ngọt ngào, lại rất biết cách mang niềm vui đến cho mọi người.
0
Cho nên tình huống hiện tại, rốt cuộc họ nên giúp đỡ ai mới được đây? Đúng là một lựa chọn khó khăn mà.
Mọi người có sầu lo đến mấy cũng vô dụng, mấu chốt vẫn cần phải xem ý của Hạ Thấm Đồng thế nào mới được. Con gái bình thường chỉ cần nhìn thấy Diệp Ngữ Nam, một anh chàng công tử con nhà giàu, tính tình ôn hòa, lương thiện, rất khó không động lòng.
Hạ Thấm Đồng luôn luôn thừa nhận mình là một người con gái cực kỳ bình thường, thậm chí còn ích kỷ. Thái độ của Diệp Ngữ Nam tuy rằng tế nhị nhưng vẫn hết sức rõ ràng, anh ấy chú ý đến cô, thích cô.
Nếu ngay từ lúc bắt đầu, một người đàn ông không hề rời mắt khỏi bạn, đằng đẵng suốt hai tiếng đồng hồ ăn cơm, kể cả lúc nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bạn, thì ngay cả đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời cũng có thể nhận ra được đây là ý gì.
Ít nhất, Hạ Thấm Đồng có thể hiểu được! Nhưng mà tính tình cô xưa nay vốn lạnh lùng, sẽ không bao giờ tự mình đa tình hết, thế nên anh không nói gì thì cô cũng sẽ không suy đoán vớ vẩn, coi như không biết là được rồi.
Nhưng mà sau đó, hành động của Diệp Ngữ Nam lại khiến cô không biết nói gì, không có cách nào cả.
Mỗi ngày anh đều gửi tặng cô một bó hoa bách hợp thật xinh đẹp… Đoá hoa ấy vừa to vừa lớn, đủ để thể hiện rõ giá trị xa xỉ của mình. Mỗi ngày anh đều gọi điện mời cô ăn cơm, cho dù cô từ chối, anh vẫn rất phong độ tiếp nhận, rồi sang ngày thứ hai liền tiếp tục không ngừng cố gắng.
Hạ Thấm Đồng chưa bao giờ cho rằng mình là một người con gái đặc biệt, trừ bỏ dung mạo có vẻ đẹp hơn so với người khác một chút, cô tự nhận bản tính mình nặng nề, không thể khiến người khác yêu thích được, còn đối với việc vì sao người ta lại thích cô, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thể lý giải được.
(Momo: Còn không phải vì chị xinh hay sao =.=|||)
Nhất là một người đàn ông giống như Diệp Ngữ Nam vậy, dịu dàng, ôn nhu, anh tuấn lại nhiều tiền, nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ đến cực điểm, anh thích cô có tính là một kì tích hiếm có hay không?
Trong di động truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng của anh, “ Thấm Đồng, em làm việc th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
706/3454